Ngày hôm sau, ăn no nê bữa sáng xong Hagrid liền dẫn Harry đến nhà băng Gringotts —— một toà nhà nhiều tầng xây bằng đá cẩm thạch trắng loáng, nằm gần giao lộ giữa Hẻm Xéo và Hẻm Knockturn, so với các gian tiệm xập xệ cạnh nó thì đúng là cao chọc trời.
Griphook vẫn là yêu tinh dẫn đường cho hai người, lúc toa xe lượn ngang qua một khúc quanh Harry lại thấy được đốm lửa bùng lên cuối đường hầm, nghĩ thầm không biết phải đó là con rồng đã cùng hắn, Ron và Hermione đào tẩu không nữa.

Toa xe chẳng mấy chốc liền dừng trước căn hầm số 687, hầm bạc thuộc sở hữu của gia tộc Potter —— khoảnh khắc cửa hầm mở ra, Harry như thoáng thấy lại cậu bé mười một tuổi từng đứng ở đây, vì nhìn đến núi vàng núi bạc mà há hốc miệng, cũng vì bản thân từ đây không cần ăn bám nhà Dursley nữa mà nhẹ nhõm cực kỳ.
Harry nỗ lực ra vẻ sửng sốt giống cậu bé ấy: "Này nhưng......!Ta dám cá dượng Vernon và dì Petunia không hay biết gì về số vàng này."
"Bọn họ tốt nhất không cần biết, bằng không ta rất khó tưởng tượng ngươi sẽ còn lại cái gì." Hagrid nói, hừ một tiếng.
Lão khổng lồ một bên giải thích cho Harry tên gọi và giá trị từng loại tiền đồng: 1 đồng vàng Galleon đổi được 16 đồng bạc Sickle, 1 đồng Sickle đổi được 29 đồng Knut —— một bên giúp hắn gom mỗi loại tiền xu một ít cho vào túi.
"Nhiêu đây là đủ dùng cho hai năm học, chỗ còn lại tiếp tục cất ở hầm này.

Không chỗ nào an toàn hơn Gringotts, Harry, không có chìa khoá thì ai cũng không xông vào được."
Harry nhận lấy túi tiền nặng trịch, trong lòng thầm nói:
Mới không đâu, năm lớp bảy ta sẽ xông vào một phen, mà chốc nữa cũng sẽ có người đại náo Gringotts —— tuy đúng là kẻ đột nhập sẽ không trộm được thứ gì, bởi vì ngươi đã đem cục đá thần thần bí bí kia lấy đi trước rồi.
Bọn họ lại lần nữa ngồi vào toa xe, hướng về hầm số 713 —— hầm bảo cơ mật đang cất giữ Ma pháp Thạch.

Harry nhìn Hagrid cầm lấy bọc nhỏ màu nâu dơ hầy kia, từ đáy lòng phát ra tiếng thở dài thườn thượt.
Thực hảo, vậy nghĩa là năm học này hắn vẫn phải cùng Voldemort thân mật ôm một lần.
Trên đường quay lên, Harry ngồi trên xe chở khách, nghiêm túc nghĩ đến một chuyện khác: có nên nói cho Ron với Hermione biết về vụ đảo ngược thời gian này không —— Nhưng là, Harry nhớ tới chiếc Xoay thời gian hồi năm 3 cùng các việc liên tiếp xảy ra sau đó, cuối cùng cảm thấy vẫn là đừng nói thì hơn.
Linh hồn của Harry Potter băng qua thời gian mà về lại 7 năm trước, cũng đem theo 7 năm ký ức của trưởng thành, gian khổ và mất mát.

Hắn của tuổi 17 có thể chịu được chiến tranh, máu tươi cùng đau khổ tra tấn, nhưng Ron và Hermione, bọn họ lúc này chỉ mới mười một tuổi, cả bề ngoài lẫn linh hồn.
Nếu sớm như vậy cho bọn họ biết về những gian khổ sắp đến, có lẽ chỉ làm hai người bị áp lực đè nặng, hơn nữa dù nói ra, Harry không chắc hai người bạn thân của mình sẽ tin việc này mà không phải cho rằng hắn điên rồi —— cứ việc thời gian sẽ chứng minh tất cả.
Còn một lý do khác, tuy rằng việc trọng sinh không thể tưởng tượng như vậy lại xảy đến với mình, Harry thật không muốn thừa nhận, nhưng sự tình phải xảy ra sẽ không bởi vậy mà phát sinh thay đổi —— không ai có thể thay đổi được thời gian.
Những ngày qua, Harry đúng là có phát hiện một ít việc cùng đời trước xuất hiện sai lệch thật nhỏ, nhưng cũng như lần giải cứu Buckbeak hồi năm 3, nhiều chi tiết dù có thay đổi nhưng không ảnh hưởng được kết cục đã định.

Năm đó, Peter Pettigrew, cuối cùng như tiên đoán vẫn đào vong thành công.
Nhưng là, Pettigrew đời này đừng hòng chạy thoát.
Có thể vẫn sẽ có tiên đoán kia, có thể vẫn sẽ có tên đầy tớ nào đó trốn thoát, nhưng tuyệt đối sẽ không là Đuôi Trùn.

Tên chuột này phải bị tóm, có như vậy, Sirius mới được tự do —— Nói cách khác, tiêu diệt Voldemort vẫn như cũ là mục tiêu chính, nhưng là mình có thể sửa đổi một ít việc xảy ra theo hướng mong muốn......

Thế nhưng còn phải trải qua toàn bộ một lần nữa!
Harry vẫn không ngăn được mà oán giận trong lòng.

Lúc này, Hagrid đã đưa hắn đến trước cửa tiệm Trường bào cho mọi dịp của Madam Malkin, đề nghị Harry vào một mình còn bản thân về lại Phá Phủ quán bar làm một ly.
Harry đi vào tiệm trường bào của Madam Malkin, đối với vị nữ vu vóc dáng mập mạp lùn lùn này lộ ra một cái lễ phép tươi cười: "Xin chào, madam," hắn chào hỏi, "Ta đến mua đồng phục Hogwarts cho học sinh năm nhất."
"Mời vào, thân ái." Madam Malkin tươi cười thân thiết nói, "Tiệm chúng ta có rất nhiều, hiện tại cũng có một quý ông trẻ tuổi đang ở bên trong thử kích cỡ đây."
Harry nghe xong những lời này, gần như lập tức nhìn về phía vị khách đang đứng trên bục nhỏ đằng kia —— một tên con trai với nước da trắng nhợt, cùng vóc dáng thon gầy.
Draco · Malfoy, 11 tuổi.
Malkin phu nhân để Harry đứng trên bục nhỏ bên cạnh Draco · Malfoy, Harry chú ý tới hắn đang nhìn mình bèn lên tiếng trước:
"Xin chào?"
Hắn ngoài ý muốn nhìn thấy trên mặt Draco · Malfoy có nét kinh ngạc chợt loé mà qua.
"Xin chào." Malfoy nói, "Ngươi cũng đi Hogwarts?"
"Đúng vậy." Harry thấy lạ vì giọng điệu này không có vênh váo như trong trí nhớ, cúi đầu nhìn thử trên người mình có gì khác lạ không, "Đương nhiên là vậy."
"Ta đoán ngươi đến từ gia đình Muggle?" Harry nghe được một câu đời trước Draco · Malfoy tuyệt đối không hỏi qua, lập tức ngẩn lên nhìn hắn.
Malfoy không có vẻ gì là khinh khỉnh khi nhắc đến Muggle, hắn hỏi câu này có lẽ do thấy mình khi nãy không khoác áo chùng chăng —— nhưng mà, Malfoy lúc 11 tuổi hỏi đến Muggle sẽ......!lịch sự vậy sao?
Merlin mặc váy cũng không có chuyện này nha!
"Ta ở gia đình Muggle lớn lên." Harry dè dặt trả lời, "Nhưng cha mẹ ta là đều là Vu sư."
"Vậy ngươi nhất định bỏ lỡ rất nhiều trò hay." Malfoy nghe vậy thì tỏ vẻ hơi hơi tiếc nuối, "Ngươi hẳn chưa có cho mình một cây chổi bay, chắc cũng chưa từng chơi Quidditch đi?"
"A......!có lẽ đợi lúc nhập học sẽ biết."
Harry thật sự cảm thấy mờ mịt khó hiểu, Draco · Malfoy đứng trước mặt hắn đây tuy rằng mặt mũi, vóc dáng, giọng nói đều y như trước, nhưng là mỗi câu nói cùng thái độ của hắn lại như hai người hoàn toàn khác vậy —— Huênh hoang đâu? Sao còn chưa khoe mình chơi Quidditch xịn? Còn nữa, không phải lúc này nên hất cằm nói Ta dĩ nhiên là vào Slytherin sao, Harry chắc chắn đời trước lần đầu tiên nghe đến Slytherin là từ Malfoy nói ra nha!
......Ta có thể nói dù là trọng sinh cũng không quái lạ bằng cái này sao?
"Đúng vậy, có lẽ.

Vào học không chừng còn có dịp cùng nhau chơi một trận đâu."
Đang ngẩn người thì Harry lại nghe Malfoy nói ra một câu như vậy.
"Chơi một trận?" Harry có chút không thể tin được, "Ngươi là nói Quidditch? Sao ngươi nghĩ chuyện này có thể?"
Malfoy trên dưới nhìn hắn một cái, hỏi ngược lại: "Vì sao chuyện này lại không thể?"
Đương.


Nhiên.

Là.

Không.

Thể!
Harry cảm thấy tam quan của mình đều phải sụp.
Cùng Malfoy chơi Quidditch! Nếu là nói mấy trận đối đầu giữa Slytherin cùng Gryffindor thì không có gì phải kinh ngạc —— nhưng mà ngay lúc này, câu nói này, ý của Draco · Malfoy, thực rõ ràng không phải thi đấu mà là chơi riêng một trận, thậm chí là một trận Quidditch chỉ giữa hai người với nhau!
Đây tuyệt đối không phải Malfoy.

Cái tên đang đứng trước mặt mình nhất định là Malfoy giả!
Harry cảm thấy Potter 17 tuổi vừa bị tên nhóc Malfoy 11 tuổi này đánh tan tác.
"Ta nghĩ, có người tìm ngươi."
Lúc này, Harry lại nghe được Draco · Malfoy lên tiếng.

Hắn nhìn sang Malfoy, phát hiện tên này đang nhìn về phía cửa sổ, lập tức biết là Hagrid đã đến.
"Đó là Hagrid." Harry gấp không chờ nổi mà nói, "Hắn ở Hogwarts công tác."
Đến đây đi! Khinh miệt mà nói hắn là người hầu, làm ta biết ngươi là Malfoy thật!
"À phải, ta có nghe về hắn."
Harry nghe được câu mở đầu quen thuộc, vừa định thở phào, nhưng mà câu kế tiếp lại làm hắn bị đánh tan tác lần hai.
"Là người gác rừng, ở chòi gỗ gần bìa sân cỏ lâu đài," Malfoy nhíu nhíu mũi, "thường xuyên say rượu."
Chỉ có vậy, không dè bỉu, không đầy tớ , không mọi rợ .
Merlin a, ngài thích mặc váy như vậy sao!
Harry đã hoàn toàn ngốc, hắn với Malfoy không nói gì thêm, mãi cho đến khi Madam Malkin nói đã đo đạc xong, Harry ra cửa, cầm lấy cây kem to ụ Hagrid đưa mới tỉnh người lại.
Hắn nhất định gặp một tên Malfoy giả.
Harry nghĩ như vậy, len lén từ ngoài cửa kính nhìn thoáng qua bên trong tiệm trường bào.


Draco · Malfoy còn đứng ở đó, nước da trắng nhợt, thân hình thon gầy, bộ dáng là cùng trong trí nhớ giống nhau.
Hắn nhìn người trong tiệm vài giây, nghe tiếng Hagrid gọi liền xoay người rời đi.
Trạm tiếp theo là Sở Cú Eeylops, nếu nói lần này tới Hẻm Xéo có cái gì đáng giá Harry chờ mong — Hedwig cùng ma trượng — đây tuyệt đối là số một số hai.

Lúc đón lấy lồng sắt, nhìn bên trong là tuyết kiêu quen thuộc đang ngủ, Harry Potter — người không thể hiểu được bị xuyên về lúc mười một tuổi, lúc này mới chân chính từ đáy lòng cảm thấy vui vẻ.
"Đây là quà sinh nhật tuyệt nhất!" Harry ôm lồng sắt, hận không thể nhảy dựng lên thân Hagrid, "Cảm ơn Hagrid! Ta rất thích!"
Lồng sắt vì vậy mà lay động, cú tuyết đang ngủ bị kinh động một chút, vẫy vẫy hai cánh, nhưng vẫn ngủ say.
"Kế tiếp ngươi còn thiếu một cây ma trượng." Hagrid cũng cười toe toét, ồm ồm nói, "Chúng ta đến tiệm Ollivander, đó là cửa hàng bán ma trượng tốt nhất."
Tiệm Ollivander.
Choang!
"Không, không.

Thử cây này.

Gỗ mun và lông kỳ lân.

Hai tấc tám."
Harry hơi hơi thở dài, có chút không muốn ngốc hề hề mà phe phẩy một loạt các cây ma trượng không hợp với mình.

Vì sao không thể trực tiếp đưa cho ta cây ma trượng làm từ gỗ cây sồi xanh, lõi là lông đuôi phượng hoàng đâu?
Lại một lúc lâu sau.
Ánh sáng đỏ loá mắt toát ra từ cây ma trượng, Harry gắt gao nắm lấy cộng sự của mình —— cây ma trượng đã cùng hắn vào sinh ra tử, cuối cùng bị đứt gãy trong chiến tranh.

Bên cạnh hắn lúc này chồng chất rất nhiều hộp ma trượng vừa thử qua nhưng không thích hợp.

Cánh tay phải của Harry thật sự quá toan, thế cho nên kế tiếp khi ông Ollivander giảng giải chuyện xưa về ma trượng, hắn vẫn luôn len lén xoa cổ tay phải mỏi nhừ.
Nghe xong chuyện xưa về hai căn ma trượng sinh đôi, lúc bước ra khỏi tiệm Ollivander, Harry đột nhiên nghĩ tới một vấn đề thực nghiêm túc.
"Hagrid, ông Ollivander nói, ma trượng của ngươi......"
"Miễn bàn, Harry, miễn bàn." Hagrid nói, vô thức cầm chặt cây dù cũ của mình.

Ánh mắt Harry cũng rơi xuống cây dù cũ mèm kia —— Ha, đời trước hắn chưa từng nghĩ tới Hagrid vì cái gì có thể dựa vào một phen ô che mưa là có thể thi triển pháp thuật......!
Hắn hiện tại đã biết, cụ Dumbledore khẳng định đã đối nó làm chút gì, hơn nữa cái này làm cho Harry xác định ma trượng sồi xanh mộc của hắn không phải không sửa được trong tương lai.
Sau khi mua đầy đủ đồ dùng, Hagrid cuối cùng lấy ra tấm vé vào Sân Ga số 9 ¾ đưa cho Harry.

"Đây là vé xe đi Hogwarts của ngươi, Harry." Hagrid nói, "Ngày mùng một tháng chín, nhà ga Ngã Tư Vua, tới Hogwarts chúng ta gặp lại sau —— đương nhiên, nếu vợ chồng Dursley còn muốn lại cản trở ngươi, cứ sai cú mèo báo tin cho ta, nó biết như thế nào tìm ta......!Gặp lại hôm khai giảng nhé, Harry."
Harry vui sướng mà tạm biệt Hagrid, chất bọc lớn bọc nhỏ lên xe đẩy rồi hướng nhà ga đi, chờ chuyến tàu từ Luân Đôn về lại thị trấn Little Whinging.

Hắn dọc theo đường đi cùng Hedwig nói chuyện, tuy rằng lúc này chưa mở ra sách 《Ma pháp sử》, nhưng tất nhiên không vì thế mà Harry không biết cú mèo của mình tên gọi là gì nha.
Harry đem mặt dán sát lồng sắt, đối với Hedwig vẫn cứ ngủ say trong lồng hỏi: "Lần này Dudley không bị mọc đuôi heo, ngươi cảm thấy dượng Vernon sẽ đồng ý đưa ta ra sân ga sao —— Aiz, hy vọng hắn sẽ giúp, nhìn nè, hành lý của ta thật sự quá nhiều."
Giờ nhớ lại, năm nay cũng là năm duy nhất dượng Vernon chở hắn đi học......
"Hắn sau này mỗi một năm đều sẽ càng ngày càng chán ghét ta ——"
Tạm dừng trong chốc lát, Harry tiếp tục nói, "Nhưng một năm này, hắn vẫn sẽ giúp ta khiêng hành lý, đương nhiên, vậy cũng không có nghĩa hắn thực thích ta......!Nhưng là......"
Hắn thật cẩn thận mà lại hỏi một câu, "Nhưng là, thân nhân có quan hệ huyết thống vẫn là không thể thay thế, không phải sao?"
Nói xong câu đó Harry nhấp khẩn môi, hắn nhớ tới lần cuối cùng nhìn mặt gia đình Dursley, Dudley khi ấy nói ra một câu làm hắn khó có thể tin ( Ta không coi ngươi là đồ hao cơm tốn chỗ ) —— Đó là nhiều năm như vậy mới khó mà có được một lần ở chung tốt đẹp, còn có sau khi Harry nói Tạm biệt , dì Petunia muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Sau đó hắn nhớ lại càng nhiều, mái ấm Weasley, Sirius qua đời......
"Có lẽ những điều này làm ta có chút thay đổi." Harry nói.

Khi đã trải qua thấu xương rét lạnh, suy nghĩ này càng thêm mãnh liệt: nhà Dursley là thân thích cùng chung huyết thống duy nhất hắn có —— Harry nhớ tới bản thân cũng đã từng lòng tràn đầy chờ mong dì Petunia hoặc là dượng Vernon có thể cho hắn một câu thiệt tình thực lòng khen ngợi, thành tích học tập không tệ của hắn có thể vì điều này làm chứng.
Vẫn đang chìm nổi trong ký ức, tiếng loa thông báo bỗng vang lên, kéo hắn về hiện thực.
Đoàn tàu đến trạm, Harry nhờ một người trưởng thành ngồi bên cạnh giúp đỡ mang đồ đạc xuống xe, sau đó hắn chất đồ lên xe đẩy, một người một cú chầm chậm đi về hướng nhà số 4 đường Privet Drive.

Hắn hít sâu một hơi, gõ cửa.
Cửa mở ra, hắn thấy dượng Vernon nổi giận đùng đùng đứng đó, hướng hắn rống to: "Ngươi còn dám trở về! Thằng ranh —— phía sau ngươi là thứ đồ gì?"
"Ta không chỗ để đi, dượng Vernon." Harry nhỏ giọng nói, "Đây đều là đồ dùng ta cần để đi học......"
"Ngươi đừng nghĩ đem mấy của nợ này vào nhà bọn ta!"
"Nhưng mà." Harry nháy đôi mắt, "Đặt ở bên ngoài bị hàng xóm nhìn đến cũng không tốt, đúng hay không?"
Dượng Vernon giận đến đỏ cả mặt, nhưng cũng biết là Harry nói đúng.

Hắn ngó trái ngó phải, bảo đảm sẽ không ai phát hiện việc không bình thường này, xua Harry chạy nhanh vào nhà, còn mình thì nhanh chóng đem mấy thứ kia đẩy hết vào nhà.
"Hiện tại trở về phòng của ngươi đi!" Dượng Vernon đem mấy bao lớn bao nhỏ chất đống vào trong tủ chén, "Ngươi tốt nhất có chừng mực!"
"Vâng, dượng Vernon."
Trước khi dượng Vernon muốn cướp luôn lồng cú mèo, Harry nhanh chóng ôm Hedwig lên lầu.

Hắn nửa đường lên lầu nhìn thấy Dudley, anh họ hắn lúc này không bị mọc đuôi heo nhưng vẫn như cũ hét chói tai chạy trốn.
Có lẽ hắn thấy mình có một người khổng lồ làm chỗ dựa nên mới sợ hãi như vậy?
Harry vừa suy đoán vừa trở về phòng..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương