Hư Vô Mộng Ảo
2: Lừa Đảo Bà Đây Dễ Bắt Nạt Sao! 2


Bầu trời u ám đã chuyển thành màu đen kịt.

Gió thổi mạnh làm nghiêng ngả cả cây.

Tiếng sấm rền vang đan xen với tia chớp lóe sáng như muốn oạch tạc, xé rách khung trời thành phố H.Bỗng chốc mưa phùn trở nên nặng hạt, rồi ào ào trút xuống trắng xóa khung cảnh bên đường.- Bản tin nóng cập nhật: " Xin chào quý vị, đây là bản tin nóng cập nhật lúc 9.30 AM, tôi xin thông tin khẩn cấp; Hiện giờ, cơn bão số 10 giật cấp 11 trên biển đang đổ bộ vào đất liền, còn khoảng 30p nữa cơn bão sẽ di chuyển đến trung tâm thành phố, thậm chí có thể gây nên lũ lụt ở thành phố H và một số vùng lân cận.


Trong cơn bão, xin quý vị hãy bình tĩnh ở yên tại chỗ , tránh đi lại ngoài đường, có thể bị nguy hiểm do cơn bão."Giọng nữ biên tập viên vang lên lanh lảnh trong tiệm in cũ kĩ.

Tiếng mưa rơi ào ào như trút nước.

Mộc An Hạ bỗng có dự cảm không lành.Chủ tiệm in ngồi nhìn tivi lẩm bẩm: "Mấy năm trở lại đây thời tiết thay đổi, thiên tai bão lũ năm nào cũng có, mỗi năm hậu quả lại nghiêm trọng hơn năm trước"“ Đều tại thế hệ bây giờ ngày càng tụt lùi, vô trách nhiệm, không có ý thức bảo vệ thiên nhiên.

Ở thời đại chúng tôi thời tiết ôn hòa dễ chịu, mùa hè nhưng mát như mùa thu, đông không buốt giá cũng không khó chịu, đất trời còn có linh khí, từng ngọn cây cọng cỏ sinh trưởng đều đẹp đẽ.

Giờ nhìn lại cảnh mất người còn, tuổi già thật đáng sợ .”Mộc An Hạ không rõ ông nói với cô hay đang tự nhủ.“Cháu gái muốn in tài liệu à? Không gấp chứ?” Ông quay sang thân thiết hỏi.Liếc nhìn đồng hồ, cô chần chừ quyết định, lôi di động ra nhắn tin cho lớp phó.- Xin lỗi, mưa to quá mình không kịp đem tài liệu đến.

Cậu nói giúp mình thầy cô đợi một xíu nhé.Tắt di động, Mộc An Hạ nhìn ông cười trừ " Gấp chú ạ, cảm phiền chú in nhanh giúp cháu nhé.

Tài liệu đã gửi qua mail bên chú rồi ạ““Cháu qua bên kia một lát“ Nói xong cô nhanh nhẹn vọt ra bên ngoài, không để ý ánh mắt của chủ tiệm in luôn nhìn chằm chằm chiếc vòng tay của cô.Bước vào quán nét, điều đầu tiên Mộc An Hạ cảm thấy đó là loài người thật rảnh rỗi, rảnh đến nỗi cái quán này không còn một chỗ trống nào.Loay hoay đứng ở cửa nửa ngày, mới thấy một cậu bé cấp 2 đứng dậy trả máy.


Cậu ta xách cái cặp nặng trĩu đeo lên vai rồi đứng dậy đi về.

Lúc ra cửa không khỏi phun lên một tiếng non nớt:"Mẹ, lại mưa, còn mưa to hơn lúc nãy.""Em trai à nói bậy là xấu lắm đấy"Mộc An Hạ nhẹ nhàng nhắc nhở, đang định nói thêm vài câu thì thấy tay cậu bé cầm một quyển số in hình nhân vật thiện nữ.Mừng như bắt được vàng, Mộc An Hạ giơ tay kéo cậu bé nhưng không hiểu có thứ gì đó như đang đẩy cô, khiến thằng bé cùng cô ngã ra trước cửa ."Bà cô già này bị điên à? Làm cái * gì vậy"Mộc An Hạ ngỡ ngàng, định đỡ cậu bé dậy thì đột nhiên đèn trong quán nét vụt tắt.

Đường truyền internet đều rơi vào trạng thái vô hiệu hóa, ngay cả điện thoại cũng không có tín hiệu, mọi người bắt đầu than phiền ầm ĩ cả lên."Mẹ kiếp trận LOL của bố""Chủ quán làm ăn kì vậy"“Mẹ nó, mất điện, mất wifi, còn mất cả sóng 4G.

Chủ quán, quán ông bị ma nhập à?“Trong tích tắc, điện của quán đột nhiên có trở lại, wifi, 4G đều bình thường như chưa có gì xảy ra.


Nhưng không ai nhận ra sự biến mất của cô gái và cậu bé ban nãy.Tất cả mọi việc đều diễn ra như không hề có sự tồn tại của cuộc xô ngã vừa rồi.

Phải biết rằng, tiệm nét này tiền thân là một quán bán bánh mì, nhưng trước đó thì sao?Trong tiệm in,Ông chủ tiệm phong thái đạo mạo, thong dong ngồi pha nước, mắt nhìn ra xa ngắm cảnh mưa trắng, húp một hớp trà nóng thở dài lẩm bẩm:“Vạn ban giai thị mệnh, bán điểm bất do nhân ; đến nơi nên đến, đọc sách nên đọc, yêu người nên yêu” Ta giúp đến đây đã làm tròn trách nhiệm.Ông chú lẩm bẩm xong liền đặt cốc trà xuống, nhanh chóng đi đóng cửa tiệm, lật bảng thông báo đóng cửa.Dịch: " Vạn ban giai thị mệnh, bán điểm bất do nhân" tức hết thảy đều do số mệnh, chẳng chút nào do người.

Mọi việc đều do số mệnh quyết định..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương