Thiếu niên vừa thoát khỏi xiềng xích liền sững sờ ngay tại chỗ.
Cách một lớp áo thun mỏng, Du Việt có thể cảm nhận rõ ràng thân thể mềm mại mà đàn hồi của đối phương đang chạm vào mình, thật… thoải mái.
Ma xui quỷ khiến thế nào, cậu ôm lấy nữ nhân vào lòng mình.
Khác với vẻ mặt hung dữ khi đang liều mạng giết chết cậu, cô có một thân hình thanh tú và xinh đẹp giống như khuôn mặt của cô vậy.
Thân hình của cô nhỏ nhắn và thanh tú, ôm có cảm giác nhẹ nhàng mềm mại, chỉ cần duỗi tay ra là có thể ôm hết vào lòng.
Đây là… nữ nhân sao? Đôi mắt cậu trở nên thâm thuý hơn.
Du Việt lớn lên trong một gia đình giàu có và theo học tại một trường nam sinh quý tộc ở nước ngoài, đó là lý do khiến cậu hiếm khi có cơ hội tiếp xúc với nữ nhân.
Khi ngày tận thế ập đến, cậu mới mười bốn tuổi, đang đi nghỉ trong biệt thự của gia đình ở thành phố K, cậu không ngờ rằng lại có thảm hoạ như vậy xảy đến, sau khi chạy thoát khỏi biệt thự đầy xác sống biến dị, cậu chật vật lớn lên trong một băng đảng có thế lực tại nơi đây.
Có lẽ vì cuộc sống quá mức khó khăn nên gần như Du Việt chẳng nghĩ đến các chủ đề liên quan đến nữ nhân.
Xưa nay cậu luôn trầm mặc ít nói, chỉ im lặng đi xung quanh địa bàn của băng đảng, trông coi tù nhân và làm những việc vặt vãnh khác nhau cho lão đại.
Nhiều khi thấy bọn nam nhân bắt cóc nữ nhân đem về đè dưới thân, cậu cũng chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái rồi liền bắt tay vào công việc của mình.
Cậu từ trước tới nay luôn là người có sự ám ảnh về mặt thẩm mỹ, những cảnh quan hệ giữa nam và nữ trong băng đảng quá thô bạo và bạo lực, máu tươi, mồ hôi, tiếng nam nhân rên rỉ cùng ẩu đả, giọng nữ nhân kêu cứu và tiếng khóc thút thít, giống như một đám dã thú cuồng hoan.
Cậu trước nay đều không hề để tâm đến.
Thẳng cho đến khi nữ nhân này xuất hiện.
Cô ấy thật đẹp.
Trong thành phố suy đồi và ngớ ngẩn này, đây là lần đầu tiên Du Việt nhìn thấy một nữ nhân thuần khiết và xinh đẹp như vậy.
Dưới bầu trời, cô đứng trên ban công tầng ba với chiếc áo thun trắng đơn giản phối cùng quần jean xanh, sạch sẽ lại trong trẻo như một cơn gió mùa hè.
Khác với những nữ nhân mà cậu thấy trong băng đảng trước đây được miêu tả là hốc hác, khuôn mặt gầy gò hoặc trang điểm đậm với vẻ ngoài lăng nhăng, làn da của cô ấy lại trắng trẻo, mái tóc đen bóng mượt , đôi mắt trong veo, cười rộ lên lại như ánh sáng rạng rỡ.
Nhớ lại hình ảnh lần đầu tiên gặp cô, không biết sao bàn tay Du Việt lại càng thêm siết chặt ôm nữ nhân vào lòng mình.
Đây là nơi nào?
Mạc Phi mơ hồ mở mắt ra, đầu cô vẫn còn hơi choáng váng sau cơn hôn mê vừa rồi.
Bàn tay của cô vô thức di chuyển về phía nơi đặt con dao ở bên tay phải.
Trên đầu ngón tay cô là một vật mang hơi nóng còn có thể co dãn, rõ ràng là một cơ thể con người.
Con dao của cô không có ở đó…
Ổn định lại tình thâny, cô rút tay lại và nhìn sang bên phải.
Có người đang nhìn cô.
Đây là một căn phòng nhỏ chật chội, tối tăm và đục ngầu, nhưng ánh mắt của đối phương lại lạnh lùng như sương tuyết, như muốn xé toạc cô ra.
Điều đáng ngạc nhiên là cậu bé vốn nên chết dưới tay cô sau khi cô bắn phát súng kia thế mà vẫn còn sống, anh ta tên là “Phi tử”.
"Tôi..." Cô nhanh chóng kiểm tra cơ thể mình, vết thương trên vai đã ngừng chảy máu và được quấn bằng một mảnh vải.
Cô vừa định nói, người thanh niên đã bịt miệng cô, thì thầm vào tai cô: "Suỵt, im đi.
Tiếng súng đã thu hút bọn xác sống, mà đây là nhà kho.”
Cô không tự chủ được rụt cổ lại, anh phun ra một làn nhiệt ấm áp khiến tai cô ngứa ngáy, khiến cô cảm thấy khó chịu không thể giải thích được.
Lúc này chàng trai đã đặt con dao vào tay cô.
“Cảm ơn.” Cô nhỏ giọng nói lời cảm tạ.
Cô có một chút xấu hổ khi được chăm sóc bởi đối thủ sống còn với mình.
Tất cả đều là lỗi của cái thể chất đáng chết này, vậy mà lại bại lộ vào thời điểm quan trọng như vậy.
May mắn thay, cô đã gặp một kẻ lập dị không giết người.
Nếu không mạng nhỏ của cô cũng không còn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook