Hứa Trao Em Kim Ngọc Lương Duyên
-
Chương 20: Hình như là hạnh phúc (Phần 1)
Cô cầm điện thoại lên, cố
gắng kìm chế sự bối rối trong lòng, nhủ thầm với mình rằng chỉ là gọi điện
thoại cảm ơn anh đã tặng mình chậu cây. Hoặc là cảm ơn anh đã giúp đỡ để vun
vào cho Đào Đào và Ngô Mạt, hoặc cũng có thể là cảm ơn anh đã cung cấp thông
tin cho Ân Y. Nghĩ vậy, Hạ Sơ cảm thấy những lý do này đều rất thích hợp, nên
cô lấy hết can đảm để gọi điện hỏi thăm người mà cô nhớ đến nao lòng.
“Chào anh!”
“Hạ Sơ, chào em!” Đầu bên kia điện thoại, Cảnh Thần rụt rè hỏi: “Hôm nay em vẫn làm thêm giờ à?”
“Ờ! Không, em không.” Hạ Sơ lắp bắp, bàn tay cầm điện thoại tự nhiên lại hơi run run.
“Thế anh đến đón em nhé?” Giọng Cảnh Thần đã lộ rõ vẻ phấn chấn.
“Vâng.”
Hạ Sơ cúp máy, ngoảnh đầu lại thì phát hiện ra rằng, trong gương hiện lên khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc của cô.
Năm rưỡi chiều, Hạ Sơ thay quần áo, tan sở đúng giờ, xuống tầng đi qua hành lang rồi ra bãi đỗ xe, nhưng nhìn ra lại không thấy chiếc xe việt dã màu trắng đó. Hạ Sơ liền dừng chân lại, trong lòng tự nhiên lại cảm thấy có cái gì đó rất thất vọng. Đúng lúc này, sau lưng có tiếng huýt sáo rất vui vẻ. Hạ Sơ ngây người ra một lát rồi mới rụt rè ngoảnh đầu lại, chỉ sự niềm hy vọng đó lại tiêu tan.
Sau lưng, Cảnh Thần đang dắt một chiếc xe đạp leo núi, đứng ngoài hành lang, anh mặc một chiếc áo phông màu xanh lá cây cổ chữ V và chiếc quần bò màu xanh nhạt. Anh đứng ngược sáng nên cô không nhìn rõ nét mặt anh. Theo phản xạ, Hạ Sơ liền cúi đầu nhìn chiếc áo phông màu xanh lá cây và quần bò của mình, mặt đỏ lên.
Cảnh Thần dắt xe lại gần, nhưng không còn giữ vẻ lưu manh như trước đây nữa mà nhìn chằm chằm vào Hạ Sơ, ngần ngừ hỏi: “Hạ Sơ, có phải em rất ghét anh nên cố tình tránh mặt anh không?”
Hạ Sơ liền lắc đầu: “Không, không phải vậy.”
Lúc này đây, quá trình đấu tranh tư tưởng trong lòng Hạ Sơ đã đột ngột sụp đổ. Cô nghĩ, có lẽ Đào Đào nói đúng, yêu thì cứ việc yêu. Bất luận tình yêu này bắt đầu từ phía nào, xuất hiện bằng phương thức nào, đều không thể phủ nhận được nữa. Cô đối với anh, sống chung lâu ngày nên nảy sinh tình cảm, hơn nữa tình cảm đó càng ngày càng mãnh liệt.
Cô cúi đầu, nhìn Cảnh Thần đứng cách chưa đầy nửa mét trước mặt, dưới bậc tam cấp của hành lang, chân đi đôi giày thể thao Adidas cùng kiểu với mình, nói nhỏ: “Em chỉ không biết phải đối mặt với anh như thế nào, muốn gặp nhưng lại sợ gặp anh.”
Bốn mắt nhìn nhau, Cảnh Thần nắm tay Hạ Sơ, nhìn cô trân trân: “Hạ Sơ, anh rất nhớ, rất nhớ em.”
“Vâng.” Hạ Sơ gật đầu, nước mắt chảy dài.
“Hạ Sơ, ba ngày qua, anh ngồi ngoài cửa phòng ngủ của em, muốn gõ cửa để nói chuyện với em, nhưng em lại cố tình tránh mặt anh, anh sợ bị em từ chối.”
“Không phải em cố tình, em sợ anh lại lừa em.” Nước mắt vẫn đọng trên lông mi Hạ Sơ, cô cắn môi, giọng nói toát lên một chút gì đó lẻ loi nhưng vẫn trút hết nỗi lòng: “Ba ngày qua, em cũng không ăn không ngủ được, em không dám về nhà sớm vì em không biết phải nói gì khi nhìn thấy anh.”
“Hạ Sơ, em hãy tin anh, anh rất thật lòng.” Cảnh Thần nhìn Hạ Sơ với ánh mắt nghiêm túc, dịu dàng lau nước mắt cho cô, nói: “Lên đi, anh sẽ đưa em đến một nơi.”
Hạ Sơ gật đầu, lặng lẽ lau giọt nước mắt còn đang lăn dài trên má, cô nghĩ, kể cả mối tình này không tiến xa được, nhưng ít nhất là cô đã từng hạnh phúc và thỏa mãn một cách thực sự.
Giờ tan tầm, Hạ Sơ ngồi sau xe đạp của Cảnh Thần, ngần ngừ một lát rồi vòng tay ôm lấy eo anh, trong lòng vô cùng ấm áp, hai má nóng bừng. Dường như cả thế giới chỉ còn lại anh và cô.
Người qua đường vội vã đi qua đi lại.
“Bọn mình đi đâu hả anh?”
“Tây Tứ.”
“Đi xe đạp à?”
“Ừ, có được không em?”
“Được!” Hạ Sơ đáp lời, cô ngẩng đầu lên nhìn dòng xe đi lại như mắc cửi trên đường, các cửa hàng nằm sát mặt đường tấp nập nhộn nhịp, có người đang rao lớn: “Giảm giá đây, giảm giá đây, đồng giá hai mươi tệ!” Cô mỉm cười. Cảnh đường phố ồn ào náo nhiệt này đột nhiên trở nên vô cùng thân thiết, đáng yêu trong mắt cô.
Cảnh Thần kéo chuông xe đạp, tiếng chuông leng keng vui tai. Anh chở Hạ Sơ phấn chấn len qua dòng người, nói: “Hạ Sơ, em có biết không? Hai việc anh muốn làm nhất hồi anh học cấp ba là đứng sau lưng cô gái mà anh thích huýt sáo và chở cô ấy bằng xe đạp trên đường.”
“Em cũng thắc mắc, thảo nào anh huýt sáo điêu luyện như vậy. Đã chở không ít cô gái phải không?” Không kìm được, Hạ Sơ liền trêu anh với giọng chua chua.
“Haizz!” Cảnh Thần thở dài: “Hồi đó một là anh học mãi mà không biết cách huýt sáo, hai là anh không đi xe đạp đi học.”
“Ha ha ha ha!” Hạ Sơ cười ra cả nước mắt: “Thế anh tán gái bằng cách nào?”
“Anh đâu có tán đâu, hồi đó con gái tán anh nhiều vô kể, đến nỗi nhìn thấy con gái là anh muốn bỏ chạy. Mãi cho đến khi sang Pháp, giữa vườn nho bát ngát mênh mông, tự nhiên anh lại học được cách huýt sáo. Hê hê!”
“Vậy hả? Thảo nào anh thích rượu vang như vậy, nó giúp anh thực hiện được niềm mong ước từ bấy lâu đúng không?” Hạ Sơ cố nhịn cười và than thở: “Sau đó có phải anh đứng sau lưng rất nhiều cô gái Pháp huýt sáo, bù lại cho ngày trước đúng không?”
“Không, sau đó chỉ huýt sáo với em thôi. Hôm đó em cho anh số điện thoại, không hiểu sao tự nhiên trong lòng anh thấy rất vui, tự nhiên lại muốn huýt sáo với con gái như hồi còn trẻ.” Vừa nói, Cảnh Thần vừa ngoảnh đầu lại nhìn Hạ Sơ đang ngồi đằng sau, chiếc cổ trắng ngần, tóc xõa trên vai, tựa như đám cỏ nước mềm mại trong vườn thủy sinh. Lòng anh cũng chùng xuống, anh nói: “Hạ Sơ, anh huýt sáo cho em nghe một bài nhé.”
“Vâng!”
Tiếng sáo vui tai, trái tim Hạ Sơ rộn ràng vô bờ bến. Màn đêm dần dần buông xuống, đèn đường lần lượt bật sáng, đưa mắt nhìn ra xa, tựa như những đóa sen nở rộ.
Hạ Sơ nhớ lại hồi ông ngoại nhắc đến ba mẹ cô, ông thường xoa lên tóc cô thở dài với vẻ nuối tiếc: “Ba mẹ cháu là thanh mai trúc mã. Ông bà nội cháu đi phục vụ ở vùng biên cương, gửi ba cháu ở nhà mình. Hồi đó họ còn nhỏ, hàng ngày đi học, ba cháu liền chở mẹ cháu đi cùng. Bà ngoại cháu vẫn còn sống. Ông bà đứng ở cửa dõi theo ba mẹ cháu, nhìn hai đứa vui vẻ đi xe đạp đi học. Bà ngoại cháu nói, hai đứa này đẹp đôi quá! Chính vì thế, sau khi tốt nghiệp đại học, ba cháu đến xin phép được cưới, ông bà liền đồng ý ngay. Bà ngoại cháu đã đích thân đeo Kim ngọc lương duyên cho mẹ cháu...”
“Hạ Sơ, em đang nghĩ gì vậy?” Cảnh Thần dừng huýt sáo, hỏi cô.
Hạ Sơ sững người, mỉm cười đáp: “Em nghĩ, năm xưa mẹ em ngồi đằng sau xe đạp của ba em, chắc là cũng vô cùng hạnh phúc.”
Anh và cô đã chầm chậm vượt qua màn đêm và đường phố ồn ào đông đúc như vậy, họ phải vượt qua sự đấu tranh tư tưởng, chậm rãi tận hưởng niềm hạnh phúc ngọt ngào của tình yêu!
Lúc đi qua một chợ đêm ồn ào, hai người mua hai chiếc bánh rán với trứng ở bên vệ đường. Ngồi trên bậc tam cấp trước cửa một ngân hàng, nghe thấy tiếng rao hàng rộn ràng bên tai, ngửi mùi thơm phức của thịt nướng, họ cùng nhìn nhau cười.
Cảnh Thần nói: “Hạ Sơ, khi nào mình già, mỗi buổi sáng đi tập thể dục về anh sẽ mua cho em bánh rán ở đầu ngõ, sẽ mua hai quả trứng liền.”
Hạ Sơ không nói gì, cúi đầu lặng lẽ cắn một miếng bánh to, đáy mắt đã ngân ngấn nước mắt. Cô nghĩ, bất luận kết quả thế nào, cô cũng sẽ mãi mãi ghi nhớ câu nói này. Có lẽ kiếp này, sẽ không còn lời hứa nào khiến cô cảm thấy hạnh phúc hơn lời hứa này.
Cô khụt khịt mũi, lí nhí trả lời: “Vâng, và nhớ cho thêm ít tương ớt nữa.”
“Đơn giản thôi.”
Cuối cùng, Cảnh Thần chở Hạ Sơ đến trước cửa của một khu Tứ hợp viện trong một con ngõ nhỏ ở Tây Tứ.
Nhìn bên ngoài, khu Tứ hợp viện này không có gì nổi bật, đẩy cổng sân ra, vòng qua bức vách ngăn bên ngoài, thì thấy trong sân có một giàn nho, cành lá che kín nửa sân. Những chùm nho chín mọng rủ xuống, mờ mờ ảo ảo.
Cuối hành lang có người gọi: “Cảnh Thần, anh về rồi à? Hê, đưa cả người đẹp về à?”
Hạ Sơ liền dõi theo tiếng nói, hai người đàn ông trẻ đang ngồi trên chiếc ghế mây dưới hành lang, một người đang cầm một ly rượu nho và mỉm cười.
Cảnh Thần bước đến, thờ ơ liếc chai rượu vang trên bàn, cau mày nói: “Sao hai ông toàn uống vụng loại rượu ngon nhất vậy? Lát nữa nhớ thanh toán nhé.”
Nói xong, không thèm để ý gì đến tiếng phản đối của hai người đó mà dắt Hạ Sơ vào nhà.
Đập vào mắt là giá rượu đặt sát tường, bên trên có đặt rất nhiều loại rượu vang, ở giữa là một quầy bar bằng gỗ sồi rất đồ sộ, ánh đèn dịu mắt. Cảnh Thần đưa cô đi dọc theo một thang gỗ, xuống tầng hầm. Hạ Sơ nhìn xuống, không kìm nổi liền thốt ra thành tiếng, hóa ra dưới tầng ngầm của khu Tứ hợp viện nhìn từ bề ngoài rất bình thường này là một hầm rượu có quy mô lớn. Các giá gỗ xếp thành từng hàng, chạm lên tận trần, từng chai rượu vang đang nằm nghiêng như đang ngủ.
Cảnh Thần ngoái đầu lại, mỉm cười với Hạ Sơ, đưa ngón tay trỏ lên môi: “Suỵt! Chúng đang ngủ say, đừng làm chúng thức giấc!”
Ánh mắt anh sáng ngời, nụ cười trên môi rất đáng yêu, Hạ Sơ vội gật đầu: “Suỵt!”
Cảnh Thần lấy ra một đĩa Serenade của Mozart trên giá đựng đĩa CD, quay đầu lại nói nhỏ với Hạ Sơ: “Trước khi rượu vang được mở, chúng phải được ngủ say, và tốt nhất là phải để cho chúng được chìm trong những giấc mơ đẹp. Ví dụ bật đĩa nhạc Serenade cho chúng. Như thế đến khi tỉnh dậy, tinh thần của chúng sẽ rất khoan khoái, màu sắc cũng rất đẹp. Người đẹp ngủ trong rừng cũng đến từ đó.”
Hạ Sơ liền cười, tỏ vẻ đồng tình.
Bản Serenade nhẹ nhàng cất lên, những âm thanh trầm lắng vọng lại trong hầm rượu với ánh đèn dịu mắt. Cảnh Thần nhẹ nhàng bước đến bên cạnh giá rượu thứ ba từ phải sang, lấy ra một chai rượu ở dưới cùng, lấy hai chiếc ly, kéo Hạ Sơ ngồi xuống tấm thảm bên cạnh giá rượu, cười rất hiền lành: “Đây là rượu do anh cất giữ, loại rượu mà hai tên ngồi ngoài kia uống chỉ là loại rượu vang bình thường bị thay nhãn mác mà thôi, hê hê, ai bảo bọn họ thường xuyên uống trộm rượu, uống nhiều mà cũng không phân biệt được loại nào với loại nào.”
Hạ Sơ cười khúc khích, anh chàng này chỉ được cái giỏi lừa đảo.
“Đây là hầm rượu của anh à?” Hạ Sơ hỏi với vẻ không tin.
Cảnh Thần lắc đầu: “Không, đây là câu lạc bộ rượu vang tư nhân. Anh là chuyên gia nếm rượu hàng đầu ở đây. Sao bọn mình đều là chuyên gia, rất đẹp đôi đúng không?”
Hạ Sơ mỉm cười.
Cảnh Thần nâng ly lên, khoác tay lên vai cô để cô tựa đầu vào vai anh, hai người ngồi dựa vào nhau, anh nói: “Ước mơ của anh là có một viên trang rượu vang của riêng mình, sau đó còn có một hầm rượu lớn hơn ở đây. Nhưng ở Bắc Kinh rất khó có thể cất được loại rượu thượng hạng. Nhưng anh muốn dựa vào năng lực và lòng nhiệt tình của mình để phổ biến văn hóa rượu vang đến các đôi tình nhân, các cặp vợ chồng... Mùa thu đến tự mình cất rượu, dán vào những câu chúc phúc của mình để đặt trong hầm rượu, vào những dịp hoặc ngày lễ tết quan trọng sẽ mang ra sử dụng...”
Trong lúc miêu tả ước mơ này, nhìn Cảnh Thần rất chăm chú và say sưa. Hạ Sơ cũng thấy cảm động vì những điều anh nói, trước mắt cô hiện ra một vườn nho rộng lớn, cô và anh đang vui vẻ thu hoạch nho tươi dưới ánh nắng...
“Cố lên, em ủng hộ anh.” Hạ Sơ đặt tay vào lòng bàn tay Cảnh Thần, mười ngón tay đan xen vào nhau, nụ cười rất chân thành.
Họ cụng ly với nhau, chăm chú nhấp từng ngụm nhỏ để thưởng thức. Trong miệng, rượu vang như có phép thuật, cảm giác tuyệt vời trào dâng trong lòng.
“Cảnh Thần, xách chai rượu đó và đưa bạn cậu lên đi.”
Không biết hai người ở bên ngoài đã có mặt ở bậc thang từ lúc nào và gọi nhỏ.
Cảnh Thần kéo Hạ Sơ đứng dậy, phàn nàn: “Thật chẳng biết ý biết tứ gì cả.”
Hạ Sơ mím môi, cười lén.
Ra khỏi hầm rượu thì có người đưa tay ra đón lấy chai rượu vang, khua khua tay: “Người anh em, bọn tôi về đây, hôm nay cũng phải cho bọn tôi nếm thử một lần loại rượu thượng hạng chứ.” Nói rồi nháy mắt với Hạ Sơ: “Hạ Sơ, anh gọi em như vậy nhé. Anh là Đại Chu, đây là Tiểu Thất, có thể coi bọn anh là bạn thân của Cảnh Thần, không ngờ lại được hưởng sái của em, được uống một lần loại rượu hảo hạng Petrus.”
Tiểu Thất liền cười và ghé sát vào, khẽ cúi người xuống: “Chị Hạ Sơ, cảm ơn chị nhiều, sau này có gì mong chị giúp đỡ.”
“Bye bye, hai bạn tiếp tục lãng mạn đi, chúng tôi không làm phiền nữa.”
Hạ Sơ vừa vẫy tay vừa buồn cười, ngoái đầu nhìn lại thấy Cảnh Thần đang khoanh tay trước ngực, bình thản nói: “Đưa chìa khóa xe cho tôi.”
“Hả! Xe của cậu đâu?”
“Kia kìa.” Cảnh Thần chu môi về phía chiếc xe đạp dựng bên cạnh bức vách ngăn bên ngoài: “Giao nó cho hai cậu đó.”
“Hai người đi xe đạp đến đây hả? Hê, ông anh lãng mạn quá nhỉ, thôi lát nữa ông anh về nhà mà lãng mạn đi.”
“Mau lấy ra đây, nếu không để rượu lại.”
“Thôi vậy, nể mặt Hạ Sơ, trả chìa khóa cho cậu, bọn tôi bắt taxi về.”
Tung chìa khóa cho Cảnh Thần xong, hai người đó vừa quay người đi, Cảnh Thần lại lên tiếng: “Hai ông phải đi xe đạp của tôi về, để ở đây không tiện.”
“Ê! Đừng chơi chúng tôi như vậy.”
“Thế thì bỏ rượu lại.”
“Thôi, đành vậy, chúng tôi đến Hậu Hải ngắm trăng được không?”
Hạ Sơ nhìn theo bóng hai người hậm hực dắt xe đi ra, không kìm được bèn chỉ vào Cảnh Thần nói: “Anh cũng thật quá đáng!”
“Phải tranh thủ cơ hội hành hạ bọn họ, ai bảo bọn họ thường xuyên đến uống rượu trộm, hê hê.”
Đêm giữa thu, ánh trăng vằng vặc, hương sen thoang thoảng trong gió. Hạ Sơ và Cảnh Thần ngồi trên hai chiếc ghế mây dưới hành lang, nghe tiếng côn trùng kêu rả rích.
Hạ Sơ ngoảnh đầu lại, nhìn thấy trên cổ Cảnh Thần có đeo chiếc kèn bạc xinh xắn đó, dưới ánh trăng phát ra chùm sáng dịu mắt. Cô lại nhớ đến những lời quảng cáo rất điệu nghệ của An Hinh, bất giác cười khúc khích.
Nghe thấy tiếng cười của Hạ Sơ, phát hiện thấy cô đang nhìn chiếc kèn bạc của mình, Cảnh Thần liền cười với vẻ ngại ngùng, nói: “Hôm đó anh đến đại lý của bọn em để mua chiếc kèn này. Cô bé bán hàng nói với anh rằng, mẫu này bán ra với số lượng ít, tổng cộng chỉ bán một nghìn lẻ một chiếc, cái anh mua là cái cuối cùng. Anh còn nhớ lời quảng cáo trên poster là: "Đây là chiếc kèn bạc được phú cho ma lực, hãy tặng nó cho người mà bạn yêu nhất, bạn sẽ mãi mãi giành được trái tim của người đó. Hê hê, không thể phủ nhận, sản phẩm và cách marketing của bọn em rất có tính sáng tạo.”
Hạ Sơ gật đầu liên hồi: “Vâng, những chiến lược mà An Hinh nghĩ ra, nói là bán ý tưởng thiết kế của em sẽ không chính xác bằng cách nói bán ý tưởng marketing của cậu ấy. Giá bán của chiếc kèn này đắt hơn mấy chục lần so với giá thành của nó. Hồi đó em có thắc mắc về giá bán của nó, ai ngờ ba ngày đã bán hết sạch. An Hinh nói, xem ra thị trường rất thích cái trò này, từ sau, năm nào bọn mình cũng sẽ tung ra một sản phẩm bán với số lượng hạn chế. Công nhận, rất phục tài năng biến đá thành vàng của An Hinh.”
“Nhưng Hạ Sơ này, có phải An Hinh rất lo em không lấy được chồng hay không? Lại còn bắt các bác thợ khắc chữ YXC trên chiếc kèn này nữa.” Nói rồi, Cảnh Thần tháo chiếc kèn ra khỏi cổ, lấy cho Hạ Sơ xem: “Mất rất nhiều thời gian anh mới phát hiện ra đây là chữ viết tắt của tên em Vân Hạ Sơ [Phiên âm tiếng Trung của tên Vân Hạ Sơ là Yun Xia Chu. Viết tắt: YXC]. Hê hê, một nghìn lẻ một chiếc, có nghĩa rằng em có một nghìn lẻ một cơ hội.”
Hạ Sơ sửng sốt ngồi thẳng người lên, nhìn Cảnh Thần bằng ánh mắt khó tin.
Hôm đó, An Hinh từ xưởng về, cười tủm tỉm và nói cô rằng: “Hạ Sơ, hôm nay tớ đã làm một chuyện rất sáng tạo, tớ bảo bác thợ khắc ba chữ cái viết tắt tên của cậu lên một chiếc kèn. Có khi nó lại có ma lực thật đó chứ, đem lại cho cậu một chàng Đông Gioăng.”
Lúc đó, Hạ Sơ liền cười ha ha trả lời: “Thế thì xem ra tớ phải nghiêm túc chờ đợi rồi! Nhất định tớ sẽ không lấy người không có chiếc kèn đó.”
Không hiểu trời xui đất khiến thế nào mà anh chàng oan gia trước mặt lại có chiếc kèn này thật.
Hạ Sơ nhìn cặp lông mày rậm của Cảnh Thần dưới ánh trăng, đôi mắt đẹp sáng ngời, cặp môi mỏng, hàm răng trắng, cười rất quyến rũ.
Cô nghiêng người, vòng tay qua cổ Cảnh Thần, hôn nhẹ lên môi anh. Cảnh Thần vô cùng luống cuống trước nụ hôn bất ngờ này, sững người ra một lát, mới hiểu ra vấn đề. Anh mang theo một niềm vui vô bờ bến, anh ôm thật chặt Hạ Sơ, lưỡi len qua đôi môi mềm mại của cô, hôn thắm thiết.
“Hạ Sơ, dạo này cậu có chuyện gì vui hả? Toàn thấy ngồi cười tủm tỉm một mình, nói thử nghe coi.” Không biết An Hinh đã vào từ lúc nào, nhìn thấy Hạ Sơ đang ngồi dựa vào lưng ghế sau bàn làm việc, ánh mắt biến thành hình trăng lưỡi liềm.
“Hả! Làm gì có.” Hạ Sơ thôi không cười nữa và ngồi thẳng người dậy, hắng giọng giấu đi vẻ bối rối rồi lảng sang chuyện khác: “Tớ đang suy nghĩ xem bản mẫu thiết kế cho Finrod có còn điểm gì chưa ổn hay không?”
“Thôi đi, tôi chưa bao giờ thấy ngài cười tươi như vậy khi nghĩ về các phương án. Tôi đoán chắc ngài lại nhớ đến chàng hoàng tử nhà ngài rồi chứ gì?” An Hinh cười tủm tỉm nói.
“Làm gì có, không phải thế đâu, mà là...” Tự nhiên Hạ Sơ không tìm ra được từ nào thích hợp để giải thích tình trạng trước mắt.
“Thôi, ngài khỏi phải giải thích nữa. Cảnh Thần đang đứng dưới quầy đợi ngài kia kìa, còn mang theo cả một món quà đại bự nữa, haizz! Sao mà chồng người ta lại lãng mạn như vậy nhỉ, số mình thật là khổ!” Trong lúc An Hinh còn đang thở ngắn than dài thì Hạ Sơ đã đứng dậy lao ra ngoài.
Nhìn thấy Hạ Sơ, Cảnh Thần đang ngồi trên sofa ngoài phòng khách liền đứng ngay dậy, bên cạnh có đặt một chiếc hộp rất lớn. Anh bước tới, kéo tay Hạ Sơ, nói: “Hạ Sơ, anh trai anh muốn mời bọn mình ăn tối.”
Hạ Sơ nhướn mày lên nhìn Cảnh Thần cao hơn cô hẳn một cái đầu, hỏi với vẻ ngạc nhiên: “Vì sao?”
“Chết mất, đừng có hỏi như vậy, phụ huynh mời ăn cơm, mau đi đi!” Không biết An Hinh chui ra từ lúc nào, cười tươi đẩy Hạ Sơ ra ngoài: “Ngài có thể nghỉ được rồi, bye bye.”
Hạ Sơ bị đưa ra khỏi công ty trong trạng thái hoang mang, lên ghế phụ của xe Cảnh Thần, một hồi lâu mới thốt ra được một câu: “Gia đình anh gồm có những ai?”
“Nhà anh rất đông người, về tổng thể thì ông nội anh là người quyết định mọi chuyện, ông nội rất nóng tính, anh vẫn còn chưa dám nói với ông mà nói với anh trai trước, ờ, thực ra là anh họ anh, anh ấy bảo cùng đi ăn một bữa.” Dường như ánh mắt Cảnh Thần có vẻ gì đó căng thẳng.
Hạ Sơ liền cười an ủi anh: “Em biết rồi, anh không cần phải căng thẳng như thế làm gì, em sẽ không nói với ông chuyện anh đã lừa em như thế nào đâu.”
Nghe thấy Hạ Sơ nói vậy, Cảnh Thần khóc dở mếu dở.
“Ấy? Cái hộp to này đựng gì vậy?” Qua gương chiếu hậu, Hạ Sơ liếc thấy hộp quà đặt ở ghế sau.
“À, đây là quà anh tặng cho chị dâu, vợ anh họ, một chiếc ba lô được bán với số lượng có hạn. Ông nội anh quý chị ấy nhất, anh định lấy lòng chị ấy, sợ sau này có việc phải nhờ đến chị ấy.”
Hạ Sơ ngần ngừ nhướn mày lên, rụt rè nói: “Hay là để một thời gian nữa em sẽ gặp gia đình anh sau, em cũng thấy hơi căng thẳng.”
“Không sao, không sao đâu, có anh bên cạnh mà. Yên tâm, anh họ và chị dâu anh rất tốt.” Cảnh Thần vội vàng an ủi Hạ Sơ.
Đến nơi đã hẹn, Hạ Sơ càng thấy hồi hộp hơn, cô đi theo Cảnh Thần vào nhà hàng với một tâm trạng bất an, vội vàng chỉnh đốn lại quần áo và đầu tóc của mình. Khi cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy bên tay phải có một chiếc bàn dành cho bốn người, một đôi trai gái mỉm cười vẫy tay về phía họ.
Bốn người gặp nhau, chào nhau rất lịch sự. Hạ Sơ cứ có cảm giác rằng anh họ Cảnh Thần có nét gì đó rất quen, dường như đã từng gặp ở đâu, điềm đạm, tuấn tú, nhìn rất chín chắn, quyết đoán. Còn chị dâu anh có thể coi là người đẹp số một, vừa nhìn là thấy có nét gì đó rất gần gũi. Khi thấy Cảnh Thần đưa hộp ra, liền hỏi : “Định lấy cái này để mua chuộc chị hả? Về mà ông nội hỏi thì chị cũng không đảm bảo là có giấu được hay không đâu đấy nhé. Chú phải biết rằng chị rất láu táu, không khéo là để lộ ngay.”
Cảnh Thần cau mày, nhìn chị dâu bằng ánh mắt ai oán: “Chị đừng lo, nếu chị không hài lòng thì cứ việc nói ra.”
Chị dâu liền nháy mắt với Cảnh Thần, sau đó đó quay sang Vân Hạ Sơ: “Vân Hạ Sơ, cái tên hay đó nhỉ.”
Lần đầu tiên gặp đại diện của phụ huynh, Hạ Sơ luống cuống, đỏ bừng mặt.
“Thôi, cứ tạm thế đã nhé, Cảnh Thần, em nhớ là còn nợ chị là được rồi, hê hê.” Chị dâu cười với vẻ ranh mãnh.
Hạ Sơ nhìn trộm Cảnh Thần, anh đang gật đầu liên hồi, ân cần đẩy đĩa tôm to đến trước mặt chị dâu: “Em nhớ rồi, có việc gì chị cứ dạy bảo.”
Bữa cơm diễn ra trong bầu không khí khá thân mật, chị dâu Cảnh Thần nói chuyện rất hài hước, thỉnh thoảng lại trêu Cảnh Thần và Hạ Sơ cười thích thú. Anh họ Cảnh Thần ít nói, mỗi lần bị chị dâu trêu hoặc lôi ra những chuyện để bêu xấu, anh chỉ cười hiền lành, không trách móc gì.
Cuối cùng thì Hạ Sơ cũng đã yên tâm hơn, cô ngoảnh đầu lại nhìn Cảnh Thần, ánh mắt hai người chạm nhau, tóe ra những tia lửa ấm áp.
Ăn xong, tiễn anh chị Cảnh Thần về rồi, Hạ Sơ thắc mắc: “Cảnh Thần, em thấy nhìn anh họ anh quen lắm, chắc chắn là em đã gặp anh ấy ở đâu rồi. Anh ấy làm nghề gì vậy?”
Cảnh Thần khoác tay lên vai cô, cười hề hề: “Đó là vì anh ấy có khuôn mặt phổ thông, không đẹp trai như anh, nhìn một lần là khó có thể quên.”
“Thôi đi! Anh thì chỉ được cái khoe mẽ!” Hạ Sơ tỏ ra không thèm quan tâm: “Anh cứ tranh thủ nguồn tài nguyên đi lừa đảo khắp nơi đi.”
“Còn lâu anh mới thèm đi lừa đảo!” Cảnh Thần thanh minh.
“Hứ! Anh thử nói xem đã lừa em bao nhiêu chuyện rồi?” Hạ Sơ nghĩ bất luận tình hình hiện nay thế nào, mấy tháng qua cô bị anh ta lừa đủ trò, tự nhiên nghĩ lại thấy ấm ức.
“Ít nhất có một chuyện từ đầu đến cuối anh không hề lừa em.” Cảnh Thần nói chắc như đinh đóng cột.
“Hả? Chuyện gì?” Hạ Sơ tò mò hỏi.
“Ước mơ của anh là bán rượu vang!”
“Chết mất!”
“Hê hê! Đến khi nào anh kiếm được hợp đồng đầu tư, anh sẽ ra ngoại ô mua một mảnh đất rộng để trồng nho, sửa chữa hầm rượu, xây dựng một trang viên có thể mở cửa cho mọi người đến tham quan. Hạ Sơ, hay là bọn mình đi nghỉ tuần trăng mật ở Pháp nhé, anh muốn đưa em sang đó trước để cảm nhận. Hiện nay đang là mùa thu hoạch nho, là mùa có phong cảnh đẹp nhất trong năm. Vườn nho nằm trên những quả đồi nhấp nhô, nhìn bát ngát mênh mông, ánh nắng và không khí đều tràn ngập mùi thơm của nho.” Vừa nói, nét mặt Cảnh Thần vừa tỏ rõ vẻ ngất ngây, dường như đường Trường An nhộn nhịp xe cộ qua lại trước mặt đã biến thành vườn nho xanh mướt dưới ánh mặt trời.
Hạ Sơ lắc đầu, nói với vẻ nuối tiếc: “Không được, hiện tại em chưa thể đi được, đề án của Finrod vừa mới ra lò, em mà đi thì chắc chắc An Hinh sẽ tuyệt giao với em.”
“Thôi được, lần sau bọn mình sẽ đi vậy.” Cảnh Thần ôm cô bằng ánh mắt ai oán, nét mặt ấm ức như một đứa trẻ.
Hạ Sơ vừa cười vừa xoa xoa tóc anh, nói: “Ngoan lắm, hê hê.”
“Chào anh!”
“Hạ Sơ, chào em!” Đầu bên kia điện thoại, Cảnh Thần rụt rè hỏi: “Hôm nay em vẫn làm thêm giờ à?”
“Ờ! Không, em không.” Hạ Sơ lắp bắp, bàn tay cầm điện thoại tự nhiên lại hơi run run.
“Thế anh đến đón em nhé?” Giọng Cảnh Thần đã lộ rõ vẻ phấn chấn.
“Vâng.”
Hạ Sơ cúp máy, ngoảnh đầu lại thì phát hiện ra rằng, trong gương hiện lên khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc của cô.
Năm rưỡi chiều, Hạ Sơ thay quần áo, tan sở đúng giờ, xuống tầng đi qua hành lang rồi ra bãi đỗ xe, nhưng nhìn ra lại không thấy chiếc xe việt dã màu trắng đó. Hạ Sơ liền dừng chân lại, trong lòng tự nhiên lại cảm thấy có cái gì đó rất thất vọng. Đúng lúc này, sau lưng có tiếng huýt sáo rất vui vẻ. Hạ Sơ ngây người ra một lát rồi mới rụt rè ngoảnh đầu lại, chỉ sự niềm hy vọng đó lại tiêu tan.
Sau lưng, Cảnh Thần đang dắt một chiếc xe đạp leo núi, đứng ngoài hành lang, anh mặc một chiếc áo phông màu xanh lá cây cổ chữ V và chiếc quần bò màu xanh nhạt. Anh đứng ngược sáng nên cô không nhìn rõ nét mặt anh. Theo phản xạ, Hạ Sơ liền cúi đầu nhìn chiếc áo phông màu xanh lá cây và quần bò của mình, mặt đỏ lên.
Cảnh Thần dắt xe lại gần, nhưng không còn giữ vẻ lưu manh như trước đây nữa mà nhìn chằm chằm vào Hạ Sơ, ngần ngừ hỏi: “Hạ Sơ, có phải em rất ghét anh nên cố tình tránh mặt anh không?”
Hạ Sơ liền lắc đầu: “Không, không phải vậy.”
Lúc này đây, quá trình đấu tranh tư tưởng trong lòng Hạ Sơ đã đột ngột sụp đổ. Cô nghĩ, có lẽ Đào Đào nói đúng, yêu thì cứ việc yêu. Bất luận tình yêu này bắt đầu từ phía nào, xuất hiện bằng phương thức nào, đều không thể phủ nhận được nữa. Cô đối với anh, sống chung lâu ngày nên nảy sinh tình cảm, hơn nữa tình cảm đó càng ngày càng mãnh liệt.
Cô cúi đầu, nhìn Cảnh Thần đứng cách chưa đầy nửa mét trước mặt, dưới bậc tam cấp của hành lang, chân đi đôi giày thể thao Adidas cùng kiểu với mình, nói nhỏ: “Em chỉ không biết phải đối mặt với anh như thế nào, muốn gặp nhưng lại sợ gặp anh.”
Bốn mắt nhìn nhau, Cảnh Thần nắm tay Hạ Sơ, nhìn cô trân trân: “Hạ Sơ, anh rất nhớ, rất nhớ em.”
“Vâng.” Hạ Sơ gật đầu, nước mắt chảy dài.
“Hạ Sơ, ba ngày qua, anh ngồi ngoài cửa phòng ngủ của em, muốn gõ cửa để nói chuyện với em, nhưng em lại cố tình tránh mặt anh, anh sợ bị em từ chối.”
“Không phải em cố tình, em sợ anh lại lừa em.” Nước mắt vẫn đọng trên lông mi Hạ Sơ, cô cắn môi, giọng nói toát lên một chút gì đó lẻ loi nhưng vẫn trút hết nỗi lòng: “Ba ngày qua, em cũng không ăn không ngủ được, em không dám về nhà sớm vì em không biết phải nói gì khi nhìn thấy anh.”
“Hạ Sơ, em hãy tin anh, anh rất thật lòng.” Cảnh Thần nhìn Hạ Sơ với ánh mắt nghiêm túc, dịu dàng lau nước mắt cho cô, nói: “Lên đi, anh sẽ đưa em đến một nơi.”
Hạ Sơ gật đầu, lặng lẽ lau giọt nước mắt còn đang lăn dài trên má, cô nghĩ, kể cả mối tình này không tiến xa được, nhưng ít nhất là cô đã từng hạnh phúc và thỏa mãn một cách thực sự.
Giờ tan tầm, Hạ Sơ ngồi sau xe đạp của Cảnh Thần, ngần ngừ một lát rồi vòng tay ôm lấy eo anh, trong lòng vô cùng ấm áp, hai má nóng bừng. Dường như cả thế giới chỉ còn lại anh và cô.
Người qua đường vội vã đi qua đi lại.
“Bọn mình đi đâu hả anh?”
“Tây Tứ.”
“Đi xe đạp à?”
“Ừ, có được không em?”
“Được!” Hạ Sơ đáp lời, cô ngẩng đầu lên nhìn dòng xe đi lại như mắc cửi trên đường, các cửa hàng nằm sát mặt đường tấp nập nhộn nhịp, có người đang rao lớn: “Giảm giá đây, giảm giá đây, đồng giá hai mươi tệ!” Cô mỉm cười. Cảnh đường phố ồn ào náo nhiệt này đột nhiên trở nên vô cùng thân thiết, đáng yêu trong mắt cô.
Cảnh Thần kéo chuông xe đạp, tiếng chuông leng keng vui tai. Anh chở Hạ Sơ phấn chấn len qua dòng người, nói: “Hạ Sơ, em có biết không? Hai việc anh muốn làm nhất hồi anh học cấp ba là đứng sau lưng cô gái mà anh thích huýt sáo và chở cô ấy bằng xe đạp trên đường.”
“Em cũng thắc mắc, thảo nào anh huýt sáo điêu luyện như vậy. Đã chở không ít cô gái phải không?” Không kìm được, Hạ Sơ liền trêu anh với giọng chua chua.
“Haizz!” Cảnh Thần thở dài: “Hồi đó một là anh học mãi mà không biết cách huýt sáo, hai là anh không đi xe đạp đi học.”
“Ha ha ha ha!” Hạ Sơ cười ra cả nước mắt: “Thế anh tán gái bằng cách nào?”
“Anh đâu có tán đâu, hồi đó con gái tán anh nhiều vô kể, đến nỗi nhìn thấy con gái là anh muốn bỏ chạy. Mãi cho đến khi sang Pháp, giữa vườn nho bát ngát mênh mông, tự nhiên anh lại học được cách huýt sáo. Hê hê!”
“Vậy hả? Thảo nào anh thích rượu vang như vậy, nó giúp anh thực hiện được niềm mong ước từ bấy lâu đúng không?” Hạ Sơ cố nhịn cười và than thở: “Sau đó có phải anh đứng sau lưng rất nhiều cô gái Pháp huýt sáo, bù lại cho ngày trước đúng không?”
“Không, sau đó chỉ huýt sáo với em thôi. Hôm đó em cho anh số điện thoại, không hiểu sao tự nhiên trong lòng anh thấy rất vui, tự nhiên lại muốn huýt sáo với con gái như hồi còn trẻ.” Vừa nói, Cảnh Thần vừa ngoảnh đầu lại nhìn Hạ Sơ đang ngồi đằng sau, chiếc cổ trắng ngần, tóc xõa trên vai, tựa như đám cỏ nước mềm mại trong vườn thủy sinh. Lòng anh cũng chùng xuống, anh nói: “Hạ Sơ, anh huýt sáo cho em nghe một bài nhé.”
“Vâng!”
Tiếng sáo vui tai, trái tim Hạ Sơ rộn ràng vô bờ bến. Màn đêm dần dần buông xuống, đèn đường lần lượt bật sáng, đưa mắt nhìn ra xa, tựa như những đóa sen nở rộ.
Hạ Sơ nhớ lại hồi ông ngoại nhắc đến ba mẹ cô, ông thường xoa lên tóc cô thở dài với vẻ nuối tiếc: “Ba mẹ cháu là thanh mai trúc mã. Ông bà nội cháu đi phục vụ ở vùng biên cương, gửi ba cháu ở nhà mình. Hồi đó họ còn nhỏ, hàng ngày đi học, ba cháu liền chở mẹ cháu đi cùng. Bà ngoại cháu vẫn còn sống. Ông bà đứng ở cửa dõi theo ba mẹ cháu, nhìn hai đứa vui vẻ đi xe đạp đi học. Bà ngoại cháu nói, hai đứa này đẹp đôi quá! Chính vì thế, sau khi tốt nghiệp đại học, ba cháu đến xin phép được cưới, ông bà liền đồng ý ngay. Bà ngoại cháu đã đích thân đeo Kim ngọc lương duyên cho mẹ cháu...”
“Hạ Sơ, em đang nghĩ gì vậy?” Cảnh Thần dừng huýt sáo, hỏi cô.
Hạ Sơ sững người, mỉm cười đáp: “Em nghĩ, năm xưa mẹ em ngồi đằng sau xe đạp của ba em, chắc là cũng vô cùng hạnh phúc.”
Anh và cô đã chầm chậm vượt qua màn đêm và đường phố ồn ào đông đúc như vậy, họ phải vượt qua sự đấu tranh tư tưởng, chậm rãi tận hưởng niềm hạnh phúc ngọt ngào của tình yêu!
Lúc đi qua một chợ đêm ồn ào, hai người mua hai chiếc bánh rán với trứng ở bên vệ đường. Ngồi trên bậc tam cấp trước cửa một ngân hàng, nghe thấy tiếng rao hàng rộn ràng bên tai, ngửi mùi thơm phức của thịt nướng, họ cùng nhìn nhau cười.
Cảnh Thần nói: “Hạ Sơ, khi nào mình già, mỗi buổi sáng đi tập thể dục về anh sẽ mua cho em bánh rán ở đầu ngõ, sẽ mua hai quả trứng liền.”
Hạ Sơ không nói gì, cúi đầu lặng lẽ cắn một miếng bánh to, đáy mắt đã ngân ngấn nước mắt. Cô nghĩ, bất luận kết quả thế nào, cô cũng sẽ mãi mãi ghi nhớ câu nói này. Có lẽ kiếp này, sẽ không còn lời hứa nào khiến cô cảm thấy hạnh phúc hơn lời hứa này.
Cô khụt khịt mũi, lí nhí trả lời: “Vâng, và nhớ cho thêm ít tương ớt nữa.”
“Đơn giản thôi.”
Cuối cùng, Cảnh Thần chở Hạ Sơ đến trước cửa của một khu Tứ hợp viện trong một con ngõ nhỏ ở Tây Tứ.
Nhìn bên ngoài, khu Tứ hợp viện này không có gì nổi bật, đẩy cổng sân ra, vòng qua bức vách ngăn bên ngoài, thì thấy trong sân có một giàn nho, cành lá che kín nửa sân. Những chùm nho chín mọng rủ xuống, mờ mờ ảo ảo.
Cuối hành lang có người gọi: “Cảnh Thần, anh về rồi à? Hê, đưa cả người đẹp về à?”
Hạ Sơ liền dõi theo tiếng nói, hai người đàn ông trẻ đang ngồi trên chiếc ghế mây dưới hành lang, một người đang cầm một ly rượu nho và mỉm cười.
Cảnh Thần bước đến, thờ ơ liếc chai rượu vang trên bàn, cau mày nói: “Sao hai ông toàn uống vụng loại rượu ngon nhất vậy? Lát nữa nhớ thanh toán nhé.”
Nói xong, không thèm để ý gì đến tiếng phản đối của hai người đó mà dắt Hạ Sơ vào nhà.
Đập vào mắt là giá rượu đặt sát tường, bên trên có đặt rất nhiều loại rượu vang, ở giữa là một quầy bar bằng gỗ sồi rất đồ sộ, ánh đèn dịu mắt. Cảnh Thần đưa cô đi dọc theo một thang gỗ, xuống tầng hầm. Hạ Sơ nhìn xuống, không kìm nổi liền thốt ra thành tiếng, hóa ra dưới tầng ngầm của khu Tứ hợp viện nhìn từ bề ngoài rất bình thường này là một hầm rượu có quy mô lớn. Các giá gỗ xếp thành từng hàng, chạm lên tận trần, từng chai rượu vang đang nằm nghiêng như đang ngủ.
Cảnh Thần ngoái đầu lại, mỉm cười với Hạ Sơ, đưa ngón tay trỏ lên môi: “Suỵt! Chúng đang ngủ say, đừng làm chúng thức giấc!”
Ánh mắt anh sáng ngời, nụ cười trên môi rất đáng yêu, Hạ Sơ vội gật đầu: “Suỵt!”
Cảnh Thần lấy ra một đĩa Serenade của Mozart trên giá đựng đĩa CD, quay đầu lại nói nhỏ với Hạ Sơ: “Trước khi rượu vang được mở, chúng phải được ngủ say, và tốt nhất là phải để cho chúng được chìm trong những giấc mơ đẹp. Ví dụ bật đĩa nhạc Serenade cho chúng. Như thế đến khi tỉnh dậy, tinh thần của chúng sẽ rất khoan khoái, màu sắc cũng rất đẹp. Người đẹp ngủ trong rừng cũng đến từ đó.”
Hạ Sơ liền cười, tỏ vẻ đồng tình.
Bản Serenade nhẹ nhàng cất lên, những âm thanh trầm lắng vọng lại trong hầm rượu với ánh đèn dịu mắt. Cảnh Thần nhẹ nhàng bước đến bên cạnh giá rượu thứ ba từ phải sang, lấy ra một chai rượu ở dưới cùng, lấy hai chiếc ly, kéo Hạ Sơ ngồi xuống tấm thảm bên cạnh giá rượu, cười rất hiền lành: “Đây là rượu do anh cất giữ, loại rượu mà hai tên ngồi ngoài kia uống chỉ là loại rượu vang bình thường bị thay nhãn mác mà thôi, hê hê, ai bảo bọn họ thường xuyên uống trộm rượu, uống nhiều mà cũng không phân biệt được loại nào với loại nào.”
Hạ Sơ cười khúc khích, anh chàng này chỉ được cái giỏi lừa đảo.
“Đây là hầm rượu của anh à?” Hạ Sơ hỏi với vẻ không tin.
Cảnh Thần lắc đầu: “Không, đây là câu lạc bộ rượu vang tư nhân. Anh là chuyên gia nếm rượu hàng đầu ở đây. Sao bọn mình đều là chuyên gia, rất đẹp đôi đúng không?”
Hạ Sơ mỉm cười.
Cảnh Thần nâng ly lên, khoác tay lên vai cô để cô tựa đầu vào vai anh, hai người ngồi dựa vào nhau, anh nói: “Ước mơ của anh là có một viên trang rượu vang của riêng mình, sau đó còn có một hầm rượu lớn hơn ở đây. Nhưng ở Bắc Kinh rất khó có thể cất được loại rượu thượng hạng. Nhưng anh muốn dựa vào năng lực và lòng nhiệt tình của mình để phổ biến văn hóa rượu vang đến các đôi tình nhân, các cặp vợ chồng... Mùa thu đến tự mình cất rượu, dán vào những câu chúc phúc của mình để đặt trong hầm rượu, vào những dịp hoặc ngày lễ tết quan trọng sẽ mang ra sử dụng...”
Trong lúc miêu tả ước mơ này, nhìn Cảnh Thần rất chăm chú và say sưa. Hạ Sơ cũng thấy cảm động vì những điều anh nói, trước mắt cô hiện ra một vườn nho rộng lớn, cô và anh đang vui vẻ thu hoạch nho tươi dưới ánh nắng...
“Cố lên, em ủng hộ anh.” Hạ Sơ đặt tay vào lòng bàn tay Cảnh Thần, mười ngón tay đan xen vào nhau, nụ cười rất chân thành.
Họ cụng ly với nhau, chăm chú nhấp từng ngụm nhỏ để thưởng thức. Trong miệng, rượu vang như có phép thuật, cảm giác tuyệt vời trào dâng trong lòng.
“Cảnh Thần, xách chai rượu đó và đưa bạn cậu lên đi.”
Không biết hai người ở bên ngoài đã có mặt ở bậc thang từ lúc nào và gọi nhỏ.
Cảnh Thần kéo Hạ Sơ đứng dậy, phàn nàn: “Thật chẳng biết ý biết tứ gì cả.”
Hạ Sơ mím môi, cười lén.
Ra khỏi hầm rượu thì có người đưa tay ra đón lấy chai rượu vang, khua khua tay: “Người anh em, bọn tôi về đây, hôm nay cũng phải cho bọn tôi nếm thử một lần loại rượu thượng hạng chứ.” Nói rồi nháy mắt với Hạ Sơ: “Hạ Sơ, anh gọi em như vậy nhé. Anh là Đại Chu, đây là Tiểu Thất, có thể coi bọn anh là bạn thân của Cảnh Thần, không ngờ lại được hưởng sái của em, được uống một lần loại rượu hảo hạng Petrus.”
Tiểu Thất liền cười và ghé sát vào, khẽ cúi người xuống: “Chị Hạ Sơ, cảm ơn chị nhiều, sau này có gì mong chị giúp đỡ.”
“Bye bye, hai bạn tiếp tục lãng mạn đi, chúng tôi không làm phiền nữa.”
Hạ Sơ vừa vẫy tay vừa buồn cười, ngoái đầu nhìn lại thấy Cảnh Thần đang khoanh tay trước ngực, bình thản nói: “Đưa chìa khóa xe cho tôi.”
“Hả! Xe của cậu đâu?”
“Kia kìa.” Cảnh Thần chu môi về phía chiếc xe đạp dựng bên cạnh bức vách ngăn bên ngoài: “Giao nó cho hai cậu đó.”
“Hai người đi xe đạp đến đây hả? Hê, ông anh lãng mạn quá nhỉ, thôi lát nữa ông anh về nhà mà lãng mạn đi.”
“Mau lấy ra đây, nếu không để rượu lại.”
“Thôi vậy, nể mặt Hạ Sơ, trả chìa khóa cho cậu, bọn tôi bắt taxi về.”
Tung chìa khóa cho Cảnh Thần xong, hai người đó vừa quay người đi, Cảnh Thần lại lên tiếng: “Hai ông phải đi xe đạp của tôi về, để ở đây không tiện.”
“Ê! Đừng chơi chúng tôi như vậy.”
“Thế thì bỏ rượu lại.”
“Thôi, đành vậy, chúng tôi đến Hậu Hải ngắm trăng được không?”
Hạ Sơ nhìn theo bóng hai người hậm hực dắt xe đi ra, không kìm được bèn chỉ vào Cảnh Thần nói: “Anh cũng thật quá đáng!”
“Phải tranh thủ cơ hội hành hạ bọn họ, ai bảo bọn họ thường xuyên đến uống rượu trộm, hê hê.”
Đêm giữa thu, ánh trăng vằng vặc, hương sen thoang thoảng trong gió. Hạ Sơ và Cảnh Thần ngồi trên hai chiếc ghế mây dưới hành lang, nghe tiếng côn trùng kêu rả rích.
Hạ Sơ ngoảnh đầu lại, nhìn thấy trên cổ Cảnh Thần có đeo chiếc kèn bạc xinh xắn đó, dưới ánh trăng phát ra chùm sáng dịu mắt. Cô lại nhớ đến những lời quảng cáo rất điệu nghệ của An Hinh, bất giác cười khúc khích.
Nghe thấy tiếng cười của Hạ Sơ, phát hiện thấy cô đang nhìn chiếc kèn bạc của mình, Cảnh Thần liền cười với vẻ ngại ngùng, nói: “Hôm đó anh đến đại lý của bọn em để mua chiếc kèn này. Cô bé bán hàng nói với anh rằng, mẫu này bán ra với số lượng ít, tổng cộng chỉ bán một nghìn lẻ một chiếc, cái anh mua là cái cuối cùng. Anh còn nhớ lời quảng cáo trên poster là: "Đây là chiếc kèn bạc được phú cho ma lực, hãy tặng nó cho người mà bạn yêu nhất, bạn sẽ mãi mãi giành được trái tim của người đó. Hê hê, không thể phủ nhận, sản phẩm và cách marketing của bọn em rất có tính sáng tạo.”
Hạ Sơ gật đầu liên hồi: “Vâng, những chiến lược mà An Hinh nghĩ ra, nói là bán ý tưởng thiết kế của em sẽ không chính xác bằng cách nói bán ý tưởng marketing của cậu ấy. Giá bán của chiếc kèn này đắt hơn mấy chục lần so với giá thành của nó. Hồi đó em có thắc mắc về giá bán của nó, ai ngờ ba ngày đã bán hết sạch. An Hinh nói, xem ra thị trường rất thích cái trò này, từ sau, năm nào bọn mình cũng sẽ tung ra một sản phẩm bán với số lượng hạn chế. Công nhận, rất phục tài năng biến đá thành vàng của An Hinh.”
“Nhưng Hạ Sơ này, có phải An Hinh rất lo em không lấy được chồng hay không? Lại còn bắt các bác thợ khắc chữ YXC trên chiếc kèn này nữa.” Nói rồi, Cảnh Thần tháo chiếc kèn ra khỏi cổ, lấy cho Hạ Sơ xem: “Mất rất nhiều thời gian anh mới phát hiện ra đây là chữ viết tắt của tên em Vân Hạ Sơ [Phiên âm tiếng Trung của tên Vân Hạ Sơ là Yun Xia Chu. Viết tắt: YXC]. Hê hê, một nghìn lẻ một chiếc, có nghĩa rằng em có một nghìn lẻ một cơ hội.”
Hạ Sơ sửng sốt ngồi thẳng người lên, nhìn Cảnh Thần bằng ánh mắt khó tin.
Hôm đó, An Hinh từ xưởng về, cười tủm tỉm và nói cô rằng: “Hạ Sơ, hôm nay tớ đã làm một chuyện rất sáng tạo, tớ bảo bác thợ khắc ba chữ cái viết tắt tên của cậu lên một chiếc kèn. Có khi nó lại có ma lực thật đó chứ, đem lại cho cậu một chàng Đông Gioăng.”
Lúc đó, Hạ Sơ liền cười ha ha trả lời: “Thế thì xem ra tớ phải nghiêm túc chờ đợi rồi! Nhất định tớ sẽ không lấy người không có chiếc kèn đó.”
Không hiểu trời xui đất khiến thế nào mà anh chàng oan gia trước mặt lại có chiếc kèn này thật.
Hạ Sơ nhìn cặp lông mày rậm của Cảnh Thần dưới ánh trăng, đôi mắt đẹp sáng ngời, cặp môi mỏng, hàm răng trắng, cười rất quyến rũ.
Cô nghiêng người, vòng tay qua cổ Cảnh Thần, hôn nhẹ lên môi anh. Cảnh Thần vô cùng luống cuống trước nụ hôn bất ngờ này, sững người ra một lát, mới hiểu ra vấn đề. Anh mang theo một niềm vui vô bờ bến, anh ôm thật chặt Hạ Sơ, lưỡi len qua đôi môi mềm mại của cô, hôn thắm thiết.
“Hạ Sơ, dạo này cậu có chuyện gì vui hả? Toàn thấy ngồi cười tủm tỉm một mình, nói thử nghe coi.” Không biết An Hinh đã vào từ lúc nào, nhìn thấy Hạ Sơ đang ngồi dựa vào lưng ghế sau bàn làm việc, ánh mắt biến thành hình trăng lưỡi liềm.
“Hả! Làm gì có.” Hạ Sơ thôi không cười nữa và ngồi thẳng người dậy, hắng giọng giấu đi vẻ bối rối rồi lảng sang chuyện khác: “Tớ đang suy nghĩ xem bản mẫu thiết kế cho Finrod có còn điểm gì chưa ổn hay không?”
“Thôi đi, tôi chưa bao giờ thấy ngài cười tươi như vậy khi nghĩ về các phương án. Tôi đoán chắc ngài lại nhớ đến chàng hoàng tử nhà ngài rồi chứ gì?” An Hinh cười tủm tỉm nói.
“Làm gì có, không phải thế đâu, mà là...” Tự nhiên Hạ Sơ không tìm ra được từ nào thích hợp để giải thích tình trạng trước mắt.
“Thôi, ngài khỏi phải giải thích nữa. Cảnh Thần đang đứng dưới quầy đợi ngài kia kìa, còn mang theo cả một món quà đại bự nữa, haizz! Sao mà chồng người ta lại lãng mạn như vậy nhỉ, số mình thật là khổ!” Trong lúc An Hinh còn đang thở ngắn than dài thì Hạ Sơ đã đứng dậy lao ra ngoài.
Nhìn thấy Hạ Sơ, Cảnh Thần đang ngồi trên sofa ngoài phòng khách liền đứng ngay dậy, bên cạnh có đặt một chiếc hộp rất lớn. Anh bước tới, kéo tay Hạ Sơ, nói: “Hạ Sơ, anh trai anh muốn mời bọn mình ăn tối.”
Hạ Sơ nhướn mày lên nhìn Cảnh Thần cao hơn cô hẳn một cái đầu, hỏi với vẻ ngạc nhiên: “Vì sao?”
“Chết mất, đừng có hỏi như vậy, phụ huynh mời ăn cơm, mau đi đi!” Không biết An Hinh chui ra từ lúc nào, cười tươi đẩy Hạ Sơ ra ngoài: “Ngài có thể nghỉ được rồi, bye bye.”
Hạ Sơ bị đưa ra khỏi công ty trong trạng thái hoang mang, lên ghế phụ của xe Cảnh Thần, một hồi lâu mới thốt ra được một câu: “Gia đình anh gồm có những ai?”
“Nhà anh rất đông người, về tổng thể thì ông nội anh là người quyết định mọi chuyện, ông nội rất nóng tính, anh vẫn còn chưa dám nói với ông mà nói với anh trai trước, ờ, thực ra là anh họ anh, anh ấy bảo cùng đi ăn một bữa.” Dường như ánh mắt Cảnh Thần có vẻ gì đó căng thẳng.
Hạ Sơ liền cười an ủi anh: “Em biết rồi, anh không cần phải căng thẳng như thế làm gì, em sẽ không nói với ông chuyện anh đã lừa em như thế nào đâu.”
Nghe thấy Hạ Sơ nói vậy, Cảnh Thần khóc dở mếu dở.
“Ấy? Cái hộp to này đựng gì vậy?” Qua gương chiếu hậu, Hạ Sơ liếc thấy hộp quà đặt ở ghế sau.
“À, đây là quà anh tặng cho chị dâu, vợ anh họ, một chiếc ba lô được bán với số lượng có hạn. Ông nội anh quý chị ấy nhất, anh định lấy lòng chị ấy, sợ sau này có việc phải nhờ đến chị ấy.”
Hạ Sơ ngần ngừ nhướn mày lên, rụt rè nói: “Hay là để một thời gian nữa em sẽ gặp gia đình anh sau, em cũng thấy hơi căng thẳng.”
“Không sao, không sao đâu, có anh bên cạnh mà. Yên tâm, anh họ và chị dâu anh rất tốt.” Cảnh Thần vội vàng an ủi Hạ Sơ.
Đến nơi đã hẹn, Hạ Sơ càng thấy hồi hộp hơn, cô đi theo Cảnh Thần vào nhà hàng với một tâm trạng bất an, vội vàng chỉnh đốn lại quần áo và đầu tóc của mình. Khi cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy bên tay phải có một chiếc bàn dành cho bốn người, một đôi trai gái mỉm cười vẫy tay về phía họ.
Bốn người gặp nhau, chào nhau rất lịch sự. Hạ Sơ cứ có cảm giác rằng anh họ Cảnh Thần có nét gì đó rất quen, dường như đã từng gặp ở đâu, điềm đạm, tuấn tú, nhìn rất chín chắn, quyết đoán. Còn chị dâu anh có thể coi là người đẹp số một, vừa nhìn là thấy có nét gì đó rất gần gũi. Khi thấy Cảnh Thần đưa hộp ra, liền hỏi : “Định lấy cái này để mua chuộc chị hả? Về mà ông nội hỏi thì chị cũng không đảm bảo là có giấu được hay không đâu đấy nhé. Chú phải biết rằng chị rất láu táu, không khéo là để lộ ngay.”
Cảnh Thần cau mày, nhìn chị dâu bằng ánh mắt ai oán: “Chị đừng lo, nếu chị không hài lòng thì cứ việc nói ra.”
Chị dâu liền nháy mắt với Cảnh Thần, sau đó đó quay sang Vân Hạ Sơ: “Vân Hạ Sơ, cái tên hay đó nhỉ.”
Lần đầu tiên gặp đại diện của phụ huynh, Hạ Sơ luống cuống, đỏ bừng mặt.
“Thôi, cứ tạm thế đã nhé, Cảnh Thần, em nhớ là còn nợ chị là được rồi, hê hê.” Chị dâu cười với vẻ ranh mãnh.
Hạ Sơ nhìn trộm Cảnh Thần, anh đang gật đầu liên hồi, ân cần đẩy đĩa tôm to đến trước mặt chị dâu: “Em nhớ rồi, có việc gì chị cứ dạy bảo.”
Bữa cơm diễn ra trong bầu không khí khá thân mật, chị dâu Cảnh Thần nói chuyện rất hài hước, thỉnh thoảng lại trêu Cảnh Thần và Hạ Sơ cười thích thú. Anh họ Cảnh Thần ít nói, mỗi lần bị chị dâu trêu hoặc lôi ra những chuyện để bêu xấu, anh chỉ cười hiền lành, không trách móc gì.
Cuối cùng thì Hạ Sơ cũng đã yên tâm hơn, cô ngoảnh đầu lại nhìn Cảnh Thần, ánh mắt hai người chạm nhau, tóe ra những tia lửa ấm áp.
Ăn xong, tiễn anh chị Cảnh Thần về rồi, Hạ Sơ thắc mắc: “Cảnh Thần, em thấy nhìn anh họ anh quen lắm, chắc chắn là em đã gặp anh ấy ở đâu rồi. Anh ấy làm nghề gì vậy?”
Cảnh Thần khoác tay lên vai cô, cười hề hề: “Đó là vì anh ấy có khuôn mặt phổ thông, không đẹp trai như anh, nhìn một lần là khó có thể quên.”
“Thôi đi! Anh thì chỉ được cái khoe mẽ!” Hạ Sơ tỏ ra không thèm quan tâm: “Anh cứ tranh thủ nguồn tài nguyên đi lừa đảo khắp nơi đi.”
“Còn lâu anh mới thèm đi lừa đảo!” Cảnh Thần thanh minh.
“Hứ! Anh thử nói xem đã lừa em bao nhiêu chuyện rồi?” Hạ Sơ nghĩ bất luận tình hình hiện nay thế nào, mấy tháng qua cô bị anh ta lừa đủ trò, tự nhiên nghĩ lại thấy ấm ức.
“Ít nhất có một chuyện từ đầu đến cuối anh không hề lừa em.” Cảnh Thần nói chắc như đinh đóng cột.
“Hả? Chuyện gì?” Hạ Sơ tò mò hỏi.
“Ước mơ của anh là bán rượu vang!”
“Chết mất!”
“Hê hê! Đến khi nào anh kiếm được hợp đồng đầu tư, anh sẽ ra ngoại ô mua một mảnh đất rộng để trồng nho, sửa chữa hầm rượu, xây dựng một trang viên có thể mở cửa cho mọi người đến tham quan. Hạ Sơ, hay là bọn mình đi nghỉ tuần trăng mật ở Pháp nhé, anh muốn đưa em sang đó trước để cảm nhận. Hiện nay đang là mùa thu hoạch nho, là mùa có phong cảnh đẹp nhất trong năm. Vườn nho nằm trên những quả đồi nhấp nhô, nhìn bát ngát mênh mông, ánh nắng và không khí đều tràn ngập mùi thơm của nho.” Vừa nói, nét mặt Cảnh Thần vừa tỏ rõ vẻ ngất ngây, dường như đường Trường An nhộn nhịp xe cộ qua lại trước mặt đã biến thành vườn nho xanh mướt dưới ánh mặt trời.
Hạ Sơ lắc đầu, nói với vẻ nuối tiếc: “Không được, hiện tại em chưa thể đi được, đề án của Finrod vừa mới ra lò, em mà đi thì chắc chắc An Hinh sẽ tuyệt giao với em.”
“Thôi được, lần sau bọn mình sẽ đi vậy.” Cảnh Thần ôm cô bằng ánh mắt ai oán, nét mặt ấm ức như một đứa trẻ.
Hạ Sơ vừa cười vừa xoa xoa tóc anh, nói: “Ngoan lắm, hê hê.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook