Thường Hoằng cười tự tin, nhìn Chu Tráng Tráng cười lộ ra hàm răng trắng sáng bóng: “Chu Tráng Tráng, em nói cho hắn biết, đời này em chỉ sẽ cùng ai kết hôn?” (Q: Tát Không Không cho anh Hoằng đi quảng cáo cho kem đánh răng đi)

“Anh anh anh, chính là anh, chỉ có anh!” Tội danh lén lút vụng trộm đi gặp người khác không phải nhỏ, Chu Tráng Tráng vội lấy công chuộc tội, ngại không đủ, còn bổ sung thêm một câu nữa: “Cho dù anh luyện Quỳ Hoa Bảo Điển (*) không có tiểu ** em cũng chỉ lấy anh thôi!”

(*) Quỳ Hoa Bảo Điển: tu luyện loại võ công này phải tự cung, giống như Đông Phương Bất Bại, Nhạc Bất Quần trong truyện của Kim Dung

Thường Hoằng vừa lòng, nói với Tả Nhất: “Ngươi nghe thấy chưa.”

Tả Nhất lạnh lùng cười: “Đối với loại người không hề có tí phẩm hạnh như Chu Tráng Tráng này, đe doạ cám dỗ gì cũng đều có thế thành công, không tin ngươi thử cho cô ấy một bàn thức ăn xem cô ấy có sửa miệng hay không.” (Q: Theo đuổi người ta mà chê như thế, haizz ngoài đời ai dám, bị đạp bay liền)

Chu Tráng Tráng xiết chặt nắm tay.Có cần phải hiểu rõ nàng như vậy không ah?!

“Tiểu tử, ta nói lại lần cuối cho ngươi biết.” Thường Hoằng giơ tay kéo Chu Tráng Tráng ôm chặt vào lòng, sợi tóc mềm mại của nàng chạm vào cằm hắn, đen như tơ tằm, khiến hai mắt hắn kéo dài: “Cô gái này, đời này chỉ thuộc về ta, người khác đừng mơ tưởng nhúng chàm.”

Tuy rằng Thường Hoằng nhìn Chu Tráng Tráng với sắc mặt nhu hòa, nhưng giọng nói kia lại toát lên khí phách, như một quả tạ to lớn nện trên nền đất, kích khởi vô số bụi bặm, Chu Tráng Tráng mê đắm, hai mắt nhất thời có chút nhoi nhói.

Cảm động quá.

Chu Tráng Tráng nhìn Thường Hoằng, lệ trong suốt trong mắt: “Thường Hoằng yêu dấu, không ngờ anh cũng có thể nói những lời như vậy.”

Thường Hoằng: “. . . . . .”

Tả Nhất đứng một bên tự nhiên trở thành bóng đèn, xem công dụng thì ra là loại tiết kiệm năng lượng, nhịn không được ho khan một tiếng thu hút lực chú ý của hai người kia: “Cho dù ngươi gặp gỡ cô ấy trước ta, nhưng thời gian dài xa cách làm sao chịu nổi, lòng của nàng đã sớm chậm rãi hướng về phía ta, không ngại nói cho ngươi, chúng ta thường xuyên hẹn hò, nhạ, đây là khăn quàng cổ cô ấy đan cho ta.”

Tả Nhất vừa nói vừa đem khăn quàng cổ Chu Tráng Tráng mới vừa đưa hắn lấy ra, khiêu khích quấn quanh cổ, ánh mắt như gai sắc nhọn đâm thẳng về phía Thường Hoằng.

Phải làm sao để nói cho rõ ràng a! Chu Tráng Tráng thật muốn nhìn trời phun một ngụm máu tươi, để nó thay nàng kêu oan với ông trời.

Lo lắng bất an quay đầu nhìn về phía Thường Hoằng, sợ hắn lại giận dữ. Nhưng Thường Hoằng vẫn rất bình tĩnh, chóp mũi hơi khẽ động, trong không trung vạch trần ra tất cả một cách thoải mái: “Cô ấy vì tiền đồ tương lai của ta mới bị ngươi ép buộc đan cái khăn này, ta đã sớm biết. Ngươi đường đường là một đại nam nhân cư nhiên uy hiếp một kẻ ngốc nghếch như vậy, thật sự làm cho người ta khinh thường. Đúng rồi, nhắc nhở ngươi một câu, ngươi không biết cái khăn quàng cổ này hơi có chút mùi hôi chân sao?”

Chu Tráng Tráng trợn to mắt, nhìn Thường Hoằng như nhìn thấy thánh thần: “Anh làm sao mà biết được? Đại Kiều cũng không cẩn thận lau chân một chút.”

“Em nói dối?” Tả Nhất vẫn còn ôm một ít kỳ vọng với Chu Tráng Tráng.

Chu Tráng Tráng suy tư, gian nan nói ra chân tướng: “Đúng vậy. Kỳ thật. . . . . . là ta không cẩn thận lau chân.” (Q: thế mà đổi thừa Đại Kiều kìa, ai mà dám lau chân khăn đan cho TH chứ)

“. . . . . .” Tả Nhất rốt cục biết bản thân mình kỳ vọng sai lầm rồi.

Giờ phút này, gương mặt Tả Nhất đã không thể dùng từ xúc động phẫn nộ để hình dung, đỏ rồi xanh, xanh rồi tím, tím rồi lam, cuối cùng khi biến thành màu xanh lá, hận ý từ kẽ răng rít ra: “Chu Tráng Tráng, em đừng mơ lấy được cái em muốn đó!”

Chu Tráng Tráng vừa nghe, nghĩ đến cảnh tượng cuộn băng kia bị giao vào trong tay lãnh đạo, họ giận dữ đem Thường Hoằng giam lại, nhất thời luống cuống.

Nhưng Thường Hoằng vẫn bình tĩnh trước sau như một: “Ngươi xác định trong máy tính ngươi còn đoạn phim kia sao?”

Da mặt Tả Nhất giần giật: “Có ý tứ gì?”

“Em họ ta đã sớm nhờ một người bạn làm hacker đột nhập vào máy tính của ngươi, đem cái kia hoàn toàn tiêu huỷ.” Thường Hoằng mỉm cười, như núi xa vạn dặm khiến cho người trước mặt trở nên nhỏ bé.

Tả Nhất ngây ra một lúc lâu, khi ngẩng đầu, trong ánh mắt mang theo tia kính nể: “Thua ở ngươi trên tay, không tính quá mất mặt.”

“Cám ơn ngươi khích lệ.” Thường Hoằng vẫn mỉm cười, nhưng ngữ khí lập tức hoá hàn băng nam cực:“Nhưng nếu ta lại phát hiện ngươi đụng chạm nàng, tay ngươi không đơn giản chỉ sưng đỏ như vậy đâu.”

Tả Nhất vừa nghe thấy, từ chối cho ý kiến, khóe miệng nhếch lên cười khẽ, xoay người rời đi.

Chu Tráng Tráng nhìn ánh mắt Thường Hoằng như là nhìn thấy kim cương của phi cơ trên đỉnh toà nhà cao tầng trong phim điện ảnh, vô cùng sùng kính: “Thường Hoằng, sao anh cái gì cũng biết hết vậy?”

“Có người vợ chẳng biết lo như em đây, anh có thể mắt không nhìn sáu hướng tai nghe tám phương sao?” Thường Hoằng nhìn nàng liếc mắt một cái.

Thì ra từ lần trước khi Hải Nhĩ thấy Chu Tráng Tráng cùng Tả Nhất, liền lưu ý, trải qua điều tra, rốt cục biết được Chu Tráng Tráng bị Tả Nhất uy hiếp, cũng đem chuyện này nói cho Thường Hoằng.

Cho nên Thường Hoằng mới có thể xin nghỉ phép, chính là vì trở về chỉnh Chu Tráng Tráng.

“Chuyện đem khăn quàng cổ kia chùi chân sao anh biết được?” Chu Tráng Tráng vẫn còn khó hiểu.(Q: Thế mà cũng hỏi, ta đã nói bao nhiêu lần rùi, trong nhà có gian tế mà)

“Đại Kiều nhắn tin nhắc nhở anh đừng dùng cái khăn quàng cổ kia, Chu Tráng Tráng, chúng ta kết giao hơn một năm rồi, em ngay cả giấy vệ sinh còn chưa tặng cho anh, vậy mà em cư nhiên đan một cái khăn quàng cổ tặng cho tên con trai khác, hừ.” Cuồi cùng Thường Hoằng “Hừ” một tiếng kia có thể nói là hàn khí bắn ra bốn phía, đem ngón chân Chu Tráng Tráng đều đông cứng. (Q: bảo mà, xưa nay đã thế còn gì)

“Em cũng vì giúp anh mà.” Chu Tráng Tráng thì thầm.

“Em vì giúp anh mà bị nam nhân khác kiềm chế, còn đồng ý hẹn hò với hắn, em cảm thấy anh biết được sẽ vui vẻ sao?” Thường Hoằng nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt nghiêm túc.

Chu Tráng Tráng gục đầu xuống, lại bắt đầu nhìn ngón tay.

“Được rồi, chuyện lần này tuy quá trình tương đối đen tối, nhưng niệm tình xuất phát điểm của em vẫn có chút trong sáng, vậy thì quên đi.” Thường Hoằng bày ra bộ dạng đại nhân đại lượng.

Chu Tráng Tráng thở ra nhẹ nhỏm.

Cuối cùng sau cơn mưa trời lại sáng, bất quá Chu Tráng Tráng cũng đã bị trừng phạt — bị phạt phải đan áo len cho Thường Hoằng.

“Anh coi em là người chuyên đan len hay sao vậy?” Chu Tráng Tráng mới vừa nghe thấy yêu cầu này quả thực phải rít gào.

Nhưng Thường Hoằng thì nhàn hạ mang theo châm chọc nói: “Khăn quàng cổ đều đan được, áo lông còn có thể không sao?”

Bất luận như thế nào, Chu Tráng Tráng đã định phải đan áo lông rồi.

Thường Hoằng được nghỉ ngơi tròn một tháng nên thuê một phòng trọ gần trường Chu Tráng Tráng, sạch sẽ ấm áp, cũng yêu cầu Chu Tráng Tráng đến ở cùng hắn. Lời vừa đưa ra Chu Tráng Tráng nghiêm túc cự tuyệt, lý do đặc biệt hợp lý –“Nội quy trường học nghiêm cấm sinh viên ra ngoài sống chung.”

“Em cảm thấy nội quy trường học quan trọng hay lời anh nói quan trọng?” Tiểu Bạch nha của Thường Hoằng trong trường hợp uy hiếp dụ dỗ luôn sử dụng đặc biệt thích hợp.

Bị khí thế mạnh mẽ của Thường Hoằng bức bách, Chu Tráng Tráng chỉ có thể thỏa hiệp.

Buổi tối hôm đó thu thập quần áo, cùng toàn bộ nữ đồng bào trong phòng ngủ chào tạm biệt, Chu Tráng Tráng nghĩ đến cảnh tượng kia chắc hẳn phải là “Phong vũ tiêu tiêu Dịch Thủy hàn, Tráng sĩ nhất khứ bất phục.”

Nhưng trên thực tế thì –

Đại Kiều phun ra một hơi sung sướng: “Rốt cục mỗi đêm không còn phải ngửi mùi mì ăn liền nữa rồi.”

Đồng Ý vừa trở mình vừa mỉm cười: “Rốt cục mỗi đêm không cần phải nghe âm thanh dư thừa nữa.”

Tiểu Thúy cũng lặng lẽ nói: “Rốt cục mỗi ngày không cần thay cậu quăng một túi rác thức ăn nữa rồi.”

“Mình như con dê con thuần khiết sắp đi vào hang cọp, các cậu chẳng lẽ không có gì muốn nói sao!” Chu Tráng Tráng vì bọn tỷ muội bạc bẽo kia mà tức giận trừng mắt.

Ba người đồng thanh: “Phiền cậu chuyển lời cảm ơn của tụi mình tới Thường Hoằng nhé.”

Lời ngầm là: Thường tráng sĩ uy vũ biết bao, đã giúp chúng ta thu nhận con yêu nghiệt là cậu.

Chu Tráng Tráng tựa như một con dê con bị vứt bỏ, chỉ có thể xách theo đồ dùng hằng ngày, từng bước đi đến miệng lão hổ là Thường Hoằng kia.

Lúc đến, Thường Hoằng đã thu thập đồ đạc xong xuôi ổn thoả, tuy rằng chỉ là chổ ở tạm thời, nhưng lại được bố trí rất thích đáng. Ngoài ra, Thường Hoằng còn tự mình xuống bếp, nấu một bữa cơm chiều ngon miệng cho Chu Tráng Tráng ăn.

Chu Tráng Tráng tuy rằng ăn vẫn rất nhiều, nhưng tốc độ cũng rất chậm. (Q: có kinh nghiệm, khôn ra rùi)

“Em hôm nay rất kỳ quái nha.” Thường Hoằng hỏi: “Sao lại ăn chậm như vậy?”

Chu Tráng Tráng vừa ăn thịt bò hầm khoai tây vừa yên lặng cuối đầu, trong ánh mắt cất dấu một câu như vậy: “Coi em là con ngốc sao? Ai mà chẳng biết sau khi em ăn xong thịt bò này thì sẽ bị anh ăn chứ.”

Thường Hoằng ngồi ở đối diện, khoanh tay tựa lưng vào ghế ngồi, không tiếng động mỉm cười, trong ánh mắt cũng cất dấu một câu thế này: “Mặc kệ em muốn hay không muốn cũng không thể thay đổi sự thật là anh sẽ ăn em.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương