Hpsnarry Đôi Mắt Hoàng Kim
-
60: Ánh Mắt
Trong phòng hiệu trưởng, Dumbledore đang ngồi trên bàn làm việc trước mặt là một chiếc gương hai mặt đang mở.
Từ bên trong một giọng nói trầm khàn phát ra nghe như tiếng lưỡi cưa cọt kẹt bào qua thanh gỗ.
"Gần một thế kỉ và đây là điều đầu tiên em nói với tôi? Nếu tôi nói tôi không làm việc đó em có tin không?"
Dumbledore trầm mặc vươn tay gập lại gương hai mặt quay đầu nhìn tia nắng sớm nhảy nhót qua khe cửa một hồi lâu rồi khẽ lẩm bẩm, "Tôi tin."
Âm thanh thật nhỏ vang lên trong căn phòng yên tĩnh truyền qua mặt gương chưa hoàn toàn đóng hẳn đến phía bên kia eo biển, tận sâu trong vùng đất tây Âu trù phú mà vắng lặng nơi tọa lạc một tòa pháo đài cũ nát heo hút giữa rừng sâu núi thẳm.
Trên đỉnh pháo đài, có một người đàn ông vươn đôi bàn tay gầy guộc vuốt ve tấm gương hai mặt không tiếng động thở dài nhìn bầu trời u ám ngoài cửa sổ.
Cơn mưa lả tả làm phương xa trở nên mờ mịt mang theo cái ẩm ướt, lạnh lẽo thấu tận xương nhưng đây đó vẫn hòa quyện chút ấm áp cuối xuân đầu hạ.
Dumbledore giật mình khi được thông báo Harry đang chờ ở ngoài cửa, ông vội cho phép cậu tiến vào.
"Harry, Sao trò không nghỉ ngơi thêm một chút?" Ông quan tâm hỏi.
"Em không sao, thưa giáo sư." Cậu mỉm cười lịch sự trả lời.
"Ngồi xuống đây nào.
Một tách trà nóng nhé." Dumbledore hiền hòa vẫy tay.
"Vâng, cảm ơn ạ."
Ông rót cho cậu một tách trà bỏ khá nhiều đường đúng theo tiêu chuẩn của Dumbledore.
"Một chút ngọt sẽ làm tâm trạng người ta khá hơn đấy."
Tuy khá quan ngại về định nghĩa một chút ngọt của ông nhưng Harry cũng không từ chối uống cạn tách trà tình cảm mà Dumbledore dành cho mình.
"Em có một yêu cầu quá đáng.
Em muốn xin thầy nghỉ 1 ngày để đưa ông nội về nhà.
Em sẽ trở lại trước kỳ thi." Harry mở lời.
"Trò nhất quyết phải đi sao?" ông lo lắng hỏi.
"Không một ai nên ra đi mãi mãi tại một nơi xa lạ.
Không phải sao?" Cậu cụp mắt nói.
Dumbledore cũng không khuyên bảo nữa, ông gật đầu.
"Được rồi, nhưng hãy để một giáo sư đi cùng em về nhà đi."
"Cám ơn thầy.
Như vậy đành làm phiền chủ nhiệm nhà em rồi." Harry mỉm cười cảm tạ.
Một lát sau, Harry và Dumbledore quay đầu mặt đầy khó hiểu nhìn người đàn ông mặc áo chùng đen phần phật bước vào phòng hiệu trưởng.
"Filius bận nên nhờ tôi đi thay." Snape nói với vẻ đương nhiên.
5 phút trước...
Snape: "Ông bận."
Flitwick: "Không, tôi không bận."
Snape: "Ông bận."
Flitwick: "???"
Hắn rời khỏi hồi tưởng liếc nhìn Harry đang ngồi trước mặt, "Hành trình hôm nay của chúng ta thế nào?"
Cậu thu hồi tầm mắt nhẹ nhàng nói, "Chúng ta nhập cảnh ở Berlin, sau đó đến thành phố cảng Rostock ở đó có thuyền đón chúng ta đến nhà em."
"Vậy đi thôi." Hắn hất đầu về phía lò sưởi.
Harry chào tạm biệt Dumbledore rồi đứng dậy hai tay vẫn cầm chặt hộp gỗ cùng Snape tiến vào ngọn lửa xanh trong lò sưởi âm tường.
Một lần nữa trở lại Nhà trung chuyển pháp thuật cục hải quan Berlin, Harry kiên nhẫn đứng chờ khi Snape đi làm thủ tục nhập cảnh.
Nhân viên hải quan cứ chốc chốc lại đánh mắt tò mò về phía sau hắn, có vẻ như cô nhận ra cậu từ cuộc ẩu đả ngày hôm qua.
Snape bước lên chắn đi tầm mắt đó khó chịu hừ lạnh, lo làm việc đi nhìn loạn cái gì.
Rời khỏi Bộ pháp thuật Đức, Snape vươn tay ra với Harry.
"Lại đây, ta đưa trò đến Rostock"
"Không cần đâu, em có khóa cảng." Harry nhẹ nhàng từ chối.
Snape không nói gì nữa nhưng vẫn không hề thu tay lại.
Harry trầm mặc lướt qua bàn tay nắm lấy áo chùng hắn khởi động khóa cảng.
Khi xuất hiện tại một bến cảng nhỏ, Harry nhanh chóng buông tay.
Snape mặt không đổi sắc, lặng lẽ giấu bàn tay đã nắm chặt thành quyền của mình dưới ống tay áo.
Cậu dẫn đầu bước lên một con thuyền đánh cá có vẻ bình thường ngồi xuống ngẩn người không để ý tới người luôn đứng phía sau cậu.
Con thuyền nhổ neo đi sâu vào vùng biển rộng, một làn sương mù mờ nhạt thổi qua, chiếc thuyền liền biến mất khỏi tầm mắt người bình thường nhưng không một ai nhận thấy.
Lướt nhanh qua những con sóng lăn tăn thuyền cập bến trên một hòn đảo không hề xuất hiện trên bản đồ.
Harry và Snape cùng đứng lên nhưng khi chuẩn bị xuống thuyền thì cậu ngăn hắn lại.
"Cho em một chút thời gian nhé."
Snape gật đầu lùi lại không đi theo nữa nhưng đôi mắt như chim ưng vẫn dõi theo cậu một tấc cũng không rời.
Harry đặt chân xuống mặt đất đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Hòn đảo không lớn so ra còn nhỏ hơn cả sân vận động của Hogwarts.
Nói dễ nghe thì nó là hòn đảo còn nói khó nghe đây chẳng khác nào mỏm đá trơ trọi nhô lên giữa mặt biển.
Chậm rãi bước lên đỉnh mỏm đá, Harry đưa mắt nhìn bầu trời lạ lẫm của nơi mang tiếng là nhà của cậu nhưng chưa một lần cậu đặt chân tới.
Gương mặt Harry thoáng hiện lên nét mỏi mệt, cậu nên quen thuộc với hoàn cảnh này mới phải.
Đặt chân đến một nơi xa lạ, tạo ra một thân phận giả dối lừa gạt những người tin tưởng cậu, đạt được mục đích lại rũ bỏ tất cả rời đi không một câu từ biệt.
Mỗi một lần lòng cậu lại khó chịu thêm một lần, chỉ là lần này lại đặc biệt đau đớn hơn mà thôi.
Cậu mờ mịt ngẩng đầu nhìn về không trung vô định không để ý đến một giọt nước mắt đào thoát khỏi khóe mi lướt qua gò má hao gầy kết tinh lại rơi xuống mặt đất phát ra tiếng vang lộp cộp bé nhỏ.
Viên ngọc trai mới hình thành nảy lên xuống vài lần rồi chìm vào làn nước lạnh giá thật sâu.
Chỉ để bản thân yếu đuối trong một giây lát ngắn ngủi, Harry lấy lại tinh thần quay đầu đi đến trung tâm hòn đảo.
Mặt đất dưới chân cậu chợt sụp xuống lần lượt làm lộ ra một cầu thang dẫn xuống lòng đất.
Cậu theo đó đi xuống một lúc, khi trở lên chiếc hộp trên tay cậu cũng không còn.
Harry trở lại boong thuyền, cậu nhìn Snape gật đầu ra hiệu công việc của cậu ở đây đã xong.
Hắn khẽ liếc cậu rồi lạnh nhạt quay đi giấu cánh tay ướt sũng nước sau lớp áo chùng.
Hai người theo đường cũ trở lại Hogwarts, khi vừa từ lò sưởi bước ra Harry phát hiện trong phòng hiệu trưởng có thêm hai gương mặt quen thuộc.
"Harry, cháu đã về rồi." Lily quay đầu mỉm cười nhìn cậu.
"Đến đây nào Harry.
Chúng ta có một chuyện cần hỏi ý kiến của trò." Dumbledore vẫy vẫy tay.
Cậu đến trước bàn làm việc của hiệu trưởng ngồi xuống một trong hai chiếc ghế đã được chuẩn bị sẵn.
"Harry, chú rất tiếc gì sự ra đi của ông nội cháu." James hắng giọng lên tiếng.
"Không sao đâu ạ, dù sao cháu biết ngày này cuối cùng cũng sẽ tới." Cậu cụp mắt nói.
"Trước khi mất ông của trò đã nhờ ta chăm sóc cho trò.
Nhưng trò cũng biết đấy một ông lão già cỗi như ta sao có thể để ý chu đáo cho một đứa trẻ được đây.
" Dumbledore mở lời.
Harry nhíu mày ngẩng đầu nhìn ông rồi lại quay sang James và Lily bên cạnh lờ mờ nhận ra gì đó.
"Chúng ta biết cháu là một phù thủy rất xuất sắc nhưng cháu vẫn là một đứa trẻ, cháu cần một gia đình." James khoác tay lên vai Lily cười một cách ôn hòa nhất có thể.
"Chúng ta muốn trở thành ba mẹ của con, Harry." Lily vươn tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cậu.
"TÔI CÓ BA MẸ" Harry rụt phắt tay lại như phải bỏng trước sự ngỡ ngàng của cô, hô hấp của cậu chợt trở lên rối loạn.
"Tôi có ba mẹ.
Ba mẹ tôi mất năm tôi một tuổi...!Tôi xin phép." Harry lung tung cúi đầu chào rồi vội đứng dậy bỏ chạy khỏi phòng hiệu trưởng.
Snape ngay lập tức đứng dậy đuổi theo.
Hắn đuổi kịp cậu trước khi Harry rời khỏi lâu đài.
"Harry" Snape nắm lấy cánh tay cậu.
"Buông ra.
Thầy để em một mình được không?" Cậu giãy giụa.
"Không" Hắn kiên quyết đáp sau đó dùng lực kéo cậu ôm vào lòng.
Thị giác chợt tối sầm, Harry lọt thỏm trong lồng ngực vững chãi của người đàn ông.
Xoang mũi tràn ngập mùi hương thảo dược quen thuộc làm cậu cảm thấy thật an toàn và bình yên nhưng cũng khiến cậu càng thêm chua xót, đau đớn hơn.
Harry vươn tay ôm lấy hắn vùi mình càng sâu vào nơi an bình ngắn ngủi ấy.
Cảm nhận được sự run rẩy của Harry, Snape càng thêm siết chặt vòng tay không tiếng động an ủi thế giới của hắn.
Từ xa có tiếng bước chân nhỏ vụn truyền đến, Snape ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt lo lắng của Lily.
Hắn mím môi cúi đầu khẽ xoay chuyển cơ thể giấu kín thiếu niên trong lồng ngực khỏi tầm mắt cô.
Một lúc thật lâu sau, Snape cảm thấy vòng tay mình chợt trở nên nặng nề.
Hắn nhíu mày nhìn xuống rồi thở phào khi phát hiện Harry chỉ ngủ say do quá mệt mỏi.
Hắn nhấc bổng cậu lên, tránh đi những hành lang đông người bế cậu trở về lãnh địa của hắn.
Nhẹ nhàng đặt Harry lên giường, cởi bỏ giày và áo chùng cho cậu ngủ thoải mái hơn.
Khi treo áo của cậu lên giá, hắn cố gắng lờ đi cảm giác về độ dày vải áo rõ ràng thuộc về đồng phục thu đông.
Snape ngồi xuống cạnh giường, vươn tay vuốt ve gò má Harry.
Ngón tay hắn dần di chuyển lên phía trên gạt đi mấy lọn tóc lòa xòa của cậu làm lộ ra miệng vết thương hình chữ V còn chưa khép lại.
Lấy ra lọ thuốc mỡ trị thương, hắn bôi lên vết rách xoa nhẹ cho đến khi nó biến mất hoàn toàn.
Sau đó hắn nâng cánh tay trái của cậu lên, vén tay áo đến khủy tay rồi trầm mặc bôi thuốc giải độc lên vết bầm tím đen do nọc độc của nhện khổng lồ.
Trong lúc đó Harry chưa một lần mảy may có dấu hiệu tỉnh lại.
Đắp chăn cẩn thận cho Harry, Snape đứng dậy rời khỏi phòng ngủ.
Khi khép cửa hắn ếm thêm hai câu thần chú cách âm và yên tĩnh rồi mới quay lưng đối diện với một người đã chờ hắn ở phòng khách rất lâu.
"Hơn mười năm nay cậu chưa một lần gọi tên của mình." Lily không nhìn Snape lên tiếng.
"Tôi không muốn trở nên bất lịch sự." Hắn đáp lại.
"Là không muốn hay không dám?" cô lạnh lùng hỏi.
Snape liếc về phía Lily, "Tôi không nợ bà gì cả, bà Potter."
"Là do cậu nghĩ cậu đã chuộc tội xong thôi." Cô nhếch môi.
"Cậu muốn gì, Lily?" Snape uốn giọng nhấn mạnh một cách mỉa mai.
"Harry.
Tôi muốn biết về Harry." Lily trả lời.
Snape nhíu mày nhìn cô, "Tôi đã từng nói cậu đừng tiếp xúc với Harry nữa rồi..."
"Tôi yêu Harry." Lily lớn tiếng cắt ngang.
"Cậu có biết cậu đang nói gì không hả?" Snape quát to.
"Tôi yêu Harry.
Giống hệt như yêu con trai mình.
Lần đầu tiên gặp thằng bé tôi đã cảm nhận được, bản năng làm mẹ của tôi đã nhận định Harry.
Muốn tôi bỏ mặc Harry, không bao giờ." Cô siết chặt nắm tay.
"Nếu như cậu muốn tốt cho thằng bé thì tránh xa nó ra." Snape trầm giọng cảnh cáo.
"Tốt cho Harry hay tốt cho cậu?" Cô liếc hắn.
"Cậu thì biết cái gì." Hắn tức giận.
"Tôi biết ánh mắt của một người đàn ông khi nhìn về phía người ông ta yêu thương nhất." Lily buông một câu chí mạng.
Snape sững sờ không thể thốt lên lời phản bác nào.
Hắn mím môi quay đi mở cửa hầm, "Ra ngoài."
Lily liếc về phía phòng ngủ của Snape nhưng cuối cùng cũng không dây dưa thêm nữa.
Cô rời khỏi hầm khi đi qua người hắn, Lily thấp giọng đe dọa.
"Nếu cậu dám đụng tới thằng bé tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu."
Đáp lại cô chính là cánh cửa thô lỗ đóng sầm vào mặt.
Lily cũng không tức giận vì chuyện này cô chỉ lo lắng thở dài rồi rời đi..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook