Editor: Linh Đang

Tìm kiếm bốn phía trong nhà một lần, chỉ tìm được một cái nhiệt kế, còn có vài hộp thuốc không biết rõ công dụng, chỉ duy nhất không có thuốc hạ sốt.

Quan Hành cẩn thận đẩy chăn của cô ra, thấy tư thế ngủ của cô thì không nhịn được rầm rầm một câu: “Nằm ngủ một lát mà cứ phá hư...”

Nói rồi cẩn thận lật cả người cô qua, cố gắng khống chế bản thân không nhìn cơ thể cô đang hoàn toàn trơn bóng, hơi nâng cánh tay lên để kẹp nhiệt kế, sau đó lại đắp chăn lại.

Anh bỏ dép ra nằm ở trên giường ôm cô, chờ năm sáu phút, lấy nhiệt kế ra - -38 độ 2.

Còn tốt còn tốt, sốt nhẹ.

Quan Hành gọi điện thoại cho Trương Vĩ, nói cho cậu ta biết chính mình không đi làm, bảo cậu ta gửi hết văn kiện tới hòm thư của anh, hội nghị lúc mười giờ đổi thành hội nghị video, thuận tiện bảo cậu ta tìm Vạn Thiên xin phép cho Lương Kiều.

Trương Vĩ biết được Lương Kiều ngã bệnh, bộ dáng còn gấp gáp hơn cả anh: “Tại sao lại nóng rần lên vậy? Lão đại anh chú ý một chút nha, trời lạnh như thế này anh chăm sóc cô gái nhà người ta như thế nào vậy, tại sao cả người cô ấy đều nóng lên...” Sau đó lại thao thao bất tuyệt dạy anh làm như thế nào, “Với sốt nhẹ mà nói thì trước tiên không cần uống thuốc hạ sốt, anh dùng túi chườm nước đá hạ nhiệt độ cho cô ấy, không có túi chườm nước đá thì dùng khăn lông nhúng nước lạnh cũng được, lau lên trán cô ấy, sau đó có rượu thì dùng rượu lau lòng bàn tay lòng bàn chân cho cô ấy, uống nhiều chút nước nóng, lau nhiều một chút, đổ mồ hôi thì tốt rồi.”

“Được rồi, cậu thì biết nhiều rồi.” Quan Hành tức giận mắng, cúp điện thoại nhưng vẫn nghe theo Trương Vĩ nói tìm túi chườm nước đá.

May là trong tủ lạnh có đá, anh dùng túi để bỏ đá vào, bịt kín đầu, trước tiên đặt thử lên trán mình trước, quá lạnh, liền lấy một cái khăn tắm bao lấy, thả lên trên trán cô.

Trong nhà không có rượu, anh lại giặt sạch một chiếc khăn bông lạnh, chui vào trong chăn lau người cho cô.

Loại tình huống này thực sự quá khó cầm gi, cuối cùng anh không nhịn được, nhân cơ hội ăn không ít đậu hủ ở trên người cô.

Lau xong một lần rồi đắp chăn hẳn hoi vào cho co, đứng ở bên giường nhìn một lát, lại ôm chăn của mình tới đắp lên cho cô.

Anh ra ngoài rót cốc nước nóng, cũng mất thời gian nửa phút, trở về đã thấy nửa thân thể nhỏ bé của cô chui trong chăn ra, chăn trên người đã gần bị đẩy xuống đất.

“Trời ơi tổ tông của anh!” Quan Hành vội vàng bỏ nước xuống, đi tới kéo chăn đắp lại nghiêm túc cho cô. Không tới hai phút cô liền cảm thấy nóng, nhíu lông mày muốn mở chăn ra, Quan Hành vội vàng dùng chân kẹp chăn lại, ôm cô sít sao vào trong ngực không cho động.

Lương Kiều cũng không vén chăn lên nữa, nhưng tay linh hoạt tìm được khe hở trốn ra từ trong chăn, chui vào theo vạt áo của anh, ở trên người anh sờ loạn một trận. Một bên sờ một bên còn dùng tất cả sức lực tiến lại gần anh.

Quan Hành không có cách, dứt khoát cũng nằm vào trong chăn ôm cô.

Lập tức cả người Lương Kiều đều leo lên, túi chườm nước đá bị cô vung tay lên đánh qua một bên, hai cánh tay khoác lên cổ anh, một chân cũng nâng lên khoác lên trên người anh, thân thể không mảnh vải dính sát vào quần áo của anh, tuỳ tiện cọ.

Con mẹ nó sao người đang nóng rần lên kia có thể động dục thế!

Quan Hành bị cọ đến bốc một thân hỏa, lại không thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, một bên trái ngăn cản phải đề phòng không cho cô làm loạn, một bên còn phải cố gắng đè nén thân thể cùng linh hồn của mình đang cùng rục rịch.”Em đàng hoàng một chút cho anh!”

Nhưng mà đối với người thần trí không tỉnh táo như này, anh lại có chút không ngăn cản nổi.

Không phải là ngã bệnh sao, vì cái gì vô lễ với anh mà lại có lực như vậy!

Lúc này quả thực Lương Kiều có chút thần chí không rõ, nhưng theo bản năng ngược lại thân thể càng thêm cường thịnh, vốn cho là không cọ loạn chút nào, nhưng không đầy một lát Quan Hành liền phát hiện áo mình đã bị cô vén đến lồng ngực, dây chun của quần ở nhà cũng đang bị cô kéo xuống.

Có nhiều lúc Quan Hành nghĩ cứ theo như vậy đi, kết quả trong đầu anh xuất hiện hai kẻ tiểu nhân đánh nhau chưa phân ra thắng bại, người đang ở trên người anh cọ nửa ngày áp cả khuôn mặt cùng thân thể nóng hầm hập lên, ôm lấy hông anh không động.

“...” Quan Hành yên lặng cầm lấy cánh tay đang định cởi quần anh.

Anh dứt khoát cởi chiếc áo đã bị vén đến nách ra, để trần nửa người trên ôm cô, lập tức cảm thấy giống như đang ôm cái lò than. Lương Kiều chậm rãi cọ xát mặt trong lòng anh, Quan Hành nâng cằm cô lên, cúi đầu hung hăng hôn hai cái, “Em cái đứa nhỏ phóng đãng, lão tử thật sự là ngã trong tay em!”

Sau đó duỗi tay nhặt túi chườm nước đá quăng ở một bên về, tiếp tục chườm lên trán cho cô.

Đợi đến khi nước gần ấm, anh ngồi dậy trước một chút, sau đó nhấc cả người và chăn lên, làm cho cô bọc chăn dựa trên người mình. Sau khi anh bưng nước lại thì thử trước một ngụm, hơi có chút nóng, nhưng nếu đã muốn đổ mồ hôi, thì phải nóng một chút mới có hiệu quả đúng không?

Anh nhẹ nhàng lung lay người trong ngực: “Đứa nhỏ phóng đãng, uống nước nào.”

Lương Kiều không thoải mái hừ một tiếng, chậm rãi hé mở con mắt. Quan Hành đưa nước đến bên miệng cô, cẩn thận đút cô uống. Mới uống hai ngụm Lương Kiều liền xoay đầu đi không muốn uống, Quan Hành cưỡng chế bắt cô phải quay đầu lại, buộc cô uống hơn nửa cốc.

Uống hết nước lại ôm cô nằm vào trong chăn, Quan Hành nhìn thoáng qua thời gian, mới vừa qua chín giờ năm phút.

Còn sớm. Ngủ với cô một lát cũng được.

Bởi vì tư thế ôm anh, Lương Kiều nằm nghiêng, không đắp khăn lông lên, Quan Hành liền đắp khăn lông ở giữa mình và cô, dùng cái trán chống đỡ cho cô, sau đó che kín chăn ôm cô ngủ.

Cũng không lâu lắm đột nhiên bị đạp một cái vào bắp đùi, Quan Hành kêu lên một tiếng đau đớn, miễn cưỡng bị đau tỉnh.

Mở mắt ra phát hiện không biết từ lúc nào anh cùng Lương Kiều đã tách nhau ra, hai cái chăn trên giường đều che kín lên người anh, anh nóng đến mồ hôi đầy người; Lương Kiều đưa lưng về phía anh, thân thể nằm nghiêng, chân còn xoắn cùng một chỗ với anh, nửa người trên lại đã lăn đến bên cạnh giường, hầu như đều lộ ở bên ngoài chăn.

Quan Hành vội vàng lôi cô lại, vừa sờ phát hiện trên người cô lành lạnh.

“Mẹ!” Anh chửi nhỏ một tiếng, trùm chăn lên cho cô.

Anh đã sắp bị nóng chín, chui từ trong chăn ra ngồi nghỉ ngơi một lát, lại cầm nhiệt kế đo nhiệt độ cho cô.

Đo xong vừa nhìn anh tức giận đến thiếu chút nữa nuốt nhiệt kế vào - -38 độ 8! Con mẹ nó...

Bàn tay chui vào trong chăn hung hăng vỗ một cái trên mông Lương Kiều, để cho ngươi em để cho em chạy để cho em chạy!

Đánh xong cái mông anh đánh thức Lương Kiều, “Đứng lên, chúng ta đi bệnh viện.”

“Không đi...” Lương Kiều nhíu lông mày hừ hừ co lại vào trong chăn, “Không muốn động...”

“Ngoan ngoãn, bác sĩ xem xong liền không khó chịu.” Quan Hành tìm nội y từ trong tủ quần áo của cô, tay chân vụng mặc lên cho cô. Anh sẽ không làm cái này, cô lại không chịu phối hợp, cả buổi đều không mặc vào được. Quan Hành lại mệt mỏi ra một thân mồ hôi, thấp giọng dụ dỗ ở bên tai cô, “Mặc quần áo vào anh ôm em đi, không cần em động, nghe lời nào.”

Lương Kiều không có lên tiếng, tay ở bên trong động động, ném nội y đã mặc được một nửa ra, vừa vặn nện ở trên mặt anh.

“...”

Quan Hành tức giận đến lại đã nắm cô đánh vài cái cái mông, sau đó mặc quần áo đi ra gọi điện thoại, kêu bác sĩ riêng của nhà họ Quan qua đây.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương