Hương Đêm
Chương 39


Tôi muốn ngăn cản hai người này ngay tại chỗ và vạch trần bộ mặt xấu xí của họ, thật là vô liêm sỉ!
"Vậy không phải là tệ quá sao..." Một người trong đó do dự hỏi, có lẽ là vì lương tâm."Ách, cô ta thật ngu ngốc, tệ nhất sau khi ngủ xong tôi sẽ cho cô ta hai nghìn.”
Sợ đồng đội không ủng hộ mình, anh chàng này nói thêm: "Ngủ với cô ta xong tôi sẽ giao dự án này cho Hoa Dung."
Tôi rút lại bàn tay đang dang ra của mình.
Hiện tại nếu tôi cứu Lâm Thiên Thiên, cô ấy chưa chắc đã rút ra được bài học, chỉ có thể để cô ấy tự mình trải nghiệm, cô ấy mới có thể học được một bài học sâu sắc.
Tôi đợi hai người này đi lên cầu thang, sau đó giả vờ như vừa đến rồi đi lên lầu, nhưng tôi không đi tìm Lâm Thiên Thiên mà ngồi xuống một góc cạnh họ, chỗ này vừa vặn để tôi xem bọn họ, nhưng bọn họ cũng không thể thấy tôi.
Sau khi ngồi xuống, họ bắt đầu ép Lâm Thiên Thiên uống rượu.
Lâm Thiên Thiên nhìn quanh và thấy tôi không có ở đây nên gửi cho tôi hai tin nhắn, nhưng tôi không trả lời.
Cô ấy thật sự ngu ngốc, không biết uống rượu, lại để hai người đàn ông này ép mình uống hết ly này đến ly khác.

Tôi không biết tại sao quán cà phê mà lại bán rượu!

Hai người họ đều không cần dùng đến viên thuốc, chưa đầy một giờ sau, Lâm Thiên Thiên đã bị chuốc say, mặt cô ấy đỏ bừng, cái lưỡi nhỏ thè ra, thở hổn hển, cổ cô ấy tựa vào vai của người đàn ông có gương mặt trông xấu xí như con cá trê.
Tim cô ấy cũng lớn quá!
Người đàn ông mặt cá trê không thể kìm chế được nữa, anh ta chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thiên Thiên với ánh mắt dâm đãng và nói với người bạn đồng hành của mình: "Mau giúp tôi một tay đem cô ta lên xe.

Anh có mang theo chứng minh nhân dân không?"
"Đây cầm đi.

Cô ta là mẫu người của tôi, lát nữa để tôi làm trước."
"Anh trước? Tôi vừa nói là để tôi trước!"
Tôi đã trốn sang một bên và quay video lại, thậm chí cả giọng nói của họ cũng được ghi lại rõ ràng – âu cũng là nhờ sự vô liêm sỉ không biết xấu hổ của họ nên mới có gan dám hét to những điều kinh tởm biến thái như vậy.
“Hai người mau dừng lại.” Tôi kịp thời chặn đường, bọn họ kinh ngạc nhìn tôi.
Khi con người làm điều xấu, trong tiềm thức họ sẽ cảm thấy sợ hãi, trừ khi họ là những người mang sẵn bản tính xấu xa, nếu không họ sẽ không cảm thấy ăn ăn tội lỗi.
Bạn của cá trê đột nhiên hoảng sợ, đặt Lâm Thiên Thiên xuống và muốn bỏ chạy, nhưng mặt cá trê đã giữ anh ta lại và nhìn tôi từ trên xuống dưới, thấy trên người tôi không có gì giá trị, cá trê chế nhạo: "Mau tránh ra và ngừng can thiệp vào!"
"Không được, tôi là tài xế của Lâm tiểu thư, tôi phải đưa cô ấy về nhà an toàn." Tôi cố tình nói thế.
Vì vết thương trên người tôi vừa lành nên bác sĩ đặc biệt dặn tôi không được đánh nhau.

Cho nên tôi cũng không nghĩ tới việc gây gổ, nghĩ rằng sau khi tiết lộ thân phận của mình như vậy, đối phương nhất định sẽ không dám tiếp tục mang Lâm Thiên Thiên đi.
Không ngờ, sự vô liêm sỉ của anh chàng cá trê này vượt quá sức tưởng tượng của tôi, anh ta cười lớn: “Một tài xế quèn mà dám lên tiếng ở đây, mau tránh ra.” Anh ta đẩy tôi ra, lách qua tôi và bước ra ngoài.
Lâm Thiên Thiên đã say đến bất tỉnh, gương mặt xinh đẹp đỏ như máu, bàn tay của người đàn ông cá trê giữ lấy chiếc eo thon nhỏ của cô ấy và đẩy nó cao lên không thương tiếc.
Lúc đó tôi không kìm được cơn tức giận và muốn đấm anh ta một phát.
Lúc này, bảy tám người đàn ông trong quán cà phê đứng dậy, nhìn tôi háo hức: "Mày là người đầu tiên dám khiêu chiến với Tôn Chí Châu tao." Cá trê khinh thường nhìn tôi.

Tôi muốn đi theo, nhưng những người phía sau lập tức lao tới, muốn giữ tôi lại, tôi đành dừng lại, nếu để họ giữ tôi, Lâm Thiên Thiên sẽ chỉ còn lại một mình.
Giả vờ bình tĩnh, tôi ngồi xuống bên cửa sổ, từ cửa sổ ghi lại biển số xe của Tôn Chí Châu, sau đó gửi biển số xe cho Mặt Sẹo.
Trong vòng năm phút, Mặt Sẹo gọi lại cho tôi: "A Viễn, tại sao cậu lại muốn kiểm tra người này?"
“Anh ta chuốc rượu Lâm Thiên Thiên rồi mang cô ấy đi!” Tôi nghe thấy giọng nói của Mặt Sẹo có chút do dự, liền hỏi: “Chú Thôi, sao vậy, người này không thể động đến được à?”
"Không phải, hắn chỉ là một tên khốn nạn thôi." Thôi Sĩ Đan khinh thường nói xong, nghiêm túc bổ sung: "Nhưng hắn là người Hồng Môn, cũng không sao cả, tôi sẽ phái người đi cứu Lâm Thiên Thiên."
Tám người nhìn thấy Tôn Chí Châu đã đi xa cũng không thèm nhìn chằm chằm vào tôi nữa mà quay về chỗ ngồi uống cà phê và đọc báo, coi như không có chuyện gì xảy ra!
Tôi không có thời gian để ngạc nhiên nên lao xuống nhà xe và lái xe đến địa chỉ mà Mặt Sẹo đã gửi cho tôi.

Số 27 đường Thành Trung, phòng 1201, khách sạn Hán Đình.
Lúc tôi đến thì người của chú Thôi cũng vừa tới.

Ông ấy dẫn theo hơn ba mươi người, khi nhìn thấy xe của tôi đến gần, những người này đứng thành hai hàng, lần lượt nhìn tôi.
"Nhanh lên." Tôi phớt lờ những lời nói vui vẻ và đi lên lầu với Mặt Sẹo.
Khách sạn này cũng là của Mặt Sẹo, người phục vụ lấy thẻ chìa khóa vạn năng cùng chúng tôi lên lầu.
"Cô gái này đẹp quá, tôi, tôi nhịn không nổi nữa."

“Đồ thua cuộc, cái quần còn chưa cởi mà đã không nhịn được?” Đây là giọng nói của Tôn Chí Châu, tôi biết!
"Tôi không dám.

Tài xế đã nhìn thấy hai người chúng ta đưa Lâm Thiên Thiên đi.

Lỡ như sau này Lâm Thiên Thiên báo cảnh sát, tên tài xế ra làm chứng thì sao?"
Tôn Chí Châu nổi điên mắng: “Cậu nhát gan như vậy mà còn đòi chơi gái! Sợ tài xế sao? Đừng nói là tên tài xế, cho dù hôm nay Lâm Đạo Mẫn hay cảnh sát có ở trước mặt, tôi cũng chơi cô ta.

Mẹ kiếp, ở huyện Dương này, ngoại trừ Dương thiếu gia thì còn sợ ai nữa?"
"Anh Dương, Dương thiếu gia mấy ngày nay khó khăn lắm, gần đây có hai người từ Giang Châu tới huyện Dương, hai người này cũng không phải dễ chọc vào, nghe nói bọn họ cùng Lâm Thiên Thiên có quan hệ gì đó, anh quên rồi sao, Dương thiếu gia cũng có mặt trong vụ lần đó.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương