Hướng Dương
-
Chương 53
Khương Ninh gặp ác mộng suốt một đêm. Cô mơ thấy mình và Từ Giai Tú đang lẩn trốn trong địa ngục. Sau lưng, một đám ác quỷ đuổi theo, hai người hốt hoảng tháo chạy. Bỗng nhiên, chân Từ Giai Tú bị túm chặt. Khương Ninh quay lại để kéo cô nhưng bị Từ Giai Tú đẩy mạnh ra, sau đó hét to:
Đi đi.
Cơ thể Khương Ninh run rẩy, bật dậy.
Cô tỉnh lại đáy mắt vẫn mang theo nỗi sợ hãi, tâm trí còn lưu giữ vẻ mặt đau khổ tuyệt vọng của Từ Giai Tú.
Khương Ninh ngồi dậy, đưa tay xoa huyệt thái dương, mệt mỏi rời khỏi giường.
Bên ngoài đang mưa, mưa mùa đông không lớn lắm, rơi lộp độp dưới đất, như tằm gặm lá dâu, như xuân chưa phá kén. Như vết mực xanh bị ngăn cách bởi tầng mưa mỏng, cả thế giới là một màu u ám, khiến người ta sinh nỗi u uất.
Giữa trưa, Khương Ninh quay về chỗ của Vu Dương. Cửa mở, mọi khi vào giờ này, Vu Dương đang ở ngoài sửa xe. Nhưng vì trời mưa, anh đã chuyển mọi thứ vào trong cửa hàng.
Cô thu ô đi vào, vừa hay Vu Dương vén rèm đi ra. Nhìn thấy cô, anh hỏi: Em đến đấy à?.
Vâng. Khương Ninh để chiếc ô sang bên, ngón tay lạnh buốt cứng đờ. Cô đưa tay lên miệng hà hơi.
Em lạnh à?. Vu Dương lại gần kéo tay cô đặt vào trong lòng tay mình, ủ cho cô, nửa phút sau vẫn không thấy ấm trở lại, anh cau mày, bảo: Để anh lấy cho em cốc nước nóng.
Vu Dương rót nước nóng đưa cho cô. Khương Ninh cầm chiếc cốc, hơi nóng khiến bàn tay dần dần có cảm giác.
Khương Ninh nhấp một ngụm, hỏi anh: Anh mua vé tàu về nhà chưa?.
Anh chưa.
Hôm nay đã 20 âm lịch, mười ngày nữa là bước sang năm mới.
Khương Ninh hỏi tiếp: Bao giờ anh đi?.
Vu Dương trả lời: Mấy hôm nữa anh còn có một chuyến hàng.
Sao sắp năm mới rồi còn đi chở hàng?.
Ừ, chuyến cuối cùng.
Anh đi mấy hôm?.
Ba ngày.
Khương Ninh gật đầu, nhấp thêm miếng nước. Tay cô đã ấm trở lại, cốc nước cũng đã nguội lạnh.
Bên ngoài cửa hàng, có tiếng mưa rơi đập trên phiến ô, Khương Ninh quay đầu nhìn, thấy Triệu Tiểu Viên đang gấp ô đi vào.
Triệu Tiểu Viên vốn định đến tìm Vu Dương để thương lượng một lần nữa. Vừa ngước mắt lên, cô ta liền trông thấy Khương Ninh ngồi trong cửa hàng, gương mặt bỗng chốc trở nên phẫn uất: Sao cô còn dám tới đây?.
Khương Ninh nhìn cô ta, hỏi vặn: Vì sao tôi không dám tới?.
Hôm qua, cô đã lên giường với Tiền Cường. Cô đã không biết xấu hổ lại còn giả bộ như không có chuyện gì xảy ra?. Triệu Tiểu Viên trừng mắt nhìn cô.
Triệu Tiểu Viên. Vu Dương nghiêm nghị quát cô ta: im miệng đi.
Anh Dương.... Triệu Tiểu Viên không cam lòng, cô ta giơ tay chỉ vào Khương Ninh: Hôm qua cô ta vào nhà nghỉ tìm Tiền Cường, cô ta chính là loại phụ nữ lăng loàn.
Á.... Triệu Tiểu Viên đột nhiên hét lên.
Khương Ninh cầm cốc nước hất thẳng vào mặt cô ta. Cô bước tới gần, cất giọng lạnh lùng: Cô là người biết rõ nhất vì sao tôi lại tới đó.
Triệu Tiểu Viên thẹn quá hóa giận, giơ tay lên định tát Khương Ninh một cái nhưng cổ tay đã bị Vu Dương khóa chặt.
Vu Dương che chắn Khương Ninh ở sau lưng, Triệu Tiểu Viên giãy tay ra, vẻ mặt thảm hại, trong lòng không can tâm.
Vu Dương không chút cảm xúc, thốt một câu: Đi đi.
Triệu Tiểu Viên mấp máy môi, oán hận lui về phía sau: Anh Dương, anh sẽ phải hối hận.
Cô ta cầm chiếc ô, chạy loạng choạng trong mưa.
Vu Dương quay sang, vội hỏi: Tiền Cường giỏ trò với em à?.
Khương Ninh kể tóm tắt chuyện ngày hôm qua. Lời còn chưa dứt, Vu Dương đã không thể bình tĩnh định xông ra ngoài.
Hai mắt anh u ám, trán nổi gân xanh.
Khương Ninh giữ chặt tay anh: Em không sao, không sao đâu...Từ Giai Tú, Từ Giai Tú đã đưa em đi.
Vu Dương không hỏi vì sao Từ Giai Tú lại có mặt ở đó. Anh ôm Khương Ninh vào lòng, hai tay xiết chặt lấy cô.
Khương Ninh quay lại ôm lấy anh, nằm trong lòng anh khẽ nói: Em không sao đâu, anh đừng đi tìm hắn, đối chọi với loại người như hắn cũng vô ích thôi.
Cô không muốn nhìn thấy anh người đầy thương tích lần nữa.
Vu Dương không nói không rằng, nỗi uất hận trong lòng bị lấp kín không thể giải tỏa, chỉ muốn phát tiết.
Sau này em sẽ cẩn thận. Khương Ninh ngẩng đầu nói.
Một lúc lâu sau, Vu Dương mới gật đầu: Ừ.
+++
Buổi chiều, Khương Ninh đến nhà Từ Giai Tú, thấy bà Từ đang ngồi trong phòng khách chơi với Đông Đông.
Đông Đông nhìn thấy cô, cất tiếng chào: Mẹ nuôi.
Khương Ninh đáp lời.
Đông Đông chạy tới hỏi: Mẹ nuôi, khi nào con có thể tới gặp chú? Con muốn học sửa xe như chú.
Khương Ninh ngồi xổm xuống, xoa đầu thằng bé: Đợi mấy hôm nữa mẹ sẽ dẫn con đi tìm chú.
Vâng ạ. Đông Đông ngoan ngoãn gật đầu, nói thêm: Đợi mẹ khỏi ốm, con sẽ bảo mẹ dẫn con đi tìm chú.
Ốm?
Khương Ninh nghi ngờ nhìn về phía bà Từ.
Bà Từ bảo: Từ Giai Tú đang ở trong phòng, chưa ngủ đâu.
Cháu lên thăm cô ấy. Khương Ninh đứng dậy nói.
Cô lên tầng, đi vào phòng. Bên ngoài sắc trời âm u, bên trong không bật đèn, nên Khương Ninh chỉ có thể nhìn thấy một tòa núi nhỏ ở trên giường.
Từ Giai Tú?. Cô gọi khẽ.
"Tòa núi nhỏ" động đậy, Từ Giai Tú xoay người ra: Cậu đến đấy à?.
Tiếng cô yếu ớt khàn đặc, mang theo giọng mũi nằng nặng.
Từ Giai Tú vươn tay bật đèn, căn phòng đột nhiên sáng bừng.
Khương Ninh nhìn Từ Giai Tú sắc mặt hốc hác, dáng người tiều tụy. Cô cau mày đi đến, hỏi: Cậu bị ốm à?.
Từ Giai Tú ho sù sụ: Cảm mạo.
Khương Ninh lại gần, thấy mắt cô thâm quầng: Hôm qua không ngủ được à?.
Đâu chỉ tối hôm qua. Từ Giai Tú gượng cười.
Trái tim Khương Ninh cảm thấy chua chát.
Tiểu Ninh, mình nghĩ thông suốt rồi...Sau này mình sẽ không đi nữa. Từ Giai Tú cúi đầu nói: Tiền của Tiền Cường, mình sẽ không lấy một xu.
Khương Ninh ngồi bên cạnh, gật đầu: Ừ.
Mình đúng là khốn nạn. Trước kia mình từng coi thường họ, giờ lại đi làm chuyện giống họ. Mình khác gì bọn họ đâu cơ chứ?.
Khương Ninh mở miệng: Đừng suy nghĩ nhiều, rồi sẽ ổn cả thôi.
Từ Giai Tú im lặng cúi đầu, toàn bộ cơ thể chìm trong tâm trạng ủ rũ hối hận.
Khương Ninh hiểu, chuyện này đã trở thành một chiếc gông, khóa cuộc đời của cô ấy lại.
+++
Sẩm tối, Khương Ninh quay về hiệu sửa xe. Cửa mở, Vu Dương không có ở đấy. Cô hoảng hốt, lập tức lấy di động gọi điện cho anh.
Điện thoại vang lên, Vu Dương cầm máy từ bên ngoài trở về. Khương Ninh cúp điện thoại, chạy ra đón: Anh đi đâu vậy?.
Vu Dương xách hộp đồ vào, đáp: Anh đi sửa xe, đằng kia có người bị hỏng xe.
Lúc này, Khương Ninh mới yên tâm, thầm than mình đã quá căng thẳng.
Em đi nấu cơm. Khương Ninh xoay người nói.
Vu Dương giữ cô lại, giọng điệu ngập ngừng: Tối nay...đừng về nhé?.
Khương Ninh liếc nhìn anh, mỉm cười: Anh không muốn em về à?.
Vu Dương im lặng.
Vậy thì em sẽ không về. Cô nói.
Vu Dương buông tay ra, nhìn cô đi vào trong phòng. Anh giơ tay xoa mặt, nhấn bằng khóe môi đang giương cao.
Anh cất hộp đồ nghề, chiếc điện thoại trong túi vang lên.
Anh nhận điện: Mẹ ạ.
Bà Vu hỏi anh: A Dương à, bao giờ con về?.
Vu Dương xoay người nhìn ra ngoài cửa hàng: Mấy hôm nữa hết bận con sẽ về.
Tốt, nhớ đưa Tiểu Viên về. Tuổi con cũng không nhỏ nữa, đã đến lúc phải lập gia đình rồi. Đến lúc đó, mẹ sẽ bàn bạc với bố mẹ Tiểu Viên, qua Tết, bọn con sẽ về nhà đính hôn trước. Bà Vu cảm khái: Tiểu Viên nhà họ đã giúp nhà ta nhiều việc. Con bé lại thích con như vậy, mẹ cũng coi con bé như con.
Mẹ, con không thể lấy Tiểu Viên. Vu Dương cắt ngang lời bà.
Cái gì?.
Vu Dương trả lời thẳng thắn: Con có bạn gái rồi, con sẽ lấy cô ấy.
Khương Ninh vén rèm ra định gọi Vu Dương thì nghe thấy anh nói câu đó, cô sửng sốt đứng bất động tại chỗ. Sau đó, lặng lẽ xoay người.
Cô đứng sau rèm, không biết Vu Dương đang nói gì, chỉ thấy giọng anh càng lúc càng gay gắt. Cuối cùng, anh đi ra khỏi cửa hàng.
Khương Ninh cúi đầu nhìn bộ quần áo dính mỡ trên người mình, chớp mắt mấy cái, quay người vào trong toilet, đóng cửa lại.
Vu Dương quay về, không thấy Khương Ninh ở trong bếp liền cất tiếng gọi cô.
Khương Ninh trả lời, nói vọng sau cánh cửa toilet: Vu Dương, em quên mang theo quần áo, anh cầm giúp em một bộ vào đây.
Ừ.
Vu Dương vào phòng tìm cho cô một bộ quần áo, sau đó gõ cửa toilet.
Cánh cửa mở hé, ánh sáng và hơi ấm từ bên trong tuồn ra.
Vu Dương giơ quần áo nhưng mãi không thấy cô nhận.
Khương Ninh?.
Vu Dương gọi cô, cánh tay đang duỗi thẳng bỗng bị kéo một phát. Anh không kịp phản ứng va người vào cửa.
Loạng choạng hai bước mới đứng vững, lúc ngẩng lên anh trông thấy Khương Ninh không một mảnh vải che thân, trần trụi dưới ánh đèn. Ánh sáng ấm áp phủ một lớp viền vàng lên làn da trắng mịn của cô. Những giọt nước chưa khô men theo đường cong của cơ thể chậm rãi chảy xuống.
Vu Dương lướt nhanh lên người cô, ánh mắt đen thẫm.
Khương Ninh vươn tay ôm cổ Vu Dương, nhón chân hà hơi vào tai anh: Em lạnh.
Vu Dương đưa tay ra sau đóng mạnh cánh cửa.
Khương Ninh cởi áo khoác của Vu Dương, luồn vào trong lớp quần áo vuốt ve cơ bắp trên người anh, đầu ngón tay tỏa hơi nóng.
Khương Ninh. Vu Dương thi thầm.
Khương Ninh tiến sát lại.
Vu Dương chịu không nổi, ném bộ quần áo vào bồn rửa tay, vội vã cởi áo ôm cô. Anh cúi đầu chiếm lấy đôi môi cô xoay nghiền, bàn tay trượt từ trên lưng lướt xuống vùng ngực, nhào nặn.
Tiếng rên của Khương Ninh, như ngòi nổ, thoáng chốc châm lửa lên Vu Dương.
Vu Dương đặt thân thể uốn éo của cô lên trên bồn rửa tay. Phía trước bồn rửa tay có một tấm gương, lúc này, phả một tầng hơi nước, mơ hồ phản chiếu dáng vẻ động tình của bọn họ.
Vu Dương vùi đầu hôn sau lưng cô, một tay nhéo eo cô, một tay ve vuốt vùng bụng phẳng lì, sau đó đi lên ve vuốt, lúc nặng lúc nhẹ, chậm rãi tự nhiên.
Khương Ninh nhìn chằm chằm vào chiếc gương phản chiếu hình ảnh hai người đang đong đưa, từ từ thở hắt ra.
Vu Dương cởi quần bằng một tay, kéo sát eo cô lại.
Khương Ninh mất trọng tâm, hai tay đành vịn lên bồn rửa. Vu Dương đi dọc theo cổ cắn nhẹ vành tai cô. Khương Ninh vừa co rúm người, phía dưới đã bị đi vào.
Cơ thể Khương Ninh thoáng mềm nhũn.
Một tay Vu Dương đặt ngang eo cô, tay kia bóp lấy cằm của cô, bắt cô phải xoay đầu. Hình ảnh hai người hôn nhau, như đôi chim uyên ương rơi vào trong tấm gương, bị hơi nước bao phủ thành một bức vẽ ấn tượng.
+++
Vu Dương khai khẩn không biết mệt mỏi. Cơ thể Khương Ninh mềm nhũn, yếu ớt nằm trên người anh, hai gò má ửng hồng, ánh mắt mơ màng nhìn gương mặt góc cạnh của anh qua tấm kính. Cô khẽ thì thào: Vu DươngTết năm nay, em với anh cùng về quê đi...Sau đó, không trở về nữa.
Vu Dương khựng lại, ngạc nhiên, nhìn thẳng vào mắt cô.
Khương Ninh nhỏ nhẹ hỏi: Anh không muốn à?.
Vu Dương định thần, cúi đầu tìm kiếm môi cô, hai mắt sáng rỡ: Anh sẵn sàng.
Đi đi.
Cơ thể Khương Ninh run rẩy, bật dậy.
Cô tỉnh lại đáy mắt vẫn mang theo nỗi sợ hãi, tâm trí còn lưu giữ vẻ mặt đau khổ tuyệt vọng của Từ Giai Tú.
Khương Ninh ngồi dậy, đưa tay xoa huyệt thái dương, mệt mỏi rời khỏi giường.
Bên ngoài đang mưa, mưa mùa đông không lớn lắm, rơi lộp độp dưới đất, như tằm gặm lá dâu, như xuân chưa phá kén. Như vết mực xanh bị ngăn cách bởi tầng mưa mỏng, cả thế giới là một màu u ám, khiến người ta sinh nỗi u uất.
Giữa trưa, Khương Ninh quay về chỗ của Vu Dương. Cửa mở, mọi khi vào giờ này, Vu Dương đang ở ngoài sửa xe. Nhưng vì trời mưa, anh đã chuyển mọi thứ vào trong cửa hàng.
Cô thu ô đi vào, vừa hay Vu Dương vén rèm đi ra. Nhìn thấy cô, anh hỏi: Em đến đấy à?.
Vâng. Khương Ninh để chiếc ô sang bên, ngón tay lạnh buốt cứng đờ. Cô đưa tay lên miệng hà hơi.
Em lạnh à?. Vu Dương lại gần kéo tay cô đặt vào trong lòng tay mình, ủ cho cô, nửa phút sau vẫn không thấy ấm trở lại, anh cau mày, bảo: Để anh lấy cho em cốc nước nóng.
Vu Dương rót nước nóng đưa cho cô. Khương Ninh cầm chiếc cốc, hơi nóng khiến bàn tay dần dần có cảm giác.
Khương Ninh nhấp một ngụm, hỏi anh: Anh mua vé tàu về nhà chưa?.
Anh chưa.
Hôm nay đã 20 âm lịch, mười ngày nữa là bước sang năm mới.
Khương Ninh hỏi tiếp: Bao giờ anh đi?.
Vu Dương trả lời: Mấy hôm nữa anh còn có một chuyến hàng.
Sao sắp năm mới rồi còn đi chở hàng?.
Ừ, chuyến cuối cùng.
Anh đi mấy hôm?.
Ba ngày.
Khương Ninh gật đầu, nhấp thêm miếng nước. Tay cô đã ấm trở lại, cốc nước cũng đã nguội lạnh.
Bên ngoài cửa hàng, có tiếng mưa rơi đập trên phiến ô, Khương Ninh quay đầu nhìn, thấy Triệu Tiểu Viên đang gấp ô đi vào.
Triệu Tiểu Viên vốn định đến tìm Vu Dương để thương lượng một lần nữa. Vừa ngước mắt lên, cô ta liền trông thấy Khương Ninh ngồi trong cửa hàng, gương mặt bỗng chốc trở nên phẫn uất: Sao cô còn dám tới đây?.
Khương Ninh nhìn cô ta, hỏi vặn: Vì sao tôi không dám tới?.
Hôm qua, cô đã lên giường với Tiền Cường. Cô đã không biết xấu hổ lại còn giả bộ như không có chuyện gì xảy ra?. Triệu Tiểu Viên trừng mắt nhìn cô.
Triệu Tiểu Viên. Vu Dương nghiêm nghị quát cô ta: im miệng đi.
Anh Dương.... Triệu Tiểu Viên không cam lòng, cô ta giơ tay chỉ vào Khương Ninh: Hôm qua cô ta vào nhà nghỉ tìm Tiền Cường, cô ta chính là loại phụ nữ lăng loàn.
Á.... Triệu Tiểu Viên đột nhiên hét lên.
Khương Ninh cầm cốc nước hất thẳng vào mặt cô ta. Cô bước tới gần, cất giọng lạnh lùng: Cô là người biết rõ nhất vì sao tôi lại tới đó.
Triệu Tiểu Viên thẹn quá hóa giận, giơ tay lên định tát Khương Ninh một cái nhưng cổ tay đã bị Vu Dương khóa chặt.
Vu Dương che chắn Khương Ninh ở sau lưng, Triệu Tiểu Viên giãy tay ra, vẻ mặt thảm hại, trong lòng không can tâm.
Vu Dương không chút cảm xúc, thốt một câu: Đi đi.
Triệu Tiểu Viên mấp máy môi, oán hận lui về phía sau: Anh Dương, anh sẽ phải hối hận.
Cô ta cầm chiếc ô, chạy loạng choạng trong mưa.
Vu Dương quay sang, vội hỏi: Tiền Cường giỏ trò với em à?.
Khương Ninh kể tóm tắt chuyện ngày hôm qua. Lời còn chưa dứt, Vu Dương đã không thể bình tĩnh định xông ra ngoài.
Hai mắt anh u ám, trán nổi gân xanh.
Khương Ninh giữ chặt tay anh: Em không sao, không sao đâu...Từ Giai Tú, Từ Giai Tú đã đưa em đi.
Vu Dương không hỏi vì sao Từ Giai Tú lại có mặt ở đó. Anh ôm Khương Ninh vào lòng, hai tay xiết chặt lấy cô.
Khương Ninh quay lại ôm lấy anh, nằm trong lòng anh khẽ nói: Em không sao đâu, anh đừng đi tìm hắn, đối chọi với loại người như hắn cũng vô ích thôi.
Cô không muốn nhìn thấy anh người đầy thương tích lần nữa.
Vu Dương không nói không rằng, nỗi uất hận trong lòng bị lấp kín không thể giải tỏa, chỉ muốn phát tiết.
Sau này em sẽ cẩn thận. Khương Ninh ngẩng đầu nói.
Một lúc lâu sau, Vu Dương mới gật đầu: Ừ.
+++
Buổi chiều, Khương Ninh đến nhà Từ Giai Tú, thấy bà Từ đang ngồi trong phòng khách chơi với Đông Đông.
Đông Đông nhìn thấy cô, cất tiếng chào: Mẹ nuôi.
Khương Ninh đáp lời.
Đông Đông chạy tới hỏi: Mẹ nuôi, khi nào con có thể tới gặp chú? Con muốn học sửa xe như chú.
Khương Ninh ngồi xổm xuống, xoa đầu thằng bé: Đợi mấy hôm nữa mẹ sẽ dẫn con đi tìm chú.
Vâng ạ. Đông Đông ngoan ngoãn gật đầu, nói thêm: Đợi mẹ khỏi ốm, con sẽ bảo mẹ dẫn con đi tìm chú.
Ốm?
Khương Ninh nghi ngờ nhìn về phía bà Từ.
Bà Từ bảo: Từ Giai Tú đang ở trong phòng, chưa ngủ đâu.
Cháu lên thăm cô ấy. Khương Ninh đứng dậy nói.
Cô lên tầng, đi vào phòng. Bên ngoài sắc trời âm u, bên trong không bật đèn, nên Khương Ninh chỉ có thể nhìn thấy một tòa núi nhỏ ở trên giường.
Từ Giai Tú?. Cô gọi khẽ.
"Tòa núi nhỏ" động đậy, Từ Giai Tú xoay người ra: Cậu đến đấy à?.
Tiếng cô yếu ớt khàn đặc, mang theo giọng mũi nằng nặng.
Từ Giai Tú vươn tay bật đèn, căn phòng đột nhiên sáng bừng.
Khương Ninh nhìn Từ Giai Tú sắc mặt hốc hác, dáng người tiều tụy. Cô cau mày đi đến, hỏi: Cậu bị ốm à?.
Từ Giai Tú ho sù sụ: Cảm mạo.
Khương Ninh lại gần, thấy mắt cô thâm quầng: Hôm qua không ngủ được à?.
Đâu chỉ tối hôm qua. Từ Giai Tú gượng cười.
Trái tim Khương Ninh cảm thấy chua chát.
Tiểu Ninh, mình nghĩ thông suốt rồi...Sau này mình sẽ không đi nữa. Từ Giai Tú cúi đầu nói: Tiền của Tiền Cường, mình sẽ không lấy một xu.
Khương Ninh ngồi bên cạnh, gật đầu: Ừ.
Mình đúng là khốn nạn. Trước kia mình từng coi thường họ, giờ lại đi làm chuyện giống họ. Mình khác gì bọn họ đâu cơ chứ?.
Khương Ninh mở miệng: Đừng suy nghĩ nhiều, rồi sẽ ổn cả thôi.
Từ Giai Tú im lặng cúi đầu, toàn bộ cơ thể chìm trong tâm trạng ủ rũ hối hận.
Khương Ninh hiểu, chuyện này đã trở thành một chiếc gông, khóa cuộc đời của cô ấy lại.
+++
Sẩm tối, Khương Ninh quay về hiệu sửa xe. Cửa mở, Vu Dương không có ở đấy. Cô hoảng hốt, lập tức lấy di động gọi điện cho anh.
Điện thoại vang lên, Vu Dương cầm máy từ bên ngoài trở về. Khương Ninh cúp điện thoại, chạy ra đón: Anh đi đâu vậy?.
Vu Dương xách hộp đồ vào, đáp: Anh đi sửa xe, đằng kia có người bị hỏng xe.
Lúc này, Khương Ninh mới yên tâm, thầm than mình đã quá căng thẳng.
Em đi nấu cơm. Khương Ninh xoay người nói.
Vu Dương giữ cô lại, giọng điệu ngập ngừng: Tối nay...đừng về nhé?.
Khương Ninh liếc nhìn anh, mỉm cười: Anh không muốn em về à?.
Vu Dương im lặng.
Vậy thì em sẽ không về. Cô nói.
Vu Dương buông tay ra, nhìn cô đi vào trong phòng. Anh giơ tay xoa mặt, nhấn bằng khóe môi đang giương cao.
Anh cất hộp đồ nghề, chiếc điện thoại trong túi vang lên.
Anh nhận điện: Mẹ ạ.
Bà Vu hỏi anh: A Dương à, bao giờ con về?.
Vu Dương xoay người nhìn ra ngoài cửa hàng: Mấy hôm nữa hết bận con sẽ về.
Tốt, nhớ đưa Tiểu Viên về. Tuổi con cũng không nhỏ nữa, đã đến lúc phải lập gia đình rồi. Đến lúc đó, mẹ sẽ bàn bạc với bố mẹ Tiểu Viên, qua Tết, bọn con sẽ về nhà đính hôn trước. Bà Vu cảm khái: Tiểu Viên nhà họ đã giúp nhà ta nhiều việc. Con bé lại thích con như vậy, mẹ cũng coi con bé như con.
Mẹ, con không thể lấy Tiểu Viên. Vu Dương cắt ngang lời bà.
Cái gì?.
Vu Dương trả lời thẳng thắn: Con có bạn gái rồi, con sẽ lấy cô ấy.
Khương Ninh vén rèm ra định gọi Vu Dương thì nghe thấy anh nói câu đó, cô sửng sốt đứng bất động tại chỗ. Sau đó, lặng lẽ xoay người.
Cô đứng sau rèm, không biết Vu Dương đang nói gì, chỉ thấy giọng anh càng lúc càng gay gắt. Cuối cùng, anh đi ra khỏi cửa hàng.
Khương Ninh cúi đầu nhìn bộ quần áo dính mỡ trên người mình, chớp mắt mấy cái, quay người vào trong toilet, đóng cửa lại.
Vu Dương quay về, không thấy Khương Ninh ở trong bếp liền cất tiếng gọi cô.
Khương Ninh trả lời, nói vọng sau cánh cửa toilet: Vu Dương, em quên mang theo quần áo, anh cầm giúp em một bộ vào đây.
Ừ.
Vu Dương vào phòng tìm cho cô một bộ quần áo, sau đó gõ cửa toilet.
Cánh cửa mở hé, ánh sáng và hơi ấm từ bên trong tuồn ra.
Vu Dương giơ quần áo nhưng mãi không thấy cô nhận.
Khương Ninh?.
Vu Dương gọi cô, cánh tay đang duỗi thẳng bỗng bị kéo một phát. Anh không kịp phản ứng va người vào cửa.
Loạng choạng hai bước mới đứng vững, lúc ngẩng lên anh trông thấy Khương Ninh không một mảnh vải che thân, trần trụi dưới ánh đèn. Ánh sáng ấm áp phủ một lớp viền vàng lên làn da trắng mịn của cô. Những giọt nước chưa khô men theo đường cong của cơ thể chậm rãi chảy xuống.
Vu Dương lướt nhanh lên người cô, ánh mắt đen thẫm.
Khương Ninh vươn tay ôm cổ Vu Dương, nhón chân hà hơi vào tai anh: Em lạnh.
Vu Dương đưa tay ra sau đóng mạnh cánh cửa.
Khương Ninh cởi áo khoác của Vu Dương, luồn vào trong lớp quần áo vuốt ve cơ bắp trên người anh, đầu ngón tay tỏa hơi nóng.
Khương Ninh. Vu Dương thi thầm.
Khương Ninh tiến sát lại.
Vu Dương chịu không nổi, ném bộ quần áo vào bồn rửa tay, vội vã cởi áo ôm cô. Anh cúi đầu chiếm lấy đôi môi cô xoay nghiền, bàn tay trượt từ trên lưng lướt xuống vùng ngực, nhào nặn.
Tiếng rên của Khương Ninh, như ngòi nổ, thoáng chốc châm lửa lên Vu Dương.
Vu Dương đặt thân thể uốn éo của cô lên trên bồn rửa tay. Phía trước bồn rửa tay có một tấm gương, lúc này, phả một tầng hơi nước, mơ hồ phản chiếu dáng vẻ động tình của bọn họ.
Vu Dương vùi đầu hôn sau lưng cô, một tay nhéo eo cô, một tay ve vuốt vùng bụng phẳng lì, sau đó đi lên ve vuốt, lúc nặng lúc nhẹ, chậm rãi tự nhiên.
Khương Ninh nhìn chằm chằm vào chiếc gương phản chiếu hình ảnh hai người đang đong đưa, từ từ thở hắt ra.
Vu Dương cởi quần bằng một tay, kéo sát eo cô lại.
Khương Ninh mất trọng tâm, hai tay đành vịn lên bồn rửa. Vu Dương đi dọc theo cổ cắn nhẹ vành tai cô. Khương Ninh vừa co rúm người, phía dưới đã bị đi vào.
Cơ thể Khương Ninh thoáng mềm nhũn.
Một tay Vu Dương đặt ngang eo cô, tay kia bóp lấy cằm của cô, bắt cô phải xoay đầu. Hình ảnh hai người hôn nhau, như đôi chim uyên ương rơi vào trong tấm gương, bị hơi nước bao phủ thành một bức vẽ ấn tượng.
+++
Vu Dương khai khẩn không biết mệt mỏi. Cơ thể Khương Ninh mềm nhũn, yếu ớt nằm trên người anh, hai gò má ửng hồng, ánh mắt mơ màng nhìn gương mặt góc cạnh của anh qua tấm kính. Cô khẽ thì thào: Vu DươngTết năm nay, em với anh cùng về quê đi...Sau đó, không trở về nữa.
Vu Dương khựng lại, ngạc nhiên, nhìn thẳng vào mắt cô.
Khương Ninh nhỏ nhẹ hỏi: Anh không muốn à?.
Vu Dương định thần, cúi đầu tìm kiếm môi cô, hai mắt sáng rỡ: Anh sẵn sàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook