Hứa Trao Em Kim Ngọc Lương Duyên
Chương 14: Bản thiết kế bị ai đánh cắp

Đột nhiên bà mợ lại đến tìm Hạ Sơ, vừa gặp cô liền túm tay cô nói: “Hạ Sơ à, sao cháu lại bất cẩn để sảy thai thế hả? Mợ nghe mà thương quá. Tuồi cháu cũng đâu còn trẻ nữa, cố gắng cẩn thận, thật cẩn thận nhé. Mợ bảo đến thăm cháu từ lâu mà công việc thu ngân trong siêu thị bận quá, mợ không còn lúc nào rỗi nữa cháu ạ.”

Hạ Sơ giật mình vì được trọng vọng quá mức, cô vội nói: “Không sao đâu mợ ạ, mọi chuyện đều ổn cả, mợ đừng lo.”

Mắt bà mợ đỏ hoe, vỗ tay Hạ Sơ, thở ngắn than dài: “Haizz! Hạ Sơ à, số mợ khổ quá cháu ạ, lấy cậu cháu chẳng được sướng ngày nào, ngần này tuổi đầu rồi mà còn phải thức khuya dậy sớm đi làm ở siêu thị. Hôm qua cậu cháu nhận được thông báo bị sa thải rồi. Cháu xem xem cái xưởng hóa chất đó, cống hiến nửa đời người, ít nhiều gì thì cũng là tổ trưởng, nói cắt giảm biên chế là giảm biên chế ngay. Ông ấy cũng chẳng có nghề ngỗng gì khác, lại không có bằng cấp, cháu bảo bây giờ mất việc rồi thì làm thế nào? Năm sau Dao Dao tốt nghiệp rồi, số con bé vất vả, cậu người yêu học cùng trường điều kiện kinh tế rất khó khăn. Có khi cậu mợ còn phải bán nhà đi để tổ chức đám cưới cho nó, nếu mà như thế thật thì khổ quá.”

Lời phàn nàn của bà mợ cũng khiến Hạ Sơ thấy thương, nhưng không biết phải an ủi bà thế nào.

Im lặng một lát, đột nhiên bà mợ lại nói tiếp: “Hạ Sơ à, mợ năn nỉ cháu, cháu có thể bảo Cảnh Thần nghĩ cách gì để tìm cho cậu cháu một công việc được không? Ông ấy tuổi cao, không có tay nghề gì khác, sức khỏe thì yếu. Mợ thấy Cảnh Thần là người giỏi giang, năng động, tìm một công việc chắc là không quá khó đúng không.”

“Mợ, việc này...” Hạ Sơ nhìn bà mợ đang tràn đầy hy vọng với vẻ khó xử, thực sự không nỡ lòng nào từ chối, cuối cùng đành nghiến răng nói: “Tối về cháu sẽ nói với Cảnh Thần, xem anh ấy có cách gì không.”

“Ờ, tốt quá, Hạ Sơ, mợ cảm ơn cháu lắm, mợ biết cháu là một cô gái tốt bụng, có thể tin tưởng để nhờ vả được mà.”

Tiễn bà mợ không ngớt lời cảm ơn về, Hạ Sơ băn khoăn hồi lâu, không biết có nên nhờ An Hinh giúp hay không? Cô vừa cầm điện thoại lên thì thấy Cảnh Thần về. Hắn nói: “Anh vừa gặp mợ dưới tầng, mợ nói cậu em bị mất việc, muốn nhờ anh tìm giúp một công việc.”

“Vậy hả? Mợ tôi nói với anh rồi à?” Hạ Sơ cũng thấy ngại, bất giác đan chặt hai bàn tay vào nhau nói: “Nếu khó thì anh không phải lo đâu, tôi sẽ tự nghĩ cách.”

“Ừ! Không sao, việc này đơn giản, chuyện nhỏ như con thỏ thôi. Em nói đi, định tìm công việc như thế nào? Số tiền môi giới tương ứng với cơ hội việc làm."

“Hả? Anh nói thế có nghĩa là gì?” Hạ Sơ thắc mắc.

Cảnh Thần cởi giày ra và thay sang đôi dép, mở tủ lạnh lấy ra một lon coca mát, vừa bật lon vừa bước đến bên sofa. Hạ Sơ dõi theo bóng hắn ta, phấp phỏng chờ đợi lời giải thích.

Uống một ngụm coca thật đã, Cảnh Thần chậm rãi nói: “Nói thế này nhé, em trả anh năm trăm tệ anh sẽ tìm hộ một công việc như bốc vác gì đó ở siêu thị, cửa hàng.”

“Việc này mà cũng phải nhờ anh tìm à?” Hạ Sơ đã hiểu ra cái gọi là số tiền môi giới tương ứng với cơ hội việc làm có nghĩa là gì, hậm hực quặc lại.

“Thế nên mới chỉ đòi năm trăm tệ mà.” Cảnh Thần cũng không giận: “Em trả anh một trăm nghìn tệ, anh sẽ tìm cho cậu em vị trí cố vấn danh dự của công ty đã niêm yết cổ phiếu trên thị trường.”

Hạ Sơ tức quá phất tay bỏ đi.

“Ê ê ê! Em đừng nóng, anh chỉ ví dụ thế thôi mà.” Cảnh Thần vội đứng dậy chặn đường Hạ Sơ, cười rất giả lả nói: “Quan hệ của anh thì rộng lắm, chắc chắn anh sẽ tìm được cho cậu em một công việc vừa nhàn nhã vừa có thể diện.”

Hạ Sơ ngẩng đầu lên, nhìn anh chàng không đáng tin cậy này bằng ánh mắt bán tín bán nghi.

“Em trả anh tám nghìn tệ là được.” Cảnh Thần cười rất nịnh bự.

Hạ Sơ đẩy phắt hắn ra rồi đi vào phòng.

“Thôi thì năm nghìn vậy.”

Hạ Sơ không ngoái đầu lại.

“Ba nghìn, thấp hơn nữa anh không làm đâu. Thời buổi này tìm việc cũng đâu có dễ dàng gì.” Cảnh Thần đứng sau la lớn.

Hạ Sơ dừng chân, ném lại một câu: “Được rồi! Anh lo nhanh cho, xong việc tôi sẽ trả tiền.”

“OK! Anh lo việc em cứ yên tâm.”

“Xí!”

Tôn Úy - trợ thủ đắc lực của An Hinh ở phòng marketing đột nhiên đòi nhảy sang công ty con mới thành lập của Phúc Trạch. An Hinh giữ chân không được, liền bình thản ký tên lên đơn xin nghỉ việc cho cậu ta, đích thân tiễn cậu ta ra cổng.

Tôn Úy ngượng ngùng bắt tay tạm biệt An Hinh, rồi ra sức cảm ơn sự đào tạo của An Hinh đối với cậu ta. Cậu ta thành thật nói lựa chọn Phúc Trạch là vì cá nhân cậu muốn có một không gian phát triển rộng hơn.

An Hinh cười bình thản, lịch sự chúc Tôn úy thành công trong tương lai.

Tiễn Tôn úy về, An Hinh hậm hực đến tìm Hạ Sơ phàn nàn: “Haizz! Ai bảo người ta là cây đại thụ, ai chẳng muốn đậu cành cao. Tớ cũng hiểu điều đó.”

Hạ Sơ liền cười an ủi bạn: “Thôi đừng hậm hực nữa, chỉ cần phòng marketing có cậu, Ân Y vẫn phát triển như thường mà.”

“Haizz! Hạ Sơ à, ít nhất vẫn còn cậu. Chỉ cần có cậu là tớ yên tâm rồi.”

“Hê hê, hóa ra tớ lại có vai trò quan trọng như vậy à, khác gì VIP đâu! Thế thì không biết tớ có nên tranh thủ cơ hội đòi tăng lương không nhỉ?” Hạ Sơ một tay chống cằm cười, nhìn An Hinh vẫn chưa hết hậm hực.

“Vân Hạ Sơ, ngay cả cậu mà cũng giậu đổ bìm leo hả, trời ơi, cậu đừng có đối xử với tớ như vậy!” An Hinh suýt thì rớt nước mắt.

“Ha ha, thôi thôi, yên tâm đi, không phải bản cô nương đã bán thân cho cậu rồi đó sao. Cậu không mở lời thì làm sao tớ dám đổi chủ được.” Hạ Sơ vội xin tha tội.

“Đúng, suýt nữa thì quên, bản cô nương còn đang nắm trong tay bản khế ước bán thân của nhà ngươi nữa mà. Bắt đầu từ hôm nay, nhà ngươi hãy làm việc bảy ngày mỗi tuần, thật chăm chỉ vào.” An Hinh đứng dậy, đổi sang vẻ ngạo mạn của nhà tư bản, mắt long lên liếc Hạ Sơ.

Hạ Sơ không kìm được liền phì cười.

An Hinh bước ra cửa, đứng đối diện với bàn làm việc của Hạ Sơ, hắng giọng nói rất nghiêm túc: “Vân Hạ Sơ, bản cô nương quyết định rồi, do ngươi có những đóng góp xuất sắc nên sẽ tăng lương cho nhà ngươi, hãy đợi đấy.”

Hạ Sơ chưa kịp trả lời, An Hinh đã lao ra ngoài như cơn gió.

Một tiếng sau, An Hinh đẩy hợp đồng gồm hai bản đến trước mặt Hạ Sơ, mở to đôi mắt nói: “Hạ Sơ, bọn mình làm với nhau lâu như vậy rồi, hai bên đều rất hiểu nhau. Tớ biết cậu là cô gái có tình nghĩa, tớ không muốn nói nhiều, cậu ký hợp đồng đi, từ nay trở đi cậu sẽ được sở hữu hai mươi phần trăm cổ phần của Ân Y.”

Hạ Sơ sững người, hồi lâu mới lắp bắp trả lời: “An Hinh, cậu đừng làm thế, cậu đã bao giờ đối xử tệ với tớ đâu, hơn nữa trong lúc tớ khó khăn nhất, cậu đã giúp tớ mà không ngại rủi ro.”

“Hạ Sơ, cậu đừng ngốc như vậy, đừng có nhớ mãi chút ơn nhỏ mọn như thế được không? Hồi ba giao Ân Y cho tớ, về cơ bản nó chỉ là một xưởng nhỏ. Nếu như không có cậu, làm sao trong vòng bốn năm

ngắn ngủi, công ty có thể phát triển được như bây giờ. Tớ là người biết rõ nhất, nhờ có cậu mà mỗi năm Ân Y kiếm được bao nhiêu tiền? Chính vì vậy tớ cho cậu cổ phần không phải là để ban ơn, mà do cậu xứng đáng được hưởng. Hê hê, thế mới cột chặt cậu ở Ân Y”

Những điều An Hinh nói khiến Hạ Sơ cũng cảm thấy ấm lòng, thật khó diễn tả được cảm xúc.

“Thôi, cậu đừng nói gì nữa, tớ còn không hiểu cậu nữa à, mau ký đi.” An Hinh giục giã.

Lúc Hạ Sơ cầm bút, tay tự nhiên run run, món quà lớn này của An Hinh khiến cô quá bất ngờ. Cô nhìn An Hinh một cách trịnh trọng và bất an, lại một lần nữa từ chối rất thận trọng: “An Hinh, cậu không cho tớ cổ phần tớ cũng sẽ không đi đâu mà. Ngay bây giờ tớ có thể ký hợp đồng mười năm với cậu, số cổ phần này tớ thực sự không dám nhận. Ân Y là tâm huyết của hai thế hệ gia đình cậu.”

“Cậu đừng nói linh tinh nữa, tớ có nói là cho cậu tám mươi phần trăm cổ phần đâu, mau ký đi, ký xong mời tớ đi ăn.”

Hạ Sơ hiểu tấm lòng và sự tin tưởng của An Hinh đối với mình, thế là cô không nói thêm gì nữa, đành hạ bút ký tên.

Hai ngày sau là Chủ nhật, Hạ Sơ đang ở nhà dọn dẹp vệ sinh, bà mợ đã phấn khởi gọi điện thoại đến nói: “Hạ Sơ à, Cảnh Thần giỏi thật đấy, chưa đầy một tuần đã xin được cho cậu cháu một công việc ở công ty quản lý khu chung cư, công việc rất nhẹ nhàng, lương cũng cao hơn trước rất nhiều, mỗi tháng ba nghìn tệ. Thật là may quá, cháu cảm ơn Cảnh Thần hộ cậu mợ nhé. À, ngay mai nếu các cháu có thời gian thì về nhà ăn cơm, mợ sẽ nấu các món mà hai cháu thích.”

Cúp máy rồi, Hạ Sơ vừa mừng thay cho cậu, vừa nghĩ bụng không hiểu hắn ta tìm kiểu gì mà nhanh như vậy nhỉ?

Cảnh Thần đang nấu bữa trưa trong bếp, trước lời thắc mắc này, hắn đã trả lời rất đắc ý: “Anh đã nói rồi mà, anh mà ra tay thì chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ thôi. Anh bán rượu vang cao cấp, dĩ nhiên là toàn quen với những người có tầm. Thì cũng chỉ là tìm một công việc để được em trả tiền môi giới thì dù là cán bộ nhà nước, giáo sư đại học, top năm trăm doanh nghiệp hàng đầu thế giới cũng không quá khó.”

Lúc đầu Hạ Sơ định chuyển lời cảm ơn của bà mợ, nhưng thấy Cảnh Thần nổ bốc đến nỗi sắp thổi bay cửa sổ bằng thép, cô liền sầm mặt, thờ ơ buông ra một câu: “Vậy cảm ơn nhé.”

“Cảm ơn gì, mình đều là người nhà cả mà.” Cảnh Thần nhiệt tình xua tay.

Khi Vân Hạ Sơ đã gần như quên mất chuyện Cảnh Thần ăn trộm bản thiết kế, An Hinh đến Phúc Trạch thanh toán nợ nần, vừa về đến công ty đã bực bội tìm đến phòng Vân Hạ Sơ: “Điên quá, cậu có biết ai là kẻ đã lấy trộm mẫu thiết kế của bọn mình rồi bán cho Phúc Trạch không?”

Vân Hạ Sơ giật bắn mình, bắt đầu tính toán xem nên thuyết phục An Hinh thế nào để cô không truy cứu trách nhiệm của Cảnh Thần.

“Cậu có biết không? Chính là thằng cha Triệu Chí Hàm lang sói đó, thế mà cậu còn đối xử với hắn quân tử như vậy!” An Hinh bực đến nỗi đập tay đánh rầm xuống bàn.

Vân Hạ Sơ vô cùng sửng sốt: “Sao lại là anh ta được?”

“Vì gần đây anh ta có quan hệ rất tốt với một cô bé ở phòng thiết kế của Phúc Trạch. Hôm nay thanh toán xong tớ liền mời cô bé đó đi ăn cơm, kết quả là cô bé đã nói với tớ rằng, người bán bộ mẫu thiết kế đó cho Phúc Trạch tên là Triệu Chí Hàm. Ban đầu anh ta định bán bộ thiết kế có tên Kim ngọc lương duyên, sau khi nhận tiền đặt cọc lại để bẵng đi một thời gian, Phúc Trạch đã chuẩn bị kiện anh ta rồi, kết quả không những anh ta mang bộ Kim ngọc lương duyên đến, mà còn photo sản phẩm mới của bọn mình. Tớ đoán là anh ta đã copy trộm trong hôm đi gặp cậu.”

Hóa ra là như vậy, Vân Hạ Sơ sững người, thế, tại sao Cảnh Thần lại nhận anh ta làm chuyện đó?

An Hinh nhìn vẻ ngơ ngác thoáng qua trên khuôn mặt Vân Hạ Sơ, hậm hực nói: “Nghe nói cô vợ sắp cưới của anh ta sau đó lại câu được một anh chàng cũng giữ chức gì kha khá ở Phúc Trạch và đá bay anh ta. Đáng đời! Bụng làm dạ chịu! Nhưng nghe nói bộ Kim ngọc lương duyên đó khá ổn, nhưng hiện tại Phúc Trạch vẫn đang tạm gác lại, vì lai lịch không rõ ràng. À, vừa nãy tớ cũng đã gọi điện thoại cho hắn ta, nói rằng Phúc Trạch đã đạt được thỏa thuận với Ân Y, sẽ kiện Triệu Chí Hàm vì tội ăn cắp bản thiết kế, Phúc Trạch cũng sẽ đồng ý đứng ra làm chứng. Chắc giờ này Triệu Chí Hàm như kiến bò trên chảo!

Hạ Sơ, tớ cảnh cáo cậu nhé, nếu anh ta đến năn nỉ cậu lần nữa cậu đừng có đếm xỉa đến anh ta, lần này tớ phải trị cho anh ta một phen mới được.”

Vân Hạ Sơ gật đầu, cô không kìm được bèn thở dài cười nhạo mình, chẳng khác gì cô nàng Đông Quách thời hiện đại.

“Tại sao anh lại nhận là anh làm?” Ăn cơm xong, Vân Hạ Sơ buông bát xuống rồi nghiêm mặt hỏi Cảnh Thần đang ngồi ở phía đối diện.

“Hả? Lương tâm cắn rứt à, thấy anh không giống kẻ xấu ư!”

“Anh đừng bẻm mép, rốt cục là vì sao?”

“Không vì sao cả, em đổ cho anh thì anh nhận thôi, hơn nữa hôm đó giọng em như vậy khiến anh rất buồn, thế nên anh đã nhận. Hê hê! Anh nghĩ, thôi cứ đợi em biết được sự thật, biết anh bị oan, sẽ đến nhận lỗi trước anh thôi!”

“Anh!” Vân Hạ Sơ bất lực: “An Hinh đã trao đổi với Phúc Trạch và biết được rằng bản mẫu thiết kế của bọn em là do Triệu Chí Hàm bán cho họ. ờ, thế xin lỗi nhé, em đã trách nhầm anh, tại anh nói dối cũng siêu quá cơ.”

“Đừng, đừng xin lỗi gì cả, không phải trước đó anh cũng đã từng bán đó sao? Hơn nữa anh cất bản thiết kế của em, anh cũng định sẽ bán đi.” Cảnh Thần lắc đầu quầy quậy, tiện thề thành khẩn khai báo hành vi phạm tội nhưng bất thành của mình.

Hạ Sơ lườm hắn một cái: “Thế xin hỏi tấm séc có đóng dấu tài vụ của Phúc Trạch là thế nào?”

“À! Cái đó à, không phải anh đã nói rồi đó sao, họ là khách quen của anh, hai bên biết nhau rất rõ, nên đã bỏ ra mười nghìn tệ nhờ tài vụ của họ ghi cho một tấm séc tiền mặt.”

“Anh và Phúc Trạch thân nhau quá nhỉ?” Hạ Sơ nhìn Cảnh Thần, thắc mắc.

“Hê hê, bình thường thôi, nhân viên tiếp thị rượu vang cao cấp như anh rất giỏi quan hệ, đặc biệt là những người giàu có.” Cảnh Thần cười cười giải thích.

“Đây là mười nghìn tệ, trả lại cho anh.” Hạ Sơ trều môi, đưa ra một sấp tiền mặt.

“Không cần, đó là tiền em nên cầm. Em cầm cho phấn khởi.”

“Biến!” Vân Hạ Sơ ném tiền cho Cảnh Thần rồi bực bội về phòng.

Cảnh Thần bê bát cơm, làm mặt hề rất khoái chí.

Ngày giỗ của ông ngoại đã đến, cả nhà chuẩn bị ra nghĩa trang thăm mộ ông. Theo thông lệ hàng năm, bác cả sẽ thuê một chiếc xe Kim Bôi chín chỗ, đến đón Hạ Sơ trước.

Hạ Sơ xin nghỉ nửa ngày, mua một bó cúc trắng ở cửa hàng bán hoa nằm ngay dưới công ty, đứng bên vệ đường chờ xe đến đón cô. Trời đã sang thu, nắng không còn gay gắt như những ngày hè ngột ngạt, bó hoa cúc trong tay tỏa ra mùi thơm dễ chịu. Nhớ đến giọng nói và nét mặt của ông, Hạ Sơ lại cảm thấy buồn tê tái.

Mười lăm phút sau, chiếc xe Kim Bôi dừng bên vệ đường. Hạ Sơ lên xe, chào mọi người xong, mới phát hiện ra Cảnh Thần đang ngồi trên ghế phụ. Hắn quay đầu lại, nghiêm mặt gật đầu với Hạ Sơ, khiến cô hết sức bất ngờ.

Bác gái trách: “Hạ Sơ, sao cháu không nói gì với Cảnh Thần, may mà bác bảo bác trai gọi điện cho cậu ấy. Khi còn sống ông ngoại thương cháu nhất, dù gì cũng phải đưa cháu rể đến cho ông gặp chứ.”

“Đúng vậy, cậu cháu rể tốt như thế, ông ngoại cháu mà biết cũng sẽ yên lòng.” Bà mợ hùa theo.

Trước ánh mắt trách móc của mọi người, Hạ Sơ im lặng thẹn thùng.

Đến khi cả nhà đứng trước bia mộ của ông ngoại, Hạ Sơ căng thẳng đến nỗi không dám nhìn di ảnh ông. Bác cả quỳ xuống, nói rất trịnh trọng: “Ba, cả nhà đến thăm ba đây, năm nay còn có thêm một người là cháu rể của ba, Cảnh Thần. Chàng trai này rất tốt bụng, yêu thương Hạ Sơ, ba cứ yên tâm ba nhé!”

Hạ Sơ quỳ ở bên cạnh, đầu cúi rất thấp, nhủ thầm: “Ông, nếu nằm dưới đất mà ông biết được mọi chuyện thì ông đừng giận. Thực ra anh ấy cũng không phải là người xấu, chỉ có điều sự việc hơi phức tạp. Cháu cũng không thể nói rõ vấn đề ngay được, tóm lại là ông đừng giận cháu ông nhé!”

Cảnh Thần quỳ ngay bên cạnh, nét mặt nghiêm trang, lúc bác cả đưa hương cho anh, anh cung kính cắm hương, không nói gì, cúi đầu vái ba vái.

Hạ Sơ thầm nghĩ, cũng còn may là anh ta không đứng trước mộ ông mà nói dối.

Mọi thủ tục đã xong, cả nhà ra ngoài ăn cơm. Trong bữa ăn, bà mợ gọi một lồng bánh bao hấp rồi đẩy về phía Hạ Sơ nói: “Hạ Sơ à, đây là món cháu thích ăn nhất. Hồi ông còn sống, chỉ cần cháu đòi ăn bánh bao hấp, ông sẽ đi chợ rất sớm để mua thịt ba chỉ về và đích thân làm cho cháu.”

Hạ Sơ nhìn lồng bánh bao khói bốc nghi ngút trước mặt, sống mũi cay cay, nước mắt suýt thì trào ra.

Cảnh Thần đưa giấy ăn cho cô, lặng lẽ nắm chặt tay cô. Hạ Sơ gắp một cái bánh bao đặt vào đĩa ăn trước mặt, cắn một miếng, nhân bánh không ngon bằng nhân bánh ông làm, vỏ bánh dày và cứng, thế là cô khẽ cau mày, nhưng ngẩng đầu lên lại chạm ngay ánh mắt ân cần của bà mợ, cô đành phải cắn răng khen: “Vâng, ngon lắm ạ.”

“Ngon hả, thế anh cũng phải nếm xem thế nào.” Cảnh Thần chớp chớp mắt với Hạ Sơ, nét mặt rất dễ thương.

Và thế là giữa bầu không khí ấm cúng thân mật bên bàn ăn, Cảnh Thần đã ăn hết món bánh bao của Hạ Sơ, đưa ngón tay cái biểu thị rất ngon với cô.

Hạ Sơ cũng cảm thấy ấm lòng, quay đầu đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng.

Sau khi ăn xong, tiện đường xe chở Hạ Sơ và Cảnh Thần về cổng khu chung cư, hai người bước đi song song bên nhau trên con đường trải dài bóng mát, chậm rãi về nhà.

“Có phải ông ngoại thương em nhất không?” Đột nhiên Cảnh Thần hỏi.

Nghe câu hỏi đó, Hạ Sơ thấy lòng xót xa, mắt đỏ hoe: “Vâng, ba mẹ em mất sớm, em sống với ông ngoại từ nhỏ.” Hạ Sơ trả lời một cách khó khăn: “Lúc ông mất, em không được gặp mặt ông lần cuối.”

Cảnh Thần ngoảnh đầu sang nhìn Hạ Sơ đi bên cạnh, nắng chiều lọt qua kẽ lá hắt xuống trán cô, đôi mi dài rơm rớm nước mắt, tựa như đứa trẻ đang cố gắng kìm chế nỗi buồn. Tự nhiên Cảnh Thần lại thấy thương thương, ngập ngừng một lát, mới đưa tay lên khoác vai Hạ Sơ, vỗ vai an ủi cô.

Hạ Sơ tần ngần một lát, rồi nhìn Cảnh Thần cười, nói nhỏ: “Hôm nay vẫn phải cảm ơn anh.”

“Hê hê, không cần đâu, chắc chắn ông em phải là một ông cụ rất tốt bụng. Anh đoán, chắc chắn ông rất am hiểu về ngọc, mới đào tạo ra được cô cháu giỏi giang như vậy.”

Hạ Sơ cười gật đầu: “Đúng vậy, hồi nhỏ ông em thường đưa em đến chợ đồ cũ ở Phan Gia Viên. Cuối tuần, ba giờ sáng đã phải dậy. Ông bảo đi sớm mới gặp được cái hay, hê hê! Nhưng kể cả gặp được các món đồ hay ông cũng không mua. Những món đồ ông sưu tầm được hồi trẻ đã bị tịch thu trong thời kỳ Cách mạng văn hóa, thế nên ông rất buồn. Nhưng ông vẫn thích đi, đi để dạy em cách phân biệt các bức thư pháp, phân biệt các loại đá. Nghe nói tổ tiên của ông ngoại em là thợ khắc ngọc, kể ra thì em cũng được hưởng gen di truyền đó chứ.” Hạ Sơ nhớ đến hồi nhỏ mà thấy ấm lòng.

Hồi đó, ông ngoại dắt tay cô cháu gái nhỏ nhắn. Sáng mùa đông, cô mặc chiếc áo bông to xù xì, tay đi đôi găng tay dày cộm theo sát ông ngoại. Hai ông cháu chen vào đám đông, nghe mọi người chuyện trò, bàn tán về các loại bát ngọc, bình sứ không biết có từ năm nào.

Ra khỏi chợ, ông ngoại sẽ mua cho cô món khoai lang nướng, bế cô lên xe buýt, trên xe ánh sáng lờ mờ, hai ông cháu vừa ăn khoai, vừa cãi nhau về cái bát ban nãy là giả hay là thật, ông ngoại rút từ trong túi áo bông ra một chiếc bánh đậu mà Hạ Sơ thích ăn nhất, cười tủm tỉm nói: “Hạ Sơ, cháu phải tin vào con mắt của ông. Cháu chịu công nhận những điều ông nói là đúng thì sẽ được ăn cái bánh này.”

Hạ Sơ bĩu môi, liếc mắt, gật đầu đón lấy chiếc bánh ăn vèo một cái rồi đưa tay quệt miệng, ngẩng đầu lên nhìn ông nói: “Ông ạ, cháu xem kỹ rồi, ông nói không đúng. Chiếc bát đó không những nhìn không xịn, mà cái dấu dưới đáy bát nhìn rất giả.”

Ông ngoại vểnh râu, cười rất thoải mái: “Con bé này, ranh ma thật, biết thế mà còn lừa ăn mất bánh của ông. Ranh mãnh quá!”

Hạ Sơ nghĩ lại thấy buồn cười, nhưng trong lòng cũng thấy buồn buồn.

Hôm sau nữa, Hạ Sơ tan sở về nhà, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm điếc mũi. Cảnh Thần cười hềnh hệch bên một đĩa bánh bao vừa mới ra lò, anh nói: “Hôm nay tiện thể mua ít thịt ba chỉ về, làm ít bánh bao hấp. Nếm thử xem tay nghề của anh thế nào, vỏ bánh cũng là do anh làm đấy!”

Nhìn những chiếc bánh bao xinh xắn trên đĩa, một cảm giác hạnh phúc trào dâng trong lòng Hạ Sơ.

Cảnh Thần đẩy đĩa bánh bao đến trước mặt Hạ Sơ như đang cống nạp báu vật: “Nếm thử đi, ngon lắm.”

Trước ánh mắt chờ đợi của kẻ nọ, Vân Hạ Sơ vừa cười vừa lấy đũa gắp một chiếc trên đĩa, trên đỉnh chiếc bánh bao vỏ mỏng gần như trong suốt có một lỗ nhỏ, khẽ chạm vào, nước sốt bên trong trào ra, thơm phức. Vân Hạ Sơ liền gật đầu khen: “Ờ, tay nghề khá đó, rất ngon.”

Cảnh Thần cười rất khoái chí, mắt híp lại, đắc ý: “Anh biết là ngon mà, tay nghề của anh, không phải bốc phét chứ nếu anh mà mở cửa hàng bánh bao thì chắc là phải mời cảnh sát đến giữ trật tự.”

Lúc đầu Vân Hạ Sơ định cảm ơn, thấy kẻ đó ngất ngây con gà tây quá liền cúi đầu ăn, mặc cho anh ta nổ.

Sau khi ăn xong, Cảnh Thần chăm chỉ đi rửa bát, Đào Đào đến rủ Hạ Sơ đi tập thể dục thẩm mỹ.

Hai người xuống dưới, đúng lúc gặp cô Vương tầng một đi đổ rác về, nhìn thấy họ, cô Vương hậm hực nói: “Không biết là kẻ phá gia chi tử nào, không biết làm bánh bao thì thôi đừng có cố! Sao mà ngốc thế không biết, hai túi đầy bánh bao hỏng vứt đi, phí phạm quá!”

Đào Đào cười đáp: “Cô à, chưa chắc đã phải như thế đâu, có khi ông chồng nhà nào muốn tặng cho vợ một điều bất ngờ đó.”

Vân Hạ Sơ sững lại, nhớ đến nụ cười đắc ý vừa nãy của Cảnh Thần mà thấy buồn cười, và còn một cảm giác có thể gọi là cảm động nữa.

Trên đường về nhà đi qua siêu thị, ma xui quỷ khiến thế nào mà Hạ Sơ lại vào chọn mua một chai rượu vang, về nhà thấy Cảnh Thần không ở nhà, bèn cất ngay vào tủ rượu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương