Hướng Dương Bên Mặt Trăng
9: Chính Thức Làm Quen


Năm giờ chiều, đôi mắt cô gái nằm trên giường từ từ mở ra.

Chớp mắt vài lần, đôi tay mò mẫm trên giường tìm điện thoại xem giờ.

Ngáp một tiếng cô xuống giường tiến vào phòng tắm bắt đầu tắm rửa.
Cơ thể cô thon gọn, chỗ lồi cần lồi chỗ lõm cần lõm.

Làn da trắng mịn dưới dòng nước lúc ẩn lúc hiện do bị hơi nước che khuất vài phần.

Mái tóc ướt dính vào cơ thể phác họa từng đường cong mê người.

Quấn áo tắm cô ra ngoài ngồi sấy tóc.
Sau khi tắm tinh thần sảng khoái hẳn, đôi mắt màu trà có thêm vài phần sinh khí.

Một tay nhẹ xoa tóc, một tay cầm máy sấy, đôi chân lắc lư dưới ghế, vài tiếng hát nho nhỏ vang lên lanh lảnh trong phòng, có thể thấy tâm trạng của chủ nhân nó không tệ.
"Cạch" một tiếng, máy sấy được đặt xuống.

Dương cầm điện thoại lên bảo thợ make up vào phòng mình.

Mỗi lần cần ra ngoài bố đều tìm một người trang điểm đến chờ sẵn, chỉ đợi cô gọi mà thôi.

Trong lúc đợi Dương đi thay chiếc váy vừa mua, tóc được búi gọn lên.
Vừa thay xong cô định chọn giày luôn thì có tiếng gõ cửa, hẳn là thợ makeup đến, cửa mở ra thì một người phụ nữ tầm hơn 30 tuổi đi vào.

Hai người mỉm cười gật đầu với nhau một cái xem như chào hỏi.

Dương tiến đến bàn trang điểm, người phụ nữ cũng bắt đầu công việc của mình.
Đôi tay tinh tế linh hoạt trang điểm gần một tiếng mới xong.


Mở mắt ra, Dương thoáng kinh diễm rồi lại yên tĩnh như mọi khi.

Tay nghề này thật đáng kinh ngạc, lần đầu cô thấy có người makeup đẹp đến vậy.
Ít nhất đây chính là người có đôi tay khéo léo nhất cô gặp đi.

Dương đứng dậy cảm ơn người phụ nữ một tiếng rồi đi lựa giày cao gót.

Người phụ nữ kia cũng không nói gì chỉ cúi đầu chào một chút rồi thu dọn đồ đi về.

Mắt thẩm mỹ của cô rất tốt, rất nhanh đã tìm được giày và phụ kiện thích hợp.
Nhìn lại đồng hồ, đã 7 giờ hơn rồi a.

Dưới lầu một chiếc xe màu đen tiến vào, nhìn qua cửa sổ.

Đó là xe của bố, Dương nện giày cao gót thật nhanh xuống dưới, không muốn bố phải chờ lâu.

Cúi đầu vào xe, thấy bố ngồi đó cô nhào qua ôm một cái.
"Bố!" Ông Phú vui vẻ xoa xoa đầu con gái.

Con gái lớn rồi, thật nhanh! Ông nhẹ giọng hỏi thăm con gái:
- Khi nào nhập học, bố đi cùng con!
- Bố là như con nhỏ lắm không bằng, con muốn tự lập.

Để con tự đi tự trải nghiệm, thế mới vui.

Bố nhỉ?
Cô giòn giã đáp lại ông Phú.

Ý chỉ là ông không cần đi cùng, tự mình lo liệu được.

Nhìn thấy con gái tâm huyết tràn trề ông cũng không tiện nói thêm.

Thôi thì nó thích gì thì cứ làm vậy đi, ông cho thêm người giúp cô mang hành lý là được rồi vậy.

Hơn nửa tiếng sau chiếc xe dừng lại trước một sảnh lớn.
Ông Phú bước xuống xe, bộ dáng uy nghiêm đứng tuổi.

Cửa xe còn lại cũng được mở ra, thân ảnh cô gái xinh đẹp dần dần lộ diện trước mặt mọi người.

Khuôn mặt xinh đẹp, ngũ quan sắc sảo lại hài hòa, khí chất con nhà gia giáo, từ cư xử đến ngoại hình đều hoàn hảo không tì viết.
Từng bước đi cử chỉ đỡ tay bố đều rất quy củ, đôi mắt cô khẽ lay động nhìn xung quanh rồi lại yên tĩnh như hồ nước mùa thu.

Hai người vừa tiến vào đã có nhiều người bước đến bắt tay chào hỏi, Dương ít khi lộ mặt không phải ai cũng biết.
Ông Phú giới thiệu con gái cưng của mình một lượt, cô cũng lễ phép chào hỏi đáp lời từng người.

Đến giữa sảnh, ông Phú gặp ông Bình, hai người bạn cũ cứ vậy ha hả trò chuyện.

Ông Bình lần đầu thấy ông bạn già mình dẫn người theo mà không phải bà Tình liền thắc mắc:
- Đây là?

- Con gái tôi.

Dương, chào bác đi con!
Ông Phú vỗ vỗ vai Dương lên tiếng giải thích.
- Chào bác, cháu nghe bố cháu kể rất nhiều về bác đấy ạ!
Cô nghiêng đầu, môi câu lên nở một nụ cười tươi tắn.

Đôi mắt híp lại thành một đường cong như ánh trăng khuyết.

Ông Bình có chút ngỡ ngàng, đánh bụp một phát lên vai ông Phú.
- Lão già này, giấu kỹ quá đấy! Có con gái lớn như này mà chả bao giờ thấy đi tham gia lễ lược công ty.
Ông Phú cười hừ hừ:
- Con gái tôi nói muốn nhìn là nhìn được sao! Lại nói xem đây là con gái ai chứ.
- Gia Minh, lại đây!
Đột nhiên ông Bình cất tiếng gọi.

Dương lặng lẽ đưa mắt nhìn theo ánh mắt của ông Bình.

Một chàng trai cao hơn mét tám, khuôn mặt sắc sảo, ánh mắt lơ đễnh nhẹ chân bước đến.

Khoác trên mình bộ vest màu đen, kế bên là một cô gái búi tóc hai bên khá dễ thương.
Khoan! Cô gái kia có chút quen mắt, nói kỹ hơn là khung cảnh này rất quen.

Mắt đã thấy người ta tới, theo phản xạ cười xã giao một chút.

Gia Minh bước đến nhìn rõ khuôn mặt cô gái, đây chẳng phải là cô gái lúc sáng sao?
Gia Minh không phát là người quá tự mãn, nhưng bề ngoài của hắn từ nhỉ đến lớn đến rất thú hút người khác phái.

Lúc sáng cũng vì Hoài Thi quá mè nheo nên đành phải cùng dạo phố với cô ta.

Người đàn ông nghĩ lại lúc đó, cô gái trước mặt này đến nhìn còn chả buồn nhìn anh một cái.

Lòng tự trọng của anh có chút tổn thương a!
- Chào bác.
Gia Minh khẽ cúi người chào một tiếng.


Nghe theo sự giới thiệu của bố anh cũng khẽ gật đầu rồi bắt tay với Dương.
Dương thản nhiên đưa tay cho anh, bộ dáng hình như...!không nhớ mình?
- Là cô?
Cô gái mặc váy hồng bên cạnh lên tiếng, tràn đầy sự ngạc nhiên.

Dương liếc mắt nhìn qua, có chút ấn tượng.

Nhưng nghĩ mãi vẫn chưa nhớ ra mình gặp hai người này ở đâu rồi.

Đột nhiên "A" một tiếng, nhớ ra rồi! Là cô gái muốn tranh váy lúc sáng đây mà.
Nghĩ đến thái độ không tốt của cô ta trước đó nhưng Dương vẫn mỉm cười đáp lại.

Cô gái này là Thi, cũng là con gái của đối tác ông Phú.

Nhìn chung quan hệ giữa hai nhà cũng tạm rất tốt.

Điều đáng chú ý là cô ta vừa bằng tuổi vừa học chung trường cô-Đại học ở thành phố A.
Hai người bạn cũ lâu ngày không gặp tìm chỗ ngồi nói chuyện với nhau, để lại không gian riêng cho giới trẻ.

Gia minh đã hai lăm tuổi, rất trưởng thành.

Đến lúc này Dương mới nhìn kỹ khuôn mặt người đàn ông này.
Ngũ quan cân xứng, đường nét sắc sảo phác họa từng đường mạnh mẽ.

Đôi mắt đen láy, mí mắt có chút dài khi nhìn người khác luôn mang theo vẻ lạnh lùng cách biệt.

Sống mũi vừa cao vừa thẳng, môi mỏng có chút bạc lại khiến cho khí chất thêm phần cao lãnh..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương