Hướng Dẫn Để Được Gia Đình Hào Môn Cưng Chiều
1: Ai Cho Các Người Chửi Anh Trai Yêu Quý Của Ta!!


"Ta bói toán cho người ta hơn mười năm, chưa bao giờ sai lầm.

Tần Viễn Hành, con trai cả của Tần gia, sẽ không sống nổi đến năm 25 tuổi, trừ khi tìm được người có mệnh cách đặc biệt, mới có thể giúp hắn tránh khỏi tai họa."
"Tần gia đối với cậu vốn không tệ.

Cậu cũng biết Tần phu nhân quý trọng đứa con ruột duy nhất của bà đến mức nào, bằng không ta cũng sẽ không nhiều lần vào Mật Thủy trang viên này, nếu Tần Viễn Hành thật sự xảy ra chuyện gì, bà ấy sẽ thống khổ đến nhường nào"
"Ta biết cậu luôn là một đứa trẻ ngoan, sẽ không làm trái yêu cầu của mẹ nuôi đâu phải không? Cậu sẽ không trơ mắt nhìn anh trai mình chết như thế này đúng không?"
Lời nói của đại sư huyền học vang vọng trong phòng, Sầm Nguyễn vẫn luôn bình tĩnh, đôi mắt không gợn sóng bỗng nhiên bị kích thích.
Ánh nắng ấm áp xuyên qua tấm kính chiếu vào mặt cậu, làn da trắng trẻo ốm yếu giờ càng thêm trong suốt hơn, tập tài liệu trong tay cậu đã sớm rơi vãi trên sàn, phát ra âm thanh chói tai(?)
"Mẹ tôi thực sự muốn tôi bảo vệ anh trai mình khỏi tai họa sao?"
Một mạng đổi một mạng
Đại sư thoạt nhìn đã bảy tám mươi tuổi, trên mặt nhiều nếp nhăn không đếm xuể, trông rất tự tin khi nói: "Cậu là người duy nhất ta từng thấy qua có mệnh cách đặc biệt, chỉ cần cậu ở lại bên cạnh Tần Viễn Hành, cậu chắc chắn có thể cứu hắn."
Thiếu niên tóc dày như mực, xõa gọn gàng trước trán, đồng tử đen nhánh, ngũ quan thanh tú xinh đẹp, làn da trắng nõn tựa như bị bạch tạng, trông ốm yếu thoạt nhìn không có sức sống, nhưng lại không thể che được vẻ ngoài xinh đẹp diễm lệ của cậu.
Cậu thất hồn lạc phách mà nhặt tập tài liệu trên mặt đất lên.
Tựa hồ là quá bị thương, thiếu niên sau khi rời khỏi phòng liền ngồi trên chiếc sô pha ở góc hành lang.
[Ding-----Việc phát hiện cốt truyện đang được tiến hành]
[Tiến độ điều tra của nhân vật chính Tần Viễn Hành là 25%]
Người giúp việc ở trang viên Mật Thủy không nhiều, một số người tụ tập trên ghế sofa trong sảnh để cắn hạt dưa và trò chuyện, hoàn toàn không biết rằng bên cạnh họ còn có người khác.
"Tôi tin chắc, vị thiếu gia này bình thường đều vâng vâng dạ dạ, không ngờ rằng cậu ta đối với dự án lại không có đầu óc, cũng không biết gần đây đã lỗ bao nhiêu tiền rồi"
"Cậu ta mà là loại thiếu gia gì chứ? Nhận nuôi mà thôi.

Mọi người trong nhà họ Tần ai cũng lợi hại.

Rõ ràng lớn lên trong cùng một môi trường, ăn cùng một nồi, sao lại khác nhau như vậy chứ?"
"Nhưng Sầm Nguyễn này thật sự rất may mắn, được nhà Tần phu nhân nuôi dưỡng nên cả đời sẽ không phải lo cơm ăn áo mặc"
[Cảm giác sống dưới mái nhà của người khác không dễ chịu chút nào.

Cậu thấy rồi đấy, nhiều năm qua đều tự mình đưa cơm đưa cà phê, nhưng người anh trai Tần thiếu gia kia cũng không cho cậu ta sắc mặt tốt.

Tin rằng không bao lâu nữa cậu ta sẽ bị đuổi ra khỏi Tần gia].


Âm thanh máy móc của hệ thống vang vọng trong đầu Sầm Nguyễn
[Tiến độ điều tra của nhân vật chính Tần Viễn Hành là 75%]
[Kết quả kiểm tra thế giới tiểu thuyết đã xong: Do quá trình vận hành của thế giới có sai sót quá lớn, đại sư huyền học vừa rồi rất có thể là nhân vật chủ chốt được ý thức thế giới cử đến để duy trì hoạt động của tiểu thuyết, độ tin cậy trong lời nói của ông ta lên tới 99%]
Nói đến đây, Sầm Nguyễn rơi vào im lặng và nghi ngờ, cậu từ từ nhấp một ngụm cà phê.

Vốn dĩ điều này là để trao cho nhân vật chính Tần viễn Hành, nhưng năng lực trí não của Sầm Nguyễn hiện tại đã có hạn(?)
Hệ thống 99 lộ ra vẻ mặt không đành lòng, Sầm Nguyễn chính là kí chủ ma quỷ mà nó vừa mang ra ở Địa phủ mấy ngày trước.

Theo thỏa thuận ràng buộc, chỉ cần cậu hoàn thành vai trò pháo hôi của mình là có thể nhận được phần thưởng sự sống vĩnh cửu.
Nhưng ai có thể ngờ rằng thế giới này lại bất ổn như vậy, còn kinh động đến ý thức thế giới, phái người đi sửa cốt truyện.
Nếu nhân vật chính Tần Viễn Hành thật sự không sống nổi đến 25 tuổi như đại sư vừa nói, thì cốt truyện sẽ sụp đổ nghiêm trọng, cách duy nhất là làm theo lời ông ta nói, để cho Sầm Nguyễn có mệnh cách đặc biệt chắn tai họa giúp Tần Viễn Hành.
Thông thường, sau khi kí chủ chết đi, ý thức sinh tồn của họ sẽ tăng lên theo cấp số nhân, để họ đối mặt với cái chết vào lúc này, quả có phần tàn nhẫn.

[Trong ba năm này, cậu không chỉ cần hoàn thành cốt truyện giúp nguyên chủ, mà còn phải luôn bám sát nhân vật chính Tần Viễn Hành để bảo vệ hắn ta khỏi nguy hiểm khiến thế giới sụp đổ.]
[Mà cậu chỉ có ba cơ hội để gọi hệ thống, mỗi lần dùng xong sẽ biến mất]
Hệ thống 99 vỗ nhẹ lên bờ vai gầy gò của Sầm Nguyễn, [Đừng buồn quá, tôi sẽ nộp đơn lên hệ thống chủ xem có thể...]
Sầm Nguyễn đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt xinh đẹp phiếm hồng: "Không cần đâu, cảm ơn cậu 99, đây là sự trừng phạt của ông trời đối với tôi"
Hệ thống 99: [Nhưng...]
Sầm Nguyễn lã chã rơi lệ: "Đây là số phận của tôi, tôi sẽ chấp nhận nó"
Một người một thống lôi kéo nhau nửa ngày, cuối cùng hệ thống chịu thua, mang theo sự thương hại đối với kí chủ, hổ thẹn rời đi.
Nó vừa rời đi, Sầm Nguyễn rốt cuộc thu liễm, không nhịn được sự kích động vui sướng từ trong ra ngoài, cả người cao hứng đến mức sắp nhảy lên, nào còn bộ dáng bi thương muốn chết lúc nãy.

Cái gì mà trừng phạt của trời cao.
Đây gọi là khen thưởng cũng không sai!
Ngăn chặn tai họa?
Cậu không ngờ chuyện tốt như vậy lại xảy ra với mình.
Sầm Nguyễn vui vẻ uống thêm một ngụm cà phê, dựa theo sở thích của mình mà pha chế, cậu đã lén cho thêm rất nhiều đường, lúc này ngay cả trong miệng cũng ngọt ngào.

Cậu cong cong mi mắt, xuyên thư được mấy này, tới nay mới cảm thấy tâm tình tốt như vậy.
Cậu vốn là con trai út của Diêm Vương ở địa phủ, ngày thường cá mặn chỉ thích ăn, thích ngủ, thỉnh thoảng lại cùng mấy quỷ hồn tâm sự về tiểu thuyết cẩu huyết.

Không nghĩ tới nháy mắt cậu liền xuyên thành nhân vật pháo hôi trong sách ----- con nuôi của Tần gia, Sầm Nguyễn.
Nguyên thân không phải nhân vật gì quan trọng nhưng vẫn sống hơn mười năm để đi đến đại kết cục của tác phẩm.
Này đối với người muốn chết để về nhà như Sầm Nguyễn mà nói, tin tức này tựa như sét đánh giữa trời quang.
Cậu đã cố gắng lý luận với hệ thống để quay về nhưng khi cậu nghe nói đăng hệ thống chủ bị khóa trong cuốn sách vào lúc thế giới này bị lỗi, nó sẽ bị khóa hoàn toàn cho đến khi cốt truyện của thể giới được hoàn thành, để Sầm Nguyễn không thể rời đi được.
Sầm Nguyễn không chút do dự che giấu sự thật về hệ thống, giả vờ phản ứng như một kí chủ bình thường.

May mắn thay, hệ thống không phải lúc nào cũng đi theo cậu, chỉ khi gọi nó mới có thể ra.

Bằng không Sầm Nguyễn cũng không biết phải lừa gạt nó thế nào.
Nhân vật chính của thế giới này là Tần Viễn Hành, là anh trai của nguyên chủ.
Bề ngoài, hắn có vẻ là một người cấm dục và hiền lành, nhưng thực chất lại là một tên bại hoại tinh, cố chấp điên cuồng và đáng sợ.
Hắn giỏi làm kẻ thù bối rối với vẻ ngoài hiền lành và vô hại, sau khi trêu đùa đủ, hắn sẽ giết chết đối phương bằng một đòn mà không có bất kì sự đồng cảm nào.
Hắn rất xa lánh đứa em trai nuôi trên danh nghĩa của mình và thường không nói nhiều.

Hai vị thiếu gia Tần gia không có quan hệ tốt, đây là điều mà ai cũng biết ở giới thượng lưu Vân Thành.
Địa phủ cũng có loại hình kinh doanh giải trí, ma quỷ sẽ tụ tập lại để chia sẻ tiểu thuyết đến từ dương gian, quỷ xem nhiều như vậy thậm chí còn tổ chức bình chọn ra nhân vật chính được yêu thích nhất năm.
Trong số đó, "Tần Viễn Hành" đứng đầu trong hạng mục hiện đại hào môn, cùng vị trí thứ hai bỏ xa cả dặm.
Nói thật, Sầm Nguyễn cũng thích nhân vật Tần Viễn Hành này, trước đây có rất nhiều người hâm mộ gọi hắn là anh trai, nhưng bây giờ Tần Viễn Hành đã thực sự trở thành anh trai của cậu.
Sự khác nhau giữa nhân vật trong sách và trở về nhà, Sầm Nguyễn đương nhiên nhận thức được rõ ràng.
Đây là lần đầu tiên cậu làm người, lần đầu tiên sống ở dương gian, cậu chỉ muốn trở về địa phủ.
Có lẽ lúc bấy giờ trời cao đã nghe thấy tiếng kêu của cậu, phái tới một "đại sư huyền học" đến sửa cốt truyện.

Nói cách khác, nhiều nhất cậu sẽ chỉ cần đợi ba năm, sau khi chắn tai họa, cậu có thể quay lại địa phủ.

Happy
Vui đến mức muốn bay lên ngay tại chỗ!!!
Khóe miệng của cậu hiện lên nụ cười, ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy Tần Viễn Hành trong phòng họp, nhưng do có rèm che nên chỉ mơ hồ nhìn thấy anh trai mình mặc áo sơ mi trắng quý phái, cổ tay áo được dán lên đến giữa cánh tay, để lộ làn da trắng ngần.
Khóe miệng nở một nụ cười như có như không, thoải mái đối phó với những người khác trong cuộc họp, trên người tỏa ra hơi thở lạnh lùng cùng cường thế của một kẻ đứng trên đỉnh.
Tần Viễn Hành mới trở lại Trung Quốc được vài năm ngắn ngủi, phương pháp kinh doanh gây sốc và tàn nhẫn cùng hành vi thất thường của hắn đã khiến những kẻ xảo quyệt trong nội bộ sợ hãi, e rằng hắn sẽ phụ trách mục tiêu tiếp theo của công ty là mở rộng kinh doanh.

Bọn họ ước gì cả đời này cũng không đụng chạm với Tần Viễn Hành.
Bọn họ sợ Tần Viễn Hành, cho rằng hắn là ác ma.
Cậu vốn dĩ đã có ấn tượng tốt với Tần Viễn Hành nhưng sau sự kiện đại sư huyền học kia, hình ảnh Tần Viễn Hành trong đầu cậu càng cao hơn, cả người hắn như tỏa ra ánh vàng.
Đây không phải là nhân vật chính khiến mọi người sợ hãi, đây rõ ràng là thiên sứ được ông trời phái xuống cứu rỗi cậu- thật cmn đẹp trai, đẹp trai đến mức chạm vào trái tim cậu!!!
Cậu thề rằng nhất định sẽ ở bên anh trai mình trong ba năm tới và ngăn chặn mọi tai nạn gây ra, cậu sẽ chăm sóc anh trai mình như một đứa trẻ 3 tuổi, như một con búp bê sứ, không ai có thể bắt nạt " vị cứu tinh của cậu.
Cà phê đã cạn, Sầm Nguyễn nhìn thấy cảnh này liền đứng dậy muốn rót một cốc mới.

Cuộc họp của anh trai thân yêu đã sắp kết thúc, sự quan tâm hàng ngày của nguyên chủ là không thể thiếu!.
Cậu đứng lên phát ra một chút tiếng động, đám người giúp việc đang khua môi múa mép lúc này sốt ruột ngước lên, sợ hãi đến tái mặt khi nhìn thấy đó là Sầm Nguyễn.
Cậu ta đã nghe được bao nhiêu?
Mấy người bọn họ trong lòng liền sợ hãi.

Sầm Nguyễn ngồi cách họ không xa chắc chắn cậu ta đã nghe thấy hết từ khoảng cách gần như vậy.
Gần đó phòng hội nghị vip truyền tới một chút tiếng động nhưng bọn họ cũng không rảnh bận tâm, lúc này có một người giúp việc bước lên nói: "Tôi nói cái này a, vị thiếu gia Tần Viễn Hành kia không coi tiểu thiếu gia là em trai của hắn chút nào, tiểu thiếu gia cũng là một người tốt..."
Những người khác nhanh chóng get được trọng điểm và bắt đầu sôi nổi "bổ sung"
Tnh cảm anh em trong hào môn vốn cũng chẳng tốt đẹp, huống chi chỉ là anh em nuôi, lúc này nói xấu Tần Viễn Hành có lẽ sẽ khiến vị thiếu gia trước mặt này vui vẻ.
"Tần phu nhân quý tiểu thiếu gia như vậy, thiếu gia Tần Viễn Hành kia mỗi ngày đều bày vẻ mặt không biết cho ai xem, tôi thấy ủy khuất thay cậu đấy"
" Đúng vậy đúng vậy, khắp Vân Thành đều nói hắn đuổi tận giết tuyệt, không chừng ngày nào đó sẽ gặp báo ứng"
Nghe được những lời vu khống này đôi mày thanh tú xinh đẹp của Sầm Nguyễn nhăn lại.
Đám người giúp việc cho rằng Sầm Nguyễn không hài lòng nên nhanh chóng lên tiếng, cả đại sảnh đều tràn ngập những lời nhận xét không mấy thiện cảm như vậy.

cũng không để ý đến những người đàm phán đến từ các công ty khác nhau cách đó không xa đang đi về phía này.
Thông thường, các cuộc họp được tổ chức tại trụ sở, nhưng hôm nay có một chút thay đổi, địa điểm được đổi thành trang viên Mật Thủy, là tài sản thuộc sở hữu của Tần gia.
Địa vị của Tần gia ở Vân Thành cũng không nhỏ, có căn cơ vững chắc, hợp tác cùng nhiều tập đoàn lớn phức tạp khác, xứng đáng là gia tộc giàu có nhất Vân Thành.
Những công ty khác kém hơn một chút đương nhiên là muốn leo lên ngang hàng với Tần gia, nhưng Tần gia cũng chẳng phải dạng nhu nhược.

Ngày hôm nay tập trung mở cuộc họp chẳng những hợp tác không thành công mà còn bị thủ đoạn tàn nhẫn của Tần Viễn Hành làm cho sợ hãi, một chút tâm tư cũng không dám động.
Sau cuộc họp, ngoại trừ Vương thị đưa ra nhiều* điều kiện yêu cầu hợp tác, những người khác căn bản không có một cơ hội nào, sắc mặt vô cùng xấu.
*gốc là 了大出血的条: chảy máu nghiêm trọng
Tần Viễn Hành bước đi vững vàng, nói năng chậm rãi, dáng người thẳng tắp, khí chất của tuổi trẻ làm hắn nổi bật giữa đám người.
Ngược lại, những người bên cạnh hắn đều là một bộ dáng uể oải, thậm chí còn không dám nhìn hắn.

Lúc này, trong đại sảnh vang lên tiếng thảo luận của mấy người giúp việc, những người có mặt đều nghe rõ, vô thức nhìn sắc mặt của Tần Viễn Hành.
Tần Viễn Hành vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, khuôn mặt tinh tế như được điêu khắc không chút dao động, cặp mắt phủ đầy sương mù kia sắc bén tựa chim ưng, lộ ra hàn quang gắt gao chìm chằm chặp mấy người kia.
Hắn dừng lại bước chân, thấy cách đó không xa là một thiếu niên tinh xảo xinh đẹp.
Sầm Nguyễn

Hắn cẩn thận niệm hai chữ này ở trong lòng.
Tóc của thiếu niên một màu đen, ngắn và hơi xoan, cặp mắt đào hoa kia linh động mà xinh đẹp, trong suốt đến nỗi dường như có một dòng suối trong vắt từ núi tuyết, không biết trước đó thiếu niên đã uống gì, mà đôi môi mỏng vẫn còn ẩm ướt và mịn màng, có màu đỏ tuyệt đẹp.
Chỉ là thân hình có chút suy nhược, nước da quá nhợt nhạt, đặt dưới ánh đèn gần như trong suốt.
Lúc này hắn khẽ cau mày, không rõ rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì.
Bước chân Tần Viễn Hành dừng lại, những người khác thấy thế cũng dừng lại theo, bọn họ ngẩng lên liền thấy Sầm Nguyễn - đứa trẻ mà Tần phu nhân nhặt về, hiện tại là tiểu thiếu gia Tần gia.
Mọi người ai cũng có biểu hiện khác nhau, nghe nói Sầm Nguyễn chỉ có cái mác tiểu thiếu gia, chứ không liên quan gì đến Tần gia từ góc độ pháp lý.
Ân oán hào môn ai cũng hiểu, đến anh em ruột còn có thể rút dao khi gặp nhau, chứ đừng nói đây chỉ là anh em nuôi.

Nghe được những lời nói này, hẳn Sầm Nguyễn sẽ rất vui đi.
Bọn họ vừa lúc ở điểm mù của cả hai phía, mọi hành động của Sầm Nguyễn đều có thể quan sát được rõ ràng.
Có ai không thích xem náo nhiệt đâu?
Tốt nhất là nhìn thấy hai vị thiếu gia Tần gia lao vào đánh nhau xé rách da mặt.
Đáng tiếc, hiện thực lại không như họ mong đợi, thiếu niên xinh đẹp kia không hề cảm thấy vui vẻ vì được đám người giúp việc lấy lòng, ngược lại cụ mặt, giọng điệu lạnh lùng lên tiếng: "Các người dám nguyền rủa anh trai tôi? Ai cho các người cái lá gan đó?"
"Ngày mai các người không cần phải đến đây nữa."
Lời này vừa nói ra, cả sảnh lạnh ngắt như tờ.
Bọn họ nhìn không ra Sầm Nguyễn đây là thật lòng hay chỉ diễn trò, chỉ cảm thấy tiểu thiếu gia trước mặt cùng người trong lời đồn không giống nhau.
Mà vẻ mặt của Tần Viễn Hành chợt khựng lại.
Hình như vừa rồi hắn nghe được một thanh âm khác.
- --"Các người dám chửi anh trai yêu quý của ta"
- --"Tức giận! Thật muốn đem các người giết hết!!!"
Giọng điệu sắc bén, dễ nghe mà tràn đầy năng lượng, lời nói mang theo sự ấu trĩ của một đứa trẻ nhưng hàm ý bảo vệ lại thực rõ ràng.

Hơn nữa là để....bảo vệ hắn.
Phó giám đốc nhanh chóng đuổi mấy người giúp việc đang sợ hãi đi, lúc này Sầm Nguyễn mới nhận ra xung quanh có người, trong đó có anh trai yêu quý của cậu.
Hai người không kịp phòng bị cứ vậy mà nhìn nhau.
Âm trầm đến mức phảng phất có thể xuyên thủng bất kì thứ gì ở đây.
Tim Sầm Nguyễn đập thình thịch.
Tuy nhiên, những âm thanh kỳ lạ vẫn cứ vang vọng trong đầu Tần Viễn Hành
- -"A a, sao đột nhiên lại có nhiều người như vậy? Tại sao anh trai cũng ở đây!"
- -"Sao có chút căng thẳng vậy nè? Anh ấy đẹp trai quá hehe!"
- -"Đợi đã! Những lời vừa rồi không phải sẽ bị nghe được đi! Anh ấy liệu có thương tâm không a...."
- -"Được lắm, mấy người kia cũng không cần giữ lại làm gì!!! Một ngày nào đó sẽ đuổi hết bọn họ đi (nghiến răng.jpg)"
Tần Viễn Hành:...
Hắn nheo mắt lại, cuối cùng cũng xác định được giọng nói trong đầu là của ai..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương