Hai bàn tay từ từ nắm chặt trước ngực áo sơ-mi của Khánh, bàn tay nhỏ run run không theo nhịp điệu. Độ ấm từ sau lưng truyền tới khiến Khánh cảm thấy có chút gì đó…thỏa mãn, cảm thấy được sự hiện hữu rõ ràng từ đằng sau. Trái tim từ bực bội cũng dần dần chuyển sang hài lòng, đã một tuần rồi chưa nhận được hơi ấm ấy khiến cậu thấy thật chịu không nổi! Thật không hiểu từ lúc nào bản thân lại phụ thuộc vào người con gái này như vậy?!

Đưa bàn tay lên xoa xoa đôi tay nhỏ nhắn của Vi, cử chỉ thật nâng niu như báu vật. Khánh thở nhẹ ra một hơi, mở miệng:

- Vi…em đừng khóc nữa. Là lỗi của anh, đáng lẽ phải hỏi ý kiến em. – Khánh cố gắng dỗ dành Vi.

- Không…là em hành động thái quá. Chỉ vì…em…em sợ… - Vi ngập ngừng nói.

- Em đừng nói thế. Rõ ràng vì anh hành động quá lố nên em mới phải như thế. Là tại anh nên em đừng khóc nữa. – Khánh cưng chiều dỗ dành Vi.

- Không…em… - Vi đang tính phản bác lại thì bỗng dưng Khánh xoay người lại, chặn câu nói tiếp của Vi.

- Ưm… - Vi khó khăn muốn kêu lên nhưng bất lực.

Ngọt quá!

Là hương vị thiếu mất mấy ngày vừa qua khiến Vi điên đảo vì nhớ nhung, khiến nhỏ khó lòng để mà chống cự lại được.

Môi lưỡi dây dưa mang theo hơi ấm không được cảm thụ nhiều ngày, khiến nụ hôn càng lúc càng sâu, càng quyến luyến mê đắm.

Khánh đẩy người Vi dựa vào thành xe, hai tay chống hai bên giam nhỏ trong lồng ngực. Nụ hôn ngọt ngào giữa con mưa trước căn biệt thự đối diện bải biển. Thật sự cũng chưa từng tưởng tượng hai người lại có thể có phút giây ngọt ngào, lãng mạn này.

Hết hơi, Vi đây nhẹ Khánh ra, liếc mắt nhìn tên lưu manh trước mặt đã sắp trở thành dã thú, Vi trong lòng chợt cảm thán: “Thật sự mình thích cảm giác đó đến như vậy sao?”

- Em rất hư…chạy lung tung báo hại anh phải ra tận đây tìm. Các thiết bị liên lạc, dò tìm cũng đều chẳng tìm thấy em. Nếu không phải do Đăng báo tin, chắc anh cũng chẳng nghĩ đến việc em ở nơi này. – Khánh vẫn chưa chịu buông tha, lướt qua lướt lại trên môi Vi.

- Hừ…là em cố tình tránh mặt anh, còn để anh tìm được? Đứng đắn một chút đi, không phải trong nhà! – Vi thật có chút cau có vì bản thân cảm thấy mình bắt đầu có chiều hướng phụ thuộc vào người đàn ông trước mặt quá nhiều. Chỉ mới một tuần mà đã nhớ đến thất kinh bát đảo thế này.

- Tránh mặt anh? Em muốn đón valentine một mình? Không sợ cô đơn sao? – Khánh trêu chọc.

- Nếu sợ thì đã chẳng làm. Hứ! – Vi hất mặt.

- Rồi rồi…là chỉ có mình anh không chịu được nên mới phải đi đến tận đây tìm em. Là anh nhớ chứ em không có. Bảo Vi…thật sự một tuần qua anh rất nhớ em! – Khánh thở dài, nhượng bộ Vi rồi âm trầm nói.

- Em… - Vi bất chợt chẳng biết phải trả lời thế nào. Là nhỏ bắt nguồn cho cuộc chiến tranh lạnh này.

- Đừng nói gì hết. Chỉ cần ở cạnh anh là đủ. Một tuần qua cứ tỏ ra làm người xa lạ, anh đã rất sợ. Anh sợ cứ tiếp tục như thế, chúng ta sẽ đẩy nhau ra xa, không thể quay lại. Kì thực là anh chịu không nổi, nhớ đến mức bị nỗi nhớ đó dày vò, gặm nhấm cực kì khó chịu. Em có hiểu cảm giác của anh không? Cũng từ đó anh mới phát hiện, không có em anh thật sống không nổi, tất cả mọi hoạt động của anh đều phụ thuộc vào em mất rồi. Anh không dám tưởng tượng, nếu một ngày không có em bên cạnh nữa anh sẽ ra sao? Sẽ chết? – Khánh gục mặt vào vai của Vi, giọng trầm trầm nói. Những ngày qua thực là cực hình, Khánh đã bắt đầu hình thành một nỗi sợ mơ hồ, nếu một ngày thật sự Vi không còn bên cạnh, cậu còn có thể hô hấp nổi để tiếp tục sống?

- Anh rõ ràng là đồ ngốc! Chính em khiến mọi chuyện xảy ra như vậy thì cần gì anh phải xin lỗi? Em không nhỏ mọn nên em biết rõ ai mới chính là người sai. Nếu em không trái lời anh tới bar thì chúng ta đã không dẫn tới tình huống đó, sẽ không giận dỗi nhau. Là em sai! – Vi đẩy Khánh ra, nếu cứ tiếp tục để Khánh vờn như thế, cả hai không biết sẽ làm gì tiếp theo.

- Em không sai, là ai quá đáng, kìm kẹp không cho em đi chơi nên em mới phải trốn đi. Là anh. – Khánh lắc đầu, tay giữ chặt cằm của Vi.

- Không. Anh sợ bọn sói già làm hại đến em nên mới cấm. Em không trách anh, chỉ là em có chút nông nỗi. – Vi không chịu.

- Là anh sai! – Khánh chau mày, mặt dán sát mặt Vi.

- Không phải, là em. – Vi cũng không chịu thua.

- Là anh…em đừng nói nữa! Nếu em cứ tiếp tục cãi, anh cũng chẳng ngại mà mang em lên giường đâu. Em thích giận dỗi thì giận, lúc đó anh không quan tâm. – Khánh đe dọa.

- Anh!? Em không nói nữa là được… - Vi trợn mắt nhìn Khánh nhưng rồi cũng chịu thỏa hiệp.

- Thế mới ngoan chứ. – Khánh dùng hai bàn tay ôm gọn khuôn mặt Vi, dùng mũi cọ xát.

- Hứ… - Vi dẩu môi, nơi đáy mắt hiện lên ý cười. Cả tuần lễ rồi mới có thể như thế này, thật là rất nhớ!

Cả hai cứ thế đứng trong cơn mưa, nói chuyện rất vui. Cơn mưa lạnh nhưng trái tim ấm ấp đã lất át tất cả. Hương vị ngọt ngào len lỏi trong tim mỗi người. Đơn giản chỉ cần như thế thôi. Yêu nhau rồi giận dỗi là chuyện thường tình nhưng chỉ cần một câu xin lỗi đơn giản là mọi thứ lại được xóa bỏ.

Valentine có mưa.



“Kính coong”

Chuông cửa reo, Trang lật đật chạy ra, trong lòng thật mong chờ một chút gì đó. Làm ơn đi, cô nhớ đến phát điên rồi! Chỉ cho Trang nhìn một chút thôi, không cần lâu đâu để thỏa nỗi nhớ đó, để khắc sâu hình ảnh đó vào tim một lần nữa.

Nhưng mà…

Lại thất vọng…

Trước mặt Trang chỉ là một nhân viên chuyển phát nhanh rất bình thường.

Anh chàng chuyển phát viên như sững sờ trước thiên thần trước mặt, nhìn chằm chằm mãi vào Trang cho đến khi cô lên tiếng. Trang khó chịu vì ánh mắt đó, nó làm cô nhớ tới lý do hai người giận nhau.

- Anh mang gì tới sao? – Trang cau mày, giọng nói lạnh nhạt pha và phần khó chịu.

- À…ừ…có người gửi bưu phẩm cho cô. Cua cô đây. Phiền cô kí giúp tôi. – Anh chàng chuyển phát viên như giật mình bừng tỉnh khỏi cơn mộng, lật đật giao chiếc hộp cho Trang rồi chìa cho cô tờ giấy xác nhận.

- Xong rồi, anh có thể đi! – Trang nhanh tay đặt bút kí tên rồi bỏ vào thẳng trong nhà, không thèm nhìn lại khiến anh chàng thất vọng.

Nhìn chiếc hộp vừa nhận được, Trang có chút xót xa, nước mắt đã dâng lên chực trào. Bưu phầm là một chiếc hộp hình chữ nhật màu đỏ bắt mắt cùng dây nơ ruy băng màu trắng có ren. Món quà này làm Trang nhớ tới cái ngày mà Minh mở lời yêu cô. Cũng là một hộp quà màu đỏ dây ruy băng trắng. Cho đến bây giờ, Trang vẫn giữ chiếc hộp cất giữ yêu thương ấy rất cẩn thận.

Chốt cửa phòng, Trang nhẹ nhàng đặt chiếc hộp lên mặt bàn làm việc. Bàn tay run run kéo sợi dây ruy băng rồi mở nắp hộp. Thứ bên trong khiến Trang muốn ngã bệt xuống đất.

Trang một tay chống vào bức tường bên cạnh để đứng vững, một tay che miệng để tránh bật ra tiếng khóc. Hoa hồng đỏ! Trang thích hoa hồng đỏ và thứ hoa ấy đang hiện diện bên trong hộp. Từng bông hoa được cắt mất thân, sắp đều nhau che kín hết trong hộp. Trên lớp hoa hồng đỏ rực đẹp đẽ ấy là một cuộn giấy, luồn qua một…một chiếc nhẫn pha lê trong suốt như giọt nước.

Hai bàn tay nâng niu, run run cầm cuộn giấy lên, Trang từ từ kéo cuộn giấy ra khỏi chiếc nhẫn. Sao lại không biết chứ? Trang nhận ra chiếc nhẫn này…

Cách đây 5 năm, lúc vừa quen nhau, Trang và Minh từng đi vào một tiệm trang sức. Với gia thế này, Minh chẳng khó khăn để mua cho Trang một chiếc nhẫn thật đẹp và thật có giá trị. Nhưng cuối cùng chính Trang đã ngăn Minh lại. Cô nói: “Đừng mua lúc này, em muốn chiếc nhẫn này là chiếc nhẫn cưới của chúng ta. Nếu chúng ta kết hôn thì hãy mua nó chứ lúc này vẫn chưa cần. Chỉ cần hứa là anh sẽ không quên những điều em vừa nói là được. Em chỉ muốn chiếc nhẫn này làm nhẫn cưới.” Trang cười vui vẻ nhìn Minh.

Và hiện tại, trước mặt Trang…là chiếc nhẫn của năm nào mà…Trang cứ một mực là nhẫn cưới!

Bàn tay nâng niu chiếc nhẫn, mang vào ngón áp út. Vừa như in! Như thể nó từ lúc được làm ra đã định là của cô. Vui sướng không thể kìm nén trở thành những giọt nước mắt lăn dài trên bờ má.

Đứng tựa lưng vào tường, Trang dùng một tay ôm chặt nơi con tim đang đập rất nhanh. Một cảm xúc mãnh liệt trào dâng. Tư vị ngọt ngào len lỏi vào từng tế bào li ti, niềm hạnh phúc vỡ òa trong những cơn xúc động không ngừng.

Là thật sao?

Không phải mơ?

Có phải hay không cô là người hạnh phúc nhất?

Đưa mắt về phía bàn, là tờ giấy bên trong chiếc nhẫn. Trong đó viết những gì?

Trang vội vàng đọc từng nét chữ quen thuộc, tuy không đẹp nhưng có thể nhìn. Quan trọng hơn là do chính tay người con trai đó viết từng câu từng chữ trau chuốt dành cho cô. Dù thật sự là lời ong bướm nhưng dù sao Trang cũng là con gái, cũng liêu xiêu theo những lời nói ngọt ngào đó.

“Gửi vợ yêu, Thảo Trang!

Chắc em giận anh lắm nhỉ? Cũng đúng thôi, là chính anh đã không yên tâm về em, là vẫn chưa có thể đặt hoàn toàn đặt niềm tin vào em. Anh xin lỗi vì điều đó. Anh thực sự hối hận, rất hận bản thân. Đáng lẽ anh phải tin em nhiều hơn nữa vì giữa chúng ta có tình yêu, mà tình yêu thì vĩnh viễn không thể thiếu sự tin tưởng. Chỉ vì em là tâm điểm chú ý của biết bao người đàn ông, anh chỉ sợ họ sẽ cướp mất thiên thần của anh. Anh rất sợ. Thực sự rất sợ! Nỗi sợ đó đeo bám anh mãi như một nỗi ám ảnh!

Anh xin lỗi!

Anh không nghĩ những lời nói trong lúc tức giận đó lại khiến em tổn thương sâu đến vậy. Anh là thằng tồi phải không? Vì không thể tin chính người con gái của mình mà ngược lại còn đẩy cả hai ra xa. Anh thật là không xứng đáng với sự tin tưởng của em!

Nhưng mà…anh yêu em. Yêu em. Rất yêu em. Yêu em đến phát điên, như thể nó còn quan trọng hơn cả anh. Nếu em đồng ý với điều kiện của anh, hãy kí tên vào tờ giấy kèm theo. Anh thật sự mong rằng em không từ chối. Làm ơn…đừng bỏ lại anh phía sau em!

Chúng ta kết hôn nhé!?”

Kèm theo còn một tờ giấy khác, là: “Giấy đăng kí kết hôn”.

Trang bất ngờ. Đến nỗi hô hấp dường như cũng quên mất. Cô chưa từng tưởng tượng đến một ngày cả hai sẽ chính thức trở thành vợ thành chồng, cùng bước đi trên một con đường mãi mãi cho đến khi chết đi. Cũng bởi vì Trang chỉ muốn đắm chìm trong hiện tại, không dám nghĩ tới những thứ xa xôi hơn. Con đường của cô đi là thế nào, tất nhiên cô hiểu.

Khái niệm tương lai không có đối với những kẻ như cô. Hôm nay mình giết ai đó, ai có thể nói trước ngày mai sẽ không có người quay lại giết cô? Thế nên thay vì suy nghĩ về những thứ quá xa xôi ấy, Trang chỉ muốn hưởng thụ trọn vẹn những ngày tháng còn lại cùng Minh.

Nắm chặt tờ giấy trong tay, Trang do dự rồi run run đặt bút xuống tạo thành một chữ kí rất đẹp. Có ai nhìn vào mà biết được, bên trong chữ kí đó là những hạnh phúc, ngọt ngào, những xúc động và tình yêu quá mức sâu sắc.

Buông cây bút, Trang bật khóc nức nở. Cố gắng kìm nén hết những tiếng nấc vào trong, Trang chạy tới cửa phòng mở toan ra.

Người đứng bên ngoài dường như hơi bất ngờ khi cánh cửa mở, càng bất ngờ hơn khi Trang đã chồm người kéo đầu mình xuống, ấn lên môi một nụ hôn thật mặn vì mùi vị nước mắt.

Đưa cái lưỡi vào khuấy đảo, Trang gần như phát điên.

Không bất cứ một hành động chống cự, hai người dây dưa với nhau giữa hai hơi thở nóng ấm.

- Minh… - Trang thều thào kêu.

- Anh đây… - Minh nhẹ nhàng đáp lời cô, môi lưỡi vẫn tiếp tục quấn quýt.

- Em yêu anh… - Trang có chút chật vật nói.

- Anh cũng thế. – Minh đáp lời Trang.

- Em đồng ý…làm vợ…anh… - Trang ôm chặt cổ Minh, nhắm mặt tận hưởng tư vị ngọt ngào.

- … - Minh không trả lời, im lặng đẩy Trang vào bức tường trong phòng rồi nhanh tay đóng cửa, khóa trái.



Thảo Anh đứng ngoài cổng biệt thự nhìn vào, môi nở nụ cười yên tâm. Vậy là xong. Có lẽ hai người đó làm lành với nhau rồi. Với cương vị là một người em, Thảo Anh hạnh phúc khi chị mình đã hoàn thành được tình yêu mà chính cô vun đắp.

Nhìn vào lại màn hình điện thoại, Thảo Anh bất chợt cười một tiếng. Thật không ngờ, Minh lại leo cổng vào nhà để tìm Trang, anh muốn cho Trang bất ngờ nên không nhấn chuông đành phải làm cách đó. Vậy là để an toàn vào trong, Minh phải gọi điện thoại cho Thảo Anh, nhờ cô nàng gở bỏ hệ thống an ninh tam thời một lúc. Thật là!

Cất điện thoại vào trở lại túi xách, Thảo Anh nhìn đồng hồ trên tay, cũng đã 8g tối.

Nhìn lên bầu trời đêm, thật khó thấy sao vì đèn đường. Cùng như không thế giới này, Thảo Anh chẳng thể dễ dàng tìm thấy Thiên giữa biển người mênh mông.

Valentine nằm nay, ai cũng buồn và chính bản thân Thảo Anh cũng thế. Rất buồn.

- Em suy nghĩ gì vậy? – Thiên đứng sau lưng Thảo Anh, dựa vào bức tường cổng biệt thự.

- Hửm? Anh theo em từ lúc nào? – Thảo Anh hơi giật mình quay đầu nhìn rồi lại ngước lên nhìn trời.

- Từ lúc có một cô gái rất ngốc nghếch, đi dạo phố một mình rồi lại khóc. Vì sao phải làm vậy chứ? – Thiên nói, giọng khàn đặc như kìm nén.

- Anh thấy sao? – Thảo Anh hơi mím môi nhưng vẫn không nhìn Thiên.

- Ừm… - Thiên ậm ừ.

- Vậy đi theo em làm gì? Em không bảo anh đi theo. – Thảo Anh hỏi.

- Vì anh lo cho em. Valentine…thật sự em có nghĩ bản thân muốn một mình? – Thiên hơi trầm tư một chút rồi hỏi.

- Có lẽ là không. Em không thích cảm giác cô đơn một mình đi trên phố như sáng nay. Nó mang em trở về những cảm giác ngày đó…ngày em vẫn chưa có anh bên cạnh…vẫn còn là người đi phía sau anh. Đến khi nhớ lại những cảm giác đó, em không hiểu sao từng ấy thời gian mình lại có thể chịu đựng nỗi nhỉ? Hay là vì thời gian qua đã phụ thuộc vào anh quá nhiều? Đến mức chỉ cần thiếu vắng là ngạt thở sống không nổi? – Thảo Anh chậm rãi nói, thanh âm đè thấp xuống khiến Thiên chẳng thể đoán ra được cảm xúc của cô nàng.

- Vậy tại sao không nói chuyện với anh? Em không nói chuyện làm anh cảm thấy rất nhớ. – Thiên ôm lấy Thảo Anh từ đằng sau.

- Chẳng phải anh giận em? – Thảo Anh cau mày hỏi.

- Không hề. Chẳng giận dỗi gì cả, chỉ là anh thấy lúc Minh và Trang cãi nhau, ánh nhìn của em làm anh nghĩ em hiện tại chẳng muốn gặp anh. – Thiên thành thật thú nhận.

- Thật vậy sao? – Thảo Anh nắm lấy bàn tay anh.

- Thật. Vậy thì giờ em có muốn đi chơi không? Valentine, chẳng lẽ em muốn chúng ta chỉ đứng đây tâm tình? – Thiên cười nhẹ, hôn lên mái tóc Thảo Anh.

- Không đời nào. Em còn rất nhiều kế hoạch cho ngày hôm này của chúng ta. Đầu tiên sẽ đi ăn tối trước, rồi sau đó xem phim, rồi lại đi ăn kem… - Thảo Anh huyên thuyên, tay kéo Thiên rời khỏi đó.

Thiên mỉm cười ấm áp nhìn người con gái đi trước kéo tay anh theo. Đây mới chính là Thảo Anh của anh, một cô gái chỉ đơn thuần trong tình yêu mà thôi.

Ngày Valentine năm nay, thật sự buồn nhưng đổi lại sau những giọt nước mắt… là nụ cười thật sự, là hạnh phúc trọn vẹn mà ai cũng khao khát.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương