[Hư Nhĩ Dĩ Đãi] Ở Đây Chờ Em Đến!
-
Chương 8: Em yêu thích anh
38
Ngụy Lai một ngày trước còn đang hưởng thụ sung sướng khi có việc làm, thì ngày hôm sau liền bị sa thải.
Nguyên nhân ư...... Nói đến cùng vẫn là do Ngụy Lai tự mình động kinh.
Hiếm khi cậu được một lần nghiêm túc giám sát, lại phát hiện mới sáng sớm trong thang máy có hai bóng người dây dưa một chỗ, dọa cậu giật cả mình.
Một nam một nữ, áo mở quần bung, thật không e lệ tí nào!
Ngụy Lai lập tức mở loa rống vào thang máy: Đang làm gì vậy! Đây là nơi công cộng! Chú ý dáng vẻ cử chỉ!
Sau đó cậu nhìn thấy cơ thể của người nữ kia nháy mắt mềm nhũn nép vào vòng tay của người nam. Người nam hưng trí bị phá hỏng, trừng mắt nhìn vào camera, ánh mắt đặc biệt hung dữ.
Thế là Ngụy Lai bị khiếu nại.
Ngụy Lai còn rất ủy khuất nha! Tôi giám sát thôi chứ không muốn xem thang máy chấn [*] đâu! Vì thế cậu buồn bực đi tìm Trình Hạo than khổ.
[*] có xe chấn thì có thang máy chấn nha =)) Có ai không biết đó là gì hem??
Trình Hạo nghe xong cười ha ha: “Cậu có bệnh không, còn bày đặt xấu hổ nữa.”
Ngụy Lai nhe nanh múa vuốt: “Có ý gì đó!”
Trình Hạo nói: “Ôi! Người ta là yêu quá tha thiết nên tự nhiên sẽ khó kiềm chế thôi! Còn quản đó là nơi công cộng sao, cứ làm trước rồi tính sau ha ha ha.”
Ngụy Lai hừ hừ: “Lời này cậu cũng nói được, chắc chắn cậu đã từng làm rồi.”
Trình Hạo nghĩ nghĩ: “Xe chấn chắc cũng tính là có nhỉ?”
Ngụy Lai: “...... Xe gì?”
Trình Hạo cười ha ha: “Xe công cộng.”
Ngụy Lai thật muốn tặng cho tên kia một cú thúc vào mặt.
Trình Hạo lấy tay chống cằm: “Tiểu Ngụy Ngụy ~ Người ta chỉ đùa một chút thôi ~”
Ngụy Lai: “Có phải đùa hay không rất khó nói nha. Tôi còn nhớ cậu trước kia từng viết qua thể loại NP mà, trong đó cũng có play xe chấn.”
Trình Hạo vẻ mặt vô tội.
Ngụy Lai căm giận nói: “Quả nhiên tôi không nên làm công việc giám sát này! Cứ nghiêm túc chơi game là rất tốt rồi!”
Trình Hạo nghẹn cười: “Tiểu Ngụy Ngụy, đừng nóng giận. Hiện tại không cần đi làm, hôm nay chúng ta ghé quán Chúc Chúc nhà tôi uống vài ly đi.”
Trình Hạo có bạn trai, tên Chúc Lê Từ. Hai người quen nhau hơn hai năm, tình cảm tương đối ổn định. Chúc Lê Từ mở quán bar, không phải gay bar nhưng bình thường cũng sẽ có gay lui tới, lần trước gặp được Lục Vị Miên, chính là ở nơi đó.
“Được” Ngụy Lai đáp ứng nói, “Gọi Chúc Chúc nhà cậu làm cho tôi một ly đặc biệt để an ủi tâm hồn tổn thương của tôi.”
39
Từ sau khi theo Lục Vị Miên, đây là lần đầu tiên cậu đến lại quán bar.
Ngụy Lai ngồi xoay tròn trên ghế quầy bar, thưởng thức ly Cocktail đặc biệt do Chúc Lê Từ pha chế, ánh mắt luôn hướng về phía sàn nhảy.
Đó là nơi cậu nhìn thấy Lục Vị Miên cởi tây trang, từng bước tiêu sái tiến vào sàn nhảy, cơ thể phiêu theo nhạc mà lắc lư, có vài phần bá khí lại vài phần gợi cảm. Ánh đèn trên đỉnh đầu lay động càng làm tăng thêm nét mị hoặc, khiến người khác lơ đãng bị hấp dẫn. Cậu nhớ rõ từng động tác của hắn, khi hắn dừng lại, khi hắn quay đầu, nhớ rõ sống mũi thẳng tắp, đôi mắt mang ý cười, nhớ rõ cả những lọn tóc thấm ướt mồ hôi rũ nhẹ trên trán hắn. Cậu cũng nhớ rất rõ khi ấy mình đã đứng dậy, muốn tiến lên chạm vào hắn, nhưng lại lùi về, cuối cùng chỉ dám mượn cớ đặt cược, lặng lẽ cầm đi ví tiền của hắn, sự căng thẳng trước nay chưa từng có cũng không thể che dấu được.
“Đang nhìn ai đó?” Trình Hạo huơ huơ tay trước mặt Ngụy Lai, “Có anh nào đẹp sao?”
Ngụy Lai: “Cậu còn nhớ không, lần trước ở trong này chúng ta từng đánh cược một người có phải gay hay không?”
“Nhớ rõ. Tôi còn thắng cậu một trăm đồng tiền.”
“......” Ngụy Lai liền nói: “Thật ra là tôi thắng.”
“Về sau hắn đến tìm cậu?”
Ngụy Lai đều đều trả lời: “Anh ấy hiện tại là kim chủ của tôi.”
Trình Hạo giật mình: “Không phải Lộ tỷ đã giới thiệu kim chủ mới cho cậu rồi sao? Cậu còn ghé tôi mượn quần áo mà.”
Ngụy Lai giải thích: “Chuyện kia không thành. Có điều được anh ấy bao dưỡng xảy ra chỉ trong một ngày, tôi vẫn lười nói cho cậu biết.”
Trình Hạo trừng mắt, phẫn nộ dựng ngón trỏ chỉ vào Ngụy Lai: “Cậu giỏi lắm, chuyện lớn như vậy cũng lười nói cho tôi biết!”
Ngụy Lai tiếp tục giải thích: “Tôi trước kia được ai bao dưỡng cũng không nói với cậu, kim chủ là ai không quan trọng, chỉ cần đáp ứng đủ nhu cầu là được.”
Trình Hạo vẫn tức giận thở phì phì: “Vậy sao bây giờ cậu lại nói với tôi, muốn tôi trả lại Mao gia gia [*] sao?”
[*] tiền TQ có in hình Mao Trạch Đông
Trong quán bar rất ồn, nhưng lòng Ngụy Lai càng nháo hơn, như pháo hoa đang rực cháy, vừa rung động vừa lãng mạn. Phóng ra xa, tỏa đầy trời, nhưng không dài lâu, đến cuối cùng vẫn là nát trời cô đơn.
Ngụy Lai cúi đầu, cắn cắn môi cẩn thận nói: “Nhật Thiên, tôi giống như rất thích anh ấy.”
40
Tôi thường giấu đi cảm xúc của mình, vì tôi sợ tính chiếm hữu bẩn thỉu của bản thân bị phơi bày ra ánh sáng.
Tôi cư xử quá tùy ý, luôn nói về đạo lý trong tình yêu. Chỉ là để che giấu đi những suy nghĩ về sự chia ly, nhưng lại không cách nào che lấp được cái gai trong lòng mình.
Cùng anh sinh ra một lần tình cờ gặp gỡ tôi vẫn cho đó là điều tất nhiên, và cũng sẽ xem là lẽ hiển nhiên khi cùng anh kết thúc để đổi lấy sự yên lòng. Tôi tình nguyện là tự mình đa tình, nhưng nhiều hơn hết vẫn là không cam lòng.
Thế nhưng, ai có thể nói trước được chúng ta nhất định sẽ kết thúc.
41
Thời điểm Ngụy Lai về nhà, Lục Vị Miên đang thu dọn quần áo của hắn.
Ngụy Lai vô thức cảm thấy hoảng sợ: “Anh đang làm gì?”
Lục Vị Miên mỉm cười nhìn cậu: “Em nói xem anh đang làm gì? Anh chỉ đang sắp xếp lại quần áo thôi.”
Ngụy Lai nhẹ nhàng thở ra: “Ồ.”
Lục Vị Miên lơ đãng lại nói: “Đúng rồi, hình như em vẫn chưa đến nhà anh.”
“Tham quan xong công ty anh, lại đến tham quan biệt thự của anh nữa sao?” Ngụy Lai cười cười, “Lại nói, em cũng rất tò mò nha, tại sao chúng ta không ở nhà anh.”
Lục Vị Miên nói: “Nhà anh không phải biệt thự, chỉ là một ngôi nhà bình thường. Cũng không nghĩ sẽ thay đổi nên vẫn luôn ở đó. Không phải em làm việc ngay tiểu khu bên này sao, nếu ở nhà anh, em đi làm sẽ không tiện.”
Ngụy Lai trong lòng ấm áp. Lại nhớ tới vụ án bị sa thải, buồn bực mở miệng: “Hừ hừ, em hiện tại không đi làm nữa.”
“Làm sao vậy, không muốn làm nữa?”
Ngụy Lai bĩu môi: “Không phải. Sáng nay em phát hiện một nam một nữ ở trong thang máy xằng bậy..... Lên tiếng ngăn lại, thì bị khiếu nại.”
Lục Vị Miên cười to, không nhịn được nhu nhu tóc Ngụy Lai: “Em thật là đáng yêu.”
“Được rồi, muốn nói ngốc thì cứ nói ngốc đi, còn nói là đáng yêu.”
Lục Vị Miên cười run người.
Ngụy Lai không nói gì nhìn hắn: “Cười xong rồi chứ.”
Lục Vị Miên nghiêm mặt nói: “Nếu không đi làm thì ở nhà anh đi.”
Ngụy Lai nói: “Được, vừa lúc đã đến kỳ hạn đóng tiền nhà.”
Lục Vị Miên: “Em thuê à.”
Ngụy Lai nói: “Khu này giá phòng cao như vậy, làm sao mua nổi đây. Chúng ta lúc nào thì chuyển, hiện tại cần đi thu dọn hành lý không?” Ngụy Lai cảm giác bọn họ bây giờ giống như vợ chồng mới cưới đang chuyển vào phòng tân hôn vậy, cậu vừa muốn nhanh chiếm lấy địa bàn của Lục Vị Miên, càng muốn nhiều hơn là bước vào cuộc sống của hắn, nhưng đồng thời lại không thể kiềm chế được sợ hãi nếu một ngày kia mình phải ôm hành lý chuyển ra khỏi thế giới đó.
Lục Vị Miên nghiêng đầu: “Cũng không vội. Anh có thể sắp xếp một chuyến du lịch nhỏ, chúng ta tìm một thị trấn yên tĩnh cùng nhau thư giãn. Sau khi trở về, lại chuyển nhà.”
Tuần trăng mật nha! Ngụy Lai si ngốc tưởng tượng, hai người đi du lịch, đây là cơ hội tốt để gia tăng tình cảm!
Lục Vị Miên nhìn Ngụy Lai hai má đỏ ửng, đáy lòng một mảnh mềm mại, nhẹ nhàng vén tóc Ngụy Lai, đặt lên trán cậu một nụ hôn, hỏi: “Như vậy có thể chứ?”
Ngụy Lai ôm cổ Lục Vị Miên, đem chính mình dâng tới: “Có thể nha. Lão Lục, em nghĩ muốn ôm anh một cái.”
42
Tôi vốn nghĩ rằng linh hồn mình từ lâu đã hoàn toàn đổ nát. Thời điểm nhắm mắt luôn cảm thấy sinh mệnh như đang bị thiêu đốt. Hừng hực đại hỏa, từ trong bóng đêm đi tới, mang theo tiếng kêu gào cuồng dã. Tôi lạc lối, nhiều lần vẫy vùng, nhiều lần kêu gào, ôm mặt nức nở. Nỗ lực thoát ra ngoài, rồi lại ngã vào mộng cảnh khác.
Tôi tự ti thấp thỏm lo âu. Thời điểm ôm anh, tôi có thể nhìn thấy vực sâu vạn trượng ngay phía sau. Khẩn cầu trong mộng cảnh này, khẩn cầu trận đại hỏa kia, có thể thiêu đốt chậm một chút, chói sáng một chút. Để tôi có thể cẩn thận ghi nhớ đường nét gương mặt anh.
Vì có lẽ thật lâu về sau.
Trong ánh đèn vàng nhạt ấm áp, dù đã có một tầng bụi dày. Cùng vách tường hoa văn nhàn nhạt, tay cầm ngoài cửa đã dần buông lỏng.
Tôi có thể hồi tưởng lại những giây phút khi bên anh.
Ngọn đèn nhỏ vụn, kẻ du đãng lang thang, yên tĩnh đến tịch mịch.
Ngụy Lai một ngày trước còn đang hưởng thụ sung sướng khi có việc làm, thì ngày hôm sau liền bị sa thải.
Nguyên nhân ư...... Nói đến cùng vẫn là do Ngụy Lai tự mình động kinh.
Hiếm khi cậu được một lần nghiêm túc giám sát, lại phát hiện mới sáng sớm trong thang máy có hai bóng người dây dưa một chỗ, dọa cậu giật cả mình.
Một nam một nữ, áo mở quần bung, thật không e lệ tí nào!
Ngụy Lai lập tức mở loa rống vào thang máy: Đang làm gì vậy! Đây là nơi công cộng! Chú ý dáng vẻ cử chỉ!
Sau đó cậu nhìn thấy cơ thể của người nữ kia nháy mắt mềm nhũn nép vào vòng tay của người nam. Người nam hưng trí bị phá hỏng, trừng mắt nhìn vào camera, ánh mắt đặc biệt hung dữ.
Thế là Ngụy Lai bị khiếu nại.
Ngụy Lai còn rất ủy khuất nha! Tôi giám sát thôi chứ không muốn xem thang máy chấn [*] đâu! Vì thế cậu buồn bực đi tìm Trình Hạo than khổ.
[*] có xe chấn thì có thang máy chấn nha =)) Có ai không biết đó là gì hem??
Trình Hạo nghe xong cười ha ha: “Cậu có bệnh không, còn bày đặt xấu hổ nữa.”
Ngụy Lai nhe nanh múa vuốt: “Có ý gì đó!”
Trình Hạo nói: “Ôi! Người ta là yêu quá tha thiết nên tự nhiên sẽ khó kiềm chế thôi! Còn quản đó là nơi công cộng sao, cứ làm trước rồi tính sau ha ha ha.”
Ngụy Lai hừ hừ: “Lời này cậu cũng nói được, chắc chắn cậu đã từng làm rồi.”
Trình Hạo nghĩ nghĩ: “Xe chấn chắc cũng tính là có nhỉ?”
Ngụy Lai: “...... Xe gì?”
Trình Hạo cười ha ha: “Xe công cộng.”
Ngụy Lai thật muốn tặng cho tên kia một cú thúc vào mặt.
Trình Hạo lấy tay chống cằm: “Tiểu Ngụy Ngụy ~ Người ta chỉ đùa một chút thôi ~”
Ngụy Lai: “Có phải đùa hay không rất khó nói nha. Tôi còn nhớ cậu trước kia từng viết qua thể loại NP mà, trong đó cũng có play xe chấn.”
Trình Hạo vẻ mặt vô tội.
Ngụy Lai căm giận nói: “Quả nhiên tôi không nên làm công việc giám sát này! Cứ nghiêm túc chơi game là rất tốt rồi!”
Trình Hạo nghẹn cười: “Tiểu Ngụy Ngụy, đừng nóng giận. Hiện tại không cần đi làm, hôm nay chúng ta ghé quán Chúc Chúc nhà tôi uống vài ly đi.”
Trình Hạo có bạn trai, tên Chúc Lê Từ. Hai người quen nhau hơn hai năm, tình cảm tương đối ổn định. Chúc Lê Từ mở quán bar, không phải gay bar nhưng bình thường cũng sẽ có gay lui tới, lần trước gặp được Lục Vị Miên, chính là ở nơi đó.
“Được” Ngụy Lai đáp ứng nói, “Gọi Chúc Chúc nhà cậu làm cho tôi một ly đặc biệt để an ủi tâm hồn tổn thương của tôi.”
39
Từ sau khi theo Lục Vị Miên, đây là lần đầu tiên cậu đến lại quán bar.
Ngụy Lai ngồi xoay tròn trên ghế quầy bar, thưởng thức ly Cocktail đặc biệt do Chúc Lê Từ pha chế, ánh mắt luôn hướng về phía sàn nhảy.
Đó là nơi cậu nhìn thấy Lục Vị Miên cởi tây trang, từng bước tiêu sái tiến vào sàn nhảy, cơ thể phiêu theo nhạc mà lắc lư, có vài phần bá khí lại vài phần gợi cảm. Ánh đèn trên đỉnh đầu lay động càng làm tăng thêm nét mị hoặc, khiến người khác lơ đãng bị hấp dẫn. Cậu nhớ rõ từng động tác của hắn, khi hắn dừng lại, khi hắn quay đầu, nhớ rõ sống mũi thẳng tắp, đôi mắt mang ý cười, nhớ rõ cả những lọn tóc thấm ướt mồ hôi rũ nhẹ trên trán hắn. Cậu cũng nhớ rất rõ khi ấy mình đã đứng dậy, muốn tiến lên chạm vào hắn, nhưng lại lùi về, cuối cùng chỉ dám mượn cớ đặt cược, lặng lẽ cầm đi ví tiền của hắn, sự căng thẳng trước nay chưa từng có cũng không thể che dấu được.
“Đang nhìn ai đó?” Trình Hạo huơ huơ tay trước mặt Ngụy Lai, “Có anh nào đẹp sao?”
Ngụy Lai: “Cậu còn nhớ không, lần trước ở trong này chúng ta từng đánh cược một người có phải gay hay không?”
“Nhớ rõ. Tôi còn thắng cậu một trăm đồng tiền.”
“......” Ngụy Lai liền nói: “Thật ra là tôi thắng.”
“Về sau hắn đến tìm cậu?”
Ngụy Lai đều đều trả lời: “Anh ấy hiện tại là kim chủ của tôi.”
Trình Hạo giật mình: “Không phải Lộ tỷ đã giới thiệu kim chủ mới cho cậu rồi sao? Cậu còn ghé tôi mượn quần áo mà.”
Ngụy Lai giải thích: “Chuyện kia không thành. Có điều được anh ấy bao dưỡng xảy ra chỉ trong một ngày, tôi vẫn lười nói cho cậu biết.”
Trình Hạo trừng mắt, phẫn nộ dựng ngón trỏ chỉ vào Ngụy Lai: “Cậu giỏi lắm, chuyện lớn như vậy cũng lười nói cho tôi biết!”
Ngụy Lai tiếp tục giải thích: “Tôi trước kia được ai bao dưỡng cũng không nói với cậu, kim chủ là ai không quan trọng, chỉ cần đáp ứng đủ nhu cầu là được.”
Trình Hạo vẫn tức giận thở phì phì: “Vậy sao bây giờ cậu lại nói với tôi, muốn tôi trả lại Mao gia gia [*] sao?”
[*] tiền TQ có in hình Mao Trạch Đông
Trong quán bar rất ồn, nhưng lòng Ngụy Lai càng nháo hơn, như pháo hoa đang rực cháy, vừa rung động vừa lãng mạn. Phóng ra xa, tỏa đầy trời, nhưng không dài lâu, đến cuối cùng vẫn là nát trời cô đơn.
Ngụy Lai cúi đầu, cắn cắn môi cẩn thận nói: “Nhật Thiên, tôi giống như rất thích anh ấy.”
40
Tôi thường giấu đi cảm xúc của mình, vì tôi sợ tính chiếm hữu bẩn thỉu của bản thân bị phơi bày ra ánh sáng.
Tôi cư xử quá tùy ý, luôn nói về đạo lý trong tình yêu. Chỉ là để che giấu đi những suy nghĩ về sự chia ly, nhưng lại không cách nào che lấp được cái gai trong lòng mình.
Cùng anh sinh ra một lần tình cờ gặp gỡ tôi vẫn cho đó là điều tất nhiên, và cũng sẽ xem là lẽ hiển nhiên khi cùng anh kết thúc để đổi lấy sự yên lòng. Tôi tình nguyện là tự mình đa tình, nhưng nhiều hơn hết vẫn là không cam lòng.
Thế nhưng, ai có thể nói trước được chúng ta nhất định sẽ kết thúc.
41
Thời điểm Ngụy Lai về nhà, Lục Vị Miên đang thu dọn quần áo của hắn.
Ngụy Lai vô thức cảm thấy hoảng sợ: “Anh đang làm gì?”
Lục Vị Miên mỉm cười nhìn cậu: “Em nói xem anh đang làm gì? Anh chỉ đang sắp xếp lại quần áo thôi.”
Ngụy Lai nhẹ nhàng thở ra: “Ồ.”
Lục Vị Miên lơ đãng lại nói: “Đúng rồi, hình như em vẫn chưa đến nhà anh.”
“Tham quan xong công ty anh, lại đến tham quan biệt thự của anh nữa sao?” Ngụy Lai cười cười, “Lại nói, em cũng rất tò mò nha, tại sao chúng ta không ở nhà anh.”
Lục Vị Miên nói: “Nhà anh không phải biệt thự, chỉ là một ngôi nhà bình thường. Cũng không nghĩ sẽ thay đổi nên vẫn luôn ở đó. Không phải em làm việc ngay tiểu khu bên này sao, nếu ở nhà anh, em đi làm sẽ không tiện.”
Ngụy Lai trong lòng ấm áp. Lại nhớ tới vụ án bị sa thải, buồn bực mở miệng: “Hừ hừ, em hiện tại không đi làm nữa.”
“Làm sao vậy, không muốn làm nữa?”
Ngụy Lai bĩu môi: “Không phải. Sáng nay em phát hiện một nam một nữ ở trong thang máy xằng bậy..... Lên tiếng ngăn lại, thì bị khiếu nại.”
Lục Vị Miên cười to, không nhịn được nhu nhu tóc Ngụy Lai: “Em thật là đáng yêu.”
“Được rồi, muốn nói ngốc thì cứ nói ngốc đi, còn nói là đáng yêu.”
Lục Vị Miên cười run người.
Ngụy Lai không nói gì nhìn hắn: “Cười xong rồi chứ.”
Lục Vị Miên nghiêm mặt nói: “Nếu không đi làm thì ở nhà anh đi.”
Ngụy Lai nói: “Được, vừa lúc đã đến kỳ hạn đóng tiền nhà.”
Lục Vị Miên: “Em thuê à.”
Ngụy Lai nói: “Khu này giá phòng cao như vậy, làm sao mua nổi đây. Chúng ta lúc nào thì chuyển, hiện tại cần đi thu dọn hành lý không?” Ngụy Lai cảm giác bọn họ bây giờ giống như vợ chồng mới cưới đang chuyển vào phòng tân hôn vậy, cậu vừa muốn nhanh chiếm lấy địa bàn của Lục Vị Miên, càng muốn nhiều hơn là bước vào cuộc sống của hắn, nhưng đồng thời lại không thể kiềm chế được sợ hãi nếu một ngày kia mình phải ôm hành lý chuyển ra khỏi thế giới đó.
Lục Vị Miên nghiêng đầu: “Cũng không vội. Anh có thể sắp xếp một chuyến du lịch nhỏ, chúng ta tìm một thị trấn yên tĩnh cùng nhau thư giãn. Sau khi trở về, lại chuyển nhà.”
Tuần trăng mật nha! Ngụy Lai si ngốc tưởng tượng, hai người đi du lịch, đây là cơ hội tốt để gia tăng tình cảm!
Lục Vị Miên nhìn Ngụy Lai hai má đỏ ửng, đáy lòng một mảnh mềm mại, nhẹ nhàng vén tóc Ngụy Lai, đặt lên trán cậu một nụ hôn, hỏi: “Như vậy có thể chứ?”
Ngụy Lai ôm cổ Lục Vị Miên, đem chính mình dâng tới: “Có thể nha. Lão Lục, em nghĩ muốn ôm anh một cái.”
42
Tôi vốn nghĩ rằng linh hồn mình từ lâu đã hoàn toàn đổ nát. Thời điểm nhắm mắt luôn cảm thấy sinh mệnh như đang bị thiêu đốt. Hừng hực đại hỏa, từ trong bóng đêm đi tới, mang theo tiếng kêu gào cuồng dã. Tôi lạc lối, nhiều lần vẫy vùng, nhiều lần kêu gào, ôm mặt nức nở. Nỗ lực thoát ra ngoài, rồi lại ngã vào mộng cảnh khác.
Tôi tự ti thấp thỏm lo âu. Thời điểm ôm anh, tôi có thể nhìn thấy vực sâu vạn trượng ngay phía sau. Khẩn cầu trong mộng cảnh này, khẩn cầu trận đại hỏa kia, có thể thiêu đốt chậm một chút, chói sáng một chút. Để tôi có thể cẩn thận ghi nhớ đường nét gương mặt anh.
Vì có lẽ thật lâu về sau.
Trong ánh đèn vàng nhạt ấm áp, dù đã có một tầng bụi dày. Cùng vách tường hoa văn nhàn nhạt, tay cầm ngoài cửa đã dần buông lỏng.
Tôi có thể hồi tưởng lại những giây phút khi bên anh.
Ngọn đèn nhỏ vụn, kẻ du đãng lang thang, yên tĩnh đến tịch mịch.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook