Trước mắt trang web của văn phòng 12 đã được đưa lên trực tuyến, nhưng các chức năng tương đối đơn giản và nhiều chức năng còn đang được phát triển; Văn phòng cũng đã đăng ký tài khoản chính thức của mình trên các trang mạng xã hội lớn để quảng bá và tuyên truyền; Ngoài ra, công ty đang chuẩn bị để làm app riêng, nhóm các anh trai nhỏ lập trình viên đang làm việc chăm chỉ viết code (mã), mất một thời gian ngắn nữa mới có thể online.

Những cái giao diện PC, Mobi, app, H5[8] này đều cần người thiết kế UI, các hoạt động vận doanh của văn phòng cũng cần người thiết kế làm banner (biểu ngữ) sao cho phù hợp, trang sự kiện và áp phích, công việc rất nhiều.

Thế là sau khi hoàn thành việc nhập chức, Tiền Tiền bắt đầu chính thức làm việc.

Suốt một ngày đầu cô căn bản toàn đang họp. Các đồng nghiệp từ các phòng ban khác nhau lần lượt oanh tạc cô một lần, gây đau đầu không ngớt, nhưng tốt xấu gì cô cũng hiểu được nhu cầu ngắn hạn và hướng làm việc lâu dài.

Mở mang hết đống việc, trời đã tối đen. Các đồng nghiệp trong bộ phận hành chính đã về hết, các nhà tư vấn gần như lục đục về hết rồi, trái lại là mấy đồng nghiệp bộ phận IT ai cũng chưa về, tất cả họ ai cũng tăng ca cả – đặt vào bất kì công ty nào, đây đều là tình trạng bình thường.

Bây giờ Tiền Tiền mới nhậm chức, dù muốn nhanh chóng hòa nhập cùng đồng nghiệp,thì cũng phải cần thời gian, không thể trông cậy vào ngày đầu tiên đi làm mà thể hiện. Thế là cô dọn dẹp đồ một chút, gần đủ rồi cô chuẩn bị về nhà.

Đúng lúc Hàn Văn Dật vừa ra khỏi phòng làm việc của anh, cả hai đi xuống lầu cùng nhau, anh lắc lắc khóa xe trong tay: “Anh chở em về?”

Nếu đổi thành boss khác, Tiền Tiền thực sự là không dám tùy tiện lên xe người ta. Nhưng là Hàn Văn Dật, Tiền Tiền không khách sáo với anh làm gì. Cô sảng khoái hất cầm: “Đi!”

Lên xe, Hàn Văn Dật hỏi: “Em về nhà ăn tối?”

“Nhà không có cơm ăn.” Tiền Tiền đáp. Giáo sư Tiền tối nay có việc, không về nhà nấu ăn được. Tiền Mĩ Văn cũng tham gia hoạt động về đêm, dặn con gái ngày đầu đi làm có cơ hội thì ăn bữa cơm với các đồng nghiệp, bồi dưỡng tình cảm chút đi.

Hàn Văn Dật kéo dài giọng “Ồ” lên: “Cơ hội của nhà tư bản bóc lột nhân viên làm công ăn lương tới rồi à?”

Tiền Tiền sững sốt, hơi giận: “Tiền lương còn chưa phát, vậy mà anh đã sống ruột rồi hả?”

Hàn Văn Dật nhún vai: “Dù sao cũng phải ăn cơm.”

Tiền Tiền ngẫm nghĩ, thế thôi. Nếu cô không đi ăn với Hàn Văn Dật, cô cũng tùy tiện kiếm quán mì Lan Châu ăn, nếu có người đi chung, vậy ăn bữa cho đã cũng không tệ.

“Được rồi!”, Tiền Tiền cầm điện thoại, tìm mấý quán ngon đã lưu, rồi đưa địa chỉ cho Hàn Văn Dật. Hai người liền xuất phát

Tiền Tiền dẫn Hàn Văn Dật đi ăn chính là một quán mì. Mặc dù không phải là quán ruồi nhặng đậu, nhưng cũng không phải quán sang trọng đắt đỏ gì – dù sao bỗng nhiên kêu cô làm chủ, túi tiền cô cũng đâu giàu có gì.

Quán mì nằm trong một con hẻm nhỏ ở khu vực trung tâm thành phố.

Trung tâm Thượng Hải về đêm ồn ào to nhỏ đánh trống reo hò, Hàn Văn Dật phải tốn hết sức công phu mới tìm tòi được chỗ đỗ xe.

Hai người tìm thấy quán mì, trong quán đầy ắp người ngồi kín chỗ, cực kì náo nhiệt. Đến ngay giờ cơm, hai người phải đợi hơn mười phút mới có chỗ ngồi xuống.

Tiền Tiền gọi phục vụ tới chọn món: “Cho hai bát mì thương hiệu ‘Tôm bóc vỏ gạch cua tung tóe’ của quán!”

Món này giá không rẻ, hơn 50 nhân dân tệ một bát, nhưng ở Thượng Hải tấc đất tấc vàng này, cũng không đắt tiền mấy. Huống hồ nguyên liệu đã mắt như vậy, so ra giá cả hợp lí.

Tiền Tiền đặt đơn, nhưng phục vục lại chậm chạp không chịu nhận đơn.

Tiền Tiền rất thiếu kiên nhẫn, ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra cô phục vụ này đang hai mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm Hàn Văn Dật.

“Anh có phải là tiểu ca nghiên cứu sinh Harvard đang bạo không ạ?” Cô phục vụ kích động hỏi.

Trong quán mì ồn ào, ai ai trong quán cũng ăn phần của mình và chuyện trò chuyện cả ngày của họ, không ai quan tâm đến người khác. Tuy nhiên, giọng của cô phục vụ khá lớn, thu hút khá nhiều người để ý.

Lần này thì gặp vấn đề lớn rồi, mấy người khách trẻ để ý Hàn Văn Dật, rồi lần  lượt xuất hiện mấy tiếng hô kinh ngạc, với vô số ánh mắt và chỉ trỏ.

Hàn Văn Dật hơi nhíu mày. Có điều anh nay nhìn ôn hòa thân thiện hơn so với nhiều năm trước, anh biết đối phương không hề có ác ý, anh có thể hiểu những ánh mắt này đều là lẽ thường của con người, cuối cùng anh mỉm cười và gật đầu chào cô phục vụ.

Cô phục vụ kích động suýt đánh rơi bút: “Trời ơi, trông anh đẹp trai quá! Còn đẹp hơn ở trên mạng nhiều!”

“Cảm ơn.” Hàn Văn Dật cười nói: “Tôi hơi đói. Trước hết có thể đặt đồ ăn không?”

Lúc này cô phục vụ nhớ lại công việc của mình và nhanh chóng nói lời xin lỗi, cầm đơn hàng vội vã đi.

Tiền Tiền phẫn nộ: “…Lam nhan họa thủy*, chỉ anh đó!”

*chỉ đàn ông thay vì phụ nữ thì “hồng nhan họa thủy”

Rất nhanh Tiền Tiền liền hối hận cớ sao hôm nay mình lại dẫn Hàn Văn dật ăn quán bình dân chứ, vị gia này nên được ‘bày’ khéo léo trong một nhà hàng sang trọng với một phòng bao cao cấp 500 trở lên mới đúng!

Những người bên cạnh xì xào chỉ trỏ hai người, thì thầm không ngớt, họ xem   Hàn Văn Dật đang hot trên mạng nên nhìn anh ta như người nổi tiếng. Người chưa biết anh đang hot, thì thấy một anh chàng đẹp trai chói lóa cô nàng xinh đẹp như vậy cũng nhìn chằm chằm. Thậm chí có không ít người lấy điện thoại ra chụp hai người.

Gương mặt còn chưa xuất hiện, đã nghe tiếng bắt chuyện của một cô gái dũng cảm tới.

“Anh có phải là Hàn Văn Dật không? Em đã xem video diễn thuyết của anh trên mạng.” Cô gái vừa hào hứng hỏi vừa căng thẳng.

Hàn Văn Dật mỉm cười với cô ấy, ngầm thừa nhận.

“Anh thực sự là sinh viên tốt nghiệp ở Harvard sao?” Cô gái tò mò hỏi. Cô gái hỏi xong chợt phát hiện vấn đề không ổn, nhanh chóng giải thích, “Em không có ý gì cả, chính là, anh thoạt nhìn …khá là… khá là…” Cô gái không kiếm được từ, muốn nói mấy người nhìn đẹp thường học không giỏi, vậy thì không những xúc phạm người học giỏi mà còn xúc phạm người đẹp trai nốt, phạm vi quá rộng.

“Khá giống tốt nghiệp học viện Phật giáo Cáp Nhĩ Tân đúng không?” Tiền Tiền đột nhiên thả bậc thang cho cô gái xuống.

Cô gái vừa mắc cười vừa ngại, xấu hổ đỏ cả mặt.

“Khiêm tốn chút, khiêm tốn chút.” Hàn Văn Dật mỉm cười, “Đừng để mọi người biết tôi tu Phật.”

Cô gái bị hai người kẻ xướng người họa chọc cười.

Cô quay mắt nhìn Tiền Tiền: “Đây là bạn gái anh sao?”

Hàn Văn Dật không trả lời câu hỏi này, mà nhìn Tiền Tiền, ý là em trả lời đi.

Tiền Tiền để ý mấy người gần đó đang chụp lén, vội xua tay: “Chỗ nào giống chứ, anh ấy là anh trai tôi đấy. Hồi còn nhỏ còn thay tã cho tôi đấy!”

Hàn Văn Dật: “…” Anh không biết Tiền Tiền đây là tự làm xấu mình hay bôi xấu anh nữa.

“Ha ha ha ha,” Cô gái cười vui vẻ hơn, vội khen, “Hâm mộ quá, anh em hai người ai cũng đẹp cả, rất giống nhau.”

Tiền Tiền: “…” Nhìn đang mở mắt nói láo kia kìa. Lời này mà để cha mẹ hai nhà nghe được, không biết hai vị giáo sư ai nên nghi ngờ ai đây!

Tiền Tiền và Hàn Văn Dật có giống nhau hay không, cũng khó mà nói, nhưng Tiền Tiền thật sự là một mỹ nhân, mặc dù hiếm thấy có mỹ nhân nào miệng tiện đến thế. Nếu theo như quan điểm của cô gái này là những người trai xinh gái đẹp đều giống nhau, thì lời lấy lòng của cô ấy có thể hơi hợp lý đấy.

Cô gái còn bắt chuyện thêm vài câu nữa, hai bát mì ‘Tôm bóc vỏ gạch cua tung tóe’ Tiền Tiền gọi được đưa lên bàn. Cô gái ngại làm phiền người ta dùng bữa, cuối cùng đi khỏi.

Tiền Tiền rốt cuộc cũng lên được miếng sức sống, lòng dạt dào ân cần giới thiệu với Hàn Văn Dật: “Anh mau nếm thử, mì này ăn ngon lắm!”

Hàn Văn Dật chưa kịp cầm đũa, tiếng chuông điện thoại đột nhiên đổ chuông. Anh cầm lên nhìn thoáng qua và đứng dậy: “Xin lỗi, anh ra ngoài nghe điện thoại cái.”

“Oh …” Tiền Tiền trêu ghẹo anh ta. “Bây giờ giá trị con người anh đâu còn như thường nữa. Không có em bảo vệ anh. Đi ra ngoài nhớ cẩn thận chút, đừng để người ta trùm bao bố bắt cóc nha!”

Hàn Văn Dật buồn cười liếc cô, xoay người đi ra ngoài.

Mấy phút sau,Tiền Tiền đang nhàm chán chọc chọc tôm trong tô, Hàn văn Dật đã trở lại.

“Ai tìm anh đó?” Cô tiện miệng hỏi một câu.

“Biên đạo nhóm chương trình.” Hàn Văn Dật cầm đũa, bởi vì để lâu mì nở ra có chút dính.

“À?” Tiền Tiền giật mình, “Nhóm chương trình gì? Anh đã hồng vậy rồi mà còn tham gia chương trình tạp kỹ[9]?” Cô biết có nhiều chương trình truyền hình đa dạng thường mời một số người đang hồng trên mạng tham gia, thu hút lớp khán giả trẻ.

“Không phải.” Hàn Văn Dật gắp thêm thức ăn vào bát. “Là chuyên mục của riêng anh. Anh đã nói chuyện với trang web X-Video về một dự án cộng tác. Thời gian nữa, anh có một chuyên đề trên web họ tương tự như show nói chuyện, phát sóng một kỳ hàng tuần.”

Tiền Tiền: “…………………”

Kể từ thời đại truyền thông, ảnh hưởng của các trang web video đã vượt qua các đài truyền hình truyền thống lớn và Mạng X-Video là một trong những trang web video lớn nhất ở Trung Quốc và có nhiều chương trình truyền thông được làm rộ lên từ đó.

Hàn Văn Dật nói, anh ấy lên chuyên đề trên X Video. Hàn Văn Dật nói, anh ấy muốn làm chương trình của riêng anh ấy!

Cho dù trước đây có thấy Hàn Văn Dật bị treo trên bản hotsearch nhiều ngày, vẫn nghe thấy anh nói đã ký với công ty marketing, nhưng trước sau Tiền Tiền vẫn không có cảm giác chân thật tí nào. Hay là nói, điều khiến cô cảm thấy chân thật hơn là Hàn Văn Dật đang ngồi trước mặt cô đây. Mặc dù quỹ đạo cuộc đời của cả hai đã lệch hướng nhiều năm, nhưng một khi Hàn Văn Dật quay lại, cảm giác thân quen của cô với anh dạo gần đây đang dần dần ùa về.

Ấy vậy mà ngay thời điểm này, cô nhìn Hàn Văn Dật, bất chợt trong tầm mắt thấy có gì đó vô hình dường như bị nứt toạch ra. Người đang ngồi đối diện cô chỉ cách một dang tay, chỉ cần giơ tay ra là có thể chạm tới người, thoáng chốc bỗng trở nên không còn chân thật chút nào.

Đèn trên trần nhà chiếu sáng vào anh, phía sau anh có vầng hào quang, trong không trung như có một màn hình lớn nhốt anh ta vào trong đó.

Biết rõ đây là ảo ảnh, nhưng cảm giác ảo ảnh này còn thực tế hơn, còn thế giới thực lại giống như ảo ảnh.

Hàn Văn Dật trộn mì xong rồi, lại thấy người đối diện mãi không lên tiếng, ngẩng đầu lên nhìn Tiền Tiền. Anh thấy ánh mắt Tiền Tiền mất đi tiêu cự, không biết cô nàng đang nghĩ gì, tay gầm đũa suýt rớt.

Hàn Văn Dật hơi nhíu mày: “Nếu em quan tâm, anh kể cho em nghe từ từ.”

Tiền Tiền kinh ngạc nhìn anh, kéo kéo khóe miệng cười cười: “… Ờ. Ăn mì trước đi!”

Cuối cùng Hàn Văn Dật cũng cắn một miếng thử. Cắn miếng đầu tiên vào miệng, anh ngẩn ngơ.

- Mì này ngon quá. Ăn quá ngon, rất rất ngon! Đúng gu thưởng thức của Tiền Tiền, xưa nay chưa bao giờ sai. Hoặc là nói, khẩu vị của cả hai người rất tương thích.

“Thật ngon.” Hàn Văn Dật nói, “Anh rất thích!”

“Em đã bảo nó rất ngon, lại lừa anh bao giờ.” Tiền Tiền cười nói.

Cô hiểu khẩu vị của Hàn Văn Dật, cô biết chắc Hàn Văn Dật sẽ sẽ thích quán này, cô vốn mong được nhìn thấy bộ dáng ngạc nhiên vì món quá ngon của anh. Nhưng khi khoảnh khắc này thực sự đến, tâm trạng của cô lại không vui lắm.

Trong lòng cô hơi mất mát, buồn man mác. Nhưng chính cô cũng không nói rõ được đó là cái gì.

[8] H5: viết tắt của HTML5.

HTML5 là một ngôn ngữ cấu trúc và trình bày nội dung cho World Wide Web và sẽ là công nghệ cốt lõi của Internet trong tương lai không xa, được đề xuất đầu tiên bởi Opera Software.

[9]Chương trình tạp kỹ: còn gọi là tống nghệ, là chương trình tổng hợp, tựa như Happy camp hay running man

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương