Ngày hôm sau, Chu Tráng Tráng liền đằng đằng sát khí tới Ôn Tuyền bắt gian.
Suối nước nóng Ôn Tuyền giống như là một nơi nghỉ an dưỡng, nhìn chung có hơn trăm hồ nước nóng lớn nhỏ gồm khu tắm rửa, tập thể hình, ẩm thực, phòng dừng chân nghỉ ngơi. Mà trước cửa bãi đỗ xe, chiếc Wrangler của Thường Hoằng đang im lặng đậu đó. Chu Tráng Tráng tưởng tượng đến cảnh Thường Hoằng cùng với Phó Dương Dương hai người cùng nhau ngồi trên chiếc xe này mà đến là lửa giận lại bùng lên, thừa dịp không ai để ý, liền lấy một cái chìa khoá vẽ một con rùa to xụ lên thân xe.
Đợi lúc đi vào, phát hiện vé vào cổng đắt chết đi được, một cái vé bằng cả hai tháng ăn thịt bò hầm khoai tây của Chu Tráng Tráng. Mối hận cũ bị phản bội cộng với hận mới là cái vé hút máu người kia, Chu Tráng Tráng tức giận đến gân phồng gấp đôi, máu ở bên trong kêu ùng ục bắt đầu sôi trào nổi lên nhưng bọt bong bóng.
Mua vé rồi lại lấy quần áo xong, Chu Tráng Tráng lập tức vọt tới trước mặt cô nhân viên phụ trách dẫn đường hỏi: “Có thấy một đôi nam nữ, nam đen thui bẩn thỉu vẻ mặt gian trá vô sỉ đê tiện hạ lưu, nữ màu da trắng nhách như mới từ trong quan tài bước ra, bộ mặt giả tạo làm ra vẻ nhu nhược, nhìn là muốn cầu cho bị sét đánh chết không toàn thây hay không?”
Bộ dáng Chu Tráng Tráng có chút dọa người, cô bán hàng nhát gan, răng cắn môi dưới, lập cập nói: “Tôi. . . . . . chỉ nhìn thấy một đôi nam nữ khác, nhưng đó là nam suất mĩ nữ . . . . . .”
Lời còn chưa nói xong, bị ánh mắt chiếu tia laser mãnh liệt của Chu Tráng Tráng buộc nuốt vào trong.
Hỏi mới biết được, nguyên lai hai người kia đang ở suối nước nóng hoa hồng thuộc hạng nhất khu phía nam kia. Chu Tráng Tráng lập tức lấy con dao nhỏ khua trong không khí tiến tới mục tiêu, suối nước nóng hoa hồng cũng không lớn, chỉ có thể chứa được khoảng sáu người, nhưng cảnh vật chung quanh lại thanh tịnh đẹp đẽ, trên đỉnh chóp mái đình có che bằng gỗ thông, rất có chút nét phong tình của đảo miền nhiệt đới, giờ phút này bên trong hồ chỉ có một nam một nữ đang đưa lưng về phía Chu Tráng Tráng.
Chu Tráng Tráng cúi thấp người trốn ở phía sau đình, kiềm chế xúc động muốn đem axit sulphuric đỗ xuống suối nước nóng ăn mòn bọn họ, cố gắng suy nghĩ rốt cuộc phải dùng phương thức ra trận nào mới có thể đạt tới trình độ vừa khiến đôi gian phu dâm phụ này chấn động vừa có thể lột tả khí chất trấn định của chính mình.
Đang lúc suy tư, bỗng nhiên nghe tiếng nói khẽ của cô ả với Thường Hoằng cái gì đó, lại nghe Thường Hoằng nhẹ nhàng hừ một tiếng, thanh âm kia ngay cả nước nóng trong hồ dường như cũng có thể đông lại: “Chu Tráng Tráng? Sao phải dẫn cô ấy theo chứ? Bọn anh chiến tranh lạnh đều là lỗi của cô ấy.”(Q: tiếng Hoa 我们: chúng tôi, bọn anh, bọn em, … tuỳ theo bối cảnh quan hệ mà dịch, Thường Hoằng nói với Mỹ Địch là chúng em, nhưng vào tai CTT lại là bọn anh)
Lời này như một mũi tên, trực tiếp đâm vào tai Chu Tráng Tráng, ở trong đầu óc không ngừng xoay tròn, xoáy vào hai mắt bừng bừng lửa giận.
Cái con bà nó Thường Hoằng, rõ ràng là hắn sai trước, bây giờ còn dám đem mọi tội lỗi đổ trên đầu nàng, quả thực là được tiện nghi còn khoe mã.
Chu Tráng Tráng tức giận khiến nàng quên tìm phương thức ra trận sao cho không trung vang rềnh tiếng nổ lão nương hiên ngang xuất quân trâu bò hò hét, mà lựa chọn cách trực tiếp nhất — nhặt một cục đá ven suối hoa hồng lên liền nhảy vào trong bên trong suối, trực tiếp hướng đầu Thường Hoằng mà gõ, tư thế thuần thục, động tác sắc bén, lực đạo đủ mạnh, có thể nhìn ra Chu Tráng Tráng từng tập luyện động tác này vô số lần rồi.
Phải trừng trị cái ác, trừng trị cái ác a.
Thường Hoằng bất ngờ không kịp đề phòng nên chưa kịp tránh né, vừa che chổ đau vừa túm chặt tay Chu Tráng Tráng, đợi thấy rõ người đến là cô bạn gái đang chiến tranh lạnh với mình, trong mắt lập tức chuyển biến hiện lên kinh ngạc tức giận lẫn một chút ánh sáng kỳ dị: “Em . . . . . . Sao em lại tới đây?”
“Tôi nếu không đến, các người toàn bộ đều làm xong rồi!” Chu Tráng Tráng lửa giận còn đang hừng hực thiêu đốt, tiểu vũ trụ bùng nổ uy lực rất cao, ngay tức khắc bỏ Thường Hoằng ra, giơ tảng đá hung khí lên xoay người định đập tên dâm phụ.
Ai ngờ ngay lúc sắp thành công, tay Chu Tráng Tráng lại đình chỉ giữa không trung, không thể động đậy — cho dù hơi trắng bốc lên từ suối nước nóng nhưng nàng vẫn tinh tường nhìn thấy cô ả đang trong hồ cùng Thường Hoằng không phải Phó Dương Dương trong truyền thuyết có tà tâm gian xảo kia, mà là . . . . . . Mĩ Địch.
“Tráng Tráng, chị quả nhiên không nhìn lầm em nha.” Mĩ Địch vẫn ung dung nói, giống như mới vừa mới xem một trò hay.
“Này?” Chu Tráng Tráng buông tảng đá, giơ tay túm khuôn mặt Mĩ Địch: “Cô không phải là dịch dung đi?”
“Chị nếu có kỹ thuật này còn có thể bị Tần Trung bắt sao?” Mĩ Địch phủi tay Chu Tráng Tráng ra, đôi mắt đẹp lưu chuyển: “Tráng Tráng, xem ra em vẫn rất quan tâm Thường Hoằng nha, vừa nghe thấy nó cùng cô gái khác đi tắm suối nước nóng liền đánh tới, cũng đúng, giường của mình sao lại có thể cho người khác ngủ, nếu chị là em nhất định nấu nước sôi tạt chết bọn họ.”
“Chị cùng Hải Nhĩ. . . . . . hai người gạt em?” Chu Tráng Tráng rốt cục suy nghĩ cẩn thận . (Cả gia đình này đều lừa gạt hết)
Không uổng công ăn biết bao nhiêu óc heo chưng cay như thế.
“Chị với Hải Nhĩ cái gì cũng chưa nói nha, chính là em nghĩ tùm lum suy diễn thành cái chuyện này thôi.” Mĩ Địch đứng dậy đi ra khỏi ao, nhìn hai người nháy mắt mấy cái: “Vợ chồng son các em từ từ nán lại đây đi, đem mọi chuyện nói cho rõ ràng, đừng bày đặt sĩ diện, một khắc đáng giá ngàn vàng, thừa dịp tuổi trẻ mà vui vẻ tận hưởng đi.”
Nói xong, Mĩ Địch choàng thêm khăn tắm, chậm rãi đi ra, khuất sau khóm hoa ven hồ, không bao giờ … quay lại.
Hiện trong suối hoa hồng chỉ còn lại Chu Tráng Tráng cùng Thường Hoằng hai người. Hoàn cảnh thực lãng mạn nhưng không khí cũng rất xấu hổ, Chu Tráng Tráng dòm thấy đầu Thường Hoằng bị mình dùng đá đập sưng lên một cục, lỗ tai hai má hiện chút hồng.
Không biết mở miệng nói gì, Chu Tráng Tráng chỉ có thể cúi đầu, nhìn thấy những đóa hoa hồng phiêu đãng trên mặt nước, sóng sánh yêu kiều, giống như cô dâu trang điểm màu đỏ.
Đang thất thần, chợt nghe tiếng Thường Hoằng từ trong hơi nóng mù mịt truyền đến: “Em nghĩ anh giống em chắc?”
Lời nói này không đầu không đuôi, Chu Tráng Tráng ngước mắt lên, nghi hoặc nhìn về phía Thường Hoằng.
Thường Hoằng lại dời mắt đi nhìn về phía bóng cây râm mát xa xa, chậm rãi nói: “Em cho là, anh sẽ giống em, sau lưng người yêu cùng người khác giao du? Là chị Mĩ Địch bỗng nhiên hẹn anh gặp nói chuyện phiếm, ai ngờ chị ấy lại đưa ra chủ ý thế này, lại càng không ngờ em lại tin.”
Chu Tráng Tráng nghe xong lời này, vừa xấu hổ vừa vui mừng, trái tim cũng như đang thấm nước ôn tuyền, ấm áp nhu hoà lan toả.
Thường Hoằng . . . . . . đối với tình cảm của nàng đúng là một lòng một dạ như thế.
Cẩn thận suy nghĩ lại, tính cách Thường Hoằng tuy rằng rất ư là tệ, nhưng điều kiện tổng thề rất tốt, vẫn thật hấp dẫn phái nữ. Nhưng từ khi hai người bọn họ bắt đầu quen nhau, bên người Thường Hoằng dù sao đi nữa cũng chỉ có một Phó Dương Dương, mà nữ nhân kia thì thuộc loại bám dính dai như đĩa đói, thứ này thế nào cũng vứt không ra. Dù vậy, Thường Hoằng vẫn một mực phân rõ giới tuyến, không có làm cái gì khiến nàng thương tâm hết.
Nghĩ vậy, Chu Tráng Tráng cho dù còn tí chút giận Thường Hoằng, cũng không thể nào phát ra được.
“Em biết anh sẽ không, nhưng bị Hải Nhĩ với Mỹ Địch kích động liền mất đi lý trí, ghen tuông quá mức, nhịn không được chạy tới đây.” Chu Tráng Tráng ngập ngừng giải thích.
Thường Hoằng sắc mặt vốn đang cứng ngắc, nhưng khi nghe thấy bốn chữ “ghen tuông quá mức”, khóe miệng lại như ngấn xuân thủy, mềm mại ấm áp: “Ân, có tiến bộ, còn biết ăn dấm chua.”
“Em cũng không phải người vô tâm, sao lại không biết ăn giấm chua?” Chu Tráng Tráng giương mắt, trừng liếc mắt hắn một cái.
“Anh không phải sợ em vô tâm, chỉ là sợ em đối với anh không có tâm.” Thường Hoằng bỗng nhiên nói, ngữ khí kia phảng phất như thở dài.
Chu Tráng Tráng kinh ngạc ngẩng đầu, hai người khoảng cách cũng không xa, nhưng gương mặt Thường Hoằng lại bị hơi nước mang theo mùi hoa hồng làm cho mông lung, đường nét gương mặt kiên nghị nháy mắt trở nên nhu hòa.
“Em sao lại vô tâm với anh chứ?” Chu Tráng Tráng nhẹ giọng hỏi.
“Kỳ thật, anh cũng không phải bởi vì … dục vọng không được thỏa mãn nên sinh khí, mà là bởi vì em không muốn đem bản thân giao cho anh mà sợ hãi.” Thường Hoằng thanh âm hoà hoãn, hơi nước lởn vởn trong mắt, cả người phảng phất như bị vây trong một loại dịch thể trong suốt, nhìn có vẻ chắc chắn, nhưng kì thực chỉ cần một cây kim châm cũng có thể dễ dàng phá vỡ: “Tráng Tráng, anh sợ em lúc nào cũng có thể bỏ đi, rời khỏi anh, cho dù anh có bị thương tâm khổ sở thế nào đi nữa em cũng sẽ không quay đầu lại, hoặc là không bao lâu sau em có thể quên mất anh. Nhưng anh thật sự muốn em nhớ rõ anh, vĩnh viễn nhớ rõ anh, em hiểu không?”
Chu Tráng Tráng không hiểu.
Nàng chưa bao giờ hiểu được thì ra Thường Hoằng nhìn cường thế vậy mà nội tâm vẫn có chút yếu đuối như vậy.
Tay không tự giác xoa nhẹ cổ Thường Hoằng, tựa đầu trên vai hắn rộng lớn, ngửi thấy mùi hoa hồng trong hơi nóng bốc lên, nhẹ giọng nhưng lại kiên định nói: “Em chưa từng nói cho anh nghe, những ngày tháng cùng anh chia tay, em không thèm nghĩ đến anh, bởi vì khi nhớ đến, ngực sẽ ẩn nhẫn đau tựa như dao cắt. Lúc ấy mới hiểu được, bản thân thật sự rất quan tâm anh. Tình cảm của anh quá lớn mạnh, nổi bật che phủ khiến cảm tình của em chẳng rõ ràng, nhưng em có thể xác định, tình yêu của bản thân mình cũng không thua kém anh.”
Trong ánh mắt Chu Tráng Tráng lóe lên ánh sáng, như ngôi sao sáng chói nhất xuyên thấu qua màn sương trắng, trực tiếp tiến vào đáy lòng Thường Hoằng.
Nước ấm áp, thân thể hai người đang trào, cánh hoa hồng mềm mại theo dòng nước dập dềnh, sương trắng mờ ảo vờn quanh thân thần, lộ ra một chút ngọc khí.
Gò má Chu Tráng Tráng bị nước ôn tuyền thấm hồng, da thịt thanh xuân trắng nõn hoàn hảo, tựa như trứng gà lột vỏ, khiến trong lòng người tự dưng sinh ra một chút rung động.
Thường Hoằng vươn tay ôm lấy eo nàng, đem Chu Tráng Tráng tiền sâu vào trong vòm ngực. Thân thể hai người trong cái hơi nóng vờn quanh khắn khít lạ thường, tựa hồ không có một khe hở, bất kể là ai hay chuyện gì cũng không thể cắt ngang bọn họ trong lúc này.
Hoàn toàn không tự chủ được, môi hai người bắt đầu hôn nhau, cánh môi bị dồn dập hơi đỏ bừng, cùng với độ ấm nước ôn tuyền, ấm áp giống nhau, phân không rõ lẫn nhau, bọn họ đem đối phương ôm càng chặt chẽ, hôn càng dùng sức, như là phải nhận ra đâu là môi mình đâu là môi của đối phương, nhưng là phí công, bọn họ phí công vì rung động.
Thường Hoằng cuối cùng vẫn chiếm thượng phong, lưỡi hắn trằn trọc chạy loạn giữa môi răng nàng, như tướng quân vô song, suất lĩnh thiên quân vạn mã, trực tiếp xâm chiếm hết thảy thần trí Chu Tráng Tráng, nàng chạy không thoát, trốn cũng không xong, chỉ có thể kính dâng tất cả bản thân.
Áo tắm của nàng đã bị cởi ra, bồng bềnh trôi đến góc ao khác, cả người như nàng tiên cá, tóc đen rối tung xoã trên vai, bọt nước từ trên lông mi nhỏ giọt, nước là lớp da thịt thứ hai của nàng.
Đúng lúc này, có tiếng người cười nói từ xa xa truyền đến, dần dần tiến gần tới suối hoa hồng.
Chu Tráng Tráng giờ phút này cả người không một mảnh vài che thân, nhất thời túng quẫn vội với áo tắm đã trôi xa theo dòng, không thể tưởng tượng nổi, chỉ có thể hít sâu, lặn xuống nước.
Thế giới dưới nước rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bong bóng khí không ngừng vỡ tan, giống như mỗi lần nàng bên cạnh Thường Hoằng, cùng hắn đấu võ mồm đấu tranh hơn thua, nội tâm cũng có những bong bóng khí bay lên vỡ tan như vậy, vỡ ra rất nhiều bọt yêu thích li ti.
Không biết qua bao lâu, Thường Hoằng bỗng nhiên cũng lặn xuống, giống như một con rắn nước chặt chẽ cuốn lấy nàng.
Thần trí tán loạn khi các ngón tay hắn xâm lấn thân thể nàng đều toàn bộ quay trở về, Chu Tráng Tráng như là một con mồi nhỏ đang kinh hãi, không ngừng quay cuồng trong nước. Dị vật xâm lấn khiến nàng cực kỳ khó chịu, Chu Tráng Tráng cảm giác được một loại sợ hãi trước nay chưa từng có, giống như hôm nay, nàng sẽ mất đi cái gì đó.
Ngoi lên mặt nước, vừa định lên tiếng ngăn cản, lại thấy Thường Hoằng giơ ngón tay đặt trên môi mình, phát ra tiếng suỵt khẽ. Lại nghe thấy, bên trong bể dược được ngăn cách bởi rặng cây đang có tiếng chơi đùa.
Thì ra mấy người kia đã vào suối dược liệu.
“Đừng ồn, nếu không bị mấy người kia nghe được cũng không hay lắm.” Thường Hoằng cúi đầu nói ở bên tai Chu Tráng Tráng, thanh âm kia như tiếng côn trùng nhỏ bé, đôi cánh trong suốt quạt mạnh vào màng tai Chu Tráng Tráng, ngứa tận trong mạch máu nàng.
Chu Tráng Tráng cảm giác bản thân cả người lửa nóng thiêu đốt, không biết là do nước nóng ôn tuyền hay do nhiệt độ cơ thể Thường Hoằng truyền sang, đầu óc nàng đã hỗn loạn như nồi cháo, bắt đầu sôi ùng ục ùng ục nổi bong bóng.
Trong thời khắc hơi nóng ấm áp này, Chu Tráng Tráng bỗng nhiên nhớ tới mùa đông năm đó, Thường Hoằng theo nàng về nhà, trên ban công nhà nàng có chậu hoa thuỷ tiên đang bắt đầu ra hoa, thanh u lãnh diễm, hắn rất mê loài hoa này, thường lấy tay khều khều nhụy hoa, dáng vẻ mềm nhẹ lại mang theo ẩn nhẫn yêu thương.
Cứ như hắn giờ phút này, ở dưới nước tiếp tục khuề nhuỵ hoa.
Nhuỵ hoa thủy tiên bởi vì hắn mà nở rộ.
Chu Tráng Tráng tựa hồ đánh mất năng lực hấp thụ dưỡng khí, hô hấp bắt đầu dồn dập rồi lại sợ những người bên ngoài nghe thấy mà không dám phát ra tiếng quá lớn.
Sắc mặt Thường Hoằng cũng không như hắn động tác thanh nhàn của hắn, bọt nước trên trán không rõ là hơi nước hay là mồ hôi chịu đựng. Hắn nhìn nàng, giống nhìn một quả nho no tròn trong suốt, chỉ cần chút nữa, chỉ cần thêm một chút nữa, hắn là có thể nhấm nháp toàn bộ của nàng.
Nhưng mà hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, ở thời điểm cuối cùng vẫn như cũ đem môi đặt bên tai nàng, cúi đầu nói: “Tráng Tráng, anh chỉ hỏi em một câu, em nguyện ý cho anh không? Nếu không muốn, anh … sẽ không miễn cưỡng.”
Giờ phút này cả người Chu Tráng Tráng đã xụi lơ, nàng hơi hơi mở to mắt, nhìn cánh hoa hồng trên mặt nước bị nhiệt nóng thấm vào, nhìn thấy mái đình gỗ kia toả ra hương thơm, nhìn dung mạo ngang ngược mà tuấn tú trước mặt. Người này, người đàn ông này, là người chiếm cứ trái tim nàng.
Nàng nguyện ý cho hắn tất cả bản thân mình, tình cảm lẫn thân thể, chỉ cần hắn muốn, nàng đều nguyện ý cho.
Chu Tráng Tráng gật đầu, cũng đem hai tay vòng ôm cổ Thường Hoằng, đó là một loại tư thế nghênh đón, giống như Eva nghênh hợp Adam, giống như Nữ Oa nghênh hợp Phục Hy, giống như đất nghênh hợp với núi.
Nàng nghênh hợp hắn.
Quả nho trong suốt kia đột nhiên dùng sức cắn xuống, chất lỏng từ đó bắt đầu tràn ra. Hắn tận hưởng hương ngọt say lòng người kia, đó là loại nước chỉ thuộc riêng về hắn. Hắn giống như một kẻ lữ hành chết khát trên sa mạc rông lớn, đột nhiên tìm thấy một suối nước trong veo, không chút cố kỵ nào mà điên cuồng uống.
Hắn uống nàng, như thể không có ngày mai.
Nàng leo lên hắn, cực lực nhẫn nại đau đớn.
Bọn họ ở trong nước ấm áp ôm nhau, giao cho đối phương điều trân quý nhất, mùi hoa giao triền, bóng cây vờn quanh, cách đó không xa là tiếng cười đùa của người phòng bên cạnh, bọn họ yên tĩnh ôm nhau không tiếng động, nhưng mà trong thế giới của bọn họ, trời đất lúc này đây, chỉ có hai người.
Duy nhất hai người mà thôi.
Hôm nay, Chu Tráng Tráng rốt cục thoát khỏi thân phận heo nhỏ vẹn nguyên. (Q: Dằn vặt mãi cuối cùng cũng bị ăn rùi)
Nàng mất đi một thứ gì đó, nhưng cũng không hối hận, bởi vì cái có được lại càng nhiều.
Suối nước nóng Ôn Tuyền giống như là một nơi nghỉ an dưỡng, nhìn chung có hơn trăm hồ nước nóng lớn nhỏ gồm khu tắm rửa, tập thể hình, ẩm thực, phòng dừng chân nghỉ ngơi. Mà trước cửa bãi đỗ xe, chiếc Wrangler của Thường Hoằng đang im lặng đậu đó. Chu Tráng Tráng tưởng tượng đến cảnh Thường Hoằng cùng với Phó Dương Dương hai người cùng nhau ngồi trên chiếc xe này mà đến là lửa giận lại bùng lên, thừa dịp không ai để ý, liền lấy một cái chìa khoá vẽ một con rùa to xụ lên thân xe.
Đợi lúc đi vào, phát hiện vé vào cổng đắt chết đi được, một cái vé bằng cả hai tháng ăn thịt bò hầm khoai tây của Chu Tráng Tráng. Mối hận cũ bị phản bội cộng với hận mới là cái vé hút máu người kia, Chu Tráng Tráng tức giận đến gân phồng gấp đôi, máu ở bên trong kêu ùng ục bắt đầu sôi trào nổi lên nhưng bọt bong bóng.
Mua vé rồi lại lấy quần áo xong, Chu Tráng Tráng lập tức vọt tới trước mặt cô nhân viên phụ trách dẫn đường hỏi: “Có thấy một đôi nam nữ, nam đen thui bẩn thỉu vẻ mặt gian trá vô sỉ đê tiện hạ lưu, nữ màu da trắng nhách như mới từ trong quan tài bước ra, bộ mặt giả tạo làm ra vẻ nhu nhược, nhìn là muốn cầu cho bị sét đánh chết không toàn thây hay không?”
Bộ dáng Chu Tráng Tráng có chút dọa người, cô bán hàng nhát gan, răng cắn môi dưới, lập cập nói: “Tôi. . . . . . chỉ nhìn thấy một đôi nam nữ khác, nhưng đó là nam suất mĩ nữ . . . . . .”
Lời còn chưa nói xong, bị ánh mắt chiếu tia laser mãnh liệt của Chu Tráng Tráng buộc nuốt vào trong.
Hỏi mới biết được, nguyên lai hai người kia đang ở suối nước nóng hoa hồng thuộc hạng nhất khu phía nam kia. Chu Tráng Tráng lập tức lấy con dao nhỏ khua trong không khí tiến tới mục tiêu, suối nước nóng hoa hồng cũng không lớn, chỉ có thể chứa được khoảng sáu người, nhưng cảnh vật chung quanh lại thanh tịnh đẹp đẽ, trên đỉnh chóp mái đình có che bằng gỗ thông, rất có chút nét phong tình của đảo miền nhiệt đới, giờ phút này bên trong hồ chỉ có một nam một nữ đang đưa lưng về phía Chu Tráng Tráng.
Chu Tráng Tráng cúi thấp người trốn ở phía sau đình, kiềm chế xúc động muốn đem axit sulphuric đỗ xuống suối nước nóng ăn mòn bọn họ, cố gắng suy nghĩ rốt cuộc phải dùng phương thức ra trận nào mới có thể đạt tới trình độ vừa khiến đôi gian phu dâm phụ này chấn động vừa có thể lột tả khí chất trấn định của chính mình.
Đang lúc suy tư, bỗng nhiên nghe tiếng nói khẽ của cô ả với Thường Hoằng cái gì đó, lại nghe Thường Hoằng nhẹ nhàng hừ một tiếng, thanh âm kia ngay cả nước nóng trong hồ dường như cũng có thể đông lại: “Chu Tráng Tráng? Sao phải dẫn cô ấy theo chứ? Bọn anh chiến tranh lạnh đều là lỗi của cô ấy.”(Q: tiếng Hoa 我们: chúng tôi, bọn anh, bọn em, … tuỳ theo bối cảnh quan hệ mà dịch, Thường Hoằng nói với Mỹ Địch là chúng em, nhưng vào tai CTT lại là bọn anh)
Lời này như một mũi tên, trực tiếp đâm vào tai Chu Tráng Tráng, ở trong đầu óc không ngừng xoay tròn, xoáy vào hai mắt bừng bừng lửa giận.
Cái con bà nó Thường Hoằng, rõ ràng là hắn sai trước, bây giờ còn dám đem mọi tội lỗi đổ trên đầu nàng, quả thực là được tiện nghi còn khoe mã.
Chu Tráng Tráng tức giận khiến nàng quên tìm phương thức ra trận sao cho không trung vang rềnh tiếng nổ lão nương hiên ngang xuất quân trâu bò hò hét, mà lựa chọn cách trực tiếp nhất — nhặt một cục đá ven suối hoa hồng lên liền nhảy vào trong bên trong suối, trực tiếp hướng đầu Thường Hoằng mà gõ, tư thế thuần thục, động tác sắc bén, lực đạo đủ mạnh, có thể nhìn ra Chu Tráng Tráng từng tập luyện động tác này vô số lần rồi.
Phải trừng trị cái ác, trừng trị cái ác a.
Thường Hoằng bất ngờ không kịp đề phòng nên chưa kịp tránh né, vừa che chổ đau vừa túm chặt tay Chu Tráng Tráng, đợi thấy rõ người đến là cô bạn gái đang chiến tranh lạnh với mình, trong mắt lập tức chuyển biến hiện lên kinh ngạc tức giận lẫn một chút ánh sáng kỳ dị: “Em . . . . . . Sao em lại tới đây?”
“Tôi nếu không đến, các người toàn bộ đều làm xong rồi!” Chu Tráng Tráng lửa giận còn đang hừng hực thiêu đốt, tiểu vũ trụ bùng nổ uy lực rất cao, ngay tức khắc bỏ Thường Hoằng ra, giơ tảng đá hung khí lên xoay người định đập tên dâm phụ.
Ai ngờ ngay lúc sắp thành công, tay Chu Tráng Tráng lại đình chỉ giữa không trung, không thể động đậy — cho dù hơi trắng bốc lên từ suối nước nóng nhưng nàng vẫn tinh tường nhìn thấy cô ả đang trong hồ cùng Thường Hoằng không phải Phó Dương Dương trong truyền thuyết có tà tâm gian xảo kia, mà là . . . . . . Mĩ Địch.
“Tráng Tráng, chị quả nhiên không nhìn lầm em nha.” Mĩ Địch vẫn ung dung nói, giống như mới vừa mới xem một trò hay.
“Này?” Chu Tráng Tráng buông tảng đá, giơ tay túm khuôn mặt Mĩ Địch: “Cô không phải là dịch dung đi?”
“Chị nếu có kỹ thuật này còn có thể bị Tần Trung bắt sao?” Mĩ Địch phủi tay Chu Tráng Tráng ra, đôi mắt đẹp lưu chuyển: “Tráng Tráng, xem ra em vẫn rất quan tâm Thường Hoằng nha, vừa nghe thấy nó cùng cô gái khác đi tắm suối nước nóng liền đánh tới, cũng đúng, giường của mình sao lại có thể cho người khác ngủ, nếu chị là em nhất định nấu nước sôi tạt chết bọn họ.”
“Chị cùng Hải Nhĩ. . . . . . hai người gạt em?” Chu Tráng Tráng rốt cục suy nghĩ cẩn thận . (Cả gia đình này đều lừa gạt hết)
Không uổng công ăn biết bao nhiêu óc heo chưng cay như thế.
“Chị với Hải Nhĩ cái gì cũng chưa nói nha, chính là em nghĩ tùm lum suy diễn thành cái chuyện này thôi.” Mĩ Địch đứng dậy đi ra khỏi ao, nhìn hai người nháy mắt mấy cái: “Vợ chồng son các em từ từ nán lại đây đi, đem mọi chuyện nói cho rõ ràng, đừng bày đặt sĩ diện, một khắc đáng giá ngàn vàng, thừa dịp tuổi trẻ mà vui vẻ tận hưởng đi.”
Nói xong, Mĩ Địch choàng thêm khăn tắm, chậm rãi đi ra, khuất sau khóm hoa ven hồ, không bao giờ … quay lại.
Hiện trong suối hoa hồng chỉ còn lại Chu Tráng Tráng cùng Thường Hoằng hai người. Hoàn cảnh thực lãng mạn nhưng không khí cũng rất xấu hổ, Chu Tráng Tráng dòm thấy đầu Thường Hoằng bị mình dùng đá đập sưng lên một cục, lỗ tai hai má hiện chút hồng.
Không biết mở miệng nói gì, Chu Tráng Tráng chỉ có thể cúi đầu, nhìn thấy những đóa hoa hồng phiêu đãng trên mặt nước, sóng sánh yêu kiều, giống như cô dâu trang điểm màu đỏ.
Đang thất thần, chợt nghe tiếng Thường Hoằng từ trong hơi nóng mù mịt truyền đến: “Em nghĩ anh giống em chắc?”
Lời nói này không đầu không đuôi, Chu Tráng Tráng ngước mắt lên, nghi hoặc nhìn về phía Thường Hoằng.
Thường Hoằng lại dời mắt đi nhìn về phía bóng cây râm mát xa xa, chậm rãi nói: “Em cho là, anh sẽ giống em, sau lưng người yêu cùng người khác giao du? Là chị Mĩ Địch bỗng nhiên hẹn anh gặp nói chuyện phiếm, ai ngờ chị ấy lại đưa ra chủ ý thế này, lại càng không ngờ em lại tin.”
Chu Tráng Tráng nghe xong lời này, vừa xấu hổ vừa vui mừng, trái tim cũng như đang thấm nước ôn tuyền, ấm áp nhu hoà lan toả.
Thường Hoằng . . . . . . đối với tình cảm của nàng đúng là một lòng một dạ như thế.
Cẩn thận suy nghĩ lại, tính cách Thường Hoằng tuy rằng rất ư là tệ, nhưng điều kiện tổng thề rất tốt, vẫn thật hấp dẫn phái nữ. Nhưng từ khi hai người bọn họ bắt đầu quen nhau, bên người Thường Hoằng dù sao đi nữa cũng chỉ có một Phó Dương Dương, mà nữ nhân kia thì thuộc loại bám dính dai như đĩa đói, thứ này thế nào cũng vứt không ra. Dù vậy, Thường Hoằng vẫn một mực phân rõ giới tuyến, không có làm cái gì khiến nàng thương tâm hết.
Nghĩ vậy, Chu Tráng Tráng cho dù còn tí chút giận Thường Hoằng, cũng không thể nào phát ra được.
“Em biết anh sẽ không, nhưng bị Hải Nhĩ với Mỹ Địch kích động liền mất đi lý trí, ghen tuông quá mức, nhịn không được chạy tới đây.” Chu Tráng Tráng ngập ngừng giải thích.
Thường Hoằng sắc mặt vốn đang cứng ngắc, nhưng khi nghe thấy bốn chữ “ghen tuông quá mức”, khóe miệng lại như ngấn xuân thủy, mềm mại ấm áp: “Ân, có tiến bộ, còn biết ăn dấm chua.”
“Em cũng không phải người vô tâm, sao lại không biết ăn giấm chua?” Chu Tráng Tráng giương mắt, trừng liếc mắt hắn một cái.
“Anh không phải sợ em vô tâm, chỉ là sợ em đối với anh không có tâm.” Thường Hoằng bỗng nhiên nói, ngữ khí kia phảng phất như thở dài.
Chu Tráng Tráng kinh ngạc ngẩng đầu, hai người khoảng cách cũng không xa, nhưng gương mặt Thường Hoằng lại bị hơi nước mang theo mùi hoa hồng làm cho mông lung, đường nét gương mặt kiên nghị nháy mắt trở nên nhu hòa.
“Em sao lại vô tâm với anh chứ?” Chu Tráng Tráng nhẹ giọng hỏi.
“Kỳ thật, anh cũng không phải bởi vì … dục vọng không được thỏa mãn nên sinh khí, mà là bởi vì em không muốn đem bản thân giao cho anh mà sợ hãi.” Thường Hoằng thanh âm hoà hoãn, hơi nước lởn vởn trong mắt, cả người phảng phất như bị vây trong một loại dịch thể trong suốt, nhìn có vẻ chắc chắn, nhưng kì thực chỉ cần một cây kim châm cũng có thể dễ dàng phá vỡ: “Tráng Tráng, anh sợ em lúc nào cũng có thể bỏ đi, rời khỏi anh, cho dù anh có bị thương tâm khổ sở thế nào đi nữa em cũng sẽ không quay đầu lại, hoặc là không bao lâu sau em có thể quên mất anh. Nhưng anh thật sự muốn em nhớ rõ anh, vĩnh viễn nhớ rõ anh, em hiểu không?”
Chu Tráng Tráng không hiểu.
Nàng chưa bao giờ hiểu được thì ra Thường Hoằng nhìn cường thế vậy mà nội tâm vẫn có chút yếu đuối như vậy.
Tay không tự giác xoa nhẹ cổ Thường Hoằng, tựa đầu trên vai hắn rộng lớn, ngửi thấy mùi hoa hồng trong hơi nóng bốc lên, nhẹ giọng nhưng lại kiên định nói: “Em chưa từng nói cho anh nghe, những ngày tháng cùng anh chia tay, em không thèm nghĩ đến anh, bởi vì khi nhớ đến, ngực sẽ ẩn nhẫn đau tựa như dao cắt. Lúc ấy mới hiểu được, bản thân thật sự rất quan tâm anh. Tình cảm của anh quá lớn mạnh, nổi bật che phủ khiến cảm tình của em chẳng rõ ràng, nhưng em có thể xác định, tình yêu của bản thân mình cũng không thua kém anh.”
Trong ánh mắt Chu Tráng Tráng lóe lên ánh sáng, như ngôi sao sáng chói nhất xuyên thấu qua màn sương trắng, trực tiếp tiến vào đáy lòng Thường Hoằng.
Nước ấm áp, thân thể hai người đang trào, cánh hoa hồng mềm mại theo dòng nước dập dềnh, sương trắng mờ ảo vờn quanh thân thần, lộ ra một chút ngọc khí.
Gò má Chu Tráng Tráng bị nước ôn tuyền thấm hồng, da thịt thanh xuân trắng nõn hoàn hảo, tựa như trứng gà lột vỏ, khiến trong lòng người tự dưng sinh ra một chút rung động.
Thường Hoằng vươn tay ôm lấy eo nàng, đem Chu Tráng Tráng tiền sâu vào trong vòm ngực. Thân thể hai người trong cái hơi nóng vờn quanh khắn khít lạ thường, tựa hồ không có một khe hở, bất kể là ai hay chuyện gì cũng không thể cắt ngang bọn họ trong lúc này.
Hoàn toàn không tự chủ được, môi hai người bắt đầu hôn nhau, cánh môi bị dồn dập hơi đỏ bừng, cùng với độ ấm nước ôn tuyền, ấm áp giống nhau, phân không rõ lẫn nhau, bọn họ đem đối phương ôm càng chặt chẽ, hôn càng dùng sức, như là phải nhận ra đâu là môi mình đâu là môi của đối phương, nhưng là phí công, bọn họ phí công vì rung động.
Thường Hoằng cuối cùng vẫn chiếm thượng phong, lưỡi hắn trằn trọc chạy loạn giữa môi răng nàng, như tướng quân vô song, suất lĩnh thiên quân vạn mã, trực tiếp xâm chiếm hết thảy thần trí Chu Tráng Tráng, nàng chạy không thoát, trốn cũng không xong, chỉ có thể kính dâng tất cả bản thân.
Áo tắm của nàng đã bị cởi ra, bồng bềnh trôi đến góc ao khác, cả người như nàng tiên cá, tóc đen rối tung xoã trên vai, bọt nước từ trên lông mi nhỏ giọt, nước là lớp da thịt thứ hai của nàng.
Đúng lúc này, có tiếng người cười nói từ xa xa truyền đến, dần dần tiến gần tới suối hoa hồng.
Chu Tráng Tráng giờ phút này cả người không một mảnh vài che thân, nhất thời túng quẫn vội với áo tắm đã trôi xa theo dòng, không thể tưởng tượng nổi, chỉ có thể hít sâu, lặn xuống nước.
Thế giới dưới nước rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bong bóng khí không ngừng vỡ tan, giống như mỗi lần nàng bên cạnh Thường Hoằng, cùng hắn đấu võ mồm đấu tranh hơn thua, nội tâm cũng có những bong bóng khí bay lên vỡ tan như vậy, vỡ ra rất nhiều bọt yêu thích li ti.
Không biết qua bao lâu, Thường Hoằng bỗng nhiên cũng lặn xuống, giống như một con rắn nước chặt chẽ cuốn lấy nàng.
Thần trí tán loạn khi các ngón tay hắn xâm lấn thân thể nàng đều toàn bộ quay trở về, Chu Tráng Tráng như là một con mồi nhỏ đang kinh hãi, không ngừng quay cuồng trong nước. Dị vật xâm lấn khiến nàng cực kỳ khó chịu, Chu Tráng Tráng cảm giác được một loại sợ hãi trước nay chưa từng có, giống như hôm nay, nàng sẽ mất đi cái gì đó.
Ngoi lên mặt nước, vừa định lên tiếng ngăn cản, lại thấy Thường Hoằng giơ ngón tay đặt trên môi mình, phát ra tiếng suỵt khẽ. Lại nghe thấy, bên trong bể dược được ngăn cách bởi rặng cây đang có tiếng chơi đùa.
Thì ra mấy người kia đã vào suối dược liệu.
“Đừng ồn, nếu không bị mấy người kia nghe được cũng không hay lắm.” Thường Hoằng cúi đầu nói ở bên tai Chu Tráng Tráng, thanh âm kia như tiếng côn trùng nhỏ bé, đôi cánh trong suốt quạt mạnh vào màng tai Chu Tráng Tráng, ngứa tận trong mạch máu nàng.
Chu Tráng Tráng cảm giác bản thân cả người lửa nóng thiêu đốt, không biết là do nước nóng ôn tuyền hay do nhiệt độ cơ thể Thường Hoằng truyền sang, đầu óc nàng đã hỗn loạn như nồi cháo, bắt đầu sôi ùng ục ùng ục nổi bong bóng.
Trong thời khắc hơi nóng ấm áp này, Chu Tráng Tráng bỗng nhiên nhớ tới mùa đông năm đó, Thường Hoằng theo nàng về nhà, trên ban công nhà nàng có chậu hoa thuỷ tiên đang bắt đầu ra hoa, thanh u lãnh diễm, hắn rất mê loài hoa này, thường lấy tay khều khều nhụy hoa, dáng vẻ mềm nhẹ lại mang theo ẩn nhẫn yêu thương.
Cứ như hắn giờ phút này, ở dưới nước tiếp tục khuề nhuỵ hoa.
Nhuỵ hoa thủy tiên bởi vì hắn mà nở rộ.
Chu Tráng Tráng tựa hồ đánh mất năng lực hấp thụ dưỡng khí, hô hấp bắt đầu dồn dập rồi lại sợ những người bên ngoài nghe thấy mà không dám phát ra tiếng quá lớn.
Sắc mặt Thường Hoằng cũng không như hắn động tác thanh nhàn của hắn, bọt nước trên trán không rõ là hơi nước hay là mồ hôi chịu đựng. Hắn nhìn nàng, giống nhìn một quả nho no tròn trong suốt, chỉ cần chút nữa, chỉ cần thêm một chút nữa, hắn là có thể nhấm nháp toàn bộ của nàng.
Nhưng mà hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, ở thời điểm cuối cùng vẫn như cũ đem môi đặt bên tai nàng, cúi đầu nói: “Tráng Tráng, anh chỉ hỏi em một câu, em nguyện ý cho anh không? Nếu không muốn, anh … sẽ không miễn cưỡng.”
Giờ phút này cả người Chu Tráng Tráng đã xụi lơ, nàng hơi hơi mở to mắt, nhìn cánh hoa hồng trên mặt nước bị nhiệt nóng thấm vào, nhìn thấy mái đình gỗ kia toả ra hương thơm, nhìn dung mạo ngang ngược mà tuấn tú trước mặt. Người này, người đàn ông này, là người chiếm cứ trái tim nàng.
Nàng nguyện ý cho hắn tất cả bản thân mình, tình cảm lẫn thân thể, chỉ cần hắn muốn, nàng đều nguyện ý cho.
Chu Tráng Tráng gật đầu, cũng đem hai tay vòng ôm cổ Thường Hoằng, đó là một loại tư thế nghênh đón, giống như Eva nghênh hợp Adam, giống như Nữ Oa nghênh hợp Phục Hy, giống như đất nghênh hợp với núi.
Nàng nghênh hợp hắn.
Quả nho trong suốt kia đột nhiên dùng sức cắn xuống, chất lỏng từ đó bắt đầu tràn ra. Hắn tận hưởng hương ngọt say lòng người kia, đó là loại nước chỉ thuộc riêng về hắn. Hắn giống như một kẻ lữ hành chết khát trên sa mạc rông lớn, đột nhiên tìm thấy một suối nước trong veo, không chút cố kỵ nào mà điên cuồng uống.
Hắn uống nàng, như thể không có ngày mai.
Nàng leo lên hắn, cực lực nhẫn nại đau đớn.
Bọn họ ở trong nước ấm áp ôm nhau, giao cho đối phương điều trân quý nhất, mùi hoa giao triền, bóng cây vờn quanh, cách đó không xa là tiếng cười đùa của người phòng bên cạnh, bọn họ yên tĩnh ôm nhau không tiếng động, nhưng mà trong thế giới của bọn họ, trời đất lúc này đây, chỉ có hai người.
Duy nhất hai người mà thôi.
Hôm nay, Chu Tráng Tráng rốt cục thoát khỏi thân phận heo nhỏ vẹn nguyên. (Q: Dằn vặt mãi cuối cùng cũng bị ăn rùi)
Nàng mất đi một thứ gì đó, nhưng cũng không hối hận, bởi vì cái có được lại càng nhiều.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook