Hướng Dẫn Làm Idol Bán Thời Gian
-
Chương 8: ]: Ung thư thẳng nam và ung thư trực tràng đều là bệnh nan y
Lễ hội âm nhạc Tam Sơn, là hội nhạc có độ bàn luận hot nhất thủ đô trong những năm gần đây. Tuần sau vừa đúng một kỳ nghỉ ngắn, lễ hội âm nhạc kéo dài ba ngày liên tiếp là cách tốt nhất để vô số các bạn trẻ nam nữ được bung lụa, tận hưởng cuộc sống.
Đầu vào của hội nhạc Tam Sơn rất cao, bình thường nhóm nhạc nghệ sĩ nhỏ không hot thì không có cách nào bước lên sân khấu, có thể biểu diễn được trên sân khấu hội nhạc Tam Sơn đã là một loại khẳng định bản thân rồi.
Khương Lạc Thầm không ngờ đến, Cố Vũ Triết vậy mà có thể gửi nhóm nhạc quèn trên bờ vực tan rã của bọn họ đến hội nhạc!
Cái này thì giống lão địa chủ chỗ nào chớ, này là cha yêu của cậu mà!
Đội ngũ biểu diễn ở festival sẽ được định sẵn trước rất sớm, lần này là main vocal của một nhóm nào đó vừa "mắc lỗi", bị gạch tên khỏi danh sách biểu diễn.
Cố Vũ Triết vòng quan hệ trong giới giải trí rất rộng, tai mắt khắp nơi. Phía bên cảnh sát chưa ra thông báo, anh bên này đã liên hệ được tổ chức của lễ hội rồi đề cử nghệ sĩ của mình.
Bên tổ chức đang trong tình trạng sứt đầu mẻ trán, thời gian gấp gáp thế này bọn họ muốn tìm người thay thế cũng không dễ, nghệ sĩ có chút tiếng tăm sớm đã kín lịch rồi, cuộc gọi điện thoại đến của Cố Vũ Triết như cọng rơm cứu mạng bọn họ.
Còn việc idol flop của Cố Vũ Triết gửi đến là ai hả? Không quan trọng! Dù sao vé cũng đã bán sạch, bọn họ có đứng trên sân khấu tụng kinh thì cũng là kinh rock and roll.
Khương Lạc Thầm và Văn Quế không biết được nội tình phức tạp đằng sau, bọn họ chỉ biết—---- Cuối cùng bọn họ cũng có thể lên sân khấu biểu diễn rồi!
Một cuộc điện thoại của Cố Vũ Triết đã mời được thầy giáo thanh nhạc nổi tiếng trong ngành, phí dạy một giờ vượt qua năm con số. Nếu không phải do xem mặt mũi tổng giám đốc Cố, người ta cũng không rỗi hơi đến mức vượt ngàn dặm xa xôi chạy đến khu biệt thự hẻo lánh đường vành đai số 5 phía Đông, ngoài ra còn có thầy biên đạo giúp bọn họ diễn tập lại đội hình nhảy.
Lễ hội âm nhạc lần này, chỉ có 10 thành viên được giữ lại của Hot Boys xuất chiến, dùng giọng điệu chính thức là: "Mang tới một sân khấu hoàn mỹ hơn cho fans với diện mạo hoàn toàn mới."
Văn Quế cảm thấy hơi buồn cười: "Bọn mình thật sự có fans à?"
Khương Lạc Thầm: "Hôm qua không phải trên weibo còn có người gửi cho cậu ảnh xen xọt sao? Sao không tính được chứ?"
Văn Quế: "................."
Trong nhóm 10 người mới này, Khương Lạc Thầm là leader, Văn Quế là ACE, 8 người còn lại nắm giữ vai trò khác nhau. Khương Lạc Thầm cảm thấy giống hệt chủ nhiệm lớp tiểu học đang phân phát mỗi bạn nhỏ một chức vụ như nhau, đơn giản chỉ để dỗ bạn nhỏ vui vẻ, chí công vô tư.
Cậu và Văn Quế là bộ mặt của nhóm, part hát được phân chia cũng nhiều nhất.
Sự căm ghét như được viết thẳng trên mặt 8 người còn lại, nhưng Khương Lạc Thầm làm bộ như không thấy, cả ngày hihi haha như cũ. Văn Quế phát hiện ra cũng không quan tâm, mỗi ngày thích gì làm nấy, đi ra ngoài đội mũ lưỡi trai ngầu lòi.
Hai người vác gánh nặng trên vai, mỗi ngày tập xong các thành viên khác đều đã lượn đi hết, chỉ còn lại hai người bọn họ ở lại tập luyện đến nửa đêm.
Mệt không? Tất nhiên mệt.
Nhưng mà vui không? Tất nhiên là vui rồi.
"Lần cuối cùng bọn mình diễn cùng nhau là khi nào? Là dịp kỉ niệm khánh thành trung tâm thương mại A hả?" Khương Lạc Thầm cố nhớ lại, "Bọn mình hát hai bài, xếp sau là màn ảo thuật đúng không?"
"Không phải lần đó." Văn Quế sửa lời cậu, "Là sân khấu đêm của công viên giải trí B."
"Ờ đúng đúng đúng." Khương Lạc Thầm cũng nhớ ra rồi.
Lần ở công viên B làm cậu có ấn tượng rất sâu. Bọn họ hát được nửa tiếng, đột nhiên có một cô gái xông lên sân khấu cướp mic, bảo cháu mình lạc mất nên cần thông báo gấp.
Vậy là buổi biểu diễn hôm đó chỉ có thể kết thúc giữa chừng, điều may mắn duy nhất là cuối cùng cũng tìm được đứa bé.
Nói đến mấy lần chạy show như một mớ hỗn độn ấy, bọn họ đều sặc ho vì cười.
Toàn thân Văn Quế mồ hôi ướt đẫm, không chút sức lực nằm trực tiếp lên sàn phòng tập, ngước nhìn ánh đèn chói mắt trên trần nhà. Cậu dứt khoác nằm xuống với hắn, hai người trông y hệt bé động vật đã ngủm, hai tay hai chân dang rộng ra, nhưng ít ra các bé động vật không giúp nhau lau mồ hôi.
Nói chuyện phiếm đã mệt, giọng nói bọn họ cũng dần nhẹ xuống.
"Tiểu Khương, anh từng đi hội nhạc Tam Sơn chưa?"
"Đi rồi, đi được tận mấy lần đó."
"Tôi không nói làm bảo vệ, là mua vé làm khán giả."
"Vậy không có." Hai tay Khương Lạc Thầm đan lại bắt sau đầu, "Vé vào cửa mắc quá. Làm bảo vệ ngon hơn nhiều, một ngày 150 tệ, còn được nghe hát miễn phí."
[*150 tệ: xấp xỉ 500.000đ.]
"Tiếc thật đấy." Văn Quế cười, "Lần này anh không làm bảo vệ được rồi, không kiếm được 150 tệ này."
"Hê hê, thật đó." Khương Lạc Thầm cũng cười theo, kẻ tham tiền lần đầu vì không kiếm được tiền lại cảm thấy vui vẻ.
Văn Quế đột ngột chuyển mình, khuỷu tay chống lên mặt đất cúi xuống nhìn Khương Lạc Thầm bên cạnh. Ánh đèn trên cao hạ xuống bờ vai hắn, chiếu xuống thành một cái bóng, Khương Lạc Thầm đúng lúc nằm trong cái bóng ấy.
Hai người gần nhau như thế này, gần đến mức có thể thấy được rõ ràng vết mụn nhỏ trên mặt Văn Quế.
Khương Lạc Thầm trời sinh da đẹp, đến mức lúc dậy thì cũng chưa từng nổi mụn. Cậu trông thấy dấu vết thanh xuân trên trán Văn Quế, muốn thò tay ra sờ thử, song lại bị Văn Quế tránh đi, còn nắm lại ngón tay cậu.
Văn Quế nắm ngón tay trong lòng bàn tay mình, thờ ơ hỏi: "Anh nói chuyện thì nói, thò tay ra làm gì?"
Khương Lạc Thầm chớp chớp mắt, hỏi vặn lại: "Vậy cậu nói chuyện thì nói đi, dựa gần vậy làm gì?"
Văn Quế: "Ừm..." Cậu nghĩ ngợi, ".....Vì để 1 anh?"
Thiếu niên có khuôn mặt xinh đẹp vừa nói vừa cúi xuống, gần như đè nửa thân trên của Khương Lạc Thầm. Khoảng thời gian này hắn chỉ có tập gym, những đường cong cơ bắp không chỉ đẹp mắt, mà Khương Lạc Thầm bị hắn đè xuống cũng nhúc nhích không nổi.
Khương Lạc Thầm ngọ ngoạy một hồi, phát hiện mình không nhúc nhích được, dứt khoát nằm liệt ra đó, tự biến thành vũng bùn.
Thấy cậu không nhúc nhích nữa, Văn Quế càng cúi thấp đầu hơn, chóp mũi gần như đụng với cậu, khoảng cách giữa hai người không tới 1cm: "Không chống cự thêm chút nữa?"
Khương Lạc Thầm: "Chống cự gì chứ." Cậu cười đùa, "Dù sao Hot Boys 101 tụi mình cũng còn mỗi Hot Boys 10, vừa đúng cậu phụ trách 1, anh phụ 0."
".........." Văn Quế cạn moẹ lời.
Im lặng được vài giây, thiếu niên xoay người đứng lên, cầm mũ lưỡi trai vứt xó một bên đội vào, bước ra ngoài.
Khương Lạc Thầm ngồi dậy, hỏi với vẻ mặt đầy vô tội: "Quế Quế Tử, cậu không 1 anh nữa hả?"
"......"
"Cậu đi đâu thế?"
"Đi vệ sinh." Bước chân Văn Quế không dừng lại, đẩy cửa phòng thanh nhạc bước ra ngoài.
Chỉ còn mỗi mình Khương Lạc Thầm ngồi dưới đất thở dài: Ôi! Người trẻ bây giờ có vấn đề gì thế, nói được một nửa đã tức giận rồi, người già 23 tuổi như cậu hoàn toàn không hiểu nổi hắn.
Bạn học Tiểu Khương đang ưu phiền vì tình đồng đội nên không phát hiện ra camera góc phòng thanh nhạc vừa lóe sáng, lặng lẽ xoay về hướng cậu.
......
Kỳ nghỉ lễ sắp đến, lúc Đinh lớn Đinh bé lên kế hoạch nên đi đâu chơi, bạn học Tiểu Khương cần cù thì ngâm mình ở công ty, nỗ lực chuẩn bị cho lần hội nhạc này.
Có công ty mới sếp mới, đãi ngộ hiển nhiên sẽ không giống nhau. Vì sân khấu đã mong đợi từ lâu, Khương Lạc Thầm đổi màu tóc mới, tẩy tóc hai lần, nhuộm thành màu cam ấm của mặt trời lặn. Đây cũng là lần đầu tiên cậu nhuộm thử màu tóc "cháy" như vậy, khi trước nhuộm cứ sợ mình biến thành nàng tiên Balala, không ngờ kết quả nhuộm xong hết sức kinh ngạc.
Màu tóc mới càng làm tôn lên làn da trắng của cậu, hệt như nhân vật 2D bước từ trong manhua ra, kết hợp cùng với tỉ lệ cơ thể xuất sắc đều là tiêu điểm của đám đông.
Lần đầu tiên mang cái đầu mới về kí túc xá làm cặp song sinh bạn cùng phòng bùng nổ, tranh nhau để được chụp hình với cậu.
Khương Lạc Thầm nhập vai lần nữa, đẩy đẩy cái kính râm vô hình trên sống mũi, cố tình ra vẻ siêu sao: "Ây da, quản lý của tôi không cho tôi tuỳ tiện chụp hình với fan đâu... Thôi bỏ đi, xem ra hai cậu ủng hộ tôi đã lâu, chụp với hai cậu một tấm cũng được, nhưng ký tên thì miễn nhá."
"Cảm ơn ca vương Khương!" Đinh lớn diễn phối hợp tấu hề chung cậu, cảm động muốn rớt nước mắt: "Ảnh này ngài chụp với em là phúc ba đời của nhà họ Đinh rồi!!!"
Đinh bé thúc giục: "Anh, chụp xong chưa đấy? Em cũng muốn chụp chung với siêu sao lớn!"
Bọn họ ba người tấu qua tấu lại trong ký xúc xá, chỉ duy Mông Hách hừ mũi, đôi mắt như diều hâu nán lại ở cái đầu cam lè của Khương Lạc Thầm hai giây, thấp giọng nói mấy chữ, xem khẩu hình là: "Ẻo lả."
Khương Lạc Thầm giả vờ không nghe thấy.
Mông Hách ngứa mắt cậu không phải một hai ngày, bất kể cậu dưỡng da, trang điểm, hay nhuộm tóc - Trong mắt Mông Hách đều là biểu hiện của sự ẻo lả, xách quần chạy tám hướng còn không kịp.
Nếu như ung thư thẳng nam và ung thư trực tràng đều là bệnh nan y, thì Mông Hách đã nằm trong ICU từ sớm rồi.
[*Thẳng nam ở đây chỉ mấy đứa con trai có EQ thấp và không biết cách hành xử, không phải miêu tả độ cong đâu.]
Lúc mới đầu Khương Lạc Thầm cũng sẽ tức giận, cậu đường đường chính chính là một nghệ sĩ, dựa vào mặt kiếm tiền, còn chưa đào mộ tổ tiên nhà Mông Hách lên, sao cậu ta cứ đi xung quanh nhắm vào cậu?
Bây giờ Khương Lạc Thầm đã nghĩ thông rồi, cứ nói nước sông không phạm nước giếng, nam idol cũng không cần nói nhiều với thằng nhóc chăn ngựa.
Khương Lạc Thầm và Đinh lớn Đinh bé chụp được rất nhiều tấm. Cho dù là chụp bằng camera trước, cậu cũng đẹp trai phát sáng, mỗi lần lấy nét của cậu thì hình ảnh đều bị mờ đi.
Đinh lớn nhìn nhìn mấy tấm ảnh chụp chung, hỏi: "Lạc Lạc, anh nói đi diễn ở hội nhạc là cụ thể ngày nào?"
Khưng Lạc Thầm: "Tụi anh diễn vào chiều ngày thứ 3, mấy đứa có đến chơi không?"
Đinh lớn: "Vâng, nếu kịp thời gian thì em với Đinh bé tới hóng hớt tí." Hắn vừa nói vừa mở web bán vé, không ngờ được trên web chính thức lại hiện vé vào cửa ngày thứ ba đã hết sạch.
Đinh bé lượn qua web vé đen một hồi, kinh ngạc phát hiện giá vé gốc 300 tệ một ngày đã vọt tới 1500 ngày thứ 3!
"Có ai nổi tiếng lắm hả?" Đinh bé lắc đầu lia lịa, "Giá này thì bọn em đi không được, 3000 tệ làm gì cũng không được, đủ cho bọn em lượn một vòng ở núi Trường Bạch rồi."
Thực ra Khương Lạc Thầm cũng không biết hội nhạc lần này có khách mời nào đến. Tuần này cậu bị quay như chong chóng, hết thực tập ở học viện Y rồi đến diễn tập ở công ty, lần nào về đến ký túc xá cũng đã sau nửa đêm, một giây là ngủ mê man, làm gì có thời gian đi xem tin tức trong giới giải trí.
Cậu sống dựa vào mấy lon bò húc, cảm giác máu chảy trong người toàn là taurine.
Nghe bạn cùng phòng nói vậy, Khương Lạc Thầm tò mò lấy điện thoại ra tìm kiếm, nhập vài chữ Hội nhạc Tam Sơn, lập tức hiện ra vài tìm kiếm có liên quan.
[Hội nhạc Tam Sơn BREAK]
[Hội nhạc Tam Sơn Thịnh Chi Tầm]
[Hội nhạc Tam Sơn Thuyết tiến hoá của Darwin]
Đinh bé giành đọc nội dung tin tức trước: "Hội nhạc Tam Sơn công bố tiết mục biểu diễn cuối cùng— Nhóm nhạc nam hàng đầu trong nước B.R.E.A.K sẽ mang đến cho mọi người màn trình diễn đặc sắc kéo dài 40 phút. Đồng thời giọng ca chính Thịnh Chi Tầm cũng sẽ mang đến sân khấu solo [Thuyết tiến hoá của Darwin] - Như mọi người đều đã biết, ca khúc solo này vừa được tung ra thì đã đứng đầu trên khắp bảng xếp hạng âm nhạc, hội âm nhạc lần này cũng là sân khấu đầu tiên của [Thuyết tiến hoá của Darwin]..."
"Vậy mà có B.R.E.A.K, vậy mà có Thịnh Chi Tầm!" Dù Đinh lớn không đu idol, nhưng danh tiếng của Thịnh Chi Tầm vẫn có nghe qua. Bởi vì bài hát [Thuyết tiến hoá của Darwin] của anh ta có nhịp điệu bắt tai, bất kể app video ngắn nào, hay là quán ăn bên đường đều nghe được, hắn có thể ngâm nga theo vài câu.
Đinh bé nói: "Lạc Lạc, anh giỏi thật đó, vậy mà có thể đứng chung sân khấu với Thịnh Chi Tầm!"
Khương Lạc Thầm cũng không ngờ đến, festival âm nhạc lần này lại có thể thấy được nhóm nhạc nam hàng đầu và nam nghệ sĩ hot nhất trong nước. Nếu không nhờ Cố Vũ Triết thần thông quảng đại, cậu sợ rằng lần này mình còn phải làm bảo vệ cho hội nhạc cơ.
Nhưng mà, nếu cậu cùng Thịnh Chi Tầm đứng chung một sân khấu, còn vấn đề khá nhỏ nữa—
Đinh lớn: "Đúng rồi, em nhớ anh có một đồng đội tên Văn Quế, lúc mới debut được gọi là 'Tiểu Thịnh Chi Tầm' hở?"
Đầu vào của hội nhạc Tam Sơn rất cao, bình thường nhóm nhạc nghệ sĩ nhỏ không hot thì không có cách nào bước lên sân khấu, có thể biểu diễn được trên sân khấu hội nhạc Tam Sơn đã là một loại khẳng định bản thân rồi.
Khương Lạc Thầm không ngờ đến, Cố Vũ Triết vậy mà có thể gửi nhóm nhạc quèn trên bờ vực tan rã của bọn họ đến hội nhạc!
Cái này thì giống lão địa chủ chỗ nào chớ, này là cha yêu của cậu mà!
Đội ngũ biểu diễn ở festival sẽ được định sẵn trước rất sớm, lần này là main vocal của một nhóm nào đó vừa "mắc lỗi", bị gạch tên khỏi danh sách biểu diễn.
Cố Vũ Triết vòng quan hệ trong giới giải trí rất rộng, tai mắt khắp nơi. Phía bên cảnh sát chưa ra thông báo, anh bên này đã liên hệ được tổ chức của lễ hội rồi đề cử nghệ sĩ của mình.
Bên tổ chức đang trong tình trạng sứt đầu mẻ trán, thời gian gấp gáp thế này bọn họ muốn tìm người thay thế cũng không dễ, nghệ sĩ có chút tiếng tăm sớm đã kín lịch rồi, cuộc gọi điện thoại đến của Cố Vũ Triết như cọng rơm cứu mạng bọn họ.
Còn việc idol flop của Cố Vũ Triết gửi đến là ai hả? Không quan trọng! Dù sao vé cũng đã bán sạch, bọn họ có đứng trên sân khấu tụng kinh thì cũng là kinh rock and roll.
Khương Lạc Thầm và Văn Quế không biết được nội tình phức tạp đằng sau, bọn họ chỉ biết—---- Cuối cùng bọn họ cũng có thể lên sân khấu biểu diễn rồi!
Một cuộc điện thoại của Cố Vũ Triết đã mời được thầy giáo thanh nhạc nổi tiếng trong ngành, phí dạy một giờ vượt qua năm con số. Nếu không phải do xem mặt mũi tổng giám đốc Cố, người ta cũng không rỗi hơi đến mức vượt ngàn dặm xa xôi chạy đến khu biệt thự hẻo lánh đường vành đai số 5 phía Đông, ngoài ra còn có thầy biên đạo giúp bọn họ diễn tập lại đội hình nhảy.
Lễ hội âm nhạc lần này, chỉ có 10 thành viên được giữ lại của Hot Boys xuất chiến, dùng giọng điệu chính thức là: "Mang tới một sân khấu hoàn mỹ hơn cho fans với diện mạo hoàn toàn mới."
Văn Quế cảm thấy hơi buồn cười: "Bọn mình thật sự có fans à?"
Khương Lạc Thầm: "Hôm qua không phải trên weibo còn có người gửi cho cậu ảnh xen xọt sao? Sao không tính được chứ?"
Văn Quế: "................."
Trong nhóm 10 người mới này, Khương Lạc Thầm là leader, Văn Quế là ACE, 8 người còn lại nắm giữ vai trò khác nhau. Khương Lạc Thầm cảm thấy giống hệt chủ nhiệm lớp tiểu học đang phân phát mỗi bạn nhỏ một chức vụ như nhau, đơn giản chỉ để dỗ bạn nhỏ vui vẻ, chí công vô tư.
Cậu và Văn Quế là bộ mặt của nhóm, part hát được phân chia cũng nhiều nhất.
Sự căm ghét như được viết thẳng trên mặt 8 người còn lại, nhưng Khương Lạc Thầm làm bộ như không thấy, cả ngày hihi haha như cũ. Văn Quế phát hiện ra cũng không quan tâm, mỗi ngày thích gì làm nấy, đi ra ngoài đội mũ lưỡi trai ngầu lòi.
Hai người vác gánh nặng trên vai, mỗi ngày tập xong các thành viên khác đều đã lượn đi hết, chỉ còn lại hai người bọn họ ở lại tập luyện đến nửa đêm.
Mệt không? Tất nhiên mệt.
Nhưng mà vui không? Tất nhiên là vui rồi.
"Lần cuối cùng bọn mình diễn cùng nhau là khi nào? Là dịp kỉ niệm khánh thành trung tâm thương mại A hả?" Khương Lạc Thầm cố nhớ lại, "Bọn mình hát hai bài, xếp sau là màn ảo thuật đúng không?"
"Không phải lần đó." Văn Quế sửa lời cậu, "Là sân khấu đêm của công viên giải trí B."
"Ờ đúng đúng đúng." Khương Lạc Thầm cũng nhớ ra rồi.
Lần ở công viên B làm cậu có ấn tượng rất sâu. Bọn họ hát được nửa tiếng, đột nhiên có một cô gái xông lên sân khấu cướp mic, bảo cháu mình lạc mất nên cần thông báo gấp.
Vậy là buổi biểu diễn hôm đó chỉ có thể kết thúc giữa chừng, điều may mắn duy nhất là cuối cùng cũng tìm được đứa bé.
Nói đến mấy lần chạy show như một mớ hỗn độn ấy, bọn họ đều sặc ho vì cười.
Toàn thân Văn Quế mồ hôi ướt đẫm, không chút sức lực nằm trực tiếp lên sàn phòng tập, ngước nhìn ánh đèn chói mắt trên trần nhà. Cậu dứt khoác nằm xuống với hắn, hai người trông y hệt bé động vật đã ngủm, hai tay hai chân dang rộng ra, nhưng ít ra các bé động vật không giúp nhau lau mồ hôi.
Nói chuyện phiếm đã mệt, giọng nói bọn họ cũng dần nhẹ xuống.
"Tiểu Khương, anh từng đi hội nhạc Tam Sơn chưa?"
"Đi rồi, đi được tận mấy lần đó."
"Tôi không nói làm bảo vệ, là mua vé làm khán giả."
"Vậy không có." Hai tay Khương Lạc Thầm đan lại bắt sau đầu, "Vé vào cửa mắc quá. Làm bảo vệ ngon hơn nhiều, một ngày 150 tệ, còn được nghe hát miễn phí."
[*150 tệ: xấp xỉ 500.000đ.]
"Tiếc thật đấy." Văn Quế cười, "Lần này anh không làm bảo vệ được rồi, không kiếm được 150 tệ này."
"Hê hê, thật đó." Khương Lạc Thầm cũng cười theo, kẻ tham tiền lần đầu vì không kiếm được tiền lại cảm thấy vui vẻ.
Văn Quế đột ngột chuyển mình, khuỷu tay chống lên mặt đất cúi xuống nhìn Khương Lạc Thầm bên cạnh. Ánh đèn trên cao hạ xuống bờ vai hắn, chiếu xuống thành một cái bóng, Khương Lạc Thầm đúng lúc nằm trong cái bóng ấy.
Hai người gần nhau như thế này, gần đến mức có thể thấy được rõ ràng vết mụn nhỏ trên mặt Văn Quế.
Khương Lạc Thầm trời sinh da đẹp, đến mức lúc dậy thì cũng chưa từng nổi mụn. Cậu trông thấy dấu vết thanh xuân trên trán Văn Quế, muốn thò tay ra sờ thử, song lại bị Văn Quế tránh đi, còn nắm lại ngón tay cậu.
Văn Quế nắm ngón tay trong lòng bàn tay mình, thờ ơ hỏi: "Anh nói chuyện thì nói, thò tay ra làm gì?"
Khương Lạc Thầm chớp chớp mắt, hỏi vặn lại: "Vậy cậu nói chuyện thì nói đi, dựa gần vậy làm gì?"
Văn Quế: "Ừm..." Cậu nghĩ ngợi, ".....Vì để 1 anh?"
Thiếu niên có khuôn mặt xinh đẹp vừa nói vừa cúi xuống, gần như đè nửa thân trên của Khương Lạc Thầm. Khoảng thời gian này hắn chỉ có tập gym, những đường cong cơ bắp không chỉ đẹp mắt, mà Khương Lạc Thầm bị hắn đè xuống cũng nhúc nhích không nổi.
Khương Lạc Thầm ngọ ngoạy một hồi, phát hiện mình không nhúc nhích được, dứt khoát nằm liệt ra đó, tự biến thành vũng bùn.
Thấy cậu không nhúc nhích nữa, Văn Quế càng cúi thấp đầu hơn, chóp mũi gần như đụng với cậu, khoảng cách giữa hai người không tới 1cm: "Không chống cự thêm chút nữa?"
Khương Lạc Thầm: "Chống cự gì chứ." Cậu cười đùa, "Dù sao Hot Boys 101 tụi mình cũng còn mỗi Hot Boys 10, vừa đúng cậu phụ trách 1, anh phụ 0."
".........." Văn Quế cạn moẹ lời.
Im lặng được vài giây, thiếu niên xoay người đứng lên, cầm mũ lưỡi trai vứt xó một bên đội vào, bước ra ngoài.
Khương Lạc Thầm ngồi dậy, hỏi với vẻ mặt đầy vô tội: "Quế Quế Tử, cậu không 1 anh nữa hả?"
"......"
"Cậu đi đâu thế?"
"Đi vệ sinh." Bước chân Văn Quế không dừng lại, đẩy cửa phòng thanh nhạc bước ra ngoài.
Chỉ còn mỗi mình Khương Lạc Thầm ngồi dưới đất thở dài: Ôi! Người trẻ bây giờ có vấn đề gì thế, nói được một nửa đã tức giận rồi, người già 23 tuổi như cậu hoàn toàn không hiểu nổi hắn.
Bạn học Tiểu Khương đang ưu phiền vì tình đồng đội nên không phát hiện ra camera góc phòng thanh nhạc vừa lóe sáng, lặng lẽ xoay về hướng cậu.
......
Kỳ nghỉ lễ sắp đến, lúc Đinh lớn Đinh bé lên kế hoạch nên đi đâu chơi, bạn học Tiểu Khương cần cù thì ngâm mình ở công ty, nỗ lực chuẩn bị cho lần hội nhạc này.
Có công ty mới sếp mới, đãi ngộ hiển nhiên sẽ không giống nhau. Vì sân khấu đã mong đợi từ lâu, Khương Lạc Thầm đổi màu tóc mới, tẩy tóc hai lần, nhuộm thành màu cam ấm của mặt trời lặn. Đây cũng là lần đầu tiên cậu nhuộm thử màu tóc "cháy" như vậy, khi trước nhuộm cứ sợ mình biến thành nàng tiên Balala, không ngờ kết quả nhuộm xong hết sức kinh ngạc.
Màu tóc mới càng làm tôn lên làn da trắng của cậu, hệt như nhân vật 2D bước từ trong manhua ra, kết hợp cùng với tỉ lệ cơ thể xuất sắc đều là tiêu điểm của đám đông.
Lần đầu tiên mang cái đầu mới về kí túc xá làm cặp song sinh bạn cùng phòng bùng nổ, tranh nhau để được chụp hình với cậu.
Khương Lạc Thầm nhập vai lần nữa, đẩy đẩy cái kính râm vô hình trên sống mũi, cố tình ra vẻ siêu sao: "Ây da, quản lý của tôi không cho tôi tuỳ tiện chụp hình với fan đâu... Thôi bỏ đi, xem ra hai cậu ủng hộ tôi đã lâu, chụp với hai cậu một tấm cũng được, nhưng ký tên thì miễn nhá."
"Cảm ơn ca vương Khương!" Đinh lớn diễn phối hợp tấu hề chung cậu, cảm động muốn rớt nước mắt: "Ảnh này ngài chụp với em là phúc ba đời của nhà họ Đinh rồi!!!"
Đinh bé thúc giục: "Anh, chụp xong chưa đấy? Em cũng muốn chụp chung với siêu sao lớn!"
Bọn họ ba người tấu qua tấu lại trong ký xúc xá, chỉ duy Mông Hách hừ mũi, đôi mắt như diều hâu nán lại ở cái đầu cam lè của Khương Lạc Thầm hai giây, thấp giọng nói mấy chữ, xem khẩu hình là: "Ẻo lả."
Khương Lạc Thầm giả vờ không nghe thấy.
Mông Hách ngứa mắt cậu không phải một hai ngày, bất kể cậu dưỡng da, trang điểm, hay nhuộm tóc - Trong mắt Mông Hách đều là biểu hiện của sự ẻo lả, xách quần chạy tám hướng còn không kịp.
Nếu như ung thư thẳng nam và ung thư trực tràng đều là bệnh nan y, thì Mông Hách đã nằm trong ICU từ sớm rồi.
[*Thẳng nam ở đây chỉ mấy đứa con trai có EQ thấp và không biết cách hành xử, không phải miêu tả độ cong đâu.]
Lúc mới đầu Khương Lạc Thầm cũng sẽ tức giận, cậu đường đường chính chính là một nghệ sĩ, dựa vào mặt kiếm tiền, còn chưa đào mộ tổ tiên nhà Mông Hách lên, sao cậu ta cứ đi xung quanh nhắm vào cậu?
Bây giờ Khương Lạc Thầm đã nghĩ thông rồi, cứ nói nước sông không phạm nước giếng, nam idol cũng không cần nói nhiều với thằng nhóc chăn ngựa.
Khương Lạc Thầm và Đinh lớn Đinh bé chụp được rất nhiều tấm. Cho dù là chụp bằng camera trước, cậu cũng đẹp trai phát sáng, mỗi lần lấy nét của cậu thì hình ảnh đều bị mờ đi.
Đinh lớn nhìn nhìn mấy tấm ảnh chụp chung, hỏi: "Lạc Lạc, anh nói đi diễn ở hội nhạc là cụ thể ngày nào?"
Khưng Lạc Thầm: "Tụi anh diễn vào chiều ngày thứ 3, mấy đứa có đến chơi không?"
Đinh lớn: "Vâng, nếu kịp thời gian thì em với Đinh bé tới hóng hớt tí." Hắn vừa nói vừa mở web bán vé, không ngờ được trên web chính thức lại hiện vé vào cửa ngày thứ ba đã hết sạch.
Đinh bé lượn qua web vé đen một hồi, kinh ngạc phát hiện giá vé gốc 300 tệ một ngày đã vọt tới 1500 ngày thứ 3!
"Có ai nổi tiếng lắm hả?" Đinh bé lắc đầu lia lịa, "Giá này thì bọn em đi không được, 3000 tệ làm gì cũng không được, đủ cho bọn em lượn một vòng ở núi Trường Bạch rồi."
Thực ra Khương Lạc Thầm cũng không biết hội nhạc lần này có khách mời nào đến. Tuần này cậu bị quay như chong chóng, hết thực tập ở học viện Y rồi đến diễn tập ở công ty, lần nào về đến ký túc xá cũng đã sau nửa đêm, một giây là ngủ mê man, làm gì có thời gian đi xem tin tức trong giới giải trí.
Cậu sống dựa vào mấy lon bò húc, cảm giác máu chảy trong người toàn là taurine.
Nghe bạn cùng phòng nói vậy, Khương Lạc Thầm tò mò lấy điện thoại ra tìm kiếm, nhập vài chữ Hội nhạc Tam Sơn, lập tức hiện ra vài tìm kiếm có liên quan.
[Hội nhạc Tam Sơn BREAK]
[Hội nhạc Tam Sơn Thịnh Chi Tầm]
[Hội nhạc Tam Sơn Thuyết tiến hoá của Darwin]
Đinh bé giành đọc nội dung tin tức trước: "Hội nhạc Tam Sơn công bố tiết mục biểu diễn cuối cùng— Nhóm nhạc nam hàng đầu trong nước B.R.E.A.K sẽ mang đến cho mọi người màn trình diễn đặc sắc kéo dài 40 phút. Đồng thời giọng ca chính Thịnh Chi Tầm cũng sẽ mang đến sân khấu solo [Thuyết tiến hoá của Darwin] - Như mọi người đều đã biết, ca khúc solo này vừa được tung ra thì đã đứng đầu trên khắp bảng xếp hạng âm nhạc, hội âm nhạc lần này cũng là sân khấu đầu tiên của [Thuyết tiến hoá của Darwin]..."
"Vậy mà có B.R.E.A.K, vậy mà có Thịnh Chi Tầm!" Dù Đinh lớn không đu idol, nhưng danh tiếng của Thịnh Chi Tầm vẫn có nghe qua. Bởi vì bài hát [Thuyết tiến hoá của Darwin] của anh ta có nhịp điệu bắt tai, bất kể app video ngắn nào, hay là quán ăn bên đường đều nghe được, hắn có thể ngâm nga theo vài câu.
Đinh bé nói: "Lạc Lạc, anh giỏi thật đó, vậy mà có thể đứng chung sân khấu với Thịnh Chi Tầm!"
Khương Lạc Thầm cũng không ngờ đến, festival âm nhạc lần này lại có thể thấy được nhóm nhạc nam hàng đầu và nam nghệ sĩ hot nhất trong nước. Nếu không nhờ Cố Vũ Triết thần thông quảng đại, cậu sợ rằng lần này mình còn phải làm bảo vệ cho hội nhạc cơ.
Nhưng mà, nếu cậu cùng Thịnh Chi Tầm đứng chung một sân khấu, còn vấn đề khá nhỏ nữa—
Đinh lớn: "Đúng rồi, em nhớ anh có một đồng đội tên Văn Quế, lúc mới debut được gọi là 'Tiểu Thịnh Chi Tầm' hở?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook