Hướng Đông Lưu
Chương 87: Cát Sinh 3



HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CÁT SINH 3
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
Nửa tháng sau, Hoàng đế nam tuần đến Vân Châu.

Thái tử Chung Ly Sóc thân mặc miện phục nghênh đón thuyền rồng bằng đại lễ quỳ lạy tại bến đò nam phong.

Ngày hôm ấy, cờ xí bay rợp trời Vân Châu, mẹ con xa cách tám năm cuối cùng cũng gặp lại, cảm động vô cùng.

Lại thêm vài ngày trôi qua, Hoàng đế và Thái tử trở về Nguyên Châu dưới sự hộ giá của Đại Tướng quân Huyên Cảnh Thần.

Trong ấn tượng của Chung Ly Sóc, mẫu thân Chung Ly Trần của nàng là một người trời sinh tính tình lạnh nhạt.

Ngoại trừ ngày gặp lại, Hoàng đế từng thất thố trước mặt mọi người mà ôm nàng vào lòng thì những thời điểm khác đều chẳng quan tâm, dường như đã quên mất mình còn một Thái tử.

Chẳng qua, nhìn những thầy hướng dẫn mà Hoàng đế chọn thì Chung Ly Sóc cảm thấy Hoàng đế vẫn rất để bụng mình.

Các nơi như Kim Bào Vệ, Xu Mật Viện, Hoằng Văn Quán đều chọn ra người để dạy cho nàng.

Ngay cả Thanh Lam, người vừa trở lại Nguyên Châu đã bị Hoàng đế hạ chỉ trở thành Đại Ty Mệnh thay Nhẫm Nhiễm, cũng đến chỉ điểm.

Để mà nói thì quyền lợi mà Hoàng đế dành cho Chung Ly Sóc là thứ mà các đời Thái tử trước kia đều không cách nào so sánh.

Giám Thiên Ty xưa nay là nơi mà hoàng tự không thể động đến, Hoàng đế không chỉ cho Chung Ly Sóc mà còn quăng ra một câu chuyện lớn nhỏ gì cũng có thể hỏi ý Đại Ty Mệnh, sau đó tiếp tục làm một quân vương không màng thế sự trong thâm cung.

Trở về từ Vân Châu, thân thể Hoàng đế càng lúc càng kém, mười ngày nửa tháng không thượng triều là chuyện thường.

Vào đông, Hoàng đế hạ chỉ lệnh Thái tử giám quốc.


Non trẻ chưa từng được mài giũa trong triều, bó tay hết cách khi đối mặt với quần thần giảo hoạt, Chung Ly Sóc chỉ có thể mang lên bộ mặt tươi cười, lấy lùi làm tiến, để bọn họ vì một ngụm thịt mà đấu đến ngươi chết ta sống.

Nguyên đô thối nát, tại mùa đông này lại càng trở nên hoang lạc, hủ bại.

Hoàng thành đổi mới hàng loạt, tán tài vô số.

Nhưng dù tiêu phí đến thế, Chung Ly Sóc lại ngạc nhiên phát hiện quốc khố cũng không phải trống rỗng như nàng tưởng tượng, song cũng chỉ miễn cưỡng đủ dùng mà thôi.

Hoàng đế hoãn binh dưỡng sức bao năm, đã tích góp được vô số tiền tài, nhưng đều không nằm trong quốc khố.

Đối mặt với lối sống xa hoa, lãng phí tại Nguyên Châu, Chung Ly Sóc nghĩ đến Man tộc vẫn như hổ rình mồi ở phương bắc, chỉ cảm thấy hết sức sầu lo.

Hoàng đế chấp chính đã lâu, ngoại trừ lần tộc Huyên thị chết trận quá nửa tại Ải Vọng Nguyệt rất nhiều năm về trước thì sau này, Sở quốc và Man tộc chỉ đánh vài trận nho nhỏ.

Các quý tộc an nhàn đã lâu, chỉ cảm thấy hơi lúng túng khi Trung Châu Vương phản.

Nhưng Trung Châu Vương phản mà Man tộc vẫn không đánh tới, càng khiến bọn họ cảm thấy an nhàn.

Hơn nữa, mùa đông này, Man tộc đã đổi một vị quân chủ mới.

Rất nhiều người cảm thấy Sở quốc hiện tại quốc lực mạnh mẽ, sẽ càng không xảy ra chiến loạn.

Chỉ có Đại Tướng quân Huyên Cảnh Thần cùng những người liên quan thấp thỏm lo âu, lấy lí do trấn thủ biên cảnh Lan Châu mà xin suất lĩnh đại quân trở về.

Nhưng Hoàng đế không đồng ý, còn hạ chỉ lệnh nàng ở lại Nguyên Châu.

Huyên Cảnh Thần không còn cách nào khác, đành phải lệnh bộ hạ là Nhạc Chính Dĩnh và Từ Nhân Thanh trở về Lan Châu trấn thủ biên quan.

Người sáng suốt đều biết nguyên do Hoàng đế giữ Huyên Cảnh Thần ở lại Nguyên Châu, chỉ đơn giản là sợ nàng nắm binh quyền trong tay mà có lòng phản loạn.

Chẳng qua nàng vừa thắng một trận hết sức đẹp, Hoàng đế vẫn chưa tiện qua cầu rút ván.

Chung Ly Sóc nhìn cảnh ngộ của vị Đại Tướng quân này, nghĩ đến công cán xã tắc của nàng, lại ngó sang một đám gian thần nịnh nọt trong triều, lòng thầm tích tụ.

Vì thế, trong khoảng thời gian giám quốc, tất cả những sớ tấu hạch tội Huyên Cảnh Thần, Chung Ly Sóc đều nhẹ nhàng lướt qua.

Trước hôm Trừ tịch, thân thể Hoàng đế cuối cùng cũng khá lên nhiều.

Vì thế, Hoàng đế thượng triều một lần.

Lần này, tất cả những ánh mắt trong triều đều tập trung vào Chung Ly Sóc.

Thái tử Chung Ly Sóc gần tròn mười sáu, gốc rễ của quốc gia cũng đã đến tuổi đại hôn.

Lễ bộ chọn cho nàng một đám thanh niên tài cán, thúc ép Hoàng đế tứ hôn cho Thái tử, hệt như những gì đã từng làm với vị Hoàng đế kia vào mười mấy năm trước.

Nhưng hôm nay, Hoàng đế đã không sợ những đại thần này nữa.

Đám người chỉ biết nịnh nọt đang khơi chuyện này cùng lắm chỉ là một bầy lợn bị nàng nuôi phế mà thôi.

Hoàng đế không chấp nhận đề nghị lựa chọn Hoàng phu cho Thái tử mà lại nhìn về phía chúng thần, nói: “Năm xưa, tổ tiên Sở Tuyên Đế tám tuổi kế vị, lấy lí do tuổi nhỏ không thể tự mình chấp chính mà cưới Huệ Văn Hoàng hậu lớn tuổi hơn mình, lệnh Hoàng hậu thay nàng chấp chính.

Hiện giờ Chiêu Minh con ta còn lạ lẫm với triều chính, không rành quốc sự, hẳn cũng nên cưới một vị Thái tử phi lớn tuổi, thành thục để chỉ dạy cho nàng mới phải.

Còn Hoàng phu, trẫm còn chưa già đến mức muốn ôm cháu đâu.”
Hoàng đế lạnh nhạt cười một tiếng, ánh mắt rét lạnh khiến các thần tử trên triều nơm nớp lo sợ, đành cúi đầu xưng vâng.

Vì thế, chuyện lựa chọn cho Chung Ly Sóc một vị Thái tử phi liền giao cho Lễ bộ và Giám Thiên Ty.

Lớn tuổi hơn Thái tử, lại phải rành chính sự.


Các đại thần nhìn sang Đại Tướng quân mãi vẫn chưa thể trở về phương bắc, còn gì không rõ? Hoàng đế luyến tiếc một vị tướng tài, lại không muốn binh quyền lọt vào tay người ngoài, như vậy cũng chỉ có thể để Đại Tướng quân gả cho Thái tử.

Thông minh như Chung Ly Sóc sao có thể không hiểu tâm tư của Hoàng đế? Sau khi tan triều, nàng lo lắng, nóng ruột đi tìm Thanh Lam.

Đối với chuyện này, Thanh Lam chỉ mỉm cười hỏi: “Điện hạ lo lắng gì chứ? Ngươi là gốc rễ của quốc gia, vua một nước tương lai.

Nam nữ trong thiên hạ này, có ai mà ngươi không cưới được?”
Thân phận nàng tôn quý, nhân duyên gì cũng sẽ có.

Chung Ly Sóc than một tiếng: “Cho dù là chủ nhân thiên hạ đi chăng nữa thì có một vài nữ tử, ngươi vẫn chẳng thể cưới được.

Bằng không thì tại sao Văn Khang Đế lại cả đời không cưới cơ chứ?”
Nhân duyên, nào có đơn giản như thế.

Nó không phải giao dịch, mà là thổ lộ tình cảm.

Thanh Lam kinh ngạc: “Hóa ra điện hạ thật sự đã nghĩ đến chuyện cưới Huyên Tướng quân à?”
Chung Ly Sóc á khẩu, không biết trả lời thế nào.

Nàng suy tư một lúc rồi nói: “Đại anh hùng như Huyên Tướng quân, hẳn nên gả cho một người anh hùng hào kiệt giống nàng chứ không phải tên ma ốm sống ngày nào hay ngày đó như ta.”
“Điện hạ chớ tự xem nhẹ mình.

Không phải đã nói với ngươi rồi sao? Điện hạ cứ điều dưỡng thật tốt thì ít nhất có thể sống qua bốn mươi.” Thanh Lam ngưng mắt, nghiêm túc nhìn nàng nói.

Chung Ly Sóc cười ha ha: “Mượn lời hay của tiên sinh vậy.”
Thanh Lam cười cười, lại hỏi: “Tạm thời không nói đến tâm tư của bệ hạ.

Ta muốn hỏi thử điện hạ, ngươi cảm thấy Huyên Tướng quân thế nào?”
“Lời này trước đây ta từng hỏi tiên sinh rồi, sao hôm nay tiên sinh hỏi ngược lại ta?” Chung Ly Sóc kinh ngạc nhìn Thanh Lam, rồi đáp: “Tộc Huyên thị trấn thủ biên quan, nhiều đời trung lương.

Huyên Tướng quân là hậu đại trung môn, thương dân như con, hết lòng tận trung, đương nhiên chính là lương đống.”
Thanh Lam than một tiếng: “Điện hạ đánh giá Tướng quân quả rất cao.

Chỉ là hiện giờ các đại thần trong triều đều đồn đại Huyên Tướng quân giữ binh tự luyện, có tâm phản thần.”
“Xin tiên sinh nói cho cẩn thận.” Chung Ly Sóc trầm mặt, nhìn Thanh Lam bằng ánh mắt không tán đồng.

Thanh Lam thoải mái cười, tiếp tục hỏi: “Chẳng lẽ điện hạ không lo Đại Tướng quân sẽ phản sao?”
“Đang yên lành, nàng phản cái gì? Lại nói, nàng phản sao?”
Thanh Lam kinh ngạc đón nhận nụ cười ấm áp từ Chung Ly Sóc.

Nàng sửng sốt trong thoáng chốc, rồi chỉ nhìn người nọ mà cười, dằn lại những lời vừa định nói ra.

Nàng thấy rõ ý tứ trong mắt Chung Ly Sóc, cho dù Huyên Cảnh Thần thật sự phản đi nữa thì cũng có liên quan gì? Triều đình hoang đàng, thối nát này đã sớm bị sâu mọt đục khoét mục ruỗng.

Qua Trừ tịch, lại đến ngày hội Nguyên tiêu, Hoàng đế đại yến quần thần tại Ngư Long Các.

Khi ấy, Thái tử vừa qua sinh nhật mười sáu tuổi mặc miện phục long trọng, ngồi dưới Hoàng đế.

Bên phía tay phải nàng chính là Huyên Cảnh Thần mà Hoàng đế đã cố ý an bài.

Trên đài Liên Diệp, các Ty Mệnh nhảy Đông Hoàng Đạp Nguyên Tiêu, trong hân hoan xen lẫn chút đau thương khiến Hoàng đế ngưng mắt.

Nhìn nữ vu được Đông Hoàng ôm vào lòng, Hoàng đế bất chợt quay đầu trông sang Thái tử.

Thái tử trẻ tuổi có gương mặt giống nàng đến chín phần, chỉ khác là một bên lạnh nhạt đẹp đẽ, một bên mơn mởn tươi xanh.

Hoàng đế nhìn chăm chăm vào gương mặt quen thuộc ấy, như thể thấy được một phiên bản khác của mình: “Ngươi còn nhớ cách thổi xích bát không?”
Chung Ly Sóc sửng sốt, đoạn đáp lời: “Vẫn nhớ.”
Hoàng đế gật đầu, sai người mang đến cho Thái tử một chiếc xích bát.

Thấy Thái tử tiếp nhận, Hoàng đế bèn vươn tay nắm lấy nàng, bước đến đài Liên Diệp giữa các.


Trong tiếng hò reo của quần thần, Hoàng đế nói quân thần cùng vui.

Nàng bảo Thái tử thổi một khúc Thấy Trăng, còn mình nương theo tiếng xích bát du dương mà nhảy một điệu linh tê.

Ánh trăng sáng ngời chiếu rọi vào từ phía trên lầu các.

Chung Ly Sóc ngồi quỳ dưới ánh trăng, nhìn mẫu thân với tà áo lả lướt trước mắt, một luồng hơi ấm dần hòa tan đi cái lạnh đến từ bốn phương.

Tiếng xích bát của Chung Ly Sóc từng vang vọng khắp Vân Châu.

Nàng còn được đặt cho một nhã xưng “Kiến Lộc công tử”.

Chính sau đêm ấy, rất nhiều người đã biết vị Thái tử giỏi xích bát này chính là “Kiến Lộc công tử” của Vân Châu.

Hơn nữa, vì một khúc của nàng khiến Hoàng đế vui vẻ, thế nên tiếng xích bát ấy còn được xưng là tiếng ngự long.

Mọi người đều biết xích bát của Thái tử rất hay, nhưng không ai biết xích bát của Hoàng đế lại càng nổi trội.

Chỉ là người có thể nghe tiếng xích bát của Hoàng đế giờ đã không còn.

Sau một khúc Thấy Trăng, Hoàng đế nhìn Huyên Tướng quân ngồi bên dưới, nói: “Nghe nói thương pháp của Tướng quân cực diệu, không bằng cô kích trống cho Tướng quân, Tướng quân vì cô mà múa thương một khúc, thế nào?”
Huyên Cảnh Thần không cách nào từ chối, lại thấy Hoàng đế đã cởi đi chiếc áo khoác dày nặng, một thân áo gấm đứng ngay giữa sân.

Tiếng trống dồn dập, Tướng quân ra thương như rồng.

Quân thần tựa đang giao chiến, khiến chúng nhân xem mà vui sướng tràn trề.

Một kích cuối cùng, dùi nện mạnh lên mặt trống.

Hoàng đế ngước mắt, thở dốc, nhìn vãn bối đối diện bằng ánh mắt như lang sói, thấy người nọ thương chỉ ngư long, đối mặt với bá quan đang reo hò, vẻ mặt sắc bén mà quật cường.

Đây là một đứa bé ngoan, Hoàng đế nghĩ.

Chính vì là một đứa bé ngoan, thế nên Hoàng đế mới yên tâm.

Nàng hơi chuyển mắt, thấy nữ nhi cách đó không xa đang nhìn với ánh mắt kinh diễm, bèn cong môi mỉm cười một cách hiếm thấy.

Hoàng đế ngước mắt, thở dốc, nhìn nữ tử giờ đã thu vũ khí, nửa quỳ trước mặt, đoạn cất giọng nói với chúng thần trong Ngư Long Các: “Huyên Đại Tướng quân văn võ song toàn, anh hùng quả cảm, đúng là trang tuấn kiệt xuất sắc trên thế gian.

Người như thế, cũng chỉ có Thái tử của cô mới xứng đôi.”
Nàng cười ha hả, rồi chỉ vào nữ tử trước mặt, nói: “Người đâu, dâng rượu cho Đại Tướng quân.”
Mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của văn võ bá quan, Hoàng đế yên lặng nhìn nữ tử trước mặt, lộ vẻ tang thương.

Sở quốc sớm muộn gì cũng vong.

Nếu vận mệnh đã định người trước mắt sẽ đoạt được giang sơn thì cớ sao nàng lại không chọn một cách thức càng vẹn toàn hơn cơ chứ? Nàng đã hứa với muội muội, cũng không muốn người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Thế thì cứ để nàng trải sẵn đường cho Sóc nhi, để Sóc nhi có thể bình bình an an đi trọn mấy mươi năm sau đó.
_____________.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương