Hứa Trao Em Kim Ngọc Lương Duyên
-
Chương 1: Tình yêu là món đồ xa xỉ
Trong tiệc cưới, An Hinh
cố tình lờ đi màn ném hoa cưới của cô dâu. Nghi lễ vừa kết thúc, cô liền kéo
ngay phù dâu Vân Hạ Sơ chạy vào phòng hoa chúc của mình rồi dúi vào tay Vân Hạ
Sơ một bó hoa rất đẹp. Mở to mắt, An Hinh tỏ rõ vẻ đắc ý: “Nhìn nhé, tớ đã
truyền tải lời chúc của tớ đến cậu rồi. Cậu mau mà lấy chồng đi thôi.”
Vân Hạ Sơ chưa biết nói sao thì An Hinh lại nghiêm mặt, nói tiếp: “Nhưng nhớ là không được lấy gã hãm tài Triệu Chí Hàm đâu đấy.”
Nhìn bó hoa màu hồng phấn bị dúi vào tay, Vân Hạ Sơ bối rối.
Tề Đại Dương gõ cửa rồi thò đầu vào, đôi mắt sáng ngời, cười rất tươi: “Bà xã, em thay quần áo xong chưa? Chuẩn bị phải đi chúc rượu mọi người đó nhé.”
“Vâng! Em xong ngay đây, anh đợi một chút.” An Hinh đáp lời chú rể, Vân Hạ Sơ vội đặt bó hoa sang một bên, lấy hộ An Hinh chiếc áo dài để thợ trang điểm nhanh nhẹn tô điểm, chỉnh trang lại đầu tóc cho cô.
An Hinh khoác tay Tề Đại Dương, giữa tiếng vỗ tay và lời chúc mừng của mọi người, nụ cười rạng ngời hạnh phúc, thỉnh thoảng cô lại quay đầu sang nói nhỏ với Vân Hạ Sơ: “Lấy chồng đi! Cậu sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc đấy!”
“Ừ! Hạnh phúc là tuyệt rồi!” Vân Hạ Sơ hùa theo, trong lòng bỗng dấy lên cảm giác trống rỗng. Cô nàng An Hinh này mấy năm vừa rồi mải mê với công việc, quên hết cả người thân, họ hàng, ai mà nhắc đến chuyện lấy chồng là lắc đầu quầy quậy. Ba mươi hai tuổi mới gặp được anh chàng Tề Đại Dương đã vội quay ngoắt một trăm tám mươi độ.
An Hinh là sếp của Vân Hạ Sơ, tổng giám đốc kiêm giám đốc điều hành của Công ty trang sức Ân Y. Cô là người phụ nữ nổi tiếng và thành công trong lĩnh vực kinh doanh trang sức, bởi chỉ trong vòng mấy năm ngắn ngủi cô đã dẫn dắt Ân Y trở thành một đối thủ cạnh tranh đáng gờm trong ngành trang sức.
Sau khi hôn lễ kết thúc, An Hinh và Tề Đại Dương lập tức lên đường đi hưởng tuần trăng mật ở Provence thuộc miền đông nam nước Pháp. Đôi mắt An Hinh lúc nào cũng lấp lánh rạng ngời...
Trước cổng khách sạn, Vân Hạ Sơ đứng chơ vơ một mình giữa đám đông. Sau khi tạm biệt đôi vợ chồng trẻ đang rạng ngời hạnh phúc đó, cô muốn quay về đại lý của công ty để kiểm tra tình hình tiêu thụ sản phẩm trong thời gian gần đây. Cúi xuống nhìn bó hoa hồng trong tay, cô lưỡng lự một lát khi nhớ đến câu nói chân thành của An Hinh: “Tớ đã truyền tải lời chúc của tớ đến cậu rồi đó”, cô thấy không nỡ lòng tặng bó hoa cho hai cô bé đang rất muốn xin đứng bên cạnh.
Cảnh Thần đứng ở bậc dưới của thang máy, đối diện với anh là một cô gái có gương mặt thanh tú. Cô đang ôm một bó hoa hồng bó tròn có kết nơ vàng, mười ngón tay thon dài, chiếc váy len màu kem dài đến đầu gối đơn giản, gọn gàng đi kèm với đôi bốt màu cà phê nhạt, tóc mai được kẹp gọn sang một bên bằng chiếc kẹp tóc hình chiếc lá, nhìn rất trang nhã.
Cảnh Thần nở một nụ cười, nghiêng đầu nói với cậu bạn đồng nghiệp: “Nhìn kìa, cô nàng cầm bó hoa đó đang độc thân đấy!”
Cậu bạn lộ rõ vẻ sửng sốt: “Hả! Cậu quen cô ấy à?” “No! Cậu không thấy cô nàng vừa lấy được bó hoa cô dâu ở một đám cưới nào đó sao? Xem ra có vẻ cô nàng cũng muốn lấy chồng lắm rồi.” Cảnh Thần cười ranh mãnh.
“Trông cũng xinh xắn đó nhỉ, chỉ có điều cũng không có gì nổi bật. Sao, cậu rung động rồi à?” Cậu bạn tinh nghịch trêu.
Cảnh Thần cười lắc đầu, nhìn theo chiếc bóng nhỏ nhắn của cô gái lạ, mái tóc đen dài buông xõa trên bờ vai, nhìn như một chùm hoa ngải tiên nở trong những ngày đầu hạ. Ngay cả hương thơm cũng rất nhẹ nhàng, đó tuyệt nhiên không phải là cô gái có thể khiến đàn ông yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Nghe thấy tiếng cười từ đằng sau, Vân Hạ Sơ vô tình quay đầu lại nhìn, ở phía sát với cô, có anh chàng đội một chiếc mũ lưỡi trai, vóc dáng rất chuẩn.
Lúc Đào Đào về đến nhà đã là một giờ sáng. Vân Hạ Sơ không ngủ được, cô đang vào xem các sản phẩm mới dành cho mùa thu, được đăng tải trên trang web của Swarovski. Bó hoa hồng màu hồng phấn âm thầm nở rộ trong chiếc lọ cổ rộng đựng đầy nước trong veo.
“Làm gì vậy, đêm hôm khuya khoắt không ngủ mà lên mạng tìm giai à?” Đào Đào giọng uể oải. Cô tựa lưng vào cửa phòng mắt nhắm hờ, mái tóc xoăn buông trên khuôn mặt trái xoan xinh xắn như chùm tảo biển um tùm bao bọc một phiến đá xinh xắn. Thấp thoáng bên dưới chiếc váy hai dây là vòng ngực đầy đặn, đầy bí ẩn...
Vân Hạ Sơ nói: “Hôm nay bà Vương tầng ba phàn nàn rằng đêm hôm khuya khoắt mà thường xuyên có cô nàng trang điểm diêm dúa mò về phía cầu thang nhà mình, không biết cô ta làm nghề gì, chắc không phải là người đoan trang.”
Đào Đào liền phá lên cười thích thú.
Giang Đào Đào và Vân Hạ Sơ là đôi bạn thân sống chung với nhau. Hai cô nàng mua chung một căn hộ cũ có ba phòng ngủ ở phía bắc vành đai bốn này. Từ lúc vay tiền ngân hàng, sang tên sổ đỏ cho đến khi sửa sang xong xuôi thiết kế bên trong ngôi nhà mất tất cả ba tháng. Hai cô gái này đã chững chạc nhưng vẫn chưa kết hôn. Riêng Đào Đào chỉ cần cô thích thì số anh chàng muốn cầu hôn cô có thể xếp thành một hàng dài từ đường cao tốc Bát Đạt Lĩnh đến tận chân Vạn Lý Trường Thành.
Còn Vân Hạ Sơ, cô thực sự chưa muốn lấy chồng, mà chẳng qua chỉ muốn lấy cho xong để mỗi khi về đến nhà không bị bà mợ nói bóng nói gió.
Tuy nhiên, cho đến bây giờ Triệu Chí Hàm vẫn không đả động gì đến chuyện cưới xin. Đào Đào nói: “Hạ Sơ, nếu cậu giục Triệu Chí Hàm cưới cậu thì tớ sẽ cắt đứt quan hệ với cậu đấy.”
Vì vậy, Vân Hạ Sơ đành phải từ bỏ ý định đó.
Cô tưởng rằng Triệu Chí Hàm là mẫu đàn ông cô có thể lấy làm chồng: dung mạo bình thường, thu nhập trung bình, tài năng khiêm tốn.
Đào Đào cho rằng tiêu chuẩn lựa chọn bạn đời của Hạ Sơ sẽ khiến cô phải đối mặt với một tình yêu nhạt nhẽo và cuộc hôn nhân vô vị.
Hạ Sơ nói: "Đây chính là cái mà tớ mong đợi."
Một giờ đêm, Vân Sơ Hạ tắt máy tính, cô đánh răng rồi đi ngủ.
Đào Đào vừa tắm xong và ra khỏi nhà tắm, tóc cô nàng còn đang bết, mùi thơm của sữa tắm rất dễ chịu, mặt trước của chiếc váy ngủ có thêu hình chú mèo Hello Kitty rất dễ thương. Vân Hạ Sơ thầm ghen tị với sự dễ thương của Đào Đào.
Đào Đào xinh xắn, dễ thương từ nhỏ. Đến tuổi dậy thì, cô càng phổng phao, rạng ngời và quyến rũ. Khi Hạ Sơ và Đào Đào mười hai tuổi, hai đứa ngồi trên ghế đá ở đầu ngõ, cái nắng đầu hạ chưa thật gay gắt. Hạ Sơ mặc chiếc áo sơ mi nền trắng thêu hoa nhỏ li ti và chiếc quần bò xanh, chân đi đôi giày lười kiểu công chúa màu xanh nước biển, trông thật dễ thương. Cô lấy từ trong túi ra một chiếc kẹo hoa quả, đưa cho Đào Đào đang ngồi bên cạnh. Đào Đào đút chiếc kẹo vào miệng, vị ngọt của quả đào ngấm vào lưỡi thật dễ chịu. Đào Đào giơ giấy kẹo bằng túi bóng lên trước ánh nắng, nheo mắt lại, hỏi: “Hạ Sơ, cậu sinh vào đầu mùa hạ à?”
Vân Hạ Sơ lắc đầu: “Không, tớ sinh vào mùa đông. Ông ngoại tớ bảo ngày hôm đó rơi trận tuyết đầu tiên trong năm, tuyết bay lất phất, ông bảo định đặt tên con bé trắng như tuyết này là Vân Tuyết Sơ.”
“Thế à! Vậy tại sao sau này mọi người lại gọi cậu là Hạ Sơ?” Đào Đào thắc mắc.
“Nghe nói là do mẹ tớ cứ đòi đặt tên ấy cho bằng được. Vì ba mẹ tớ quen nhau vào đầu mùa hạ. Mẹ tớ thích nhất là hai câu thơ: “Mưa tạnh nắng mới lên, bông liễu vờn trong gió. Phòng làm việc của ông nội tớ còn treo bức tranh bằng chữ do mẹ tớ viết.”
“Chuyện tình của ba mẹ cậu lãng mạn thật.” Đào Đào thốt lên, cô cảm thấy vị ngọt của chiếc kẹo hoa quả len vào tận cuống lưỡi.
Hạ Sơ im lặng. Cô mồ côi ba mẹ từ nhỏ và sống cùng ông ngoại, mọi chuyện về ba mẹ, đều là do ông ngoại kể cho cô nghe. Trong ký ức của cô, hình ảnh về người cha, người mẹ thật ấm áp nhưng mơ hồ.
Buổi sáng tỉnh dậy, Hạ Sơ dọn dẹp nhà cửa. Lúc ấy Đào Đào đang ngồi trong phòng ăn, dáng vẻ nhàn nhã. Bộ váy công sở màu lông chuột, mái tóc buộc cao đằng sau tôn thêm dáng vẻ xinh xắn, cuốn hút. Hạ Sơ rất ngưỡng mộ dung nhan của Đào Đào, mỗi ngày Đào Đào lại xuất hiện với một sự quyến rũ mới.
Nhìn thấy Hạ Sơ, Đào Đào mỉm cười và đẩy cốc sữa đậu nành cùng với bánh quẩy về phía cô: “Vừa nãy tớ xuống dưới mua đồ ăn sáng thì gặp bà Vương. Bà ấy nói nhỏ với tớ rằng, gần đây khu nhà của bọn mình mới có một anh chàng lái xe Toyota chuyển đến, nhìn rất đẹp trai, nhưng lối sống có vẻ không ổn lắm. Thế nên cô nàng trang điểm diêm dúa mò đến đêm nọ chín mươi phần trăm là đến tìm anh ta, bà bảo bọn mình phải cẩn thận đấy.”
Đào Đào không kìm được bèn bật cười “ha ha.”
Vân Hạ Sơ bưng cốc sữa đậu nành lên, cảm thấy hơi ngại ngùng.
Với tư cách là nhà thiết kế hàng đầu của công ty Ân Y, giờ đây Hạ Sơ cũng được coi là nhân vật khá có tiếng tăm trong ngành, cô được công ty lớn về đồ trang sức lôi kéo trọng dụng. Công việc chính của Giang Đào Đào là làm tài vụ cho một công ty nước ngoài, ngoài ra mỗi tuần có ba buổi tối, cô đến một sàn nhảy làm người nhảy mẫu cho sàn. Ước mơ lớn nhất của cô là kiếm được nhiều tiền để phá, để cả ngày lang thang trong các siêu thị lớn của thế giới để tiêu tiền. Hiện nay, ba phòng ngủ của căn hộ này, có một phòng chuyên chứa quần áo, túi xách, giày dép, nước hoa của Đào Đào. Câu châm ngôn của Giang Đào Đào là trên thế giới này đàn ông là loại động vật thay đổi thất thường nhất, chính vì thế phụ nữ cần phải đối xử tốt với chính mình! Bỏ tiền ra để mua niềm vui cho chính bản thân mình. Đào Đào giống với mẫu người làm việc trong ngành thời trang, cô là tín đồ của thương hiệu thời trang Prada.
Sáu giờ tối, tại một nhà hàng kiểu Âu gần khu vực Bắc Thìn, như thường lệ, Vân Hạ Sơ gọi suất bít tết mà mình thích nhất. Sau đó liếc Triệu Chí Hàm đang ngồi đối diện, trông anh ưu tư như đang có tâm sự gì đó. Ánh đèn trong nhà hàng mờ ảo, anh đang chăm chú xem thực đơn, cặp mi dài rủ bóng xuống mí mắt dưới. Vân Hạ Sơ than thầm trong lòng, hình như có ai đó nói rằng đàn ông có lông mi dài rất đa tình, nhưng Triệu Chí Hàm đối xử với cô không vồ vập cũng không thờ ơ, mà thay đổi thất thường.
Đã nhiều lần, Hạ Sơ hạ quyết tâm sẽ chia tay, nhưng vừa nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Triệu Chí Hàm, cô vừa cắn môi vừa giậm chân: Thôi, thôi, tuổi tác cũng không còn trẻ trung gì, lấy ai cũng thế thôi. Điều quan trọng, Triệu Chí Hàm dung mạo bình thường, anh ấy cũng là người điềm đạm, chân thành và là mẫu đàn ông của gia đình.
Ăn tối xong, hai người rời nhà hàng, bên ngoài trời bắt đầu lất phất mưa. Lúc đầu Vân Hạ Sơ định bảo Triệu Chí Hàm cùng cô đến quảng trường Phong Liên xem sản phẩm mới của Swarovski đã có mặt ngoài thị trường chưa. Nhưng Triệu Chí Hàm đã vội nói: “Anh có chút việc phải về trước, em bắt taxi đi nhé.” Nhìn Triệu Chí Hàm nhanh nhẹn cúi đầu chui tọt vào xe rồi vẫy tay chào, Vân Hạ Sơ há miệng chưng hửng không nói được lời nào.
Triệu Chí Hàm là người tổ chức chuyên mục cho một tạp chí thời trang, tác phẩm đạt giải của Vân Hạ Sơ đã được tòa soạn tạp chí chọn. Vì thế, họ đã tìm đến công ty gặp Hạ Sơ định làm một kỳ phóng sự. Sau nhiều lần trao đổi với Vân Hạ Sơ, Triệu Chí Hàm đã tổ chức được một kỳ phóng sự khiến cả hai bên đều hài lòng.
Sau đó, tòa soạn tạp chí có thêm mấy lần hợp tác với Ân Y, họ phát hiện ra Vân Hạ Sơ vẫn đang độc thân. Thế là ông Dương – Tổng biên tập tạp chí đã nhiệt tình vun vén cho cô và Triệu Chí Hàm. Nhưng ngay từ đầu An Hinh đã tỏ rõ thái độ phản đối, cô nói Triệu Chí Hàm hiếm khi mỉm cười, qua đó có thể thấy nội tâm của anh chàng này rất u ám, không phải là người Hạ Sơ có thể tin cậy để gửi gắm cuộc đời.
Còn Vân Hạ Sơ thì muốn thử tìm hiểu, vì thế cứ cách dăm ba hôm cô lại đi ăn, đi xem phim với Triệu Chí Hàm, dần dần cũng rút ngắn được khoảng cách. Vân Hạ Sơ không nói cho An Hinh biết rằng Triệu Chí Hàm rất phù hợp với tiêu chí chọn bạn đời của cô.
Tuy nhiên, thái độ của Triệu Chí Hàm cứ dở dở ương ương như vậy, khiến Vân Hạ Sơ không thể hạ quyết tâm nói lời chia tay được.
Vân Hạ Sơ đứng một mình đợi taxi dưới mưa. Bên cạnh có một đôi trai gái che chung một chiếc ô và hôn nhau rất thoải mái.
Không hiểu sao hồi trẻ cô luôn có cảm giác rằng, đàn ông nếu mình thích sẽ gọi được họ đến, còn không thích thì đuổi họ đi, điều ấy hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng của mình. Nhưng hành động của Triệu Chí Hàm tối nay khiến cô phải thay đổi những suy nghĩ đơn giản trước đây của mình.
Giờ tan tầm, bắt taxi là điều rất khó khăn, đợi một hồi lâu mà các xe đều chật khách. Vân Hạ Sơ liền đi bộ thẳng về nhà dưới trời mưa tí tách. Bắc Kinh mặc dù đã sang đầu mùa hạ, nhưng sau cơn mưa vẫn cảm thấy tiết trời lành lạnh, về đến nhà người cô đã ướt hết.
Nhà cửa lạnh ngắt thế này còn lâu Đào Đào mới về.
Tắm rửa xong xuôi, Vân Hạ Sơ liền trèo lên giường ngủ một giấc ngon lành. Đợi đến khi cô mơ màng nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động, mới phát hiện ra đầu đau như búa bổ, nhìn lên màn hình điện thoại thấy số của Triệu Chí Hàm, cô liền gắng gượng nhấc máy. Đầu bên kia vọng lại giọng nói đều đều của Triệu Chí Hàm: “Hạ Sơ, mai em có thể mượn giúp anh một bộ đồ trang sức có phong cách nhẹ nhàng của công ty em được không? Chủ đề kỳ này của tạp chí bên anh là phong cách dịu dàng của các cô gái trẻ.” Yêu cầu với trang sức đi kèm phải có những hình ảnh dễ thương như nơ bướm hay đăng ten gì đó, gọi là phong cách Kawaii đang mốt gần đây. Ngày mai tòa soạn sẽ cho người đến thẳng công ty tìm em nhé. Hạ Sơ? Em vẫn đang nghe anh nói đó chứ?”
“Vâng.” Hạ Sơ nuốt nước bọt một cách khó khăn: “Em biết rồi, ngày mai anh cứ cho người đến lấy.”
“Ừ! Thế thì tốt rồi, anh cúp máy nhé. Em đi ngủ sớm đi!” Triệu Chí Hàm vui vẻ cúp máy.
“Em...” Vân Hạ Sơ định nói hình như cô bị cảm, kết quả lại bị tiếng “tút tút” ở đầu bên kia chặn họng, cô ngần ngừ cầm điện thoại, thầm nghĩ không biết có nên gọi lại cho Triệu Chí Hàm nữa hay không? Nghĩ một lát cô liền vứt điện thoại sang một bên, hậm hực ngủ tiếp.
Đêm khuya, Đào Đào trở về nhà, đánh thức Vân Hạ Sơ vẫn còn chập chờn trong giấc ngủ.
“Cậu làm gì mà để sốt cao như thế này? Mau dậy uống thuốc đi.”
Vân Hạ Sơ đành phải đầu hàng. Nếu như nói ra nguyên nhân khiến cô bị sốt, chắc chắn đêm nay khỏi nghĩ đến chuyện được ngủ yên với Đào Đào.
Sau khi uống thuốc mà Đào Đào đưa cho, Vân Hạ Sơ ngoan ngoãn nằm xuống, nở một nụ cười chứng tỏ rằng “Tớ là bé ngoan.” Đào Đào lẩm bẩm một câu rồi đi ra ngoài đóng cửa, cô sang phòng mình, nhưng hai phút sau cô quay lại, thò đầu vào dặn dò Hạ Sơ: “Nửa đêm thấy mệt nhớ gọi tớ, đừng có mà cố chịu. Không đỡ thì tớ đưa cậu đến bệnh viện.”
Vân Hạ Sơ lại cười rất hiền lành: “Tuân lệnh!”
Cuối cùng Đào Đào yên tâm quay về phòng mình. Bên ngoài, mưa rơi lộp độp, ánh đèn đường lờ mờ hắt vào những sợi tua rua của chùm đèn thủy tinh trên trần nhà, lúc sáng lúc tối. Đột nhiên cô lại nhớ đến ánh mắt lúc thì quan tâm, lúc lại hờ hững của Triệu Chí Hàm dưới hàng mi dài, một nỗi buồn khó tả trào dâng trong lòng Vân Hạ Sơ. Thò tay bật đèn và đếm các sợi tua rua thủy tinh xinh xắn đó, Vân Hạ Sơ thầm nghĩ, số lẻ, chia tay; số chẵn, cho thêm một cơ hội nữa!
Kết quả là cô đếm được tám mươi bảy sợi tua rua, một kết quả khiến Vân Hạ Sơ thất vọng, sững sờ. Cô không cam tâm, lại đếm thêm mấy lần nữa, vẫn chỉ là tám mươi bảy sợi. Vân Hạ Sơ nghĩ, thôi cứ tắt đèn đi, ngày mai sẽ tìm người thay chiếc đèn này thành đèn hoa sáu cánh!
Xét cho cùng thì Vân Hạ Sơ vẫn còn ôm hy vọng vào Triệu Chí Hàm. Cô nghĩ, chắc chắn là do mình chưa hiểu anh ấy. Về chuyện lấy chồng, cô không quá viển vông. Hồi nhỏ, chứng kiến bác trai cậy mình hấp dẫn phụ nữ nên suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, chơi bời trác táng, phản bội bác gái hiền lành tốt bụng hết lần này đến lần khác. Cậu út thì không làm được trụ cột trong gia đình, tính tình lại nóng nảy, hai vợ chồng đánh nhau thường xuyên vì những chuyện nhỏ nhặt, ông ngoại thở dài nói: "Hạ Sơ à! Sau này có lấy chồng thì chớ có lấy những người như bác cả hoặc cậu út cháu, khổ cả đời thôi cháu ạ".
Trằn trọc hồi lâu mà vẫn không tài nào chợp mắt được. Dường như mưa mỗi lúc một nặng hạt, bồn cây có tán lá màu vàng được trồng ngoài ban công đang phất phơ trong mưa. Vân Hạ Sơ thẫn thờ nhìn mưa, cảm giác cô đơn trong lòng mỗi lúc một mãnh liệt hơn. Cô ngồi dậy lôi ra một bộ đồ trang sức cổ điển bằng vàng dát ngọc được cất trong tủ. Đó là của hồi môn mà năm xưa ông ngoại tặng cho mẹ cô, một tặng phẩm mang phong cách cổ điển. Món trang sức in hình đóa phủ dung bằng vàng, hoa lá chạm trổ rất tinh xảo, gợi cảm giác sum vầy, hạnh phúc.
Nhưng cô sẽ mang những kỉ vật thiêng liêng này về với Triệu Chí Hàm ư? Niềm hạnh phúc khi làm vợ lại giản dị như vậy ư?
Bảy giờ sáng, Vân Hạ Sơ bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô mơ màng nhấc máy.
“Em dậy chưa? Hạ Sơ, chín rưỡi anh có việc phải đến studio gần công ty em, tiện thể anh đến chỗ em mượn đồ nhé?”
“Vâng.”
Vân Hạ Sơ chưa kịp tỉnh ngủ hẳn thì Triệu Chí Hàm đã cúp máy.
Lại nằm thêm năm phút nữa, cảm thấy mình mẩy đau rã rời, cô đưa tay sờ lên trán: “Gay quá, hình như mình vẫn chưa hết sốt.” Vân Hạ Sơ gắng gượng ngồi dậy, uống thêm hai viên thuốc hạ sốt nữa với nửa cốc nước lạnh còn từ đêm hôm qua rồi vào nhà vệ sinh vỗ nước lạnh lên mặt mấy lần cho đầu óc tỉnh táo.
Đến lúc Đào Đào dậy và xuất hiện ở phòng khách, Vân Hạ Sơ đang chuẩn bị đi làm: “Cậu đi sớm như thế làm gì? Ốm thì xin nghỉ một hôm chứ sao.” Nhìn vẻ mặt nhợt nhạt của Vân Hạ Sơ, Đào Đào bước đến hậm hực đưa tay sờ lên trán cô: “Cũng may là không còn sốt nữa, nhưng nhìn nhợt nhạt như thế này làm sao đi làm được.”
“Hôm nay có việc bắt buộc phải giải quyết, tớ sẽ về nghỉ ngơi sớm. Yên tâm đi!” Vân Hạ Sơ nói chắc như đinh đóng cột trước khi ra khỏi cửa rồi đi vào thang máy.
Thang máy xuống một tầng rồi dừng lại ở tầng bẩy, một anh chàng cao lớn đi vào. Trong thang máy chật hẹp, theo phản xạ, Vân Hạ Sơ đứng dưới bóng người đó và cô lùi vào trong góc. Cô liếc thấy trên cổ người lạ đó có đeo một sợi dây chuyền bạc. Mặt dây chuyền là một chiếc kèn bằng bạc xinh xắn, chính là mẫu dây chuyền mà công ty Ân Y sản xuất quý trước với số lượng hạn chế, tổng cộng chỉ có một nghìn lẻ một sợi.
Vân Hạ Sơ còn nhớ trong buổi họp báo giới thiệu sản phẩm mới, An Hinh đã mời ban nhạc biểu diễn bài Tiếng kèn ma quỷ. Trong tiếng nhạc rộn rã, An Hinh cười rất ranh mãnh rồi ghé sát vào tai Vân Hạ Sơ nói nhỏ: “Cậu có biết trong lời quảng cáo tớ đã viết gì không? Ha ha! Đây là chiếc kèn bạc được phú cho ma lực, hãy tặng nó cho người mà bạn yêu nhất, bạn sẽ mãi mãi giành được trái tim của người đó!”
An Hinh cười rất đắc ý: “Hê hê, tớ đã tặng cho anh Đại Dương một cái.”
Lúc này, nhìn anh chàng cao to đó đang đeo chiếc kèn bạc được phú cho ma lực đó, Vân Hạ Sơ chợt thấy buồn cười. An Hinh đúng là người có tài ăn nói, dù lúc đó cô ấy nhặt thanh gỗ trên đường nhưng cũng làm người ta liên tưởng đến thần Cupid đánh rơi mũi tên tình yêu.
Nhìn thấy đôi má nhợt nhạt của cô gái trước mặt đột nhiên đỏ bừng lên, anh chàng bèn cúi đầu xuống nhướn mày lên mỉm cười thân thiện với Vân Hạ Sơ, nụ cười nhìn rất duyên.
Vừa đến công ty, cô gặp ngay trợ lý Tiền đang ôm một hộp hàng mẫu. Nhìn sắc mặt tái nhợt, rệu rã của Vân Hạ Sơ, trợ lý Tiền vội hỏi: “Hạ Sơ, chị không được khỏe à? Sắc mặt chị nhìn nhợt nhạt lắm.”
Vân Hạ Sơ liền lắc đầu: “Không sao, lát nữa Triệu Chí Hàm sẽ đến chỗ mình mượn mấy bộ đồ trang sức có phong cách nhẹ nhàng. Họ chụp ảnh những món đồ trang sức đó cho tạp chí với chủ đề về thiếu nữ, phiền em chuẩn bị hộ chị nhé.”
“Vâng, em đi đã nhé. Em nghĩ chị nên về nhà nghỉ ngơi.”
“Chị không sao đâu, em đừng lo.” Vân Hạ Sơ quay đi định vào phòng làm việc của mình, đột nhiên cô cảm thấy dưới chân mình nhẹ bẫng, sau đó liền thấy trước mắt tối sầm và không còn biết gì nữa.
Đúng lúc bước đến quầy trực thì Triệu Chí Hàm nhìn thấy trợ lý Tiền và mọi người xúm vào đỡ Vân Hạ Sơ. Nhìn thấy Triệu Chí Hàm, trợ lý Tiền vội vẫy tay: “Anh Chí Hàm, chị Hạ Sơ bị ngất rồi, anh đưa chị ấy đến bệnh viện luôn đi.”
Triệu Chí Hàm xoa xoa tay với vẻ khó xử, ấp úng một hồi.
Trợ lý Tiền hậm hực đẩy anh ta sang một bên.
Đến khi Vân Hạ Sơ tỉnh lại, Đào Đào đang ngồi bên giường, nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt Vân Hạ Sơ, Đào Đào đành im lặng.
Lúc này, Triệu Chí Hàm mới đẩy cửa vào, trên tay anh cầm một bó hoa ly lớn, kèm theo nụ cười biết lỗi.
Vân Hạ Sơ lộ rõ vẻ mừng rỡ.
Đào Đào giậm chân, quay đầu bỏ ra ngoài tỏ ý không thích. Triệu Chí Hàm đưa bó hoa ra, Hạ Sơ đành nén tiếng thở dài.
Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt, ánh mắt trong trẻo và cặp lông mi dày của Vân Hạ Sơ, đột nhiên Triệu Chí Hàm ưu tư: “Cô gái này mình có thể lấy làm vợ? Tuy cô ấy không thật sự xinh đẹp nhưng các nét cũng thanh tú, thông minh, có thể hỗ trợ mình trong công việc.”
Có thể là từ xưa đến nay tình yêu không phải là nhu yếu phẩm của cuộc sống, Triệu Chí Hàm thầm nghĩ.
Lời cầu hôn của Triệu Chí Hàm đưa ra quá bất ngờ khiến hai má Hạ Vân Sơ đỏ bừng, nhưng trong lòng cô lại vô cùng hạnh phúc.
Không hề tỏ ra bẽn lẽn mà cô đồng ý luôn, cô cảm thấy mình say sưa với chuyện kết hôn hơn là quan tâm đến tình yêu. Là một cô gái đang có nguy cơ ế chồng, không còn kỳ vọng nhiều về tình yêu cho nên cô biết rõ rằng, cái gọi là hạnh phúc của hoàng tử, công chúa và cô bé Lọ Lem chỉ là truyện cổ tích.
Mặc dù không nhận được sự ủng hộ của Đào Đào và trợ lý Tiền, Vân Hạ Sơ vẫn chuẩn bị tổ chức cho đám cưới của mình với khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc. Cô khoe với Triệu Chí Hàm của hồi môn của mẹ để lại với giọng ngậm ngùi vì thiếu mất chiếc vòng tay. Triệu Chí Hàm nói: “Em vẽ mẫu đi, anh sẽ đặt thợ làm món quà ý nghĩa tặng em nhân ngày trọng đại của chúng ta.”
Vân Hạ Sơ vẽ ra bản mẫu rồi đưa cho Triệu Chí Hàm, dịu dàng nói: “Xong rồi, cái này em giao cho anh, đây là của hồi môn dành cho em đấy.”
Hết giờ làm việc, vừa xuống dưới đất thì Vân Hạ Sơ nhìn thấy giám đốc Lý của công ty Săn đầu người bước về phía mình với nụ cười rạng rỡ. Nếu tính cả lần này thì anh ta đã đến tìm cô ba lần, để mời cô chuyển sang tập đoàn Phúc Trạch - một hãng có tiếng tăm lớn trong lĩnh vực vàng bạc, đồ trang sức trong nước.
“Vân Hạ Sơ, em cứ suy nghĩ đi nhé, anh đã điều tra rất rõ ràng, hiện nay mức lương của em chỉ có một trăm nghìn nhân dân tệ một năm. Nhưng anh đã đề nghị bên Phúc Trạch trả em hai trăm năm mươi nghìn nhân dân tệ một năm. Nếu em muốn gặp trực tiếp để trao đổi thêm thì anh nghĩ ba trăm nghìn nhân dân tệ cũng sẽ được chấp thuận. Em trẻ như vậy, lại có tài, ngoài chuyện lương bổng thì môi trường làm việc ở Phúc Trạch cũng là sự lựa chọn hàng đầu để em phát triển sự nghiệp. Tại sao em lại yên phận ở Ân Y?” Giám đốc Lý thuyết phục cô bằng cả lý lẽ và tình cảm, vầng trán của anh cao rộng, trông thật thông minh, mẫn tiệp.
Vân Hạ Sơ rất đau đầu trước sự bám riết của giám đốc Lý. Cô nhẫn nại giải thích: “Giám đốc Lý, em rất cảm ơn thiện chí của anh. Hình như em đã nói rõ với anh về vấn đề này rồi, nếu anh quên thì em xin nhắc lại. Thứ nhất, em và Ân Y đã ký hợp đồng năm năm với nhau, em sẽ không phá hợp đồng; Thứ hai, em mang ơn Ân Y vì đã trọng dụng em từ đầu. Đối với em, lương bổng và vị trí công tác không phải là hai yếu tố quan trọng nhất. Chính vì thế, mong anh hãy tìm một người khác thích hợp cho Phúc Trạch, đừng lãng phí thời gian vì em nữa. Dù là hiện tại hay tương lai em sẽ không sang Phúc Trạch đâu.”
“Hạ Sơ, anh đã làm việc ở công ty Săn đầu người từ lâu mà chưa gặp ai như em. Thật không biết em trông chờ điều gì ở công ty đó?” Giám đốc Lý lắc đầu rồi hậm hực bỏ về.
Vân Hạ Sơ liền tranh thủ thời gian đến công ty tổ chức hôn lễ để bàn về tiệc cưới của mình.
Vân Hạ Sơ chưa biết nói sao thì An Hinh lại nghiêm mặt, nói tiếp: “Nhưng nhớ là không được lấy gã hãm tài Triệu Chí Hàm đâu đấy.”
Nhìn bó hoa màu hồng phấn bị dúi vào tay, Vân Hạ Sơ bối rối.
Tề Đại Dương gõ cửa rồi thò đầu vào, đôi mắt sáng ngời, cười rất tươi: “Bà xã, em thay quần áo xong chưa? Chuẩn bị phải đi chúc rượu mọi người đó nhé.”
“Vâng! Em xong ngay đây, anh đợi một chút.” An Hinh đáp lời chú rể, Vân Hạ Sơ vội đặt bó hoa sang một bên, lấy hộ An Hinh chiếc áo dài để thợ trang điểm nhanh nhẹn tô điểm, chỉnh trang lại đầu tóc cho cô.
An Hinh khoác tay Tề Đại Dương, giữa tiếng vỗ tay và lời chúc mừng của mọi người, nụ cười rạng ngời hạnh phúc, thỉnh thoảng cô lại quay đầu sang nói nhỏ với Vân Hạ Sơ: “Lấy chồng đi! Cậu sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc đấy!”
“Ừ! Hạnh phúc là tuyệt rồi!” Vân Hạ Sơ hùa theo, trong lòng bỗng dấy lên cảm giác trống rỗng. Cô nàng An Hinh này mấy năm vừa rồi mải mê với công việc, quên hết cả người thân, họ hàng, ai mà nhắc đến chuyện lấy chồng là lắc đầu quầy quậy. Ba mươi hai tuổi mới gặp được anh chàng Tề Đại Dương đã vội quay ngoắt một trăm tám mươi độ.
An Hinh là sếp của Vân Hạ Sơ, tổng giám đốc kiêm giám đốc điều hành của Công ty trang sức Ân Y. Cô là người phụ nữ nổi tiếng và thành công trong lĩnh vực kinh doanh trang sức, bởi chỉ trong vòng mấy năm ngắn ngủi cô đã dẫn dắt Ân Y trở thành một đối thủ cạnh tranh đáng gờm trong ngành trang sức.
Sau khi hôn lễ kết thúc, An Hinh và Tề Đại Dương lập tức lên đường đi hưởng tuần trăng mật ở Provence thuộc miền đông nam nước Pháp. Đôi mắt An Hinh lúc nào cũng lấp lánh rạng ngời...
Trước cổng khách sạn, Vân Hạ Sơ đứng chơ vơ một mình giữa đám đông. Sau khi tạm biệt đôi vợ chồng trẻ đang rạng ngời hạnh phúc đó, cô muốn quay về đại lý của công ty để kiểm tra tình hình tiêu thụ sản phẩm trong thời gian gần đây. Cúi xuống nhìn bó hoa hồng trong tay, cô lưỡng lự một lát khi nhớ đến câu nói chân thành của An Hinh: “Tớ đã truyền tải lời chúc của tớ đến cậu rồi đó”, cô thấy không nỡ lòng tặng bó hoa cho hai cô bé đang rất muốn xin đứng bên cạnh.
Cảnh Thần đứng ở bậc dưới của thang máy, đối diện với anh là một cô gái có gương mặt thanh tú. Cô đang ôm một bó hoa hồng bó tròn có kết nơ vàng, mười ngón tay thon dài, chiếc váy len màu kem dài đến đầu gối đơn giản, gọn gàng đi kèm với đôi bốt màu cà phê nhạt, tóc mai được kẹp gọn sang một bên bằng chiếc kẹp tóc hình chiếc lá, nhìn rất trang nhã.
Cảnh Thần nở một nụ cười, nghiêng đầu nói với cậu bạn đồng nghiệp: “Nhìn kìa, cô nàng cầm bó hoa đó đang độc thân đấy!”
Cậu bạn lộ rõ vẻ sửng sốt: “Hả! Cậu quen cô ấy à?” “No! Cậu không thấy cô nàng vừa lấy được bó hoa cô dâu ở một đám cưới nào đó sao? Xem ra có vẻ cô nàng cũng muốn lấy chồng lắm rồi.” Cảnh Thần cười ranh mãnh.
“Trông cũng xinh xắn đó nhỉ, chỉ có điều cũng không có gì nổi bật. Sao, cậu rung động rồi à?” Cậu bạn tinh nghịch trêu.
Cảnh Thần cười lắc đầu, nhìn theo chiếc bóng nhỏ nhắn của cô gái lạ, mái tóc đen dài buông xõa trên bờ vai, nhìn như một chùm hoa ngải tiên nở trong những ngày đầu hạ. Ngay cả hương thơm cũng rất nhẹ nhàng, đó tuyệt nhiên không phải là cô gái có thể khiến đàn ông yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Nghe thấy tiếng cười từ đằng sau, Vân Hạ Sơ vô tình quay đầu lại nhìn, ở phía sát với cô, có anh chàng đội một chiếc mũ lưỡi trai, vóc dáng rất chuẩn.
Lúc Đào Đào về đến nhà đã là một giờ sáng. Vân Hạ Sơ không ngủ được, cô đang vào xem các sản phẩm mới dành cho mùa thu, được đăng tải trên trang web của Swarovski. Bó hoa hồng màu hồng phấn âm thầm nở rộ trong chiếc lọ cổ rộng đựng đầy nước trong veo.
“Làm gì vậy, đêm hôm khuya khoắt không ngủ mà lên mạng tìm giai à?” Đào Đào giọng uể oải. Cô tựa lưng vào cửa phòng mắt nhắm hờ, mái tóc xoăn buông trên khuôn mặt trái xoan xinh xắn như chùm tảo biển um tùm bao bọc một phiến đá xinh xắn. Thấp thoáng bên dưới chiếc váy hai dây là vòng ngực đầy đặn, đầy bí ẩn...
Vân Hạ Sơ nói: “Hôm nay bà Vương tầng ba phàn nàn rằng đêm hôm khuya khoắt mà thường xuyên có cô nàng trang điểm diêm dúa mò về phía cầu thang nhà mình, không biết cô ta làm nghề gì, chắc không phải là người đoan trang.”
Đào Đào liền phá lên cười thích thú.
Giang Đào Đào và Vân Hạ Sơ là đôi bạn thân sống chung với nhau. Hai cô nàng mua chung một căn hộ cũ có ba phòng ngủ ở phía bắc vành đai bốn này. Từ lúc vay tiền ngân hàng, sang tên sổ đỏ cho đến khi sửa sang xong xuôi thiết kế bên trong ngôi nhà mất tất cả ba tháng. Hai cô gái này đã chững chạc nhưng vẫn chưa kết hôn. Riêng Đào Đào chỉ cần cô thích thì số anh chàng muốn cầu hôn cô có thể xếp thành một hàng dài từ đường cao tốc Bát Đạt Lĩnh đến tận chân Vạn Lý Trường Thành.
Còn Vân Hạ Sơ, cô thực sự chưa muốn lấy chồng, mà chẳng qua chỉ muốn lấy cho xong để mỗi khi về đến nhà không bị bà mợ nói bóng nói gió.
Tuy nhiên, cho đến bây giờ Triệu Chí Hàm vẫn không đả động gì đến chuyện cưới xin. Đào Đào nói: “Hạ Sơ, nếu cậu giục Triệu Chí Hàm cưới cậu thì tớ sẽ cắt đứt quan hệ với cậu đấy.”
Vì vậy, Vân Hạ Sơ đành phải từ bỏ ý định đó.
Cô tưởng rằng Triệu Chí Hàm là mẫu đàn ông cô có thể lấy làm chồng: dung mạo bình thường, thu nhập trung bình, tài năng khiêm tốn.
Đào Đào cho rằng tiêu chuẩn lựa chọn bạn đời của Hạ Sơ sẽ khiến cô phải đối mặt với một tình yêu nhạt nhẽo và cuộc hôn nhân vô vị.
Hạ Sơ nói: "Đây chính là cái mà tớ mong đợi."
Một giờ đêm, Vân Sơ Hạ tắt máy tính, cô đánh răng rồi đi ngủ.
Đào Đào vừa tắm xong và ra khỏi nhà tắm, tóc cô nàng còn đang bết, mùi thơm của sữa tắm rất dễ chịu, mặt trước của chiếc váy ngủ có thêu hình chú mèo Hello Kitty rất dễ thương. Vân Hạ Sơ thầm ghen tị với sự dễ thương của Đào Đào.
Đào Đào xinh xắn, dễ thương từ nhỏ. Đến tuổi dậy thì, cô càng phổng phao, rạng ngời và quyến rũ. Khi Hạ Sơ và Đào Đào mười hai tuổi, hai đứa ngồi trên ghế đá ở đầu ngõ, cái nắng đầu hạ chưa thật gay gắt. Hạ Sơ mặc chiếc áo sơ mi nền trắng thêu hoa nhỏ li ti và chiếc quần bò xanh, chân đi đôi giày lười kiểu công chúa màu xanh nước biển, trông thật dễ thương. Cô lấy từ trong túi ra một chiếc kẹo hoa quả, đưa cho Đào Đào đang ngồi bên cạnh. Đào Đào đút chiếc kẹo vào miệng, vị ngọt của quả đào ngấm vào lưỡi thật dễ chịu. Đào Đào giơ giấy kẹo bằng túi bóng lên trước ánh nắng, nheo mắt lại, hỏi: “Hạ Sơ, cậu sinh vào đầu mùa hạ à?”
Vân Hạ Sơ lắc đầu: “Không, tớ sinh vào mùa đông. Ông ngoại tớ bảo ngày hôm đó rơi trận tuyết đầu tiên trong năm, tuyết bay lất phất, ông bảo định đặt tên con bé trắng như tuyết này là Vân Tuyết Sơ.”
“Thế à! Vậy tại sao sau này mọi người lại gọi cậu là Hạ Sơ?” Đào Đào thắc mắc.
“Nghe nói là do mẹ tớ cứ đòi đặt tên ấy cho bằng được. Vì ba mẹ tớ quen nhau vào đầu mùa hạ. Mẹ tớ thích nhất là hai câu thơ: “Mưa tạnh nắng mới lên, bông liễu vờn trong gió. Phòng làm việc của ông nội tớ còn treo bức tranh bằng chữ do mẹ tớ viết.”
“Chuyện tình của ba mẹ cậu lãng mạn thật.” Đào Đào thốt lên, cô cảm thấy vị ngọt của chiếc kẹo hoa quả len vào tận cuống lưỡi.
Hạ Sơ im lặng. Cô mồ côi ba mẹ từ nhỏ và sống cùng ông ngoại, mọi chuyện về ba mẹ, đều là do ông ngoại kể cho cô nghe. Trong ký ức của cô, hình ảnh về người cha, người mẹ thật ấm áp nhưng mơ hồ.
Buổi sáng tỉnh dậy, Hạ Sơ dọn dẹp nhà cửa. Lúc ấy Đào Đào đang ngồi trong phòng ăn, dáng vẻ nhàn nhã. Bộ váy công sở màu lông chuột, mái tóc buộc cao đằng sau tôn thêm dáng vẻ xinh xắn, cuốn hút. Hạ Sơ rất ngưỡng mộ dung nhan của Đào Đào, mỗi ngày Đào Đào lại xuất hiện với một sự quyến rũ mới.
Nhìn thấy Hạ Sơ, Đào Đào mỉm cười và đẩy cốc sữa đậu nành cùng với bánh quẩy về phía cô: “Vừa nãy tớ xuống dưới mua đồ ăn sáng thì gặp bà Vương. Bà ấy nói nhỏ với tớ rằng, gần đây khu nhà của bọn mình mới có một anh chàng lái xe Toyota chuyển đến, nhìn rất đẹp trai, nhưng lối sống có vẻ không ổn lắm. Thế nên cô nàng trang điểm diêm dúa mò đến đêm nọ chín mươi phần trăm là đến tìm anh ta, bà bảo bọn mình phải cẩn thận đấy.”
Đào Đào không kìm được bèn bật cười “ha ha.”
Vân Hạ Sơ bưng cốc sữa đậu nành lên, cảm thấy hơi ngại ngùng.
Với tư cách là nhà thiết kế hàng đầu của công ty Ân Y, giờ đây Hạ Sơ cũng được coi là nhân vật khá có tiếng tăm trong ngành, cô được công ty lớn về đồ trang sức lôi kéo trọng dụng. Công việc chính của Giang Đào Đào là làm tài vụ cho một công ty nước ngoài, ngoài ra mỗi tuần có ba buổi tối, cô đến một sàn nhảy làm người nhảy mẫu cho sàn. Ước mơ lớn nhất của cô là kiếm được nhiều tiền để phá, để cả ngày lang thang trong các siêu thị lớn của thế giới để tiêu tiền. Hiện nay, ba phòng ngủ của căn hộ này, có một phòng chuyên chứa quần áo, túi xách, giày dép, nước hoa của Đào Đào. Câu châm ngôn của Giang Đào Đào là trên thế giới này đàn ông là loại động vật thay đổi thất thường nhất, chính vì thế phụ nữ cần phải đối xử tốt với chính mình! Bỏ tiền ra để mua niềm vui cho chính bản thân mình. Đào Đào giống với mẫu người làm việc trong ngành thời trang, cô là tín đồ của thương hiệu thời trang Prada.
Sáu giờ tối, tại một nhà hàng kiểu Âu gần khu vực Bắc Thìn, như thường lệ, Vân Hạ Sơ gọi suất bít tết mà mình thích nhất. Sau đó liếc Triệu Chí Hàm đang ngồi đối diện, trông anh ưu tư như đang có tâm sự gì đó. Ánh đèn trong nhà hàng mờ ảo, anh đang chăm chú xem thực đơn, cặp mi dài rủ bóng xuống mí mắt dưới. Vân Hạ Sơ than thầm trong lòng, hình như có ai đó nói rằng đàn ông có lông mi dài rất đa tình, nhưng Triệu Chí Hàm đối xử với cô không vồ vập cũng không thờ ơ, mà thay đổi thất thường.
Đã nhiều lần, Hạ Sơ hạ quyết tâm sẽ chia tay, nhưng vừa nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Triệu Chí Hàm, cô vừa cắn môi vừa giậm chân: Thôi, thôi, tuổi tác cũng không còn trẻ trung gì, lấy ai cũng thế thôi. Điều quan trọng, Triệu Chí Hàm dung mạo bình thường, anh ấy cũng là người điềm đạm, chân thành và là mẫu đàn ông của gia đình.
Ăn tối xong, hai người rời nhà hàng, bên ngoài trời bắt đầu lất phất mưa. Lúc đầu Vân Hạ Sơ định bảo Triệu Chí Hàm cùng cô đến quảng trường Phong Liên xem sản phẩm mới của Swarovski đã có mặt ngoài thị trường chưa. Nhưng Triệu Chí Hàm đã vội nói: “Anh có chút việc phải về trước, em bắt taxi đi nhé.” Nhìn Triệu Chí Hàm nhanh nhẹn cúi đầu chui tọt vào xe rồi vẫy tay chào, Vân Hạ Sơ há miệng chưng hửng không nói được lời nào.
Triệu Chí Hàm là người tổ chức chuyên mục cho một tạp chí thời trang, tác phẩm đạt giải của Vân Hạ Sơ đã được tòa soạn tạp chí chọn. Vì thế, họ đã tìm đến công ty gặp Hạ Sơ định làm một kỳ phóng sự. Sau nhiều lần trao đổi với Vân Hạ Sơ, Triệu Chí Hàm đã tổ chức được một kỳ phóng sự khiến cả hai bên đều hài lòng.
Sau đó, tòa soạn tạp chí có thêm mấy lần hợp tác với Ân Y, họ phát hiện ra Vân Hạ Sơ vẫn đang độc thân. Thế là ông Dương – Tổng biên tập tạp chí đã nhiệt tình vun vén cho cô và Triệu Chí Hàm. Nhưng ngay từ đầu An Hinh đã tỏ rõ thái độ phản đối, cô nói Triệu Chí Hàm hiếm khi mỉm cười, qua đó có thể thấy nội tâm của anh chàng này rất u ám, không phải là người Hạ Sơ có thể tin cậy để gửi gắm cuộc đời.
Còn Vân Hạ Sơ thì muốn thử tìm hiểu, vì thế cứ cách dăm ba hôm cô lại đi ăn, đi xem phim với Triệu Chí Hàm, dần dần cũng rút ngắn được khoảng cách. Vân Hạ Sơ không nói cho An Hinh biết rằng Triệu Chí Hàm rất phù hợp với tiêu chí chọn bạn đời của cô.
Tuy nhiên, thái độ của Triệu Chí Hàm cứ dở dở ương ương như vậy, khiến Vân Hạ Sơ không thể hạ quyết tâm nói lời chia tay được.
Vân Hạ Sơ đứng một mình đợi taxi dưới mưa. Bên cạnh có một đôi trai gái che chung một chiếc ô và hôn nhau rất thoải mái.
Không hiểu sao hồi trẻ cô luôn có cảm giác rằng, đàn ông nếu mình thích sẽ gọi được họ đến, còn không thích thì đuổi họ đi, điều ấy hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng của mình. Nhưng hành động của Triệu Chí Hàm tối nay khiến cô phải thay đổi những suy nghĩ đơn giản trước đây của mình.
Giờ tan tầm, bắt taxi là điều rất khó khăn, đợi một hồi lâu mà các xe đều chật khách. Vân Hạ Sơ liền đi bộ thẳng về nhà dưới trời mưa tí tách. Bắc Kinh mặc dù đã sang đầu mùa hạ, nhưng sau cơn mưa vẫn cảm thấy tiết trời lành lạnh, về đến nhà người cô đã ướt hết.
Nhà cửa lạnh ngắt thế này còn lâu Đào Đào mới về.
Tắm rửa xong xuôi, Vân Hạ Sơ liền trèo lên giường ngủ một giấc ngon lành. Đợi đến khi cô mơ màng nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động, mới phát hiện ra đầu đau như búa bổ, nhìn lên màn hình điện thoại thấy số của Triệu Chí Hàm, cô liền gắng gượng nhấc máy. Đầu bên kia vọng lại giọng nói đều đều của Triệu Chí Hàm: “Hạ Sơ, mai em có thể mượn giúp anh một bộ đồ trang sức có phong cách nhẹ nhàng của công ty em được không? Chủ đề kỳ này của tạp chí bên anh là phong cách dịu dàng của các cô gái trẻ.” Yêu cầu với trang sức đi kèm phải có những hình ảnh dễ thương như nơ bướm hay đăng ten gì đó, gọi là phong cách Kawaii đang mốt gần đây. Ngày mai tòa soạn sẽ cho người đến thẳng công ty tìm em nhé. Hạ Sơ? Em vẫn đang nghe anh nói đó chứ?”
“Vâng.” Hạ Sơ nuốt nước bọt một cách khó khăn: “Em biết rồi, ngày mai anh cứ cho người đến lấy.”
“Ừ! Thế thì tốt rồi, anh cúp máy nhé. Em đi ngủ sớm đi!” Triệu Chí Hàm vui vẻ cúp máy.
“Em...” Vân Hạ Sơ định nói hình như cô bị cảm, kết quả lại bị tiếng “tút tút” ở đầu bên kia chặn họng, cô ngần ngừ cầm điện thoại, thầm nghĩ không biết có nên gọi lại cho Triệu Chí Hàm nữa hay không? Nghĩ một lát cô liền vứt điện thoại sang một bên, hậm hực ngủ tiếp.
Đêm khuya, Đào Đào trở về nhà, đánh thức Vân Hạ Sơ vẫn còn chập chờn trong giấc ngủ.
“Cậu làm gì mà để sốt cao như thế này? Mau dậy uống thuốc đi.”
Vân Hạ Sơ đành phải đầu hàng. Nếu như nói ra nguyên nhân khiến cô bị sốt, chắc chắn đêm nay khỏi nghĩ đến chuyện được ngủ yên với Đào Đào.
Sau khi uống thuốc mà Đào Đào đưa cho, Vân Hạ Sơ ngoan ngoãn nằm xuống, nở một nụ cười chứng tỏ rằng “Tớ là bé ngoan.” Đào Đào lẩm bẩm một câu rồi đi ra ngoài đóng cửa, cô sang phòng mình, nhưng hai phút sau cô quay lại, thò đầu vào dặn dò Hạ Sơ: “Nửa đêm thấy mệt nhớ gọi tớ, đừng có mà cố chịu. Không đỡ thì tớ đưa cậu đến bệnh viện.”
Vân Hạ Sơ lại cười rất hiền lành: “Tuân lệnh!”
Cuối cùng Đào Đào yên tâm quay về phòng mình. Bên ngoài, mưa rơi lộp độp, ánh đèn đường lờ mờ hắt vào những sợi tua rua của chùm đèn thủy tinh trên trần nhà, lúc sáng lúc tối. Đột nhiên cô lại nhớ đến ánh mắt lúc thì quan tâm, lúc lại hờ hững của Triệu Chí Hàm dưới hàng mi dài, một nỗi buồn khó tả trào dâng trong lòng Vân Hạ Sơ. Thò tay bật đèn và đếm các sợi tua rua thủy tinh xinh xắn đó, Vân Hạ Sơ thầm nghĩ, số lẻ, chia tay; số chẵn, cho thêm một cơ hội nữa!
Kết quả là cô đếm được tám mươi bảy sợi tua rua, một kết quả khiến Vân Hạ Sơ thất vọng, sững sờ. Cô không cam tâm, lại đếm thêm mấy lần nữa, vẫn chỉ là tám mươi bảy sợi. Vân Hạ Sơ nghĩ, thôi cứ tắt đèn đi, ngày mai sẽ tìm người thay chiếc đèn này thành đèn hoa sáu cánh!
Xét cho cùng thì Vân Hạ Sơ vẫn còn ôm hy vọng vào Triệu Chí Hàm. Cô nghĩ, chắc chắn là do mình chưa hiểu anh ấy. Về chuyện lấy chồng, cô không quá viển vông. Hồi nhỏ, chứng kiến bác trai cậy mình hấp dẫn phụ nữ nên suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, chơi bời trác táng, phản bội bác gái hiền lành tốt bụng hết lần này đến lần khác. Cậu út thì không làm được trụ cột trong gia đình, tính tình lại nóng nảy, hai vợ chồng đánh nhau thường xuyên vì những chuyện nhỏ nhặt, ông ngoại thở dài nói: "Hạ Sơ à! Sau này có lấy chồng thì chớ có lấy những người như bác cả hoặc cậu út cháu, khổ cả đời thôi cháu ạ".
Trằn trọc hồi lâu mà vẫn không tài nào chợp mắt được. Dường như mưa mỗi lúc một nặng hạt, bồn cây có tán lá màu vàng được trồng ngoài ban công đang phất phơ trong mưa. Vân Hạ Sơ thẫn thờ nhìn mưa, cảm giác cô đơn trong lòng mỗi lúc một mãnh liệt hơn. Cô ngồi dậy lôi ra một bộ đồ trang sức cổ điển bằng vàng dát ngọc được cất trong tủ. Đó là của hồi môn mà năm xưa ông ngoại tặng cho mẹ cô, một tặng phẩm mang phong cách cổ điển. Món trang sức in hình đóa phủ dung bằng vàng, hoa lá chạm trổ rất tinh xảo, gợi cảm giác sum vầy, hạnh phúc.
Nhưng cô sẽ mang những kỉ vật thiêng liêng này về với Triệu Chí Hàm ư? Niềm hạnh phúc khi làm vợ lại giản dị như vậy ư?
Bảy giờ sáng, Vân Hạ Sơ bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô mơ màng nhấc máy.
“Em dậy chưa? Hạ Sơ, chín rưỡi anh có việc phải đến studio gần công ty em, tiện thể anh đến chỗ em mượn đồ nhé?”
“Vâng.”
Vân Hạ Sơ chưa kịp tỉnh ngủ hẳn thì Triệu Chí Hàm đã cúp máy.
Lại nằm thêm năm phút nữa, cảm thấy mình mẩy đau rã rời, cô đưa tay sờ lên trán: “Gay quá, hình như mình vẫn chưa hết sốt.” Vân Hạ Sơ gắng gượng ngồi dậy, uống thêm hai viên thuốc hạ sốt nữa với nửa cốc nước lạnh còn từ đêm hôm qua rồi vào nhà vệ sinh vỗ nước lạnh lên mặt mấy lần cho đầu óc tỉnh táo.
Đến lúc Đào Đào dậy và xuất hiện ở phòng khách, Vân Hạ Sơ đang chuẩn bị đi làm: “Cậu đi sớm như thế làm gì? Ốm thì xin nghỉ một hôm chứ sao.” Nhìn vẻ mặt nhợt nhạt của Vân Hạ Sơ, Đào Đào bước đến hậm hực đưa tay sờ lên trán cô: “Cũng may là không còn sốt nữa, nhưng nhìn nhợt nhạt như thế này làm sao đi làm được.”
“Hôm nay có việc bắt buộc phải giải quyết, tớ sẽ về nghỉ ngơi sớm. Yên tâm đi!” Vân Hạ Sơ nói chắc như đinh đóng cột trước khi ra khỏi cửa rồi đi vào thang máy.
Thang máy xuống một tầng rồi dừng lại ở tầng bẩy, một anh chàng cao lớn đi vào. Trong thang máy chật hẹp, theo phản xạ, Vân Hạ Sơ đứng dưới bóng người đó và cô lùi vào trong góc. Cô liếc thấy trên cổ người lạ đó có đeo một sợi dây chuyền bạc. Mặt dây chuyền là một chiếc kèn bằng bạc xinh xắn, chính là mẫu dây chuyền mà công ty Ân Y sản xuất quý trước với số lượng hạn chế, tổng cộng chỉ có một nghìn lẻ một sợi.
Vân Hạ Sơ còn nhớ trong buổi họp báo giới thiệu sản phẩm mới, An Hinh đã mời ban nhạc biểu diễn bài Tiếng kèn ma quỷ. Trong tiếng nhạc rộn rã, An Hinh cười rất ranh mãnh rồi ghé sát vào tai Vân Hạ Sơ nói nhỏ: “Cậu có biết trong lời quảng cáo tớ đã viết gì không? Ha ha! Đây là chiếc kèn bạc được phú cho ma lực, hãy tặng nó cho người mà bạn yêu nhất, bạn sẽ mãi mãi giành được trái tim của người đó!”
An Hinh cười rất đắc ý: “Hê hê, tớ đã tặng cho anh Đại Dương một cái.”
Lúc này, nhìn anh chàng cao to đó đang đeo chiếc kèn bạc được phú cho ma lực đó, Vân Hạ Sơ chợt thấy buồn cười. An Hinh đúng là người có tài ăn nói, dù lúc đó cô ấy nhặt thanh gỗ trên đường nhưng cũng làm người ta liên tưởng đến thần Cupid đánh rơi mũi tên tình yêu.
Nhìn thấy đôi má nhợt nhạt của cô gái trước mặt đột nhiên đỏ bừng lên, anh chàng bèn cúi đầu xuống nhướn mày lên mỉm cười thân thiện với Vân Hạ Sơ, nụ cười nhìn rất duyên.
Vừa đến công ty, cô gặp ngay trợ lý Tiền đang ôm một hộp hàng mẫu. Nhìn sắc mặt tái nhợt, rệu rã của Vân Hạ Sơ, trợ lý Tiền vội hỏi: “Hạ Sơ, chị không được khỏe à? Sắc mặt chị nhìn nhợt nhạt lắm.”
Vân Hạ Sơ liền lắc đầu: “Không sao, lát nữa Triệu Chí Hàm sẽ đến chỗ mình mượn mấy bộ đồ trang sức có phong cách nhẹ nhàng. Họ chụp ảnh những món đồ trang sức đó cho tạp chí với chủ đề về thiếu nữ, phiền em chuẩn bị hộ chị nhé.”
“Vâng, em đi đã nhé. Em nghĩ chị nên về nhà nghỉ ngơi.”
“Chị không sao đâu, em đừng lo.” Vân Hạ Sơ quay đi định vào phòng làm việc của mình, đột nhiên cô cảm thấy dưới chân mình nhẹ bẫng, sau đó liền thấy trước mắt tối sầm và không còn biết gì nữa.
Đúng lúc bước đến quầy trực thì Triệu Chí Hàm nhìn thấy trợ lý Tiền và mọi người xúm vào đỡ Vân Hạ Sơ. Nhìn thấy Triệu Chí Hàm, trợ lý Tiền vội vẫy tay: “Anh Chí Hàm, chị Hạ Sơ bị ngất rồi, anh đưa chị ấy đến bệnh viện luôn đi.”
Triệu Chí Hàm xoa xoa tay với vẻ khó xử, ấp úng một hồi.
Trợ lý Tiền hậm hực đẩy anh ta sang một bên.
Đến khi Vân Hạ Sơ tỉnh lại, Đào Đào đang ngồi bên giường, nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt Vân Hạ Sơ, Đào Đào đành im lặng.
Lúc này, Triệu Chí Hàm mới đẩy cửa vào, trên tay anh cầm một bó hoa ly lớn, kèm theo nụ cười biết lỗi.
Vân Hạ Sơ lộ rõ vẻ mừng rỡ.
Đào Đào giậm chân, quay đầu bỏ ra ngoài tỏ ý không thích. Triệu Chí Hàm đưa bó hoa ra, Hạ Sơ đành nén tiếng thở dài.
Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt, ánh mắt trong trẻo và cặp lông mi dày của Vân Hạ Sơ, đột nhiên Triệu Chí Hàm ưu tư: “Cô gái này mình có thể lấy làm vợ? Tuy cô ấy không thật sự xinh đẹp nhưng các nét cũng thanh tú, thông minh, có thể hỗ trợ mình trong công việc.”
Có thể là từ xưa đến nay tình yêu không phải là nhu yếu phẩm của cuộc sống, Triệu Chí Hàm thầm nghĩ.
Lời cầu hôn của Triệu Chí Hàm đưa ra quá bất ngờ khiến hai má Hạ Vân Sơ đỏ bừng, nhưng trong lòng cô lại vô cùng hạnh phúc.
Không hề tỏ ra bẽn lẽn mà cô đồng ý luôn, cô cảm thấy mình say sưa với chuyện kết hôn hơn là quan tâm đến tình yêu. Là một cô gái đang có nguy cơ ế chồng, không còn kỳ vọng nhiều về tình yêu cho nên cô biết rõ rằng, cái gọi là hạnh phúc của hoàng tử, công chúa và cô bé Lọ Lem chỉ là truyện cổ tích.
Mặc dù không nhận được sự ủng hộ của Đào Đào và trợ lý Tiền, Vân Hạ Sơ vẫn chuẩn bị tổ chức cho đám cưới của mình với khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc. Cô khoe với Triệu Chí Hàm của hồi môn của mẹ để lại với giọng ngậm ngùi vì thiếu mất chiếc vòng tay. Triệu Chí Hàm nói: “Em vẽ mẫu đi, anh sẽ đặt thợ làm món quà ý nghĩa tặng em nhân ngày trọng đại của chúng ta.”
Vân Hạ Sơ vẽ ra bản mẫu rồi đưa cho Triệu Chí Hàm, dịu dàng nói: “Xong rồi, cái này em giao cho anh, đây là của hồi môn dành cho em đấy.”
Hết giờ làm việc, vừa xuống dưới đất thì Vân Hạ Sơ nhìn thấy giám đốc Lý của công ty Săn đầu người bước về phía mình với nụ cười rạng rỡ. Nếu tính cả lần này thì anh ta đã đến tìm cô ba lần, để mời cô chuyển sang tập đoàn Phúc Trạch - một hãng có tiếng tăm lớn trong lĩnh vực vàng bạc, đồ trang sức trong nước.
“Vân Hạ Sơ, em cứ suy nghĩ đi nhé, anh đã điều tra rất rõ ràng, hiện nay mức lương của em chỉ có một trăm nghìn nhân dân tệ một năm. Nhưng anh đã đề nghị bên Phúc Trạch trả em hai trăm năm mươi nghìn nhân dân tệ một năm. Nếu em muốn gặp trực tiếp để trao đổi thêm thì anh nghĩ ba trăm nghìn nhân dân tệ cũng sẽ được chấp thuận. Em trẻ như vậy, lại có tài, ngoài chuyện lương bổng thì môi trường làm việc ở Phúc Trạch cũng là sự lựa chọn hàng đầu để em phát triển sự nghiệp. Tại sao em lại yên phận ở Ân Y?” Giám đốc Lý thuyết phục cô bằng cả lý lẽ và tình cảm, vầng trán của anh cao rộng, trông thật thông minh, mẫn tiệp.
Vân Hạ Sơ rất đau đầu trước sự bám riết của giám đốc Lý. Cô nhẫn nại giải thích: “Giám đốc Lý, em rất cảm ơn thiện chí của anh. Hình như em đã nói rõ với anh về vấn đề này rồi, nếu anh quên thì em xin nhắc lại. Thứ nhất, em và Ân Y đã ký hợp đồng năm năm với nhau, em sẽ không phá hợp đồng; Thứ hai, em mang ơn Ân Y vì đã trọng dụng em từ đầu. Đối với em, lương bổng và vị trí công tác không phải là hai yếu tố quan trọng nhất. Chính vì thế, mong anh hãy tìm một người khác thích hợp cho Phúc Trạch, đừng lãng phí thời gian vì em nữa. Dù là hiện tại hay tương lai em sẽ không sang Phúc Trạch đâu.”
“Hạ Sơ, anh đã làm việc ở công ty Săn đầu người từ lâu mà chưa gặp ai như em. Thật không biết em trông chờ điều gì ở công ty đó?” Giám đốc Lý lắc đầu rồi hậm hực bỏ về.
Vân Hạ Sơ liền tranh thủ thời gian đến công ty tổ chức hôn lễ để bàn về tiệc cưới của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook