Mô hình chiến hạm đế quốc mới ráp được một nửa, một mảnh ráp trắng xóa rơi trên sàn gỗ tối màu.

Giấc mơ hoàn thành chiến hạm của Ninh Diệc Duy đêm nay không được tiếp tục nữa.

Cậu nằm trên thảm trải sản, dưới thân Lương Sùng, nhắm hờ mắt, sờ sờ môi, mở lớn chân, da dẻ ấm nóng mềm mại. Cúc áo ngủ bị mở hết, quần cởi một nửa, nhăn nhúm mắc trên xương hông nhô ra, trên ngực xuất hiện vết hồng nho nhỏ.

Trong mũi Lương Sùng đều là mùi hương ấm áp sau khi tắm rửa còn lưu lại trên người Ninh Diệc Duy, cúi đầu nhìn Ninh Diệc Duy tóc tai rối loạn, thân thể trắng mịn bóng loáng.

“Đừng nhìn.” Ninh Diệc Duy dường như cảm nhận được ánh mắt của Lương Sùng, mở mắt ra, phất tay che đi đôi mắt Lương Sùng, bị Lương Sùng dễ dàng ngăn lại.

“Tại sao?” Lương Sùng véo lấy đầu v* của Ninh Diệc Duy đã bị anh xoa nắn đến đỏ bừng, nhìn Ninh Diệc Duy cắn môi run rẩy, nghe tiếng rên rỉ yếu ớt của Ninh Diệc Duy, nói với Ninh Diệc Duy rằng: “Là em nói, làm gì cũng được.”

Giờ đây Ninh Diệc Duy như trái táo chín mọng, chỉ cần dùng sức một chút mà nắn, bóp, không cần để ý đến Ninh Diệc Duy yếu ớt giãy dụa, chỉ cần há mồm ngậm lấy là có thể hút ra nước quả thơm ngọt.

Lương Sùng cởi quần pyjamas của Ninh Diệc Duy ra, vươn tay xoa xoa bụng Ninh Diệc Duy, từ từ dời xuống, chạm vào cùng mẫn cảm của Ninh Diệc Duy, giống lần Ninh Diệc Duy dùng tay giúp anh trước đó, nắm lấy, chậm rãi chuyển động lên xuống.

Chỗ nhạy cảm của Ninh Diệc Duy cũng xinh đẹp như chính con người cậu, màu sắc rất nhạt, bị Lương Sùng nắm trong tay, trên đỉnh đầu rỉ ra không ít chất lỏng.

Lương Sùng chuyển động một hồi, kề sát vào tai Ninh Diệc Duy, nhẹ giọng nói câu gì đó với cậu. Mặt Ninh Diệc Duy lập tức đỏ au, co người lại nhìn Lương Sùng, dung âm thanh rất nhỏ và tốc độ thật nhanh mà nói: “Anh đừng có nói nhảm, em là…do gen…”

Dáng vẻ Ninh Diệc Duy quần áo không xộc xệch lại nôn nóng biện minh khiến người khác nảy sinh dục vọng muốn xâm phạm, nên Lương Sùng vốn chẳng thèm nghe Ninh Diệc Duy nói gì mà đã nhào đến ngậm lấy môi cậu.

Khác với Ninh Diệc Duy ở trần nửa người trên, Lương Sùng trừ vạt áo sơ mi hơi nhăn, quần cũng nới lỏng chút ít thì còn lại vẫn tốt chán. Có lẽ áo sơ mi của anh cọ lên ngực Ninh Diệc Duy, Ninh Diệc Duy rụt người lại, đẩy Lương Sùng cách ra, nói: “Anh cũng cởi đi.”

Lương Sùng không nói gì, cầm tay Ninh Diệc Duy kéo lên phía cổ áo của mình.

Tay Ninh Diệc Duy dừng một chút, ngón trỏ và ngón cái vân vê cúc áo Lương Sùng, từng cái từng cái một cởi bỏ.

Có lẽ là thấy Ninh Diệc Duy cởi quá chậm, chỉ mới hai cúc, Lương Sùng không nhịn được nữa mà đè Ninh Diệc Duy lại, đem trọng lượng nửa người trên đều áp lên Ninh Diệc Duy, ép cho cậu thở không nổi, tay cầm lấy eo Ninh Diệc Duy ấn xuống bộ phận căng cứng cách một lớp quần của anh, rồi lại cọ từ giữa đùi tới khe mông, hung hăng đỉnh lên phía trước, khiến cho Ninh Diệc Duy có loại ảo giác như bị anh tiến vào.

“Lương Sùng…” Ninh Diệc Duy không biết Lương Sùng muốn làm gì, mùi rượu trên người Lương Sùng lại rất nồng, làm cho cậu hoang mang, chẳng biết làm gì hơn là kéo cánh tay anh mà cầu xin “Anh đừng như vậy…”

“Anh làm sao?” Lương Sùng mặc dù không động đậy nữa nhưng vẫn dùng sức dán lên người Ninh Diệc Duy, thong thả hỏi lại cậu.

Ninh Diệc Duy đối diện ánh mắt Lương Sùng, cảm thấy Lương Sùng không giống Lương Sùng thường ngày, trắng trợn như thế này khiến Ninh Diệc Duy sợ hãi, mặt cậu nóng ran lên. Ninh Diệc Duy nhìn Lương Sùng, ngơ ngác nói: “Anh đừng cách quần cọ em như thế.”

Lương Sùng hơi sửng sốt, anh nhổm dậy, Ninh Diệc Duy đang nằm nên không nhìn rõ động tác của Lương Sùng, chỉ có thể nghe thấy âm thanh dây đeo kim loại vang lên, tiếp đó là tiếng khóa kéo, sau đó nữa có một vật nóng đến dọa người dán sát vào cơ thể cậu.

“Ý em là không muốn cách quần cọ?” Lương Sùng hỏi cậu. Vừa dứt lời thì Lương Sùng cứ như muốn dọa sợ Ninh Diệc Duy, anh lại cầm lấy vật kia của Ninh Diệc Duy, một tay cầm của mình, trực tiếp cọ mạnh lên khe mông Ninh Diệc Duy. Ninh Diệc Duy sợ hết hồn, hai chân theo phản xạ kẹp chặt eo Lương Sùng, khoái cảm và ngượng ngùng xen lẫn, từ đại não chạy xuống khắp toàn thân.

Ý thức được chuyện gì xảy ra, Ninh Diệc Duy và Lương Sùng đều ngẩn người. Lương Sùng phản ứng đầu tiên, hơi ngạc nhiên: “Nhanh như thế?”

Ninh Diệc Duy cảm giác Lương Sùng sắp phì cười.

“Anh không được cười!” đôi mắt Ninh Diệc Duy đỏ lên, bình thường cậu không có thứ ham muốn này, khi xem phim xxx cũng không có phản ứng sinh lý, không chịu được trêu chọc kiểu này là rất bình thường!

“Ừ,” giọng nói Lương Sùng hờ hững, nhưng rõ ràng là đang cười, còn nói với Ninh Diệc Duy: “Anh cười gì nào, chuyện này có gì hay mà cười.”

Ninh Diệc Duy cảm thấy mình bị sỉ nhục, nghẹn ngào không biết nên nói gì mới hòa được 1 ván.

May là Lương Sùng không trêu cậu nữa, anh buông lỏng tay, bình tĩnh bôi loạn dịch mà Ninh Diệc Duy vừa tiết lên trên lồng ngực cậu, còn bỏ thêm một câu: “Sao lại nồng như vậy?”

Ninh Diệc Duy không trả lời, muốn gạt bỏ bàn tay đang sờ soạng trên người cậu, nhưng cậu nào phải đối thủ của Lương Sùng, tay lập tức bị Lương Sùng bắt ngược lại.

“Nói đi chứ,” Lương Sùng nắm bàn tay Ninh Diệc Duy, cúi đầu hôn hôn lên xương quai xanh của Ninh Diệc Duy cùng vùng ngực bị trét tinh dịch, rồi lại hôn lên môi Ninh Diệc Duy, đem một cỗ vị tanh truyền sang cho Ninh Diệc Duy, lẫn mùi rượu với vị bạc hà thanh mát, nói “Nếm thử xem, rất nồng. Em không tự làm à?”

“Làm cái gì chứ,” Ninh Diệc Duy muốn ngồi dậy lại bị Lương Sùng ấn chặt không cử động được “Em cũng đâu phải anh.”

Lương Sùng cứ như đang chơi với mèo, một tay áp Ninh Diệc Duy trên đất, một tay dò xuống, đặt trên mông Ninh Diệc Duy, cười như không cười hỏi Ninh Diệc Duy: “Em còn biết anh làm những thứ này?”

Lương Sùng đột nhiên buông lỏng Ninh Diệc Duy ra, đứng dậy cầm lấy áo khoác bị ném dưới đất khi nãy.

Ninh Diệc Duy nhìn thấy thứ cậu bắn ra trên giường, chân run run, vừa ngồi dậy định mặc quần thì thấy Lương Sùng lấy một thứ gì đó từ túi áo khoác ra, sau đó quay lại nhìn cậu.

“Làm cái gì cũng được.” Lương Sùng nhìn chằm chằm Ninh Diệc Duy, nói.

Ninh Diệc Duy không kịp phản ứng lại đã cảm thấy mắt cá chân tê rần, cậu bị Lương Sùng lôi trở về giường.

“Đừng nói là em không dám.” Lương Sùng dán vào môi Ninh Diệc Duy mà nói.

Ninh Diệc Duy nhìn Lương Sùng mở nắp ống thuốc kia, bóp ra một ít chất lỏng màu trắng, quệt lên đầu ngón tay, vài giây sau, chất lỏng ấy theo ngón trỏ của Lương Sùng thăm dò tiến vào cơ thể của Ninh Diệc Duy.

Không quá đau đơn nhưng cực kì quái dị, Ninh Diệc Duy không nhìn thấy động tác của Lương Sùng, chỉ cảm nhận được Lương Sùng chọc cậu không hề chậm tí nào. Chất lỏng bị nhiệt độ nóng của đường ruột hòa tan, khiến Ninh Diệc Duy ngày càng nóng, bụng dưới trướng lên, dần cảm thấy ngón tay Lương Sùng chưa đủ sức, có thể mạnh hơn chút nữa.

Ninh Diệc Duy ngước mắt nhìn Lương Sùng, vẻ mặt anh không có gì gấp gáp, mà động tác trên tay lại tang nhanh, anh đem chỗ kia của Ninh Diệc Duy làm cho mềm xốp, rồi rút ngón tay ra, đợi Ninh Diệc Duy tự động ngoan ngoãn khép kín lại lần nữa đâm vào, làm từng thớ thịt mềm nhũn ra, co giãn đến độ có thể chứa đựng anh.

“Lương Sùng.” Ninh Diệc Duy nhìn khuôn mặt không hề có cảm xúc của Lương Sùng, không nhịn được hỏi: “Anh muốn làm điều này với em từ bao giờ?”

Lương Sùng lần thứ hai rút ngón tay ra, Ninh Diệc Duy cảm nhận được quy đầu của Lương Sùng cọ lên lối vào ướt át của mình.

“Em nói thử xem.” Lương Sùng vừa không có thành ý mà trả lời, vừa tiến vào mở rộng thân thể của Ninh Diệc Duy ra.

Ninh Diệc Duy hơi đau, phần lớn là trướng căng như được lấp đầy, trong thân thể vốn chẳng có gì nay bỗng bị đầy quá mức.

Cứ như lò xo với hệ số co dãn không được lớn lắm.

Ninh Diệc Duy hoảng hốt suy nghĩ được một nửa về ví dụ lò xo, bị Lương Sùng đặt lên đất bắt đầu đưa đẩy, liền quên mất một nửa còn lại là gì.

“Từ rất lâu trước đây.” Lương Sùng không nhanh nhưng đâm rất sâu, chọc cho Ninh Diệc Duy hồn bay phách lạc, anh nói khẽ với Ninh Diệc Duy “Anh đã muốn làm.”

Anh ôm lấy Ninh Diệc Duy, để cánh tay cậu vòng qua cổ anh, đôi môi anh dán vào vành tai Ninh Diệc Duy, vừa như xưng tội vừa thẳng thắn nói với Ninh Diệc Duy: “Anh sẽ nghĩ đến em rồi tự xử.”

Cánh tay Ninh Diệc Duy yếu ớt rũ xuống, tinh dịch còn dính trên ngực, đôi mắt nửa khép, không tìm được tiêu cự, nhìn thấy hình ảnh Lương Sùng ra vào trước mặt mà hoảng hốt.

Một Ninh Diệc Duy vốn nghiêm chỉnh, đứng đắn, không có tí xíu dính dán nào với nhục dục giờ đây bị Lương Sùng làm cho rối loạn,  mỗi một tấc da thịt mỗi khúc xương bên trong đều vướng phải vết tích giao cấu tình dục, tuyên bố Ninh Diệc Duy giờ phút này đã là người trưởng thành, đang bị Lương Sùng áp lên giường bừa bãi mà xâm phạm.

Như miếng táo chin rục tỏa hương, Lương Sùng từng cú thúc đều tiến vào thật sâu bên trong Ninh Diệc Duy, Ninh Diệc Duy vừa làm quen được một chút thì than thể lại chịu đựng nhiều hơn, chất lỏng bị chen ra nhỏ xuống liên tiếp, nước ngọt mà mùi vị quái lạ chảy đầy chung quanh, lan ra khắp phòng.

“Anh sẽ gọi điện thoại cho em, bắt em đọc sách cho anh nghe, anh vừa im lặng vừa tự xử,” âm thanh Lương Sùng tà ác trắng trợn khiến Ninh Diệc Duy lạc lối “Nhưng cũng không thường xuyên, chỉ có uống nhiều rồi mới vậy.”

Anh sẽ lắng nghe giọng nói của Ninh Diệc Duy, tưởng tượng ra một ít hình ảnh vụn vặt.

Tất cả đều có khởi đầu giống nhau, ví như một ngày nọ Ninh Diệc Duy sa vào phàm trần, tìm đến Lương Sùng để thắng thắn, nói cậu không thích người khác phái.

Lương Sùng nói, Ninh Diệc Duy, đừng lo, để anh giúp em thử xem có đúng như vậy hay không.

Sau đó ở phòng ngủ, phòng làm việc, phòng khách, tất cả mọi nơi tron nhà, Lương Sùng nói vừa nói với Ninh Diệc Duy những lời thô tục vừa làm cậu đủ mọi tư thế đa dạng.

Ninh Diệc Duy mở chân ra nằm ở bất cứ nơi nào đều bị Lương Sùng làm cho cao trào, cả người dính nhớp tinh dịch, phía dưới mềm mại chảy nước, cả người ửng hồng nằm dưới thân Lương Sùng mà nức nở, kẹp chặt eo Lương Sùng lại xin tha, nhưng khóc không có tác dụng, Lương Sùng cầm chặt lấy tay Ninh Diệc Duy, khiến cậu từ đầu đến chân đều là của anh.

Có đôi khi Ninh Diệc Duy thấy phía Lương Sùng không lên tiếng, nghĩ là anh đang ngủ nên đọc một nửa đã lười biếng dừng lại, Lương Sùng nghe tiếng Ninh Diệc Duy hít thở rồi bắn ra.

Ninh Diệc Duy rất nghe lời, đợi rất lâu, xác định Lương Sùng ngủ rồi mới cúp điện thoại.

Khoảng thời gian ngắn ngủi này rất quan trọng, là Lương Sùng nắm giữ thời gian của Ninh Diệc Duy, yên tĩnh và quý giá.

Cũng có lúc Lương Sùng quá mệt mỏi nên sinh ra ảo thính, cảm giác anh đã nghe thấy Ninh Diệc Duy nói trong điện thoại rằng “Em yêu anh”.

Nói, Lương Sùng, em tặng anh nhiều thứ như thế, mỗi ngày đều ở lì nhà anh không chịu đi, đều là vì em yêu anh, yêu anh đã từ lâu rồi.

Em sẽ mãi mãi, mãi mãi, mãi mãi đi cùng anh, mãi mãi không rời xa anh.

Trên người Ninh Diệc Duy phủ một tầng mồ hôi mỏng, khuôn ngực ửng hồng, đầu v* như hai viên trái cây hồng nhạt, bị Lương Sùng tùy ý vân vê.

Lương Sùng cho rằng Ninh Diệc Duy sẽ sợ, sẽ cảm thấy anh bệnh hoạn, nhưng Ninh Diệc Duy chỉ ngây ngốc nhìn anh một chốc đã nhích lại gần hôn lên đôi môi Lương Sùng. Hương vị của Ninh Diệc Duy rất sạch sẽ, môi lưỡi mềm mại của cậu dán vào Lương Sùng, cho anh một nụ hôn chân thành mà ẩm ướt. Hôn một lúc, Ninh Diệc Duy mơ màng nói với Lương Sùng: “Sau này không cần im lặng nữa.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương