Hung Thần
-
Quyển 3 - Chương 86: Tương lai – Kỳ 2
Dù rằng Lý Huỳnh Lam vẫn còn lịch quay vào ngày mai, nhưng may là buổi chiều, nhắc đến Cao Khôn thì dạo gần đây khả năng tự chủ cùa anh lại càng giảm xút đáng kể. Lý Huỳnh Lam chỉ cần nổi hứng nghịch ngợm một chút, anh sẽ chẳng kiềm chế chi nữa. Chỉ là vẫn có chừng có mực, quyết không để lý do gì làm ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày của Lý Huỳnh Lam, kể cả bị thương.
Dẫu vậy, với thể lực cường tráng đó sau khi kết thúc một lần đã đủ khiến Lý Huỳnh Lam bất động một chỗ không gượng dậy được, đành phải nhờ Cao Khôn xử lý thay mình.
Thời gian đã qua nửa đêm, sinh nhật lần thứ 22 của Lý Huỳnh Lam cũng trôi qua. Giờ này cậu lại đang toàn thân trần trụi chôn mình trong mớ đệm chăn, để lộ đường cong thắt lưng rõ nét và tuyệt đẹp, một cánh tay rũ bên giường, gương mặt bởi vì vừa trải qua tình ái mà ửng hồng, hàng mi thật dài buông xuống, trông vô cùng mệt mỏi.
Sau khi lau sạch cho đối phương, Cao Khôn lại vọt vào phòng tắm tẩy rửa cho mình. Xong xuôi rồi lặng lẽ qua bên kia giường nằm xuống, anh chăm chú nhìn Lý Huỳnh Lam một lúc lâu mới vươn người sang tắt đèn.
Cao Khôn biết Lý Huỳnh Lam lạ giường, lại còn không thích bóng tối, nên cho dù đã có mình ở đây anh vẫn để lại một bóng đèn mờ dưới sàn đất.
Thế mà mới đặt đầu xuống, người nào đó vừa rồi còn trông ngủ rất say lại bất chợt cựa mình, sau đó là một thân thể lạnh như băng chậm rãi dán lại đây.
Cao Khôn cũng không mặc áo ngủ, cơ bắp anh căng chặt tính đàn hồi thì cực tốt, vì vậy mà mỗi lần lên giường Lý Huỳnh Lam đều thích ôm anh ngủ, thỉnh thoảng ngón tay còn không chịu ngoan cứ thế ấn loạn trên thân người ta, song thường chưa chơi đã thì đã bị Cao Khôn bao trọn lấy không cho tác quái thêm.
Giờ phút này cũng vậy, hai tay hai chân của Lý Huỳnh Lam đang quấn lấy Cao Khôn, trong căn phòng với ánh đèn hiu hắt chỉ còn trông thấy hai bóng hình mơ màng, một thì thon dài trắng trẻo nửa còn lại uy mãnh mà ngăm ngăm, hai sắc màu đối lập xen kẽ mà thân mật, thoạt nhìn như một bức tranh đẹp không sao tả xiết, khiến người nhìn kìm lòng chẳng đặng mà trống ngực dồn dập.
Lý Huỳnh Lam cảm nhận được mùi hương quen thuộc của Cao Khôn, chợt nâng lên mi mắt trĩu nặng, từ khe hở liếc mắt nhìn đối phương: “Chơi xấu vậy sao?”
Cao Khôn sửng sốt, lúc này mới nhớ mình quên chuyện gì, vội vàng xốc chăn ra cứ vậy mà nhảy xuống giường.
Lý Huỳnh Lam nghiêng mình sang nhìn Cao Khôn ngồi xổm đằng kia trong chiếc quần lót tứ giác hơi cũ, bóng lưng đang lục lọi túi đồ tùy thân vẫn rắn rỏi như ngày nào, đặc biệt là vùng thắt lưng, tràn ngập sinh lực mạnh mẽ, không biết trong lòng Lý Huỳnh Lam nghĩ tới chuyện gì mà ánh mắt chợt lóe, thoảng như ngượng ngùng lại lẫn chút xảo quyệt mà vươn chân khỏi ổ chăn, hư hỏng quơ qua quơ lại.
Cao Khôn vừa quay sang, suýt nữa ăn phải một đá vào mặt.
Thoáng chốc cổ chân đã bị đối phương cầm lấy, chẳng qua chỉ dừng trong tay Cao Khôn được hai giây lại đưa trở về ổ chăn, không chỉ vậy anh còn giúp Lý Huỳnh Lam kéo phần chăn trượt xuống bả vai lên, kín mít.
Lý Huỳnh Lam xụ mặt, mất hứng nhìn người nào đó quay về giường, lại thấy đối phương nhìn món gì đó trong tay, sau đó nghiêm túc đưa đến trước mặt mình.
“Cho em…”
Lý Huỳnh Lam cúi đầu, chưa hiểu tình hình cho lắm: “Gì vậy?”
Cao Khôn vân vê hai lớp giấy mỏng, đoạn định mở lời thì Lý Huỳnh Lam đã chợt hiểu ra.
“Anh… đưa thứ này cho em?”
Cao Khôn lại nghiêm túc gật đầu.
Lý Huỳnh Lam trừng mắt nhìn anh, dở khóc dở cười. Vật này đã được đặt trong ngăn tủ đầu giường từ rất lâu trước đó, mỗi lần Lý Huỳnh Lam mở ra đều có thể bắt gặp, chỉ là chưa khi nào cậu nảy lên ý định lật ra xem, vậy mà lúc này Cao Khôn lại mang nó làm quà sinh nhật – một cuốn sổ tiết kiệm?!
Thấy biểu hiện của Lý Huỳnh Lam như vậy, Cao Khôn đương nhiên đâm lo, thật ra anh đã có một thời gian suy nghĩ khá lâu, với xã hội hiện đại như ngày nay một người gần thập niên trước như anh trở nên quá xa lạ. Thứ tốt anh cũng sẽ không chọn, bởi lẽ có chọn cũng chưa hẳn là món Lý Huỳnh Lam vừa ý, hơn nữa những món đồ quý giá đó đối phương tuyệt đối tiếp xúc nhiều hơn mình, căn bản là cậu chẳng thiếu thứ gì.
Thế nên sau một hồi đắn đo suy nghĩ, cuối cùng Cao Khôn đã quyết định đưa vật này cho Lý Huỳnh Lam. Tuy chắc rằng cậu cũng không thiếu chút tiền ấy, nhưng đó lại chính là tất cả những gì anh có.
Cao Khôn ăn nói vụng về bắt đầu giải thích: “Anh không biết mua quà thế nào, lại sợ mua nhầm món em không thích, nên là…”
“Nên là anh đơn giản chọn cái này sao?” Lý Huỳnh Lam nghiêng người, chống đầu, lấy tay ước lượng cuốn sổ tiết kiệm.
Cao Khôn vội nói: “Tuy bây giờ chưa bao nhiêu, nhưng mà về sau sẽ càng nhiều.”
Anh biết Lý Huỳnh Lam không quá cần món quà này, so với số cậu kiếm được cùng lắm chỉ là một hạt cát trong sa mạc, thế nhưng ẩn ý sâu trong lời Cao Khôn nói chính là, anh sẽ cố gắng chăm sóc Lý Huỳnh Lam, không để cậu phải chịu khổ thêm, từ nay về sau có thể sống một cuộc sống thoải mái, vô lo vô nghĩ.
“Sau khi kết thúc khóa học, anh muốn mở một quán ăn gia đình. Lớn quá có lẽ sẽ gặp chút khó khăn, nhưng chúng ta có thể bắt đầu từ bước nhỏ, rồi từng chút phát triển, chờ ngày nó trở mình, chúng ta cũng sẽ thay đổi…”
Cao Khôn nói chuyện chưa bao giờ dùng từ trau chuốt, chỉ đơn giản biểu đạt bằng lời ít mà ý nhiều, nghe vào tai vẫn cứ nhạt nhẽo và khô khan như thế. Mắt thấy Lý Huỳnh Lam mãi chưa lên tiếng, Cao Khôn sau khi nói xong cũng dần im lặng.
Lý Huỳnh Lam có thể cảm nhận được ánh mắt tha thiết từ phía bên kia vọng đến, tựa như ẩn chứa vô vàn tia hy vọng, một điều chưa từng xuất hiện trên mặt đầu gỗ từ trước đến nay. Anh đang thực sự hy vọng, hy vọng nhận được câu trả lời từ Lý Huỳnh Lam.
Thế mà không biết Lý Huỳnh Lam lại vừa nghĩ đến cái gì, cậu chợt thu hồi toàn bộ biểu cảm. Trện mặt không có sự cao hứng, vui sướng, hay bâng quơ nói vài lời trêu chọc đối phương như thường lệ, thậm chí cậu còn không cho Cao Khôn một phản ứng có thể rút lui.
Cậu chỉ ngồi đó và rũ mắt rất lâu, sau đó khóe mắt dần ửng đỏ.
Cao Khôn dĩ nhiên hoảng sợ, đưa tay định nâng cằm nhìn mặt Lý Huỳnh Lam.
Nhưng Lý Huỳnh Lam chỉ dùng sức cúi đầu, không cho đối phương bắt gặp cảm xúc nơi đáy mắt.
“Huỳnh Lam… làm sao vậy?”
Cao Khôn sốt suột vì không biết do đâu mà dẫn tới việc người nọ như thế, Lý Huỳnh Lam trước nay luôn quật cường, từ ngày mới quen biết gặp nhiều khổ đau, ngoài trừ năm đó bị nhốt trong kho tối và lần biết được chân tướng thì đến nay chỉ có duy nhất hai lần không kiềm được cảm xúc, Lý Huỳnh Lam làm sao dễ dàng chịu thua? Hiện giờ lại vì một cuốn sổ tiết kiệm mà kiềm lòng chẳng đặng hay sao?
Nghĩ thế Cao Khôn chỉ còn cách hủy kế hoạch ban đầu, vươn tay muốn lấy món đồ kia lại, không để cậu thêm khó xử.
“Nếu em không thích, vậy anh…” Anh muốn nói anh sẽ tặng em thứ khác, chỉ cần là thứ Lý Huỳnh Lam muốn, Cao Khôn sẽ cố gắng bằng bất cứ giá nào.
Song khi anh vừa sắp chạm đến, Lý Huỳnh Lam lại bất chợt tránh đi, sau đó cậu nắm cuốn sổ trong tay thật chặt.
Đây là một cuốn sổ tiết kiệm, nhưng thoáng chốc cậu lại hiểu được, đây cũng không hẳn là một cuốn sổ tiết kiệm bình thường với anh.
Cao Khôn trải qua hai mươi bốn năm trên đời, ngoài tám năm ngồi tù, còn lại phần lớn thời gian của anh đều là chuỗi ngày tháng làm lụng cực khổ chỉ để đấu tranh với cái nghèo, anh quá nghèo, chính vì nghèo mà anh đã mất đi rất nhiều thứ. Chữ “Tiền” này, nó đã trĩu nặng trên vai anh từ thuở còn thơ.
Lúc này, trước mắt Lý Huỳnh Lam bỗng hiện ra một đứa trẻ đang lụi cụi làm thời khóa biểu dưới ánh đèn dầu, bóng lưng ngồi tính sổ nợ trước giường người mẹ, cậu học sinh áo quần ướt đẫm dầm mưa loanh quanh bán bút bi ngoài giờ, còn có trước tiệm trái cây, trên công trường nóng như lò lửa, đủ loại con nợ mánh khóe âm hiểm, cuối cùng dừng trước khung ảnh trong căn phòng bếp ọp ẹp tràn ngập khói dầu ở Mã Ký.
Hai mươi năm vất vả cần cù và cực khổ, để rồi đúc thành một cuốn sổ tiết tiết kiệm nho nhỏ này, Cao Khôn lại trao nó cho Lý Huỳnh Lam, cái anh cho không chỉ là tài sản dựa trên giá trị kinh tế, mà cũng là những ước muốn cho tương lai mai sau anh có thể sánh bước cùng cậu đến cuối đời.
Một món quà sinh nhật như thế, hỏi cậu sao có thể dễ dàng tiếp nhận.
Hồi lâu sau Lý Huỳnh Lam mới bình ổn cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, ngoài mặt cậu vẫn bình tĩnh, duy chỉ giọng nói khẽ run vẫn tiết lộ chút tâm tình khó giấu.
“Mới đến tay em được hai phút đã muốn đoạt lại rồi, anh không cam lòng chứ gì?”
Cao Khôn khó xử bàn tay cứ thế khựng lại giữa chừng, sau đó mới buông xuống nói: “Không phải… Anh sợ em…”
“Sợ em gì chứ, bộ em là đồ ngốc chắc, anh cho em tiền mà em còn không cần.”
Nghe Lý Huỳnh Lam nói vậy, Cao Khôn chỉ thấy như khóe mắt hoe đỏ vừa rồi anh bắt gặp chẳng qua chỉ là ảo giác mà thôi. Đã thế, Lý Huỳnh Lam còn thật sự quay về giường, cầm lấy cuốn sổ tiết kiệm mở ra.
“Để em xem hiện giờ anh có bao nhiêu của hồi môn.”
Cao Khôn nói muốn mở quán ăn, hiển nhiên Lý Huỳnh Lam hoàn toàn ủng hộ, nhưng cậu cũng hiểu chỉ bằng tự thân anh cố gắng có lẽ vẫn sẽ thiếu thốn ít nhiều. Mà dù sao đi nữa cũng không thành vấn đề, có mình ở đây, chỉ cần hai người cùng nương tựa vào nhau, con đường phía trước phải chăng sẽ bớt đi phần gập ghềnh. Tuy nhiên, ngay khi nhìn thấy con số trên cuốn sổ, Lý Huỳnh Lam đột nhiên ngẩn ra, đoạn quay sang nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin được.
Cao Khôn chưa hiểu chuyện gì chỉ đối mắt với cậu, mãi một hồi mới nghe Lý Huỳnh Lam không dám tin hỏi: “Từ đâu ra?”
Cao Khôn còn ngờ ngợ: “Tiền à? Anh để dành.”
“Anh để dành bao lâu?”
Cao Khôn đáp: “Hơn một năm rồi.” Bắt đầu từ lúc anh ra tù, trong đó còn phải khấu trừ khoản chi phí sinh hoạt và những việc khác.
Lý Huỳnh Lam chậm rãi ngồi dậy: “Anh dành dụm một năm đã đủ vốn mở một quán cơm rồi này?” Nhà hàng lớn thì chưa đến, nhưng với con số này chắc chắc mua đứt được hai quán Mã Ký! Cho dù thời buổi này kinh doanh qua mạng rất có lời, hoặc giả như việc làm ăn buôn bán thuận lợi cũng chưa hẳn đã thu được lợi nhuận như thế, đủ sở hữu một căn hộ nhỏ luôn rồi!
Cao Khôn gãi đầu, giải đáp thắc mắc cho Lý Huỳnh Lam: “Tiền lương của anh không nhiều lắm, nhưng là do trước đây có phụ anh Quý chút chuyện…”
Cao Khôn tóm được một người là có chia hoa hồng, nếu số tiền đối phương nợ nhiều, hiển nhiên phần được hưởng cũng nhiều, mà Diêu Chính Quy lại là kiểu người khôn khéo, trước đây đã không chỉ đơn thuần thuộc tầng lớp du thủ du thực, người có thể khiến gã trọng dụng thường không phải hạng xoàng, khả năng xây dựng mạng lưới của gã xưa nay không kẻ nào dám coi thường, bằng không gã cũng đã không bỏ địa bàn ở tỉnh F mà tới U thị phát triển, còn có thể lo liệu cho Cao Khôn thời gian đầu như thế, chỉ là gã vẫn thường tiếc hùi hụi việc người có tố chất tốt như Cao Khôn nếu chịu vào dưới trướng mình thì chẳng biết bây giờ đã phát đạt tới mức nào rồi, thế mà cố tình tên nhóc này vẫn thẳng thừng từ chối.
Xem biểu hiện của Lý Huỳnh Lam, Cao Khôn cũng hiểu cậu đang nghĩ thế nào, anh lặng lẽ ấn người đã lộ hơn nửa thân bên ngoài về giường, cẩn thận đắp chăn cho cậu, nói: “Từ nay trở đi… anh sẽ không đi nữa.”
Vừa vặn gần đây Diêu Chính Quý chẳng những tuyển được thêm không ít đàn em, còn phát triển ngành nghề khác, đa phần là làm ăn liêm chính, không hẳn thiếu Cao Khôn sẽ chật vật nghiêm trọng.
Lý Huỳnh Lam kỳ thực có thể hiểu được việc Cao Khôn không muốn làm chuyện phạm pháp, nhưng lại đơn độc đáp ứng việc thay Diêu Chính Quý hành sự vì lý do gì. Nợ nần, cờ bạc, liên lụy vợ con… Đó đều là những khúc mắc trong lòng Cao Khôn, nói phát tiết, gửi gắm tình cảm hay là gì cũng được, một loại giam hãm, một hành động vẫy vùng cũng đúng.
Nhưng dẫu sao cũng đã là quá khứ, Lý Huỳnh Lam cậu và Cao Khôn sẽ sánh vai cùng nhau từng bước tiến về phía trước, tiến về một tương lai tươi sáng.
Cầm cuốn sổ tiết kiệm nhét xuống dưới gối đầu, Lý Huỳnh Lam ôm cổ Cao Khôn kéo anh lại gần, kề tai đối phương nói khẽ: “Giờ qua ngày rồi, quà cũng đã tặng, nhưng có phải anh đã quên mất chuyện gì rồi không?”
Cao Khôn cảm nhận được người đang cuộn tròn trong lòng mình, anh dịu dàng ôm eo đối phương, cúi đầu hôn lên môi cậu, thấp giọng nói: “Chúc em sinh nhật vui vẻ…”
Bốn từ bình thường là thế, nhưng lại làm cho Lý Huỳnh Lam vừa lòng nhắm mắt lại, nở nụ cười ngọt ngào, trước khi thiếp đi còn không quên xiên đối phương một nhát.
“Chẳng biết nên nói anh là ngốc hay lanh trí nữa đây, mà như vậy cũng đỡ phiền, nhiều năm sau cứ mang hết quà sinh nhật thế này tặng em đi nhé.”
Dẫu vậy, với thể lực cường tráng đó sau khi kết thúc một lần đã đủ khiến Lý Huỳnh Lam bất động một chỗ không gượng dậy được, đành phải nhờ Cao Khôn xử lý thay mình.
Thời gian đã qua nửa đêm, sinh nhật lần thứ 22 của Lý Huỳnh Lam cũng trôi qua. Giờ này cậu lại đang toàn thân trần trụi chôn mình trong mớ đệm chăn, để lộ đường cong thắt lưng rõ nét và tuyệt đẹp, một cánh tay rũ bên giường, gương mặt bởi vì vừa trải qua tình ái mà ửng hồng, hàng mi thật dài buông xuống, trông vô cùng mệt mỏi.
Sau khi lau sạch cho đối phương, Cao Khôn lại vọt vào phòng tắm tẩy rửa cho mình. Xong xuôi rồi lặng lẽ qua bên kia giường nằm xuống, anh chăm chú nhìn Lý Huỳnh Lam một lúc lâu mới vươn người sang tắt đèn.
Cao Khôn biết Lý Huỳnh Lam lạ giường, lại còn không thích bóng tối, nên cho dù đã có mình ở đây anh vẫn để lại một bóng đèn mờ dưới sàn đất.
Thế mà mới đặt đầu xuống, người nào đó vừa rồi còn trông ngủ rất say lại bất chợt cựa mình, sau đó là một thân thể lạnh như băng chậm rãi dán lại đây.
Cao Khôn cũng không mặc áo ngủ, cơ bắp anh căng chặt tính đàn hồi thì cực tốt, vì vậy mà mỗi lần lên giường Lý Huỳnh Lam đều thích ôm anh ngủ, thỉnh thoảng ngón tay còn không chịu ngoan cứ thế ấn loạn trên thân người ta, song thường chưa chơi đã thì đã bị Cao Khôn bao trọn lấy không cho tác quái thêm.
Giờ phút này cũng vậy, hai tay hai chân của Lý Huỳnh Lam đang quấn lấy Cao Khôn, trong căn phòng với ánh đèn hiu hắt chỉ còn trông thấy hai bóng hình mơ màng, một thì thon dài trắng trẻo nửa còn lại uy mãnh mà ngăm ngăm, hai sắc màu đối lập xen kẽ mà thân mật, thoạt nhìn như một bức tranh đẹp không sao tả xiết, khiến người nhìn kìm lòng chẳng đặng mà trống ngực dồn dập.
Lý Huỳnh Lam cảm nhận được mùi hương quen thuộc của Cao Khôn, chợt nâng lên mi mắt trĩu nặng, từ khe hở liếc mắt nhìn đối phương: “Chơi xấu vậy sao?”
Cao Khôn sửng sốt, lúc này mới nhớ mình quên chuyện gì, vội vàng xốc chăn ra cứ vậy mà nhảy xuống giường.
Lý Huỳnh Lam nghiêng mình sang nhìn Cao Khôn ngồi xổm đằng kia trong chiếc quần lót tứ giác hơi cũ, bóng lưng đang lục lọi túi đồ tùy thân vẫn rắn rỏi như ngày nào, đặc biệt là vùng thắt lưng, tràn ngập sinh lực mạnh mẽ, không biết trong lòng Lý Huỳnh Lam nghĩ tới chuyện gì mà ánh mắt chợt lóe, thoảng như ngượng ngùng lại lẫn chút xảo quyệt mà vươn chân khỏi ổ chăn, hư hỏng quơ qua quơ lại.
Cao Khôn vừa quay sang, suýt nữa ăn phải một đá vào mặt.
Thoáng chốc cổ chân đã bị đối phương cầm lấy, chẳng qua chỉ dừng trong tay Cao Khôn được hai giây lại đưa trở về ổ chăn, không chỉ vậy anh còn giúp Lý Huỳnh Lam kéo phần chăn trượt xuống bả vai lên, kín mít.
Lý Huỳnh Lam xụ mặt, mất hứng nhìn người nào đó quay về giường, lại thấy đối phương nhìn món gì đó trong tay, sau đó nghiêm túc đưa đến trước mặt mình.
“Cho em…”
Lý Huỳnh Lam cúi đầu, chưa hiểu tình hình cho lắm: “Gì vậy?”
Cao Khôn vân vê hai lớp giấy mỏng, đoạn định mở lời thì Lý Huỳnh Lam đã chợt hiểu ra.
“Anh… đưa thứ này cho em?”
Cao Khôn lại nghiêm túc gật đầu.
Lý Huỳnh Lam trừng mắt nhìn anh, dở khóc dở cười. Vật này đã được đặt trong ngăn tủ đầu giường từ rất lâu trước đó, mỗi lần Lý Huỳnh Lam mở ra đều có thể bắt gặp, chỉ là chưa khi nào cậu nảy lên ý định lật ra xem, vậy mà lúc này Cao Khôn lại mang nó làm quà sinh nhật – một cuốn sổ tiết kiệm?!
Thấy biểu hiện của Lý Huỳnh Lam như vậy, Cao Khôn đương nhiên đâm lo, thật ra anh đã có một thời gian suy nghĩ khá lâu, với xã hội hiện đại như ngày nay một người gần thập niên trước như anh trở nên quá xa lạ. Thứ tốt anh cũng sẽ không chọn, bởi lẽ có chọn cũng chưa hẳn là món Lý Huỳnh Lam vừa ý, hơn nữa những món đồ quý giá đó đối phương tuyệt đối tiếp xúc nhiều hơn mình, căn bản là cậu chẳng thiếu thứ gì.
Thế nên sau một hồi đắn đo suy nghĩ, cuối cùng Cao Khôn đã quyết định đưa vật này cho Lý Huỳnh Lam. Tuy chắc rằng cậu cũng không thiếu chút tiền ấy, nhưng đó lại chính là tất cả những gì anh có.
Cao Khôn ăn nói vụng về bắt đầu giải thích: “Anh không biết mua quà thế nào, lại sợ mua nhầm món em không thích, nên là…”
“Nên là anh đơn giản chọn cái này sao?” Lý Huỳnh Lam nghiêng người, chống đầu, lấy tay ước lượng cuốn sổ tiết kiệm.
Cao Khôn vội nói: “Tuy bây giờ chưa bao nhiêu, nhưng mà về sau sẽ càng nhiều.”
Anh biết Lý Huỳnh Lam không quá cần món quà này, so với số cậu kiếm được cùng lắm chỉ là một hạt cát trong sa mạc, thế nhưng ẩn ý sâu trong lời Cao Khôn nói chính là, anh sẽ cố gắng chăm sóc Lý Huỳnh Lam, không để cậu phải chịu khổ thêm, từ nay về sau có thể sống một cuộc sống thoải mái, vô lo vô nghĩ.
“Sau khi kết thúc khóa học, anh muốn mở một quán ăn gia đình. Lớn quá có lẽ sẽ gặp chút khó khăn, nhưng chúng ta có thể bắt đầu từ bước nhỏ, rồi từng chút phát triển, chờ ngày nó trở mình, chúng ta cũng sẽ thay đổi…”
Cao Khôn nói chuyện chưa bao giờ dùng từ trau chuốt, chỉ đơn giản biểu đạt bằng lời ít mà ý nhiều, nghe vào tai vẫn cứ nhạt nhẽo và khô khan như thế. Mắt thấy Lý Huỳnh Lam mãi chưa lên tiếng, Cao Khôn sau khi nói xong cũng dần im lặng.
Lý Huỳnh Lam có thể cảm nhận được ánh mắt tha thiết từ phía bên kia vọng đến, tựa như ẩn chứa vô vàn tia hy vọng, một điều chưa từng xuất hiện trên mặt đầu gỗ từ trước đến nay. Anh đang thực sự hy vọng, hy vọng nhận được câu trả lời từ Lý Huỳnh Lam.
Thế mà không biết Lý Huỳnh Lam lại vừa nghĩ đến cái gì, cậu chợt thu hồi toàn bộ biểu cảm. Trện mặt không có sự cao hứng, vui sướng, hay bâng quơ nói vài lời trêu chọc đối phương như thường lệ, thậm chí cậu còn không cho Cao Khôn một phản ứng có thể rút lui.
Cậu chỉ ngồi đó và rũ mắt rất lâu, sau đó khóe mắt dần ửng đỏ.
Cao Khôn dĩ nhiên hoảng sợ, đưa tay định nâng cằm nhìn mặt Lý Huỳnh Lam.
Nhưng Lý Huỳnh Lam chỉ dùng sức cúi đầu, không cho đối phương bắt gặp cảm xúc nơi đáy mắt.
“Huỳnh Lam… làm sao vậy?”
Cao Khôn sốt suột vì không biết do đâu mà dẫn tới việc người nọ như thế, Lý Huỳnh Lam trước nay luôn quật cường, từ ngày mới quen biết gặp nhiều khổ đau, ngoài trừ năm đó bị nhốt trong kho tối và lần biết được chân tướng thì đến nay chỉ có duy nhất hai lần không kiềm được cảm xúc, Lý Huỳnh Lam làm sao dễ dàng chịu thua? Hiện giờ lại vì một cuốn sổ tiết kiệm mà kiềm lòng chẳng đặng hay sao?
Nghĩ thế Cao Khôn chỉ còn cách hủy kế hoạch ban đầu, vươn tay muốn lấy món đồ kia lại, không để cậu thêm khó xử.
“Nếu em không thích, vậy anh…” Anh muốn nói anh sẽ tặng em thứ khác, chỉ cần là thứ Lý Huỳnh Lam muốn, Cao Khôn sẽ cố gắng bằng bất cứ giá nào.
Song khi anh vừa sắp chạm đến, Lý Huỳnh Lam lại bất chợt tránh đi, sau đó cậu nắm cuốn sổ trong tay thật chặt.
Đây là một cuốn sổ tiết kiệm, nhưng thoáng chốc cậu lại hiểu được, đây cũng không hẳn là một cuốn sổ tiết kiệm bình thường với anh.
Cao Khôn trải qua hai mươi bốn năm trên đời, ngoài tám năm ngồi tù, còn lại phần lớn thời gian của anh đều là chuỗi ngày tháng làm lụng cực khổ chỉ để đấu tranh với cái nghèo, anh quá nghèo, chính vì nghèo mà anh đã mất đi rất nhiều thứ. Chữ “Tiền” này, nó đã trĩu nặng trên vai anh từ thuở còn thơ.
Lúc này, trước mắt Lý Huỳnh Lam bỗng hiện ra một đứa trẻ đang lụi cụi làm thời khóa biểu dưới ánh đèn dầu, bóng lưng ngồi tính sổ nợ trước giường người mẹ, cậu học sinh áo quần ướt đẫm dầm mưa loanh quanh bán bút bi ngoài giờ, còn có trước tiệm trái cây, trên công trường nóng như lò lửa, đủ loại con nợ mánh khóe âm hiểm, cuối cùng dừng trước khung ảnh trong căn phòng bếp ọp ẹp tràn ngập khói dầu ở Mã Ký.
Hai mươi năm vất vả cần cù và cực khổ, để rồi đúc thành một cuốn sổ tiết tiết kiệm nho nhỏ này, Cao Khôn lại trao nó cho Lý Huỳnh Lam, cái anh cho không chỉ là tài sản dựa trên giá trị kinh tế, mà cũng là những ước muốn cho tương lai mai sau anh có thể sánh bước cùng cậu đến cuối đời.
Một món quà sinh nhật như thế, hỏi cậu sao có thể dễ dàng tiếp nhận.
Hồi lâu sau Lý Huỳnh Lam mới bình ổn cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, ngoài mặt cậu vẫn bình tĩnh, duy chỉ giọng nói khẽ run vẫn tiết lộ chút tâm tình khó giấu.
“Mới đến tay em được hai phút đã muốn đoạt lại rồi, anh không cam lòng chứ gì?”
Cao Khôn khó xử bàn tay cứ thế khựng lại giữa chừng, sau đó mới buông xuống nói: “Không phải… Anh sợ em…”
“Sợ em gì chứ, bộ em là đồ ngốc chắc, anh cho em tiền mà em còn không cần.”
Nghe Lý Huỳnh Lam nói vậy, Cao Khôn chỉ thấy như khóe mắt hoe đỏ vừa rồi anh bắt gặp chẳng qua chỉ là ảo giác mà thôi. Đã thế, Lý Huỳnh Lam còn thật sự quay về giường, cầm lấy cuốn sổ tiết kiệm mở ra.
“Để em xem hiện giờ anh có bao nhiêu của hồi môn.”
Cao Khôn nói muốn mở quán ăn, hiển nhiên Lý Huỳnh Lam hoàn toàn ủng hộ, nhưng cậu cũng hiểu chỉ bằng tự thân anh cố gắng có lẽ vẫn sẽ thiếu thốn ít nhiều. Mà dù sao đi nữa cũng không thành vấn đề, có mình ở đây, chỉ cần hai người cùng nương tựa vào nhau, con đường phía trước phải chăng sẽ bớt đi phần gập ghềnh. Tuy nhiên, ngay khi nhìn thấy con số trên cuốn sổ, Lý Huỳnh Lam đột nhiên ngẩn ra, đoạn quay sang nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin được.
Cao Khôn chưa hiểu chuyện gì chỉ đối mắt với cậu, mãi một hồi mới nghe Lý Huỳnh Lam không dám tin hỏi: “Từ đâu ra?”
Cao Khôn còn ngờ ngợ: “Tiền à? Anh để dành.”
“Anh để dành bao lâu?”
Cao Khôn đáp: “Hơn một năm rồi.” Bắt đầu từ lúc anh ra tù, trong đó còn phải khấu trừ khoản chi phí sinh hoạt và những việc khác.
Lý Huỳnh Lam chậm rãi ngồi dậy: “Anh dành dụm một năm đã đủ vốn mở một quán cơm rồi này?” Nhà hàng lớn thì chưa đến, nhưng với con số này chắc chắc mua đứt được hai quán Mã Ký! Cho dù thời buổi này kinh doanh qua mạng rất có lời, hoặc giả như việc làm ăn buôn bán thuận lợi cũng chưa hẳn đã thu được lợi nhuận như thế, đủ sở hữu một căn hộ nhỏ luôn rồi!
Cao Khôn gãi đầu, giải đáp thắc mắc cho Lý Huỳnh Lam: “Tiền lương của anh không nhiều lắm, nhưng là do trước đây có phụ anh Quý chút chuyện…”
Cao Khôn tóm được một người là có chia hoa hồng, nếu số tiền đối phương nợ nhiều, hiển nhiên phần được hưởng cũng nhiều, mà Diêu Chính Quy lại là kiểu người khôn khéo, trước đây đã không chỉ đơn thuần thuộc tầng lớp du thủ du thực, người có thể khiến gã trọng dụng thường không phải hạng xoàng, khả năng xây dựng mạng lưới của gã xưa nay không kẻ nào dám coi thường, bằng không gã cũng đã không bỏ địa bàn ở tỉnh F mà tới U thị phát triển, còn có thể lo liệu cho Cao Khôn thời gian đầu như thế, chỉ là gã vẫn thường tiếc hùi hụi việc người có tố chất tốt như Cao Khôn nếu chịu vào dưới trướng mình thì chẳng biết bây giờ đã phát đạt tới mức nào rồi, thế mà cố tình tên nhóc này vẫn thẳng thừng từ chối.
Xem biểu hiện của Lý Huỳnh Lam, Cao Khôn cũng hiểu cậu đang nghĩ thế nào, anh lặng lẽ ấn người đã lộ hơn nửa thân bên ngoài về giường, cẩn thận đắp chăn cho cậu, nói: “Từ nay trở đi… anh sẽ không đi nữa.”
Vừa vặn gần đây Diêu Chính Quý chẳng những tuyển được thêm không ít đàn em, còn phát triển ngành nghề khác, đa phần là làm ăn liêm chính, không hẳn thiếu Cao Khôn sẽ chật vật nghiêm trọng.
Lý Huỳnh Lam kỳ thực có thể hiểu được việc Cao Khôn không muốn làm chuyện phạm pháp, nhưng lại đơn độc đáp ứng việc thay Diêu Chính Quý hành sự vì lý do gì. Nợ nần, cờ bạc, liên lụy vợ con… Đó đều là những khúc mắc trong lòng Cao Khôn, nói phát tiết, gửi gắm tình cảm hay là gì cũng được, một loại giam hãm, một hành động vẫy vùng cũng đúng.
Nhưng dẫu sao cũng đã là quá khứ, Lý Huỳnh Lam cậu và Cao Khôn sẽ sánh vai cùng nhau từng bước tiến về phía trước, tiến về một tương lai tươi sáng.
Cầm cuốn sổ tiết kiệm nhét xuống dưới gối đầu, Lý Huỳnh Lam ôm cổ Cao Khôn kéo anh lại gần, kề tai đối phương nói khẽ: “Giờ qua ngày rồi, quà cũng đã tặng, nhưng có phải anh đã quên mất chuyện gì rồi không?”
Cao Khôn cảm nhận được người đang cuộn tròn trong lòng mình, anh dịu dàng ôm eo đối phương, cúi đầu hôn lên môi cậu, thấp giọng nói: “Chúc em sinh nhật vui vẻ…”
Bốn từ bình thường là thế, nhưng lại làm cho Lý Huỳnh Lam vừa lòng nhắm mắt lại, nở nụ cười ngọt ngào, trước khi thiếp đi còn không quên xiên đối phương một nhát.
“Chẳng biết nên nói anh là ngốc hay lanh trí nữa đây, mà như vậy cũng đỡ phiền, nhiều năm sau cứ mang hết quà sinh nhật thế này tặng em đi nhé.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook