Hư Lộ
-
Chương 157: Hồi phục và đột phá
"Xoẹt xoẹt"
Quả cầu đen vừa va chạm với con lục xà thì một cảnh tưởng tượng hãi hùng bắt đầu diễn ra. Bất kỳ phần thân thể nào của con rắn khổng lồ khi tiếp xúc với quả cầu đều bị xói mòn thành hư vô. Cứ thế quả cầu không nhanh không chậm nuốt chửng con yêu thú một cách nhẹ nhàng mà không hề trở ngại gì cả. Thấy sủng thú của mình gặp nguy hiểm, tên thuần thú sư vội ra hiệu cho nó bỏ chạy. Nhưng quái lạ thay con rắn khổng lồ trừ kêu thét lên vùng vẫy thì vẫn không cách nào chạy thoát được. Cái thứ ghê tởm kia tựa như dính chặt vào nó, không tách rời ra được.
- Khốn kiếp, mau thả Tiểu Xà của ta ra.
Tên thuần thú sư tức giận gầm lên, gã vung tay lên. Tức thì một đoàn hỏa diễm bao lấy quả cầu màu đen, cố gắng ra sức thiêu đốt nó. Hỏa diễm này của gã bình thường có thể thiêu rụi bất kỳ tên Trúc Cơ xấu xố nào, đang tiếc hôm nay nó gặp phải một đối thủ quá khó xơi. Chỉ vài phút sau, ngọn lửa bắt đầu nhạt dần đi, từng tiếng xèo xèo dội ra khiến cho cơ mặt tên thuần thú sư hơi run rẩy. Đến cuối cùng thì ngọn lửa hoàn toàn bị quả cầu thôn phệ không còn một miếng khói nữa là.
"Ek ek"
Tiếng thét của con rắn lại vang lên trong tuyệt vọng, nó hiểu rằng chủ nhân nó cũng bất lực trong việc cứu giúp nó rồi. Không lâu sau đó, toàn bộ con rắn khổng lồ vừa mới hiện hữu chỉ còn là ký ức, nó đã hoàn toàn bị quả cầu nhỏ như trái dừa kia nuốt chửng không chừa lại gì. Tên thuần thú sư bấy giờ mồ hôi lạnh đổ như mưa, toàn thân gã run rẩy, sắc mặt không còn chút máu. Từ đó đến giờ gã chưa từng thấy cái vũ kỹ nào biến thái đến thế, có thể dễ dàng nuốt gọn một con yêu thú nhị phẩm mà không vấp phải khó khăn gì cả.
"Véo"
Quả cầu dường như chưa thỏa mãn nên nó không dừng lại mà như ma quỷ tiến thẳng về phía tên thuần thú sư.
- Khônggggggggg
Tên thuần thú sư định nhảy lên phi kiếm bỏ chạy, gã đã triệt để hoảng sợ rồi. Điểm yếu cố hữu của thuần thú sư chính là khả năng chiến đấu của họ không cao. Bản thân họ chỉ dựa vào sủng thú của mình để áp đảo kẻ địch mà thôi, một khi người đồng đội kia ngã xuống thì họ sẽ trở nên yếu ớt, rơi vào thế yếu ngay.
- Muốn chạy sao? Giết người Liễu gia ta thì phải đền mạng.
Một tiếng gầm phẫn nộ rít lên, Liễu Hoành lúc này đang lê thân thể nhuộm đỏ máu của mình dậy. Lão cố gắng điều khiển phi kiếm xông đến cản bước của tên thuần thú sư. Lúng túng không biết làm thế nào, tên kia buộc vải vung tay chống đỡ, đồng thời quả cầu đen cũng đã tiến đến bên cạnh gã.
- Aaaaaaaaaaaaaaaaa
Phải nói rằng tên thuần thú sư này kinh nghiệm chiến đấu khi không có sủng thú quá kém. Một phút chần chừ của gã đã khiến kết cục bản thân phải trả giá đắt bằng chính mạng sống của mình. Nhìn thấy kết cục của tên thuần thú sư, Liễu lão gia chủ mỉm cười ngồi bệt xuống, lão đã trả thù cho tộc nhân, huynh đệ của mình rồi. Liễu gia cuối cùng cũng thoát qua một kiếp sóng gió rồi, ý trời vẫn chưa tiệt đường của gia tộc lão.
- Gia gia, vị tiểu huynh đệ kia không ổn, người mau qua xem.
Liễu Huệ đã thoát khỏi dây trói đang la lớn lên. Sau khi dùng hết linh lực của mình để miễn cưỡng thi triển Hắc Huyền, Nguyên Hạo cũng như đèn cạn dầu ngã xuống. Dù đã hôn mê bất tỉnh, nhưng trên khuôn mặt ưa nhìn, rắn rỏi của hắn vẫn thể hiện một vẻ thỏa mãn. Suy nghĩ cuối cùng của hắn trước khi ngã xuống chính là có thể lôi theo bọn người kia làm giá đệm lưng cho mình. Kết quả hắn đã làm được, còn xuất sắc hơn cả tưởng tượng của bản thân.
- Để gia gia xem thử.
Lê cái thân đầy thương tích của mình sang, Liễu Hoành vội vàng đưa linh lực vào dò xét tình huống của thiếu niên. Sau một khắc, lông mày lão nhăn lại, thờ dài một hơi lắc đầu:
- Hắn bị thương quá nặng, quan trọng là chiêu cuối cùng kia đã rút hết hoàn linh lực của hắn. Bây giờ e là thần tiên cũng khó cứu chữa được.
- Không, không thể nào. Gia gia mau nghĩ cách đi. Vị thiếu hiệp này đã vì Liễu gia chúng ta mà liều cả mạng của mình, chúng ta không thể bó tay thấy chết không cứu được.
Liễu Hoành trầm ngâm không nói gì, sau vài phút đắn đo suy nghĩ lão đưa ra quyết định. Lấy từ trong người ra một hộp ngọc thiết kế rất tinh xảo, lão từ tốn mở ra. Bên trong chỉ vẻn vẹn có một viên đan dược màu cam, to bằng hạt đậu mà thôi. Mùi hương của đan dược tỏa ra cũng khiến cho tinh thần của mọi người cảm giác thư thái, thương thế có dấu hiệu dịu đi, không còn đau đớn.
- Gia gia, đây là đan dược gì mà lợi hại như vậy.
- Đây là Uẩn Thiên Đan, thuộc vào loại quý hiếm trong các tứ phẩm đan dược. Viên thuốc này không đơn giản ở giá trị mà còn ở lịch sử của nó. Người luyện chế ra viên Uẩn Thiên Đan này chính là vị luyện dược sư giỏi nhất của gia tộc, cũng là người khai sáng ra Liễu gia chúng ta, Liễu Minh luyện dược đại sư.
Ánh mắt của Liễu Hoành nóng bỏng nhìn đan dược rồi có chút hoài cổ kể lại.
- Đại sư? chẳng lẽ vị tổ phụ kia đã bước vào cảnh giới thứ hai của luyện dược sư.
Liễu Huệ giật mình, mở đôi mắt to tròn đáng yêu của mình lên thắc mắc.
- Đúng vậy, cháu ngoan. Cũng nhờ một kỳ ngộ mà vị tổ phụ kia đã bước đến được cảnh giới đó. Nhưng cũng chính vì thân mang bí mật nên người và gia tộc bị những kẻ tham lam truy sát. Cuối cùng Liễu gia chúng ta mới lưu lạc từ một đại gia tộc rớt xuống như ngày hôm nay.
Giọng nói có vẻ già nua và chua chát, Liễu Hoành khóe mắt cay cay. Chính lão cũng đã cố gắng duy trì gia tộc này suốt cả một đời, trải qua bao khó khăn sóng gió. Hôm nay nều không nhờ sự xuất hiện thần kỳ của thiếu niên đang năm đây chắc chắn Liễu gia đã trở thành một cái tên dĩ vãng trong dòng chảy lịch sử. Không nhiều lời nữa, lão đỡ Nguyên Hạo rồi đưa viên thuốc vào miệng của hắn.
- Có sống được hay không đành phải xem ý trời thôi, chúng ta đã cố gắng hết sức rồi.
Uẩn Thiên Đan vừa trôi xuống bụng của Nguyên Hạo liền lập tức tỏa ra năng lượng khủng bố nhưng lại có tính chất ôn nhu. Những kinh mạch vốn khô héo của hắn đang được lấp đầy, đan điền bắt đầu hút lấy hút để nguồn năng lượng dường như vô tận này. Hư Vô điểm đang đói khát gần chết giống như gặp phải thịt mỡ điên cuồng huy vũ hấp thụ dược lực cuồn cuộn truyền đến. Động tĩnh này bá đạo đến ông cháu Liễu Hoành cũng sững sờ phải lui ra xa để quan sát.
- Gia gia, chuyện gì xảy ra vậy?
- Ta cũng không rõ nữa. Cậu nhóc kia tài năng kinh diễm, ta nghĩ trên người hắn cũng không ít bí mật. Xem ra lần này có hi vọng rồi.
Ánh mắt của Liễu lão gia chủ dù sao cũng hơn xa đám tiểu bối, có thể nhận thấy linh lực xung quanh đang không ngừng cuồn cuộn chảy vào cơ thể của thiếu niên kia.
"Ầm ầm"
Lúc này, mây đen bỗng nhiên quần vũ kéo đen, khí thế áp người, tựa như tận thế sắp đến. Thấy cảnh tượng này, Liễu Hoành đột nhiên nghĩ đến điều gì rồi sắc mặt trờ nên cực kỳ nghiêm trọng. Lão quay sang Liễu Huệ và các trưởng lão Liễu gia mới chạy ra nói lớn:
- Lập lức đem toàn bộ linh thạch trong bảo khố của gia tộc ra đây cho ta. Dùng tốc độ nhanh nhất có thể, không được chậm trễ!
- Vâng
Các trưởng lão nghe lệnh liền đồng thanh đáp lại rồi nhanh chóng đi thi hành. Chỉ mười phút sau, một đốt lớn linh thạch như tòa nhà lớn đã được sắp xếp bao quanh lấy Nguyên Hạo. Mọi việc xong xuôi, Liễu Hoành nhìn lên bầu trời tối đen như mực lẩm bẩm:
- Hi vọng ngươi có thể thành công, ta đã tận lực rồi.
Có thêm số lượng lớn linh thạch bao quanh, nguồn xoáy linh khí từ Hư Vô điểm tạo ra càng thêm bá đạo. Nó phình to ra gấp bội để hấp thụ mà không hề có dấu hiệu thỏa mãn, càng ngày càng điên cuồng hơn. Trong cơ thể Nguyên Hạo bấy giờ, linh lực chẳng những khôi phục lại như lúc đỉnh phong mà còn tăng trưởng hơn rất nhiều. Chỉ là hắn vẫn chưa tỉnh lại, ý thức như đang tiến nhập vào một trạng thái vô cùng kỳ diệu.
- Gia gia, tại sao bầu trời lại đáng sợ như vậy?
Liễu Huệ sắc mặt hơi sợ hãi quay sang hỏi Liễu Hoành. Lão ta cũng lắc đầu trả lời:
- Gia gia cũng không chắc, nhưng theo kinh nghiệm của ta từng gặp thì mây đen này là dấu hiệu của lôi kiếp.
- Lôi kiếp? Chẳng phải đột phá Kim Đan mối dẫn đến lôi kiếp sao?
Một vị trưởng lão Liễu gia có kiến thức khó tin thốt lên.
- Đó là trường hợp phần đông tu sĩ gặp phải. Nhưng yêu nghiệt thì làm gì suy xét theo lẽ thường đó được, ngươi có thấy tên Ngưng Khí nào giết một hơi cả năm, sáu tên Trúc Cơ chưa?
Trưởng lão kia nghe gia chủ trả lời xong đầu cũng gật gù như gà mổ thóc. Đúng là cả đời lão cũng chưa từng nghe nói chứ đừng kêu chứng kiến. Vậy mà hôm nay cái huyền thoại đó lại diễn ra ngay tại Liễu gia, trước mắt của lão nữa chứ. Tên này nếu ngày sau phát triển lên không biết sẽ trở thành cái tồn tại đáng sợ đến bực nào cơ chứ.
- Gia chủ, ta thấy vị huynh đệ này tương lai bất khả lượng. Hay là Liễu gia chúng ta...
Một vị trưởng lão khác dáng vẻ trí tuệ nhẹ giọng góp ý. Liễu Hoành từ chối cho ý kiến, lão chỉ nhẹ giọng đáp:
- Đợi xem kết quả đã.
Thật ra Liễu Hoàng lão cũng sớm tính đến việc trưởng lão kia nói rồi. Nhưng nếu tên thiếu niên kia độ kiếp thất bại thì tính toán cũng tan thành mây khói thôi. Tốt nhất là cứ cầu nguyện và hi vọng lão thiên sẽ lại trợ giúp Liễu gia một lần nữa.
"Ầm ầm"
Sấm sét bắt đầu rền vang trên bầu trời đen kịt, báo hiệu cho lôi kiếp sắp bắt đầu. Phía dưới, Nguyên Hạo trong vô thức đã ngời xếp bằng dậy, dòng xoáy linh khí vẫn cường đại như cũ. Chỉ khác là phía ngoài cơ thể hắn có một lớp ánh sáng nhạt không biết là thứ gì thôi.
- Gia gia, lôi kiếp có đáng sợ không?
Liễu Huệ trong lòng bồn chồn lại đưa ra thắc mắc. Đứng kế bên, Liễu Hoành rất thương cháu gái nên vẫn ôn hòa giải thích:
- Độ kiếp nghe nói tùy vào tư chất của người đó mà lôi kiếp có thể mạnh hoặc yếu. Thông thường lôi kiếp có từ một đến mười đợt, kẻ tầm thường thì thiên đạo chỉ giáng xuống hai, ba đợt mà thôi. Thiên tài có thể đạt đến năm đợt, tuyệt thế thiên tài có thể đến bảy, tám đợt lôi kiếp. Những kẻ độ được đến chín đợt lôi kiếp chính là những yêu nghiệt ngàn năm, thậm chí vạn năm mới có một.
- Thế còn mười đợt lôi kiếp thì sao gia gia
- Chưa từng nghe nói trong lịch sử Lạc Thần có người độ được đến mười đạo lôi kiếp. Có thể chín đạo đã là cực hạn hoặc chưa có ai có tư chất xứng đáng đạt đến mức độ truyền thuyết đó.
Nghe gia gia tỉ mỉ giảng giả, Liễu Huệ tỏ ra đã thông suốt, bèn tỏ ra chờ mong nói:
- Không biết vị tiểu đệ đệ kia sẽ có thể gọi đến mấy đạo lôi kiếp nữa? Thật là hồi hộp quá.
- Haha, gia gia cũng vậy. Có điều lôi kiếp càng nhiều thì nguy hiểm càng cao, rất nhiều thiên tài nghịch thiên bị thiên đạo đánh rớt mà bỏ mạng. Đây cũng không phải chuyện hiếm có gì.
- Không, cậu ta là người tốt, sẽ không đoản mạng như thế đâu
Liễu Huệ mạnh mẽ lắc đầu kiên quyết nói, Liễu Hoành không đáp mà cười ôn nhu xoa đầu cháu gái.
"Ầm ầm ầm...."
Đợt lôi kiếp đầu tiên đã đánh xuống, cường độ của nó chỉ có thể nói hai từ "Kinh hãi" để hình dung. Một rừng tia sét đến cả trăm tia đánh xuống, giống như toàn bộ sấm xét trên trời tập trung lại một điểm mà công kích vậy. Nhìn thấy cảnh tượng vô tiền khoáng hậu này, Liễu Hoành và mọi người không thể ngậm mồm lại được. Đây là đợt lôi kiếp đầu tiên đây sao? Đây là đợt lôi kiếp mà người ta bảo là khởi động, làm nóng nhẹ nhàng ư? Nếu như Nguyên Hạo còn tỉnh táo, hắn sẽ nhảy dựng lên mà chửi:
- Con mẹ lão thiên, ngươi tính chơi lão tử à?
Quả cầu đen vừa va chạm với con lục xà thì một cảnh tưởng tượng hãi hùng bắt đầu diễn ra. Bất kỳ phần thân thể nào của con rắn khổng lồ khi tiếp xúc với quả cầu đều bị xói mòn thành hư vô. Cứ thế quả cầu không nhanh không chậm nuốt chửng con yêu thú một cách nhẹ nhàng mà không hề trở ngại gì cả. Thấy sủng thú của mình gặp nguy hiểm, tên thuần thú sư vội ra hiệu cho nó bỏ chạy. Nhưng quái lạ thay con rắn khổng lồ trừ kêu thét lên vùng vẫy thì vẫn không cách nào chạy thoát được. Cái thứ ghê tởm kia tựa như dính chặt vào nó, không tách rời ra được.
- Khốn kiếp, mau thả Tiểu Xà của ta ra.
Tên thuần thú sư tức giận gầm lên, gã vung tay lên. Tức thì một đoàn hỏa diễm bao lấy quả cầu màu đen, cố gắng ra sức thiêu đốt nó. Hỏa diễm này của gã bình thường có thể thiêu rụi bất kỳ tên Trúc Cơ xấu xố nào, đang tiếc hôm nay nó gặp phải một đối thủ quá khó xơi. Chỉ vài phút sau, ngọn lửa bắt đầu nhạt dần đi, từng tiếng xèo xèo dội ra khiến cho cơ mặt tên thuần thú sư hơi run rẩy. Đến cuối cùng thì ngọn lửa hoàn toàn bị quả cầu thôn phệ không còn một miếng khói nữa là.
"Ek ek"
Tiếng thét của con rắn lại vang lên trong tuyệt vọng, nó hiểu rằng chủ nhân nó cũng bất lực trong việc cứu giúp nó rồi. Không lâu sau đó, toàn bộ con rắn khổng lồ vừa mới hiện hữu chỉ còn là ký ức, nó đã hoàn toàn bị quả cầu nhỏ như trái dừa kia nuốt chửng không chừa lại gì. Tên thuần thú sư bấy giờ mồ hôi lạnh đổ như mưa, toàn thân gã run rẩy, sắc mặt không còn chút máu. Từ đó đến giờ gã chưa từng thấy cái vũ kỹ nào biến thái đến thế, có thể dễ dàng nuốt gọn một con yêu thú nhị phẩm mà không vấp phải khó khăn gì cả.
"Véo"
Quả cầu dường như chưa thỏa mãn nên nó không dừng lại mà như ma quỷ tiến thẳng về phía tên thuần thú sư.
- Khônggggggggg
Tên thuần thú sư định nhảy lên phi kiếm bỏ chạy, gã đã triệt để hoảng sợ rồi. Điểm yếu cố hữu của thuần thú sư chính là khả năng chiến đấu của họ không cao. Bản thân họ chỉ dựa vào sủng thú của mình để áp đảo kẻ địch mà thôi, một khi người đồng đội kia ngã xuống thì họ sẽ trở nên yếu ớt, rơi vào thế yếu ngay.
- Muốn chạy sao? Giết người Liễu gia ta thì phải đền mạng.
Một tiếng gầm phẫn nộ rít lên, Liễu Hoành lúc này đang lê thân thể nhuộm đỏ máu của mình dậy. Lão cố gắng điều khiển phi kiếm xông đến cản bước của tên thuần thú sư. Lúng túng không biết làm thế nào, tên kia buộc vải vung tay chống đỡ, đồng thời quả cầu đen cũng đã tiến đến bên cạnh gã.
- Aaaaaaaaaaaaaaaaa
Phải nói rằng tên thuần thú sư này kinh nghiệm chiến đấu khi không có sủng thú quá kém. Một phút chần chừ của gã đã khiến kết cục bản thân phải trả giá đắt bằng chính mạng sống của mình. Nhìn thấy kết cục của tên thuần thú sư, Liễu lão gia chủ mỉm cười ngồi bệt xuống, lão đã trả thù cho tộc nhân, huynh đệ của mình rồi. Liễu gia cuối cùng cũng thoát qua một kiếp sóng gió rồi, ý trời vẫn chưa tiệt đường của gia tộc lão.
- Gia gia, vị tiểu huynh đệ kia không ổn, người mau qua xem.
Liễu Huệ đã thoát khỏi dây trói đang la lớn lên. Sau khi dùng hết linh lực của mình để miễn cưỡng thi triển Hắc Huyền, Nguyên Hạo cũng như đèn cạn dầu ngã xuống. Dù đã hôn mê bất tỉnh, nhưng trên khuôn mặt ưa nhìn, rắn rỏi của hắn vẫn thể hiện một vẻ thỏa mãn. Suy nghĩ cuối cùng của hắn trước khi ngã xuống chính là có thể lôi theo bọn người kia làm giá đệm lưng cho mình. Kết quả hắn đã làm được, còn xuất sắc hơn cả tưởng tượng của bản thân.
- Để gia gia xem thử.
Lê cái thân đầy thương tích của mình sang, Liễu Hoành vội vàng đưa linh lực vào dò xét tình huống của thiếu niên. Sau một khắc, lông mày lão nhăn lại, thờ dài một hơi lắc đầu:
- Hắn bị thương quá nặng, quan trọng là chiêu cuối cùng kia đã rút hết hoàn linh lực của hắn. Bây giờ e là thần tiên cũng khó cứu chữa được.
- Không, không thể nào. Gia gia mau nghĩ cách đi. Vị thiếu hiệp này đã vì Liễu gia chúng ta mà liều cả mạng của mình, chúng ta không thể bó tay thấy chết không cứu được.
Liễu Hoành trầm ngâm không nói gì, sau vài phút đắn đo suy nghĩ lão đưa ra quyết định. Lấy từ trong người ra một hộp ngọc thiết kế rất tinh xảo, lão từ tốn mở ra. Bên trong chỉ vẻn vẹn có một viên đan dược màu cam, to bằng hạt đậu mà thôi. Mùi hương của đan dược tỏa ra cũng khiến cho tinh thần của mọi người cảm giác thư thái, thương thế có dấu hiệu dịu đi, không còn đau đớn.
- Gia gia, đây là đan dược gì mà lợi hại như vậy.
- Đây là Uẩn Thiên Đan, thuộc vào loại quý hiếm trong các tứ phẩm đan dược. Viên thuốc này không đơn giản ở giá trị mà còn ở lịch sử của nó. Người luyện chế ra viên Uẩn Thiên Đan này chính là vị luyện dược sư giỏi nhất của gia tộc, cũng là người khai sáng ra Liễu gia chúng ta, Liễu Minh luyện dược đại sư.
Ánh mắt của Liễu Hoành nóng bỏng nhìn đan dược rồi có chút hoài cổ kể lại.
- Đại sư? chẳng lẽ vị tổ phụ kia đã bước vào cảnh giới thứ hai của luyện dược sư.
Liễu Huệ giật mình, mở đôi mắt to tròn đáng yêu của mình lên thắc mắc.
- Đúng vậy, cháu ngoan. Cũng nhờ một kỳ ngộ mà vị tổ phụ kia đã bước đến được cảnh giới đó. Nhưng cũng chính vì thân mang bí mật nên người và gia tộc bị những kẻ tham lam truy sát. Cuối cùng Liễu gia chúng ta mới lưu lạc từ một đại gia tộc rớt xuống như ngày hôm nay.
Giọng nói có vẻ già nua và chua chát, Liễu Hoành khóe mắt cay cay. Chính lão cũng đã cố gắng duy trì gia tộc này suốt cả một đời, trải qua bao khó khăn sóng gió. Hôm nay nều không nhờ sự xuất hiện thần kỳ của thiếu niên đang năm đây chắc chắn Liễu gia đã trở thành một cái tên dĩ vãng trong dòng chảy lịch sử. Không nhiều lời nữa, lão đỡ Nguyên Hạo rồi đưa viên thuốc vào miệng của hắn.
- Có sống được hay không đành phải xem ý trời thôi, chúng ta đã cố gắng hết sức rồi.
Uẩn Thiên Đan vừa trôi xuống bụng của Nguyên Hạo liền lập tức tỏa ra năng lượng khủng bố nhưng lại có tính chất ôn nhu. Những kinh mạch vốn khô héo của hắn đang được lấp đầy, đan điền bắt đầu hút lấy hút để nguồn năng lượng dường như vô tận này. Hư Vô điểm đang đói khát gần chết giống như gặp phải thịt mỡ điên cuồng huy vũ hấp thụ dược lực cuồn cuộn truyền đến. Động tĩnh này bá đạo đến ông cháu Liễu Hoành cũng sững sờ phải lui ra xa để quan sát.
- Gia gia, chuyện gì xảy ra vậy?
- Ta cũng không rõ nữa. Cậu nhóc kia tài năng kinh diễm, ta nghĩ trên người hắn cũng không ít bí mật. Xem ra lần này có hi vọng rồi.
Ánh mắt của Liễu lão gia chủ dù sao cũng hơn xa đám tiểu bối, có thể nhận thấy linh lực xung quanh đang không ngừng cuồn cuộn chảy vào cơ thể của thiếu niên kia.
"Ầm ầm"
Lúc này, mây đen bỗng nhiên quần vũ kéo đen, khí thế áp người, tựa như tận thế sắp đến. Thấy cảnh tượng này, Liễu Hoành đột nhiên nghĩ đến điều gì rồi sắc mặt trờ nên cực kỳ nghiêm trọng. Lão quay sang Liễu Huệ và các trưởng lão Liễu gia mới chạy ra nói lớn:
- Lập lức đem toàn bộ linh thạch trong bảo khố của gia tộc ra đây cho ta. Dùng tốc độ nhanh nhất có thể, không được chậm trễ!
- Vâng
Các trưởng lão nghe lệnh liền đồng thanh đáp lại rồi nhanh chóng đi thi hành. Chỉ mười phút sau, một đốt lớn linh thạch như tòa nhà lớn đã được sắp xếp bao quanh lấy Nguyên Hạo. Mọi việc xong xuôi, Liễu Hoành nhìn lên bầu trời tối đen như mực lẩm bẩm:
- Hi vọng ngươi có thể thành công, ta đã tận lực rồi.
Có thêm số lượng lớn linh thạch bao quanh, nguồn xoáy linh khí từ Hư Vô điểm tạo ra càng thêm bá đạo. Nó phình to ra gấp bội để hấp thụ mà không hề có dấu hiệu thỏa mãn, càng ngày càng điên cuồng hơn. Trong cơ thể Nguyên Hạo bấy giờ, linh lực chẳng những khôi phục lại như lúc đỉnh phong mà còn tăng trưởng hơn rất nhiều. Chỉ là hắn vẫn chưa tỉnh lại, ý thức như đang tiến nhập vào một trạng thái vô cùng kỳ diệu.
- Gia gia, tại sao bầu trời lại đáng sợ như vậy?
Liễu Huệ sắc mặt hơi sợ hãi quay sang hỏi Liễu Hoành. Lão ta cũng lắc đầu trả lời:
- Gia gia cũng không chắc, nhưng theo kinh nghiệm của ta từng gặp thì mây đen này là dấu hiệu của lôi kiếp.
- Lôi kiếp? Chẳng phải đột phá Kim Đan mối dẫn đến lôi kiếp sao?
Một vị trưởng lão Liễu gia có kiến thức khó tin thốt lên.
- Đó là trường hợp phần đông tu sĩ gặp phải. Nhưng yêu nghiệt thì làm gì suy xét theo lẽ thường đó được, ngươi có thấy tên Ngưng Khí nào giết một hơi cả năm, sáu tên Trúc Cơ chưa?
Trưởng lão kia nghe gia chủ trả lời xong đầu cũng gật gù như gà mổ thóc. Đúng là cả đời lão cũng chưa từng nghe nói chứ đừng kêu chứng kiến. Vậy mà hôm nay cái huyền thoại đó lại diễn ra ngay tại Liễu gia, trước mắt của lão nữa chứ. Tên này nếu ngày sau phát triển lên không biết sẽ trở thành cái tồn tại đáng sợ đến bực nào cơ chứ.
- Gia chủ, ta thấy vị huynh đệ này tương lai bất khả lượng. Hay là Liễu gia chúng ta...
Một vị trưởng lão khác dáng vẻ trí tuệ nhẹ giọng góp ý. Liễu Hoành từ chối cho ý kiến, lão chỉ nhẹ giọng đáp:
- Đợi xem kết quả đã.
Thật ra Liễu Hoàng lão cũng sớm tính đến việc trưởng lão kia nói rồi. Nhưng nếu tên thiếu niên kia độ kiếp thất bại thì tính toán cũng tan thành mây khói thôi. Tốt nhất là cứ cầu nguyện và hi vọng lão thiên sẽ lại trợ giúp Liễu gia một lần nữa.
"Ầm ầm"
Sấm sét bắt đầu rền vang trên bầu trời đen kịt, báo hiệu cho lôi kiếp sắp bắt đầu. Phía dưới, Nguyên Hạo trong vô thức đã ngời xếp bằng dậy, dòng xoáy linh khí vẫn cường đại như cũ. Chỉ khác là phía ngoài cơ thể hắn có một lớp ánh sáng nhạt không biết là thứ gì thôi.
- Gia gia, lôi kiếp có đáng sợ không?
Liễu Huệ trong lòng bồn chồn lại đưa ra thắc mắc. Đứng kế bên, Liễu Hoành rất thương cháu gái nên vẫn ôn hòa giải thích:
- Độ kiếp nghe nói tùy vào tư chất của người đó mà lôi kiếp có thể mạnh hoặc yếu. Thông thường lôi kiếp có từ một đến mười đợt, kẻ tầm thường thì thiên đạo chỉ giáng xuống hai, ba đợt mà thôi. Thiên tài có thể đạt đến năm đợt, tuyệt thế thiên tài có thể đến bảy, tám đợt lôi kiếp. Những kẻ độ được đến chín đợt lôi kiếp chính là những yêu nghiệt ngàn năm, thậm chí vạn năm mới có một.
- Thế còn mười đợt lôi kiếp thì sao gia gia
- Chưa từng nghe nói trong lịch sử Lạc Thần có người độ được đến mười đạo lôi kiếp. Có thể chín đạo đã là cực hạn hoặc chưa có ai có tư chất xứng đáng đạt đến mức độ truyền thuyết đó.
Nghe gia gia tỉ mỉ giảng giả, Liễu Huệ tỏ ra đã thông suốt, bèn tỏ ra chờ mong nói:
- Không biết vị tiểu đệ đệ kia sẽ có thể gọi đến mấy đạo lôi kiếp nữa? Thật là hồi hộp quá.
- Haha, gia gia cũng vậy. Có điều lôi kiếp càng nhiều thì nguy hiểm càng cao, rất nhiều thiên tài nghịch thiên bị thiên đạo đánh rớt mà bỏ mạng. Đây cũng không phải chuyện hiếm có gì.
- Không, cậu ta là người tốt, sẽ không đoản mạng như thế đâu
Liễu Huệ mạnh mẽ lắc đầu kiên quyết nói, Liễu Hoành không đáp mà cười ôn nhu xoa đầu cháu gái.
"Ầm ầm ầm...."
Đợt lôi kiếp đầu tiên đã đánh xuống, cường độ của nó chỉ có thể nói hai từ "Kinh hãi" để hình dung. Một rừng tia sét đến cả trăm tia đánh xuống, giống như toàn bộ sấm xét trên trời tập trung lại một điểm mà công kích vậy. Nhìn thấy cảnh tượng vô tiền khoáng hậu này, Liễu Hoành và mọi người không thể ngậm mồm lại được. Đây là đợt lôi kiếp đầu tiên đây sao? Đây là đợt lôi kiếp mà người ta bảo là khởi động, làm nóng nhẹ nhàng ư? Nếu như Nguyên Hạo còn tỉnh táo, hắn sẽ nhảy dựng lên mà chửi:
- Con mẹ lão thiên, ngươi tính chơi lão tử à?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook