[HP Đồng Nhân] Hero
Chương 12: Về nhà

Sau khi rời khỏi phiên tòa, Sirius nói với Harry bằng giọng khàn khàn: “Cha mẹ con ủy thác cho chú làm người giám hộ cho con.” Chú ấy khẩn trương cúi đầu, không nhìn Harry, “Nếu bọn họ gặp phải bất hạnh…”

Harry mỉm cười nhìn người đàn ông tóc đen gầy gò trước mắt này, cổ vũ chú nói tiếp

“Đương nhiên rồi. Nếu con muốn cùng dì, dượng của mình sống bên nhau, chú sẽ hiểu mà.” Sirius nói, “Nhưng mà, ừm, hiện tại chú khôi phục danh dự, nếu con muốn một …. một mái nhà khác…….”

Cho dù không phải lần đầu tiên nghe được những lời này, nhưng hốc mắt Harry vẫn ươn ướt.

“Nhà…” Cậu thì thào nói.

“Đương nhiên, chú biết con sẽ không bằng lòng, ” Sirius nhanh chóng nói, “Chú hiểu mà, chú chỉ muốn thực hiện nguyện vọng của bản thân…”

“Chú điên rồi sao?” Harry nói, lộ ra một nụ cười thật tươi, “đương nhiên con muốn rời khỏi nhà Dursley! Chú có nhà sao?  Khi nào con có thể chuyển tới?”

Sirius xoay người lại nhìn cậu.

“Con bằng lòng?” Chú nói.”Con muốn thật sao?”

“Đúng, con muốn thật mà!” Harry dùng sức gật đầu.

Gương mặt gầy yếu của Black lộ ra nụ cười chân chính, trong nháy mắt hiện ra phong thái tao nhã, tựa hồ làm cho người ta thấy lại người thanh niên chói mắt tuấn dật cùng làm bạn với James mười một năm trước.

“Chú bây giờ là độc đinh mang huyết mạch trực hệ duy nhất của dòng họ Black, nếu không có gì bất ngờ xảy ra chú sẽ có được nhà tổ dòng họ Black, chờ chú dọn dẹp xong, liền đón con tới sống a.” Sirius sung sướng nói.

Harry quay đầu nhìn phía Cụ Dumbledore đứng một bên, từ khi cuộc xét xử chấm dứt, cụ liền cùng Giáo sư McGonagall và Snape đi ra, một đường đi theo phía sau Harry và chú Sirius.

“Giáo sư Dumbledore, con có thể không ở nhà dì dượng có được không ạ?”

Cụ Dumbledore nhìn ánh mắt chờ mong của Harry, sau một lúc trầm ngâm, nói: “Đương nhiên có thể, chỉ là năm đó mẹ con đã ếm một Pháp thuật bảo hộ huyết thống phức tạp trên người con, chỉ cần con cùng sống với người cùng huyết thống với mình, sẽ có thể được có được sự bảo vệ mạnh mẽ nhất. Bởi vậy, chúng ta mới để con ở lại nhà dì Petunia con. Nếu con muốn cùng Sirius sống chung, phải cam đoan hàng năm trở về sống trong nhà dì hai tuần, cho đến khi trưởng thành, có thế thì pháp thuật bảo vệ mới có thể kéo dài.”

Harry không ngờ Cụ Dumbledore lại nói như thế, hơi sửng sốt, sau đó cười gật đầu đồng ý, nhưng lại không thấy được trong mắt Cụ Dumbledore chợt lóe qua tia nghi hoặc cùng suy nghĩ sâu xa.

Sirius nghe xong lời nói của Cụ Dumbledore, hơi nhíu mi, có vẻ không muốn, nhưng chú biết chuyện này là vì tốt cho Harry nên cũng không nói thêm nữa. Khi chú quay đầu muốn nói với Harry cái gì đó, lơ đãng thấy được hai người đứng phía sau Cụ Dumbledore, Giáo sư McGonagall và… Snape.

“Snivellus! Sao mày lại ở đây?” Sirius thốt lên. Merlin biết, vừa rồi trong mắt chú chỉ có con đỡ đầu nhà mình, cơ bản không nhìn thấy mọi người, nếu không phải Harry vừa rồi cùng Cụ Dumbledore nói chuyện, chỉ sợ chú cũng không chú ý tới lão Hiệu trưởng.

Snape hừ mũi một cái rất nặng nề, vẻ mặt chán ghét, “Chó ngu xuẩn! Ta vốn nghĩ mi chỉ là một con quái vật khổng lồ đầu đầy rơm rạ, giờ mới phát hiện thêm, mi còn là một con quái vật khổng lồ đui mù đầu óc ngu si tứ chi phát triển!”

Hai mắt Sirius lập tức bốc lửa, vừa định nói chuyện, lại cảm thấy tay áo của mình bị lôi kéo nhẹ nhàng, chú cúi đầu nhìn lại, chính là con đỡ đầu của mình a.

“Hử, Harry?”

“Chú Sirius, Giáo sư McGonagall cùng Giáo sư Snape vừa rồi làm nhân chứng, chứng minh ngày hôm qua ngay tại chỗ bắt được Peter Pettigrew cùng hành vi thú tội của hắn. Còn nữa, cũng may mà Giáo sư McGonagall phát hiện Peter Pettigrew là Animagus, còn có Giáo sư Snape cung cấp chân dược đó.” Harry nói nhỏ vào tai Sirius.

Sirius có hơi ngỡ ngàng, trầm mặc một hồi, chú mở miệng: “Giáo sư McGonagall, cám ơn cô, và cả…” Chú nhìn đối thủ một mất một còn lúc còn đi học với ánh mắt phức tạp, “… Và cả Snape nữa. Cái ơn này, tôi nhớ kỹ.”

Chú cũng không phải người không biết tốt xấu, bất kể Snape đồng ý làm chứng cho chú vì lý do gì đi chăng nữa, chú đều phải cám ơn người này, cho dù bọn họ căm ghét nhau.

Snape không nói gì, ánh mắt đen trống rỗng tĩnh mịch kia liếc Sirius một cái, quay đầu đi, khi lướt qua Cụ Dumbledore, “Tôi đi về trước,” sau đó liền hắc bào cuồn cuộn rời đi.

Harry nhìn theo thân ảnh cao lớn kia rời đi, sau đó nói với Sirius: “Chú hiện tại phải về nhà cũ kia sao? Sirius?”

Sirius cười ha hả, vò vò mái tóc đen rối bời, lộ ra răng vàng, “Harry không muốn đợi sao? Nhưng hiện tại con vẫn không thể đi, nơi đó vô cùng dơ bẩn, rất nhiều năm không ai ở, phỏng chừng gia tinh cũng chết, chờ chú dọn dẹp xong sẽ đón con tới.”

Harry trầm mặc nhìn răng, tóc chú Sirius và cả thân hình gầy như que củi kia nữa, lại nghĩ tới môi trường dơ bẩn ở số 12 Quảng trường Grimmauld kia cùng Kreacher không nghe mệnh lệnh của Sirius, quyết đoán quay đầu nói với Cụ Dumbledore: “Giáo sư con có thể xin nghỉ một tuần không? Cha đỡ đầu trở về như vậy con thật sự lo lắng.”

Cha đỡ đầu đại nhân bên kia như chịu đả kích —— “Harry, chú làm cho người ta lo lắng sao…”

Cụ Dumbledore cười tủm tỉm nói: “A, không thành vấn đề.”

“Con muốn về ký túc xá trường học lấy chút đồ dùng sinh hoạt và sách giáo khoa.”

“Tốt, con và Giáo sư McGonagall tới Hogwarts đi trước, ta và Sirius còn phải nhận đũa phép bị tịch thu cùng tài sản của dòng họ Black ở Bộ Pháp Thuật nữa.”

Một già một trẻ ăn ý không để mắt đến cha đỡ đầu đại nhân đang buồn bực.

……

Đột nhiên, một tiếng “Bụp” rất nhỏ vang lên.

Hai thân ảnh một cao một thấp xuất hiện tại quảng trường nhỏ giữa một bãi cỏ hỗn độn hoang vu. Mặt tiền của những phòng ốc chung quanh thật u ám, bộ dạng không chào đón khách nhân một chút nào. Có vài căn nhà còn vỡ cả cửa số, dưới ánh đèn đường thảm đạm chiếu rọi, rất nhiều nước sơn trên cửa đã bong ra từng mảng, còn có hàng đống rác rưởi nằm ngoài các bậc tam cấp. Trong cửa số trên mái lầu một tòa nhà gần đây mơ hồ truyền đến âm thanh ù ù của máy khuếch thanh. Mùi hôi thối của rác rữa tỏa ra từ bao rác căng phồng trước cửa nhà đổ nát.

Harry ngẩng đầu giả bộ hoang mang đánh giá phòng ốc chung quanh, bọn họ lúc này đang đứng bên ngoài số 11. cậu nhìn sang bên trái, thấy chính là số 10, nhìn sang bên phải, lại là số 13.

“Chú Sirius, nhà của chúng ta ở nơi nào?”

Nhà của chúng ta….

Sirius đột nhiên bị chữ này làm cho xúc động, cảm giác áp lực nặng nề xuất hiện khi phải về nơi này, cũng biến mất đi.

Chú hắng giọng một cái:

“Số 12 Quảng trường Grimmauld.”

Vừa dứt lời, một cánh cửa rách nát đột nhiên xuất hiện ở nơi đáng lẽ không có gì giữa số 11 và số 13, tiếp theo vách tường dơ bẩn và cửa sổ bụi bặm cũng xuất hiện, nhìn qua thật giống như một ngôi nhà nữa đột nhiên phình to ra, lấn tới những thứ hai bên. Âm thanh của máy khuếch thanh tại số 11 vẫn còn vang lên ầm ầm, hiển nhiên các Muggle sống bên trong cũng không cảm giác được gì.

Sirius đi lên bậc thang bằng đá mòn nhẵn, nhìn cánh cửa vừa hiện ra bằng ánh mắt phức tạp, thần sắc ảm đạm không rõ.

Căn nhà xa cách mười lăm năm a… Lúc trước còn trẻ, chú kiêu ngạo không kềm chế được, không hề lưu luyến mà rời đi, chưa từng nghĩ tới, khi mình trở về, cũng chỉ còn lại có một mình mình.

Nước sơn màu đen trên cửa đều bong ra từng mảng, các vết trầy xước trái một đường phải một đường che kín. Cái nắm cửa bằng bạc có hình dạng một con rắn uốn lượn. Trên cửa không có lỗ khóa, cũng không có hộp thư.

Sirius rút đũa phép vừa mới lấy lại ra, gõ một cái lên trên cửa. lập tức truyền ra tiếng vang dội của kim loại va chạm vào nhau, cùng với tiếng rổn rảng của dây xích. Cánh cửa từ từ mở ra.

Sirius xoay người, nhìn vẻ mặt ngạc nhiên vô cùng đáng yêu của con đỡ đầu nhà mình, mỉm cười.

Không, không phải chỉ còn một mình, còn có Harry, con đỡ đầu của mình mà.

“Đây chính là nhà của chúng ta, ” chú đưa tay ra cho Harry, “Vào đi.”

Người đàn ông tóc đen vẻ mặt thanh thản, ý cười nhẹ nhàng.

Bước qua cánh cửa, đi vào bên trong gần như là một mảnh tối đen. Lập tức cả hai ngửi thấy mùi ẩm ướt, bụi bặm, còn có mùi của cái gì đó đang mục rã và ngòn ngọt. Như là một tòa nhà tối như mực bị bỏ hoang.

Cậu nghe thấy tiếng Sirius làm rầm niệm chú, sau đó trên tường một loạt bóng đèn kiểu xưa đều sáng lên, tỏa ra thứ ánh sáng mờ ảo không thực, chiếu sáng giấy dán tường lở lói và tấm thảm mòn xơ xác của một hành lang âm u dài thăm thẳm. Trên cao một chiếc đèn chùm bám đầy mạng nhện tỏa sáng mờ mờ, trên tường treo xộc xệch một vài bức chân dung lâu đời đến biến thành màu đen. Cả cái đèn chùm và chân nến đặt trên cũng có hình dạng uốn éo như rắn.

Nơi này còn dơ bẩn âm u hơn so với Harry lần đầu mới tới, làm cho người ta khó chịu.

Đột nhiên, chỉ nghe “cách” một tiếng, một con gia tinh xuất hiện.

Bộ dáng của nó rất già, làn da tựa hồ còn lớn hơn thân thể thực tế của nó nhiều lần, tuy đầu nó hói giống tất cả các gia tinh khác, nhưng nó lại có một lượng lớn lông trắng mọc ra từ hai lổ tai khổng lồ như tai dơi. Ngoài một miếng giẻ rách nhớp nhúa quấn giữa người như một cái thắt lưng, toàn thân nó gần như trần trụi. Hai mắt nó sưng vù, mọng nước mờ mịt, cái mũi rất ư khổng lồ khá giống mũi heo.

“Là ai khiến Kreacher tỉnh lại? Chẳng lẽ là cậu chủ Regulus sao?” giọng Kreacher như tiếng ểnh ương khàn khàn, trầm thấp.

Khi nó ngẩng đầu nhìn Sirius, hai mắt sung huyết mở ra càng lớn, “Cậu chủ Sirius?”

“Cậu chủ, không phải cậu chủ bị giam ở Azkaban sao?”

Gia tinh cúi đầu, “Hoan nghênh cậu chủ trở về.” Sau đó khom lưng, khẽ lầm bầm: “Bà chủ nhìn thấy sẽ nói cái gì đây? Người đã thề không thừa nhận đứa con trai này, hiện giờ hắn ta lại trở lại, nghe nói hắn còn là một tội phạm giết người. Chuyện này tuyệt đối là sự sỉ nhục đối với gia tộc Black vĩnh viễn cao quý—— ”

“Ta không phải tội phạm giết người! Ta được Bộ Pháp Thuật thả ra!” sau khi Sirius nghe được liền nổi trận lôi đình.

“Ai…” Harry vô lực nâng trán, lời nói ác độc của Kreacher gần như có thể sánh bằng với người nào đó nổi tiếng miệng độc a…

Nhìn tro bụi phủ đầy phòng ở, Harry · gia tinh · Potter phiền muộn.

Ngồi chờ mong Kreacher sẽ dọn dẹp phòng, thôi thì cậu vẫn nên xắn tay áo lên tự mà dọn dẹp cho rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương