Tạ Linh Dụ thúc khuỷu tay ra phía sau, đánh thật mạnh vào bụng Sở Hiêu Trần.
"Ta cảnh cáo ngươi, đừng có động tay động chân." Tạ Linh Dụ hung ác nhỏ giọng nói.
Cái đánh kia đương nhiên không gây ra thương tổn đáng kể cho Sở Hiêu Trần, hắn thổi nhẹ vào vành tai Tạ Linh Dụ, rất tự nhiên đặt cằm trên vai anh, dáng vẻ lười biếng.
"Chủ nhân, tôi không có động tay động chân, tôi nói chuyện."
"Đừng có nhúc nhích." Tạ Linh Dụ mắng.
"Suỵt!" Sở Hiêu Trần ôm eo Tạ Linh Dụ, sau đó cong chân bế anh lên, nhanh chóng lùi vào rừng cây đối diện với Tô Lai.
Anh đặt Tạ Linh Dụ nằm xuống trên thảm cỏ mềm, dùng tư thế giam cầm ôm anh thật chặt.
"Đừng để bọn họ phát hiện, chủ nhân, nếu không thế giới này cũng biến mất thì sao?" Hơi thở của Sở Hiêu Trần cứ quanh quẩn bên tai Tạ Linh Dụ, "Em cảm thấy khi nào thì bọn họ kết thúc."
Tạ Linh Dụ:.....!Sao lại hỏi anh chuyện này? Anh căn bản không quan tâm khi nào kết thúc được không?
Sau khi Sở Hiêu Trần bế Tạ Linh Dụ lui vào trong rừng cây, chướng ngại trước mắt Tạ Linh Dụ nhiều hơn, xuyên qua kẽ hở nhỏ xíu để nhìn rõ hành động của hai người kia có chút khó khăn.
Tạ Linh Dụ liền nhắm mắt lại, không nhìn cảnh tượng ghê tởm kia nữa, quả nhiên trong lòng thoải mái hơn nhiều.
Chỉ là đôi mắt thoải mái cũng không làm giảm bớt bực bội trong lòng anh.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy cảnh tượng, anh thật sự muốn giết chết hai người kia, không có lý do, chỉ là suy nghĩ trong tiềm thức.
Lời nói của Sở Hiêu Trần đã kéo anh ra khỏi trạng thái đấy, anh vậy mà nghe được lời hắn nói trong ảo cảnh.
Ý của hắn là, hắn biết "Sở Hiêu Trần" ở cùng với Tô Lai.
Hắn muốn trao đổi bí mật với mình.
Đúng lúc này, một âm thanh trầm thấp truyền vào tai Tạ Linh Dụ.
"Nghĩ kỹ rồi sao? Chủ nhân có muốn trao đổi bí mật với tôi không?"
Ta Linh Dụ vẫn nhắm mắt, mặt vô cảm, cũng thấp giọng đáp lại: "Từ chối."
"Biết em sẽ nói như vậy mà." Sở Hiêu Trần cười khẽ hai tiếng, "Em không nói cho tôi cũng không sao, tôi sẽ nói tất cả cho em."

"Ta, không hứng thú." Tạ Linh Dụ dừng khoảng một giây.
"Chủ nhân thật vô tình mà, vứt bỏ tôi rồi liền không quan tâm tôi nữa hả?" Sở Hiêu Trần đặt cằm trên vai Tạ Linh Dụ, tủi nhân làm nũng.
"Đừng nói nhảm." Tạ Linh Dụ từ từ mở mắt ra, "Cách ta xa một chút."
Anh muốn đẩy Sở Hiêu Trần đang ôm chặt mình ra, lại bị ôm chặt hơn.
Anh giãy giụa gây ra tiếng động khá to, "Sở Hiêu Trần" hình như phát giác được gì đó, quay đầu nhìn thoáng qua chỗ Tạ Linh Dụ.
Tạ Linh Dụ lập tức bất động, đồng thời rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm cái lá xanh trước mặt.
Cảm giác này không tốt lắm, khiến anh cảm thấy mình mới là người làm chuyện xấu.
Tuy rằng việc anh nhìn lén ở đây cũng không đúng lắm.
Sở Hiêu Trần thấy thế, lấy tay che mặt Tạ Linh Dụ lại.
"Sở Hiêu Trần" chăm chú nhìn thật sâu vào hốc cây nào đó trong rừng cây thấp đối diện, sau đó chuẩn xác đối mắt với Sở Hiêu Trần.
Sở Hiêu Trần nhìn hàng giả giống hắn như đúc ở phía đối diện nở một nụ cười thâm thúy.
"Sao vậy đàn em? Có người tới sao?" Tô Lai thấy Sở Hiêu Trần giả mãi không quay đầu lại, không khỏi hơi sốt ruột, nhưng cậu ta lại không thể thể hiện là mình đang vội, cậu ta chính là một đàn anh hoàn mỹ tâm lý.
"Không sao, có con chim thôi." Sở Hiêu Trần giả quay đầu lại, không do dự đứng dậy khỏi người Tô Lai, thuần thục mặc quần áo của mình vào.
Tô Lai nghe thấy chỉ là chim, không khỏi thất vọng một lúc, ngay sau đó Sở Hiêu Trần giả đứng dậy làm cậu ta trở tay không kịp.
"Đàn em, chúng ta...!không tiếp tục sao?" Mặt Tô Lai đỏ bừng, nghĩ không phải đàn em bị chim dọa rồi chứ, thật là vô dụng, nếu không phải cậu ta rất thích thân thể của đàn em, không muốn từ bỏ cơ hội này, cậu ta sẽ không chủ động mời đâu.
Tô Lai ngượng ngùng nhắm mắt lại, giống như đang đợi Sở Hiêu Trần giả lâm hạnh, gã ta khinh thường nhìn người làm bộ làm tịch trên đất, giọng nói lại trái ngược hoàn toàn đáp: "Đàn anh, nơi này có gió, em sợ anh bị cảm lạnh, chúng ta có thể...!có thể về nhà tiếp tục..."
Tô Lai ngồi dậy, nhìn đàn em vô cùng anh tuấn đứng trong ánh sáng của khu rừng, tha thứ cho sự thất lễ của gã, vui vẻ đồng ý rồi nói.
"Được thôi, vậy em giúp người ta mặc quần áo nào!"
"..."
Không ngừng có tiếng nói chuyện cùng với tiếng sột soạt từ phía đối diện vang lên, Tạ Linh Dụ cắn răng chịu đựng sự tra tấn này.

Cũng may là động tác của Sở Hiêu Trần giả kia rất nhanh, chỉ trong chốc lát bọn họ đã ra khỏi con đường nhỏ này.
Tạ Linh Dụ vội vàng đẩy Sở Hiêu Trần ra, đứng dậy hít thở không khí mới mẻ.
"Đi thôi chủ nhân." Sở Hiêu Trần cũng đứng dậy.
"Đi đâu?" Tạ Linh Dụ nghi ngờ Sở Hiêu Trần lại muốn dẫn anh đi xem mấy chuyện kỳ kỳ quái quái.
Sở Hiêu Trần bất đắc dĩ cười, nói: "Đừng hiểu sai ý tôi chứ chủ nhân, không phải em muốn nhìn thế giới này trước tận thế sao? Tôi dẫn em đi xem.

Hơn nữa...!virus zombie trong thế giới này bùng nổ từ trường học của tôi."
Trường học của Sở Hiêu Trần là một ngôi trường cấp ba không lớn lắm, trường được thành lập với mục đính muốn cho những đứa con nhà giàu nhưng không có thành tích học tập có một nơi có thể tập trung đọc sách.
Năm đó Sở Hiêu Trần có thể theo học trong trường này hoàn toàn là ngoài ý muốn, theo tiêu chuẩn của trường thì hắn hẳn là thuộc danh sách cực nghèo kia, không nên nằm trong tiêu chuẩn xét tuyển, nhưng trường học lại gọi điện cho hắn.
Ở trong trường, Sở Hiêu Trần gặp vai chính thụ trong sách, mở ra một đời gian truân trắc trở, vấn vương khó dứt, đầy những vướng víu tránh không được của hắn.
《 Sủng ái chết người ngày tận thế 》bắt đầu viết từ thời cấp ba của Sở Hiêu Trần.
Tạ Linh Dụ cùng Sở Hiêu Trần sóng vai đến trường...!tường sau trường, phía trên tường còn quấn vài vòng thép gai.
Tuy chỉ là một trường trung học nhỏ nhưng lại quản lý vô cùng nghiêm khắc.
Sở Hiêu Trần dùng tay không xé rách vòng thép gai nhìn rất nguy hiểm kia, sau đó vươn bàn tay đầy máu về phía Tạ Linh Dụ.
"Chủ nhân, thiệt thòi em một chút.

Tôi sẽ giữ chặt em, yên tâm, sẽ không làm em đau."
Tạ Linh Dụ nhìn bàn tay vài giây trước còn hoàn hảo, suy nghĩ một chốc, vẫn nắm lấy tay hắn.
Sở Hiêu Trần hơi cong môi, nắm chặt bàn tay vẫn còn do dự kia, chặn đường lui của anh.

Tạ Linh Dụ vốn cảm thấy anh không mặc đồng phục sẽ rất là khác thường, nhưng sau khi vào trường nhìn thấy đủ loại đầu tóc quần áo khoa trương, Tạ Linh Dụ hiểu ra, người mặc đồng phục đứng đắn trong trường này mới là người khác thường.
Mà Sở Hiêu Trần, là người duy nhất mặc đồng phục.
Tiếng chuông leng keng báo hiệu vào giờ học vang vọng khắp khu giảng dạy và sân thể dục, nhưng mà không có ai khẩn trương cả, những người muốn học từ từ đi về phòng, không muốn học thì ngồi bên cửa sổ chơi trò tán tỉnh.
Bắt nạt học đường ở ngoài bị cả thế giới lên án trong ngôi trường này nơi nào cũng có thể thấy, học sinh cũng im lặng làm lơ, giống như đã nhìn mãi thành quen.
Ngôi trường này khiến Tạ Linh Dụ có cảm giác như toàn bộ người xấu trên thế giới đều tụ tập ở đây, quần ma loạn vũ*.
(*: người xấu hoành hành.)
Sao có thể?
Nhưng mà sự thật chính là như thế, mỗi một linh hồn anh dùng linh lực tra xét đều là màu đen dơ bẩn, không ai ngoại lệ.
Tay Tạ Linh Dụ hơi run, anh quay đầu muốn nhìn phản ứng của Sở Hiêu Trần, mới nhận ra Sở Hiêu Trần bất tri bất giác đã cách anh mười mét.
Một đám học sinh nhìn rất lưu manh vây quanh hắn.
Tạ Linh Dụ chạy chậm qua, những lời nhục ma to tiếng của đám học sinh truyền ra ở khoảng cách ngắn.
"Ôi ôi ôi! Để ông đây nhìn xem đây là ai, đây không phải là con trai của gái điếm sao? Sao không đi hầu hạ đàn ông giống gái điếm mà lại đi học thế này, chẳng lẽ là muốn hầu hạ ông đây à, nhưng mà ông đây ghê tởm mày!"
Vừa nói tên đó vừa liếc mắt xua tay ghét bỏ, những người xung quanh đồng loạt cười vang.
Sở Hiêu Trần vô cảm, dường như đã quen với sự sỉ vả này rồi.
Tên kia thấy Sở Hiêu Trần không phản ứng, trên mặt không nén được giận dữ, tiếp tục lẩm bẩm: "Còn đeo kính áp tròng cơ đấy? Để ông đây xem chất lượng kính này như nào?"
Vừa nói tên đó vừa giơ tay muốn móc tròng mắt của Sở Hiêu Trần ra.
"Có phải mày không phục không, ông đây hôm nay nhất định sẽ biến mày thành sói một mắt!"
Sở Hiêu Trần đứng thẳng không động, cứ như không thèm để ý đến an nguy của mắt mình.
Tạ Linh Dụ không nén giận nổi nữa rồi, anh cực kỳ ghét hơi thở nơi này.

Cũng cực kỳ chán ghét người phía sau tạo ra cái ảo cảnh này! Anh không muốn chơi nữa.
Một sợi linh tuyến từ đầu ngón tay anh bay ra, cuốn lấy cánh tay tên kia, ngay lập tức đầu với thân bị cắt làm đôi, máu tươi văng tung toé khắp nơi, tên đàn ông kia thống khổ gào to, tiếng kêu vang vọng khắp trường.
Sở Hiêu Trần sớm đã đoán được tránh đi, di chuyển ra sau Tạ Linh Dụ.
Giống như một bộ phim hoạt hình bị ấn nút tạm dừng, khoảnh khắc hiện tương siêu nhiên này diễn ra, những người chứng kiến cảnh tượng đó đều có những vẻ mặt khác nhau, có người không nhịn được cười, có người lúng ta lúng túng, lại có người hoảng sợ kêu gào.

Quỷ dị y chang vẻ mặt của những người dân trong làng trước đó, đủ loại biểu cảm kỳ quái xuất hiện trên những gương mặt này, linh hồn cũng có xu hướng muốn rời khỏi cơ thể, đặc biệt là cô gái cười vô cùng vui vẻ kia.
Một lát sau, linh hồn rung động trở về chỗ cũ, trường học lại náo nhiệt như trước.
Mấy tên đàn em của tên nam sinh kia đứa nhặt cánh tay, đứa nâng người, hoảng loạn đưa người đến bệnh viên.
Có không ít người nhìn trộm Tạ Linh Dụ, trong mắt lộ ra cảm xúc không rõ.
"Chủ nhân, em thật là lợi hại." Sở Hiêu Trần khen ngợi.
"Đây là chuyện gì?" Tạ Linh Dụ hơi tức giận.
"Chỉ là lặp lại những gì tôi từng trải qua một lần thôi." Sở Hiêu Trần đáp qua loa.
"Không phải ngươi rất lợi hại sao? Sao ngươi không dạy dỗ bọn họ?"
Sở Hiêu Trần vuốt ve khóe mắt Tạ Linh Dụ, dịu dàng nói: "Có, tôi dạy cho bọn họ một bài học rồi."
Tạ Linh Dụ đẩy Sở Hiêu Trần ra, quay đầu xuyên qua dòng người kích động trên hành lang khu giảng dạy đi về phía sân thượng.
Sở Hiêu Trân đi theo Tạ Linh Dụ, cùng anh đi lên sân thượng.
Trên sân thượng không một bóng người.
Tạ Linh Dụ dùng linh lực tra xét, không phát hiện bất kỳ hơi thở của linh hồn con người nào.
Lẽ ra phải có rất nhiều người trên sân thượng, bao gồm cả cái hàng giả kia, thế mà biến mất trong chớp mắt sao?
Tạ Linh Dụ ngẩng đầu lên nhìn trời, mặt trời dường như lại bắt đầu nóng lên.
-
"Chút chuyện nhỏ cũng làm không xong, còn để nó phát hiện, đúng là phế vật.

Nếu mày không được thì đổi người khác lên sân khấu." Một giọng nói vô tình vang lên trong đại sảnh u ám.
Sở Hiêu Trần giả vừa biến mất đang quỳ trên đất, toát mồ hôi đến lạnh người, vâng vâng dạ dạ.
Chủ nhân của giọng nói quay người lại, đặt tay lên đầu Sở Hiêu Trần giả, hiền từ cười nói: "Thứ đồ làm việc không tốt vẫn là đi làm phân bón cho ta đi, chuyện này sẽ không có sai sót."
Sở Hiêu Trần giả không tin được ngẩng đầu lên, muốn xin tha, lại bị cái tay kia ấn trở lại, tiếng kêu thảm thiết cùng với tiếng xèo xèo như thịt rơi vào chảo dầu đứt quãng vang lên, kêu hoài không dứt..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương