Trong thư phòng, hai người Dạ Trạch Vũ và Mặc Duy đang giằng co đứng ngồi không yên, dường như không khí bốn phía đang ngừng chuyển động. Vẻ mặt ta đờ đẫn, không phải sớm nên biết đến sao? Trên thế giới này không có gió nào xuyên được tường, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ hoàn hoàn chỉnh chỉnh phơi bày trước mắt mọi người thôi, chỉ có điều ta không nghĩ tới, có thể nhanh như vậy…

Mặc Duy lạnh lùng nhìn Dạ Trạch Vũ, người kia lại ngồi dựa lưng vào ghế nhắm mắt chờ đợi.

“Chuyện năm đó đều là ngươi làm?”

Dạ Trạch Vũ ngồi thẳng dậy một chút, nhìn thẳng vào Mặc Duy, “Đúng.”

“Mời ngươi bỏ Hiểu Diên.”

Ta kinh sợ, đảo mắt nhìn chằm chằm vào Mặc Duy. Ta thật sự không muốn nghe nữa, nhưng mà thật sự không thể bịt hai lỗ tai vào.

Dạ Trạch Vũ đưa nhanh ánh mắt sang phía ta, giọng nói kiên quyết “Không làm được.”

“Ngươi là kẻ thù của nàng!” Mặc Duy kích động gào thét, trong ánh mắt lộ rõ tơ máu đỏ tươi.

“Nàng là thê tử của ta.” Không giống như Mặc Duy, Dạ Trạch Vũ có vẻ thật là bình tĩnh, dường như đã sớm dự liệu hết thảy.

“Ta muốn mang nàng đi.” Nói xong Mặc Duy đi về phía ta, nắm lấy cổ tay ta, không cần bất kì lời giải thích nào đã lôi ta ra cửa, ta không kịp cự tuyệt liền bị hắn kéo dậy, trong nháy mắt, ánh sáng chợt lóe, tay kia ngay lập tức đã được Dạ Trạch Vũ giữ lại, ta nhất thời ở trong vòng giằng co giữa hai người, tiến hay lùi đều không được.

“Dạ Trạch Vũ, ngươi buông tay ra!” Ánh mắt sắc nhọn của Mặc Duy bắn thẳng vào Dạ Trạch Vũ, Dạ Trạch Vũ không nói gì hé ra khuôn mặt âm u lạnh lẽo, bàn tay vẫn giữ chặt không hề thả lỏng chút nào.

Ta bất đắc dĩ nhắm mắt lại, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay nổi lên từng trận đau đớn. Ta bất ngờ giựt ra khỏi bàn tay của hai người, có lẽ là không nghĩ tới ta sẽ có hành động này, ta rất dễ dàng liền đoạt lại tự do.

Ta xoay người đối diện với Mặc Duy “Đại ca, ta sẽ không rời bỏ chàng.” Quay đầu lẳng lặng ngóng nhìn Dạ Trạch Vũ, “Cả đời này, ta chỉ biết đứng ở bên cạnh chàng.”

Dạ Trạch Vũ tiến lên từng bước, giơ tay lặng lẽ nắm lấy vai ta, trầm mặc không nói.

“Hắn là hung thủ hại chết cha mẹ!” Vẻ mặt của Mặc Duy lại đột nhiên trầm xuống “Cho dù như vậy, muội vẫn còn muốn ở một chỗ cùng hắn sao?”

Ta tự giễu mỉm cười, đừng nói ta căn bản không phải Quan Hiểu Diên hoặc nói là Lạc Diên, mạng của ta từng được hắn cứu về, sự tồn tại của ta, cho dù là đến thế giới này, hay vẫn sinh sống trong thế giới này, ta tin tưởng, đều là hắn cho.

Quan trọng nhất là, hắn là người ta yêu, hắn là cha của con ta…

Ta hướng Mặc Duy gật đầu “Đúng vậy.”

Mặc Duy rút lui từng bước, không thể tin nhìn ta. Phút chốc, ánh mắt hắn căng thẳng, càng dùng sức kéo ta, muốn đoạt lấy ta từ trong lòng Dạ Trạch Vũ, ta có chút đau đớn nhíu mày rên rỉ, Dạ Trạch Vũ một bên che chở ta, một bên nghiêng người tiến lên, đánh lên cánh tay phải cứng rắn kéo ta của Mặc Duy. Ta cũng thu lại bàn tay bị giam cầm, lại thấy Mặc Duy thẹn quá thành giận rút ra bảo kiếm bên tường, hướng mũi kiếm về phía Dạ Trạch Vũ, ta giang hai tay bảo vệ trước mặt Dạ Trạch Vũ, trong nháy mắt ta căn bản là không có thời gian lo lắng, chỉ hành động theo ý thức, bản năng sinh ra phản ứng. Kiếm của Mặc Duy dừng ngay trước mắt ta, Dạ Trạch Vũ đứng sau thở mạnh, nhanh chóng kéo ta ra sau lưng hắn, thần sắc lạnh lẽo như quỷ mỵ “Nàng làm gì thế? Không muốn sống nữa?”

Ta không để ý hắn, chỉ bình tĩnh nhìn Mặc Duy như cầu khẩn, “Đại ca…” Ta có thể cảm giác được ánh mắt của Dạ Trạch Vũ cũng đang dừng trên người ta, ta không đáp lại hắn, vì hạnh phúc của chúng ta mà cố gắng, lần này có phải ta cần làm gì đó cho hạnh phúc tương lai của chúng ta không?

Mặc Duy cũng không nói lời nào, ánh mắt trầm trọng nhìn ta và Dạ Trạch Vũ, ta cố gắng trấn tĩnh nói “Đại ca, oan oan tương báo đến khi nào, chẳng lẽ huynh muốn hủy diệt cả đời hạnh phúc của ta sao?”

Mặc Duy không nói gì, nhưng hận thù trong đáy mắt vẫn không hề giảm bớt, ta thấy vậy, con tim nhảy lên thật mạnh mẽ như muốn rời ta mà đi, rốt cuộc phải làm gì mới dập tắt được ngọn lửa thù hận đang hừng hực thiêu đốt đáy lòng hắn đây?

Không chờ ta mở miệng, Dạ Trạch Vũ giành trước mở lời “Chuyện năm đó là ta nợ Lạc gia, hiện tại ta trả lại cho ngươi.”

“Ngươi còn có thể làm gì? Cha mẹ ta đều bị ngươi ép chết, ngươi lấy cái gì để hoàn lại?”

“Ta đứng yên bất động, để ngươi đâm ta ba kiếm.”

Mặc Duy kinh ngạc yên lặng tại chỗ, ta khó có thể gật bừa đi tới trước mặt Dạ Trạch Vũ, quát “Chàng có hiểu mình đang nói cái gì không?”

“Yên tâm.” Dạ Trạch Vũ cầm tay ta, không nhanh không chậm nói. Ánh mắt lại gắt gao nhìn Mặc Duy, chờ đợi câu trả lời thuyết phục của hắn.

“Yên tâm cái đầu chàng ấy, ba kiếm đó, chàng đang mang sinh mệnh của mình ra nói đùa sao?” Tên hỗn đản này, không muốn sống nữa hả? Chịu ba kiếm, không chết cũng tàn …

“…”

Bên kia Mặc Duy lẳng lặng suy tư một lát “Được.”

Ta không thể chấp nhận quay sang nhìn Mặc Duy “Đại ca! Huynh…”

“An Thần, An Ninh, đưa phu nhân ra.” Dạ Trạch Vũ thản nhiên phân phó nói.

“Nhưng mà… Gia.”

“Đem lời nói của ta vào tai này ra tai kia?”

“Vâng…”

Không đợi ta phản ứng lại, An Thần và An Ninh mỗi người một bên tay kéo ta sang một bên, gắt gao giữ lấy ta, làm cho ta một chút cũng không thể động đậy.

Trong lòng ta khủng hoảng đang dâng lên ngày càng cao, trực giác không ngừng cảnh báo ta phải ngăn cản trận đánh cược liều mạng này.

Ta giãy dụa kêu to “Buông ra, Dạ Trạch Vũ chàng không thể như vậy… Buông ra” An Thần và An Ninh đều bất đắc dĩ gắt gao giữ lấy ta, cho dù ta quát to thế nào cũng không làm được việc gì.

“Nếu là ta có cái gì bất trắc, Diên Nhi…” Dạ Trạch Vũ thật sâu dừng trên người ta, cũng là nói với Mặc Duy. Nhưng mà ta nghe vào, lại thấy chói tai vô cùng, ta nhất thời chán nản nói “Dạ Trạch Vũ chàng là tên hỗn đản, chàng muốn bỏ lại ta sao?”

Mặc Duy nhìn sang ta, quyết tâm, nắm chặt thanh kiếm trong tay “Ta sẽ chăm sóc tốt cho nàng.”

Dạ Trạch Vũ nhìn ta một lát, sau đó lén lút nổi lên một chút mỉm cười, cái mỉm cười kia rất đẹp mà cũng mang theo sự kiên quyết.

Ta hoảng sợ, kiếm của Mặc Duy không hề lưu tình hướng về phía Dạ Trạch Vũ, nghe thấy hắn kêu rên một tiếng, ta phục hồi tinh thần lại, không thể nhịn được hai má đã ươn ướt “Không cần, đại ca, không cần…”

Nhưng mà mặc kệ ta có gào to thế nào, Mặc Duy đều mắt điếc tai ngơ liên tục đâm Dạ Trạch Vũ vài kiếm. Ta thậm chí có thể nghe thấy tiếng thân kiếm đâm vào thân thể, âm thanh máu chảy cắt thịt.

Ta quỳ xuống đất, ánh mắt ngơ ngác nhìn Mặc Duy đang dần dần hạ kiếm xuống, bên tai tràn ngập tiếng tháp tháp của máu theo mũi kiếm chảy xuống.

“Buông…” Giọng nói bởi vì vừa rồi hô to mà khàn khàn thô dát, có lẽ là bị tình huống trước mắt làm kinh hoảng ngây người đã tăng thêm sức lực cho ta, ta liền thoát khỏi trói buộc của An Thần và An Ninh.

Từng bước một đi về phía Dạ Trạch Vũ, mỗi bước đi trong tim ta như lại bị khoét thêm nhiều chỗ trống, mắt thấy thân mình hắn dựa vào tường đang từ từ trượt xuống, ta đi mau vài bước, muốn đỡ hắn lên, nhưng rồi lại quỳ xuống cùng hắn.

Cúi đầu xem xét miệng vết thương của hắn đang không ngừng chảy máu, ta theo trực giác muốn dùng tay che lại cái lỗ thủng thật to kia, nhưng mà tại sao lại không thể như mong muốn, ngón cái thô ráp của hắn xoa khóe mắt ta, “Đừng khóc.”

Ta và hắn bốn mắt nhìn nhau, nếu không phải hai má đang có cảm giác mát, ta thậm chí còn không biết mình đang rơi lệ đầy mặt.

“An Thần, nhanh đi… Nhanh đi tìm đại phu đến!”

An Thần lẳng lặng lên tiếng, vội vàng quay đầu chạy ra ngoài.

Ta hung hăng trừng mắt nhìn Dạ Trạch Vũ một lúc lâu, hóa ra trong lòng có thiệt nhiều lời muốn mắng hắn, nhưng nhìn thấy khuôn mặt suy yếu tái nhợt của hắn, một câu ta cũng không mắng ra được, ta thương tiếc vuốt ve hai má hắn, hắn yếu ớt ho khan vài tiếng, ánh mắt ấm áp dừng ở ta, hắn cố gắng hết sức kéo ta vào lồng ngực mình, ta không muốn động vào vết thương của hắn, có chút do dự, nhưng mà hắn vẫn cố ý ôm lấy ta, ta nhẹ nhàng tiến lại, hưởng thụ sự ôn nhu quen thuộc này. Tay hắn đặt sau lưng ta từ từ trượt xuống, trấn an sự khủng hoảng của ta.

“Diên Nhi, thực xin lỗi.”

“Chàng còn biết giải thích thì tốt rồi, về sau không được tự ý làm như vậy nữa, đợi chàng dưỡng thương xong, chúng ta sẽ lập tức rời khỏi cái nơi quỷ quái xui xẻo này, biết không?” Quanh mũi ta tràn ngập mùi máu, nhưng trong tim lại đang trào ra cảm giác chua xót đau khổ.

“Được…”

Lại là một trận ho khan, kịch liệt hơn trước nhiều, ta lo lắng muốn nhìn thân thể hắn, nhưng hắn vẫn chặt chẽ ôm ta vào ngực, lòng ta vẫn là lo lắng, đứng lên xem xét hắn, lại phát hiện miệng vết thương kia vẫn đang chảy máu không ngừng, mà sắc mặt Dạ Trạch Vũ cũng càng ngày càng tái nhợt, thậm chí có thể nói là một mảnh xanh trắng.

Ta nhất thời hoảng hốt, đau lòng nâng tay hắn lên áp vào mặt mình “Chàng cảm thấy thế nào? Hoàn hảo sao? Chàng cố gắng kiên trì một chút thôi, An Thần rất nhanh sẽ trở lại, biết không…”

Dạ Trạch Vũ vẫn thản nhiên, con ngươi thâm thúy bình tĩnh nhìn ta, tình cảm trong đáy mắt cùng quyến luyến thật sâu khắc vào tim ta. Ta chậm rãi cúi xuống gần tai hắn, nói “Dạ, ta yêu chàng, ta yêu chàng, ta yêu chàng…”

Dạ Trạch Vũ lại một lần nữa ôm ta vào lồng ngực, lặng im yếu ớt nghe lời bộc lộ của ta, tuy rằng ta không nhìn thấy vẻ mặt hắn, nhưng mà ta có thể cảm giác được quanh người hắn đang tản mát sự sung sướng.

An Ninh đứng một bên thút thít, sau lưng ta cứng đờ. Bàn tay vốn khoát sau lưng ta đang mất trọng lực dần dần trượt xuống, cố dơ lên một vài lần, rồi rơi xuống bên cạnh người ta, không bao giờ dậy nữa.

Ta nghẹn ngào, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Dạ Trạch Vũ, lại chỉ chống lại một đôi mắt không hề tức giận, như nước tù đọng, chỉ có bóng dáng của ta lẳng lặng chảy xuôi bên trong.

Ta nâng tay lên, chần chờ hướng đến hơi thở của hắn, nhất thời ngã nhào xuống đất, có tiếng kim loại lách cách rơi xuống đất, Mặc Duy ở phía sau rút lui hai bước, ngơ ngác nhìn Dạ Trạch Vũ. Dường như An Ninh cũng hiểu được, nàng nghẹn ngào kêu lên “Gia” rồi bùm một tiếng quỳ gối xuống.

Tiểu Dương: Mình nghĩ có lẽ đọc truyện thì không thấy thương tâm lắm đâu, nhưng không hiểu sao mình vừa đọc vừa gõ mà nước mắt cứ chảy ra!!! Hu hu!—- Là do mình dễ khóc hay thật sự chương này nó đau lòng??? Chắc là cả hai rồi! =((

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương