Hung Thần
-
Quyển 2 - Chương 53: Về quê – Kỳ 3
Mọi người cùng lên xe ông chủ Trần, một chiếc bán tải nhỏ đời cũ, song trong thôn mà sở hữu được thế này đã là thuộc vào hàng thượng lưu. Ông ta ngồi trên với lái xe, Lý Huỳnh Lam với Cao Khôn phải chen nhau ở hàng sau. Tuy dáng người cậu nhỏ nhắn nhưng chen ba người một hàng cũng không khỏi cảm thấy bức bách khó chịu.
Gã tài xế hẳn cũng là người trong thôn, bị hói, vừa gặp Cao Khôn đã lớn tiếng nói: “Khôn Tử bao nhiêu năm rồi không thấy mi về quê, giờ trông khác xưa nhiều ha.”
“Người trong nhà Trọng Thủy toàn dân to cao, hơn nữa tên nhóc này còn vào thành phố, tất nhiên phải khác cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này của chúng ta rồi.” Ông chủ Trần rút điếu thuốc bỏ lên miệng hút, liếc mắt từ gương chiếu hậu nhìn Cao Khôn xong lại lướt về phía Lý Huỳnh Lam.
Gã hói đầu nói: “Ông chủ Trần cũng có giống tụi tôi đâu, hồi xưa ông còn rời thôn lên huyện làm ăn, lâu lâu mới về được một chuyến, tụi tôi ngày đó ít học một chữ bẻ đôi cũng chẳng biết, còn phải nhờ theo ông mới lăn lộn được nữa mà.”
Cao Trọng Thủy cũng vội gật đầu lia lịa: “Phải phải, ông chủ Trần lại khiêm tốn rồi, cũng là người trần mắt thịt xuất thân như nhau, vậy mà ông đi đâu cũng ăn nên làm ra cả.”
“Trọng Thủy, chú cũng khiêm tốn quá đấy”, ông chủ Trần cười ha hả, “Thằng nhóc này mốt lên đại học, về sau học thành tài thể nào chú cũng phải cười trộm cho xem.”
Gã hói đầu là một tên lanh trí, mắt thấy ông chủ Trần ra chiều coi trọng Cao Khôn, mặc dù trong lòng khinh thường nhưng cũng không khỏi đón gió hùa theo: “Còn lên đại học nữa hả, thế còn kinh hơn bọn ta nhiều nữa, ai ai cũng bảo phải học từ bé lớn lên mới có kết quả tốt, nhưng nhìn Khôn Tử mà xem, hồi bé nghịch ngợm chẳng kém đứa nào, giờ lớn lại có tiền đồ hơn ai hết.”
“Mấy chuyện hồi nhỏ không cần nhắc…” Cao Trọng Thủy nghe vậy nét mặt thoắt cái đông cứng, đoạn lúng túng nói.
Lý Huỳnh Lam từ lúc lên xe đã ngẩn người, thật ra cậu còn đang mải nghĩ đến sự tình bên trong việc Cao Quyên đuổi đánh Cao Khôn ban nãy. Cao Khôn từng bảo Cao Quyên không phân biệt được ai với ai, nhưng trước khi xung đột xảy ra Cao Quyên còn nhận thức chính xác Cao Khôn rồi mới ra tay. Trước ánh mắt tràn ngập oán hận, tiếng hét khàn cả giọng ấy, ngay lúc đó cậu đã cho rằng cô ta còn muốn ăn tươi nuốt sống luôn cả Cao Khôn. Người bị bệnh tâm thần giết người không phạm pháp, nếu một ngày nào đó cô ta lại mất đi lý trí, thật sự cầm hung khí tấn công Cao Khôn thì cô ta chẳng khác nào như một quả bom hẹn giờ chỉ trực chờ bùng nổ. Lý Huỳnh Lam từ suy nghĩ đó mà giật mình hoảng sợ, không ngờ cậu lại miên man tự dọa bản thân.
Cậu vội quay sang nhìn Cao Khôn, đã thấy nét mặt nghiêm nghị của anh, chỉ im lặng nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ mà không nói lời nào, môi mím chặt thành một đường thẳng sắc bén.
Cậu kéo kéo tay Cao Khôn, làm cho đối phương nghiêng đầu qua, cậu khẽ giọng hỏi: “Anh hồi nhỏ…” Lời nói ra chỉ rõ được nửa câu đầu, tiếng động cơ máy móc bên ngoài đã nuốt mất nửa câu sau.
Cao Khôn còn chưa lên tiếng, ông chủ Trần đằng trước đã đá đá gã hói đầu nói: “Nghe chưa, vị khách bé nhỏ của chúng ta muốn biết kìa, chú còn không mau nói.”
Gã hói đầu cũng bất chấp biểu tình Cao Khôn với Cao Trọng Thủy thế nào, vội vàng như thể muốn lật đổ hết hạt đậu trong hũ ra ngoài.
“Khôn Tử ấy à, vừa nhìn cái là biết người nhà họ Cao, tính tình hồi bé giống với cô nó và ba nó y như đúc, ta nói, trước kia đám con nít trong thôn chỉ cần thấy nó đã sợ té, ể, đâu chỉ mấy đứa trẻ con, tôi còn từng thấy mấy đứa lớn tới mười bảy mười tám rồi cũng bị nó lúc đó mới mười hai tuổi đuổi đánh thẳng một đường từ đầu thôn tới tận cuối thôn hệt như gà con, rắm cũng chẳng dám đánh một cái.”
Ông chủ Trần nghe xong cười hô hố.
Gã hói đầu lại chau mày: “Thế ông không tin tôi à, tôi không có nói đùa đâu, thằng út nhà ông Vương hàng xóm đó, chính là cái đứa hai ngày trước chúng ta gặp ấy, giờ cái chân kia của nó hơi bị thọt, là bởi hồi xưa bị Khôn Tử lấy gậy trúc đập gãy chứ đâu, anh Thủy nói xem đúng thế không.”
Nét mặt Cao Trọng Thủy co rút đến lợi hại, không lên tiếng đáp lời.
Lý Huỳnh Lam lại có phần ngạc nhiên nhìn Cao Khôn, mà vẻ mặt anh vẫn không thay đổi, giống như câu chuyện kia chẳng can hệ gì tới mình.
“Nhìn không ra, đúng là ghê gớm thật.” Ông chủ Trần sâu xa nói.
Gã đầu hói chẳng khác nào một đứa nhỏ được khen học giỏi, thái độ như đang kể truyện cười vậy, càng nói càng hăng, lại chẳng biết đâu là giới hạn nên dừng, thế mới nói sai một ly đi một dặm, chỉ cần thiếu suy nghĩ một chút thôi cũng đủ đi sai đường hết cách quay đầu lại.
“Hồi đó chị Hà Xảo còn khỏe, ông chủ Trần chưa biết, thì mẹ nó còn quản được nó, nhưng sau này chị Hà Xảo không còn sức quản, nó không gây chuyện nữa thật đúng là nhờ ông trời có mắt.”
Ông chủ Trần đột nhiên hỏi: “Vậy cha đâu? Cha là Cao Bá Sơn à? “
Lý Huỳnh Lam liền phát giác Cao Trọng Thủy kế bên mình hơi cứng ngắc, mà Cao Khôn vẫn ngồi yên không hề có phản ứng.
“Ờ phải, lúc đó ông còn trong thôn nhỉ, chắc cũng có ấn tượng…” Gã hói đầu cùng ông chủ Trần nhìn nhau cười, “Hồi đó anh Bá Sơn bản lĩnh quá trời ha, ban ngày vừa mới ra thôn, nhà ai cũng chẳng dám mở cửa, ai mà ngờ được còn không địch nổi thằng con.”
“Cha mà còn sợ con á?” Ông chủ Trần làm như không dám tin.
Gã hói đầu cũng không tin nổi: “Ông chưa thấy đâu, tôi thì thấy rồi này, Khôn Tử này còn có thể cầm cục gạch phang thẳng lên mặt cha nó——.”
“Hói đầu” Cao Trọng Thủy rốt cuộc nghe không nổi nữa, hắn phát giác tên hói đầu này thực tế là đang cố ý hạ bệ nhà họ Cao trước mặt ông chủ Trần, “Chuyện quá khứ rồi, đừng để ông chủ Trần chê cười.”
Gã hói đầu cũng thấy mình nói chuyện không biết lựa lời, nhưng gã dám không cố kỵ mà nói ra hết như vậy là vì Cao Trọng Thủy cũng không tệ mạt như ông anh mình năm đó, gia cảnh thì tàm tạm, không sợ gặp bất trắc. Về phần Cao Khôn, người có học tất nhiên lá gan cũng nhỏ, hơn nữa lần này đi rồi sẽ ít khi về đây, nói móc hai câu cũng đâu mất miếng thịt nào.
“Ý tôi nói Khôn Tử bây giờ không thể so với trước kia, năm đó bà Trương còn sống cũng từng bảo nó ‘Vận số không tốt, trong mệnh có chữ sát’, các người ai cũng cho là đúng, còn muốn tôi tin thời buổi giờ cũng có mấy chuyện mê tín dị đoan này á, dù sao tôi cũng chẳng tin, ông tin không ông chủ Trần?”
Vừa rồi lúc Cao Quyên lên cơn mắng chửi Cao Khôn, mọi người ở đó đều nghe rõ, giờ hói đầu lại nói không tin, khác nào càng muốn nói cả nhà họ Cao đều hồ đồ, ông chủ Trần liếc mắt cười, điếu thuốc kia đã bị ông ta rít gần hết, đoạn mở cửa sổ phun một tiếng “phụt” ra ngoài.
“Mấy thứ vận mệnh này, nếu tin thì cho là có còn hơn không, nếu không tin thì bị cho là kì thị tín ngưỡng.”
Ông chủ Trần trả lời một câu như có như không khiến gã hói đầu nghe xong phải gật gù, lại chỉ vào vật nằm trong góc xe nói: “Ông chủ Trần cũng có tâm thật, thành tâm thì cũng sẽ linh nghiệm đấy.”
Mọi người không khỏi nhìn qua, chỉ thấy một tượng phật bằng đá nhỏ chừng đồng xu treo gần cửa xe, theo xóc nảy lắc lư qua lại, trông khá vui mắt.
“Ấy, món này….nhìn quen thật.” Cao Trọng Thủy lên tiếng hỏi “Từng thấy ở đâu ấy nhỉ?”
“Tôi cũng quên thỉnh được ở đâu rồi, chắc là miếu thổ địa trong huyện.” Ông chủ Trần sờ sờ tượng phật bằng đá nọ, cười đến nghiền ngẫm.
Gã hói đầu đoán chừng Cao Trọng Thủy có ý muốn nói lảng sang chuyện khác, lại lẳng lặng cứa hắn một nhát: “Anh Thủy cũng mau đi cầu một cái đi, biết đâu chừng anh có duyên, cầu được Bồ Tát phù hộ cho Cao Khôn có hi vọng thi đỗ đại học, nhà họ Cao từ đó mà cũng nở mặt nở mày.”
Tức thì sắc mặt Cao Trọng Thủy đen kịt một mảnh, mà Cao Khôn từ đầu chí cuối đều chưa nói một lời, đến tận khi Lý Huỳnh Lam nhỏ giọng nói một câu: “Em muốn nôn”, bấy giờ Cao Khôn mới có biểu tình.
“Khó chịu lắm phải không, hói đầu, mở cửa sổ mau.” Ông chủ Trần vậy mà phản ứng còn nhanh hơn Cao Khôn.
Nhưng Lý Huỳnh Lam lại không thèm để ý tới gã, chỉ hướng Cao Khôn nói lại: “Khó chịu, muốn nôn.”
Cao Khôn xem xét bên ngoài “Dừng ở đây đi.”
Ông chủ Trần lại không vừa ý: “Còn một đoạn nữa, phải đi xa lắm.”
Cao Khôn nói: “Không phiền, chúng tôi vừa lúc hít thở không khí.”
“Mi thì đi được, nhưng vị khách nhỏ này da thịt non mềm sao chịu nổi gió trời phía Bắc.” Ông chủ Trần miệng thì cười, ánh mắt lại dừng trên gương mặt tinh xảo của Lý Huỳnh Lam.
Cao Trọng Thủy cũng muốn lên tiếng, Cao Khôn cứ vậy thì có hơi không nể mặt ông chủ Trần, kết quả Cao Khôn lại nói thẳng với gã hói đầu: “Đến ngã rẽ phía trước, cho chúng tôi xuống.”
Gã hói đầu không đợi đến chỗ ngã rẽ, chẳng rằng chẳng nói đạp phanh một cước dừng ngay giữa đường.
Cao Khôn cũng không để tâm, mặc kệ ông chủ Trần còn đang bất ngờ, anh chỉ gật đầu với Cao Trọng Thủy, rồi mở cửa xe nắm tay Lý Huỳnh Lam bước xuống, chờ đến lúc bọn họ đã đi được một khoảng xa, sau lưng mới vang lên tiếng động cơ nổ máy đi qua.
Ngoài trời tuyết đã ngừng rơi, nhưng trên đường vẫn còn tàn tích đọng lại, đặt chân xuống là đủ ngập qua giày, muốn bước khi cũng không khỏi gian nan. Cao Khôn chỉnh khăn quàng và mũ len lại cho Lý Huỳnh Lam rồi nói: “Đường thế này không dễ đi, ở đây lại không có xe, còn nửa tiếng để đến sân bay, lên đây anh cõng em.”
Lý Huỳnh Lam không đồng ý, Cao Khôn lại đến thẳng phía trước ngồi xổm xuống.
Lý Huỳnh Lam lưỡng lự một chốc rồi cũng nằm sấp lên, Cao Khôn nhẹ nhàng nâng cậu đứng dậy, vững vàng đi từng bước.
Lý Huỳnh Lam rúc vào cổ anh, yên tĩnh nhìn làn sương trắng từ nhịp thở của anh tuần hoàn trước mắt.
“A Khôn…” Lý Huỳnh Lam gọi một tiếng, từ khi nghe Triệu Đồng Đồng kêu như vậy, cậu cũng muốn. Mới đầu Cao Khôn nghe còn hơi chưa quen, song hiếm khi có dịp Lý Huỳnh Lam kiên trì thế này, dần dà rồi cũng quen.
“Ừm?”
Lý Huỳnh Lam lại không nói gì.
Cao Khôn cũng không hỏi.
Có điều đi chưa được vài bước, Lý Huỳnh Lam lại gọi anh.
Cao Khôn cúi đầu, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Xin lỗi, bắt em chịu khổ rồi.”
Lý Huỳnh Lam nâng mắt, nghiêng sang nhìn chiếc mũi cao thẳng của anh, cánh môi hơi mỏng khẽ động.
“Thật ra…em có thể tìm gia sư khác dạy kèm… anh không phải một thầy giáo tốt.”
“Trước kia anh hay đánh nhau lắm sao?” Lý Huỳnh Lam hỏi, giọng điệu vô cùng bình thản.
Cao Khôn gật gật đầu.
“Vì sao?”
“Bọn họ thường đến nhà ăn trộm đồ, còn phá hư rẫy nhà anh.”
Lý Huỳnh Lam cũng không ngốc, nếu chỉ có mấy đứa trẻ con ngẫu hứng phá phách thì tính toán với nhau chút là xong, thế nhưng theo lời của gã hói đầu vừa nói ban nãy, thì nhà Cao Khôn cũng có mâu thuẫn với không ít người trong thôn, người ngoài nào nghe đều sẽ thấy rất kỳ lạ.
Quả nhiên, Cao Khôn dừng một lúc lâu mới nói: “Bọn họ muốn đòi nợ nhà anh, nhưng trong túi mẹ anh không còn đồng nào, hơn nữa cũng không phải mẹ mượn, dựa vào cái gì mà bắt mẹ trả?”
“Cho nên anh đánh bọn chúng?”
“Phải, oan có đầu nợ có chủ, bọn họ không đòi được tiền, liền tìm đến nhà anh, nếu nhà anh không trả, bọn họ sẽ không để yên.”
“Làm sao mà anh đánh lại được?”
Về phần ai là người mượn thì không cần nhắc tới, nếu hắn ta còn có lương tâm cũng không đến nỗi để xảy ra cảnh người khác đến ức hiếp vợ và con trai mình. Cao Khôn cho rằng cậu sẽ tiếp tục truy vấn, nhưng kết quả lại chú ý đến một điểm có hơi kỳ quái, anh cũng không giấu diếm nói.
“Lúc đầu thì đánh không lại, nhưng nhờ qua ngày ngày tập luyện thể lực, với lại chỉ cần em không sợ, bọn chúng sẽ sợ em.”
Cao Khôn bình thản nói ra, nhưng trước mắt cậu xuyên qua màn tuyết lại thấy được thân ảnh của một cậu bé trong sân nhà đổ nát, bị vây quanh giữa đám người, hết lần này tới lần khác bị vật xuống sau một hồi hỗn chiến, mà vẫn kiên trì đứng lên, mang một thân đầy thương tích vẫn không lùi bước, cậu hiểu được vì sao anh vẫn không nhân nhượng, vì anh còn một người quan trọng nhất cần phải bảo vệ. Lý Huỳnh Lam nghĩ nếu cậu thật sự muốn biết thêm, chắc chắn sẽ nghe được những chuyện kinh khủng xót xa hơn nữa, nỗi hận ấy, đau đớn ấy, có lẽ Cao Khôn sẽ nói hết cho cậu nghe, nhưng mà cậu có chút… không dám.
“Chỉ là mẹ không thích anh như vậy, nên anh đã hứa với bà về sau nếu có thể không đánh thì sẽ không đánh.” Cao Khôn cười cười, như đang nhớ về một hồi ức ấm áp.
“Ừ, mẹ anh nói đúng đấy.” Tiểu đại nhân Lam Lam cũng gật gật đầu, rồi lại nói: “Nhưng cũng phải xem mình đối phó ai đã, có vài người xấu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”
Cao Khôn ngẩn ra, ý cười càng sâu.
o O o
Cuối cùng sau thời gian dài chiến đấu với con đường ngập tuyết cũng đến được sân bay, lại qua nửa ngày xóc nảy, xế chiều hai người mới về tới được thành phố U, đi về hướng hoa viên Lục Nham, bấy giờ Lý Huỳnh Lam mới thấy mình như vừa trải qua một giấc mộng ở nơi hoang vu, những nơi trong mơ ấy với cuộc sống của cậu như hai thế giới hoàn toàn khác. Ở nơi đó, Lý Huỳnh Lam cố gắng giả như không có việc gì, tận đến khi trở về không gian quen thuộc mới không thể không thừa nhận sự thật. Trong chuyến đi xa này, lúc nào tâm tình cậu cũng trong tình trạng căng thẳng, rõ là nơi đó chẳng có gì, mà lại khiến Lý Huỳnh Lam cảm thấy luôn tồn tại một cỗ áp lực vô hình, thậm chí đôi khi còn rợn sống lưng, cậu cũng tinh tường nhận ra, tâm trạng Cao Khôn cũng không sáng sủa hơn là bao.
Cậu cảm thấy quyết định cùng Cao Khôn về quê lần này, đối với hai người mà nói là một sai lầm, nhưng trong lòng Lý Huỳnh Lam lại muốn hiểu biết rõ hơn về đối phương, dù anh cũng không giấu cậu việc gì, chỉ cần Lý Huỳnh Lam hỏi, thì anh luôn thành thật trả lời. Thế nhưng, có lúc cậu vẫn thấy Cao Khôn còn cách xa mình lắm. Đa mưu túc trí như Lý Nguyên Châu, thông minh tinh quái như Lý Tiểu Quân, nhưng qua ánh mắt có thể biết được đó là tính cách của họ, bản chất của họ, duy chỉ có Cao Khôn, biết anh được ba năm, sớm chiều bên cạnh, một người đơn giản chất phác là thế, Lý Huỳnh Lam lại thường xuyên nhìn không thấu suy nghĩ của anh, mà giờ đây, chí ít cũng đến gần đối phương được một bước, những chuyện không đẹp cứ để quên đi.
Cao Khôn định đưa Lý Huỳnh Lam lên nhà rồi đi, bất ngờ lại gặp Lý Tiểu Quân đang ngồi trên sô pha trong đại sảnh.
Lý Tiểu Quân đang cầm điện thoại trên tay, cười hỏi Lý Huỳnh Lam: “Huỳnh Lam, hôm nay là đầu tuần, không phải lên lớp à?”
Lý Huỳnh Lam mặt không đổi đáp: “Con đi thi, thời tiết xấu, nên không có chuyến bay, hôm nay mới mua được vé.”
Lý Tiểu Quân gật gật đầu “Vậy à, thế lần sau con nhớ gọi điện về báo một tiếng, mẹ với ông ngoại đều rất lo lắng.”
Lý Huỳnh Lam không lên tiếng trả lời, chỉ bước lên lầu, nghe Lý Tiểu Quân muốn nói chuyện với Cao Khôn, cậu kéo kéo vali trên tay, quay đầu lại nhíu mày nói với Cao Khôn: “Nặng quá, anh qua hộ em chút đi.”
Cao Khôn vội chạy lên trước hỗ trợ.
Lý Tiểu Quân nhìn bóng hai người khuất dần sau ngã rẽ, cúi đầu nhìn di động trong tay, chỉ thấy màn hình hiện mấy thông báo:
—Mã khách hàng thẻ tín dụng số 9890 vào 8 giờ 8 phút, ngày XX tháng 11, trừ 3587 đồng.
—Mã khách hàng thẻ tín dụng số 9890 vào 9 giờ 47 phút, ngày XX tháng 11, trừ 3499 đồng.
『Hết chương 53』
Gã tài xế hẳn cũng là người trong thôn, bị hói, vừa gặp Cao Khôn đã lớn tiếng nói: “Khôn Tử bao nhiêu năm rồi không thấy mi về quê, giờ trông khác xưa nhiều ha.”
“Người trong nhà Trọng Thủy toàn dân to cao, hơn nữa tên nhóc này còn vào thành phố, tất nhiên phải khác cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này của chúng ta rồi.” Ông chủ Trần rút điếu thuốc bỏ lên miệng hút, liếc mắt từ gương chiếu hậu nhìn Cao Khôn xong lại lướt về phía Lý Huỳnh Lam.
Gã hói đầu nói: “Ông chủ Trần cũng có giống tụi tôi đâu, hồi xưa ông còn rời thôn lên huyện làm ăn, lâu lâu mới về được một chuyến, tụi tôi ngày đó ít học một chữ bẻ đôi cũng chẳng biết, còn phải nhờ theo ông mới lăn lộn được nữa mà.”
Cao Trọng Thủy cũng vội gật đầu lia lịa: “Phải phải, ông chủ Trần lại khiêm tốn rồi, cũng là người trần mắt thịt xuất thân như nhau, vậy mà ông đi đâu cũng ăn nên làm ra cả.”
“Trọng Thủy, chú cũng khiêm tốn quá đấy”, ông chủ Trần cười ha hả, “Thằng nhóc này mốt lên đại học, về sau học thành tài thể nào chú cũng phải cười trộm cho xem.”
Gã hói đầu là một tên lanh trí, mắt thấy ông chủ Trần ra chiều coi trọng Cao Khôn, mặc dù trong lòng khinh thường nhưng cũng không khỏi đón gió hùa theo: “Còn lên đại học nữa hả, thế còn kinh hơn bọn ta nhiều nữa, ai ai cũng bảo phải học từ bé lớn lên mới có kết quả tốt, nhưng nhìn Khôn Tử mà xem, hồi bé nghịch ngợm chẳng kém đứa nào, giờ lớn lại có tiền đồ hơn ai hết.”
“Mấy chuyện hồi nhỏ không cần nhắc…” Cao Trọng Thủy nghe vậy nét mặt thoắt cái đông cứng, đoạn lúng túng nói.
Lý Huỳnh Lam từ lúc lên xe đã ngẩn người, thật ra cậu còn đang mải nghĩ đến sự tình bên trong việc Cao Quyên đuổi đánh Cao Khôn ban nãy. Cao Khôn từng bảo Cao Quyên không phân biệt được ai với ai, nhưng trước khi xung đột xảy ra Cao Quyên còn nhận thức chính xác Cao Khôn rồi mới ra tay. Trước ánh mắt tràn ngập oán hận, tiếng hét khàn cả giọng ấy, ngay lúc đó cậu đã cho rằng cô ta còn muốn ăn tươi nuốt sống luôn cả Cao Khôn. Người bị bệnh tâm thần giết người không phạm pháp, nếu một ngày nào đó cô ta lại mất đi lý trí, thật sự cầm hung khí tấn công Cao Khôn thì cô ta chẳng khác nào như một quả bom hẹn giờ chỉ trực chờ bùng nổ. Lý Huỳnh Lam từ suy nghĩ đó mà giật mình hoảng sợ, không ngờ cậu lại miên man tự dọa bản thân.
Cậu vội quay sang nhìn Cao Khôn, đã thấy nét mặt nghiêm nghị của anh, chỉ im lặng nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ mà không nói lời nào, môi mím chặt thành một đường thẳng sắc bén.
Cậu kéo kéo tay Cao Khôn, làm cho đối phương nghiêng đầu qua, cậu khẽ giọng hỏi: “Anh hồi nhỏ…” Lời nói ra chỉ rõ được nửa câu đầu, tiếng động cơ máy móc bên ngoài đã nuốt mất nửa câu sau.
Cao Khôn còn chưa lên tiếng, ông chủ Trần đằng trước đã đá đá gã hói đầu nói: “Nghe chưa, vị khách bé nhỏ của chúng ta muốn biết kìa, chú còn không mau nói.”
Gã hói đầu cũng bất chấp biểu tình Cao Khôn với Cao Trọng Thủy thế nào, vội vàng như thể muốn lật đổ hết hạt đậu trong hũ ra ngoài.
“Khôn Tử ấy à, vừa nhìn cái là biết người nhà họ Cao, tính tình hồi bé giống với cô nó và ba nó y như đúc, ta nói, trước kia đám con nít trong thôn chỉ cần thấy nó đã sợ té, ể, đâu chỉ mấy đứa trẻ con, tôi còn từng thấy mấy đứa lớn tới mười bảy mười tám rồi cũng bị nó lúc đó mới mười hai tuổi đuổi đánh thẳng một đường từ đầu thôn tới tận cuối thôn hệt như gà con, rắm cũng chẳng dám đánh một cái.”
Ông chủ Trần nghe xong cười hô hố.
Gã hói đầu lại chau mày: “Thế ông không tin tôi à, tôi không có nói đùa đâu, thằng út nhà ông Vương hàng xóm đó, chính là cái đứa hai ngày trước chúng ta gặp ấy, giờ cái chân kia của nó hơi bị thọt, là bởi hồi xưa bị Khôn Tử lấy gậy trúc đập gãy chứ đâu, anh Thủy nói xem đúng thế không.”
Nét mặt Cao Trọng Thủy co rút đến lợi hại, không lên tiếng đáp lời.
Lý Huỳnh Lam lại có phần ngạc nhiên nhìn Cao Khôn, mà vẻ mặt anh vẫn không thay đổi, giống như câu chuyện kia chẳng can hệ gì tới mình.
“Nhìn không ra, đúng là ghê gớm thật.” Ông chủ Trần sâu xa nói.
Gã đầu hói chẳng khác nào một đứa nhỏ được khen học giỏi, thái độ như đang kể truyện cười vậy, càng nói càng hăng, lại chẳng biết đâu là giới hạn nên dừng, thế mới nói sai một ly đi một dặm, chỉ cần thiếu suy nghĩ một chút thôi cũng đủ đi sai đường hết cách quay đầu lại.
“Hồi đó chị Hà Xảo còn khỏe, ông chủ Trần chưa biết, thì mẹ nó còn quản được nó, nhưng sau này chị Hà Xảo không còn sức quản, nó không gây chuyện nữa thật đúng là nhờ ông trời có mắt.”
Ông chủ Trần đột nhiên hỏi: “Vậy cha đâu? Cha là Cao Bá Sơn à? “
Lý Huỳnh Lam liền phát giác Cao Trọng Thủy kế bên mình hơi cứng ngắc, mà Cao Khôn vẫn ngồi yên không hề có phản ứng.
“Ờ phải, lúc đó ông còn trong thôn nhỉ, chắc cũng có ấn tượng…” Gã hói đầu cùng ông chủ Trần nhìn nhau cười, “Hồi đó anh Bá Sơn bản lĩnh quá trời ha, ban ngày vừa mới ra thôn, nhà ai cũng chẳng dám mở cửa, ai mà ngờ được còn không địch nổi thằng con.”
“Cha mà còn sợ con á?” Ông chủ Trần làm như không dám tin.
Gã hói đầu cũng không tin nổi: “Ông chưa thấy đâu, tôi thì thấy rồi này, Khôn Tử này còn có thể cầm cục gạch phang thẳng lên mặt cha nó——.”
“Hói đầu” Cao Trọng Thủy rốt cuộc nghe không nổi nữa, hắn phát giác tên hói đầu này thực tế là đang cố ý hạ bệ nhà họ Cao trước mặt ông chủ Trần, “Chuyện quá khứ rồi, đừng để ông chủ Trần chê cười.”
Gã hói đầu cũng thấy mình nói chuyện không biết lựa lời, nhưng gã dám không cố kỵ mà nói ra hết như vậy là vì Cao Trọng Thủy cũng không tệ mạt như ông anh mình năm đó, gia cảnh thì tàm tạm, không sợ gặp bất trắc. Về phần Cao Khôn, người có học tất nhiên lá gan cũng nhỏ, hơn nữa lần này đi rồi sẽ ít khi về đây, nói móc hai câu cũng đâu mất miếng thịt nào.
“Ý tôi nói Khôn Tử bây giờ không thể so với trước kia, năm đó bà Trương còn sống cũng từng bảo nó ‘Vận số không tốt, trong mệnh có chữ sát’, các người ai cũng cho là đúng, còn muốn tôi tin thời buổi giờ cũng có mấy chuyện mê tín dị đoan này á, dù sao tôi cũng chẳng tin, ông tin không ông chủ Trần?”
Vừa rồi lúc Cao Quyên lên cơn mắng chửi Cao Khôn, mọi người ở đó đều nghe rõ, giờ hói đầu lại nói không tin, khác nào càng muốn nói cả nhà họ Cao đều hồ đồ, ông chủ Trần liếc mắt cười, điếu thuốc kia đã bị ông ta rít gần hết, đoạn mở cửa sổ phun một tiếng “phụt” ra ngoài.
“Mấy thứ vận mệnh này, nếu tin thì cho là có còn hơn không, nếu không tin thì bị cho là kì thị tín ngưỡng.”
Ông chủ Trần trả lời một câu như có như không khiến gã hói đầu nghe xong phải gật gù, lại chỉ vào vật nằm trong góc xe nói: “Ông chủ Trần cũng có tâm thật, thành tâm thì cũng sẽ linh nghiệm đấy.”
Mọi người không khỏi nhìn qua, chỉ thấy một tượng phật bằng đá nhỏ chừng đồng xu treo gần cửa xe, theo xóc nảy lắc lư qua lại, trông khá vui mắt.
“Ấy, món này….nhìn quen thật.” Cao Trọng Thủy lên tiếng hỏi “Từng thấy ở đâu ấy nhỉ?”
“Tôi cũng quên thỉnh được ở đâu rồi, chắc là miếu thổ địa trong huyện.” Ông chủ Trần sờ sờ tượng phật bằng đá nọ, cười đến nghiền ngẫm.
Gã hói đầu đoán chừng Cao Trọng Thủy có ý muốn nói lảng sang chuyện khác, lại lẳng lặng cứa hắn một nhát: “Anh Thủy cũng mau đi cầu một cái đi, biết đâu chừng anh có duyên, cầu được Bồ Tát phù hộ cho Cao Khôn có hi vọng thi đỗ đại học, nhà họ Cao từ đó mà cũng nở mặt nở mày.”
Tức thì sắc mặt Cao Trọng Thủy đen kịt một mảnh, mà Cao Khôn từ đầu chí cuối đều chưa nói một lời, đến tận khi Lý Huỳnh Lam nhỏ giọng nói một câu: “Em muốn nôn”, bấy giờ Cao Khôn mới có biểu tình.
“Khó chịu lắm phải không, hói đầu, mở cửa sổ mau.” Ông chủ Trần vậy mà phản ứng còn nhanh hơn Cao Khôn.
Nhưng Lý Huỳnh Lam lại không thèm để ý tới gã, chỉ hướng Cao Khôn nói lại: “Khó chịu, muốn nôn.”
Cao Khôn xem xét bên ngoài “Dừng ở đây đi.”
Ông chủ Trần lại không vừa ý: “Còn một đoạn nữa, phải đi xa lắm.”
Cao Khôn nói: “Không phiền, chúng tôi vừa lúc hít thở không khí.”
“Mi thì đi được, nhưng vị khách nhỏ này da thịt non mềm sao chịu nổi gió trời phía Bắc.” Ông chủ Trần miệng thì cười, ánh mắt lại dừng trên gương mặt tinh xảo của Lý Huỳnh Lam.
Cao Trọng Thủy cũng muốn lên tiếng, Cao Khôn cứ vậy thì có hơi không nể mặt ông chủ Trần, kết quả Cao Khôn lại nói thẳng với gã hói đầu: “Đến ngã rẽ phía trước, cho chúng tôi xuống.”
Gã hói đầu không đợi đến chỗ ngã rẽ, chẳng rằng chẳng nói đạp phanh một cước dừng ngay giữa đường.
Cao Khôn cũng không để tâm, mặc kệ ông chủ Trần còn đang bất ngờ, anh chỉ gật đầu với Cao Trọng Thủy, rồi mở cửa xe nắm tay Lý Huỳnh Lam bước xuống, chờ đến lúc bọn họ đã đi được một khoảng xa, sau lưng mới vang lên tiếng động cơ nổ máy đi qua.
Ngoài trời tuyết đã ngừng rơi, nhưng trên đường vẫn còn tàn tích đọng lại, đặt chân xuống là đủ ngập qua giày, muốn bước khi cũng không khỏi gian nan. Cao Khôn chỉnh khăn quàng và mũ len lại cho Lý Huỳnh Lam rồi nói: “Đường thế này không dễ đi, ở đây lại không có xe, còn nửa tiếng để đến sân bay, lên đây anh cõng em.”
Lý Huỳnh Lam không đồng ý, Cao Khôn lại đến thẳng phía trước ngồi xổm xuống.
Lý Huỳnh Lam lưỡng lự một chốc rồi cũng nằm sấp lên, Cao Khôn nhẹ nhàng nâng cậu đứng dậy, vững vàng đi từng bước.
Lý Huỳnh Lam rúc vào cổ anh, yên tĩnh nhìn làn sương trắng từ nhịp thở của anh tuần hoàn trước mắt.
“A Khôn…” Lý Huỳnh Lam gọi một tiếng, từ khi nghe Triệu Đồng Đồng kêu như vậy, cậu cũng muốn. Mới đầu Cao Khôn nghe còn hơi chưa quen, song hiếm khi có dịp Lý Huỳnh Lam kiên trì thế này, dần dà rồi cũng quen.
“Ừm?”
Lý Huỳnh Lam lại không nói gì.
Cao Khôn cũng không hỏi.
Có điều đi chưa được vài bước, Lý Huỳnh Lam lại gọi anh.
Cao Khôn cúi đầu, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Xin lỗi, bắt em chịu khổ rồi.”
Lý Huỳnh Lam nâng mắt, nghiêng sang nhìn chiếc mũi cao thẳng của anh, cánh môi hơi mỏng khẽ động.
“Thật ra…em có thể tìm gia sư khác dạy kèm… anh không phải một thầy giáo tốt.”
“Trước kia anh hay đánh nhau lắm sao?” Lý Huỳnh Lam hỏi, giọng điệu vô cùng bình thản.
Cao Khôn gật gật đầu.
“Vì sao?”
“Bọn họ thường đến nhà ăn trộm đồ, còn phá hư rẫy nhà anh.”
Lý Huỳnh Lam cũng không ngốc, nếu chỉ có mấy đứa trẻ con ngẫu hứng phá phách thì tính toán với nhau chút là xong, thế nhưng theo lời của gã hói đầu vừa nói ban nãy, thì nhà Cao Khôn cũng có mâu thuẫn với không ít người trong thôn, người ngoài nào nghe đều sẽ thấy rất kỳ lạ.
Quả nhiên, Cao Khôn dừng một lúc lâu mới nói: “Bọn họ muốn đòi nợ nhà anh, nhưng trong túi mẹ anh không còn đồng nào, hơn nữa cũng không phải mẹ mượn, dựa vào cái gì mà bắt mẹ trả?”
“Cho nên anh đánh bọn chúng?”
“Phải, oan có đầu nợ có chủ, bọn họ không đòi được tiền, liền tìm đến nhà anh, nếu nhà anh không trả, bọn họ sẽ không để yên.”
“Làm sao mà anh đánh lại được?”
Về phần ai là người mượn thì không cần nhắc tới, nếu hắn ta còn có lương tâm cũng không đến nỗi để xảy ra cảnh người khác đến ức hiếp vợ và con trai mình. Cao Khôn cho rằng cậu sẽ tiếp tục truy vấn, nhưng kết quả lại chú ý đến một điểm có hơi kỳ quái, anh cũng không giấu diếm nói.
“Lúc đầu thì đánh không lại, nhưng nhờ qua ngày ngày tập luyện thể lực, với lại chỉ cần em không sợ, bọn chúng sẽ sợ em.”
Cao Khôn bình thản nói ra, nhưng trước mắt cậu xuyên qua màn tuyết lại thấy được thân ảnh của một cậu bé trong sân nhà đổ nát, bị vây quanh giữa đám người, hết lần này tới lần khác bị vật xuống sau một hồi hỗn chiến, mà vẫn kiên trì đứng lên, mang một thân đầy thương tích vẫn không lùi bước, cậu hiểu được vì sao anh vẫn không nhân nhượng, vì anh còn một người quan trọng nhất cần phải bảo vệ. Lý Huỳnh Lam nghĩ nếu cậu thật sự muốn biết thêm, chắc chắn sẽ nghe được những chuyện kinh khủng xót xa hơn nữa, nỗi hận ấy, đau đớn ấy, có lẽ Cao Khôn sẽ nói hết cho cậu nghe, nhưng mà cậu có chút… không dám.
“Chỉ là mẹ không thích anh như vậy, nên anh đã hứa với bà về sau nếu có thể không đánh thì sẽ không đánh.” Cao Khôn cười cười, như đang nhớ về một hồi ức ấm áp.
“Ừ, mẹ anh nói đúng đấy.” Tiểu đại nhân Lam Lam cũng gật gật đầu, rồi lại nói: “Nhưng cũng phải xem mình đối phó ai đã, có vài người xấu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”
Cao Khôn ngẩn ra, ý cười càng sâu.
o O o
Cuối cùng sau thời gian dài chiến đấu với con đường ngập tuyết cũng đến được sân bay, lại qua nửa ngày xóc nảy, xế chiều hai người mới về tới được thành phố U, đi về hướng hoa viên Lục Nham, bấy giờ Lý Huỳnh Lam mới thấy mình như vừa trải qua một giấc mộng ở nơi hoang vu, những nơi trong mơ ấy với cuộc sống của cậu như hai thế giới hoàn toàn khác. Ở nơi đó, Lý Huỳnh Lam cố gắng giả như không có việc gì, tận đến khi trở về không gian quen thuộc mới không thể không thừa nhận sự thật. Trong chuyến đi xa này, lúc nào tâm tình cậu cũng trong tình trạng căng thẳng, rõ là nơi đó chẳng có gì, mà lại khiến Lý Huỳnh Lam cảm thấy luôn tồn tại một cỗ áp lực vô hình, thậm chí đôi khi còn rợn sống lưng, cậu cũng tinh tường nhận ra, tâm trạng Cao Khôn cũng không sáng sủa hơn là bao.
Cậu cảm thấy quyết định cùng Cao Khôn về quê lần này, đối với hai người mà nói là một sai lầm, nhưng trong lòng Lý Huỳnh Lam lại muốn hiểu biết rõ hơn về đối phương, dù anh cũng không giấu cậu việc gì, chỉ cần Lý Huỳnh Lam hỏi, thì anh luôn thành thật trả lời. Thế nhưng, có lúc cậu vẫn thấy Cao Khôn còn cách xa mình lắm. Đa mưu túc trí như Lý Nguyên Châu, thông minh tinh quái như Lý Tiểu Quân, nhưng qua ánh mắt có thể biết được đó là tính cách của họ, bản chất của họ, duy chỉ có Cao Khôn, biết anh được ba năm, sớm chiều bên cạnh, một người đơn giản chất phác là thế, Lý Huỳnh Lam lại thường xuyên nhìn không thấu suy nghĩ của anh, mà giờ đây, chí ít cũng đến gần đối phương được một bước, những chuyện không đẹp cứ để quên đi.
Cao Khôn định đưa Lý Huỳnh Lam lên nhà rồi đi, bất ngờ lại gặp Lý Tiểu Quân đang ngồi trên sô pha trong đại sảnh.
Lý Tiểu Quân đang cầm điện thoại trên tay, cười hỏi Lý Huỳnh Lam: “Huỳnh Lam, hôm nay là đầu tuần, không phải lên lớp à?”
Lý Huỳnh Lam mặt không đổi đáp: “Con đi thi, thời tiết xấu, nên không có chuyến bay, hôm nay mới mua được vé.”
Lý Tiểu Quân gật gật đầu “Vậy à, thế lần sau con nhớ gọi điện về báo một tiếng, mẹ với ông ngoại đều rất lo lắng.”
Lý Huỳnh Lam không lên tiếng trả lời, chỉ bước lên lầu, nghe Lý Tiểu Quân muốn nói chuyện với Cao Khôn, cậu kéo kéo vali trên tay, quay đầu lại nhíu mày nói với Cao Khôn: “Nặng quá, anh qua hộ em chút đi.”
Cao Khôn vội chạy lên trước hỗ trợ.
Lý Tiểu Quân nhìn bóng hai người khuất dần sau ngã rẽ, cúi đầu nhìn di động trong tay, chỉ thấy màn hình hiện mấy thông báo:
—Mã khách hàng thẻ tín dụng số 9890 vào 8 giờ 8 phút, ngày XX tháng 11, trừ 3587 đồng.
—Mã khách hàng thẻ tín dụng số 9890 vào 9 giờ 47 phút, ngày XX tháng 11, trừ 3499 đồng.
『Hết chương 53』
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook