Hư Lộ
-
Chương 48: Tiểu Vô ta rất thuần khiết
Nguyên Hạo cảm giác choáng váng muốn sụp đổ. Thế nào mà lão tử lại đang to gan tính ăn mảnh trước mũi Nguyên Anh cường giả vậy trời. Nguyên Anh Kỳ so với Ngưng Khí kỳ chính là cách nhau ba đại cấp bậc đó nha. Nghe nói cả Đông Vũ quốc cấp độ cao nhất chỉ là Nguyên Anh thôi đó. Nghĩa phụ à, người hại chết con rồi.
- Nguyên Anh thì có gì đáng sợ gì chứ? Ngươi sẽ nhanh chóng đạt được tu vi cấp độ đó thôi. Giờ thì lấy cái rương nhỏ đó lại đây để ta quan sát chút.
Nguyên Hạo nghe thế thì lập tức chạy đi ngay. Hắn vừa quay lưng thì Tiểu Vô bỗng nở một nụ cười quỷ dị. Nó giơ tay hút lấy một cái hộp bé xíu rồi vội cất đi ngay. Khi Nguyên Hạo quay lại thì mọi chuyện đã xong rồi.
- Đây ngươi xem thử coi có phát hiện gì không?
Nguyên Hạo lấy từ trong rương ra một tấm bản đồ cũ kỹ. Nhìn có vẻ nó làm bằng da dê nhưng cảm giác chạm vào rất đặc biệt. Nó giống như là còn sống vậy, hết sức trơn nhẵn và còn có hơi ấm nữa.
- Hắc hắc thì ra là thế. Ngươi mau cất nó vào rương đi, con mụ kia đến rồi. Bây giờ hãy nghe theo kế hoạch của ta thì bảo đảm ngươi sẽ an toàn.
Sau khi thu hồi ánh sáng bao quanh tấm bản đồ do mình phát ra, Tiểu Vô như phát hiện gì đó. Có điều kỳ lạ là nó quăng tấm bản đồ lại cho Nguyên Hạo một cách tùy ý cứ như vất một thứ vô dụng vậy. Do thời gian gấp gáp, Nguyên Hạo cũng không để tâm đến vấn đề đó mà chỉ tập trung nghe Tiểu Vô thì thầm to nhỏ gì đó.
---------
Bên ngoài lúc này Hoa Hoa đã đến trước bức tường ẩn giấu lối vào bảo khố, cô nhẹ nhàng liếc mắt một cái thì toàn bộ nổ tung tan tành. Sau vài hơi thở, Khói bụi tản ra để lộ ra thông đạo khá sâu và rộng.
- Chúng ta vào thôi, hai người cứ theo sát phía sau lưng ta là được.
Hoa Hoa ung dung dẫn đầu ba người đi vào bên trong thông đạo. Cô đã xác định kho tàng vẫn không có gì biến động nên tâm tình rất thong dong. Khi họ vừa bước vào đến kho tàng thì một cảnh tượng hãi hùng làm cả ba giật mình.
- Hạo ca
- Hạo nhi
Cha con Khương Thiên thần sắc hốt hoảng lao đến bên Nguyên Hạo đang nằm gục trên vũng máu. Hơi thở của hắn cực kỳ yếu ớt, sinh mệnh giống như đèn cầy trước gió. Hoa Hoa cau mày khó hiểu, rõ ràng lúc nãy khí tức tên nhóc này biến mất ở chỗ khác mà. Thế sao giờ lại bị thương nặng nằm ở nơi này chứ, không lẽ hắn bị bốn tên lúc nãy ra tay? Khá nghi vấn với tình huống trước mắt nhưng Hoa Hoa vẫn bước đến xem xét tình hình của Nguyên Hạo.
- Hừm, đan điền vẫn còn nguyên vẹn nhưng tại sao ta không dò xét ra tu vi, chẳng lẽ vì cạn kiệt và trọng thương mà dẫn đến ảnh hưởng nghiêm trọng đến căn cơ của hắn? Hơi thở mong manh như có như không, nếu chậm trễ thêm vài phút nữa ta e là đại la thần tiên xuống cũng không cứu nỗi hắn đâu.
Đánh giá thương thế của Nguyên Hạo xong, Hoa Hoa lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một viên đan dược rồi đưa Khương Thiên đút cho hắn uống.
- Gặp được bổn tiên cô ở đây xem như số tiểu tử này gặp may. Hai người các ngươi chăm sóc hắn đi, ta đi dạo một vòng để tìm kiếm vài thứ đây.
Vừa dứt lời, Hoa Hoa lạnh nhạt rảo bước đi đến chiếc hộp đựng tấm bản đồ ở phía góc xa. Trong mắt vị Nguyên Anh tiên tử này thì cô thấy mình đã hết sức rộng lượng rồi. Chỉ là những tên Ngưng Khí kỳ tán tu, lại là vô tình gặp nhau trên đường thế nhưng cô lại ra tay giúp đỡ bọn chúng nhiều như thế. Thậm chí đan dược chữa thương cấp cứu cũng lấy ra cho tên nhóc kia dùng, coi như trong linh giới này cũng hiếm gặp được người tốt bụng như vậy. Không chú ý đến ba người kia nữa, Hoa Hoa mở chiếc rương ra rồi kiểm tra kỹ lưỡng tấm bản đồ. Xác nhận đây là thứ mình tìm kiếm, cô bèn thu nó vào nhẫn trữ rồi quay người lại nói với cha con Khương Thượng:
- Đến lúc ta phải đi rồi, tất cả kho tàng này ta để lại cho các ngươi. Khương lão đầu, tu vi của người mới Ngưng Khí tầng một mà có vẻ tuổi tác không còn trẻ nữa. Ta khuyên ngươi hãy dùng số tài nguyên trong này mà tu luyện rồi tìm một tông môn nhỏ nào nương nhờ. Như vậy sẽ bảo đảm an toàn cho tiểu Thiên và tiểu tử kia. À, còn một việc nữa là lúc nãy ta kiểm tra thì thấy tên nhóc này do bị thương quá nặng nên tu vi đã mất sạch. Rất có thể căn cơ bị ảnh hưởng, cho dù sau này có tu luyện cũng không thể tiến xa được. Ngươi nên an ủi nó để tránh sau khi tỉnh dậy nó bị đả kích.
- Hoa Hoa tỷ, người phải đi rồi sao. Tỷ ở nơi nào vậy, sau này nếu được tiểu Thiên sẽ ghé thăm tỷ tỷ.
Khương Thiên đang phụ cha băng bó vết thương cho Nguyên Hạo vội vàng kêu lên. Dù mới gặp mặt không lâu nhưng Hoa Hoa rất có hảo cảm với cậu bé tiểu Thiên thuần khiết ngây thơ này, cô lưỡng lự suy nghĩ một chút rồi mỉm cười nhẹ nhàng đáp:
- Tỷ ở Linh Thiên môn thuộc Bích Vân quốc. Nếu sau này đệ có duyên đến được đó thì hãy đưa lệnh bài này ra sẽ gặp được tỷ.
Hoa Hoa lấy ra một lệnh bài bằng vàng có khắc một chữ Thiên đưa cho Khương Thiên. Sau đó nàng cúi xuống hôn lên trán cậu một cái rồi vụt biến mất.
- Tạm biệt Hoa Hoa tỷ, tỷ nhớ bảo trọng nha.
Khương Thiên cố gắng hét lớn vọng theo dù Hoa Hoa đã đi xa rồi. Gác xúc cảm chia ly lại, hai cha con Khương Thiên lại vội vàng kiểm tra tình trạng thương tích của Nguyên Hạo.
- Ông già, Hạo ca có vượt qua được không?
- Cha cũng không biết nữa tiểu Thiên. Cha cũng rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra cho Hạo nhi.
Khương Thượng trong lòng đau xót và đắng chát. Lão đã đặt niềm tin vào đứa con mới thu nhận này rất nhiều nhưng giờ nó sống chết chưa rõ. Thân làm cha người ta mà lão lại không bảo vệ cho nó được. Hai dòng lệ chảy dài trên má Khương Thượng, lão ôm lấy Nguyên Hạo gầm lên:
- Hạo nhi, là nghĩa phụ vô dụng không bảo vệ cho con được. Con yên tâm, nghĩa phụ nhất định phải cứu con bằng bất cứ giá nào. Nếu con mất hết tu vi thì tu luyện lại, không sao cả. Ta sẽ nhất định tăng tu vi mình lên để che chở cho hai nhi tử của mình.
- Lão cần tu luyện thì đúng rồi. Nói một cách phũ phàng, cỡ lão giờ đánh nhau với mấy tên ở Hắc Báo trại còn không được chứ nói gì bảo kê cho ai chứ. Yên tâm đi, tên não nhỏ này không chết được đâu. Bộ dạng hắn như bây giờ là ta tạo ra đó.
Tiểu Vô từ lúc nào đã hiện thân kế bên hai người Khương Thượng. Vẫn là bản tình ca "xài xể" đó nhưng lần này cha con lão lại cảm giác giống như là tiên âm vậy.
- Tiểu Vô ca ca, huynh nói thật chứ? Vậy là Nguyên Hạo ca ca không bị gì rồi. Đệ mừng quá.
- Hừm, sao ngươi không nói sớm chứ, làm hại ta lo lắng muốn chết.
Tiểu Thiên thì nhảy cẫng lên mừng rỡ trong khi Khương lão thì mặt mày đỏ chót vì ngại ngùng và kích động.
- Hừ, ta phải chắc chắn con mụ kia thật sự rời khỏi nơi nay rồi mới dám chui ra chứ.
Tiểu Vô tỏ vẻ bất mãn lắc đầu. Sau đó, nó tiến gần đền Nguyên Hạo rồi đặt một tay lên vị trí đan điền của hắn. Một điểm sáng nhỏ như hạt bụi truyền từ bàn tay vào trong cơ thể Nguyên Hạo khiến hắn co giật mạnh.
- Ổn định nào.
Một nguồn năng lượng như nước ấm truyền vào kinh mạch toàn thân giúp hắn ổn định trạng thái lại. Thấy mọi thứ đã ổn, Tiểu Vô bắt đầu rút tay lại rồi cười lớn đắc ý.
- Mọi chuyện tốt đẹp nha. Ta đã nói biện pháp này nhất định sẽ thành công mà hắc hắc.
- Khụ khụ
Nguyên Hạo giờ mới bắt đầu ho khan vài tiếng rồi tỉnh dậy. Hắn cảm giác giống như vừa mới cải tử hồi sinh vậy, thật đáng sợ. Còn chưa định thần lại thì Khương Thiên và Khương lão đã chạy đến túm chặt lấy hắn.
- Nguyên Hạo ca, huynh làm đệ sợ hết cả hồn. Ca có thấy chổ nào không ổn nữa không vậy?
- Hạo nhi, con tỉnh lại là tốt rồi. Cũng may là có Tiểu Vô cứu chữa cho con đấy.
Nguyên Hạo đang thấy tràn đầy ấm áp tình thân thì bỗng trợn mắt lên.
- Tiểu Vô cứu chữa cho con?
- Hắc hắc chứ ai vảo đây nữa. Ngươi không cần dập đầu khóc lóc cảm ơn đâu. Ta đây rất rộng lượng á.
Tiểu Vô khoác khoác tay tỏ vẻ hết sức cao thượng nhưng khuôn mặt thì cười híp cả mắt trông rất hèn mọn.
- Cảm ơn cái đầu ngươi, tiên sư cả nhà ngươi. Ngươi muốn giết chết ta à? Đã rút hết linh lực lẫn Hư Vô điểm ra khỏi cơ thể ta thì thôi còn đánh ta bầm dập đến nỗi hấp hối gần chết luôn là sao hả?
- Nông cạn, nếu không đánh ngươi bị thương thì làm sao con mụ kia tin là ngươi bị người khác sát hại chứ hả? Con ả đó là Nguyên Anh kỳ đó, không phải loại tôm tép gà mờ như ngươi đâu
Tiểu Vô dậm chân trợn mắt lên phản bác lại.
- Ta kháo, ngươi lấy hết tu vi của ta thì ta khác nào phàm nhân cơ chứ. Ngươi đánh một người trần như thế khác nào giết người hả.
- Khụ khụ, ta quên mất điểm ấy. Thì ngươi cứ coi như là rèn luyện mình một chút đi.
Móa, đánh người ta ói máu gãy xương là rèn luyện sao? Từ khi nào Tiểu Vô ngươi có đạo đức nghề nghiệp quá vậy, nói cứ như là tất cả vì tốt cho ta vậy. Nguyên Hạo tức giận đến run rẩy cả người, hắn muốn tiếp tục chửi tên vô lại này nhưng không nói nên lời. Cha con Khương Thượng bốn mắt nhìn nhau, thần sắc quái dị.
- Này ông già, chúng ta nên làm gì bây giờ?
- Khụ khụ, thôi cha con mình đi thống kê bảo tàng này đi. Cứ để hai người họ tâm tình với nhau là được.
Vừa dứt lời, hai người lập tức chạy nhanh ra một góc rồi ngồi mở mấy cái rương ra kiểm tra từng món trông rất nhiệt tình nha.
- Úi, toàn thân ta đau quá. Ngươi đã cứu ta tỉnh dậy sao không chữa thương cho ta luôn đi.
- Ngoại thương này ta không biết chữa đâu. Mà yên tâm đi, con mụ kia lúc nãy đã cho ngươi một viên đan dược chữa thương cao cấp đó. Đúng là Nguyên Anh kỳ có khác, thật là hào phóng nha. Mụ đó vừa ra tay đã xuất ngay ra Huyết Hoàn đan rồi. Cái này trị thương tốt lắm đó, lúc nãy ngươi bị ta phong bế nên chưa hấp thu. Bây giờ dược tính nó mới bắt đầu, ngươi mau đả tọa để chuyển hóa dược lực đi hắc hắc.
Đúng lúc này Nguyên Hạo cảm thấy toàn thân nóng rực như lửa đốt. Hắn vội ngồi xuống để điều tức và dẫn nhập dược lực lan tỏa khắp cơ thể. Không hổ là đan dược chữa thương của Nguyên Anh kỳ, chỉ sau một chum trà thì toàn bộ vết thương đã khép lại nhanh chóng. Căn bản thương thế Nguyên Hạo đã ổn định được bảy, tám phần rồi. Nhìn thấy Nguyên Hạo đã chữa trị xong, Tiểu Vô mới bỉu môi lên giọng nói:
- Sao rồi não nhỏ, có thấy tu vi mình vững chắc hơn không? Chính nhờ ta đánh cho cơ thể ngươi bị thương rồi nhờ vào đan dược cao cấp bồi bổ lại nên ngươi cứ tưởng gặp họa hóa ra là phúc phần đó. Ta khổ tâm vì ngươi suy nghĩ, ngươi lại nghi ngờ tấm lòng của ta sao. Nói cho ngươi biết Tiểu Vô ta rất là thuần khiết nha.
- Nguyên Anh thì có gì đáng sợ gì chứ? Ngươi sẽ nhanh chóng đạt được tu vi cấp độ đó thôi. Giờ thì lấy cái rương nhỏ đó lại đây để ta quan sát chút.
Nguyên Hạo nghe thế thì lập tức chạy đi ngay. Hắn vừa quay lưng thì Tiểu Vô bỗng nở một nụ cười quỷ dị. Nó giơ tay hút lấy một cái hộp bé xíu rồi vội cất đi ngay. Khi Nguyên Hạo quay lại thì mọi chuyện đã xong rồi.
- Đây ngươi xem thử coi có phát hiện gì không?
Nguyên Hạo lấy từ trong rương ra một tấm bản đồ cũ kỹ. Nhìn có vẻ nó làm bằng da dê nhưng cảm giác chạm vào rất đặc biệt. Nó giống như là còn sống vậy, hết sức trơn nhẵn và còn có hơi ấm nữa.
- Hắc hắc thì ra là thế. Ngươi mau cất nó vào rương đi, con mụ kia đến rồi. Bây giờ hãy nghe theo kế hoạch của ta thì bảo đảm ngươi sẽ an toàn.
Sau khi thu hồi ánh sáng bao quanh tấm bản đồ do mình phát ra, Tiểu Vô như phát hiện gì đó. Có điều kỳ lạ là nó quăng tấm bản đồ lại cho Nguyên Hạo một cách tùy ý cứ như vất một thứ vô dụng vậy. Do thời gian gấp gáp, Nguyên Hạo cũng không để tâm đến vấn đề đó mà chỉ tập trung nghe Tiểu Vô thì thầm to nhỏ gì đó.
---------
Bên ngoài lúc này Hoa Hoa đã đến trước bức tường ẩn giấu lối vào bảo khố, cô nhẹ nhàng liếc mắt một cái thì toàn bộ nổ tung tan tành. Sau vài hơi thở, Khói bụi tản ra để lộ ra thông đạo khá sâu và rộng.
- Chúng ta vào thôi, hai người cứ theo sát phía sau lưng ta là được.
Hoa Hoa ung dung dẫn đầu ba người đi vào bên trong thông đạo. Cô đã xác định kho tàng vẫn không có gì biến động nên tâm tình rất thong dong. Khi họ vừa bước vào đến kho tàng thì một cảnh tượng hãi hùng làm cả ba giật mình.
- Hạo ca
- Hạo nhi
Cha con Khương Thiên thần sắc hốt hoảng lao đến bên Nguyên Hạo đang nằm gục trên vũng máu. Hơi thở của hắn cực kỳ yếu ớt, sinh mệnh giống như đèn cầy trước gió. Hoa Hoa cau mày khó hiểu, rõ ràng lúc nãy khí tức tên nhóc này biến mất ở chỗ khác mà. Thế sao giờ lại bị thương nặng nằm ở nơi này chứ, không lẽ hắn bị bốn tên lúc nãy ra tay? Khá nghi vấn với tình huống trước mắt nhưng Hoa Hoa vẫn bước đến xem xét tình hình của Nguyên Hạo.
- Hừm, đan điền vẫn còn nguyên vẹn nhưng tại sao ta không dò xét ra tu vi, chẳng lẽ vì cạn kiệt và trọng thương mà dẫn đến ảnh hưởng nghiêm trọng đến căn cơ của hắn? Hơi thở mong manh như có như không, nếu chậm trễ thêm vài phút nữa ta e là đại la thần tiên xuống cũng không cứu nỗi hắn đâu.
Đánh giá thương thế của Nguyên Hạo xong, Hoa Hoa lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một viên đan dược rồi đưa Khương Thiên đút cho hắn uống.
- Gặp được bổn tiên cô ở đây xem như số tiểu tử này gặp may. Hai người các ngươi chăm sóc hắn đi, ta đi dạo một vòng để tìm kiếm vài thứ đây.
Vừa dứt lời, Hoa Hoa lạnh nhạt rảo bước đi đến chiếc hộp đựng tấm bản đồ ở phía góc xa. Trong mắt vị Nguyên Anh tiên tử này thì cô thấy mình đã hết sức rộng lượng rồi. Chỉ là những tên Ngưng Khí kỳ tán tu, lại là vô tình gặp nhau trên đường thế nhưng cô lại ra tay giúp đỡ bọn chúng nhiều như thế. Thậm chí đan dược chữa thương cấp cứu cũng lấy ra cho tên nhóc kia dùng, coi như trong linh giới này cũng hiếm gặp được người tốt bụng như vậy. Không chú ý đến ba người kia nữa, Hoa Hoa mở chiếc rương ra rồi kiểm tra kỹ lưỡng tấm bản đồ. Xác nhận đây là thứ mình tìm kiếm, cô bèn thu nó vào nhẫn trữ rồi quay người lại nói với cha con Khương Thượng:
- Đến lúc ta phải đi rồi, tất cả kho tàng này ta để lại cho các ngươi. Khương lão đầu, tu vi của người mới Ngưng Khí tầng một mà có vẻ tuổi tác không còn trẻ nữa. Ta khuyên ngươi hãy dùng số tài nguyên trong này mà tu luyện rồi tìm một tông môn nhỏ nào nương nhờ. Như vậy sẽ bảo đảm an toàn cho tiểu Thiên và tiểu tử kia. À, còn một việc nữa là lúc nãy ta kiểm tra thì thấy tên nhóc này do bị thương quá nặng nên tu vi đã mất sạch. Rất có thể căn cơ bị ảnh hưởng, cho dù sau này có tu luyện cũng không thể tiến xa được. Ngươi nên an ủi nó để tránh sau khi tỉnh dậy nó bị đả kích.
- Hoa Hoa tỷ, người phải đi rồi sao. Tỷ ở nơi nào vậy, sau này nếu được tiểu Thiên sẽ ghé thăm tỷ tỷ.
Khương Thiên đang phụ cha băng bó vết thương cho Nguyên Hạo vội vàng kêu lên. Dù mới gặp mặt không lâu nhưng Hoa Hoa rất có hảo cảm với cậu bé tiểu Thiên thuần khiết ngây thơ này, cô lưỡng lự suy nghĩ một chút rồi mỉm cười nhẹ nhàng đáp:
- Tỷ ở Linh Thiên môn thuộc Bích Vân quốc. Nếu sau này đệ có duyên đến được đó thì hãy đưa lệnh bài này ra sẽ gặp được tỷ.
Hoa Hoa lấy ra một lệnh bài bằng vàng có khắc một chữ Thiên đưa cho Khương Thiên. Sau đó nàng cúi xuống hôn lên trán cậu một cái rồi vụt biến mất.
- Tạm biệt Hoa Hoa tỷ, tỷ nhớ bảo trọng nha.
Khương Thiên cố gắng hét lớn vọng theo dù Hoa Hoa đã đi xa rồi. Gác xúc cảm chia ly lại, hai cha con Khương Thiên lại vội vàng kiểm tra tình trạng thương tích của Nguyên Hạo.
- Ông già, Hạo ca có vượt qua được không?
- Cha cũng không biết nữa tiểu Thiên. Cha cũng rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra cho Hạo nhi.
Khương Thượng trong lòng đau xót và đắng chát. Lão đã đặt niềm tin vào đứa con mới thu nhận này rất nhiều nhưng giờ nó sống chết chưa rõ. Thân làm cha người ta mà lão lại không bảo vệ cho nó được. Hai dòng lệ chảy dài trên má Khương Thượng, lão ôm lấy Nguyên Hạo gầm lên:
- Hạo nhi, là nghĩa phụ vô dụng không bảo vệ cho con được. Con yên tâm, nghĩa phụ nhất định phải cứu con bằng bất cứ giá nào. Nếu con mất hết tu vi thì tu luyện lại, không sao cả. Ta sẽ nhất định tăng tu vi mình lên để che chở cho hai nhi tử của mình.
- Lão cần tu luyện thì đúng rồi. Nói một cách phũ phàng, cỡ lão giờ đánh nhau với mấy tên ở Hắc Báo trại còn không được chứ nói gì bảo kê cho ai chứ. Yên tâm đi, tên não nhỏ này không chết được đâu. Bộ dạng hắn như bây giờ là ta tạo ra đó.
Tiểu Vô từ lúc nào đã hiện thân kế bên hai người Khương Thượng. Vẫn là bản tình ca "xài xể" đó nhưng lần này cha con lão lại cảm giác giống như là tiên âm vậy.
- Tiểu Vô ca ca, huynh nói thật chứ? Vậy là Nguyên Hạo ca ca không bị gì rồi. Đệ mừng quá.
- Hừm, sao ngươi không nói sớm chứ, làm hại ta lo lắng muốn chết.
Tiểu Thiên thì nhảy cẫng lên mừng rỡ trong khi Khương lão thì mặt mày đỏ chót vì ngại ngùng và kích động.
- Hừ, ta phải chắc chắn con mụ kia thật sự rời khỏi nơi nay rồi mới dám chui ra chứ.
Tiểu Vô tỏ vẻ bất mãn lắc đầu. Sau đó, nó tiến gần đền Nguyên Hạo rồi đặt một tay lên vị trí đan điền của hắn. Một điểm sáng nhỏ như hạt bụi truyền từ bàn tay vào trong cơ thể Nguyên Hạo khiến hắn co giật mạnh.
- Ổn định nào.
Một nguồn năng lượng như nước ấm truyền vào kinh mạch toàn thân giúp hắn ổn định trạng thái lại. Thấy mọi thứ đã ổn, Tiểu Vô bắt đầu rút tay lại rồi cười lớn đắc ý.
- Mọi chuyện tốt đẹp nha. Ta đã nói biện pháp này nhất định sẽ thành công mà hắc hắc.
- Khụ khụ
Nguyên Hạo giờ mới bắt đầu ho khan vài tiếng rồi tỉnh dậy. Hắn cảm giác giống như vừa mới cải tử hồi sinh vậy, thật đáng sợ. Còn chưa định thần lại thì Khương Thiên và Khương lão đã chạy đến túm chặt lấy hắn.
- Nguyên Hạo ca, huynh làm đệ sợ hết cả hồn. Ca có thấy chổ nào không ổn nữa không vậy?
- Hạo nhi, con tỉnh lại là tốt rồi. Cũng may là có Tiểu Vô cứu chữa cho con đấy.
Nguyên Hạo đang thấy tràn đầy ấm áp tình thân thì bỗng trợn mắt lên.
- Tiểu Vô cứu chữa cho con?
- Hắc hắc chứ ai vảo đây nữa. Ngươi không cần dập đầu khóc lóc cảm ơn đâu. Ta đây rất rộng lượng á.
Tiểu Vô khoác khoác tay tỏ vẻ hết sức cao thượng nhưng khuôn mặt thì cười híp cả mắt trông rất hèn mọn.
- Cảm ơn cái đầu ngươi, tiên sư cả nhà ngươi. Ngươi muốn giết chết ta à? Đã rút hết linh lực lẫn Hư Vô điểm ra khỏi cơ thể ta thì thôi còn đánh ta bầm dập đến nỗi hấp hối gần chết luôn là sao hả?
- Nông cạn, nếu không đánh ngươi bị thương thì làm sao con mụ kia tin là ngươi bị người khác sát hại chứ hả? Con ả đó là Nguyên Anh kỳ đó, không phải loại tôm tép gà mờ như ngươi đâu
Tiểu Vô dậm chân trợn mắt lên phản bác lại.
- Ta kháo, ngươi lấy hết tu vi của ta thì ta khác nào phàm nhân cơ chứ. Ngươi đánh một người trần như thế khác nào giết người hả.
- Khụ khụ, ta quên mất điểm ấy. Thì ngươi cứ coi như là rèn luyện mình một chút đi.
Móa, đánh người ta ói máu gãy xương là rèn luyện sao? Từ khi nào Tiểu Vô ngươi có đạo đức nghề nghiệp quá vậy, nói cứ như là tất cả vì tốt cho ta vậy. Nguyên Hạo tức giận đến run rẩy cả người, hắn muốn tiếp tục chửi tên vô lại này nhưng không nói nên lời. Cha con Khương Thượng bốn mắt nhìn nhau, thần sắc quái dị.
- Này ông già, chúng ta nên làm gì bây giờ?
- Khụ khụ, thôi cha con mình đi thống kê bảo tàng này đi. Cứ để hai người họ tâm tình với nhau là được.
Vừa dứt lời, hai người lập tức chạy nhanh ra một góc rồi ngồi mở mấy cái rương ra kiểm tra từng món trông rất nhiệt tình nha.
- Úi, toàn thân ta đau quá. Ngươi đã cứu ta tỉnh dậy sao không chữa thương cho ta luôn đi.
- Ngoại thương này ta không biết chữa đâu. Mà yên tâm đi, con mụ kia lúc nãy đã cho ngươi một viên đan dược chữa thương cao cấp đó. Đúng là Nguyên Anh kỳ có khác, thật là hào phóng nha. Mụ đó vừa ra tay đã xuất ngay ra Huyết Hoàn đan rồi. Cái này trị thương tốt lắm đó, lúc nãy ngươi bị ta phong bế nên chưa hấp thu. Bây giờ dược tính nó mới bắt đầu, ngươi mau đả tọa để chuyển hóa dược lực đi hắc hắc.
Đúng lúc này Nguyên Hạo cảm thấy toàn thân nóng rực như lửa đốt. Hắn vội ngồi xuống để điều tức và dẫn nhập dược lực lan tỏa khắp cơ thể. Không hổ là đan dược chữa thương của Nguyên Anh kỳ, chỉ sau một chum trà thì toàn bộ vết thương đã khép lại nhanh chóng. Căn bản thương thế Nguyên Hạo đã ổn định được bảy, tám phần rồi. Nhìn thấy Nguyên Hạo đã chữa trị xong, Tiểu Vô mới bỉu môi lên giọng nói:
- Sao rồi não nhỏ, có thấy tu vi mình vững chắc hơn không? Chính nhờ ta đánh cho cơ thể ngươi bị thương rồi nhờ vào đan dược cao cấp bồi bổ lại nên ngươi cứ tưởng gặp họa hóa ra là phúc phần đó. Ta khổ tâm vì ngươi suy nghĩ, ngươi lại nghi ngờ tấm lòng của ta sao. Nói cho ngươi biết Tiểu Vô ta rất là thuần khiết nha.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook