[Hp/tomhar] Trường Sinh Linh Giá
Chương 21: 21: Phòng Chứa Bí Mật!rđây Đúng Là Lối Vào Phòng Chứa Bí Mật Sao


Lưu ý: Chữ in nghiêng = Xà Ngữ
"Anh vẫn luôn tìm kiếm Phòng Chứa Bí Mật, không phải sao?" Giọng nói trong trẻo của Harry mang theo giọng điệu đương nhiên khiến Tom căm tức, "Dù tôi không được thông minh, uy quyền như anh, nhưng tôi cũng có đầu óc biết phân tích.

Với đầu óc chỉ thoáng một giây chần chừ của tôi cũng đủ nhạy bén phát hiện ra vấn đề của anh, khi nhìn thấy con rắn được chạm trên vòi nước sao lại không đoán được ra nơi này chính là lối vào Phòng Chứa Bí Mật Slytherin mà anh luôn tìm kiếm được cơ chứ?" Nó hơi dừng lại, "Nếu như trước khi tôi thừa nhận nơi này đúng là cửa vào Phòng Chứa Bí Mật mà anh vẫn chưa nghĩ ra được, không thể không nói, tôi sẽ cảm thấy thất vọng."
Tom im lặng nhìn khuôn mặt đầy vẻ tự nhiên trước mặt, hắn có thể khẳng định thằng nhóc trước mặt chỉ đang cố che giấu sự bất an cùng căng thẳng của mình đằng sau bộ mặt kia mà thôi.

Vài phút sau, hắn mới chậm rãi mở miệng, "Đêm hôm đó, trong khu sách cấm, ngươi lớn tiếng nói chuyện với Hagrid...?"
"Là tôi cố ý."

"Con mèo đen đột nhiên xuất hiện ở hành lang bí mật...?"
"Là tôi!"
"Vết ố màu vàng trong quyển sách giấu trong khu sách cấm...?"
"Là vết bánh bí đỏ!"
"Đêm hôm trước, ngươi nói phải viết luận văn cả đêm là lấy cớ?"
"Không phải lấy cớ, đúng là tôi viết luận văn." Vẻ mặt vốn đang nghiêm túc của Harry chợt hiện lên nụ cười ngượng ngùng.
Tom híp mắt nhìn nó đưa tay gãi gãi mái đầu rối bù, ánh mắt lạnh như băng dần dịu lại, "Ngươi học tốt như vậy mà vẫn phải thức đêm viết luận văn sao?"
"Suốt cả tuần nay tôi chưa viết một chữ nào, cho nên đêm hôm trước thật sự là phải..."
Tốt lắm! Hắn thật sự thích kiểu nói giản lược này, đặc biệt là Harry Potter không cố ý nói nhăng nói cuội để lảng sang chuyện khác!
Tom thoải mái thở hắt ra một hơi, "Còn kẻ thù của ngươi thì sao?"
"Tôi đã nói rồi, kẻ thù của tôi là một kẻ linh hồn không hoàn chỉnh tự hủy dung mạo.

Về phần kẻ đó rốt cuộc là ai, có nói ra anh cũng sẽ không tin đâu." Harry vươn tay ra trước mặt Tom, Tom do dự một chút, cuối cùng trả đũa phép lại cho nó.
"Lẽ nào kẻ đuổi giết ngươi chính là lão già Dumbledore nổi tiếng yêu hòa bình, thích Muggle, nếu không sao ta lại không tin?" Tom đứng đó ngẫm nghĩ những tin tức vừa thu được, sau đó dùng giọng điệu đùa cợt suy đoán kẻ thù của Harry, sau đó hắn phát hiện ra Harry đang tiếp tục cọ bồn rửa mặt dường như có phản ứng với lời nói này của mình.


Hay nói đúng hơn là có phản ứng với từ nào đó trong lời nói của hắn.
Chẳng lẽ...?
Hắn còn chưa kịp hoài nghi, Harry đã mở miệng, "Anh không cần đoán bậy, kẻ thù của tôi tuyệt đối không phải là thầy Dumbledore mà tôi hiểu rất rõ." Nó nhìn Tom đang ngồi lên bồn rửa mặt đã được cọ sạch qua gương, thậm chí còn thấy được gương mặt có chút giống nhau của chính nó và Tom.

"Tôi có thể hỏi anh một câu được không? Nguyên nhân anh nhất định phải tìm được Phòng Chứa Bí Mật là gì?"
"Ta là người kế thừa Slytherin, đương nhiên ta có quyền được biết thứ mà ngài ấy để lại trong trường học nằm ở đâu, hơn nữa còn phải tìm ra được thứ đồ đó, không phải sao?" Tom mỉm cười mời mọc, "Cậu có muốn cùng ta vào Phòng Chứa Bí Mật Slytherin không?"
"Tôi có được vinh hạnh đó sao?" Trên mặt Harry hiện lên nụ cười giả tạo mà Tom cảm thấy có chút quen thuộc, nụ cười giả đó còn mang ý châm chọc rất rõ, "Tôi tưởng anh muốn mời những người bạn kia của mình hơn chứ?"
"Bạn nào của ta?" Tom nhíu mày, phát hiện dù thế nào hắn cũng không thể thích thằng nhóc trước mặt này được...!Quá giống nhau! Hắn và nó bản chất khác nhau, nhưng cũng lại rất giống nhau!
Sự khác nhau khiến hắn thở phào, mà nét giống nhau lại khiến hắn không nhịn được muốn tới gần.
"Những kẻ đó chỉ là bạn học mà thôi.


Ta tin cậu thông minh như vậy sẽ hiểu ý ta là gì." Tom đưa tay nhẹ chạm lên đỉnh đầu Harry, "Vậy, cậu có đồng ý theo ta xuống dưới, giúp ta tìm hiểu nỗi sợ hãi mà tổ tiên ta đã cất giấu trong Phòng Chứa Bí Mật từ hơn một nghìn năm trước không?"
Vẻ mặt Harry có chút mất tự nhiên, nó nghiêng đầu tránh bàn tay của Tom, rồi ngẩng đầu nhìn Tom bằng vẻ mặt nghiêm túc trước giờ chưa từng có, "Sau đó thì sao? Anh muốn làm gì?"
"Sau đó?" Tom nhìn bàn tay dừng giữa không trung của mình, không chút lúng túng thu tay lại, "Dù sao trước mắt ta cũng không có hứng thú dùng nỗi sợ hãi có thể giết người đó xử lý đám học trò không có tư cách học ở Hogwarts..." Nhìn Harry sửng sốt trợn tròn hai mắt, Tom cong khóe môi, "Cậu không cho rằng ta là một kẻ mù quáng làm liều đấy chứ?"
"Chỉ thế thôi sao?" Khuôn mặt Harry thoáng lóe lên chút gì đó rồi lập tức biến mất, "Anh có biết nỗi sợ hãi đó rốt cuộc là gì không?".

Ch.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương