Huấn Văn Thư Sinh
-
33: Chương 27
Vừa quá trưa.
Bầu trời hiếm khi trong xanh như hôm nay, mấy dải nắng vàng ươm chiếu xuyên qua khung cửa sổ lớn của quán cà phê, không gian ấm áp đến mức khiến người ta chỉ muốn lười biếng nghỉ ngơi.
Quý Thư ngồi một mình bên chiếc bàn cạnh cửa sổ, chăm chú nhìn ngắm dòng người ngược xuôi.
Lâu lắm rồi anh mới có một ngày cuối tuần thảnh thơi, chẳng hiểu thằng nhóc Tiều Thanh kia lêu lổng nơi nào, một hai phải gửi tin nhắn hẹn anh đến.
Anh đã ngồi đây ngót hai mươi phút hơn mà vẫn chưa thấy bóng dáng thằng nhóc lừa đảo đó.
Đợi thằng nhóc ấy đến, nếu không phải là chuyện quan trọng cần thiết ra ngoài bàn bạc, để xem anh có mắng nó đến không ngóc đầu lên được không.
Quý Thư nghĩ thầm.
Âm thanh kéo ghế ở phía đối diện kéo suy nghĩ của Quý Thư trở về, là một cô gái trang điểm rất nhã nhặn.
Quý Thư ngẩn người, trước khi cô nàng định kéo ghế ngồi xuống đã vội vàng mở miệng.
"Thực xin lỗi, chỗ này có người."
Cô gái ngừng lại một chút, nhìn về phía anh, "Anh họ Quý phải không?"
Quý Thư gật đầu.
"Vậy đúng rồi." Cô gái cười, ngồi xuống, gọi một ly hồng trà.
Cái gì đúng rồi cơ?
Quý Thư không vui, cúi đầu cầm điện thoại nhắn tin cho Tiều Thanh: "Cảnh cáo con, nếu còn không đến thì thầy đi đây."
"Anh là giáo viên à?"
Có lẽ là thấy không khí hơi ngượng ngùng, cô gái đối diện chủ động tìm một đề tài nói chuyện, bắt đầu từ một câu hỏi khá thông thường.
Quý Thư lại gật đầu, hơi nhíu mày, "Sao cô lại biết?"
Từ "cô" này để lộ ra ý tôn trọng lại hơi giữ khoảng cách của Quý Thư, cô gái đối diện cười vui vẻ, "Không phải chính anh viết trên trang web như vậy sao?"
"Trang web?" Quý Thư nghi ngờ hôm nay bản thân còn chưa tỉnh ngủ, nếu không tại sao nhất cử nhất động và mỗi một câu nói của người đối diện, anh đều không hiểu được.
"Em họ Lữ, chắc anh cũng đã biết?"
"Song khẩu Lữ*?"
*Chữ "Lữ" (吕) được tạo từ hai chữ "Khẩu" (口)
Nghe đến câu trả lời khẳng định, Quý Thư khẽ dựa vào lưng ghế, ánh mắt phóng xa đến nơi chân trời, đong đầy hồi ức.
"Anh thích kiểu con gái như thế nào?" Cô gái đối diện không để ý đến sự thất thần này của Quý Thư, lập tức hỏi.
Quý Thư cũng phá lệ mà đáp lời câu hỏi có phần riêng tư này.
"Giống như vợ của tôi vậy."
Yên lặng trong một chớp mắt.
Một lát sau, bên tai truyền đến tiếng dò hỏi có phần do dự của cô gái: "Anh kết hôn rồi?"
Quý Thư không nói gì, chỉ gật gật đầu.
"Vậy anh có từng...!tính đến chuyện ly hôn?"
Quý Thư nhíu mày, sự không kiên nhẫn và tức giận đã dâng đến đỉnh đầu, anh cực lực khống chế, lạnh lùng nhả ra hai chữ: "Không có."
Vừa dứt lời, đã thấy cô gái đối diện nâng lên ly hồng trà đá vẫn chưa uống ngụm nào, tay vừa chạm vào, Quý Thư liền biết không ổn.
Quả nhiên, giây kế tiếp, toàn bộ ly hồng trà đó đã tạt hết lên mặt anh, vừa lạnh vừa bết dính.
"Cô làm gì vậy!"
"Là người có gia đình còn dám đi làm quen xem mắt? Đồ tệ bạc." Cô gái dường như chưa hết giận, tiếp tục bưng lên ly trà ấm trước mặt Quý Thư lại tạt thêm lần nữa, để lại ba chữ rồi bỏ đi mất.
Quý Thư sửng sốt.
Anh cuối cùng cũng hiểu tại sao hành động của cô gái này lại kỳ quái như vậy, tại sao một người trước giờ chưa gặp bao giờ lại biết rõ nghề nghiệp của anh, tại sao cô ấy lại đi hỏi những vấn đề nhạy cảm và riêng tư như thế.
Cúi đầu cười khổ một tiếng, Quý Thư tiện tay rút hai tờ giấy lau sơ vết nước còn dính trên mặt, đứng dậy rời đi trong lời bàn tán chỉ trỏ của người xung quanh.
Lúc về tới nhà, mặt trời vừa khuất sau dãy núi phía xa.
Quý Thư không nhớ nổi làm sao mình về được đến nhà, suốt đường đi cứ mơ mơ màng màng như cái xác không hồn, mở cửa đi vào lại thấy được biểu tình hồ hởi của Tiều Thanh, "Sao rồi ạ?"
Quý Thư nhàn nhạt liếc cậu một cái, không nói gì.
"Sư phụ, con phải lục tung cả trang web lên mới chọn được một người phù hợp với gu của thầy đó." Tiều Thanh không để ý đến biểu tình không thích hợp của Quý Thư, theo sau thầy lải nhải không ngừng, "Vừa có khí chất lại vừa xinh đẹp, mấu chốt là cười lên ấm áp tựa ánh mặt trời..."
Quý Thư dừng lại trước cửa phòng ngủ, đôi tay nắm chặt thành quyền, trên cánh tay đã nổi gân xanh, giống như đang cực kỳ nhẫn nại chuyện gì, vài giây sau, từ trong kẽ răng thốt ra một chữ "Biến."
Tiều Thanh ngẩn ra, bây giờ cậu mới để ý đến gương mặt xanh mét của Quý Thư, còn cả chiếc áo sơ mi trắng bị chất lỏng gì đổ lên ướt đẫm, lùi về sau một bước, im miệng.
Trong nhà vệ sinh của phòng ngủ chính truyền ra tiếng nước chảy róc rách, Tiều Thanh yên lặng dựa vào tường, tự hỏi vấn đề ở đâu, rõ ràng là một người phụ nữ thích hợp với thầy như vậy.
Lấy lại tinh thần, Tiều Thanh mới phát hiện dòng nước đã ngừng một hồi lâu, loáng thoáng truyền ra vài tiếng nức nở, Tiều Thanh không tự chủ được mà hốt hoảng.
Kim giây từng chút từng chút chuyển động, tiếng nức nở lại càng lúc càng rõ ràng, âm thanh áp lực đến người nghe cũng thấy bi thương, Tiều Thanh dựa vào tường, cả người mềm nhũn, đến cả hít thở cũng khó khăn, trong lồng ngực như có muôn vàn con kiến nhỏ, từng chút từng chút cắn phá phần thịt mềm, sự đau đớn và ngứa ngáy đó khiến cậu toát ra một thân mồ hôi.
Tiếng khóc bên tai càng lúc càng suy yếu, Tiều Thanh không khỏi dỏng tai lên, muốn nghe cho rõ những âm thanh động tĩnh bên trong, lại nhận ra được vài từ quen thuộc chìm trong muôn vàn nức nở.
"Thật xin lỗi..."
"Thật xin lỗi...!Tình...!Tiểu Tình...!Thật xin lỗi."
Lúc Quý Thư ra khỏi phòng, khóe mắt đã đỏ.
Tiều Thanh nghiêng người đứng bên cửa phòng, hơi cúi đầu, đôi tay nắm lại phía trước.
Bóng người trước mặt dường như dừng lại, cậu ngẩng đầu, thấy Quý Thư thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn không nói gì, lấy từ trong ngăn tủ một chai rượu mà cậu chẳng rõ tên, cầm theo một cái ly nhỏ, một mình đi vào thư phòng.
Cậu có nên theo không?
Nhưng đã nhìn thấy bóng dáng đĩnh bạt lại quyết tuyệt vừa rồi của sư phụ, cậu lại không có đủ dũng cảm đi theo.
Tiều Thanh nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng di chuyển từ cửa phòng ngủ chính đến cửa thư phòng, rũ mắt đứng nghe động tĩnh bên trong.
Trong thư phòng cực an tĩnh, không có âm thanh nức nở cũng không có tiếng lẩm bẩm nói thầm, chỉ có hương mực nước và hương rượu trộn lẫn vào nhau, theo luồng không khí tản ra khắp phòng.
Chẳng như những thức rượu khác đậm đà các hương, mùi của chai rượu này nặng nề lại nồng nàn, có thể ngửi thấy mùi cồn rõ ràng nơi chóp mũi.
Tiều Thanh lấy trong ngăn tủ ra một chai rượu y hệt, cái chai trong suốt, phía trên in một dòng chữ: BLACK LABEL.
Cậu trước giờ chẳng biết phân biệt rượu ngon, cũng chỉ biết qua một vài hãng rượu nổi tiếng, căn bản chưa bao giờ thấy bình rượu mà cậu đang cầm trong tay, lập tức mở web tìm xem hàm lượng cồn, trên màn hình xuất hiện một con số: 40%.
Cậu giật mình, khép cửa tủ, quay về trước cửa thư phòng, chỉ mới chốc lát mà mùi rượu đã nồng hơn rất nhiều, cậu tựa vào tường ngửa đầu thở dài, xoay người đi vào.
Trong thư phòng chỉ có một nguồn sáng từ chiếc đèn bàn, mơ màng lập lòe.
Quý Thư ngồi bên ánh đèn, trên mặt bàn lộn xộn vài tờ giấy Tuyên Thành, bút lông, nghiên mực đặt một bên, trong tay nắm chặt ly rượu.
"Sư phụ..." Tiều Thanh nhẹ nhàng mở miệng.
Quý Thư cầm lên ly rượu, ngửa đầu uống hết toàn bộ chất lỏng bên trong, tay phải lại bưng lấy bình rượu, rót thêm nửa ly vào.
Không biết lấy gan đâu ra, Tiều Thanh tiến nhanh hai bước cầm lấy tay của Quý Thư.
"Buông ra."
Tiều Thanh lắc đầu, "Thầy đừng như vậy..."
Quý Thư nhẹ nhàng dùng chút lực giằng ra, uống một hơi cạn sạch, đặt mạnh cái ly đã rỗng tuếch lên bàn, lười nhác dựa vào lưng ghế, "Rót rượu cho thầy."
Mùi cồn quẩn quanh trong không khí chỉ tăng không giảm, Tiều Thanh đánh liều khom lưng đỡ cánh tay Quý Thư, âm thanh nhẹ nhàng.
"Sư phụ say rồi, con đỡ thầy đi nghỉ ngơi nhé?"
Quý Thư cười nhạt một tiếng, tự mình nâng chai rót rượu, lại một ngụm hết một ly, biểu tình lạnh nhạt đến không nói nên lời, "Biến."
"Sư phụ..." Tiều Thanh nhẹ nhàng lấy ly rượu, khuyên nhủ: "Đừng uống nữa, thầy say rồi..."
Quý Thư nhíu chặt mi, tay trái giương lên, ly rượu rơi xuống vỡ tan trên mặt sàn, bất mãn gào rống: "Cậu biến đi!"
Tiều Thanh không nói lời nào, ngồi xổm xuống nhặt từng mảnh thủy tinh vỡ, bình tĩnh ném hết vào thùng rác, lại cầm cây chổi, cây lau nhà quét lại một lần, chắc chắn không bỏ sót mảnh vụn nào.
Nhìn về phía Quý Thư đang cầm bình rượu lẩm bẩm một mình kia, cậu đột nhiên nhắm hai mắt lại.
Đó không phải là sư phụ mà cậu quen thuộc.
Sư phụ của cậu chưa bao giờ bỏ mặc bản thân như thế, thầy sẽ không hưởng thụ đau đớn như vậy...!Thầy rõ ràng tự kỷ luật và nghiêm khắc như thế.
"Sư phụ..."
"Tôi nói cậu biến đi cho tôi!" Quý Thư thuận tay nắm mấy tờ giấy Tuyên Thành ném đến, tờ giấy mỏng chẳng có bao nhiêu sức nặng, nhẹ nhàng lượn vài vòng rồi đáp xuống đất.
Tiều Thanh cúi người nhặt lấy, nhưng vừa động đến đã ngây người sửng sốt, chậm rãi quỳ xuống, cẩn thận đọc từng dòng chữ bên trên.
Đó là những bài thơ "tiếc vợ" mà sư phụ đã chép trong mấy năm sư nương qua đời.
Có "Thập niên sinh tử lưỡng mang mang", có "Đương thì chích đạo thị tầm thường", cũng có "Nhất phiến bi thương họa bất thành".*
Nét mực trên cùng còn chưa kịp khô, là thơ Nguyên Chẩn.
"Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ/Trừ khước Vu Sơn bất thị vân."*
Cậu yên lặng dọn dẹp sắp xếp gọn gàng, đứng dậy đặt lại lên bàn sách, khom lưng lui ra ngoài.
Trong phòng khách, gương mặt của người phụ nữ trong ảnh cưới vẫn không thay đổi, khóe mắt của Tiều Thanh bỗng chốc rưng rưng.
Cái thời mà cậu vẫn còn nhiều bất mãn với Quý Thư, có một ngày hai thầy trò tranh luận dữ dội, sư nương đến khuyên, trong lúc tức giận, cậu chẳng màng tôn ti mà nói mấy lời hồ đồ với cô, sư phụ đã ấn cậu xuống đánh một trận mạnh bạo, mặc cho ai ngăn cản cũng không được.
Sau đó sư phụ dùng thước chỉ vào cậu, lạnh lùng nói: "Con còn dám chọc giận cô ấy, vậy con ra phòng khách quỳ ván giặt một đêm cho thầy."
Thật ra suốt những năm đó, dù cậu có không hiểu chuyện đến đâu, có làm những việc khốn nạn đến thế nào, cậu thật sự chưa bao giờ có chút bất mãn nào với sư nương cả.
Sư nương quá thương cậu, mặc dù lúc ấy bị cậu nói đến suýt khóc lên, nhưng khi thấy sư phụ phạt cậu, cô sẽ luôn dùng gương mặt đau lòng nhất, nghĩ một đằng nói một nẻo mà bảo với sư phụ rằng cô không tức giận.
Đó là một người phụ nữ thật đẹp, cô vốn nên được ông trời thiên vị.
Tiều Thanh gục mặt xuống hít sâu hai hơi, lấy ra từ phòng vệ sinh thứ đồ vật chưa bao giờ được dùng tới kia, đặt ở phòng khách, ngay trước góc tường treo khung ảnh cưới, uốn gối quỳ lên.
"Sư nương, có phải con...!lại chọc cô tức giận rồi không..."
"Thật xin lỗi...!Nhưng mà..." Cậu do dự trong một chớp mắt, cúi đầu rũ mắt, giọng nói lại mang theo vài phần làm nũng ngày xưa, "Không có nhưng mà gì cả, Thanh Thanh quỳ ở đây một đêm bồi tội cho cô, cô đừng tức giận..."
Khi Quý Thư tỉnh lại, thấy bản thân đang ngồi trên ghế với một tư thế cực kỳ vặn vẹo, ôm bình rượu trong lồng ngực, không khí cả phòng đều nồng nặc mùi whisky.
Anh đành đổi tư thế, đặt lại bình rượu lên bàn, đứng dậy khởi động mấy khớp xương đã cứng đờ, tắt đèn về phòng ngủ.
Lúc đi ngang phòng khách, liếc thấy bóng người, anh nâng tay bật đèn, mất vài giây để thích ứng với ánh sáng đột ngột, mới nhìn được rõ ràng cảnh tượng trước mắt.
Cái đứa nhóc kia quỳ trong góc, dưới gối là tấm ván giặt đã mua từ lúc kết hôn, đến nay chưa dùng qua một lần, có lẽ là quỳ đến mệt mỏi, nó nghiêng người dựa vào tường, đã ngủ say rồi.
Quý Thư ngồi lên sô pha, khom mình nhìn về phía bóng dáng chao nghiêng đằng kia, âm thầm thở dài.
Đồng hồ vang một tiếng, ba giờ sáng.
Tiều Thanh vốn chỉ lim dim, mơ mơ màng màng mà đổ người về phía trước, đôi tay theo phản xạ chống sàn, cậu tỉnh.
Động đậy một chút lại quỳ yên, đột nhiên phát hiện phòng khách mở đèn, cậu kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy bóng dáng mình quen thuộc nhất trên sô pha.
"Đã quỳ bao lâu rồi?"
"Con không nhớ nữa...!Chắc là khoảng 9 tiếng đi."
Đôi mắt Quý Thư âm trầm, nhẹ thở dài một hơi, "Đứng lên đi, lại đây ngồi."
"Sư phụ..."
Quý Thư nhấn nhấn huyệt Thái Dương, hơi không kiên nhẫn, "Con rốt cuộc có còn nghe lời không?"
"Nghe...! Con nghe lời, sư phụ." Tiều Thanh chống sàn nhà muốn đứng lên, nhưng vì quỳ đã quá lâu, đôi chân sớm tê rần đau đớn, lại không dám để thầy chờ đợi, cậu đơn giản giữ tư thế quỳ, từng chút từng chút dịch đến bên gối Quý Thư, nghiêng người ngồi quỳ xuống đất.
Bàn tay của Quý Thư vuốt ve đỉnh đầu cậu, nhắm mắt lại, thật lâu sau mới từ từ mở miệng, "Nói cho thầy, con không cố ý."
"Con..." Tiều Thanh xoay người lại, ngẩng đầu nhìn chăm chú người sư phụ cậu kính yêu nhất, đôi tay nhẹ nhàng đặt trên đầu gối của thầy, "Sư phụ, sư nương có chuyện, hai ta đều rất thương tâm đau khổ, chỉ là con cảm thấy mấy chục năm nữa sư phụ không thể chỉ có một mình...!Vậy nên con đã tự chủ trương tìm một người phụ nữ mà con cho là rất giống sư nương.
Con không cố ý khiến sư phụ và sư nương tức giận, nhưng...!Nếu thầy muốn phạt, con nguyện ý nhận."
"Nguyên nhân."
Hai chữ ngắn gọn như thế, Tiều Thanh nghe hiểu, cậu hơi cắn môi dưới, "Không dám lừa gạt sư phụ, dạo gần đây con biết yêu rồi.
Trước kia con vẫn luôn nghĩ, nếu sư nương không còn nữa, vẫn còn có con, con có thể ở bên chăm sóc cho thầy, con nghĩ rằng mình có thể ở bên thầy cả đời.
Nhưng ngày hôm đó, con mới phát hiện hai ba mươi năm nữa, con lại không thể từng giờ từng phút ở cạnh sư phụ, vậy nên..."
"Con sai rồi, từ trước đến nay, thầy chưa bao giờ một mình." Quý Thư đột nhiên nở một nụ cười ôn nhu, chỉ vào lồng ngực mình, "Cô ấy vẫn luôn ở đây."
"Thầy vẫn luôn nhớ đến cô ấy, vậy nên cô ấy chưa từng rời đi.
Trái tim này của thầy, cũng không có đủ chỗ cho những người khác."
Tiều Thanh nửa hiểu nửa không, ngẩng đầu lẳng lặng nhìn thầy.
"Sau này con sẽ hiểu." Quý Thư xoa đầu cậu, cười cười.
"Cho dù bây giờ con chưa hiểu, nhưng sư phụ đã không thích, sau này con sẽ không làm thế nữa." Tiều Thanh rũ mắt bảo đảm, chần chờ một chút, vẫn nói: "Hay là...!Thầy đánh con đi?"
Quý Thư nhấn nhấn cái đầu đã đau đến sắp nổ tung ra của mình, "Thầy đánh con làm gì."
"Con làm sư nương tức giận, nên quỳ ván giặt," Tiều Thanh mân mê chóp mũi, thấp giọng nói: "Làm sư phụ thương tâm, nên đánh mông."
Mấy chuyện này lại nhớ rõ ràng như vậy.
Quý Thư lắc đầu, kéo cậu ngồi lên ghế sô pha mềm mại, nhẹ nhàng cuộn ống quần cậu lên, thở dài một hơi.
Dưới đầu gối đã sưng thành một mảnh đỏ tím ghê người, mấy vết đỏ tấy lên do ván giặt đè ép, vài chỗ nghiêm trọng còn trầy da, ẩn ẩn chảy ra vệt máu.
Quý Thư không khỏi trừng mắt liếc cậu một cái.
Anh đứng dậy đi lấy rượu thuốc, dùng tăm bông chấm lên, cẩn thận sát trùng từng vết thương hở.
"Sư phụ...!Đau, sư phụ, sư phụ..." Tiều Thanh liều mạng cầm lấy tay sư phụ, gần như muốn khóc ra, "Con không bôi thuốc đâu."
Quý Thư liếc cậu một cái, "Đau?"
Mạnh mẽ gật đầu.
"Không bôi thuốc thì ngày mai sẽ càng đau, nhịn một chút."
Tăm bông lại chạm vào đầu gối, Tiều Thanh đau hơn cả bị đánh, túm lấy quần của thầy, cắn chặt răng.
"Bạn gái đó, quen bao lâu rồi?" Quý Thư thấy cậu thật sự đau đến khó nhịn, muốn tìm chủ đề trò chuyện, dời đi lực chú ý.
"Khoảng chừng...!Nửa tháng đi."
Gian nan bôi xong một bên chân, chân còn lại bắt đầu chịu đau đớn y hệt, Tiều Thanh nhăn mày cắn răng đến dữ tợn.
"Một thời gian nữa dẫn về nhà ăn bữa cơm đi."
Tiều Thanh kinh sợ, liên tục từ chối, "Còn chưa đến giai đoạn ấy, đợi khi nào thời cơ chín muồi, con nhất định sẽ dẫn về giới thiệu với thầy."
Quý Thư nhìn cậu, cười cười, lại không tiếp tục vấn đề đó, hỏi: "Học đại học nào?"
Chưa học đại học nào.
Tiều Thanh lẩm bẩm trong lòng một câu, gãi gãi đầu đánh lạc hướng, "Thầy đừng hỏi nữa, sau này sẽ biết thôi."
Quý Thư cất rượu thuốc, buồn cười nhìn thằng nhóc đang xấu hổ cúi đầu vò góc áo kia, nâng ngón tay gõ gõ đỉnh đầu xù xù của cậu, "Sao lại giống thiếu nữ thế, ngượng ngùng xoắn xít cái gì không biết."
- ---
Cái trục trặc đó là đi tìm nguồn thơ đó mọi người =))))))))))))) Cuối tuần vui vẻ!
*Toàn bộ được trích từ thơ "nhớ vợ", "tiếc vợ" của các vị tiên sinh.
"Mười năm sinh tử ấy mênh mang" (Giang thành tử - Ất Mão chính nguyệt nhị thập nhật dạ ký mộng - Tô Thức)
"Khi ấy chỉ nói chuyện tầm thường" (Hoán khê sa – Nạp Lan Dung Nhược)
"Một mảnh bi thương vẽ chẳng nên" (Kim Lăng Vãn Vọng - Cao Thiều)
"Từng qua biển lớn, e gì nước/Chưa trải Vu Sơn, chẳng biết mây." (Ly tứ kỳ - Nguyên Chẩn).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook