Hư Lộ
-
Chương 182: Bí mật trong Tàng Kinh Các (Thượng) - Nguy hiểm phá trận
- Hắc hắc, xem ra trình độ trận đạo của tiểu tử ngươi tiến bộ không ít nha. Ta cũng cảm ứng được huyễn trận này nhưng muốn để ngươi tự thân phát hiện ra mới có tính chất rèn luyện.
Tiếng cười gian trá của Tiểu Vô lại vang lên, với khả năng của nó thì việc sớm nhận ra sự hiện diện của trận pháp cũng không có gì lạ. Một trận pháp sư tinh tế hoàn toàn không khó có thể phát giác ra trận pháp được thiết kế xung quanh mình. Vấn đề ở chỗ nhìn ra và phá trận là hai khái niệm khác nhau, rất nhiều người có thể phát hiện ra mình bị vây trong trận pháp nhưng vô lực hóa giải.
- Huyễn trận bên trong Tàng Kinh Các đệ tứ tầng rất kỳ diệu, bản thân ta cũng không biết cách phá trận. Chỉ là theo suy đoán, nơi đó đặt năm quyển công pháp ngũ hành ắt phải có huyền cơ gì trong đó. Tất nhiên, không thể đơn giản là hợp lực năm người tu ngũ hành thuộc tính là có thể mở ra. Nếu chỉ bình thường như vậy, Hắc Diện Tông bao nhiêu kỳ nhân, đại năng đã sớm phá giải rồi, cái trận pháp đó đâu tồn tại đến ngày hôm nay.
Sờ sờ cằm của mình, Nguyên Hạo nhàn nhạt phân tích. Thật ra hắn cũng nghĩ đến tình huống cao tầng tông môn dựng nên huyễn trận để thử thách đệ tử của mình. Nhưng từ miệng Vân Nhi hắn nghe được thì Tàng Kinh Các này dường như tồn tại từ hàng trăm, thậm chí hàng ngàn năm. Mà huyễn trận này cấp bậc ít nhất là tứ phẩm, thuộc về hàng ngũ đại sư thiết kế, làm sao một đệ tử bình thường có thể phá giải được. Đây chẳng phải trêu người hay sao? Vậy thì đáp án hợp lí nhất ở đây là chủ nhân của trận pháp chỉ đợi chờ người hữu duyên đến phá giải. Và chìa khóa gợi ý chính là những ngọc giản được đặt ở tầng bốn Tàng Kinh Các.
- Ồ, đó cũng có thể là hướng đi đúng hắc hắc. Ta không rành về trận đạo, tiểu tử ngươi cứ tùy ý đi nhé.
Tiểu Vô thâm ý chốt một câu rồi lại im bặt, chuyện này diễn ra khá thường xuyên nên Nguyên Hạo cũng không quá để ý. Hắn thừa biết tên tiểu quỷ kia muốn hắn tự trưởng thành, không lệ thuộc vào nó nên mới làm thái độ như vậy. "Vô chinh bất tín", Nguyên Hạo rất tâm đắc câu nói này, nên hắn không e ngại dấn thân, một mình tự lực đạp lên khó khăn mà tiến lên.
- Trước tiên phải xem làm sao có thể tu luyện ngũ hành đồng quy mới được.
Do linh thạch tiêu hao quá nhiều sau đợt bế quan lần trước, nên Nguyên Hạo cũng chỉ đành chấp nhận thuê một mật thất loại bình thường để tu luyện. Dù sao thì lần này hắn cũng không có ý định luyện đan nên không cần thiết phải dùng đến cao cấp mật thất. Bấy giờ, hắn mới phát hiện ra sự tình khó khăn là không biết phải tu luyện ngũ hành công pháp như thế nào. Tu luyện từng cái hay sao? Thứ tự tu luyện là gì? Cười khổ một tiếng, Nguyên Hạo định hỏi thăm Tiểu Vô thì chợt một luồng thông tin xuất hiện trong đại não của hắn.
"Ngũ hành đồng quy thuật, đồng thời phân thần làm năm thể độc lập, nhất tâm ngũ dụng. Duy trì tiến độ cả năm công pháp như nhau, bất kỳ sai sót nào cũng sẽ khiến cho quá trình đồng quy bị phá vỡ, tổn thương nguyên khí."
Đọc xong nội dung vừa hiện, sắc mặt Nguyên Hạo trở nên ngưng trọng. Tuy hắn tự phụ linh hồn lực của mình mạnh mẽ hơn xa tu sĩ cùng cấp nhưng việc nhất tâm ngũ dụng vô cùng phức tạp. Chẳng những phải cùng lúc vận dụng năm công pháp tu luyện mà còn phải đảm bảo tiến độ như nhau. Yêu cầu này thật không thể tưởng tượng nổi, quá khắt khe rồi.
- Trước tiên phải ổn định tâm thần, việc này không thể vội vàng được.
Dục tốc bất đạt, Nguyên Hạo nghĩ đến hậu phả khi thất bại càng làm hắn tỏ ra cẩn trọng hơn. Bắt đầu nhắm mắt điều tức, hắn rất nhanh rơi vào trạng thái tĩnh tâm, không còn cảm giác gì với ngoại cảnh nữa. Sau một ngày một đêm chìm trong vong ngã, Nguyên Hạo mới từ từ mở mắt ra. Đôi mắt hắn vô cùng trong sáng, bình lặng, tựa như không nhiễm tí bụi trần nào. Giờ phút này, tinh lực hắn đã ở trạng thái tốt nhất, có thể bắt đầu tu luyện ngũ hành công pháp. Dù vậy, Nguyên Hạo vẫn diễn luyện năm loại công pháp một lần nữa trong đầu. Sau khi xác định không có khúc mắc gì nữa hắn mới thở ra một hơi, hai tay bắt quyết, linh hồn lực bàng bạc tràn ra.
- Không nghĩ đến tên tiểu tử này làm việc cẩn thận hơn mấy lão bất tử sống ngàn năm nữa hắc hắc. Vốn cho rằng hắn không kìm được xúc động muốn thử nghiệm tu luyện ngay, lúc đó sẽ ăn vài quả đắng nhớ đời. Tốt, trưởng thành sớm thì mới hi vọng bước qua được chông gai trên con đường tương lai. Con đường của hắn còn rất dài, rất rất dài.
Bên trong không gian riêng của mình, Tiểu Vô vẫn luôn theo dõi từng hành động của vị thân chủ mình. Nhìn thấy Nguyên Hạo thành thục hơn nhiều, nó nở một nụ cười khẽ hài lòng. Không biết trải qua bao nhiêu tế nguyệt, kẻ được Hư Lộ lựa chọn mới xuất hiện. Trách nhiệm của nó chính là phò trợ tên thiếu niên này, cũng là định mệnh của Hư Vô linh căn.
Dựa theo công pháp của ngũ hành thuộc tính, Nguyên Hạo bắt đầu theo lộ tuyến ghi chép mà vận công. Phải phân tâm ra cùng lúc tu luyện năm công pháp tiêu hao linh hồn lực rất nhiều, lại đòi hỏi sự tập trung cao độ nên hắn không chút sao lãng khắc nào. Có thể thấy được từng giọt mồ hôi chảy ướt cả khuôn mặt hao gầy của hắn. Khoảng nửa canh giờ sau xung quanh Nguyên Hạo lúc này đang có năm vòng xoáy màu sắc khác nhau hình thành. Tốc độ vận chuyển của chúng khá chậm chạp nhưng phối hợp đều rất đồng đều.
Kiểu tu luyện căng như dây đàn được duy trì suốt một tuần lễ, khi mà một đồ án hình ngôi sao năm cạnh hiện lên. Lấy vị trí đan điền của Nguyên Hạo làm trung tâm, năm vòng xoáy không ngừng dung nhập một cách từ từ. Để có thể duy trì được trạng thái của mình, hắn đã phải không ngừng dựa vào đan dược hỗ trợ. Ngoài ra Hư Vô Điểm cũng không ngừng cung cấp linh lực để việc vận chuyển công pháp không bị đứt đoạn. Do linh hồn lực tiêu hao nhiều hơn đan dược bồi bổ nên thần sắc của Nguyên Hạo trông cực kỳ uể oải, nhưng đôi mắt hắn vẫn toát lên vẻ kiên định, không có một ý tứ nào bỏ cuộc. Đến khi nào đồ án ngũ sắc ở giữa hoàn thiện, cũng chính là lúc bước khó khăn nhất của ngũ hành đồng quy được vượt qua.
"Ầm ầm"
Từng tiếng động lớn nổ lớn bên mật thất vào ngày thứ mười. Nhờ có kiến tạo trận pháp cách âm và ngăn trở linh lực dao động nên tu sĩ bên ngoài không phát hiện ra dị trạng. Tất nhiên vẫn có rung động nhẹ truyền ra, nếu mấy lão quái vật tu vi cao thâm dò xét nhất định sẽ phát hiện ra sự khác biệt trong đó. Đáng tiếc bình thường chả có ai rảnh rỗi đem thần thức giám thị thường xuyên bên trong tông môn cả.
- Phù
Thở ra một ngụm trọc khí, Nguyên Hạo thu công lại và bước ra khỏi mật thất của mình. Hiện tại, hắn vẫn chưa tiếp tục bước tiếp theo của ngũ hành đồng quy vì e sợ kinh động đến cao tầng tông môn. Việc cần làm bây giờ là mau chóng thử nghiệm xem có thể hóa giải huyễn trận ở Tàng Kinh Các không. Háo hức muốn kiểm chứng suy đoán của mình, hắn liền sải bước hướng về nơi ở của cô bé Hòa Vân Nhi.
Vừa nhìn thấy thiếu niên cao gầy với nụ cười ấm áp xuất hiện, cô bé Vân Nhi liền phóng như bay ra khỏi tiểu viện của mình, chu cái môi nhỏ trái xoan hờn dỗi nói:
- Nguyên Hạo ca, huynh xấu làm. Vân Nhi đợi huynh cả mười ngày không thấy bóng dáng, tưởng huynh không muốn chơi với muội nữa.
- Haha, tiểu Vân Nhi đang yêu như vậy, ai ai cũng quý mến, làm sao huynh có thể nghỉ chơi muội ra được. Mấy hôm nay ca ca bận bế quan, vừa mới ra ngoài đã đi tìm muội liền đó.
Nguyên Hạo nhìn thấy bộ dáng dễ thương của cô nhóc thì không nhịn được cười lớn trả lời. Sau đó, hai anh em trò chuyện rôm rả, mười phần vui vẻ, rồi cùng nhau trở lại Tàng Kinh Các. Nhận ra khuôn mặt quen thuộc của tên đệ tử đi cùng với Vân Nhi, lão giả quản lí lần này không hỏi han câu nào mà cứ ngủ gà ngủ gật như không biết gì. Nhìn cảnh lão chìm vào mộng đẹp đến chảy cả nước dãi, Nguyên Hạo cũng chỉ biết nhịn cười, lặng lẽ không tiếng động đi lên cầu thang. Khi đến tầng ba, Nguyên Hạo không buồn liếc nhìn mà một mạch đi thẳng lên tầng bốn, khiến cho cô bé Vân Nhi khó hiểu.
- Nguyên Hạo ca, tầng bốn không phải huynh đã xem rồi sao?
- Vân Nhi, muội ở lại tầng ba canh chừng giúp huynh một lát nhé. Đừng cho người khác lên trên, một chút xong việc huynh sẽ có quà cho muội.
Nguyên Hạo xoay người dặn dò cô bé một câu rồi lấy một vài món đồ chơi mà hắn chuẩn bị sẵn. Y như rằng, mặc dù không biết vị ca ca kia tính làm gì, nhưng tính ham chơi trỗi dậy nên Vân Nhi vỗ vỗ lên bộ ngực nhỏ của mình cam đoan sẽ thủ chặt nơi này, một con ruồi cũng không cho lọt qua. Lúc này, Nguyên Hạo mới cảm thấy yên tâm một mình xông lên tầng bốn.
- Phải xác minh huyễn trận này lại kỹ càng thêm một lần. Trận pháp cấp bậc đại sư nếu có gì sơ sót ta sẽ lãnh đủ.
Vốn tính cẩn thận, Nguyên Hạo lại bỏ thời gian ra xem xét mọi ngóc ngách xem mình có bỏ sót điều gì không. Đến khi an tâm hơn một chút, hắn mới bắt đầu thử phá trận.
Đầu tiên, Nguyên Hạo chậm rãi vận dụng khả năng của ngũ hành đồng quy từng chút phát tán ra không khí xung quanh. Ánh sáng ngũ hành phát ra từ trong cơ thể cũng theo đó mà lan tỏa khắp một góc phòng nhìn hết sức bắt mắt. Tuy nhiên, vài phút trôi qua huyễn trận vẫn không có dấu hiệu gì lay động cả, làm cho hắn phải nhíu mày lo lắng.
- Xem ra uy lực xa xa vẫn chưa đủ, cần phải tăng thêm nữa.
Không cần phải thăm dò nữa, Nguyên Hạo nghiến răng đẩy mạnh linh lực vận chuyển, màu sắc ngũ hành trở nên chói lóa, cả đệ tứ lầu rực sáng lên. Bên trong đan điền của hắn, đồ ắn hình sao ngũ sắc dần dần mờ ảo hiển hiện ra. Ngay thời điểm này, không khí chợt ba động, tận trong vô hình có một luồng năng lượng kỳ lạ tập trung tại đồ án. Tiếp theo đó, một lực hút không biết từ đâu mạnh mẽ rút lấy rút để ngũ hành linh lực. Trước sức mạnh của hấp lực này, Nguyên Hạo cũng vô phương chống đỡ, hắn có thể thấy đồ án của mình đang lóe sáng dữ dội nhưng lại mờ dần đi. Xem ra cái huyễn trận này thật sự chỉ có linh lực ngũ hành đồng quy mới có thể dẫn phát dị tượng này của nó xuất hiện.
"Xoet xoẹt"
Hấp lực điên cuồng cắn xé ngũ hành linh lực của hắn giống như một con hổ đói lâu ngày. Ngoại trừ việc duy trì được sự cân bằng để ngũ hành hoa văn đồ án không mất đi, Nguyên Hạo chỉ có thể thúc giục Hư Vô Điểm tuôn trào linh lực ra để bù khuyết vào chỗ mất đi. Nhưng dù gì thì dự trữ của Hư Vô Điểm cũng có hạn, mà hấp lực kia lại không có dấu hiệu lui đi. Cuộc giằng co cứ tiếp diễn như vậy cho đến khi cái đồ án ngũ hành gần như thất sắc, ảm đạm thì hấp lực kia mới yếu dần đi. Sắc Mặt Nguyên Hạo lúc này cũng trắng bệch, nếu như còn chịu đựng thêm một khoảng thời gian nữa, e rằng hắn đã bị hút đến cạn kiệt linh lực mà vong mạng rồi. Cảm giác như vừa dạo qua một vòng quỷ môn quan trở về, hắn thấy cổ họng mình khô rát, tay chân có chút run rẩy, ngực thở phập phồng loạn nhịp.
- Cuối cùng cũng vượt qua được, thật là kinh khủng quá. Sau này ta tuyệt đối không dám liều lĩnh phá trận khi chưa nắm chắc nữa.
Sau khi hoàn hồn lại, Nguyên Hạo thấy phía trước mình khung cảnh bắt đầu thay đổi. Vách tường trống trơn lại huyễn hóa trở thành một nơi thờ tự. Có bức tranh họa hình một vị tiên nhân râu tóc bạc phơ, một cái bồ đoàn đặt trước bức tranh cùng với một lư hương vẫn đang cháy. Ngắm nhìn bức họa một lát, Nguyên Hạo bèn quỳ xuống bồ đoàn cúi người vái bức tranh một lạy. Ngay khi hắn vừa ngước đầu lên, bức tranh như trở nên sinh động, một tiếng cười sảng khoái tràn vào thính giác của hắn.
- Hahaha, đã bao nhiêu năm trôi qua, cuối cùng lão phu cũng đã đợi được người hữu duyên đến nơi này.
Tiếng cười gian trá của Tiểu Vô lại vang lên, với khả năng của nó thì việc sớm nhận ra sự hiện diện của trận pháp cũng không có gì lạ. Một trận pháp sư tinh tế hoàn toàn không khó có thể phát giác ra trận pháp được thiết kế xung quanh mình. Vấn đề ở chỗ nhìn ra và phá trận là hai khái niệm khác nhau, rất nhiều người có thể phát hiện ra mình bị vây trong trận pháp nhưng vô lực hóa giải.
- Huyễn trận bên trong Tàng Kinh Các đệ tứ tầng rất kỳ diệu, bản thân ta cũng không biết cách phá trận. Chỉ là theo suy đoán, nơi đó đặt năm quyển công pháp ngũ hành ắt phải có huyền cơ gì trong đó. Tất nhiên, không thể đơn giản là hợp lực năm người tu ngũ hành thuộc tính là có thể mở ra. Nếu chỉ bình thường như vậy, Hắc Diện Tông bao nhiêu kỳ nhân, đại năng đã sớm phá giải rồi, cái trận pháp đó đâu tồn tại đến ngày hôm nay.
Sờ sờ cằm của mình, Nguyên Hạo nhàn nhạt phân tích. Thật ra hắn cũng nghĩ đến tình huống cao tầng tông môn dựng nên huyễn trận để thử thách đệ tử của mình. Nhưng từ miệng Vân Nhi hắn nghe được thì Tàng Kinh Các này dường như tồn tại từ hàng trăm, thậm chí hàng ngàn năm. Mà huyễn trận này cấp bậc ít nhất là tứ phẩm, thuộc về hàng ngũ đại sư thiết kế, làm sao một đệ tử bình thường có thể phá giải được. Đây chẳng phải trêu người hay sao? Vậy thì đáp án hợp lí nhất ở đây là chủ nhân của trận pháp chỉ đợi chờ người hữu duyên đến phá giải. Và chìa khóa gợi ý chính là những ngọc giản được đặt ở tầng bốn Tàng Kinh Các.
- Ồ, đó cũng có thể là hướng đi đúng hắc hắc. Ta không rành về trận đạo, tiểu tử ngươi cứ tùy ý đi nhé.
Tiểu Vô thâm ý chốt một câu rồi lại im bặt, chuyện này diễn ra khá thường xuyên nên Nguyên Hạo cũng không quá để ý. Hắn thừa biết tên tiểu quỷ kia muốn hắn tự trưởng thành, không lệ thuộc vào nó nên mới làm thái độ như vậy. "Vô chinh bất tín", Nguyên Hạo rất tâm đắc câu nói này, nên hắn không e ngại dấn thân, một mình tự lực đạp lên khó khăn mà tiến lên.
- Trước tiên phải xem làm sao có thể tu luyện ngũ hành đồng quy mới được.
Do linh thạch tiêu hao quá nhiều sau đợt bế quan lần trước, nên Nguyên Hạo cũng chỉ đành chấp nhận thuê một mật thất loại bình thường để tu luyện. Dù sao thì lần này hắn cũng không có ý định luyện đan nên không cần thiết phải dùng đến cao cấp mật thất. Bấy giờ, hắn mới phát hiện ra sự tình khó khăn là không biết phải tu luyện ngũ hành công pháp như thế nào. Tu luyện từng cái hay sao? Thứ tự tu luyện là gì? Cười khổ một tiếng, Nguyên Hạo định hỏi thăm Tiểu Vô thì chợt một luồng thông tin xuất hiện trong đại não của hắn.
"Ngũ hành đồng quy thuật, đồng thời phân thần làm năm thể độc lập, nhất tâm ngũ dụng. Duy trì tiến độ cả năm công pháp như nhau, bất kỳ sai sót nào cũng sẽ khiến cho quá trình đồng quy bị phá vỡ, tổn thương nguyên khí."
Đọc xong nội dung vừa hiện, sắc mặt Nguyên Hạo trở nên ngưng trọng. Tuy hắn tự phụ linh hồn lực của mình mạnh mẽ hơn xa tu sĩ cùng cấp nhưng việc nhất tâm ngũ dụng vô cùng phức tạp. Chẳng những phải cùng lúc vận dụng năm công pháp tu luyện mà còn phải đảm bảo tiến độ như nhau. Yêu cầu này thật không thể tưởng tượng nổi, quá khắt khe rồi.
- Trước tiên phải ổn định tâm thần, việc này không thể vội vàng được.
Dục tốc bất đạt, Nguyên Hạo nghĩ đến hậu phả khi thất bại càng làm hắn tỏ ra cẩn trọng hơn. Bắt đầu nhắm mắt điều tức, hắn rất nhanh rơi vào trạng thái tĩnh tâm, không còn cảm giác gì với ngoại cảnh nữa. Sau một ngày một đêm chìm trong vong ngã, Nguyên Hạo mới từ từ mở mắt ra. Đôi mắt hắn vô cùng trong sáng, bình lặng, tựa như không nhiễm tí bụi trần nào. Giờ phút này, tinh lực hắn đã ở trạng thái tốt nhất, có thể bắt đầu tu luyện ngũ hành công pháp. Dù vậy, Nguyên Hạo vẫn diễn luyện năm loại công pháp một lần nữa trong đầu. Sau khi xác định không có khúc mắc gì nữa hắn mới thở ra một hơi, hai tay bắt quyết, linh hồn lực bàng bạc tràn ra.
- Không nghĩ đến tên tiểu tử này làm việc cẩn thận hơn mấy lão bất tử sống ngàn năm nữa hắc hắc. Vốn cho rằng hắn không kìm được xúc động muốn thử nghiệm tu luyện ngay, lúc đó sẽ ăn vài quả đắng nhớ đời. Tốt, trưởng thành sớm thì mới hi vọng bước qua được chông gai trên con đường tương lai. Con đường của hắn còn rất dài, rất rất dài.
Bên trong không gian riêng của mình, Tiểu Vô vẫn luôn theo dõi từng hành động của vị thân chủ mình. Nhìn thấy Nguyên Hạo thành thục hơn nhiều, nó nở một nụ cười khẽ hài lòng. Không biết trải qua bao nhiêu tế nguyệt, kẻ được Hư Lộ lựa chọn mới xuất hiện. Trách nhiệm của nó chính là phò trợ tên thiếu niên này, cũng là định mệnh của Hư Vô linh căn.
Dựa theo công pháp của ngũ hành thuộc tính, Nguyên Hạo bắt đầu theo lộ tuyến ghi chép mà vận công. Phải phân tâm ra cùng lúc tu luyện năm công pháp tiêu hao linh hồn lực rất nhiều, lại đòi hỏi sự tập trung cao độ nên hắn không chút sao lãng khắc nào. Có thể thấy được từng giọt mồ hôi chảy ướt cả khuôn mặt hao gầy của hắn. Khoảng nửa canh giờ sau xung quanh Nguyên Hạo lúc này đang có năm vòng xoáy màu sắc khác nhau hình thành. Tốc độ vận chuyển của chúng khá chậm chạp nhưng phối hợp đều rất đồng đều.
Kiểu tu luyện căng như dây đàn được duy trì suốt một tuần lễ, khi mà một đồ án hình ngôi sao năm cạnh hiện lên. Lấy vị trí đan điền của Nguyên Hạo làm trung tâm, năm vòng xoáy không ngừng dung nhập một cách từ từ. Để có thể duy trì được trạng thái của mình, hắn đã phải không ngừng dựa vào đan dược hỗ trợ. Ngoài ra Hư Vô Điểm cũng không ngừng cung cấp linh lực để việc vận chuyển công pháp không bị đứt đoạn. Do linh hồn lực tiêu hao nhiều hơn đan dược bồi bổ nên thần sắc của Nguyên Hạo trông cực kỳ uể oải, nhưng đôi mắt hắn vẫn toát lên vẻ kiên định, không có một ý tứ nào bỏ cuộc. Đến khi nào đồ án ngũ sắc ở giữa hoàn thiện, cũng chính là lúc bước khó khăn nhất của ngũ hành đồng quy được vượt qua.
"Ầm ầm"
Từng tiếng động lớn nổ lớn bên mật thất vào ngày thứ mười. Nhờ có kiến tạo trận pháp cách âm và ngăn trở linh lực dao động nên tu sĩ bên ngoài không phát hiện ra dị trạng. Tất nhiên vẫn có rung động nhẹ truyền ra, nếu mấy lão quái vật tu vi cao thâm dò xét nhất định sẽ phát hiện ra sự khác biệt trong đó. Đáng tiếc bình thường chả có ai rảnh rỗi đem thần thức giám thị thường xuyên bên trong tông môn cả.
- Phù
Thở ra một ngụm trọc khí, Nguyên Hạo thu công lại và bước ra khỏi mật thất của mình. Hiện tại, hắn vẫn chưa tiếp tục bước tiếp theo của ngũ hành đồng quy vì e sợ kinh động đến cao tầng tông môn. Việc cần làm bây giờ là mau chóng thử nghiệm xem có thể hóa giải huyễn trận ở Tàng Kinh Các không. Háo hức muốn kiểm chứng suy đoán của mình, hắn liền sải bước hướng về nơi ở của cô bé Hòa Vân Nhi.
Vừa nhìn thấy thiếu niên cao gầy với nụ cười ấm áp xuất hiện, cô bé Vân Nhi liền phóng như bay ra khỏi tiểu viện của mình, chu cái môi nhỏ trái xoan hờn dỗi nói:
- Nguyên Hạo ca, huynh xấu làm. Vân Nhi đợi huynh cả mười ngày không thấy bóng dáng, tưởng huynh không muốn chơi với muội nữa.
- Haha, tiểu Vân Nhi đang yêu như vậy, ai ai cũng quý mến, làm sao huynh có thể nghỉ chơi muội ra được. Mấy hôm nay ca ca bận bế quan, vừa mới ra ngoài đã đi tìm muội liền đó.
Nguyên Hạo nhìn thấy bộ dáng dễ thương của cô nhóc thì không nhịn được cười lớn trả lời. Sau đó, hai anh em trò chuyện rôm rả, mười phần vui vẻ, rồi cùng nhau trở lại Tàng Kinh Các. Nhận ra khuôn mặt quen thuộc của tên đệ tử đi cùng với Vân Nhi, lão giả quản lí lần này không hỏi han câu nào mà cứ ngủ gà ngủ gật như không biết gì. Nhìn cảnh lão chìm vào mộng đẹp đến chảy cả nước dãi, Nguyên Hạo cũng chỉ biết nhịn cười, lặng lẽ không tiếng động đi lên cầu thang. Khi đến tầng ba, Nguyên Hạo không buồn liếc nhìn mà một mạch đi thẳng lên tầng bốn, khiến cho cô bé Vân Nhi khó hiểu.
- Nguyên Hạo ca, tầng bốn không phải huynh đã xem rồi sao?
- Vân Nhi, muội ở lại tầng ba canh chừng giúp huynh một lát nhé. Đừng cho người khác lên trên, một chút xong việc huynh sẽ có quà cho muội.
Nguyên Hạo xoay người dặn dò cô bé một câu rồi lấy một vài món đồ chơi mà hắn chuẩn bị sẵn. Y như rằng, mặc dù không biết vị ca ca kia tính làm gì, nhưng tính ham chơi trỗi dậy nên Vân Nhi vỗ vỗ lên bộ ngực nhỏ của mình cam đoan sẽ thủ chặt nơi này, một con ruồi cũng không cho lọt qua. Lúc này, Nguyên Hạo mới cảm thấy yên tâm một mình xông lên tầng bốn.
- Phải xác minh huyễn trận này lại kỹ càng thêm một lần. Trận pháp cấp bậc đại sư nếu có gì sơ sót ta sẽ lãnh đủ.
Vốn tính cẩn thận, Nguyên Hạo lại bỏ thời gian ra xem xét mọi ngóc ngách xem mình có bỏ sót điều gì không. Đến khi an tâm hơn một chút, hắn mới bắt đầu thử phá trận.
Đầu tiên, Nguyên Hạo chậm rãi vận dụng khả năng của ngũ hành đồng quy từng chút phát tán ra không khí xung quanh. Ánh sáng ngũ hành phát ra từ trong cơ thể cũng theo đó mà lan tỏa khắp một góc phòng nhìn hết sức bắt mắt. Tuy nhiên, vài phút trôi qua huyễn trận vẫn không có dấu hiệu gì lay động cả, làm cho hắn phải nhíu mày lo lắng.
- Xem ra uy lực xa xa vẫn chưa đủ, cần phải tăng thêm nữa.
Không cần phải thăm dò nữa, Nguyên Hạo nghiến răng đẩy mạnh linh lực vận chuyển, màu sắc ngũ hành trở nên chói lóa, cả đệ tứ lầu rực sáng lên. Bên trong đan điền của hắn, đồ ắn hình sao ngũ sắc dần dần mờ ảo hiển hiện ra. Ngay thời điểm này, không khí chợt ba động, tận trong vô hình có một luồng năng lượng kỳ lạ tập trung tại đồ án. Tiếp theo đó, một lực hút không biết từ đâu mạnh mẽ rút lấy rút để ngũ hành linh lực. Trước sức mạnh của hấp lực này, Nguyên Hạo cũng vô phương chống đỡ, hắn có thể thấy đồ án của mình đang lóe sáng dữ dội nhưng lại mờ dần đi. Xem ra cái huyễn trận này thật sự chỉ có linh lực ngũ hành đồng quy mới có thể dẫn phát dị tượng này của nó xuất hiện.
"Xoet xoẹt"
Hấp lực điên cuồng cắn xé ngũ hành linh lực của hắn giống như một con hổ đói lâu ngày. Ngoại trừ việc duy trì được sự cân bằng để ngũ hành hoa văn đồ án không mất đi, Nguyên Hạo chỉ có thể thúc giục Hư Vô Điểm tuôn trào linh lực ra để bù khuyết vào chỗ mất đi. Nhưng dù gì thì dự trữ của Hư Vô Điểm cũng có hạn, mà hấp lực kia lại không có dấu hiệu lui đi. Cuộc giằng co cứ tiếp diễn như vậy cho đến khi cái đồ án ngũ hành gần như thất sắc, ảm đạm thì hấp lực kia mới yếu dần đi. Sắc Mặt Nguyên Hạo lúc này cũng trắng bệch, nếu như còn chịu đựng thêm một khoảng thời gian nữa, e rằng hắn đã bị hút đến cạn kiệt linh lực mà vong mạng rồi. Cảm giác như vừa dạo qua một vòng quỷ môn quan trở về, hắn thấy cổ họng mình khô rát, tay chân có chút run rẩy, ngực thở phập phồng loạn nhịp.
- Cuối cùng cũng vượt qua được, thật là kinh khủng quá. Sau này ta tuyệt đối không dám liều lĩnh phá trận khi chưa nắm chắc nữa.
Sau khi hoàn hồn lại, Nguyên Hạo thấy phía trước mình khung cảnh bắt đầu thay đổi. Vách tường trống trơn lại huyễn hóa trở thành một nơi thờ tự. Có bức tranh họa hình một vị tiên nhân râu tóc bạc phơ, một cái bồ đoàn đặt trước bức tranh cùng với một lư hương vẫn đang cháy. Ngắm nhìn bức họa một lát, Nguyên Hạo bèn quỳ xuống bồ đoàn cúi người vái bức tranh một lạy. Ngay khi hắn vừa ngước đầu lên, bức tranh như trở nên sinh động, một tiếng cười sảng khoái tràn vào thính giác của hắn.
- Hahaha, đã bao nhiêu năm trôi qua, cuối cùng lão phu cũng đã đợi được người hữu duyên đến nơi này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook