Hương Dạ Thảo
-
Quyển 2 - Chương 4-1: Nàng ta thật khó đối phó! (1)
Ba hôm sau.
Sau khi lừa đám cung nữ, thái giám theo bám đuôi, Mai Dạ Thảo giả dạng nam trang đến Thanh Tâm trà lâu nổi tiếng kinh thành họp mặt với các “chiến hữu”.
Vừa bước vào quán, nàng được chào đón bằng vô khối ánh nhìn thèm thuồng, ganh tỵ, ngưỡng mộ của trà khách. Sáu nam tử khôi ngô tuấn tú, mỗi người một vẻ, muốn đẹp dịu dàng hay đẹp lạnh lùng, muốn ngây thơ hay sõi đời đều có đủ, đang dàn hàng ngang đợi nàng bên cửa. Mà nàng trông chẳng khác gì thiên tiên hạ phàm, mày thanh mắt tú, áo trắng khoát ngoại y màu thanh thiên mỏng như cánh ve, thắt lưng cẩn ngọc, tay phe phẩy quạt thơ, nhoẻn miệng cười, cất giọng oanh vàng:
– Xin lỗi, đã đến muộn! Mọi người đợi có lâu không?
Sáu người lập tức lắc đầu. Rồi không đợi nàng chào hỏi, cả bọn kéo nàng đến một gian phòng kín đáo, tiệc rượu ê hề một bàn đợi sẵn. Nàng nhìn bàn tiệc rồi lại nhìn ánh mắt háo hức của mọi người. Lòng nàng chợt nảy ra một câu hỏi: không phải các huynh đã lâu không đụng tới rượu thịt chứ?!
E hèm, chính xác như Dạ Thảo đoán, sáu người lâu rồi không biết mùi thịt là gì! Từ ngày nào đó họ đi dự tiệc mừng Thành ca làm Thành vương và hôm nào đó nghe tin Thành ca ngày ngày ăn rau xanh, đậu hủ cùng cơm trắng vì mất ba tháng bổng lộc oan ức, bọn họ cũng ăn chay nốt. Huynh đệ có nạn cùng chịu mà! Khốn nỗi, võ tướng hoạt động tay chân rất nhiều nên bọn họ thường chịu cảnh da bụng dính da lưng. Thế nên, bàn tiệc thịnh soạn trước mắt khác nào trêu ngươi mấy kẻ nghèo khó đâu!
– Bọn ta chuẩn bị tiệc để mừng chiến công của muội đấy!- Phan Nhật Minh kéo nàng ngồi xuống ghế, gắp một cái đùi gà quay vàng rộm bỏ vào chén nàng và cười tươi như hoa- Muội thuyết phục được bệ hạ rồi, đúng không?
– E he… thật ra…- Mai Dạ Thảo chắp hai tay vái lạy, giọng buồn thảm đáp- Xin lỗi các huynh! Dạ Thảo bại trận rồi!
– CÁI GÌ???- Sáu cái miệng đang nhai nhuồm nhoàm đứng hình tức thì.
Ngô Thiếu Kỳ trợn mắt nuốt trọng rồi sau một tràng ho sù sụ, anh run run nói:
– Ta… ta không tin! Chả phải bệ hạ sủng muội đến tận trời, nghe lời muội như sấm à? Tại… tại sao?
Mai Dạ Thảo thở dài. Hồi tưởng lại chuyện đã qua giữa nàng và Hàn Thừa Triết, nàng lại thấy toát mồ hôi hột.
Ngày đó, nàng tiễn Trần Ngôn Thanh xong là lập tức đến thư phòng tìm hoàng đế. Nàng quyết chí hỏi cho ra lẽ tại sao hắn lại ép hôn Thành ca đáng thương của nàng.
Hàn Thừa Triết đang phê duyệt tấu chương trong ngự thư phòng. Mùi trầm thoang thoảng quyện vào không gian, hắn ngồi sau án thư, tay cầm bút lướt nhẹ nhàng trên mặt giấy trông đẹp như một bức tranh. Nhìn thấy nàng, hắn không tỏ ra vui mừng còn nhíu mày, hỏi:
– Nếu ta nhớ không lầm thì đây là lúc nàng học vẽ với Dương họa sư. Nàng trốn học đấy à?
– Khụ… khụ…- Bị hắn bắt bí, nàng vờ ho khan để đánh trống lảng- Ta thấy không khỏe trong người nên xin lão sư cho nghỉ sớm…
– Ổ?- Mày kiếm nhướng lên- Nàng đến đây cho ta xem xem.
Dạ Thảo nhìn trước ngó sau, đám thái giám không biết đã rút lui tự thuở nào, nàng tự thấy mình không có gì bất ổn nên bước lại gần hắn. Khi chỉ còn cách hắn hai bước, hắn bỗng vươn tay kéo nàng ngã nhào vào lòng mình. Nàng còn chưa kịp phản ứng, hắn đã cọ cọ trán hắn vào trán nàng.
– Không sao! Nhiệt độ vẫn bình thường!- Hắn khẽ cười- Này, hay là nàng nhớ ta nên tìm cớ đấy?
Nụ cười của hắn khiến tâm nàng xao động, vội vã cúi gầm mặt để che sự ngượng ngùng. Hắn nhìn vành tai đỏ ửng của nàng mà thấy thực sảng khoái. Này là do nàng tự nạp mạng, không thể trách hắn!
Chậm rãi nâng mặt nàng lên và nhìn sâu vào đôi mắt long lanh như hồ thu ấy của nàng, hắn thì thầm:
– Nàng không nhớ cũng không sao! Có ta nhớ nàng là được rồi!
Và rồi, đôi môi nàng nhanh chóng bị hắn chiếm lĩnh. Tâm trí nàng bỗng hóa ra trống rỗng, cả người lâng lâng như người say. Đến khi nàng sực nhớ ra lý do tại sao đến gặp hắn thì hắn đã bế nàng lên giường, khụ khụ, lúc đế vương hành sự không tiện ngắt ngang!
Ngày thứ hai, nàng kiên quyết không khuất phục trước mỹ nam kế của hắn. Đáng tiếc, hắn cùng các vị đại thần họp bàn kế hoạch xây hoàng lăng cho phụ hoàng và mẫu hậu từ sáng sớm đến tối mịt vẫn chưa xong. Nàng đã rất muốn làm nông dân ôm cây đợi thỏ, đáng tiếc do bị hắn bắt làm việc tăng ca ban đêm khiến nàng không chiến đấu lại cơn buồn ngủ.
Nửa đêm giật mình thức giấc, sực nhớ ra là phải chờ hắn để bàn việc thì hắn đã nằm sát cạnh nàng, hắn vòng tay ôm chặt ép đầu nàng vào ngực hắn. Trong đêm tối, ánh mắt hắn phản chiếu ánh nến lấp lánh như sao trời.
– Đã bàn việc xong rồi chứ?- Nàng rụt rè hỏi.
– Ừm…- Hắn gật gật đầu- ta hoàn thành xong bản thiết kế là vội về ngay. Kinh phí không đủ nên phải chỉnh sửa mãi…
Tim nàng nhói đau. Nhắc tới kinh phí là nhắc tới lỗi của nàng. Vì lấy nàng, hắn cắn răng hạ chiếu giảm thuế ba năm hại mọi chi tiêu của hoàng cung cũng giảm theo. Nàng vò vò gấu áo, thủ thỉ:
– Xin lỗi…
– Ngốc à, nói gì thế?- Hắn yêu chiều hôn nhẹ trán nàng như ngửi hương từ một đóa hoa trân quý và thì thầm- Ta thà không cầu vinh hoa, chỉ cầu được cùng nàng bạch đầu giai lão, nàng không muốn sao?
Dĩ nhiên, đó cũng là tâm nguyện một đời của nàng. Tại sao hắn lúc nào cũng nói những lời khiến tim nàng ngọt lịm như thế…
Á, khoan đã! Lý trí đột nhiên lôi nàng tỉnh dậy. Đây là mỹ nam kế, nàng không được sa lầy! Nàng nuốt khan rồi ngập ngừng nói:
– Thừa… Thừa Triết, ta … ta có chuyện muốn nói với ngài…
– Có quan trọng không?- Hắn ngáp dài ra vẻ cực kỳ uể oải.
Haiz, nhìn biểu tình của hắn, nàng âm thầm thở dài rồi lắc đầu lia lịa:
– Cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi…
– Vậy để mai bàn nhé?
– A…ừm…
Đôi mắt hắn xác nhận cái gật đầu rất không cam tâm của nàng xong thì nhanh chóng cụp xuống. Hơi thở hắn dần trở nên đều đều. Thế là mất toi ngày thứ hai!
Nàng mím môi thề với lòng ngày thứ ba nhất định phải nói. Việc hôn sự của Thành ca càng để lâu càng lan rộng, nếu không ngăn chặn lúc này ngày sau sẽ khó vãn hồi.
Sáng nay, nàng thức giấc thật sớm. Hoàng đế vừa mở mắt ra là nàng lập tức đánh đòn phủ đầu:
– Thừa Triết! Ta không đợi được! Chuyện ta muốn nói với ngài cực kỳ quan trọng!!!
Hắn ung dung ngồi dậy, mặt không chút ngạc nhiên. Chuyện đó đến tai nàng mà nàng không hỏi hắn mới lạ! Đáng tiếc, tên đã bắn rồi, hắn không tài nào chụp lại được nữa…
– Thánh chỉ ban hôn cho Thành ca và Mạc tiểu thư ta không thể thu hồi! Nàng từ bỏ ý định đi!- Hắn nhún vai, quyết định lật bài ngửa với nàng.
– Ngài biết điều ta định nói?- Mắt nàng chữ O, miệng chữ A, giọng nàng run run- Sao… sao…
Hắn phì cười vừa đưa tay vén mớ tóc mai ra sau tai cho nàng. Bàn tay hắn thuận tiện xoa xoa gò má nàng, nụ cười mị hoặc lại hé ra:
– Vì sao ta biết ư? Hôm trước nàng đến ngự thư phòng còn không phải vì lý do này sao? Nàng chưa bao giờ quan tâm chính sự, tất cả những việc nàng làm đều vì ta và hắn. Nhìn ánh mắt sốt ruột của nàng là ta đoán ra rồi!
Nàng siết chặt nắm tay. Hắn đã sớm rõ mà còn đùa bỡn nàng như thế!
– Thế thì ta không vòng vo nữa!- Nàng gạt tay hắn ra, giọng đầy âm khí- Ta phản đối ép hôn! Thành ca vốn không yêu người ta, huynh ấy lỡ chạm vào Mạc Yên Đình chỉ có ý tốt là cứu nàng. Thành ca vừa là huynh vừa là ân nhân của chúng ta. Về lý về tình đều không đáng bị đối xử như vậy!
Hàn Thừa Triết bật cười ha hả. Nàng phồng má giận dỗi rồi đứng phắt dậy. Nhưng, hắn đã nhanh hơn nàng một bước. Hắn chụp lấy tay nàng, kéo nàng trở lại rồi thuận thế dùng hai tay đè lên bả vai ép nàng nằm xuống giường. Giọng hắn vẫn tràn ngập ý cười:
– Lần đầu ta mới thấy nàng giận dỗi. Thật đáng yêu nha!
– Ngài…- Nàng nghiến răng, nắm tay siết chặt, lòng phân vân có nên cho hắn một cước hay không.
– Thành ca đã hai mươi chín tuổi rồi, không còn nhỏ nữa. Nàng không muốn huynh ấy sớm thành gia lập thất sao?- Nhìn sâu vào đôi mắt giận đến tóe lửa của nàng, Thừa Triết cười khổ- Vả lại, chúng ta nợ Mạc Yên Đình quá nhiều. Do ta hủy hôn nên có lời đồn nàng ấy có tướng khắc phu, đi đâu cũng bị người ta dị nghị. Tử Lâm là tộc man di, ta gả nàng ấy sang xứ lạ chưa hẳn là bù đắp tốt nhất. Thành ca cứu nàng ấy bằng cách hô hấp nhân tạo nhưng lại hại nàng ấy chịu nhục trước bao nhiêu ánh mắt của hạ nhân. Nàng nói, ta phải làm sao đây?
Dạ Thảo tiếp tục nuốt khan. Lời hắn nói không phải không có lý, chỉ là…
– Nhưng ta không cho rằng Thành ca cứu người là sai! Chúng ta có thiếu gì cách để đền bù cho nàng ấy kia mà?
– Ồ?- Hàn Thừa Triết nhướng mày, lộ ra nụ cười gian xảo- Ta đoán nàng không biết “hô hấp nhân tạo” là cái gì đúng không?
Nàng mím môi gật đầu, lòng thầm kêu không ổn. Mỗi lần Thừa Triết lộ ra nụ cười này với nàng chính là hắn vừa khám phá ra trò thú vị nào đó. Quả nhiên, hắn vừa đè lên người nàng vừa kề miệng sát lỗ tai nàng thì thầm mấy chữ rùng rợn sau:
– Vậy… trẫm không ngại thị phạm lại cho ái khanh xem!
Rồi không cho nàng có cơ hội phản hồi ý kiến, môi hắn lập tức khóa chặt môi nàng…
Rốt cuộc, hơn một giờ sau, Mai Dạ Thảo nhìn Hàn Thừa Triết được đám thái giám chỉnh chu hoàng bào chuẩn bị thượng triều với vẻ mặt tươi phơi phới, nụ cười đậu khóe môi không chịu tan. Hắn có biết hắn không những hại nhân sinh quần chúng đỏ mặt tía tai mà còn hại nàng đau đớn cõi lòng, khóc thầm trong dạ chăng? Oaaaa, Thành ca à Thanh ca, biện pháp hô hấp nhân tạo của huynh thật đáng sợ!!!
Chấm dứt hồi tưởng.
Mai Dạ Thảo ngước nhìn ánh mắt long lanh chờ mong câu giải thích của nàng từ đám huynh đệ mà thấy hối hận tràn trề. Nàng biết ăn nói sao đây? Mấy lý do của nàng nếu công khai ra còn không bị họ ném đá mới lạ! Hừ, ngẫm tới ngẫm lui, Thừa Triết đúng là biết cách làm khó nàng. Hắn chặt đường lui của nàng, muốn nàng vì mất mặt mà tự rút khỏi tổ chức đây mà!
Bỗng nhiên, một chiếc phao cứu sinh được đưa trước mặt nàng. Anh đứng nhỏm dậy, vỗ vỗ vai nàng, ánh cười trong mắt anh thực ấm áp. Bằng một câu nói, Trần Ngôn Thanh lập tức xoay chuyển tình thế làm chú ý của mọi người từ Mai Dạ Thảo lập tức rơi vào người anh.
– Thực ra ta biết chắc Dạ Thảo sẽ thất bại, mọi người cũng đừng trách muội ấy!
– Thanh ca!- Ngô Thiếu Kỳ nhíu mày khó hiểu- Người đề cử Thảo muội là huynh, sao giờ huynh lại nói thế?
Trần Ngôn Thanh từ tốn nhấp một ngụm trà, khóe môi nhếch lên, đáp:
– Các ngươi thật ngây thơ! Nếu nhờ Dạ Thảo mà bệ hạ hủy hôn thì Thành ca có cần đau đầu thế không? Ta hỏi các ngươi, thứ bệ hạ đã quyết rồi có bao giờ bệ hạ hồi tâm không? Ta không nói xa vời, lấy ví dụ chuyện trước đây giữa bệ hạ và Thảo muội đi…
Năm người kia lập tức ngộ ra chân lý. Đúng là vì Dạ Thảo bệ hạ có thể đấu với bá quan, lại có thể cam tâm từ bỏ giang sơn. Huống chi chuyện của Thành ca không phức tạp như chuyện cũ đó thì việc thuyết phục bệ hạ còn khó gấp vạn lần!
Bên này, Mai Dạ Thảo sững sờ. Nàng vốn tưởng vị trí của nàng trong kế hoạch cực kỳ quan trọng, thế mà…
– Coi các ngươi kìa!- Trần Ngôn Thanh nhìn những gương mặt nhăn nhó như trái khổ qua của huynh đệ muội mà lắc đầu phì cười- Nản gì chứ! Chúng ta biết tin Thành ca bị ban hôn mà không có phản ứng gì mới đáng nghi. Ta để Dạ Thảo thăm dò ý bệ hạ cốt để bệ hạ lơ là cảnh giác, ngài sẽ nghĩ chúng ta vì tuyệt vọng mà hủy kế hoạch hoặc ít ra chúng ta đã kiêng nể ngài vài phần. Ha ha, đáng tiếc, ý định của ta khi mời Thảo muội tham gia chỉ vì kế hoạch nhất thiết phải có nữ tham dự và để đề phòng ngày sau bệ hạ khép chúng ta vào tội khi quân. Ngay từ đầu, ta không định với đối phó bệ hạ mà chính là Mạc Yên Đình. Là nàng ta nha!
Đôi mắt sáu người người lạ sáng rực như mặt trời vừa tan mây mù sau cơn bão. Tốt rồi, kế hoạch lại được hồi sinh!
– Chuyện đó… các huynh cứ yên tâm!- Vừa thoát khỏi kiếp nạn bị truy vấn, Mai Dạ Thảo vui vẻ nói- Dạ Thảo nhất định cùng tiến cùng lui với mọi người. Nếu phải chết, huynh muội ta cùng chết!
– Oaaa, Thảo muội!- Lâm Kiệt ngồi kế bên nàng, gạt lệ rưng rưng nói- Quả nhiên là người nhà của chúng ta! Tốt lắm! Tốt lắm!
– Thế… tiếp theo ta phải làm sao?- Vũ Khải Duy đặt chén canh trống trơn xuống bàn một cái cạch, anh đan tay nâng cằm, nhướng mày nhìn chăm chăm về phía Trần Ngôn Thanh, hỏi- Đệ vẽ kế hoạch tới đâu rồi?
Trần Ngôn Thanh không đáp. Anh cầm bình rượu rót đầy bảy chung rồi phân phát cho từng người. Sau đó, anh uống cạn chung của mình. Sáu người kia tuy không hiểu ất giáp gì vẫn cạn chung với anh. Tiếp theo, anh lại gắp thức ăn phân phát vô chén từng người một và cũng gắp một đũa bỏ vào miệng mình nhai ngon lành. Lần này, sáu người chớp chớp mắt nhìn anh nghi hoặc.
– Thanh… Thanh ca…- Dương Vân Thiên run rẩy chỉ chỉ vào chén mình- Huynh định thuốc mọi người à? Rượu thịt này không phải đã bỏ cái gì kỳ dị đó chứ?
– Xùy, ăn nói bậy bạ! Mọi người cùng ăn đi!- Anh lại gắp một miếng khác bỏ vô miệng mình, vừa nhai vừa nhắm mắt hưởng thụ- Rượu thơm, thịt ngon, huynh đệ tốt còn gì sướng bằng đây?!
– Thanh ca,- Nhận lấy ánh mắt thúc giục từ mọi người, Dạ Thảo rụt rè lên tiếng- ý huynh là gì vậy? Không phải chúng ta đang bàn kế hoạch hủy hôn sao?
Anh nhìn biểu hiện kinh hãi của mọi người mà lắc đầu thở dài. Anh nói:
– Huynh đệ muội chúng ta đã lâu không gặp, chẳng phải là nên chè chén một bữa thỏa thích như muội mong đợi sao? Có thực mới vực được đạo, ăn no rồi mới có sức chiến đấu chứ!
– À…- Nàng gật gù ra vẻ hiểu biết rồi lại ấp úng- thế… thế còn kế hoạch…
– Ta chưa nghĩ ra!
– CÁI GÌ???- Sáu cái miệng đồng thanh hét lớn.
– Aiz- Anh dùng hai ngón tay trỏ bịt chặt lỗ tay vừa nhún vai, cười trừ- ta nói thật đó! Ta có bao giờ gạt mọi người đâu!
Sáu người đưa mắt nhìn nhau, nghiến răng ken két, nghĩ bụng “Vô khối lần lừa gạt thì có!!!”
– Nào, nào! Không ai ăn là ta ăn hết nha!- Anh vui vẻ uống chung thứ hai rồi rót tiếp chung thứ ba, tay kia cầm đùi gà ngoạm một miếng to. Nhai nuốt xong, anh thong thả nói- Thật ra ta đã cho người đi dò la rồi. Chúng ta cứ vừa ăn vừa chờ tin đi!
– HẢ???- Lại là âm thanh sáu trong một kêu lên.
– Ờ thì…- Anh cười tít mắt- có hiểu nàng ta mới trăm trận trăm thắng chứ!
Sau khi liếc mắt nhìn nhau, sáu người chụp lấy đũa, cầm chén và và thức ăn vào miệng ngay. Trần Ngôn Thanh còn đang hứng khởi thì anh phát hiện ra một điều kì quái, cứ món nào anh chấm là món đó bị cưỡm mất. Đôi khi, hai, ba đũa cùng tranh với anh. Anh toát mồ hôi nghĩ, đám huynh đệ muội này đói thế sao?
Nửa canh giờ sau, bàn tiệc ngổn ngang như một bãi chiến trường. Chú ý: là chiến trường đúng nghĩa nha! Vì rằng, quân thắng trận rút lui hết chỉ để một tàn binh ở lại.
Anh vừa bị trói gô vào ghế lại được khuyến mãi thêm một cái đùi gà nhét vào miệng. Trước mắt anh, một bên ngự trên bàn là tờ hóa đơn dài như sớ táo quân, một bên là tên tiểu nhị đứng khoanh tay nhịp nhịp chân, nói:
– Trần gia, huynh đệ của ngài nói ngài sẽ thanh toán hết! Bao gồm nợ cũ lẫn nợ mới ạ!!!
– Cái gì???- Anh giãy giụa vừa phun đùi gà ra vừa gầm lên- Các ngươi là huynh đệ xấu xa! Để xem ta trị các ngươi thế nào! Nhớ đó! ….
Sau khi lừa đám cung nữ, thái giám theo bám đuôi, Mai Dạ Thảo giả dạng nam trang đến Thanh Tâm trà lâu nổi tiếng kinh thành họp mặt với các “chiến hữu”.
Vừa bước vào quán, nàng được chào đón bằng vô khối ánh nhìn thèm thuồng, ganh tỵ, ngưỡng mộ của trà khách. Sáu nam tử khôi ngô tuấn tú, mỗi người một vẻ, muốn đẹp dịu dàng hay đẹp lạnh lùng, muốn ngây thơ hay sõi đời đều có đủ, đang dàn hàng ngang đợi nàng bên cửa. Mà nàng trông chẳng khác gì thiên tiên hạ phàm, mày thanh mắt tú, áo trắng khoát ngoại y màu thanh thiên mỏng như cánh ve, thắt lưng cẩn ngọc, tay phe phẩy quạt thơ, nhoẻn miệng cười, cất giọng oanh vàng:
– Xin lỗi, đã đến muộn! Mọi người đợi có lâu không?
Sáu người lập tức lắc đầu. Rồi không đợi nàng chào hỏi, cả bọn kéo nàng đến một gian phòng kín đáo, tiệc rượu ê hề một bàn đợi sẵn. Nàng nhìn bàn tiệc rồi lại nhìn ánh mắt háo hức của mọi người. Lòng nàng chợt nảy ra một câu hỏi: không phải các huynh đã lâu không đụng tới rượu thịt chứ?!
E hèm, chính xác như Dạ Thảo đoán, sáu người lâu rồi không biết mùi thịt là gì! Từ ngày nào đó họ đi dự tiệc mừng Thành ca làm Thành vương và hôm nào đó nghe tin Thành ca ngày ngày ăn rau xanh, đậu hủ cùng cơm trắng vì mất ba tháng bổng lộc oan ức, bọn họ cũng ăn chay nốt. Huynh đệ có nạn cùng chịu mà! Khốn nỗi, võ tướng hoạt động tay chân rất nhiều nên bọn họ thường chịu cảnh da bụng dính da lưng. Thế nên, bàn tiệc thịnh soạn trước mắt khác nào trêu ngươi mấy kẻ nghèo khó đâu!
– Bọn ta chuẩn bị tiệc để mừng chiến công của muội đấy!- Phan Nhật Minh kéo nàng ngồi xuống ghế, gắp một cái đùi gà quay vàng rộm bỏ vào chén nàng và cười tươi như hoa- Muội thuyết phục được bệ hạ rồi, đúng không?
– E he… thật ra…- Mai Dạ Thảo chắp hai tay vái lạy, giọng buồn thảm đáp- Xin lỗi các huynh! Dạ Thảo bại trận rồi!
– CÁI GÌ???- Sáu cái miệng đang nhai nhuồm nhoàm đứng hình tức thì.
Ngô Thiếu Kỳ trợn mắt nuốt trọng rồi sau một tràng ho sù sụ, anh run run nói:
– Ta… ta không tin! Chả phải bệ hạ sủng muội đến tận trời, nghe lời muội như sấm à? Tại… tại sao?
Mai Dạ Thảo thở dài. Hồi tưởng lại chuyện đã qua giữa nàng và Hàn Thừa Triết, nàng lại thấy toát mồ hôi hột.
Ngày đó, nàng tiễn Trần Ngôn Thanh xong là lập tức đến thư phòng tìm hoàng đế. Nàng quyết chí hỏi cho ra lẽ tại sao hắn lại ép hôn Thành ca đáng thương của nàng.
Hàn Thừa Triết đang phê duyệt tấu chương trong ngự thư phòng. Mùi trầm thoang thoảng quyện vào không gian, hắn ngồi sau án thư, tay cầm bút lướt nhẹ nhàng trên mặt giấy trông đẹp như một bức tranh. Nhìn thấy nàng, hắn không tỏ ra vui mừng còn nhíu mày, hỏi:
– Nếu ta nhớ không lầm thì đây là lúc nàng học vẽ với Dương họa sư. Nàng trốn học đấy à?
– Khụ… khụ…- Bị hắn bắt bí, nàng vờ ho khan để đánh trống lảng- Ta thấy không khỏe trong người nên xin lão sư cho nghỉ sớm…
– Ổ?- Mày kiếm nhướng lên- Nàng đến đây cho ta xem xem.
Dạ Thảo nhìn trước ngó sau, đám thái giám không biết đã rút lui tự thuở nào, nàng tự thấy mình không có gì bất ổn nên bước lại gần hắn. Khi chỉ còn cách hắn hai bước, hắn bỗng vươn tay kéo nàng ngã nhào vào lòng mình. Nàng còn chưa kịp phản ứng, hắn đã cọ cọ trán hắn vào trán nàng.
– Không sao! Nhiệt độ vẫn bình thường!- Hắn khẽ cười- Này, hay là nàng nhớ ta nên tìm cớ đấy?
Nụ cười của hắn khiến tâm nàng xao động, vội vã cúi gầm mặt để che sự ngượng ngùng. Hắn nhìn vành tai đỏ ửng của nàng mà thấy thực sảng khoái. Này là do nàng tự nạp mạng, không thể trách hắn!
Chậm rãi nâng mặt nàng lên và nhìn sâu vào đôi mắt long lanh như hồ thu ấy của nàng, hắn thì thầm:
– Nàng không nhớ cũng không sao! Có ta nhớ nàng là được rồi!
Và rồi, đôi môi nàng nhanh chóng bị hắn chiếm lĩnh. Tâm trí nàng bỗng hóa ra trống rỗng, cả người lâng lâng như người say. Đến khi nàng sực nhớ ra lý do tại sao đến gặp hắn thì hắn đã bế nàng lên giường, khụ khụ, lúc đế vương hành sự không tiện ngắt ngang!
Ngày thứ hai, nàng kiên quyết không khuất phục trước mỹ nam kế của hắn. Đáng tiếc, hắn cùng các vị đại thần họp bàn kế hoạch xây hoàng lăng cho phụ hoàng và mẫu hậu từ sáng sớm đến tối mịt vẫn chưa xong. Nàng đã rất muốn làm nông dân ôm cây đợi thỏ, đáng tiếc do bị hắn bắt làm việc tăng ca ban đêm khiến nàng không chiến đấu lại cơn buồn ngủ.
Nửa đêm giật mình thức giấc, sực nhớ ra là phải chờ hắn để bàn việc thì hắn đã nằm sát cạnh nàng, hắn vòng tay ôm chặt ép đầu nàng vào ngực hắn. Trong đêm tối, ánh mắt hắn phản chiếu ánh nến lấp lánh như sao trời.
– Đã bàn việc xong rồi chứ?- Nàng rụt rè hỏi.
– Ừm…- Hắn gật gật đầu- ta hoàn thành xong bản thiết kế là vội về ngay. Kinh phí không đủ nên phải chỉnh sửa mãi…
Tim nàng nhói đau. Nhắc tới kinh phí là nhắc tới lỗi của nàng. Vì lấy nàng, hắn cắn răng hạ chiếu giảm thuế ba năm hại mọi chi tiêu của hoàng cung cũng giảm theo. Nàng vò vò gấu áo, thủ thỉ:
– Xin lỗi…
– Ngốc à, nói gì thế?- Hắn yêu chiều hôn nhẹ trán nàng như ngửi hương từ một đóa hoa trân quý và thì thầm- Ta thà không cầu vinh hoa, chỉ cầu được cùng nàng bạch đầu giai lão, nàng không muốn sao?
Dĩ nhiên, đó cũng là tâm nguyện một đời của nàng. Tại sao hắn lúc nào cũng nói những lời khiến tim nàng ngọt lịm như thế…
Á, khoan đã! Lý trí đột nhiên lôi nàng tỉnh dậy. Đây là mỹ nam kế, nàng không được sa lầy! Nàng nuốt khan rồi ngập ngừng nói:
– Thừa… Thừa Triết, ta … ta có chuyện muốn nói với ngài…
– Có quan trọng không?- Hắn ngáp dài ra vẻ cực kỳ uể oải.
Haiz, nhìn biểu tình của hắn, nàng âm thầm thở dài rồi lắc đầu lia lịa:
– Cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi…
– Vậy để mai bàn nhé?
– A…ừm…
Đôi mắt hắn xác nhận cái gật đầu rất không cam tâm của nàng xong thì nhanh chóng cụp xuống. Hơi thở hắn dần trở nên đều đều. Thế là mất toi ngày thứ hai!
Nàng mím môi thề với lòng ngày thứ ba nhất định phải nói. Việc hôn sự của Thành ca càng để lâu càng lan rộng, nếu không ngăn chặn lúc này ngày sau sẽ khó vãn hồi.
Sáng nay, nàng thức giấc thật sớm. Hoàng đế vừa mở mắt ra là nàng lập tức đánh đòn phủ đầu:
– Thừa Triết! Ta không đợi được! Chuyện ta muốn nói với ngài cực kỳ quan trọng!!!
Hắn ung dung ngồi dậy, mặt không chút ngạc nhiên. Chuyện đó đến tai nàng mà nàng không hỏi hắn mới lạ! Đáng tiếc, tên đã bắn rồi, hắn không tài nào chụp lại được nữa…
– Thánh chỉ ban hôn cho Thành ca và Mạc tiểu thư ta không thể thu hồi! Nàng từ bỏ ý định đi!- Hắn nhún vai, quyết định lật bài ngửa với nàng.
– Ngài biết điều ta định nói?- Mắt nàng chữ O, miệng chữ A, giọng nàng run run- Sao… sao…
Hắn phì cười vừa đưa tay vén mớ tóc mai ra sau tai cho nàng. Bàn tay hắn thuận tiện xoa xoa gò má nàng, nụ cười mị hoặc lại hé ra:
– Vì sao ta biết ư? Hôm trước nàng đến ngự thư phòng còn không phải vì lý do này sao? Nàng chưa bao giờ quan tâm chính sự, tất cả những việc nàng làm đều vì ta và hắn. Nhìn ánh mắt sốt ruột của nàng là ta đoán ra rồi!
Nàng siết chặt nắm tay. Hắn đã sớm rõ mà còn đùa bỡn nàng như thế!
– Thế thì ta không vòng vo nữa!- Nàng gạt tay hắn ra, giọng đầy âm khí- Ta phản đối ép hôn! Thành ca vốn không yêu người ta, huynh ấy lỡ chạm vào Mạc Yên Đình chỉ có ý tốt là cứu nàng. Thành ca vừa là huynh vừa là ân nhân của chúng ta. Về lý về tình đều không đáng bị đối xử như vậy!
Hàn Thừa Triết bật cười ha hả. Nàng phồng má giận dỗi rồi đứng phắt dậy. Nhưng, hắn đã nhanh hơn nàng một bước. Hắn chụp lấy tay nàng, kéo nàng trở lại rồi thuận thế dùng hai tay đè lên bả vai ép nàng nằm xuống giường. Giọng hắn vẫn tràn ngập ý cười:
– Lần đầu ta mới thấy nàng giận dỗi. Thật đáng yêu nha!
– Ngài…- Nàng nghiến răng, nắm tay siết chặt, lòng phân vân có nên cho hắn một cước hay không.
– Thành ca đã hai mươi chín tuổi rồi, không còn nhỏ nữa. Nàng không muốn huynh ấy sớm thành gia lập thất sao?- Nhìn sâu vào đôi mắt giận đến tóe lửa của nàng, Thừa Triết cười khổ- Vả lại, chúng ta nợ Mạc Yên Đình quá nhiều. Do ta hủy hôn nên có lời đồn nàng ấy có tướng khắc phu, đi đâu cũng bị người ta dị nghị. Tử Lâm là tộc man di, ta gả nàng ấy sang xứ lạ chưa hẳn là bù đắp tốt nhất. Thành ca cứu nàng ấy bằng cách hô hấp nhân tạo nhưng lại hại nàng ấy chịu nhục trước bao nhiêu ánh mắt của hạ nhân. Nàng nói, ta phải làm sao đây?
Dạ Thảo tiếp tục nuốt khan. Lời hắn nói không phải không có lý, chỉ là…
– Nhưng ta không cho rằng Thành ca cứu người là sai! Chúng ta có thiếu gì cách để đền bù cho nàng ấy kia mà?
– Ồ?- Hàn Thừa Triết nhướng mày, lộ ra nụ cười gian xảo- Ta đoán nàng không biết “hô hấp nhân tạo” là cái gì đúng không?
Nàng mím môi gật đầu, lòng thầm kêu không ổn. Mỗi lần Thừa Triết lộ ra nụ cười này với nàng chính là hắn vừa khám phá ra trò thú vị nào đó. Quả nhiên, hắn vừa đè lên người nàng vừa kề miệng sát lỗ tai nàng thì thầm mấy chữ rùng rợn sau:
– Vậy… trẫm không ngại thị phạm lại cho ái khanh xem!
Rồi không cho nàng có cơ hội phản hồi ý kiến, môi hắn lập tức khóa chặt môi nàng…
Rốt cuộc, hơn một giờ sau, Mai Dạ Thảo nhìn Hàn Thừa Triết được đám thái giám chỉnh chu hoàng bào chuẩn bị thượng triều với vẻ mặt tươi phơi phới, nụ cười đậu khóe môi không chịu tan. Hắn có biết hắn không những hại nhân sinh quần chúng đỏ mặt tía tai mà còn hại nàng đau đớn cõi lòng, khóc thầm trong dạ chăng? Oaaaa, Thành ca à Thanh ca, biện pháp hô hấp nhân tạo của huynh thật đáng sợ!!!
Chấm dứt hồi tưởng.
Mai Dạ Thảo ngước nhìn ánh mắt long lanh chờ mong câu giải thích của nàng từ đám huynh đệ mà thấy hối hận tràn trề. Nàng biết ăn nói sao đây? Mấy lý do của nàng nếu công khai ra còn không bị họ ném đá mới lạ! Hừ, ngẫm tới ngẫm lui, Thừa Triết đúng là biết cách làm khó nàng. Hắn chặt đường lui của nàng, muốn nàng vì mất mặt mà tự rút khỏi tổ chức đây mà!
Bỗng nhiên, một chiếc phao cứu sinh được đưa trước mặt nàng. Anh đứng nhỏm dậy, vỗ vỗ vai nàng, ánh cười trong mắt anh thực ấm áp. Bằng một câu nói, Trần Ngôn Thanh lập tức xoay chuyển tình thế làm chú ý của mọi người từ Mai Dạ Thảo lập tức rơi vào người anh.
– Thực ra ta biết chắc Dạ Thảo sẽ thất bại, mọi người cũng đừng trách muội ấy!
– Thanh ca!- Ngô Thiếu Kỳ nhíu mày khó hiểu- Người đề cử Thảo muội là huynh, sao giờ huynh lại nói thế?
Trần Ngôn Thanh từ tốn nhấp một ngụm trà, khóe môi nhếch lên, đáp:
– Các ngươi thật ngây thơ! Nếu nhờ Dạ Thảo mà bệ hạ hủy hôn thì Thành ca có cần đau đầu thế không? Ta hỏi các ngươi, thứ bệ hạ đã quyết rồi có bao giờ bệ hạ hồi tâm không? Ta không nói xa vời, lấy ví dụ chuyện trước đây giữa bệ hạ và Thảo muội đi…
Năm người kia lập tức ngộ ra chân lý. Đúng là vì Dạ Thảo bệ hạ có thể đấu với bá quan, lại có thể cam tâm từ bỏ giang sơn. Huống chi chuyện của Thành ca không phức tạp như chuyện cũ đó thì việc thuyết phục bệ hạ còn khó gấp vạn lần!
Bên này, Mai Dạ Thảo sững sờ. Nàng vốn tưởng vị trí của nàng trong kế hoạch cực kỳ quan trọng, thế mà…
– Coi các ngươi kìa!- Trần Ngôn Thanh nhìn những gương mặt nhăn nhó như trái khổ qua của huynh đệ muội mà lắc đầu phì cười- Nản gì chứ! Chúng ta biết tin Thành ca bị ban hôn mà không có phản ứng gì mới đáng nghi. Ta để Dạ Thảo thăm dò ý bệ hạ cốt để bệ hạ lơ là cảnh giác, ngài sẽ nghĩ chúng ta vì tuyệt vọng mà hủy kế hoạch hoặc ít ra chúng ta đã kiêng nể ngài vài phần. Ha ha, đáng tiếc, ý định của ta khi mời Thảo muội tham gia chỉ vì kế hoạch nhất thiết phải có nữ tham dự và để đề phòng ngày sau bệ hạ khép chúng ta vào tội khi quân. Ngay từ đầu, ta không định với đối phó bệ hạ mà chính là Mạc Yên Đình. Là nàng ta nha!
Đôi mắt sáu người người lạ sáng rực như mặt trời vừa tan mây mù sau cơn bão. Tốt rồi, kế hoạch lại được hồi sinh!
– Chuyện đó… các huynh cứ yên tâm!- Vừa thoát khỏi kiếp nạn bị truy vấn, Mai Dạ Thảo vui vẻ nói- Dạ Thảo nhất định cùng tiến cùng lui với mọi người. Nếu phải chết, huynh muội ta cùng chết!
– Oaaa, Thảo muội!- Lâm Kiệt ngồi kế bên nàng, gạt lệ rưng rưng nói- Quả nhiên là người nhà của chúng ta! Tốt lắm! Tốt lắm!
– Thế… tiếp theo ta phải làm sao?- Vũ Khải Duy đặt chén canh trống trơn xuống bàn một cái cạch, anh đan tay nâng cằm, nhướng mày nhìn chăm chăm về phía Trần Ngôn Thanh, hỏi- Đệ vẽ kế hoạch tới đâu rồi?
Trần Ngôn Thanh không đáp. Anh cầm bình rượu rót đầy bảy chung rồi phân phát cho từng người. Sau đó, anh uống cạn chung của mình. Sáu người kia tuy không hiểu ất giáp gì vẫn cạn chung với anh. Tiếp theo, anh lại gắp thức ăn phân phát vô chén từng người một và cũng gắp một đũa bỏ vào miệng mình nhai ngon lành. Lần này, sáu người chớp chớp mắt nhìn anh nghi hoặc.
– Thanh… Thanh ca…- Dương Vân Thiên run rẩy chỉ chỉ vào chén mình- Huynh định thuốc mọi người à? Rượu thịt này không phải đã bỏ cái gì kỳ dị đó chứ?
– Xùy, ăn nói bậy bạ! Mọi người cùng ăn đi!- Anh lại gắp một miếng khác bỏ vô miệng mình, vừa nhai vừa nhắm mắt hưởng thụ- Rượu thơm, thịt ngon, huynh đệ tốt còn gì sướng bằng đây?!
– Thanh ca,- Nhận lấy ánh mắt thúc giục từ mọi người, Dạ Thảo rụt rè lên tiếng- ý huynh là gì vậy? Không phải chúng ta đang bàn kế hoạch hủy hôn sao?
Anh nhìn biểu hiện kinh hãi của mọi người mà lắc đầu thở dài. Anh nói:
– Huynh đệ muội chúng ta đã lâu không gặp, chẳng phải là nên chè chén một bữa thỏa thích như muội mong đợi sao? Có thực mới vực được đạo, ăn no rồi mới có sức chiến đấu chứ!
– À…- Nàng gật gù ra vẻ hiểu biết rồi lại ấp úng- thế… thế còn kế hoạch…
– Ta chưa nghĩ ra!
– CÁI GÌ???- Sáu cái miệng đồng thanh hét lớn.
– Aiz- Anh dùng hai ngón tay trỏ bịt chặt lỗ tay vừa nhún vai, cười trừ- ta nói thật đó! Ta có bao giờ gạt mọi người đâu!
Sáu người đưa mắt nhìn nhau, nghiến răng ken két, nghĩ bụng “Vô khối lần lừa gạt thì có!!!”
– Nào, nào! Không ai ăn là ta ăn hết nha!- Anh vui vẻ uống chung thứ hai rồi rót tiếp chung thứ ba, tay kia cầm đùi gà ngoạm một miếng to. Nhai nuốt xong, anh thong thả nói- Thật ra ta đã cho người đi dò la rồi. Chúng ta cứ vừa ăn vừa chờ tin đi!
– HẢ???- Lại là âm thanh sáu trong một kêu lên.
– Ờ thì…- Anh cười tít mắt- có hiểu nàng ta mới trăm trận trăm thắng chứ!
Sau khi liếc mắt nhìn nhau, sáu người chụp lấy đũa, cầm chén và và thức ăn vào miệng ngay. Trần Ngôn Thanh còn đang hứng khởi thì anh phát hiện ra một điều kì quái, cứ món nào anh chấm là món đó bị cưỡm mất. Đôi khi, hai, ba đũa cùng tranh với anh. Anh toát mồ hôi nghĩ, đám huynh đệ muội này đói thế sao?
Nửa canh giờ sau, bàn tiệc ngổn ngang như một bãi chiến trường. Chú ý: là chiến trường đúng nghĩa nha! Vì rằng, quân thắng trận rút lui hết chỉ để một tàn binh ở lại.
Anh vừa bị trói gô vào ghế lại được khuyến mãi thêm một cái đùi gà nhét vào miệng. Trước mắt anh, một bên ngự trên bàn là tờ hóa đơn dài như sớ táo quân, một bên là tên tiểu nhị đứng khoanh tay nhịp nhịp chân, nói:
– Trần gia, huynh đệ của ngài nói ngài sẽ thanh toán hết! Bao gồm nợ cũ lẫn nợ mới ạ!!!
– Cái gì???- Anh giãy giụa vừa phun đùi gà ra vừa gầm lên- Các ngươi là huynh đệ xấu xa! Để xem ta trị các ngươi thế nào! Nhớ đó! ….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook