[Hp/tomhar] Trường Sinh Linh Giá
-
Chương 82: Chương 82
"Ta..." Tom theo bản năng mở miệng, "Ta không sai khiến Gaunt giết chết bọn họ, thậm chí hết kỳ nghỉ hè rời đi ta còn không dùng Lời Nguyền Độc Đoán khống chế gã nữa."
Harry cười híp mắt không nói gì, duỗi một ngón tay chỉ vào đũa phép trong túi của Tom, ra dấu cho hắn – Nhưng anh cũng không thể phủ nhận được anh có liên quan đến cái chết của cả nhà Riddle.
Tom im lặng, cuối cùng chỉ có thể gật đầu, sau đó có chút không cam lòng phản bác: "Thực ra em cũng có liên quan."
Ngoài dự liệu của hắn, Harry chẳng những đồng tình với lời nói của hắn mà còn lấy từ trong túi ra một tờ báo khác cùng chiếc nhẫn của Slytherin.
"Đây là phần tin tiếp sau, nói Gaunt thừa nhận đã giết chết cả nhà Riddle, lý do là nhà Riddle đã lấy mất chiếc nhẫn của gã.
Nhưng cảnh sát lật tung cả trang viên Riddle cũng không tìm ra chiếc nhẫn khảm đá màu đen được gọi là chiếc nhẫn Slytherin."
"Là vì chiếc nhẫn này?" Tom thoáng sửng sốt rồi cười khổ: "Ta thật không ngờ lúc Lời Nguyền Độc Đoán mất đi tác dụng, Gaunt sẽ đổ tất cả lên nhà Riddle, nếu như sớm biết mọi chuyện sẽ như vậy..."
"Anh vẫn sẽ làm như vậy." Harry bình tĩnh nói: "Gaunt làm như vậy chẳng có gì bất ngờ cả.
Từ ba năm trước tôi đã phát hiện trạng thái tinh thần của ông có vấn đề, cộng thêm với di chứng của Lời Nguyền Độc Đoán, ông ta cho rằng thiếu niên Riddle từng cướp vợ của mình chính là kẻ lấy đi chiếc nhẫn Slytherin cũng là rất bình thường."
Tom quan sát vẻ mặt của Harry, hồi lâu mới gật đầu thừa nhận.
"Ta không thích nhà Riddle, đặc biệt là người cha trên danh nghĩa kia.
Hơn nữa nghe người trong thôn nói, cả nhà bọn họ cũng không tốt đẹp.
Về phần Gaunt..." Hắn dừng lại một chút, lần đầu tiên thẳng thắn bày tỏ thái độ của mình đối với những kẻ được gọi là người thân kia, "...gã không xứng với huyết thống ưu tú của Slytherin, gã là sự sỉ nhục của Slytherin."
Vẻ mặt Harry nghiêm trọng, Tom có thể đoán ra suy nghĩ lúc này của Harry.
Với tính cách của Harry, chắc chắn nó không thích cách suy nghĩ không thích liền phá hủy.
Có điều, đám người đó như giòi bọ bám trong xương tủy hắn, nếu không sớm hủy diệt bọn chúng, một ngày nào đó bọn chúng sẽ hủy diệt hắn.
Mà không phải Harry muốn hắn thẳng thắn nói chuyện sao? Tom thầm cười giễu, không ngờ hắn lại một lần nữa bị Harry gài bẫy.
Harry rõ ràng đã biết được hết mọi chuyện liên quan đến cái chết của cả nhà Riddle nhưng vẫn tới tìm hắn, chẳng qua là muốn để cho hắn ý thức được vài vấn đề giữa bọn họ mà thôi.
Bị rơi vào bẫy, nhưng Tom chẳng những không tức giận, trong lòng mơ hồ lại dâng lên chút hưng phấn.
Nếu cuộc sống sau này có một người thông minh như vậy bầu bạn, nhất định sẽ không cảm thấy nhàm chán!
Cuộc sống sau này?
Tom hơi sửng sốt, nhìn sang Harry vẻ mặt càng lúc càng phức tạp.
Hắn đã không còn chỉ đơn giản là yêu thích Harry nữa? Thậm chí còn bắt đầu suy nghĩ chuyện cả đời.
Harry đang cúi đầu im lặng bỗng cảm thấy ánh mắt càng thêm nồng cháy của Tom, lúc này mới cười khổ ngẩng đầu, cho Tom một lời đáp: "Tôi không đồng ý với suy nghĩ của anh, nhưng tôi có thể hiểu được." Vẻ mặt Harry vô cùng thoải mái, vẻ mặt vừa nghiêm trọng bỗng chốc lại trở nên thoải mái của nó khiến Tom trợn mắt há hốc mồm:" Tom, anh có đói không?"
Lễ tình nhân kết thúc, tất cả mọi người ở Hogwarts phát hiện, hai người Tom và Harry thoạt nhìn luôn rất hòa hợp tuy mang theo một chút xa cách trước đây lúc này lại không chút hòa hợp, thỉnh thoảng còn thấp giọng tranh luận vấn đề gì đó.
Quan hệ giữa hai người bọn họ chuyển xấu sao?
Đây chỉ là suy nghĩ đầu tiên khi mọi người phát hiện ra điểm này mà thôi, sau đó một Slytherin đầu tiên có cơ hội tiếp xúc gần với hai người bọn họ phát hiện dường như sau mỗi lần tranh chấp, bọn họ lại càng thêm thân thiết.
Mà những tình huống bằng mặt không bằng lòng giữa hai người cũng ngày càng ít đi.
Trên đời này có chuyện tình nhân càng cãi vã sẽ càng thân mật sao?
Trên đời này đương nhiên là có chuyện như vậy, Tom và Harry chính là ví dụ điển hình.
Buổi tối ngày hai mươi ba tháng hai, thừa lúc thời gian cấm đi lại ban đêm còn chưa tới, lần thứ hai Tom kéo Harry đến thư viện nghiên cứu về du hành thời gian.
Trong lúc đang thảo luận vấn đề lịch sử thay đổi có thể gây bất lợi gì cho Harry hay không thì Grindelwald đột nhiên xuất hiện.
Mặc dù có chút bất mãn vì bị Grindelwald làm gián đoạn việc hưởng thụ đấu võ mồm với Harry, nhưng dù sao ông ta cũng là một Pháp sư cường đại khiến Tom tôn kính, nên hắn cũng không nói thêm gì, chỉ hỏi Grindelwald có việc gì lại đến đây.
"Ta có vài chuyện cần tìm Harry để nói, cậu cứ tiếp tục việc đang làm đi." Grindelwald cười híp mắt nói.
Có lẽ là do tác dụng của tình yêu, lão già này thoạt nhìn dường như trẻ hơn một chút so với lúc gặp mặt ở Lễ Giáng sinh.
Tom trong lòng nảy lên một suy nghĩ đen tối – không biết Grindelwald và Dumbledore rốt cuộc người nào nằm trên người nằm nào dưới? Sau đó dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Harry, thấy Harry gật đầu, đứng dậy đi theo Grindelwald rời khỏi thư viện, thở dài một tiếng, có chút bất lực nằm dài trên bàn.
Grindelwald tìm Harry làm gì? Hắn còn muốn nhân cơ hội hỏi Harry thứ quý giá trong Bài thi thứ hai rốt cuộc là gì? Tìm thứ quý giá nghĩ là sao?
Đợi đã!
Tom bỗng nhiên ngồi ngay ngắn dậy, nhìn về hướng mà Harry và Grindelwaid cùng nhau rời khỏi.
Thứ gọi là thứ quý giá không phải là...!Harry đấy chứ?
Hít một hơi thật sâu, Tom tự nói với mình phải bình tĩnh, nhưng dù thế nào hắn cũng không sao bình tĩnh được.
Con mẹ nó, Bộ Pháp Thuật lại lấy dùng người sống làm đạo cụ.
Sáng hôm sau, trước lúc bắt đầu trận đấu một tiếng đồng hồ, Tom đã đứng ở khán đài được xây dựng trong đêm để chuẩn bị cho Bài thi thứ hai, lẳng lặng nhìn hồ nước gợn sóng dưới chân.
Đêm qua hắn ở ký túc xá đợi cả đêm cũng không nghe được âm thanh của Harry lúc trở về, mãi đến giờ bữa sáng hắn mới rửa mặt, uống cạn hai bình dược tăng lực nâng cao tinh thần mới duy trì được tinh thần như hiện tại.
Nghĩ đến Harry bị nhân viên cuộc thi kéo xuống hồ nước lạnh như băng này chờ hắn xuống cứu, sắc mặt Tom liền tối lại.
Hết giờ ăn sáng, càng lúc càng nhiều học trò kéo lên khán đài, tâm trạng của Tom mới dần bĩnh tĩnh lại, thậm chí còn nghĩ tới việc anh hùng cứu mỹ nhân của mình có thể khiến Harry, kéo gần thêm quan hệ của hai người.
Kém mười phút nữa là chín giờ rưỡi, James Lee xuất hiện bên cạnh Tom, nở nụ cười khiêu khích: "Muốn so tài lần nữa không?" James thì thầm với Tom khi người dẫn chương trình đang lớn tiếng phổ biến quy tắc bài thi với mọi người.
Tom kéo khóe môi để lộ nụ cười nhếch mép tiêu chuẩn của một Slytherin, "Mi còn có tư cách so với ta sao?"
James phát ra một tiếng cười nhạo, "Chắc anh chưa biết, thứ quý giá của anh với tôi là cùng một người, nói cách khác, dù anh muốn hay không cũng phải so với tôi.
Thử tưởng tượng xem nào, chờ đến lúc trồi lên mặt nước, Harry vừa mở mắt liền thấy tôi đang ôm cậu ấy, thấy người cứu cậu ấy khỏi đám nhân ngư đáng ghét kia là tôi..."
Răng rắc! Bàn tay Tom phát ra một tiếng kêu, hắn quay đầu, cũng không thèm liếc nhìn James một cái, cắm đũa phép vào nơi cất trên bộ đồ của mình, nhảy lên sân khấu, đứng thẳng người.
James như tự tìm mất mặt, nhưng cậu cũng không tức giận, chỉ nhún nhún vai, sửa sang lại đũa phép rồi đứng thẳng người.
Cậu không tin Tom không có chút phản ứng nào, trừ khi hắn ta thực sự không quan tâm đến HarryPotter.
Đến khi trọng tài bắt đầu đếm ngược thời gian, Tom mới nhét cỏ mang cá giống như một đám đuôi chuột vẫn luôn nắm chặt trong tay vào miệng, ngay khi tiếng đếm cuối cùng vang lên liền nhảy xuống hồ nước lạnh băng.
Vừa vào trong nước, Tom liền lờ đi cảm giác đau đớn khi cơ thể biến đổi do tác dụng của cỏ mang cá, rút đũa phép tự tạo cho mình một lớp áo giáp bảo vệ rồi mới bơi sâu xuống đáy hồ.
Giống như hắn đã dự liệu, lúc loáng thoáng nghe được tiếng ca của người cá, James đột nhiên xuất hiện, phóng ra một thần chú Hóa đá.
Tom lập tức né người tránh được bùa chú, vừa bơi tới hướng phát ra tiếng hát, vừa nỗ lực đánh trả.
Lúc này, hắn mới nhớ, Harry đã từng đánh giá James Lee là một phù thủy xuất chúng không thua kém gì hắn.
Cả hai vừa đánh nhau vừa bơi tới mục tiêu, tốc độ đương nhiên chậm hơn bình thường.
Nhưng như vậy trái lại lại có lợi cho nữ tuyển thủ Lucky Mark vốn có thể lực kém hơn bọn họ, nữ sinh thông minh và không muốn chịu thua một cách đơn giản này trong lúc hai người còn mải đánh nhau đã lén vượt, thuận lợi cứu được thứ quý giá của mình.
Đến lúc Lucky Mark kéo được bạn thân của mình trở lại, vẫn thấy hai nam sinh kia chưa phân được thắng bại.
Nhìn thì có vẻ như Tom Riddle Hogwarts đang chiếm lợi thế, nhưng lại không cách nào thoát khỏi sự đeo bám của James Lee.
Mà James Lee càng đánh càng hăng, không ngừng tấn công, khiến Tom không có được một chút thả lỏng.
Xem ra người giành chiến thắng trong bài thi này là cô nàng rồi.
Mark nở một nụ cười ngọt ngào, hai chân dùng sức rẽ nước bơi lên trên.
Lúc Mark hoàn toàn biến mất trong hồ nước đen tối, Tom mới ý thức tới vấn đề thời gian, nhân khoảng thời gian giữa hai đòn tấn công, hắn liếc đồng hồ trên cổ tay, phát hiện cả hai người bọn hắn đã lãng phí gần bốn mươi phút, trong lòng lo lắng, lập tức tăng cường độ và lực công kích.
Nhưng lúc này đang ở trong nước, James lại là một Quán quân Tam Pháp Thuật không thua kém hắn là bao, muốn trong thời gian ngắn thắng được cậu ta là việc không thể nào.
Năm phút nữa lại trôi qua, Tom cắn răng giơ đũa phép lên.
"Ngừng!" Hắn hô to, "Ta bỏ cuộc, ngươi đi cứu người đi!" Nói xong, hắn xoay người dứt khoát bơi lên trên mặt nước, thậm chí còn bùa chú tăng tốc.
James sửng sốt, sau đó liền lập tức bơi tới hướng tiếng ca của người cá.
Lúc bị Grindelwald gọi đi, Harry biết nó là một trong những đạo cụ của Bài thi thứ hai, nhưng nó lại không ngờ được rằng, mình là trở thành thứ quý giá của hai người.
Cười khổ uống hết độc dược được đưa, nó đã rất chắc chắn, Tom với cỏ mang cá chắc chắn sẽ là người cứu nó lên.
Nhưng đến khi nghe được tiếng hoan hô vang dội mà mở mắt, quay đầu lại nhìn thấy mái tóc màu hung đỏ cùng gương mặt tám phần giống.
"R...à, anh James Lee?" Harry ngẩn cả người, sau đó mới nương theo sự giúp đỡ của những người khác mà lên khán đài, trong lúc trong đầu ngổn ngang suy nghĩ, nó chợt cảm nhận được có một chiếc chăn bông mềm mại chùm trên người mình.
Harry quay đầu, nhìn thấy Tom đã mặc áo chùng phù thủy khô ráo, mái tóc đen tự nhiên, không có vẻ gì là mới xuống nước cả.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Harry nhìn James đang đẩy tay của Tom ra, khẽ cau mày, hỏi.
Nghe được câu này James lập tức nở một nụ cười đắc ý.
"Tên kia..." James giơ ngón tay chỉ thẳng vào chóp mũi của Tom – Harry vì động tác của James mà toát mồ hôi lạnh, nhưng vì nó đang ướt đẫm cả người nên không ai nhận ra được.
Dáng vẻ cẩu thả muốn chết này của James Lee thật giống Ron, nó cười cay đắng.
Lại phát hiện Tom chỉ nở nụ cười giả tạo, đưa chăn bông cho mình, tựa như không hề để ý đến lời công kích của James.
Điều này làm cho tâm trạng buồn bực vì người cứu mình không phải là Tom của Harry bớt đi một chút, đồng thời tăng thêm một chút hiếu kỳ.
Rốt cuộc trong lúc nó hôn mê giống như xác chết ở dưới đáy hồ, giữa Tom và James đã xảy ra chuyện gì?
"Tên này không so được với tôi, lại thấy cỏ mang cá bắt đầu mất hiệu lực, liền vội từ bỏ thi đấu!" James không nhân nhượng nói, có điều lời nói của cậu ta lại càng khiến nụ cười giả trên mặt Tom trở nên kỳ lạ.
Tom rút đũa phép của mình ra, dùng bùa chú làm quần áo trên người Harry khô ráo, cũng không để ý một chút nào đến lời nói của James.
"Harry, em biết ta không biết bơi mà." Hắn cười híp mắt nói, căn bản cũng không để ý tới James Lee đang dương dương tự đắc mà không biết rằng những lời của cậu ta chẳng những không khiến Harry thất vọng về hắn, mà lại càng khiến nó lo lắng cho hắn hơn.
Thật ngu ngốc!
"Em sẽ cam lòng để cứu em vốn không bị một chút uy hiếp nào mà vùi thân dưới đáy Hồ Đen?" Tom dùng khăn lau mái tóc còn ướt cho Harry, "Hay là em hy vọng ta vì một thắng lợi tầm thường mà quên mất em đang bị bắt giữ dưới đáy hồ?"
Nghe được những lời Tom thấp giọng thì thào bên tai, Harry chậm rãi nở nụ cười.
Tuy rằng có hơi tiếc vì người cứu nó không phải là Tom, nhưng nó đồng tình với cách làm của Tom.
Thậm chí tận đáy lòng còn có chút cảm động.
Tom vì nó được cứu khỏi đáy Hồ Đen mà chấp nhận thua James Lee, cũng đồng nghĩa với việc từ bỏ thắng lợi trong Bài thi đấu thứ hai.
Nếu như nó đã hiểu được điều này mà vẫn không cảm động, thì nó chẳng khác nào quái vật vô tình cả.
Không ai hiểu rõ Tom là một người kiêu ngạo như thế nào hơn Harry.
Chỉ cần nghĩ đến Tom lúc ra khỏi hồ đen tuyên bố bỏ cuộc thi đấu đã xấu hổ như thế nào, Harry đã cảm động muốn chết.
Nó chớp chớp đôi mắt cay cay, để mặc Tom lau tóc cho mình, nhỏ giọng nói: "Tôi hiểu mà, Tom."
Tom lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đưa mắt nhìn James Lee đang bị một đám học sinh của Durmstrang vây quanh, lộ ra nụ cười chiến thắng.
Trong Bài thi thứ hai này, có lẽ James quả thật đã thắng hắn.
Nhưng trong lòng Harry, hắn tuyệt đối là người thắng trong cuộc thi lần này.
Hắn dứt khoát từ bỏ trận đấu, lại tìm được một người yêu vừa thông minh, vừa hiểu hắn như Harry, thật là may mắn không gì sánh bằng.
Nếu là người khác, lúc này nói không chừng còn đang lớn tiếng chất vấn hắn, rốt cuộc hắn quan tâm tới mình như thế nào.
"Harry, ta đã từng nói chưa nhỉ, ta rất vui vì người ta yêu là em?" Tom thấp giọng nỉ non Harry, đôi môi nhẹ ngậm lấy vành tai nó, liếm một cái, sau đó mới ngồi thẳng người lên, "Nếu như chưa nói, bây giờ ta sẽ nói.
Quyết định thích em, là quyết định chính xác nhất trong mười bảy năm qua của ta."
Nghe được lời nói của Tom, cả người Harry khẽ run lên, sau đó thần sắc có chút khác thường ngẩng đầu nhìn Tom trêu ghẹo: "Anh không thấy những suy nghĩ về Pháp Thuật Hắc Ám và quan niệm của tôi và anh khác nhau mang lại rất nhiều phiền phức sao."
Tom suy tư một chút, sau đó gật đầu khẳng định: "Ta muốn một người yêu thông minh có thể tranh luận với ta về những suy nghĩ không thống nhât, có thể cùng ta thảo luận các vấn đề, có thể hiểu được suy nghĩ của ta, không cần một kẻ ngu ngốc mù quáng nghe theo quan điểm của ta, cũng không hiểu được ta."
James lúc này đã thoát khỏi đám bạn học của cậu, đi tới chỗ Tom và Harry.
"Harry, là người chiến thắng đồng thời là người cứu cậu ra khỏi Hồ Đen, tôi có thể có được may mắn mời cậu làm hướng dẫn viên du lịch Luân Đôn một ngày không?"
"Hướng dẫn viên du lịch?" Harry ngạc nhiên, sau đó áy náy nhìn James, chân thành nói: "Tuy tôi lớn lên ở Anh nhưng lại không quen thuộc Luân Đôn lắm."
James nghe nó nói như vậy, nụ cười trên mặt lập tức xụ xuống, "Chuyện này..."
Đúng lúc này, tiếng hô công bố điểm trọng tài đột ngột vang lên, chặn lời James định nói.
Mà cậu cũng chẳng mấy quan tâm.
Suốt bài thi cậu đều tấn công không ngừng, cậu không phải người đứng đầu mới là lạ.
Tom thì kéo Harry sang chỗ đám học trò Slytherin, nhỏ giọng cảnh cáo nó tuyệt đối không được ra ngoài một mình với James.
Kết quả cuộc thi nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, khiến bầu không khí của cuộc thi Tam Pháp Thuật ở Hogwarts được đẩy lên cao trào.
Trải qua Bài thi thứ hai, Quán quân Beauxbatons đứng đầu, Quán quân Durmstrang mặc dù vượt quá thời gian quy định nhưng thành công cứu được con tin, đứng thứ hai.
Tom mặc dù một mình lên bờ, nhưng lại dùng cỏ mang cá mà tất cả mọi người đều không thể nghĩ ra, hơn nữa còn trì hoãn James – Tom nói: rõ ràng tôi thua, cuối cùng quyết định từ bỏ – cho nên điểm đạt được cũng không tính là thấp.
Mà điểm cộng dồn của hai Bài thi lại dẫn đến một việc kỳ lạ – điểm của ba Quán quân bằng nhau!
Xem như ba người lại trở về điểm xuất phát, cho nên giành được chiến thắng trong Bài thi cuối cùng mới là quan trọng nhất.
Tom nhàm chán nghiêng người dựa vào đầu giường liếc nhìn các loại sách có liên quan đến Pháp thuật du hành mượn từ thư viện, vừa tính dò hỏi Harry: "Em nói xem, sau khi tốt nghiệp ta nên làm việc gì đây?"
Tom nghĩ, ở lại Hogwarts là lựa chọn tốt nhất.
Như vậy không chỉ lôi kém đám con cháu của những gia tộc thuần huyết, còn có thể ở gần Harry.
Thế nhưng hiện tại, Hogwarts không có bất kỳ chức vụ nào trống.
Trước đây khi biết được giáo sư Merrythought muốn xin từ chức, hắn đã nhắm ngay vị trí giáo sư dạy Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, nhưng không ngờ Grindelwald đột nhiên xuất hiện khiến giáo sư Merrythought về hưu sớm hơn dự kiến cũng làm cho hắn mất đi cơ hội xin vào vị trí kia.
"Bộ Pháp Thuật?" Harry thản nhiên cho hắn một gợi ý, "Chỉ cần anh giành được Cúp Tam Pháp Thuật, muốn xin vào Bộ Pháp Thuật làm việc không phải chuyện khó."
Bộ Pháp Thuật? Tom suy tư trong chốc lát rồi lắc đầu.
Tuy rằng mục tiêu cuối cùng của hắn là khống chế được Bộ Pháp Thuật, nhưng tiến vào Bộ Pháp Thuật quá sớm tuyệt đối không có lợi.
Đợi ở trường học, nắm giữ được đám Pháp sư tương lai mới là biện pháp tốt nhất.
Harry trộm liếc vẻ mặt không vừa lòng của Tom, thầm ghi nhớ lại, cuối cùng không nói gì rời đi.
Cuối tháng năm, Tom quyết định đi tìm Grindelwald thương lượng, hỏi ông ấy có cần một trợ giảng giúp hỗ trợ sắp xếp thời khóa biểu của học trò không.
Việc này tuy rằng không mấy phổ biến, nhưng dù sao cũng là một cơ hội để hắn ở lại Hogwarts, Tom không muốn từ bỏ.
Tuy nhiên đến khi hắn đi tới cửa phòng làm việc của Grindelwald, đang chuẩn bị gõ cửa thì lại nghe bên trong truyền ra một giọng nói quen thuộc.
"Giáo sư Grindelwald, lần này trò tới là muốn xin Giáo sư có thể cho Tom Riddle làm trợ giảng."
Là Harry, người hiểu hắn nhất!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook