Nhiệt độ cơ thể của Tạ Linh Dụ nhanh chóng trở nên lạnh lẽo, Sở Hiêu Trần run rẩy sờ mặt anh, nhỏ giọng gọi tên anh.
Nhưng mà không nhận được lời hồi đáp.
Dường như thiên phú làm pháp sư vong linh cùng linh lực của Tạ Linh Dụ cũng theo trái tim được đổi chảy vào trong người Sở Hiêu Trần.
Hắn có thể cảm nhận rõ rằng linh hồn Tạ Linh Dụ đang rời đi.
Khế ước cấm kỵ cũng xuất hiện rõ ràng trong đầu hắn.
Hắn cắt tay, dùng linh lực giữ lại một sợi linh hồn cuối cùng của Tạ Linh Dụ, củng cố lại khế ước linh hồn sắp tn vỡ hoàn toàn.
Cùng lúc đó cơ thể Tạ Linh Dụ hóa thành từng đốm sáng như đom đóm tan vào không trung.
Sở Hiêu Trần không bắt được đốm sáng ấy.
Trần Đinh cảm thấy mắt mình ươn ướt, 233 không biết từ đâu xuất hiện ở chỗ Tạ Linh Dụ biến mất, lặng lẽ trốn vào trong túi áo hắn.
Nó thò đầu ra ngoài túi nhìn trộm Ôn Cảnh Diệu, như là muốn xác nhận chuyện gì.
Trước khi Ôn Cảnh Diệu nhìn thấy nó, nó chui lại vào túi.
233 thở phào, nghĩ thầm: Vẫn ổn vẫn ổn, cũng may Sở Hiêu Trần bắt lấy được chút tàn hồn sắp biến mất của Tạ Linh Dụ.
Nó còn tưởng là liên hệ giữa nó và Tạ Linh Dụ sắp bị giải trừ, bất ngờ là không hề, tuy chỉ còn một chút liên kết nhưng lại rất mạnh mẽ.

Sở Hiêu Trần cùng Tạ Linh Dụ hợp thành một thể, hắn có thể thay Tạ Linh Dụ hoàn thành nhiệm vụ.

Nhiệm vụ vẫn còn có thể làm tiếp, chỉ cần Sở Hiêu Trần gom đủ 100 vạn điểm thì Tạ Linh Dụ có thể trở về rồi.
233 túm lấy mảnh vải ở túi, tự hỏi phải làm thế nào để Sở Hiêu Trần hoàn thành nhiệm vụ.
Đột nhiên xung quanh nó rung lắc kịch liệt, hình như Trần Đinh vừa làm gì đó rất mạnh.
233 vội vàng giữ chặt mảnh vải ló đầu ra lần nữa, thấy người phụ nữ vốn bị Trần Đinh ôm lúc này đang lơ lửng trên tay Sở Hiêu Trần, bị hắn dùng linh lực khống chế.
Ôn Cảnh Diệu sắc mặt điên cuồng, trợn to mắt giận giữ nhìn Sở Hiêu Trần.

Vai Trần Đinh gần như bị cắt đứt, máu ào ạt chảy ra.

Có vẻ là Ôn Cảnh Diệu muốn đoạt lại người phụ nữ, làm Trần Đinh trọng thương, nhưng không những không thực hiện được còn bị Sở Hiêu Trần đoạt mất.
233 nhìn khuôn mặt vô cảm của Sở Hiêu Trần, đôi mắt của hắn hoàn toàn là màu vàng kim, cộng thêm sức mạnh mà Tạ Linh Dụ cho hắn, sau lưng hắn lúc này đang có tầng tầng lớp lớp bóng ma đang toả ra hơi thở u ám đáng sợ.
Khiến cho 233 càng thêm sợ hãi chính là đôi mắt của hắn, trong đó là một khoảng không vô tận không nhìn thấy điểm cuối.
-
Tạ Linh Dụ tỉnh lại dưới ánh mặt trời ấm áp.
Có lẽ là do ánh nắng quá đẹp khiến anh hơi hoảng hốt, anh cúi đầu nhìn xuống bàn tay sạch sẽ cùng lồng ngực vẫn còn nguyên vẹn của mình.
Đây là mơ sao?
Anh giơ tay lên muốn cảm nhận nhịp tim của mình, bàn tay lại xuyên qua lồng ngực trống rỗng.
Dường như cảm thấy chơi như vậy rất vui, Tạ Linh Dụ lại xuyên qua những bộ phận khác trên cơ thể vài lần rồi mới lười biếng nằm xuống.
Trở thành linh hồn à...!Tạ Linh Dụ nghĩ.
Ký ức dần quay lại trong lúc anh chơi với cơ thể của mình, anh nhớ lại mọi chuyện xảy ra trước khi anh chết.
Anh moi tim của Sở Hiêu Trần ra, bóp nát tim của hắn, sau đó lại đưa tim của mình cho hắn.
"Hầy." Tạ Linh Dụ thở dài, ánh mắt đau đớn không thể tin được của Sở Hiêu Trần mà anh nhìn thấy trước khi nhắm mắt in sâu trong đầu anh, làm cách nào cũng không quên được.
Tạ Linh Dụ vùi đầu vào khủy tay, tựa như trốn tránh không nghĩ về chuyện đó nữa.
Đưa trái tim mình cho Sở Hiêu Trần là chuyện được quyết định trong một giây trước khi anh bóp nát tim hắn.
Hôm gặp Sở Hiêu Trần ở trong lồng, lúc anh lấy máu đầu tim của hắn dung hợp vào máu mình cũng đã nghĩ như vậy rồi.
Chỉ là, không ngờ là chuyện này lại đến nhanh như vậy.

Vốn dĩ anh còn muốn dành nhiều thời gian cho Sơ Sơ hơn, chỉ là...!lúc đó hắn gần như không còn tỉnh táo nữa.
Nói ra thì cũng hơi bị kích thích, lúc lấy tim Sở Hiêu Trần ra, anh nhìn con ngươi dần trở nên tỉnh táo của hắn rất giống với dã thú thoát khỏi xiềng xích, tim anh không tự chủ được đập rất nhanh.
Trong chớp mắt, ý nghĩ kỳ dị đó chiếm đoạt lấy tâm trí Tạ Linh Dụ.
Anh hy vọng rằng có thể giúp hắn thoát khỏi xiềng xích mãi mãi.
Một tầng xiềng xích vô hình, một kết cục đã được định sẵn, một cuộc đời bị người khác điều khiển.

Tạ Linh Dụ nghĩ như thế và cũng làm như thế, nhanh đến mức không cho Sở Hiêu Trần thời gian để kịp phản ứng.
"Sao lại như vậy chứ!" Tạ Linh Dụ vừa nghĩ tới Sở Hiêu Trần là không ngừng lại được, anh nhớ tới những chuyện nhỏ nhặt lúc còn ở cạnh hắn.
"Gâu! Gâu gâu!!" Một con chó săn thỏ chạy xuyên qua người anh, gầm gừ sủa lên.
Tạ Linh Dụ bị kinh sợ bay nhanh lên trên cao, anh nhìn xung quanh một lượt, nhận ra mình đang ở đâu.
Đây là một sân cỏ rộng lớn, được cắt bằng phẳng và chăm sóc rất chu đáo, có đủ những chủng loại chó rượt đuổi chơi đùa với nhau, nhìn rất vui.
Tạ Linh Dụ lại bay cao hơn chút, hoá ra sân cỏ này nằm trong một cái công viên rất lớn.
Công viên không có điểm gì quá đặc biệt.
Trong đó có một thứ khiến Tạ Linh Dụ cảm thấy quen quen, chính là khu rừng nhỏ ở một góc của công viên.
Trong vở kịch Ôn Cảnh Diệu tạo ra, anh đã nhìn thấy Tô Lai cùng với ai đó dã chiến ở trỏng.
Tạ Linh Dụ bay đến khu rừng nhỏ, trong đó có một bóng người.
Vẫn là khuôn mặt của Sở Hiêu Trần, nhưng không phải là linh hồn ở trong vở kịch.
Tạ Linh Dụ ngửi thấy một hơi thở quen thuộc từ trên người gã.
Anh theo Sở Hiêu Trần ra khỏi khu rừng, đi vào một con hẻm nhỏ không người nào đó, người nọ đột nhiên quay đầu lạnh lùng nói: "Ra đi."
Không có ai đáp lại gã.
Gã tiếp tục đi, biến mất trong bóng tối phía cuối con hẻm.
Trước gã khi biến mất, Tạ Linh Dụ nghe thấy linh hồn của gã nói chuyện với đồ vật nào đó, gã nói: "233, xung quanh không có người chứ?"
Giọng nói kia đáp lại gã: "Đang kiểm tra đo lường, không có.

Xin ký chủ đừng nghi thần nghi quỷ."
Tạ Linh Dụ ngồi trên vách tường, chống cằm suy nghĩ xem chuyện gì đang xảy ra.
Linh hồn của anh không đi xuống âm phủ mà lại đi nhầm vào thế giới nào đó sao?
Có lẽ thế giới này chính là kiếp trước của Sở Hiêu Trần.

Tạ Linh Dụ dựa theo ký ức khi cộng cảm với Sở Hiêu Trần bay tới nhà của hắn.
Ngoài trời lúc này là một chiều hoàng hôn với những ráng mây rực rỡ màu đỏ, Sở Hiêu Trần đang ngủ trong phòng mình.
Tạ Linh Dụ bay tới ngắm hắn ngủ.
Ngay cả trong lúc ngủ vẻ mặt của hắn cũng rất lạnh lùng.
Tạ Linh Dụ muốn vuốt phẳng chân mày của hắn nhưng không được.
Đúng là một con zombie lầm lì mà, Tạ Linh Dụ nghĩ, anh vẫn thích dáng vẻ của hắn khi cười hơn.
Tạ Linh Dụ dùng ngón tay vô hình chọc chọc ấn đường hắn, thì thầm: "Bé ngoan, ngủ ngon nhé."
Ngay khi Tạ Linh Dụ định dùng ý nghĩ thôi miên hắn, Sở Hiêu Trần đột ngột mở mắt ra.
Tạ Linh Dụ đơn phương đối mặt với Sở Hiêu Trần.
Sở Hiêu Trần vươn tay lải nhải điều gì đó, sau đó nhanh chóng đứng dậy kéo màn vào, đeo tai nghe lên rồi lại nằm xuống.
Bên ngoài có âm thanh mở cửa cùng tiếng nói chuyện, Tạ Linh Dụ tò mò bay ra ngoài xem.
Là mẹ của Sở Hiêu Trần đang ngồi nói chuyện với một người đàn ông mặc vest đi giày da.
"Ở bên anh đi.

Anh không để ý em có một đứa con trai rồi, anh bảo đảm nửa đời sau mẹ con em sẽ không phải lo lắng cơm áo gạo tiền." Người đàn ông nói.
Người phụ nữ châm thuốc, giữa màn sương mờ ảo, đôi môi đỏ mọng của cô khẽ mở: "Không có hứng thú, anh đi đi."
"Lần đầu gặp mặt đã có quyết định như vậy thì không sáng suốt lắm đâu." Người đàn ông dịu dàng mỉm cười, "Anh mong em sẽ suy nghĩ lại."
"Thêm một trăm lần nữa thì bà đây cũng không có hứng thú." Người phụ nữ nghịch lọn tóc xinh đẹp của mình, không cho người đàn ông một cái liếc mắt.
"Anh sẽ không từ bỏ đâu." Ánh mắt người đàn ông hơi ngạc nhiên, cố chấp tuyên bố.
Người phụ nữ cười lạnh, lúc người đàn ông mở cửa ra ngoài mới nhàn nhã nói: "Hà tất phải như vậy, có được một lần chưa đủ ư? Cứ dây dưa mãi, bản thân anh không thấy phiền à?"
Người đàn ông không ngoảnh đầu lại bước vào trong con hẻm dài ngoài cửa.
Tạ Linh Dụ bay về phòng, linh hồn ôm lấy cơ thể Sở Hiêu Trần, hôn một cái thật nhẹ lên má hắn.
Sở Hiêu Trần chỉ cảm thấy có gió thổi qua, an tâm lạ kỳ, ngủ một giấc thật ngon xưa nay chưa từng có.
Trong những ngày tiếp theo lại có những người đàn ông khác nhau lần lượt tìm đến mẹ của Sở Hiêu Trần, muốn được làm người yêu.
Có sinh viên nam ngây ngô: "Chị, em yêu chị từ cái nhìn đầu tiên.

Em không để ý tuổi con trai chị không cách em bao nhiêu đâu."

Có người bán cá dạo giản dị: "Tôi thích em, em hẹn hò với tôi đi."
Còn cả ông chủ club thích ép buộc....
Không một ai không bị người phụ nữ lạnh lùng cự tuyệt.
Trong đó còn có vài tên đàn ông muốn quấy rối cô bị Sở Hiêu Trần tẩn cho một trận.
Tạ Linh Dụ xem hết sức vui vẻ.
Bởi vì mỗi khi có người bị cự tuyệt thì trong thân thể người đó sẽ phát ra một tiếng giễu cợt: "Wow Wow! Thế mà có thể phát hiện được! Ký chủ, ngài lại bị từ chối rồi."
Đương nhiên là mấy ngày nay trong trường cũng không yên ổn, Tô Lai đăng video ngắn của cậu ta cùng Sở Hiêu Trần lên mạng, hơn nữa tự cho mình là bạn trai Sở Hiêu Trần, lấy được sự khen ngợi, bàn tán của mọi người.
Tuy nhiên Sở Hiêu Trần không biết những chuyện này, hắn như đã quen rồi, không muốn đi học thì không đi.

Hơn nữa gần đây hắn luôn nghĩ về giấc ngủ êm đềm ngày hôm đó, cứ như có một cơn gió hôn lên mặt hắn, giúp hắn được yên giấc.
Hắn nhớ cơn gió kia, nhưng mà gió thì không bắt được.
Tạ Linh Dụ không biết vì sao dạo gần đây Sở Hiêu Trần cứ rầu rĩ không vui.
Rõ ràng mấy ngày nay anh luôn bên cạnh hắn, ngồi trên cửa sổ nhìn hắn, chẳng lẽ hắn cảm thấy bản thân bị nhìn chằm chằm? Hắn không muốn bị nhìn? Hắn không muốn có người ở cạnh?
Tạ Linh Dụ cảm thấy mình hiểu ra rồi.
Thiếu niên trong tuổi dậy thì đều nhạy cảm, có lẽ là chỉ muốn ở một mình.
Anh nhìn Sở Hiêu Trần đầy tà khí nằm trên giường, bay qua hôn lên môi hắn, lại ôm lấy mặt hắn.
Tuy rằng chỉ là ôm lấy một mảng hư vô.
"Bé ngoan, hôm nay anh ngủ một mình phải thật ngoan nha, em không làm phiền anh nữa.

Em ra ngoài xem mèo, mai lại ở cùng anh nhé."
Không ai nghe thấy, Tạ Linh Dụ vẫn như có người nghe được mà cẩn thận báo cáo.
Tạ Linh Dụ lại hôn lên yết hầu Sở Hiêu Trần, nói: "Em đi đây."
Sở Hiêu Trần đột nhiên nắm chặt năm ngón tay lại, như là muốn bắt thứ gì đó.
"Đừng đi..." Âm thanh khàn khàn nói nhỏ với hư không.
"Đừng đi..." Hắn lặp lại một lần, gần như là cầu xin.
Hắn có thể cảm giận được, ngọn gió của hắn tới rồi, hắn muốn giữ nó lại..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương