[HP Đồng Nhân] Giam Cầm
-
Chương 5: Nuôi béo
"Hiện tại ta sẽ không làm gì mi, chỉ đơn giản là muốn nuôi béo mi rồi ăn lần nữa thôi."
Sắc trời bên ngoài dần tối đen như mực, Harry chợt cảm thấy mình hiện tại không khác gì chú chim nhỏ yếu ớt trong lồng bị đoạt mất sự tự do. Cậu thật sự không rõ Voldemort rốt cuộc đang suy nghĩ gì cũng không hiểu nổi chính bản thân mình, giống như lạc vào mê cung mãi không tìm được lối ra mà dần dần sa đọa vào sự dịu dàng của hắn.
Đồng hồ vừa chỉ đến số sáu, Voldemort lần nữa xuất hiện. Nhìn khay thức ăn chỉ còn dư lại một ít hắn không tự chủ được vui vẻ nhếch môi. Harry nghe được tiếng động, thản nhiên ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái sau đó lại cúi đầu xuống tiếp tục chuyên tâm đọc sách, hoàn toàn xem hắn là không khí mà đối đãi.
Voldemort thản nhiên ngồi xuống ghế sofa sát bên cạnh Harry không nói cái gì, chỉ im lặng cẩn thận vòng tay qua ôm lấy Harry vào lòng. Thân thể Harry lúc đầu cũng có chút căng cứng không quen nhưng cuối cùng cũng thả lỏng để mặc cho người kia muốn làm sao thì làm.
Ánh đèn màu cam nhạt ấm áp thắp sáng cả căn phòng, thiếu niên bởi vì cuối đầu mà để lộ ra cái cổ trắng nõn mịn màng, Voldemort có chút thất thần như ma xui quỷ khiến đặt lên đó một nụ hôn nhẹ, Harry vô thức run rẩy một cái bởi cảm giác lành lạnh do người kia mang lại mặc dù cậu hiện đang mặc áo len rất dày. Harry từ khi Voldemort tiến vào chưa hề lật qua trang mới cứ để yên như thế, không biết đang nghĩ gì trong lòng.
Bỗng nhiên, Voldemort đoạt lấy cuốn sách trong tay Harry đặt qua một bên ngắn gọn nói, "Potter, đi theo ta!"
Harry nhìn hành động của hắn không hê có phản ứng chỉ bình thản hỏi lại, "Sao thế, lại suy nghĩ ra được trò khác để tra tấn tôi sao?"
Voldemort cười nguy hiểm, kéo Harry đứng dây cùng mình gật đầu, "Đúng thế, ta cảm thấy mi nhất định sẽ không ăn nổi cơm nếu thấy mặt rắn của ta!"
Harry cực kì ngoan ngoãn để mặc người kia nắm tay mình ra ngoài và đương nhiên Voldemort cũng rất ngạc nhiên vì thái độ nhu thuận của cậu. Harry vừa đi vừa nhìn ra cửa sổ, bên ngoài trang viên của Voldemort cực kì đẹp không phải kiểu mang đến cho người ta sự áp bách và choáng ngợp như chủ nhân của nó mà là một sự thoải mái và nhẹ nhàng. Tựa như phòng ngủ của hắn, mặc dù rất xa hoa nhưng cách trang trí lại rất trang nhã không làm mất đi vẻ cao quý.
Chờ Voldemort ngừng lại, trước mặt cậu không phải là cái bàn ăn lớn như mấy quý tộc xưa mà chỉ đơn giản là chiếc bàn gỗ tròn có kích cỡ vừa phải. Voldemort đầy ghế ra ý bảo Harry ngồi xuống.
"Potter, trông mi có vẻ rất ngạc nhiên!", Voldemort đương nhiên là thấy rõ sự kinh ngạc trong mắt của Harry.
Harry ngồi xuống thành thật gật đầu, tay cầm lấy dao cắt miếng thịt bò "Tôi nghĩ trang viên của ông sẽ rất...ừm gọi là đồ sộ đi!"
Voldemort cười cười trả lời, "Ta không phải là người như thế."
Harry ngẩng đầu đáp, "Nhưng tôi lại nghĩ ông là người như thế!"
Voldemort từ chối cho ý kiến, hắn nhấp một ngụm rượu nhìn Harry ăn, không biết vì sao trong lòng đột nhiên có chút thỏa mãn. Hắn không nhớ rõ lần cuối cùng mình dùng bữa với người khác là khi nào có lẽ là rất lâu rồi, hắn thử tưởng tượng một người khác như Lucius hay Bellatrix ngồi ăn cùng mình đột nhiên hơi đau bụng cảm thấy dường như người ngồi kia nhất định phải là tên nhãi này vậy.
"Potter, ta đã kêu gia tinh sắp xếp lại căn phòng kế bên phòng ngủ của ta. Từ giờ mi cứ ở đó đi.", Harry cũng không tỏ vẻ gì chỉ bình tĩnh ừ một tiếng rồi tiếp tục ăn.
Chờ bữa ăn kết thúc, Voldemort lập tức hỏi Harry, "Thế nào, nhìn mặt rắn của ta ăn cơm có ngon không?"
"Tương đối đặc biệt."
"Mi có muốn đi đánh Quidittch không?", Voldemort hỏi tiếp một câu
"Ông không sợ tôi cưỡi chổi chạy trốn?", Harry nhướn mày kinh ngạc hỏi ngược lại.
Voldemort xoa đầu Harry, hắn gần đây có chút nghiện cảm giác này, mái tóc đen mềm mại lùa qua những ngón tay của hắn. Xem ra bắt cóc Harry về đây cũng là một chủ ý không tồi.
"Xung quanh trang viên có một lá chắn bảo vệ!"
Harry a lên một tiếng sau đó lắc đầu từ chối, "Không đi, tôi muốn đi đọc sách!"
Voldemort nhìn theo bóng dáng thiếu niên cho đến khi biến mất hẳn, hắn sờ cằm hứng thú thì thầm, "Ta không ngờ Kẻ Được Chọn hóa ra lại ham học như thế!"
Harry được gia tinh dẫn đến trước cửa, gia tinh kia vô cùng lễ phép giọng nói mang theo sự tôn trọng và kính cẩn, "Nếu cần điều gì hãy gọi tôi, tên của tôi là Taylor."
"Cảm ơn Taylor, tôi nhớ rồi."
Harry gật đầu sau đó mở cửa bước vào, nhìn xung quanh một lượt không khỏi thầm khen Voldemort, không nghĩ đến tên mặt rắn ấy lại có gu thẩm mỹ tốt đến vậy. Cửa sổ sát mặt đất khuất sau tấm rèm dày cỡ lớn, giường ngủ đặt phía bên trái, toàn bộ khăn trải giường đều là màu xanh lục đậm chất Slytherin. Góc phải là một tủ sách cỡ vừa, xem ra số sách này có lẽ đều đã được Voldemort tỉ mỉ lựa ra hoàn toàn thích hợp dùng cho năm học hiện tại của cậu, kế bên là chiếc ghế lớn bằng vải nhung xanh và chiếc bàn gỗ dạng nhỏ.
Voldemort không biết xuất hiện từ khi nào, hắn nhẹ nhàng bước đến ôm lấy thắt lưng của cậu, cằm đặt lên bờ vai cậu, "Thích không?"
Harry gỡ tay Voldemort ra khỏi người mình, cậu ngồi trên cái ghế nhung cầm tách trà sữa nóng đã được gia tinh đặt sẵn ở đó uống một ngụm, "Voldemort, ông đối xử với tôi tốt như thế khiến tôi hơi nghi ngờ ông đấy!"
Voldemort đối với ánh mắt chất vấn cùng thăm dó của Harry hoàn toàn điềm nhiên, hắn cười nhẹ, "Potter mi rất thông minh nhưng mi không cần lo. Hiện tại ta sẽ không làm gì mi, chỉ đơn giản là muốn nuôi béo mi rồi ăn lần nữa thôi."
Harry không nói gì nhưng tai đã bắt đầu đỏ lên.
*12.05.18*
Có ai biết bộ Volhar nào hay nữa không (convert cũng được) hu hu hết truyện để đọc rồi QAQ cầu lương thực cầu phấn hường TTvTT
Sắc trời bên ngoài dần tối đen như mực, Harry chợt cảm thấy mình hiện tại không khác gì chú chim nhỏ yếu ớt trong lồng bị đoạt mất sự tự do. Cậu thật sự không rõ Voldemort rốt cuộc đang suy nghĩ gì cũng không hiểu nổi chính bản thân mình, giống như lạc vào mê cung mãi không tìm được lối ra mà dần dần sa đọa vào sự dịu dàng của hắn.
Đồng hồ vừa chỉ đến số sáu, Voldemort lần nữa xuất hiện. Nhìn khay thức ăn chỉ còn dư lại một ít hắn không tự chủ được vui vẻ nhếch môi. Harry nghe được tiếng động, thản nhiên ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái sau đó lại cúi đầu xuống tiếp tục chuyên tâm đọc sách, hoàn toàn xem hắn là không khí mà đối đãi.
Voldemort thản nhiên ngồi xuống ghế sofa sát bên cạnh Harry không nói cái gì, chỉ im lặng cẩn thận vòng tay qua ôm lấy Harry vào lòng. Thân thể Harry lúc đầu cũng có chút căng cứng không quen nhưng cuối cùng cũng thả lỏng để mặc cho người kia muốn làm sao thì làm.
Ánh đèn màu cam nhạt ấm áp thắp sáng cả căn phòng, thiếu niên bởi vì cuối đầu mà để lộ ra cái cổ trắng nõn mịn màng, Voldemort có chút thất thần như ma xui quỷ khiến đặt lên đó một nụ hôn nhẹ, Harry vô thức run rẩy một cái bởi cảm giác lành lạnh do người kia mang lại mặc dù cậu hiện đang mặc áo len rất dày. Harry từ khi Voldemort tiến vào chưa hề lật qua trang mới cứ để yên như thế, không biết đang nghĩ gì trong lòng.
Bỗng nhiên, Voldemort đoạt lấy cuốn sách trong tay Harry đặt qua một bên ngắn gọn nói, "Potter, đi theo ta!"
Harry nhìn hành động của hắn không hê có phản ứng chỉ bình thản hỏi lại, "Sao thế, lại suy nghĩ ra được trò khác để tra tấn tôi sao?"
Voldemort cười nguy hiểm, kéo Harry đứng dây cùng mình gật đầu, "Đúng thế, ta cảm thấy mi nhất định sẽ không ăn nổi cơm nếu thấy mặt rắn của ta!"
Harry cực kì ngoan ngoãn để mặc người kia nắm tay mình ra ngoài và đương nhiên Voldemort cũng rất ngạc nhiên vì thái độ nhu thuận của cậu. Harry vừa đi vừa nhìn ra cửa sổ, bên ngoài trang viên của Voldemort cực kì đẹp không phải kiểu mang đến cho người ta sự áp bách và choáng ngợp như chủ nhân của nó mà là một sự thoải mái và nhẹ nhàng. Tựa như phòng ngủ của hắn, mặc dù rất xa hoa nhưng cách trang trí lại rất trang nhã không làm mất đi vẻ cao quý.
Chờ Voldemort ngừng lại, trước mặt cậu không phải là cái bàn ăn lớn như mấy quý tộc xưa mà chỉ đơn giản là chiếc bàn gỗ tròn có kích cỡ vừa phải. Voldemort đầy ghế ra ý bảo Harry ngồi xuống.
"Potter, trông mi có vẻ rất ngạc nhiên!", Voldemort đương nhiên là thấy rõ sự kinh ngạc trong mắt của Harry.
Harry ngồi xuống thành thật gật đầu, tay cầm lấy dao cắt miếng thịt bò "Tôi nghĩ trang viên của ông sẽ rất...ừm gọi là đồ sộ đi!"
Voldemort cười cười trả lời, "Ta không phải là người như thế."
Harry ngẩng đầu đáp, "Nhưng tôi lại nghĩ ông là người như thế!"
Voldemort từ chối cho ý kiến, hắn nhấp một ngụm rượu nhìn Harry ăn, không biết vì sao trong lòng đột nhiên có chút thỏa mãn. Hắn không nhớ rõ lần cuối cùng mình dùng bữa với người khác là khi nào có lẽ là rất lâu rồi, hắn thử tưởng tượng một người khác như Lucius hay Bellatrix ngồi ăn cùng mình đột nhiên hơi đau bụng cảm thấy dường như người ngồi kia nhất định phải là tên nhãi này vậy.
"Potter, ta đã kêu gia tinh sắp xếp lại căn phòng kế bên phòng ngủ của ta. Từ giờ mi cứ ở đó đi.", Harry cũng không tỏ vẻ gì chỉ bình tĩnh ừ một tiếng rồi tiếp tục ăn.
Chờ bữa ăn kết thúc, Voldemort lập tức hỏi Harry, "Thế nào, nhìn mặt rắn của ta ăn cơm có ngon không?"
"Tương đối đặc biệt."
"Mi có muốn đi đánh Quidittch không?", Voldemort hỏi tiếp một câu
"Ông không sợ tôi cưỡi chổi chạy trốn?", Harry nhướn mày kinh ngạc hỏi ngược lại.
Voldemort xoa đầu Harry, hắn gần đây có chút nghiện cảm giác này, mái tóc đen mềm mại lùa qua những ngón tay của hắn. Xem ra bắt cóc Harry về đây cũng là một chủ ý không tồi.
"Xung quanh trang viên có một lá chắn bảo vệ!"
Harry a lên một tiếng sau đó lắc đầu từ chối, "Không đi, tôi muốn đi đọc sách!"
Voldemort nhìn theo bóng dáng thiếu niên cho đến khi biến mất hẳn, hắn sờ cằm hứng thú thì thầm, "Ta không ngờ Kẻ Được Chọn hóa ra lại ham học như thế!"
Harry được gia tinh dẫn đến trước cửa, gia tinh kia vô cùng lễ phép giọng nói mang theo sự tôn trọng và kính cẩn, "Nếu cần điều gì hãy gọi tôi, tên của tôi là Taylor."
"Cảm ơn Taylor, tôi nhớ rồi."
Harry gật đầu sau đó mở cửa bước vào, nhìn xung quanh một lượt không khỏi thầm khen Voldemort, không nghĩ đến tên mặt rắn ấy lại có gu thẩm mỹ tốt đến vậy. Cửa sổ sát mặt đất khuất sau tấm rèm dày cỡ lớn, giường ngủ đặt phía bên trái, toàn bộ khăn trải giường đều là màu xanh lục đậm chất Slytherin. Góc phải là một tủ sách cỡ vừa, xem ra số sách này có lẽ đều đã được Voldemort tỉ mỉ lựa ra hoàn toàn thích hợp dùng cho năm học hiện tại của cậu, kế bên là chiếc ghế lớn bằng vải nhung xanh và chiếc bàn gỗ dạng nhỏ.
Voldemort không biết xuất hiện từ khi nào, hắn nhẹ nhàng bước đến ôm lấy thắt lưng của cậu, cằm đặt lên bờ vai cậu, "Thích không?"
Harry gỡ tay Voldemort ra khỏi người mình, cậu ngồi trên cái ghế nhung cầm tách trà sữa nóng đã được gia tinh đặt sẵn ở đó uống một ngụm, "Voldemort, ông đối xử với tôi tốt như thế khiến tôi hơi nghi ngờ ông đấy!"
Voldemort đối với ánh mắt chất vấn cùng thăm dó của Harry hoàn toàn điềm nhiên, hắn cười nhẹ, "Potter mi rất thông minh nhưng mi không cần lo. Hiện tại ta sẽ không làm gì mi, chỉ đơn giản là muốn nuôi béo mi rồi ăn lần nữa thôi."
Harry không nói gì nhưng tai đã bắt đầu đỏ lên.
*12.05.18*
Có ai biết bộ Volhar nào hay nữa không (convert cũng được) hu hu hết truyện để đọc rồi QAQ cầu lương thực cầu phấn hường TTvTT
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook