[HP Đồng Nhân] Hero
-
Chương 16: Phát triển
Severus Snape, chủ nhiệm Nhà trẻ tuổi nhất từ trước tới nay ở Hogwarts, đồng thời cũng có thể là bậc thầy Độc Dược trẻ tuổi nhất, mấy ngày nay tâm tình càng lúc càng buồn bực. Toàn bộ Học sinh bao gồm cả Slytherin cũng có thể làm chứng chuyện này. Nơ con bướm của Merlin a, đây rốt cuộc là làm sao vậy, từ ngày thứ Hai bắt đầu, khí áp thấp tỏa ra từ Giáo sư đại nhân đã kéo dài liên tục bốn ngày, bởi vậy làm cho nhóm Slytherin bị cấm túc không ngừng tăng lên, bảo thạch các học viện khác không ngừng giảm xuống. Trong phút chốc, Hogwarts lòng người hoảng sợ, mà ngay cả Hiệu trưởng đại nhân cũng muốn mời “ai kia” đi uống trà.
“Lũ quỷ khổng lồ con ngu đần đáng chết!” trị số tức giận của Snape không ngừng bay lên, phang một con “D” to tướng lên trên đầu bài tập của một học trò nhà Hufflepuff, “Chẳng lẽ bọn chúng đi học không mang đầu theo à?”
Khi hắn nhìn thấy phần bài tập tiếp theo của Gryffindor, càng thêm khó chịu, “Thứ kỹ xảo sao chép vụng về này cũng dám lấy ra sao!” Hắn hung hăng quẹt một điểm “P “, sức viết cực mạnh, làm rách cả tấm giấy da.
Snape phê sửa đống bài tập với tâm trạng phẫn nộ ngút trời, đồng hồ treo trên tường đã chỉ hơn rạng sáng một chút, hắn cau mày đứng lên, đi ra hầm, bắt đầu tuần tra ban đêm.
Tiện đây cũng xin tiết lộ thêm đôi điều, theo góc độ nào đó mà nói, cuộc sống của Giáo sư đại nhân có rất nhiều chỗ tương tự tập tính của ma cà rồng. Tỷ như thích sinh hoạt tại nơi âm u yên lặng, căm ghét ánh sáng chói lóa. Này đều là chuyện mọi người đã biết đến. Lại nói thí dụ như thích hoạt động vào ban đêm, ban ngày ngủ. A, đó là một bí mật nhỏ, ngàn vạn lần đừng nói với người khác nha. Đúng vậy, Giáo sư đại nhân của chúng ta thích ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao. Ngàn vạn lần đừng bị bề ngoài của hắn lừa, Giáo sư Snape cũng không phải là một thầy tu theo lối khổ đâu. Hắn bình thường ở rạng sáng ba bốn giờ ngủ, sau đó gần giữa buổi trưa mới rời giường, xơi cơm, chuẩn bị cho tiết học buổi chiều. Toàn bộ giờ học Độc Dược đều vào buổi chiều, đây rốt cuộc không phải trùng hợp hay sao?
Về một trong mười bí ẩn lớn nhất của Hogwarts chính là: vì sao Giáo sư Snape cơ hồ chưa bao giờ ăn điểm tâm ở đại sảnh, cái này có đáp án. Bởi vì tại lúc đó, Giáo sư của chúng ta còn đang ngủ mà.
A, lạc đề, thôi chúng ta trở về chính văn.
Severus Snape đi giữa hành lang không người đêm khuya, không khỏi buồn bực.
Đáng chết, nếu hôm nay cái tên tiểu cự quái mắt xanh kia lại bị hắn bắt được, nhất định phải cấm túc nó! Xà vương đại nhân trong lòng âm thầm hạ quyết định.
Không sai, đây là nguyên nhân làm Giáo sư đại nhân vài ngày gần đây áp suất thấp như thế.
Cuối tuần trước khi bắt được Harry Potter trốn ngủ đi đêm Snape không chút suy nghĩ liền cự tuyệt thỉnh cầu của tên nhóc. Một học sinh năm nhất, làm sao có thể chế ra thuốc bả sói? Nói chuyện viễn vông! Còn muốn bảo hắn đến dạy? Hừ, thời gian của hắn cũng không phải để lãng phí ở trong này!
Thế nhưng liên tiếp bốn ngày tiếp theo, Snape đều bắt được thằng nhãi ranh thích trốn ngủ chơi đêm này.
Vừa nghĩ tới thằng nhóc con tóc đen nhỏ gầy kia, ôm một cái vạc thật lớn cùng một đống dược liệu, vẻ mặt chán nản đi trở về ký túc xá, trong lòng Snape đã cảm thấy cáu kỉnh. Một học sinh mỗi ngày bận việc đến hai ba giờ sáng, ngày hôm sau đi học như thế nào? Rất kỳ quái!
Tốt nhất hôm nay đừng để cho ta tóm được mi!
Thế nhưng, tuần tra buổi tối hôm nay nhất định làm cho nguyện vọng của Snape tan vỡ.
Cách đó không xa, thiếu niên thấp bé kia đang buồn bã ỉu xìu khiêng một cái vạc, ôm hàng chục quyển tài liệu ma Dược cùng sách, ủ rũ đi xuống cầu thang, mái tóc bình thường vẫn mềm mại nghe lời không biết như thế nào bị nắm thành cái tổ chim, thoạt nhìn càng giống tên Potter đáng hận kia. Thế nhưng vì cái gì, tiểu cự quái này thoạt nhìn đáng thương như vậy?
Giữa hai chân mày giáo sư đại nhân nhăn thành một cái chữ “xuyên” thật sâu (川: chữ xuyên là chữ này này).
“Potter! Ta giả thiết cái thứ nằm trên vai trò không bị cỏ lác nhồi vào, trò chắc phải thừa biết rằng vì trò trốn ngủ đi chơi đêm mà học viện của mình bị trừ bốn mươi điểm. Chẳng lẽ Kẻ Được Chọn đỉnh đỉnh đại danh một chút cũng không thèm để ý vinh dự học viện mình?”
Harry Potter, tức Kẻ Được Chọn đỉnh đỉnh đại danh, vẻ mặt chán nản ngẩng đầu, vết thâm quầng ở đáy mắt lộ ra rõ ràng, “Giáo sư, kể ra con cũng tiếc lắm chứ bộ, nhưng trước khi thuốc bả sói của con thành công, con chỉ có thể gắng hết sức không để thầy bắt được thôi.” Nói xong liền tiếp tục mày ủ mặt ê cúi đầu.
Snape bị những lời này làm nghẹn không nhẹ, vừa định trừ mười điểm liền nhìn thấy cặp mắt xanh biếc chán ngán thất vọng kia, gương mặt tái nhợt, quầng thâm dưới mắt dày đặc, trong lòng không biết tại sao lại mềm nhũn ra, nó vốn đã có vóc dáng dinh dưỡng không đầy đủ ( nghĩ đến đây, trong lòng Snape không khỏi thống hận quyết định của Dumbledore), nếu còn như vậy nữa, Kẻ Được Chọn có thể trực tiếp kế thừa phong cách Gothic, hoàn toàn không cần hoá trang.
Snape trầm mặc hồi lâu, cuối cùng khô cằn nói: “Buổi tối ngày mai năm giờ đến phòng làm việc của ta, mang đến vạc nấu cùng tài liệu độc dược của trò!” Sau đó không được tự nhiên quay đầu không nhìn tới ánh mắt chợt lóe sáng của con tiểu cự quái đối diện.
“Giáo sư! Con biết ơn thầy nhiều lắm!” Harry mặt mày hớn hở không ngừng cúi đầu cảm ơn Snape rối rít.
Chết tiệt Potter, ngươi có biết ngươi hiện tại tựa như một con gia tinh hay không?
Hắn bất quá chỉ là đau lòng tài liệu Độc Dược bị tên ngu ngốc này lãng phí thôi, ai biết vài ngày nữa còn có bao nhiêu tài liệu bị lãng phí nữa chứ?
Snape hừ lạnh một tiếng xoay người, hắc bào cuồn cuộn rời đi, dáng đi vội vàng hơn nhiều.
Hắn tuyệt không thừa nhận mình bị nụ cười đáng yêu của thiếu niên mắt xanh kia đánh bại đâu.
Harry nhìn bóng dáng Snape rời đi, tươi cười dần dần biến mất, thay vào đó là vẻ đắc ý như con mèo nhỏ ăn vụng cá thành công.
A, không uổng công cậu mấy ngày nay từ Phòng Cần Thiết trở về, cố ý hướng con đường Giáo sư tuần tra mà đi a.
Tuy rằng cậu thừa nhận cuối tuần trước cậu xin Giáo sư dạy cách chế biến thuốc là nhất thời não nhũn, nhưng sau khi trở lại ký túc xá càng nghĩ càng cảm thấy quyết định này thật sự là rất chính xác. Đời trước khi Remus ở Hogwarts nhận chức giáo sư, Cụ Dumbledore không phải đã kính nhờ Giáo sư Snape chế tạo thuốc bả sói hay sao? Tuy rằng hiện tại cậu không da mặt dày đi xin Giáo sư làm như vậy, nhưng cậu có thể học a, đợi cho cậu học xong có thể mỗi tháng cung cấp thuốc bả sói cho Remus.
Cho nên, Harry liền lập ra kế hoạch, mỗi buổi tối đến Phòng Cần Thiết chế tạo Độc Dược. Thất bại? Không sao, tiếp tục. Sau đó tới hơn hai giờ liền đi ra, nhắm đúng con đường Giáo sư Snape thường tuần tra mà thẳng tiến. Cứ như thế, bị phát hiện là bình thường. Nếu không phải cam tâm tình nguyện, cậu làm sao có thể dễ dàng để cho người khác phát hiện hành tung của mình?
Khi thầy ấy tóm được mình mấy ngày liên tiếp như thế, chắc chắn Giáo sư sẽ nhận ra một điều, có trừ điểm thế chứ trừ nữa cũng vô dụng, nếu thế thì còn không bằng đáp ứng mình ‘làm một mẻ, khỏe một đời’ mà.
Hiện tại xem ra, kế hoạch này khá thành công a, so với cậu dự đoán còn thuận lợi hơn. Harry tâm tình rất tốt trở về tháp Ravenclaw.
Không thể không nói, Harry bé nhỏ này, về nguyên nhân Giáo sư đáp ứng cậu cũng không giống suy nghĩ của cậu a. Tuy rằng có thể ngay cả chính Giáo sư cũng không hiểu rõ.
==================================================================
Và cứ thế, Harry bắt đầu học cách chế độc dược vào mỗi thứ hai thứ tư hàng tuần, mà toàn bộ Học sinh của trường cũng vì Snape không tỏa ra khí áp thấp nữa mà thở phào nhẹ nhõm.
Hôm nay là Haloween, trong hành lang bay ra mùi bí đỏ nướng hương ngọt mê người. Mấy ngày hôm trước Draco nói cho Harry biết sau khi tiệc tối kết thúc phòng nghỉ Slytherin công cộng sẽ tổ chức một buổi vũ hội hoá trang.
“Harry, cậu muốn tới không? Vũ hội này hướng tới tất cả Slytherin cùng bằng hữu của bọn họ.” Draco đưa ra lời mời.
Harry ngẫm nghĩ, tuy rằng thật cao hứng Draco xem mình như bạn bè, nhưng cậu nhớ rõ Haloween ngày đó sẽ có cự quái, cho dù đời này, tính tình Hermione cải thiện, Ron cũng không cãi nhau với cô bé, cái tình huống đánh nhau với quái vật khổng lồ ở phòng vệ sinh cũng không thể xuất hiện. Nhưng nói cho cùng, Quirrell vẫn sẽ thả quái vật khổng lồ ra để che dấu tai mắt người khác.
“Không được, Draco, tớ tính hôm nay xem toàn bộ sách mượn từ thư viện, phải biết rằng kỳ hạn tớ mượn sắp đến.” Harry tìm cái cớ chối từ.
Draco ấn tượng sâu đậm đối với “mọt sách” Harry cũng không nghĩ nhiều, tin là thật, cậu bé ngân nga nói: ” Thôi được rồi, tớ vốn nghĩ chúng ta có thể cùng nhau giả thành quỷ hút máu, phải biết rằng, đây chính là mốt lưu hành năm nay.”
Thân là phù thủy lưu hành trào lưu, tiểu bạch kim thật tiếc nuối.
Chính là Draco a, tớ tin rằng ngày đó cậu nhất định không thể nào thật sự khoái trá. Harry ở trong lòng phun trào.
Một ngàn con dơi đập cánh phình phịch bay lượn trên vách tường cùng trần nhà, ngoài ra còn có một ngàn đám mây đen nho nhỏ, xoay quanh trên bàn cơm bay múa, ngọn lửa trong quả bí đỏ nhấp nháy từng đợt. Mỹ vị món ngon đột nhiên hiện ra trong chén đĩa màu vàng, tiệc tối Haloween bắt đầu rồi.
Đang lúc Harry nhanh chóng ăn xong chiếc bánh trên bàn, Quirrell Giáo sư đột nhiên vọt vào nhà ăn, khăn lớn quấn trên đầu hắn, sắc mặt xanh mét hoảng sợ vô cùng. Tất cả mọi người theo dõi hắn, chỉ thấy hắn đi đến bên cạnh ghế dựa của Giáo sư Cụ Dumbledore, nghiêng người dựa vào bàn, thở phì phò nói: “Qủy khổng lồ —— trong phòng học dưới mặt đất —— thiết nghĩ ngài nên biết….”
Nói xong, hắn đã ngã xuống sàn chết ngất đi.
Trong phòng ăn lập tức loạn lên. Harry nhìn thấy Học sinh học viện Slytherin thực thất vọng, cảm thấy hiểu rõ. Cụ Cụ Dumbledore không thể không làm cho đũa phép của mình phát ra một trận pháo hoa đỏ rực ở trên không, mọi người mới an tĩnh lại.
“Huynh Trưởng, ” Cụ cất tiếng trầm thấp nói, “Lập tức dẫn học sinh của học viện mình về ký túc xá đi!”
Huynh Trưởng Helen lập tức đứng lên, trấn định nói: “Học sinh nhà Ravenclaw! Xếp thành hàng, những học sinh các lớp trên hơn đem học sinh lớp dưới bảo vệ bên trong, đi theo tôi!” Không thể không nói, Helen · Thaisz dù lâm nguy vẫn không loạn.
Các học sinh nhà Ravenclaw nghe Huynh Trưởng đại nhân chỉ huy, nhanh chóng xếp thành hàng, ngay ngắn trật tự.
Harry đứng lên, khi bước qua bên cạnh Quirrell, thừa dịp loạn lén lút ếm liên tiếp hai bùa Stupety cùng Petrificus Totalus mà không cần đũa phép không phát thành lời với Quirrell. Sau đó giả bộ như không có việc gì đi theo hàng ngũ rời đi.
Cứ thế này, để coi mi tới hành lang cấm lầu ba kiểu gì nhé, Voldemort?
“Lũ quỷ khổng lồ con ngu đần đáng chết!” trị số tức giận của Snape không ngừng bay lên, phang một con “D” to tướng lên trên đầu bài tập của một học trò nhà Hufflepuff, “Chẳng lẽ bọn chúng đi học không mang đầu theo à?”
Khi hắn nhìn thấy phần bài tập tiếp theo của Gryffindor, càng thêm khó chịu, “Thứ kỹ xảo sao chép vụng về này cũng dám lấy ra sao!” Hắn hung hăng quẹt một điểm “P “, sức viết cực mạnh, làm rách cả tấm giấy da.
Snape phê sửa đống bài tập với tâm trạng phẫn nộ ngút trời, đồng hồ treo trên tường đã chỉ hơn rạng sáng một chút, hắn cau mày đứng lên, đi ra hầm, bắt đầu tuần tra ban đêm.
Tiện đây cũng xin tiết lộ thêm đôi điều, theo góc độ nào đó mà nói, cuộc sống của Giáo sư đại nhân có rất nhiều chỗ tương tự tập tính của ma cà rồng. Tỷ như thích sinh hoạt tại nơi âm u yên lặng, căm ghét ánh sáng chói lóa. Này đều là chuyện mọi người đã biết đến. Lại nói thí dụ như thích hoạt động vào ban đêm, ban ngày ngủ. A, đó là một bí mật nhỏ, ngàn vạn lần đừng nói với người khác nha. Đúng vậy, Giáo sư đại nhân của chúng ta thích ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao. Ngàn vạn lần đừng bị bề ngoài của hắn lừa, Giáo sư Snape cũng không phải là một thầy tu theo lối khổ đâu. Hắn bình thường ở rạng sáng ba bốn giờ ngủ, sau đó gần giữa buổi trưa mới rời giường, xơi cơm, chuẩn bị cho tiết học buổi chiều. Toàn bộ giờ học Độc Dược đều vào buổi chiều, đây rốt cuộc không phải trùng hợp hay sao?
Về một trong mười bí ẩn lớn nhất của Hogwarts chính là: vì sao Giáo sư Snape cơ hồ chưa bao giờ ăn điểm tâm ở đại sảnh, cái này có đáp án. Bởi vì tại lúc đó, Giáo sư của chúng ta còn đang ngủ mà.
A, lạc đề, thôi chúng ta trở về chính văn.
Severus Snape đi giữa hành lang không người đêm khuya, không khỏi buồn bực.
Đáng chết, nếu hôm nay cái tên tiểu cự quái mắt xanh kia lại bị hắn bắt được, nhất định phải cấm túc nó! Xà vương đại nhân trong lòng âm thầm hạ quyết định.
Không sai, đây là nguyên nhân làm Giáo sư đại nhân vài ngày gần đây áp suất thấp như thế.
Cuối tuần trước khi bắt được Harry Potter trốn ngủ đi đêm Snape không chút suy nghĩ liền cự tuyệt thỉnh cầu của tên nhóc. Một học sinh năm nhất, làm sao có thể chế ra thuốc bả sói? Nói chuyện viễn vông! Còn muốn bảo hắn đến dạy? Hừ, thời gian của hắn cũng không phải để lãng phí ở trong này!
Thế nhưng liên tiếp bốn ngày tiếp theo, Snape đều bắt được thằng nhãi ranh thích trốn ngủ chơi đêm này.
Vừa nghĩ tới thằng nhóc con tóc đen nhỏ gầy kia, ôm một cái vạc thật lớn cùng một đống dược liệu, vẻ mặt chán nản đi trở về ký túc xá, trong lòng Snape đã cảm thấy cáu kỉnh. Một học sinh mỗi ngày bận việc đến hai ba giờ sáng, ngày hôm sau đi học như thế nào? Rất kỳ quái!
Tốt nhất hôm nay đừng để cho ta tóm được mi!
Thế nhưng, tuần tra buổi tối hôm nay nhất định làm cho nguyện vọng của Snape tan vỡ.
Cách đó không xa, thiếu niên thấp bé kia đang buồn bã ỉu xìu khiêng một cái vạc, ôm hàng chục quyển tài liệu ma Dược cùng sách, ủ rũ đi xuống cầu thang, mái tóc bình thường vẫn mềm mại nghe lời không biết như thế nào bị nắm thành cái tổ chim, thoạt nhìn càng giống tên Potter đáng hận kia. Thế nhưng vì cái gì, tiểu cự quái này thoạt nhìn đáng thương như vậy?
Giữa hai chân mày giáo sư đại nhân nhăn thành một cái chữ “xuyên” thật sâu (川: chữ xuyên là chữ này này).
“Potter! Ta giả thiết cái thứ nằm trên vai trò không bị cỏ lác nhồi vào, trò chắc phải thừa biết rằng vì trò trốn ngủ đi chơi đêm mà học viện của mình bị trừ bốn mươi điểm. Chẳng lẽ Kẻ Được Chọn đỉnh đỉnh đại danh một chút cũng không thèm để ý vinh dự học viện mình?”
Harry Potter, tức Kẻ Được Chọn đỉnh đỉnh đại danh, vẻ mặt chán nản ngẩng đầu, vết thâm quầng ở đáy mắt lộ ra rõ ràng, “Giáo sư, kể ra con cũng tiếc lắm chứ bộ, nhưng trước khi thuốc bả sói của con thành công, con chỉ có thể gắng hết sức không để thầy bắt được thôi.” Nói xong liền tiếp tục mày ủ mặt ê cúi đầu.
Snape bị những lời này làm nghẹn không nhẹ, vừa định trừ mười điểm liền nhìn thấy cặp mắt xanh biếc chán ngán thất vọng kia, gương mặt tái nhợt, quầng thâm dưới mắt dày đặc, trong lòng không biết tại sao lại mềm nhũn ra, nó vốn đã có vóc dáng dinh dưỡng không đầy đủ ( nghĩ đến đây, trong lòng Snape không khỏi thống hận quyết định của Dumbledore), nếu còn như vậy nữa, Kẻ Được Chọn có thể trực tiếp kế thừa phong cách Gothic, hoàn toàn không cần hoá trang.
Snape trầm mặc hồi lâu, cuối cùng khô cằn nói: “Buổi tối ngày mai năm giờ đến phòng làm việc của ta, mang đến vạc nấu cùng tài liệu độc dược của trò!” Sau đó không được tự nhiên quay đầu không nhìn tới ánh mắt chợt lóe sáng của con tiểu cự quái đối diện.
“Giáo sư! Con biết ơn thầy nhiều lắm!” Harry mặt mày hớn hở không ngừng cúi đầu cảm ơn Snape rối rít.
Chết tiệt Potter, ngươi có biết ngươi hiện tại tựa như một con gia tinh hay không?
Hắn bất quá chỉ là đau lòng tài liệu Độc Dược bị tên ngu ngốc này lãng phí thôi, ai biết vài ngày nữa còn có bao nhiêu tài liệu bị lãng phí nữa chứ?
Snape hừ lạnh một tiếng xoay người, hắc bào cuồn cuộn rời đi, dáng đi vội vàng hơn nhiều.
Hắn tuyệt không thừa nhận mình bị nụ cười đáng yêu của thiếu niên mắt xanh kia đánh bại đâu.
Harry nhìn bóng dáng Snape rời đi, tươi cười dần dần biến mất, thay vào đó là vẻ đắc ý như con mèo nhỏ ăn vụng cá thành công.
A, không uổng công cậu mấy ngày nay từ Phòng Cần Thiết trở về, cố ý hướng con đường Giáo sư tuần tra mà đi a.
Tuy rằng cậu thừa nhận cuối tuần trước cậu xin Giáo sư dạy cách chế biến thuốc là nhất thời não nhũn, nhưng sau khi trở lại ký túc xá càng nghĩ càng cảm thấy quyết định này thật sự là rất chính xác. Đời trước khi Remus ở Hogwarts nhận chức giáo sư, Cụ Dumbledore không phải đã kính nhờ Giáo sư Snape chế tạo thuốc bả sói hay sao? Tuy rằng hiện tại cậu không da mặt dày đi xin Giáo sư làm như vậy, nhưng cậu có thể học a, đợi cho cậu học xong có thể mỗi tháng cung cấp thuốc bả sói cho Remus.
Cho nên, Harry liền lập ra kế hoạch, mỗi buổi tối đến Phòng Cần Thiết chế tạo Độc Dược. Thất bại? Không sao, tiếp tục. Sau đó tới hơn hai giờ liền đi ra, nhắm đúng con đường Giáo sư Snape thường tuần tra mà thẳng tiến. Cứ như thế, bị phát hiện là bình thường. Nếu không phải cam tâm tình nguyện, cậu làm sao có thể dễ dàng để cho người khác phát hiện hành tung của mình?
Khi thầy ấy tóm được mình mấy ngày liên tiếp như thế, chắc chắn Giáo sư sẽ nhận ra một điều, có trừ điểm thế chứ trừ nữa cũng vô dụng, nếu thế thì còn không bằng đáp ứng mình ‘làm một mẻ, khỏe một đời’ mà.
Hiện tại xem ra, kế hoạch này khá thành công a, so với cậu dự đoán còn thuận lợi hơn. Harry tâm tình rất tốt trở về tháp Ravenclaw.
Không thể không nói, Harry bé nhỏ này, về nguyên nhân Giáo sư đáp ứng cậu cũng không giống suy nghĩ của cậu a. Tuy rằng có thể ngay cả chính Giáo sư cũng không hiểu rõ.
==================================================================
Và cứ thế, Harry bắt đầu học cách chế độc dược vào mỗi thứ hai thứ tư hàng tuần, mà toàn bộ Học sinh của trường cũng vì Snape không tỏa ra khí áp thấp nữa mà thở phào nhẹ nhõm.
Hôm nay là Haloween, trong hành lang bay ra mùi bí đỏ nướng hương ngọt mê người. Mấy ngày hôm trước Draco nói cho Harry biết sau khi tiệc tối kết thúc phòng nghỉ Slytherin công cộng sẽ tổ chức một buổi vũ hội hoá trang.
“Harry, cậu muốn tới không? Vũ hội này hướng tới tất cả Slytherin cùng bằng hữu của bọn họ.” Draco đưa ra lời mời.
Harry ngẫm nghĩ, tuy rằng thật cao hứng Draco xem mình như bạn bè, nhưng cậu nhớ rõ Haloween ngày đó sẽ có cự quái, cho dù đời này, tính tình Hermione cải thiện, Ron cũng không cãi nhau với cô bé, cái tình huống đánh nhau với quái vật khổng lồ ở phòng vệ sinh cũng không thể xuất hiện. Nhưng nói cho cùng, Quirrell vẫn sẽ thả quái vật khổng lồ ra để che dấu tai mắt người khác.
“Không được, Draco, tớ tính hôm nay xem toàn bộ sách mượn từ thư viện, phải biết rằng kỳ hạn tớ mượn sắp đến.” Harry tìm cái cớ chối từ.
Draco ấn tượng sâu đậm đối với “mọt sách” Harry cũng không nghĩ nhiều, tin là thật, cậu bé ngân nga nói: ” Thôi được rồi, tớ vốn nghĩ chúng ta có thể cùng nhau giả thành quỷ hút máu, phải biết rằng, đây chính là mốt lưu hành năm nay.”
Thân là phù thủy lưu hành trào lưu, tiểu bạch kim thật tiếc nuối.
Chính là Draco a, tớ tin rằng ngày đó cậu nhất định không thể nào thật sự khoái trá. Harry ở trong lòng phun trào.
Một ngàn con dơi đập cánh phình phịch bay lượn trên vách tường cùng trần nhà, ngoài ra còn có một ngàn đám mây đen nho nhỏ, xoay quanh trên bàn cơm bay múa, ngọn lửa trong quả bí đỏ nhấp nháy từng đợt. Mỹ vị món ngon đột nhiên hiện ra trong chén đĩa màu vàng, tiệc tối Haloween bắt đầu rồi.
Đang lúc Harry nhanh chóng ăn xong chiếc bánh trên bàn, Quirrell Giáo sư đột nhiên vọt vào nhà ăn, khăn lớn quấn trên đầu hắn, sắc mặt xanh mét hoảng sợ vô cùng. Tất cả mọi người theo dõi hắn, chỉ thấy hắn đi đến bên cạnh ghế dựa của Giáo sư Cụ Dumbledore, nghiêng người dựa vào bàn, thở phì phò nói: “Qủy khổng lồ —— trong phòng học dưới mặt đất —— thiết nghĩ ngài nên biết….”
Nói xong, hắn đã ngã xuống sàn chết ngất đi.
Trong phòng ăn lập tức loạn lên. Harry nhìn thấy Học sinh học viện Slytherin thực thất vọng, cảm thấy hiểu rõ. Cụ Cụ Dumbledore không thể không làm cho đũa phép của mình phát ra một trận pháo hoa đỏ rực ở trên không, mọi người mới an tĩnh lại.
“Huynh Trưởng, ” Cụ cất tiếng trầm thấp nói, “Lập tức dẫn học sinh của học viện mình về ký túc xá đi!”
Huynh Trưởng Helen lập tức đứng lên, trấn định nói: “Học sinh nhà Ravenclaw! Xếp thành hàng, những học sinh các lớp trên hơn đem học sinh lớp dưới bảo vệ bên trong, đi theo tôi!” Không thể không nói, Helen · Thaisz dù lâm nguy vẫn không loạn.
Các học sinh nhà Ravenclaw nghe Huynh Trưởng đại nhân chỉ huy, nhanh chóng xếp thành hàng, ngay ngắn trật tự.
Harry đứng lên, khi bước qua bên cạnh Quirrell, thừa dịp loạn lén lút ếm liên tiếp hai bùa Stupety cùng Petrificus Totalus mà không cần đũa phép không phát thành lời với Quirrell. Sau đó giả bộ như không có việc gì đi theo hàng ngũ rời đi.
Cứ thế này, để coi mi tới hành lang cấm lầu ba kiểu gì nhé, Voldemort?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook