Vì vậy, cô cần biết Nhiếp Chiêu đang bị giam giữ ở đâu và lên kế hoạch hoàn chỉnh để thoát thân.

Không biết đã bao lâu trôi qua, con tàu đột nhiên lắc mạnh rồi dừng lại, có vẻ như đã đến nơi.


Một lúc sau, cửa khoang tàu lại mở, một người đàn ông đầu trọc mặc đồng phục, đeo kính đen bước vào, theo sau là hai tên cướp râu quai nón và độc nhãn.

Thấy Nhiếp Hàn đầy máu trên đầu, người đàn ông đầu trọc nổi giận: “Mẹ kiếp! Sao chúng mày lại làm cô Nhiếp thành ra thế này?”
Hai tên cướp cúi đầu, run rẩy không dám ngẩng lên.

Nhìn thấy Trần Nhu đang co ro, người đàn ông đầu trọc tháo kính râm ra, lộ ra đôi mắt như cá chết, đầy dục vọng: “Da trắng mịn như ngọc, dung nhan tuyệt sắc.

Cô Trần quả không hổ danh là ứng cử viên sáng giá nhất của cuộc thi Hoa hậu Hồng Kông, đúng là không tầm thường.


Rồi hắn lạnh lùng quay sang hai tên cướp: “Cô Trần này chúng mày không dám động tới chứ?”
Râu quai nón và độc nhãn đồng thanh đáp: “Lão đại đã đích thân chọn, chúng em nào dám!”

Người đàn ông đầu trọc ném một chùm chìa khóa cho một tên bịt mặt đứng phía sau, nói: “Đưa chúng đến chỗ lão đại, nhốt lại đã.

Chờ khi lão đại xong việc, muốn chơi lúc nào thì ta sẽ cho mày mở khóa thả người.


Tên bịt mặt bước tới, giọng trầm trầm nói: “Rõ.


Tên râu quai nón và độc nhãn theo người đàn ông đầu trọc rời đi, tên bịt mặt mở khoang trên của lồng sắt, ngay sau đó một cái móc sắt khổng lồ từ cần cẩu móc vào lồng chứa hai cô gái, kéo họ ra khỏi khoang tàu và hướng về bên ngoài.

Tim Trần Nhu đập thình thịch, việc bị đưa lên và ra khỏi tàu là một điều cô không ngờ tới nhưng lại vô cùng có lợi cho kế hoạch của cô.

Lúc này là hoàng hôn, mặt trời đang dần lặn, khi lồng sắt được nâng lên giữa không trung, cô có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh bên dưới.

Đây là một cảng biển, ẩn mình giữa một vịnh núi.

Cảng được chia thành các khu vực rõ ràng, có biển chỉ dẫn khu doanh trại, khu lao động và khu dịch vụ.


Trên bến cảng có rất nhiều tàu hàng lớn, bên cạnh là một dãy xe bọc thép và hai chiếc xe tăng.

Từ vị trí cao, Trần Nhu nhìn thấy tên đàn ông đầu trọc đeo kính đen, hắn đang dẫn một nhóm cướp đi về hướng khu dịch vụ.

Dù không nhìn rõ, nhưng cô đoán rằng bọn họ có thể đang áp giải Nhiếp Chiêu.

Trần Nhu âm thầm ghi nhớ tất cả những gì mình nhìn thấy.

Lồng sắt rơi xuống đất kêu "rầm" một tiếng, hai cô gái bị đưa vào một sân lớn và bị đặt ngay giữa sân.

Tên bịt mặt cũng đi theo và đứng cạnh lồng sắt để canh gác.

Trần Nhu chăm chú quan sát Nhiếp Hàn, cho đến khi thấy cô gái nhỏ theo phản xạ mím chặt môi, Trần Nhu mới ngẩng đầu lên, giọng nhẹ nhàng nói với tên gác: “Anh ơi, em khát quá.


Tên gác nghe thấy lời cô nói, cơ thể đột nhiên cứng đờ, nhưng hắn vẫn giữ chặt súng, mắt nhìn thẳng phía trước.


Cuối cùng, hắn cũng từ từ liếc sang, ngoắc ngón tay nói: “Qua đây hôn tao, hôn tao sướng rồi tao cho nước uống.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương