Hướng Dương
-
Chương 42
Từ Giai Tú đi đón con trai tan học, cô giáo gọi Đông Đông ra, vừa cười vừa nói: Hôm nay, Đông Đông thể hiện rất tốt.
Từ Giai Tú âu yếm xoa đầu con trai: Thật sao?.
Đông Đông gật mạnh đầu.
Từ Giai Tú đang định đưa Đông Đông đi thì bị cô giáo gọi giật lại.
Cô giáo Từ, tiền cơm trưa và phí phụ đạo piano....
Cô ấy chưa nói xong, Từ Giai Tú đã hiểu ý.
Xin lỗi, dạo này tôi bận quá nên quên mất. Từ Giai Tú áy náy: Sáng mai, tôi đưa Đông Đông đi học rồi đóng luôn.
Không sao, tôi chỉ nhắc vậy thôi.
Từ nhà trẻ đi ra, Từ Giai Tú có phần lơ đãng, không biết suy nghĩ chuyện gì mà mặt mày ủ rũ.
Mẹ, con muốn uống trà sữa. Đông Đông lắc tay năn nỉ Từ Giai Tú.
Sắp đến giờ cơm tối rồi, không uống được.
Thấy Đông Đông làm nũng, Từ Giai Tú nghĩ tới mấy hôm bận làm thủ tục ly hôn với Ngô Phong, không có thời gian quan tâm đến con trai nên cô lại mềm lòng, dẫn con vào quán đồ uống bên đường.
Không ngờ vừa vào trong quán, cô bất ngờ đụng ngay một người.
Cô giáo Từ à, trùng hợp quá nhỉ?. Tiền Cường ngồi trên quầy, nhìn thấy Từ Giai Tú, liền đứng lên chào hỏi: Lâu rồi không gặp, mau ngồi xuống nói chuyện, tôi vừa hay cũng có việc muốn gặp cô.
Từ Giai Tú quay người định đi, Đông Đông kéo tay cô lại, vẻ mặt mong ngóng: Mẹ, trà sữa.
Tiền Cường lập tức gọi nhân viên: Cho anh bạn nhỏ này một cốc trà sữa, thêm một tách cà phê nữa nhé. Hắn nhìn Từ Giai Tú, làm động tác mời cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện: Cô giáo Từ, mời cô ly nước, cô cứ ngồi đi, tốt xấu gì thì chúng ta cũng là bạn học cũ cơ mà.
Từ Giai Tú liếc mắt, kéo Đông Đông qua, thầm nghĩ để xem hắn sắp giở chiêu trò gì.
Đồ uống nhanh chóng được bưng lên, Tiền Cường cười lấy lòng, đưa cốc trà sữa tới trước mặt Đông Đông, ra vẻ thân thiết: Cháu mấy tuổi rồi?.
Bốn tuổi ạ.
Tiền Cường muốn hỏi tiếp nhưng bị Từ Giai Tú cắt ngang: Đừng có lôi kéo làm quen với con tôi.
Tiền Cường tuyệt nhiên không chút lúng túng, gương mặt vẫn tỏ ra tươi cười: Nhìn cô kìa, nghĩ tôi là loại người gì thế.
Từ Giai Tú lườm hắn một cái: Anh tìm tôi có chuyện gì? Nếu chuyện về Khương Ninh thì khỏi đi.
Hì hì, sao lại là Khương Ninh. Cô ấy có chủ rồi, tôi đây sao phải đi đào góc tường nhà người khác?.
Từ Giai Tú nghi ngờ, không tin lời nói dối của hắn.
Tiền Cường nói: Tôi tìm cô là để giúp cô.
Giúp tôi?.
Đúng vậy. Đôi mắt ti hí của Tiền Cường bỗng lóe lên: Tôi biết cô vừa mới ly hôn.
Sắc mặt của Từ Giai Tú thoáng sửng sốt: Sao anh biết?.
Trấn Thanh Vân bé tí giấu nổi chuyện gì?.
Từ Giai Tú im lặng không đáp. Tiền Cường nói không sai, đám bà cô ở cái nơi nhỏ bé này thích nhất là nhai lưỡi nhà người ta. Cô đoán có lẽ chuyện của mình, đều bị mọi người ở trấn Thanh Vân biết hết cả rồi.
Tiền Cường cười ha hả, giả vờ giả vịt nhấp cà phê, nhíu mày bình luận: Uống chả ra làm sao cả, không so được với đẳng cấp của Starbucks.
Từ Giai Tú xùy một tiếng, cảm thấy hành động của hắn thật buồn cười.
Tiền Cường đặt tách cà phê xuống, hắng giọng: Tôi nói thẳng nhé, tôi biết cô vừa mới ly hôn nên giờ đang thiếu tiền tiêu.
Từ Giai Tú định mở miệng phản bác liền bị hắn xua tay cắt ngang: Cô đừng vội phủ nhận, trụ cột kinh tế trong nhà từ trước đến nay vẫn là chồng cô...À không, là chồng cũ. Cô dạy học ở trấn, lương căn bản không được bao nhiêu, cô còn phải nuôi con trai, dưỡng bố mẹ già, trong ngoài đều phải dùng đến tiền. Cô đang rất khó khăn. Hắn tạm dừng, hỏi: Tôi nói đúng không?.
Từ Giai Tú mím môi, cô không thể không thừa nhận lời của Tiền Cường, hiện tại cô đang lâm vào cảnh túng quẫn. Sau khi ly hôn với Ngô Phong, kinh tế của cô chính xác là phải giật gấu vá vai, nghèo rớt mồng tơi.
Tiền Cường thấy cô im lặng, có chút đắc ý: Công việc của tôi rất muốn được cô hỗ trợ.
Từ Giai Tú không chen ngang, ngầm đồng ý để hắn nói tiếp.
Vụ vừa rồi tôi làm mất mấy anh em dưới quyền, giờ đang thiếu nhân lực. Cô xem, hay là....
Anh muốn tôi giúp anh làm loại chuyện thất đức đó ư?. Từ Giai Tú không để hắn nói hết, chêm thêm một câu: Nằm mơ đi.
Từ chối đúng như dự đoán, Tiền Cường không hề bực tức, xoay chiếc nhẫn vàng trên ngón tay, ung dung nói: Tôi đây chỉ là không nỡ nhìn bạn học cũ vất vả. Cô cũng biết, nếu là nữ làm chuyện này, xác xuất thành công sẽ cao hơn. Chúng ta đôi bên cùng có lợi, giúp đỡ lẫn nhau, cô nói xem đúng không?.
Từ Giai Tú toàn thân phát run, không muốn tốn nhiều lời với loại cặn bã. Cô kéo Đông Đông đứng lên, cuối cùng còn trừng mắt lườm Tiền Cường một cái:
Đông Đông, chúng ta về nhà.
Tôi chờ câu trả lời của cô. Tiền Cường gọi với theo.
Trả lời hắn chỉ là tiếng đóng cửa.
+++
Hôm nay, Vu Dương đến chỗ chú Vương, anh bảo phải làm ca tối nên không thể về sớm được.
Khương Ninh thấy trong nhà không còn thức ăn nên ra chợ mua một ít, sau đó cô vòng qua phố tính chọn cho Vu Dương bộ quần áo. Cô phát hiện quần áo của anh rặt một màu đen. Cô đã sớm có ý nghĩ mua quần áo cho anh, hôm nay nhân lúc anh không có nhà, cô liền thực hiện luôn ý tưởng.
Cô dạo qua mấy cửa hàng thời trang nam, chọn mua được chiếc áo khoác hợp ý. Lúc đi ra khỏi cửa hàng, cô bắt gặp Từ Giai Tú đang dắt Đông Đông dung dẻ trên đường.
Từ Giai Tú. Cô gọi với về phía hai mẹ con.
Từ Giai Tú không nghe thấy, Khương Ninh đành bước vội tới gọi.
Từ Giai Tú quay đầu lại: Tiểu Ninh, sao lại ở đây?.
Khương Ninh chìa chiếc túi trên tay ra.
Từ Giai Tú liếc thấy nhãn hiệu thời trang nam in trên túi liền nháy mắt với cô.
Khương Ninh không hề xấu hổ, hỏi lại: Còn cậu, sao chưa về nhà vậy?.
Ánh mắt Từ Giai Tú thoáng lóe lên, không kể chuyện vừa gặp Tiền Cường. Cô trả lời qua quýt: Vừa đến nhà trẻ đón Đông Đông, tiện thể đưa nó đi dạo loanh quanh một lúc.
Khương Ninh gật đầu.
Từ Giai Tú hỏi cô: Vu Dương đâu?.
Hôm nay anh ấy không có ở đây.
Cậu vẫn chưa ăn cơm à?.
Ừ.
Vậy ăn cùng đi.
Khương Ninh theo Từ Giai Tú vào một quán cơm ngay gần đó.
Vừa ngồi xuống, Từ Giai Tú đã lôi trong túi ra một chiếc thẻ đưa cho Khương Ninh: Suýt nữa thì quên, cái này cho cậu.
Khương Ninh không nhận, đưa mắt dò hỏi.
Mình biết cậu đang phải gom tiền làm phẫu thuật cho dì. Thẻ không có nhiều tiền lắm đâu. Cậu lấy dùng đi.
Khương Ninh xúc động, đẩy tay Từ Giai Tú về: Không cần, mình biết cậu cũng đang cần đến tiền, tự mình có cách.
Từ Giai Tú hỏi dò: Không phải cậu định....
Cô úp mở nói với Khương Ninh.
Khương Ninh và Từ Giai Tú từ bé lớn lên cùng nhau, đương nhiên Khương Ninh hiểu ý của cô ấy. Cô lắc đầu, đáp: Làm sao có thể.
Từ Giai Tú cúi đầu, cười nhạt: Nhưng vẫn có những người vì tiền mà làm chuyện ấy.
Từ Giai Tú?.
Từ Giai Tú thu hồi tâm trạng, hỏi cô: Phí phẫu thuật của dì, cậu thu xếp được chưa?.
Gần đủ rồi.
Của Vu Dương à?.
Khương Ninh mỉm cười, không phủ nhận.
Vu Dương đưa thẻ cho cô nhưng vạn bất đắc dĩ cô cũng không có ý định động vào số tiền đó.
Từ Giai Tú nói: Anh ấy đối tốt với cậu thật.
Khương Ninh giương cao khóe miệng: Đúng vậy.
Bây giờ hai người ở cùng nhau rồi à?.
Ừ.
Không về nhà sao?.
Khương Ninh nheo mắt: Tạm thời chưa.
Từ Giai Tú hiểu hoàn cảnh gia đình của Khương Ninh, cô không hỏi nhiều, chỉ động viên vài câu.
Ăn cơm xong, Khương Ninh và Từ Giai Tú đi dạo một lát, đến hơn tám giờ mới chia tay nhau.
Vu Dương không có đây, Khương Ninh cầm chìa khóa dự phòng của anh mở cửa, kéo tấm cửa cuốn lên một nửa. Nghĩ tới lời anh dặn trước khi đi, cô xoay
người, kéo cửa cuốn xuống khóa lại.
Tắm rửa xong, cô lấy điện thoại ra nhìn giờ, mới 9h.
Vu Dương chưa về, Khương Ninh nằm một mình mãi không ngủ được, lăn qua lộn lại một lúc lâu vẫn không thấy buồn ngủ. Cuối cùng, cô nằm ngay đơ
sang nửa giường bên kia, kéo chăn hít hà, trên đó vẫn lưu mùi cơ thể anh, cảm thấy yên tâm hơn.
Bên ngoài có tiếng kéo cửa, Khương Ninh choàng dậy, nhìn chằm chằm vào cửa phòng.
Vu Dương từ bên ngoài đi vào, nghĩ cô đang ngủ nên không bật đèn, cứ thế sờ soạng bước vào trong.
Anh về đấy à?. Khương Ninh lên tiếng.
Vu Dương dừng bước, nhìn về phía giường: Chưa ngủ sao?.
Khương Ninh thò người ra bật đèn, lúc đèn lóe sáng, cả hai đều nheo mắt lại.
Khương Ninh: Anh không về, em không ngủ được.
Cổ họng Vu Dương trượt xuống, cầm bộ quần áo sạch: Anh đi tắm đã.
Rất nhanh, Vu Dương tắm xong đi ra. Anh chỉ mặc độc chiếc quần dài, cầm khăn bông lau tóc.
Khương Ninh vẫy anh: Anh lại đây.
Vu Dương ném khăn mặt sang bên, đi tới.
Khương Ninh quay sang chiếc bàn bên cạnh cầm chiếc áo khoác mới mua đưa cho anh: Anh thử đi.
Vu Dương cầm áo, chăm chú nhìn một lúc: Của anh à?.
Không thì của ai?.
Cơ thể Vu Dương cao lớn, làm vài ba động tác mới chui được người vào trong chiếc áo.
Khương Ninh đứng trên giường, nhìn anh từ trên cao xuống: Xoay một vòng em xem nào.
Vu Dương đứng tại chỗ xoay hai vòng.
Khương Ninh cúi người giúp anh kéo khóa lên rồi lại nhìn anh thêm một lượt.
Cô mua một chiếc áo khoác màu xanh đen, màu sắc và kiểu dáng rất hợp với anh...
Cô cúi xuống nhéo eo anh: Có phải bị chật không?.
Cô mặc đồ ngủ, vừa cúi người một cái cổ áo liền hở ra, bên trong không mặc đồ lót. Từ góc nhìn của Vu Dương, anh ngắm không bỏ sót.
Không đâu. Vu Dương đè nén giọng nói.
Không á? Khương Ninh nhìn lại lần nữa, bên trong anh không mặc gì, chiếc áo khoác bó sát lấy cơ thể cường tráng.
Cô đứng thẳng người, vỗ vỗ vai anh: Anh cởi ra đi, áo bé quá, để mai em đi đổi.
Vu Dương kéo khóa, nhanh chóng cởi quần áo ném lên bàn, sau đó ôm cổ chân của Khương Ninh giật một phát khiến cả người cô ngã sấp xuống giường.
Đầu óc Khương Ninh còn đang quay cuồng thì đã bị Vu Dương lập tức tấn công. Bàn tay quen thuộc với vào trong áo ngủ của cô sờ nắn, một khối tròn trịa trắng nõn.
Vu Dương thở hổn hển, kéo một tay cô khoác kên vai mình, nói: Anh sẽ cho em số đo.
Khương Ninh thiếu máu lên não, ngơ ngác hỏi: Hả?.
Số đo ấy.
Khương Ninh dùng tay gãi gãi sau lưng anh: Anh lưu manh từ lúc nào thế hả?.
Vu Dương ngạc nhiên, rời khỏi ngực cô ngẩng lên nhìn: Anh nói là sẽ cung cấp cho em số đo thân trên. Không phải em muốn đi đổi áo à?.
Khương Ninh lúng túng, tròng mắt đảo một vòng.
Vu Dương vùi mặt vào hõm cổ của cô bật cười. Anh cười to đến nỗi toàn thân run lên.
Mặt Khương Ninh đỏ ửng, nóng bừng, hai chân kẹp lấy lưng anh: Không cho cười nữa.
Động tác của cô nhằm trúng chỗ có phản ứng của Vu Dương. Anh chống người lên lột sạch chiếc áo ngủ của cô, hôn lên vành tai cô, thở hổn hển, anh khẽ thì thầm: Em cần số đo ở đâu, anh cũng cho em hết.
Từ Giai Tú âu yếm xoa đầu con trai: Thật sao?.
Đông Đông gật mạnh đầu.
Từ Giai Tú đang định đưa Đông Đông đi thì bị cô giáo gọi giật lại.
Cô giáo Từ, tiền cơm trưa và phí phụ đạo piano....
Cô ấy chưa nói xong, Từ Giai Tú đã hiểu ý.
Xin lỗi, dạo này tôi bận quá nên quên mất. Từ Giai Tú áy náy: Sáng mai, tôi đưa Đông Đông đi học rồi đóng luôn.
Không sao, tôi chỉ nhắc vậy thôi.
Từ nhà trẻ đi ra, Từ Giai Tú có phần lơ đãng, không biết suy nghĩ chuyện gì mà mặt mày ủ rũ.
Mẹ, con muốn uống trà sữa. Đông Đông lắc tay năn nỉ Từ Giai Tú.
Sắp đến giờ cơm tối rồi, không uống được.
Thấy Đông Đông làm nũng, Từ Giai Tú nghĩ tới mấy hôm bận làm thủ tục ly hôn với Ngô Phong, không có thời gian quan tâm đến con trai nên cô lại mềm lòng, dẫn con vào quán đồ uống bên đường.
Không ngờ vừa vào trong quán, cô bất ngờ đụng ngay một người.
Cô giáo Từ à, trùng hợp quá nhỉ?. Tiền Cường ngồi trên quầy, nhìn thấy Từ Giai Tú, liền đứng lên chào hỏi: Lâu rồi không gặp, mau ngồi xuống nói chuyện, tôi vừa hay cũng có việc muốn gặp cô.
Từ Giai Tú quay người định đi, Đông Đông kéo tay cô lại, vẻ mặt mong ngóng: Mẹ, trà sữa.
Tiền Cường lập tức gọi nhân viên: Cho anh bạn nhỏ này một cốc trà sữa, thêm một tách cà phê nữa nhé. Hắn nhìn Từ Giai Tú, làm động tác mời cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện: Cô giáo Từ, mời cô ly nước, cô cứ ngồi đi, tốt xấu gì thì chúng ta cũng là bạn học cũ cơ mà.
Từ Giai Tú liếc mắt, kéo Đông Đông qua, thầm nghĩ để xem hắn sắp giở chiêu trò gì.
Đồ uống nhanh chóng được bưng lên, Tiền Cường cười lấy lòng, đưa cốc trà sữa tới trước mặt Đông Đông, ra vẻ thân thiết: Cháu mấy tuổi rồi?.
Bốn tuổi ạ.
Tiền Cường muốn hỏi tiếp nhưng bị Từ Giai Tú cắt ngang: Đừng có lôi kéo làm quen với con tôi.
Tiền Cường tuyệt nhiên không chút lúng túng, gương mặt vẫn tỏ ra tươi cười: Nhìn cô kìa, nghĩ tôi là loại người gì thế.
Từ Giai Tú lườm hắn một cái: Anh tìm tôi có chuyện gì? Nếu chuyện về Khương Ninh thì khỏi đi.
Hì hì, sao lại là Khương Ninh. Cô ấy có chủ rồi, tôi đây sao phải đi đào góc tường nhà người khác?.
Từ Giai Tú nghi ngờ, không tin lời nói dối của hắn.
Tiền Cường nói: Tôi tìm cô là để giúp cô.
Giúp tôi?.
Đúng vậy. Đôi mắt ti hí của Tiền Cường bỗng lóe lên: Tôi biết cô vừa mới ly hôn.
Sắc mặt của Từ Giai Tú thoáng sửng sốt: Sao anh biết?.
Trấn Thanh Vân bé tí giấu nổi chuyện gì?.
Từ Giai Tú im lặng không đáp. Tiền Cường nói không sai, đám bà cô ở cái nơi nhỏ bé này thích nhất là nhai lưỡi nhà người ta. Cô đoán có lẽ chuyện của mình, đều bị mọi người ở trấn Thanh Vân biết hết cả rồi.
Tiền Cường cười ha hả, giả vờ giả vịt nhấp cà phê, nhíu mày bình luận: Uống chả ra làm sao cả, không so được với đẳng cấp của Starbucks.
Từ Giai Tú xùy một tiếng, cảm thấy hành động của hắn thật buồn cười.
Tiền Cường đặt tách cà phê xuống, hắng giọng: Tôi nói thẳng nhé, tôi biết cô vừa mới ly hôn nên giờ đang thiếu tiền tiêu.
Từ Giai Tú định mở miệng phản bác liền bị hắn xua tay cắt ngang: Cô đừng vội phủ nhận, trụ cột kinh tế trong nhà từ trước đến nay vẫn là chồng cô...À không, là chồng cũ. Cô dạy học ở trấn, lương căn bản không được bao nhiêu, cô còn phải nuôi con trai, dưỡng bố mẹ già, trong ngoài đều phải dùng đến tiền. Cô đang rất khó khăn. Hắn tạm dừng, hỏi: Tôi nói đúng không?.
Từ Giai Tú mím môi, cô không thể không thừa nhận lời của Tiền Cường, hiện tại cô đang lâm vào cảnh túng quẫn. Sau khi ly hôn với Ngô Phong, kinh tế của cô chính xác là phải giật gấu vá vai, nghèo rớt mồng tơi.
Tiền Cường thấy cô im lặng, có chút đắc ý: Công việc của tôi rất muốn được cô hỗ trợ.
Từ Giai Tú không chen ngang, ngầm đồng ý để hắn nói tiếp.
Vụ vừa rồi tôi làm mất mấy anh em dưới quyền, giờ đang thiếu nhân lực. Cô xem, hay là....
Anh muốn tôi giúp anh làm loại chuyện thất đức đó ư?. Từ Giai Tú không để hắn nói hết, chêm thêm một câu: Nằm mơ đi.
Từ chối đúng như dự đoán, Tiền Cường không hề bực tức, xoay chiếc nhẫn vàng trên ngón tay, ung dung nói: Tôi đây chỉ là không nỡ nhìn bạn học cũ vất vả. Cô cũng biết, nếu là nữ làm chuyện này, xác xuất thành công sẽ cao hơn. Chúng ta đôi bên cùng có lợi, giúp đỡ lẫn nhau, cô nói xem đúng không?.
Từ Giai Tú toàn thân phát run, không muốn tốn nhiều lời với loại cặn bã. Cô kéo Đông Đông đứng lên, cuối cùng còn trừng mắt lườm Tiền Cường một cái:
Đông Đông, chúng ta về nhà.
Tôi chờ câu trả lời của cô. Tiền Cường gọi với theo.
Trả lời hắn chỉ là tiếng đóng cửa.
+++
Hôm nay, Vu Dương đến chỗ chú Vương, anh bảo phải làm ca tối nên không thể về sớm được.
Khương Ninh thấy trong nhà không còn thức ăn nên ra chợ mua một ít, sau đó cô vòng qua phố tính chọn cho Vu Dương bộ quần áo. Cô phát hiện quần áo của anh rặt một màu đen. Cô đã sớm có ý nghĩ mua quần áo cho anh, hôm nay nhân lúc anh không có nhà, cô liền thực hiện luôn ý tưởng.
Cô dạo qua mấy cửa hàng thời trang nam, chọn mua được chiếc áo khoác hợp ý. Lúc đi ra khỏi cửa hàng, cô bắt gặp Từ Giai Tú đang dắt Đông Đông dung dẻ trên đường.
Từ Giai Tú. Cô gọi với về phía hai mẹ con.
Từ Giai Tú không nghe thấy, Khương Ninh đành bước vội tới gọi.
Từ Giai Tú quay đầu lại: Tiểu Ninh, sao lại ở đây?.
Khương Ninh chìa chiếc túi trên tay ra.
Từ Giai Tú liếc thấy nhãn hiệu thời trang nam in trên túi liền nháy mắt với cô.
Khương Ninh không hề xấu hổ, hỏi lại: Còn cậu, sao chưa về nhà vậy?.
Ánh mắt Từ Giai Tú thoáng lóe lên, không kể chuyện vừa gặp Tiền Cường. Cô trả lời qua quýt: Vừa đến nhà trẻ đón Đông Đông, tiện thể đưa nó đi dạo loanh quanh một lúc.
Khương Ninh gật đầu.
Từ Giai Tú hỏi cô: Vu Dương đâu?.
Hôm nay anh ấy không có ở đây.
Cậu vẫn chưa ăn cơm à?.
Ừ.
Vậy ăn cùng đi.
Khương Ninh theo Từ Giai Tú vào một quán cơm ngay gần đó.
Vừa ngồi xuống, Từ Giai Tú đã lôi trong túi ra một chiếc thẻ đưa cho Khương Ninh: Suýt nữa thì quên, cái này cho cậu.
Khương Ninh không nhận, đưa mắt dò hỏi.
Mình biết cậu đang phải gom tiền làm phẫu thuật cho dì. Thẻ không có nhiều tiền lắm đâu. Cậu lấy dùng đi.
Khương Ninh xúc động, đẩy tay Từ Giai Tú về: Không cần, mình biết cậu cũng đang cần đến tiền, tự mình có cách.
Từ Giai Tú hỏi dò: Không phải cậu định....
Cô úp mở nói với Khương Ninh.
Khương Ninh và Từ Giai Tú từ bé lớn lên cùng nhau, đương nhiên Khương Ninh hiểu ý của cô ấy. Cô lắc đầu, đáp: Làm sao có thể.
Từ Giai Tú cúi đầu, cười nhạt: Nhưng vẫn có những người vì tiền mà làm chuyện ấy.
Từ Giai Tú?.
Từ Giai Tú thu hồi tâm trạng, hỏi cô: Phí phẫu thuật của dì, cậu thu xếp được chưa?.
Gần đủ rồi.
Của Vu Dương à?.
Khương Ninh mỉm cười, không phủ nhận.
Vu Dương đưa thẻ cho cô nhưng vạn bất đắc dĩ cô cũng không có ý định động vào số tiền đó.
Từ Giai Tú nói: Anh ấy đối tốt với cậu thật.
Khương Ninh giương cao khóe miệng: Đúng vậy.
Bây giờ hai người ở cùng nhau rồi à?.
Ừ.
Không về nhà sao?.
Khương Ninh nheo mắt: Tạm thời chưa.
Từ Giai Tú hiểu hoàn cảnh gia đình của Khương Ninh, cô không hỏi nhiều, chỉ động viên vài câu.
Ăn cơm xong, Khương Ninh và Từ Giai Tú đi dạo một lát, đến hơn tám giờ mới chia tay nhau.
Vu Dương không có đây, Khương Ninh cầm chìa khóa dự phòng của anh mở cửa, kéo tấm cửa cuốn lên một nửa. Nghĩ tới lời anh dặn trước khi đi, cô xoay
người, kéo cửa cuốn xuống khóa lại.
Tắm rửa xong, cô lấy điện thoại ra nhìn giờ, mới 9h.
Vu Dương chưa về, Khương Ninh nằm một mình mãi không ngủ được, lăn qua lộn lại một lúc lâu vẫn không thấy buồn ngủ. Cuối cùng, cô nằm ngay đơ
sang nửa giường bên kia, kéo chăn hít hà, trên đó vẫn lưu mùi cơ thể anh, cảm thấy yên tâm hơn.
Bên ngoài có tiếng kéo cửa, Khương Ninh choàng dậy, nhìn chằm chằm vào cửa phòng.
Vu Dương từ bên ngoài đi vào, nghĩ cô đang ngủ nên không bật đèn, cứ thế sờ soạng bước vào trong.
Anh về đấy à?. Khương Ninh lên tiếng.
Vu Dương dừng bước, nhìn về phía giường: Chưa ngủ sao?.
Khương Ninh thò người ra bật đèn, lúc đèn lóe sáng, cả hai đều nheo mắt lại.
Khương Ninh: Anh không về, em không ngủ được.
Cổ họng Vu Dương trượt xuống, cầm bộ quần áo sạch: Anh đi tắm đã.
Rất nhanh, Vu Dương tắm xong đi ra. Anh chỉ mặc độc chiếc quần dài, cầm khăn bông lau tóc.
Khương Ninh vẫy anh: Anh lại đây.
Vu Dương ném khăn mặt sang bên, đi tới.
Khương Ninh quay sang chiếc bàn bên cạnh cầm chiếc áo khoác mới mua đưa cho anh: Anh thử đi.
Vu Dương cầm áo, chăm chú nhìn một lúc: Của anh à?.
Không thì của ai?.
Cơ thể Vu Dương cao lớn, làm vài ba động tác mới chui được người vào trong chiếc áo.
Khương Ninh đứng trên giường, nhìn anh từ trên cao xuống: Xoay một vòng em xem nào.
Vu Dương đứng tại chỗ xoay hai vòng.
Khương Ninh cúi người giúp anh kéo khóa lên rồi lại nhìn anh thêm một lượt.
Cô mua một chiếc áo khoác màu xanh đen, màu sắc và kiểu dáng rất hợp với anh...
Cô cúi xuống nhéo eo anh: Có phải bị chật không?.
Cô mặc đồ ngủ, vừa cúi người một cái cổ áo liền hở ra, bên trong không mặc đồ lót. Từ góc nhìn của Vu Dương, anh ngắm không bỏ sót.
Không đâu. Vu Dương đè nén giọng nói.
Không á? Khương Ninh nhìn lại lần nữa, bên trong anh không mặc gì, chiếc áo khoác bó sát lấy cơ thể cường tráng.
Cô đứng thẳng người, vỗ vỗ vai anh: Anh cởi ra đi, áo bé quá, để mai em đi đổi.
Vu Dương kéo khóa, nhanh chóng cởi quần áo ném lên bàn, sau đó ôm cổ chân của Khương Ninh giật một phát khiến cả người cô ngã sấp xuống giường.
Đầu óc Khương Ninh còn đang quay cuồng thì đã bị Vu Dương lập tức tấn công. Bàn tay quen thuộc với vào trong áo ngủ của cô sờ nắn, một khối tròn trịa trắng nõn.
Vu Dương thở hổn hển, kéo một tay cô khoác kên vai mình, nói: Anh sẽ cho em số đo.
Khương Ninh thiếu máu lên não, ngơ ngác hỏi: Hả?.
Số đo ấy.
Khương Ninh dùng tay gãi gãi sau lưng anh: Anh lưu manh từ lúc nào thế hả?.
Vu Dương ngạc nhiên, rời khỏi ngực cô ngẩng lên nhìn: Anh nói là sẽ cung cấp cho em số đo thân trên. Không phải em muốn đi đổi áo à?.
Khương Ninh lúng túng, tròng mắt đảo một vòng.
Vu Dương vùi mặt vào hõm cổ của cô bật cười. Anh cười to đến nỗi toàn thân run lên.
Mặt Khương Ninh đỏ ửng, nóng bừng, hai chân kẹp lấy lưng anh: Không cho cười nữa.
Động tác của cô nhằm trúng chỗ có phản ứng của Vu Dương. Anh chống người lên lột sạch chiếc áo ngủ của cô, hôn lên vành tai cô, thở hổn hển, anh khẽ thì thầm: Em cần số đo ở đâu, anh cũng cho em hết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook