Hướng Dương
-
Chương 15
Trong bữa tiệc, dù là ai mời rượu, Khương Ninh cũng không từ chối. Sau khi cụng ly, cô không hề ngần ngại, uống một hơi hết sạch. Uống bao nhiêu ly vào bụng, sắc mặt cô vẫn không chút thay đổi. Mọi người nhao nhao khen tửu lượng của cô tốt. Một bữa cơm, nhờ rượu môi giới, Khuong Ninh và các đồng nghiệp cũng dần trở nên thân quen.
Sau khi cuộc tụ tập giải tán, mọi người đều trở về nhà. Lâm Khả Ny và Khương Ninh tạm biệt đồng nghiệp xong mới rời đi.
Bạn trai em tới đón. Không phải nhà của chị ở gần đây sao? Để bọn em tiện đường đưa chị về. Lâm Khả Ny kéo tay Khương Ninh: Xe anh ấy đợi ở bến xe kia kìa, chúng ta qua đấy thôi.
Lúc này, Khương Ninh đã ngấm rượu, đầu óc bắt đầu quay cuồng. Để tránh thất thố trước mặt Lâm Khả Ny, cô vẫn gắng sức duy trì vẻ tỉnh táo.
Cắn đầu lưỡi mình, Khương Ninh nói với Lâm Khả Ny: Không làm phiền bọn em, nhà chị ngay gần đây, không cần tiễn đâu.
Có sao đâu mà, chị xem, chúng ta đến bến xe rồi, xe anh ấy đang ở đó.
Khương Ninh thầm kêu khổ. Cô uống rượu không ngồi được xe. Trong lúc đang suy nghĩ tìm cách thoát thân, ánh mắt cô vô tình lướt phía trước, lập tức trông thấy Vu Dương trong đám xe ôm.
Thật sự không cần, mình chị có thể tự về được. Khương Ninh quay đầu nói với Lâm Khả Ny, đồng thời đưa mắt ra dấu sang bên đường: Chị có người đưa rồi.
Lâm Khả Ny thuận thế nhìn sang, hiểu ngay ra: À tài xế của chị kia phải không? Thế mà không nói sớm. Thôi được, em đi đây.
Ừ, hẹn gặp lại.
Khương Ninh nhìn Lâm Khả Ny lên xe, chậm rãi thở hắt ra. Cô cảm thấy chóp mũi của mình đầy mùi rượu, hun đến choáng váng. Cô đưa tay vỗ vỗ mặt mình, hít sâu một hơi đè nén cảm giác buồn nôn xuống. Ánh mắt cô nhìn mọi vật bắt đầu nhòe đi. Cô cắn môi dưới, cố gắng giữ đầu óc tỉnh táo. Cô nhìn hai bên, cẩn thận băng qua đường, tới trước mặt Vu Dương.
Vu Dương ngồi trên xe, từ lúc Khương Ninh xuất hiện trước bến, anh đã chú ý tới. Lúc này, thấy cô đi về phía mình, anh liền ngây người nhìn cô.
Lúc Khương Ninh băng qua đường đi đến trước mặt Vu Dương, đôi giày cao gót không may dẫm phải viên đá nhỏ, chân bị trẹo sang bên, Vu Dương lanh tay lanh mắt bắt lấy cánh tay cô.
Khương Ninh đứng vững, quay đầu nheo mắt cười với anh: Tôi phải về nhà.
Vu Dương biết Khương Ninh chưa lâu, anh chưa từng thấy cô cười như vậy bao giờ. Bất ngờ thấy cô cười rạng rỡ, anh nhất thời không kịp phản ứng, nhìn cô lạ lẫm.
Không đưa tôi về à?. Khương Ninh đứng thẳng, đan ngón tay vào nhau: Tôi thuê xe của anh, anh không đưa tôi về sao?.
Vu Dương im lặng, nhìn chằm chằm vào mặt cô mấy giây, xong mới quay đầu gỡ mũ bảo hiểm xuống đưa cho cô.
Khương Ninh nhận lấy, nhìn chăm chú chiếc mũ rồi bật cười, cô nói: Tôi thích màu xanh.
....
Nhưng tôi không thích dùng đồ nhiều người đã từng sử dụng qua.
Cổ họng Vu Dương trượt xuống, một lúc sau anh đáp: Ngoài cô ra, chưa có ai đội nó cả.
Hả?. Khương Ninh nghiêng đầu nhìn anh: Mấy hôm vừa rồi anh không chở khách à?.
.... Vu Dương bị hỏi á khẩu không trả lời được, anh nói không mấy tự nhiên: Lên xe đi.
Ừm. Khương Ninh đội mũ lên đầu, gài dây mấy lần mà không được.
Vu Dương thấy cô mò mẫm mãi, anh thở dài, vươn tay ra giúp: Để tôi.
Khương Ninh nghe lời hạ tay xuống, ghé sát về phía anh.
Vu Dương cẩn thận buộc dây cho cô, kính mũ không kéo xuống. Anh vừa ngước mắt lên liền bắt gặp gương mặt cô gần trong gang tấc. Đôi mắt cô mở to quan sát anh, không chút e dè, ánh mắt không tỉnh táo giống ngày thường, mà phảng phất mang theo lớp sương mù, điệu bộ như vừa tỉnh ngủ.
Vu Dương cảm thấy tim mình đập liên hồi, anh lập tức chỉnh đốn cơ thể ngay ngắn.
Xong chưa?. Khương Ninh mở miệng hỏi.
Vừa rồi không phát hiện, giờ ghé sát vào, Vu Dương mới ngửi thấy mùi rượu trên người cô. Anh đưa mắt nhìn cô, trông vẫn bình thường, không có dấu hiệu bị say. Anh xoay người cắm chìa khóa, khởi động xe: Lên đi.
Khương Ninh vịn vai anh, dang chân ngồi lên vị trí đằng sau, hai tay bám vào chân mình.
Ngồi vững chưa?.
Rồi.
Vu Dương không dám tăng tốc ngay, anh chậm rãi rồ ga, để xe máy chầm chậm trượt ra đường lớn.
Tốc độ xe chậm hơn nhiều so với bình thường, Vu Dương vẫn luôn chú ý đến Khương Ninh ngồi đằng sau, lo cô ngồi chênh vênh bị ngã. Trong lúc anh đang nghĩ ngợi, đột nhiên cảm thấy trên lưng bị thứ gì đó chạm khẽ, tiếp theo bất động dựa vào anh.
Lúc Vu Dương phát hiện Khương Ninh dựa đầu vào lưng anh, toàn bộ cơ bắp lập tức căng cứng. Anh không dám quay đầu nhìn cô, cứ thế thẳng lưng tiếp tục điều khiển xe.
Lúc tới giao lộ nhà Khương Ninh, Khương Ninh vẫn im lặng dựa vào vai Vu Dương. Anh không thể không quay lại gọi: Khương Ninh.
Hả?. Khương Ninh mơ hồ trả lời, từ từ ngồi thẳng dậy, nheo mắt thoáng nhìn xung quanh: Đến rồi à?.
Ừ.
Khương Ninh lảo đảo trở mình xuống xe rồi mới đứng vững. Cô cởi mũ đưa cho Vu Dương, sau đó tùy tiện vẫy tay: Bye bye. Nói xong, cô quay người đi mấy bước, đột nhiên quay trở lại, chỉ vào mặt Vu Dương, giọng điệu tố cáo: Hôm nay, cô người yêu bé bỏng của anh đã tới ngân hàng tìm tôi đấy.
Vu Dương nghe vậy cau mày. Anh thoáng hiểu ngay ra người cô ám chỉ là ai.
Cô ấy bảo tôi sau này đừng quấn lấy anh nữa. Khương Ninh bật cười, tay lại chỉ vào mình: Thật buồn cười, tôi thuê xe của anh, sao lại thành ra quấn lấy anh nhỉ? Có phải nhìn tôi trông rất giống hồ ly tinh không? Anh nói đi?.
Vu Dương giật giật cổ họng: Cô say rồi.
Tôi không say. Khương Ninh khoát tay phủ nhận, cô nói tiếp: Anh... Vu Dương, nếu anh cảm thấy phiền phức, có thể ngừng giao dịch với tôi, tôi sẽ không ép buộc anh. Anh có biết tôi ghét gì nhất không?. Câu cuối cùng, cô cất cao âm điệu: Tôi ghét nhất là có quan hệ với người đã có gia đình.
Vu Dương mím môi, đôi mắt trở nên sâu đen trong bóng đêm. Tay anh nắm chặt chiếc mũ bảo hiểm, giọng điềm tĩnh: Khương Ninh, tôi chưa có bạn gái.
Khương Ninh hơi mơ màng, phản ứng chậm nửa nhịp, lời Vu Dương qua mấy lần não mới nghe thấy rõ. Cô nhíu mày, thì thầm: Thật sao?. Cô vỗ vỗ vào trán, không hỏi lại, vẫy tay chào: Tôi phải về rồi, hẹn gặp lại.
Khương Ninh. Vu Dương gọi cô.
Sao thế?.
Ngồi lên đi, để tôi đưa cô vào.
Khương Ninh trề môi: Vu Dương, anh bị ngốc đấy à? Tôi đến nơi rồi.
Vu Dương thở dài: Ý tôi là...Để tôi đưa cô vào tận cửa nhà.
Khương Ninh hiểu ra, gật gật đầu: Được thôi.
Ngồi lên xe một lần nữa, Khương Ninh gắng sức mở mắt nhìn đường: Đi theo đường này là được, đến nơi tôi sẽ bảo.
Đường vào nhà Khương Ninh là một con đường nhỏ, ngã rẽ rất nhiều, Vu Dương lái xe hết sức cẩn thận. Khương Ninh cố mở to hai mắt, chờ đến một khúc cua, cô vỗ vỗ vai Vu Dương: Đến rồi.
Vu Dương phanh xe, Khương Ninh đi xuống bước vào trong mấy bước, đưa tay chỉ phía sau lưng: Tôi vào nhà đây.
Ừ.
Khương Ninh vẫy tay lần nữa: Hẹn gặp lại.
Vu Dương ngồi trên xe, không tắt đèn, cứ để vậy chiếu thẳng vào cô cho đến khi cô vào cửa mới tắt. Anh ngồi trên xe một lúc để hút thuốc, hút xong, anh mới quay đầu xe trở về.
+++
Khương Ninh về đến nhà, Trần Lệ Trân đang ngồi trong phòng khách xem tivi, nhìn thấy cô, bà chỉ hỏi một câu: Về rồi à?.
Vâng. Khương Ninh ôm trán ngồi xuống ghế sofa.
Con sao thế?. Trần Lệ Trân ghé sát ngửi ngửi: Uống rượu à?.
Con uống một chút.
Để mẹ pha cho cốc nước mật ong.
Khương Ninh gật đầu, hỏi: Tiểu Thành đâu ạ?.
Trần Lệ Trân quay lại trả lời: Nó ra ngoài rồi.
Lại ra ngoài ạ?.
Ôi dào, con đừng quản nó nữa. Nó nói buổi tối sẽ về nhà. Trần Lệ Trân đưa cốc nước mật ong tới: Uống đi.
Khương Ninh đau đầu, cau mày không nói thêm, cầm cốc nước chậm rãi uống.
Tức chết đi được, đồ vô lương tâm, làm ăn lừa đảo. Khương An hùng hùng hổ hổ từ đâu đi về.
Trần Lệ Trân làu bàu: Ông làm cái gì thế? Vừa về đến nhà đã cằn nhằn.
Còn không phải lão Trần ấy, bán bao thuốc giả cho tôi. Ông ta vẫn buôn bán hàng giả mà, làm loại chuyện lừa người này đúng là không có lương tâm.
Lão Trần ư?. Trần Lệ Trân nhíu mày: Có phải ông lại đến chỗ ông ấy đánh bạc?.
Tôi...tôi. Khương An quanh co.
Trần Lệ Trân phun ra một tràng: Tôi đã nói thế rồi sao ông vẫn còn đi đánh bạc hả? Ông mang hết tiền trong nhà đi tiêu sạch rồi phải không? Hay ông chê tiền bồi thường năm đó....
Câm miệng. Khương An cương quyết cắt ngang lời bà, trừng mắt lên: Những việc trước đây không liên quan thì đừng nhắc đến nữa.
Trần Lệ Trân nhìn Khương Ninh dò xét, bà hơi chột dạ ngậm miệng lại.
Khương An ngồi xuống sofa, rót ấm trà, đột nhiên hỏi Khương Ninh: Công việc thế nào?.
Khương Ninh đặt chiếc cốc xuống: Cũng tạm được ạ.
Con bây giờ không còn nhỏ nữa, cũng nên nghĩ đến chuyện chung thân đại sự rồi. Khương An nhấp một ngụm trà, nói tiếp: Vừa hay bây giờ con đã về đây, tìm người trong trấn Thanh Vân cũng được, hay muốn nhờ thím Đường giới thiệu cho?.
Không cần đâu. Khương Ninh từ chối. Cô biết con người thím Đường, bình thường thích nhất ngồi lê đôi mách, nói nọ nói kia, là nhân vật thích nhiều chuyện. Từ trước đến nay, Khương Ninh đều trốn tránh bà ấy.
Vậy cũng được, tự con lo liệu đi. Những bạn học trước kia của con, giờ đều có tiền đồ cả. Đều có thể kiếm ra tiền, có nhà có xe. Con dành thời gian hẹn gặp chúng nó xem sao. Con gái kết hôn phải lấy người có tiền, sau này mới có thể giúp bố mẹ hưởng phúc.
Khương Ninh không thích nghe mấy câu đó. Cô vốn đang chóng mặt nên càng thêm mất kiên nhẫn. Cô bật dậy định đi ra ngoài, lúc đi đến cửa phòng khách, cô lạnh giọng chất vấn: Bố, bán thuốc lá giả là vô lương tâm. Vậy lừa đảo thì có lương tâm?.
Mày....
Làm chuyện không có đạo đức, con thấy chướng mắt lắm. Khương Ninh nói xong, xoay người rời đi.
Khương An đập mạnh ghế: Con bé này muốn tạo phản phải không?.
Trần Lệ Trân nói: Thôi thôi, nó vừa uống rượu, đợi nó tỉnh rồi nói.
Sau khi cuộc tụ tập giải tán, mọi người đều trở về nhà. Lâm Khả Ny và Khương Ninh tạm biệt đồng nghiệp xong mới rời đi.
Bạn trai em tới đón. Không phải nhà của chị ở gần đây sao? Để bọn em tiện đường đưa chị về. Lâm Khả Ny kéo tay Khương Ninh: Xe anh ấy đợi ở bến xe kia kìa, chúng ta qua đấy thôi.
Lúc này, Khương Ninh đã ngấm rượu, đầu óc bắt đầu quay cuồng. Để tránh thất thố trước mặt Lâm Khả Ny, cô vẫn gắng sức duy trì vẻ tỉnh táo.
Cắn đầu lưỡi mình, Khương Ninh nói với Lâm Khả Ny: Không làm phiền bọn em, nhà chị ngay gần đây, không cần tiễn đâu.
Có sao đâu mà, chị xem, chúng ta đến bến xe rồi, xe anh ấy đang ở đó.
Khương Ninh thầm kêu khổ. Cô uống rượu không ngồi được xe. Trong lúc đang suy nghĩ tìm cách thoát thân, ánh mắt cô vô tình lướt phía trước, lập tức trông thấy Vu Dương trong đám xe ôm.
Thật sự không cần, mình chị có thể tự về được. Khương Ninh quay đầu nói với Lâm Khả Ny, đồng thời đưa mắt ra dấu sang bên đường: Chị có người đưa rồi.
Lâm Khả Ny thuận thế nhìn sang, hiểu ngay ra: À tài xế của chị kia phải không? Thế mà không nói sớm. Thôi được, em đi đây.
Ừ, hẹn gặp lại.
Khương Ninh nhìn Lâm Khả Ny lên xe, chậm rãi thở hắt ra. Cô cảm thấy chóp mũi của mình đầy mùi rượu, hun đến choáng váng. Cô đưa tay vỗ vỗ mặt mình, hít sâu một hơi đè nén cảm giác buồn nôn xuống. Ánh mắt cô nhìn mọi vật bắt đầu nhòe đi. Cô cắn môi dưới, cố gắng giữ đầu óc tỉnh táo. Cô nhìn hai bên, cẩn thận băng qua đường, tới trước mặt Vu Dương.
Vu Dương ngồi trên xe, từ lúc Khương Ninh xuất hiện trước bến, anh đã chú ý tới. Lúc này, thấy cô đi về phía mình, anh liền ngây người nhìn cô.
Lúc Khương Ninh băng qua đường đi đến trước mặt Vu Dương, đôi giày cao gót không may dẫm phải viên đá nhỏ, chân bị trẹo sang bên, Vu Dương lanh tay lanh mắt bắt lấy cánh tay cô.
Khương Ninh đứng vững, quay đầu nheo mắt cười với anh: Tôi phải về nhà.
Vu Dương biết Khương Ninh chưa lâu, anh chưa từng thấy cô cười như vậy bao giờ. Bất ngờ thấy cô cười rạng rỡ, anh nhất thời không kịp phản ứng, nhìn cô lạ lẫm.
Không đưa tôi về à?. Khương Ninh đứng thẳng, đan ngón tay vào nhau: Tôi thuê xe của anh, anh không đưa tôi về sao?.
Vu Dương im lặng, nhìn chằm chằm vào mặt cô mấy giây, xong mới quay đầu gỡ mũ bảo hiểm xuống đưa cho cô.
Khương Ninh nhận lấy, nhìn chăm chú chiếc mũ rồi bật cười, cô nói: Tôi thích màu xanh.
....
Nhưng tôi không thích dùng đồ nhiều người đã từng sử dụng qua.
Cổ họng Vu Dương trượt xuống, một lúc sau anh đáp: Ngoài cô ra, chưa có ai đội nó cả.
Hả?. Khương Ninh nghiêng đầu nhìn anh: Mấy hôm vừa rồi anh không chở khách à?.
.... Vu Dương bị hỏi á khẩu không trả lời được, anh nói không mấy tự nhiên: Lên xe đi.
Ừm. Khương Ninh đội mũ lên đầu, gài dây mấy lần mà không được.
Vu Dương thấy cô mò mẫm mãi, anh thở dài, vươn tay ra giúp: Để tôi.
Khương Ninh nghe lời hạ tay xuống, ghé sát về phía anh.
Vu Dương cẩn thận buộc dây cho cô, kính mũ không kéo xuống. Anh vừa ngước mắt lên liền bắt gặp gương mặt cô gần trong gang tấc. Đôi mắt cô mở to quan sát anh, không chút e dè, ánh mắt không tỉnh táo giống ngày thường, mà phảng phất mang theo lớp sương mù, điệu bộ như vừa tỉnh ngủ.
Vu Dương cảm thấy tim mình đập liên hồi, anh lập tức chỉnh đốn cơ thể ngay ngắn.
Xong chưa?. Khương Ninh mở miệng hỏi.
Vừa rồi không phát hiện, giờ ghé sát vào, Vu Dương mới ngửi thấy mùi rượu trên người cô. Anh đưa mắt nhìn cô, trông vẫn bình thường, không có dấu hiệu bị say. Anh xoay người cắm chìa khóa, khởi động xe: Lên đi.
Khương Ninh vịn vai anh, dang chân ngồi lên vị trí đằng sau, hai tay bám vào chân mình.
Ngồi vững chưa?.
Rồi.
Vu Dương không dám tăng tốc ngay, anh chậm rãi rồ ga, để xe máy chầm chậm trượt ra đường lớn.
Tốc độ xe chậm hơn nhiều so với bình thường, Vu Dương vẫn luôn chú ý đến Khương Ninh ngồi đằng sau, lo cô ngồi chênh vênh bị ngã. Trong lúc anh đang nghĩ ngợi, đột nhiên cảm thấy trên lưng bị thứ gì đó chạm khẽ, tiếp theo bất động dựa vào anh.
Lúc Vu Dương phát hiện Khương Ninh dựa đầu vào lưng anh, toàn bộ cơ bắp lập tức căng cứng. Anh không dám quay đầu nhìn cô, cứ thế thẳng lưng tiếp tục điều khiển xe.
Lúc tới giao lộ nhà Khương Ninh, Khương Ninh vẫn im lặng dựa vào vai Vu Dương. Anh không thể không quay lại gọi: Khương Ninh.
Hả?. Khương Ninh mơ hồ trả lời, từ từ ngồi thẳng dậy, nheo mắt thoáng nhìn xung quanh: Đến rồi à?.
Ừ.
Khương Ninh lảo đảo trở mình xuống xe rồi mới đứng vững. Cô cởi mũ đưa cho Vu Dương, sau đó tùy tiện vẫy tay: Bye bye. Nói xong, cô quay người đi mấy bước, đột nhiên quay trở lại, chỉ vào mặt Vu Dương, giọng điệu tố cáo: Hôm nay, cô người yêu bé bỏng của anh đã tới ngân hàng tìm tôi đấy.
Vu Dương nghe vậy cau mày. Anh thoáng hiểu ngay ra người cô ám chỉ là ai.
Cô ấy bảo tôi sau này đừng quấn lấy anh nữa. Khương Ninh bật cười, tay lại chỉ vào mình: Thật buồn cười, tôi thuê xe của anh, sao lại thành ra quấn lấy anh nhỉ? Có phải nhìn tôi trông rất giống hồ ly tinh không? Anh nói đi?.
Vu Dương giật giật cổ họng: Cô say rồi.
Tôi không say. Khương Ninh khoát tay phủ nhận, cô nói tiếp: Anh... Vu Dương, nếu anh cảm thấy phiền phức, có thể ngừng giao dịch với tôi, tôi sẽ không ép buộc anh. Anh có biết tôi ghét gì nhất không?. Câu cuối cùng, cô cất cao âm điệu: Tôi ghét nhất là có quan hệ với người đã có gia đình.
Vu Dương mím môi, đôi mắt trở nên sâu đen trong bóng đêm. Tay anh nắm chặt chiếc mũ bảo hiểm, giọng điềm tĩnh: Khương Ninh, tôi chưa có bạn gái.
Khương Ninh hơi mơ màng, phản ứng chậm nửa nhịp, lời Vu Dương qua mấy lần não mới nghe thấy rõ. Cô nhíu mày, thì thầm: Thật sao?. Cô vỗ vỗ vào trán, không hỏi lại, vẫy tay chào: Tôi phải về rồi, hẹn gặp lại.
Khương Ninh. Vu Dương gọi cô.
Sao thế?.
Ngồi lên đi, để tôi đưa cô vào.
Khương Ninh trề môi: Vu Dương, anh bị ngốc đấy à? Tôi đến nơi rồi.
Vu Dương thở dài: Ý tôi là...Để tôi đưa cô vào tận cửa nhà.
Khương Ninh hiểu ra, gật gật đầu: Được thôi.
Ngồi lên xe một lần nữa, Khương Ninh gắng sức mở mắt nhìn đường: Đi theo đường này là được, đến nơi tôi sẽ bảo.
Đường vào nhà Khương Ninh là một con đường nhỏ, ngã rẽ rất nhiều, Vu Dương lái xe hết sức cẩn thận. Khương Ninh cố mở to hai mắt, chờ đến một khúc cua, cô vỗ vỗ vai Vu Dương: Đến rồi.
Vu Dương phanh xe, Khương Ninh đi xuống bước vào trong mấy bước, đưa tay chỉ phía sau lưng: Tôi vào nhà đây.
Ừ.
Khương Ninh vẫy tay lần nữa: Hẹn gặp lại.
Vu Dương ngồi trên xe, không tắt đèn, cứ để vậy chiếu thẳng vào cô cho đến khi cô vào cửa mới tắt. Anh ngồi trên xe một lúc để hút thuốc, hút xong, anh mới quay đầu xe trở về.
+++
Khương Ninh về đến nhà, Trần Lệ Trân đang ngồi trong phòng khách xem tivi, nhìn thấy cô, bà chỉ hỏi một câu: Về rồi à?.
Vâng. Khương Ninh ôm trán ngồi xuống ghế sofa.
Con sao thế?. Trần Lệ Trân ghé sát ngửi ngửi: Uống rượu à?.
Con uống một chút.
Để mẹ pha cho cốc nước mật ong.
Khương Ninh gật đầu, hỏi: Tiểu Thành đâu ạ?.
Trần Lệ Trân quay lại trả lời: Nó ra ngoài rồi.
Lại ra ngoài ạ?.
Ôi dào, con đừng quản nó nữa. Nó nói buổi tối sẽ về nhà. Trần Lệ Trân đưa cốc nước mật ong tới: Uống đi.
Khương Ninh đau đầu, cau mày không nói thêm, cầm cốc nước chậm rãi uống.
Tức chết đi được, đồ vô lương tâm, làm ăn lừa đảo. Khương An hùng hùng hổ hổ từ đâu đi về.
Trần Lệ Trân làu bàu: Ông làm cái gì thế? Vừa về đến nhà đã cằn nhằn.
Còn không phải lão Trần ấy, bán bao thuốc giả cho tôi. Ông ta vẫn buôn bán hàng giả mà, làm loại chuyện lừa người này đúng là không có lương tâm.
Lão Trần ư?. Trần Lệ Trân nhíu mày: Có phải ông lại đến chỗ ông ấy đánh bạc?.
Tôi...tôi. Khương An quanh co.
Trần Lệ Trân phun ra một tràng: Tôi đã nói thế rồi sao ông vẫn còn đi đánh bạc hả? Ông mang hết tiền trong nhà đi tiêu sạch rồi phải không? Hay ông chê tiền bồi thường năm đó....
Câm miệng. Khương An cương quyết cắt ngang lời bà, trừng mắt lên: Những việc trước đây không liên quan thì đừng nhắc đến nữa.
Trần Lệ Trân nhìn Khương Ninh dò xét, bà hơi chột dạ ngậm miệng lại.
Khương An ngồi xuống sofa, rót ấm trà, đột nhiên hỏi Khương Ninh: Công việc thế nào?.
Khương Ninh đặt chiếc cốc xuống: Cũng tạm được ạ.
Con bây giờ không còn nhỏ nữa, cũng nên nghĩ đến chuyện chung thân đại sự rồi. Khương An nhấp một ngụm trà, nói tiếp: Vừa hay bây giờ con đã về đây, tìm người trong trấn Thanh Vân cũng được, hay muốn nhờ thím Đường giới thiệu cho?.
Không cần đâu. Khương Ninh từ chối. Cô biết con người thím Đường, bình thường thích nhất ngồi lê đôi mách, nói nọ nói kia, là nhân vật thích nhiều chuyện. Từ trước đến nay, Khương Ninh đều trốn tránh bà ấy.
Vậy cũng được, tự con lo liệu đi. Những bạn học trước kia của con, giờ đều có tiền đồ cả. Đều có thể kiếm ra tiền, có nhà có xe. Con dành thời gian hẹn gặp chúng nó xem sao. Con gái kết hôn phải lấy người có tiền, sau này mới có thể giúp bố mẹ hưởng phúc.
Khương Ninh không thích nghe mấy câu đó. Cô vốn đang chóng mặt nên càng thêm mất kiên nhẫn. Cô bật dậy định đi ra ngoài, lúc đi đến cửa phòng khách, cô lạnh giọng chất vấn: Bố, bán thuốc lá giả là vô lương tâm. Vậy lừa đảo thì có lương tâm?.
Mày....
Làm chuyện không có đạo đức, con thấy chướng mắt lắm. Khương Ninh nói xong, xoay người rời đi.
Khương An đập mạnh ghế: Con bé này muốn tạo phản phải không?.
Trần Lệ Trân nói: Thôi thôi, nó vừa uống rượu, đợi nó tỉnh rồi nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook