Theo lời mấy cô trong khu phố nói, con chó hoang kia cũng bị mẹ nó bỏ rơi.

Theo lời bác gái trong khu phố nói, con chó hoang kia cũng biết tự cam chịu số phận mình không may cho nên cũng chẳng ai thèm để ý đến.

Theo Chu Tráng Tráng tận mắt chứng kiến, con chó hoang kia cũng thường xuyên dùng loại ánh mắt khinh đạm lại tịch liêu này nhìn về xa xăm.

Thế nhưng cuối cùng, nó lại bắt cóc Tiểu Bác Mĩ nhà nàng đi.

Cho nên. . . . . . tuyệt đối không thể đồng tình!

Chu Tráng Tráng dùng sức lắc đầu, đem thiên tính người mẹ trổi dậy trong phút chốc tống khứ ra khỏi đầu.

Đồng tình có hại, đồng tình có hại a!

“Tôi biết tuổi thơ của anh trải qua không dễ dàng gì, nhưng cũng không nên vì vậy mà chà đạp bản thân mình a. Bọn họ mặc kệ anh thì anh sống không ra gì, cuộc đời này là của họ hay của anh hả? Hơn nữa, anh cho là anh không tốt thì bọn họ sẽ khổ sở sao, đừng hòng có chuyện như vậy. Anh nha, nên thành công rồi sau đó đến trước mặt bọn họ nói, cám ơn a, nếu lúc trước đi theo các người, ta làm sao có thành tựu như ngày hôm nay? Như vậy mới hả giận a!” Chu Tráng Tráng nén hơi nói một mạch lời khuyên bảo.

Sắc mặt Tả Nhất chậm rãi thả lỏng: “Chu Tráng Tráng, em khi nào thì biến thành cố vấn tinh thần rồi?”

“Bởi vì tôi cũng từng có kinh nghiệm giống như anh vậy.” Chu Tráng Tráng thở dài, nhìn lên không trung: “Hồi trước mỗi khi cha mẹ tôi khóc lóc kể lể nói, bởi vì sức ăn của tôi quá lớn, mỗi lo ăn trong nhà thôi cũng khiến họ không có tiền đi chơi mạt chược, tôi đã nghĩ nếu họ dám bỏ rơi tôi, tôi nhất định rất tức giận mà phấn đấu, lớn lên sẽ trở thành giám đốc cửa hang đồ ăn vặt, sau đó trở về cầm một bao lớn bánh trái ném vào họ!”

“Em thật sự cảm thấy . . . . . . chúng ta có cùng chung kinh nghiệm thời thơ ấu sao?” Lần này đổi lại Tả Nhất buồn bực.

“Xấp xỉ bảy tám phần rồi.” Chu Tráng Tráng cho rằng thiên hạ nhất trí.

“Ở bên cạnh em, thật không biết nên khóc hay nên cười.” Tả Nhất thở dài.

“Được rồi, đừng quan tâm nên khóc hay nên cười, đem cuốn băng kia cho tôi trước đi.” Chu Tráng Tráng nói đến chính sự.

“Muốn băng video cũng được, có điều, em phải tặng quà sinh nhật cho anh.” Tả Nhất đưa ra yêu cầu: “Anh muốn một cái khăn quàng cổ chính tự tay em đan.”

“Ngươi xem phim thần tượng nhiều quá rồi đó? Bây giờ là mùa hè, ngươi kêu ta tặng ngươi khăn quàng cổ, là muốn thắt cổ tự tử hay là muốn nóng chết bản thân a?” Chu Tráng Tráng hết chỗ nói rồi.

“Em quản anh làm gì, dù sao cho em thời gian một tháng, em nếu không tặng, anh lập tức đem video giao cho thượng cấp của hắn!” Tả Nhất uy hiếp.

Người đang dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, Chu Tráng Tráng chỉ có thể đáp ứng trước.

Nhưng tự dưng bị người uy hiếp, trong lòng Chu Tráng Tráng không quá thoải mái, lúc đi bệnh viện thăm Hải Nhĩi, có chút thất thần.

“Tráng Tráng em có phải đang lo lắng cho anh họ không?” Hải Nhĩ hỏi.

“Không phải.” Chu Tráng Tráng khoát tay: “Anh ấy da dày thịt béo như vậy, cần gì em lo lắng chứ?”

“Vậy em sao lại giống như người mất hồn vậy?” Mỹ Địch phụ trách săn sóc Hải Nhĩ đem táo đã gọt vỏ đưa cho nàng: “Phụ nữ không nên đem tâm sự viết lên trên mặt, cẩn thận da sẽ bị nhăn nheo.”

Chu Tráng Tráng vội vàng tìm gương soi, may quá may quá, chưa có nếp nhăn, Mĩ Địch muốn hù chết người mà.

“Àh, anh rễ Tần Trung đi đâu rồi ạ?” Chu Tráng Tráng cũng bày đặt học cách đánh trống lãng.

“Hắn đến công ty, nói lát nữa sẽ tới.” Mĩ Địch chà chà tay, vén tóc rũ hai bên tai, nói với Chu Tráng Tráng: “Chị hỏi em rốt cuộc em có biết hôm nay mình bị chụp lén hay không?”

“A?” Chu Tráng Tráng thật đúng là không biết.

“Cho nên mới nói những người yêu nhau thường theo quy luật bù trừ, Thường Hoằng gian xảo như vậy, kết quả tìm một người ngu ngốc như em.” Mĩ Địch bất cứ lúc nào cũng không quên mắng Thường Hoằng một tiếng: “Hôm nay em gặp mặt tên con trai kia, đều bị Phó Dương Dương thuê thám tử tư chụp được, nếu không nhờ chị liều mình giật lấy máy ảnh đập tan, hình chụp đã bị xoá, thì không chừng Thường Hoằng chắc đã sớm xách dao đến đây tiêu diệt em rồi.”

Thanh âm Mĩ Địch rất bình tĩnh, nhưng nghe vào trong lỗ tai Chu Tráng Tráng lại như là sét đánh bên tai, sờ phía sau lưng, toàn thân ướt sủng.

Thật nguy hiểm a, dựa theo tính cách Thường Hoằng kia, làm sao chịu nghe nàng giải thích, tuyệt đối là diệt trước nói sau. (Q: sao lại nghĩ anh tàn bạo vậy nè)

“Phó Dương Dương sao cái gì cũng biết a?” Chu Tráng Tráng cảm thấy đáng sợ.

“Cái con đó, từ nhỏ đã có dã tâm, trước mặt người lớn giả vờ dịu dàng hiểu biết, nó luôn thích Thường Hoằng như vậy, dĩ nhiên sẽ không chịu thua, phật chắn giết phật, thần chắn tể thần, huống chi em còn là một tiểu yêu tinh chứ.” Nói đến đây, Mĩ Địch nhìn thấy Chu Tráng Tráng, hỏi: “Em sao lại đỏ mặt?”

“Chưa từng có ai nói em là yêu tinh hết.” Chu Tráng Tráng sờ sờ đầu.

Mĩ Địch: “. . . . . .”

Thật vất vả khôi phục lại, Mĩ Địch tiếp tục nói: “Tuy rằng lúc này đây chị đã cảnh cáo nó, nhưng ai biết nó có lại tiếp tục dùng chiêu này nữa không, Tráng Tráng tự em phải cẩn thận chút, thế nào cũng đừng nhằm ngay lúc Thường Hoằng không ở đây lại xảy ra chuyện ong bướm gì nữa, biết không?”

“Dạ dạ dạ, chị họ anh minh, thiên thu vạn tuế.” Chu Tráng Tráng liên tục gật đầu.

“Em xem chị hôm nay đã giúp em một chuyện phiền phức như vậy, lần sau lúc chị cần em hỗ trợ, em không được từ chối đó.” Trong mắt Mĩ Địch chợt hiện lên tia sáng.

“Cho dù chị bảo em đi trộm quần lót đàn ông hay là tã lót con nít, em cũng bất chấp gian nguy không hề do dự!” Chu Tráng Tráng tuyên thệ.

Lúc Hải Nhĩ xuất viện, đã khai giảng gần nửa tháng rồi, trong khoảng thời gian này, Chu Tráng Tráng vẫn cảnh giác thám tử tư của Phó Dương Dương, vừa nhìn thấy bên cạnh có tên xa lạ nào đó liền đề phòng, nếu tên kia tay còn cầm camera hay cầm vật gì khả nghi đại loại như thế, Chu Tráng Tráng lập tức xông lên phía trước, trực tiếp tước vũ khí.

Khoảng thời gian đó, trong trường nơi nào có mặt Chu Tráng Tráng quả thực chính là thần hồn nát thần tính, ai nấy đều bất an, nam giới nhìn thấy Chu Tráng Tráng liền chạy vòng xa ba mét.

Không làm chuyện sai trái, cũng không sợ Thường Hoằng đến gõ cửa cho nên Chu Tráng Tráng mỗi tối tán gẫu với hắn thật say sưa.

Bất quá lâu ngày, không khỏi nhung nhớ, Thường Hoằng liền gửi vé máy bay cho Chu Tráng Tráng nhân dịp cuối tuần đến quân khu thăm hắn, hơn nữa dụ dỗ nói hắn ở đây có rất nhiều đặc sản, tuyệt đối có thể làm cho người người thèm thuồng. (Q: Đúng đó, nhiều thức ăn lắm, ăn nhiều mồi nhử vào nhé!)

Vừa nghe có ăn, Chu Tráng Tráng làm sao chần chờ nổi, vừa đến cuối tuần liền bay đi.

Xuống phi cơ liền đến khách sạn gần quân khu ở, bởi vì một đường bôn ba rất mệt mõi, gửi tin nhắn báo cho Thường Hoằng biết tin nàng đã tới cùng số phòng nàng ở liền lăn ra giường ngủ say.

Đang mơ mơ màng màng ngủ, Chu Tráng Tráng lại mộng thấy con báo kia với bốn chữ “Tinh trung báo quốc” được khắc trên lưng, thằng nhãi này vẫn giống như lần trước, đem miệng nàng biến thành miệng heo, ra sức cắn gặm. Chu Tráng Tráng nổi điên, xoay người một cái lại đạp thẳng vào mặt nó —— cú đá dường như còn mạnh hơn lần trước. Thấy thắng lợi, Chu Tráng Tráng rất đắc ý, chống nạnh ngửa mặt lên trời huýt sáo, bỗng nhiên cảm giác không thở nổi, mở mạnh mắt ra, phát hiện Thường Hoằng vừa bóp mũi nàng vừa nhìn căm tức.

Quan trọng hơn là trên mặt người này lại xuất hiện một dấu ngón chân khả nghi nha.

Chu Tráng Tráng suy nghĩ liền hiểu được —— Thường Hoằng thừa dịp nàng ngủ đánh lén, kết quả lại bị nàng đá vào mặt.

Nếu cứ như vậy đạp tiếp không biết khuôn mặt tuấn tú này có thể biến thành cái đệm lót giày hay không ta?

Nhưng bây giờ không phải lúc lo lắng cho chuyện này, nên lo lắng chính là tính tình Thường Hoằng, Chu Tráng Tráng vội đảo nhanh nói sang chuyện khác: “Ơ, anh vào bằng cách nào? Em nhớ rõ là đã khoá cửa rồi mà?”

“Cửa như vậy làm sao có thể khóa nổi anh?” Thường Hoằng khinh thường.

Chu Tráng Tráng cầm tay hắn, giọng điệu chân thành: “Ở quân đội xem ra chịu khổ rồi, chúng mình trở về tổ chức thành đoàn mở khoá gì đó, 30 giây liền kiếm được 100 đồng, đám ngưu lang kia còn thua xa ah.” (Q: Ngưu lang: trai bao. Ngụ ý nói tới trai bao kiếm tiền còn thua TH mở khoá)

Thường Hoằng nhẹ nhàng mà nhìn nàng, không nói câu nào.

“Anh đang suy nghĩ gì?” Chu Tráng Tráng hỏi.

“Anh đang nghĩ, sao lại tìm được người vợ như em chứ?”

Chu Tráng Tráng thần kinh thô kệch, tự động suy những lời này thành khen ngợi, kết quả là, lại vô sỉ đỏ mặt.

Thường Hoằng nhìn nàng hai gò má ửng hồng lên, nhịn không được liền đưa tay vuốt, vuốt thôi còn chưa đủ, lại đưa miệng hôn.

Nụ hôn này thật sự nóng bỏng, tình cảm triền miên kia, lực đạo kia, độ ấm kia, ở trong thế giới Chu Tráng Tráng đó gọi là kỳ tích trước nay chưa từng có.

Nhưng chỉ miệng hôn thôi còn chưa đủ, tay Thường Hoằng cũng bắt đầu không an phận chạy loạn trên người Chu Tráng Tráng, từ vạt áo nàng thân nhập vào trong lập tức tiếp xúc thân mật nhất với da thịt nàng. (Q: Ta bảo mà, xong đời nàng rùi, chưa được ăn mà đã bị ăn rùi)

Chu Tráng Tráng cảm giác như có một con rắn từ lòng bàn tay hắn chui ra nóng rực tê dại chui vào trong làn da mình, mỗi một nơi hắn chạm đến, cơ thể nàng cũng như có ngàn vạn con rắn bò.

Đang lúc thần trí nàng sắp tán loạn, Thường Hoằng bỗng nhiên dùng sức véo một khối mỡ trên bụng nàng lên, biết rõ còn cố hỏi: “Đây là cái gì?” (Q: trời, lãng xẹt…)

“Thịt.” Chu Tráng Tráng thở hồng hộc trả lời.

“Em còn không biết xấu hổ nói ra.” Thường Hoằng trong nụ cười mang theo mờ ám: “Mấy ngày không gặp, lại béo nhiều như vậy.”

Chu Tráng Tráng không đổi sắc mặt trực tiếp đưa tay xuống phía dưới hắn, thật mạnh sờ, nói: “Mấy ngày không gặp, lại gầy nhiều như vậy.” (Q: … pó tay, thật xứng lứa vừa đôi mà, tự tìm đường chết rùi)

Khoảnh khắc khi bị chạm đó, trên mặt Thường Hoằng bỗng nhiên loé ra một tia cảm xúc khó nhịn được, đôi mắt lập tức bị mây mù che khuất.

Chu Tráng Tráng đang vui vẻ nháy mắt cảm thấy được bản thân sai lầm rồi, hành động này có khác gì đồng nghĩa với việc tự đem bản thân vào miệng báo đâu chứ?

Sự thật chứng minh, suy nghĩ của nàng hoàn toàn chính xác, tay Thường Hoằng tiếp tục hướng lên trên, trực tiếp xoa vào chỗ một khi chạm sẽ bị mắng là lưu manh.

“Ân, nơi này cũng béo, không tồi không tồi.” Thường Hoằng đối với lượng mỡ tăng lên trên ngực Chu Tráng Tráng thực vừa lòng.

“Anh sao lại đối xử khác biệt như vậy a?” Chu Tráng Tráng kêu oan thay cho mỡ bụng mình.

“Chu Tráng Tráng, lúc này, miệng không phải dùng để nói chuyện, mà là dùng để. . . . . .” Thường Hoằng lại hôn nàng, lấy hành động thực tế chứng minh cho lời nói.

Hắn hôn, nhiệt liệt triền miên, tay hắn nóng bỏng mân mê, Chu Tráng Tráng cảm giác bản thân mình giống như khối chocolate, sắp tan chảy.

Ngoài cửa sổ vẫn là nắng gắt cuối thu, giống như ngày hai người gặp nhau, không khí bị ánh nắng mặt trời chiếu rọi bỏng rát. Nhưng cảnh xuân bên trong càng khô nóng hơn so với bên ngoài, Chu Tráng Tráng cảm giác da thịt hai người bọn họ sắp dán chặt hợp lại cùng nhau.

Hắn vén áo sơ mi của nàng lên, bắt đầu hôn bụng nàng, cái loại nhiệt nóng kỳ dị này đột ngột lan tràn trong khắp cơ thể nàng, Chu Tráng Tráng vội nói: “Thường Hoằng, em . . . . .”

“Không được cử động.” Thường Hoằng kìm đè nàng lại, môi tiếp tục quẩn quanh trên bụng, đầu lưỡi vươn ra, trên da thịt mềm mại xoay chuyển.

“Thường Hoằng, bụng em . . . .” Chu Tráng Tráng vội duỗi tay ngăn lại.

Thường Hoằng nhanh nhẹn đè hai tay không nghe lời của nàng lại, lông mày nhíu chặt: “Chu Tráng Tráng, im lặng chút!”

Nói xong, lưỡi tiếp tục di chuyển xuống phía rốn, liếm ngay chỗ mẫn cảm này.

Ngay lúc bầu không khí vô cùng hoàn mỹ, bụng Chu Tráng Tráng bỗng nhiên phát ra một tràng tiếng vang “rồn rột rồn rột”, không khí mập mờ lập tức bị đánh vỡ.

“Thật ra em muốn nói chính là. . . . . . Thường Hoằng, em đã đói bụng.” Chu Tráng Tráng nhìn thấy hai tròng mắt Thường Hoằng bốc hỏa, vô tội nhìn các ngón tay.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương