Kiều Ấu nhìn từ trên xuống dưới trước, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy tên đồng chí Cố.

Cả hai đều vào lớp giữa chừng, vậy tại sao đồng chí Cố lại học giỏi đến vậy, anh còn đứng trong top hai mươi của khóa.

Bà trẻ nhìn đồng chí Cố bên cạnh và cảm thán: “Tôi mới nhận ra rằng đồng chí Cố không hề tầm thường.”

Cố Tây Khởi nhướng mày, cúi xuống sát miệng cô, ra vẻ đang nghiêng tai lắng nghe: "Tôi là ai cơ?" Chẳng lẽ không gặp mấy ngày, anh đã trở thành Cố mưu mô* rồi sao?

*Cố mưu mô đồng âm với Nicolas Cố Tứ.

Kiều Ấu nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Bây giờ cậu là Nicholas Cố Tứ*, một người đàn ông nắm giữ huyết mạch của tri thức."

*Nicholas: là tên của siêu sao quốc tế Nicolas Cage, sau này trong một bộ phim, nhân vật Triệu Tứ đã nhảy một điệu nhảy giống như một điệu nhảy ma quái, cư dân mạng cho rằng nó rất hài hước và có khí chất của một siêu sao nên gọi là anh Nicholas Triệu Tứ.

Thêm "Nicholas" trước tên riêng như một cách trêu đùa.

"Khụ khụ." Hình dung này mạnh mẽ đến mức Cố Tây Khởi không thể nhìn thẳng vào cái tên.

Bà cố nội này thật sự quá biết tưởng tượng.

Anh cười nhẹ và hỏi: "Tôi là Nicholas Cố Tứ, còn cậu là ai?"

Kiều Ấu liếc anh một cái: “Tôi chính là Kiều Ấu.”

"Không, cậu là Kiều Tử Điệp Ấu."

Nicholas Cố Tứ và Kiều Tử Điệp Ấu là một cặp đôi hoàn hảo.

Bà trẻ nghĩ Tử Điệp nghe cũng hay và tây nên ra vẻ thừa nhận cái tên đó.

Nói xong, Kiều Ấu lại đưa tầm mắt về phía danh sách trước mặt.

Cô tìm kiếm tên của mình qua từng dòng một, cuối cùng nhìn thấy dòng chữ "Kiều Ấu" ở số sáu mươi sáu.

Một khóa có gần năm trăm học sinh, Kiều Ấu đã lọt vào top một trăm!

Đây là điều cô thậm chí không dám nghĩ đến trước kỳ thi.

Bà trẻ nắm tay Cố Tây Khởi với vẻ mặt cảm động: "Đồng chí Cố, gần đây làm khổ cậu rồi.

Để cảm ơn cậu, tôi sẽ làm xúc xích cho cậu!"

Với suy nghĩ của bà trẻ, xúc xích là món hiếm chỉ có thể ăn trong dịp Tết Nguyên Đán, nó ngon và cũng rất tốn thời gian và công sức để làm.

Lần này cô có thể đạt được kết quả tốt như vậy và có được khởi đầu thuận lợi, tất cả là nhờ có đồng chí Cố.

Nhờ sự cống hiến quên mình của anh, những kiến ​​thức trọng tâm mà anh cô đọng riêng cho cô và sự dạy kèm riêng mỗi tối của anh, cô mới có thể đạt được kết quả tốt như vậy.

Vì vậy, cô phải tự tay làm xúc xích cho anh! Phải để anh bồi bổ cơ thể!

Kiều Ấu vừa nói ra những lời này, những người xung quanh lập tức hướng ánh mắt hóng chuyện về phía hai người họ.

Danh sách vừa được công bố, xung quanh đã có rất nhiều người, Kiều Ấu đã chen vào cùng Cố Tây Khởi.

Trong khi xem xếp hạng trên danh sách, xung quanh họ đã bị bao vây bởi các học sinh, ít nhất là hàng chục người.


Vốn dĩ mọi người đều đang tìm thứ hạng của mình, quan tâm đến thứ hạng của bạn bè, so sánh xem mình với bạn ai thi tốt hơn.

Kết quả là khi Kiều Ấu vừa nói ra những lời này, bọn họ thậm chí còn không có hứng thú xem xếp hạng nữa mà chỉ muốn hóng chuyện thôi!

Tin đồn mới xuất hiện vẫn còn nóng hổi.

Hai học sinh này hoang dại quá rồi.

Thế mà lại nói về chủ đề này ngay trước mặt mọi người!

Nhưng...

Họ thích!

Rất thích!

Kiều Ấu không biết cô đã nói những lời long trời lở đất gì.

Xúc xích là món ngon phổ biến thời đó, cắt vài miếng rồi hấp trong nồi cơm, chưa kể còn thơm nữa! Hồi đó cô rất thích món này.

Nhưng cách phát âm của từ xúc xích lại giống hệt như từ lấy thân báo đáp.

Cộng thêm lời cô vừa nói, người khác khó tránh khỏi nghĩ sai!

Cố Tây Khởi cũng sửng sốt, anh lại hứng thú hỏi: "Lấy thân báo đáp?" Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Kiều Ấu, Cố Tây Khởi cũng nhận ra có lẽ mình đã hiểu nhầm rồi, nhưng hiểu nhầm cũng không ảnh hưởng đến việc anh tiếp tục hợp tác.

Kiều Ấu ra sức gật đầu: "Ừ, xúc xích! Cậu thích không?"

Lỗ tai những người khác đồng loạt vểnh lên, âm thanh trao đổi ở xung quanh cũng nhỏ đi, mọi người đều đang âm thầm hóng chuyện.

Hai học sinh này một người đẹp trai một người xinh gái, nhìn đúng là một đôi hoàn hảo.

Nhìn qua hai người, họ cảm thấy cô gái này trông có vẻ vào vai tổng giám đốc bá đạo.

Cố Tây Khởi khẽ cười: "Thích, rất thích."

Những người xung quanh hóng chuyện: Chẹp chẹp chẹp.

"Vậy thì để vài ngày nữa đi.

Cậu thấy ổn không?"

"Được."

Chỉ trong vài phút, cả hai đã thỏa thuận xong.

Những người hóng chuyện hài lòng với những gì nghe được.

Kiều Ấu nói xong thì lập tức nhìn sang danh sách lớp 12 để tìm tên cháu trai mình.

Cô bắt đầu nhìn thẳng từ dưới lên.

Dù sao thì theo những tin tức mà cô tiếp thu được trước đó thì điểm số của cháu trai cô rất kém.

Quả nhiên, cô đã nhìn thấy tên cháu trai mình xếp thứ hai từ dưới lên.

Còn tại sao không phải là cuối cùng?


Vì người cuối cùng ra nước ngoài trao đổi và học tập nên không tham gia kỳ thi giữa kỳ nào, điểm của người ta là 0.

Nếu người ta vẫn còn ở trường, vị trí cuối cùng chắc chắn sẽ thuộc về cháu trai của cô.

-

Đúng như dự đoán, Kiều Ấu và Cố Tây Khởi không gặp Kiều Thần trên đường về.

Kiều Thần không thể nào xuất hiện trong tình huống này được.

Cậu ấy không theo đuổi điểm số, ngày dán kết quả đối với cậu ấy cũng không khác gì ngày thường.

Kiều Ấu không nhịn được lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho cháu trai.

Tin nhắn là bức ảnh cô vừa chụp.

Bức ảnh cho thấy thứ hạng của cô là thứ sáu mươi sáu.

Ngay sau đó, cháu trai của cô đã trả lời.

Cháu trai: ...

Kiều Ấu gõ bàn phím như bà cụ: "Bà nỗ lực như vậy, cháu còn có lý do gì mà không nỗ lực? Cố lên, thằng nhóc!"

Cháu trai: …

Kiều Ấu cảm thấy việc học không hề khó khăn.

Cô đã yêu việc học!

Leo lên bảng xếp hạng giống như leo thang, hiện giờ cô đang ở vị trí thứ sáu mươi sáu, nhưng cô tin rằng mình có thể tiếp tục tiến bộ trong thời gian tới!

-

Sau khi Kiều Ấu về đến nhà vào ngày hôm đó, cháu trai cô đã nhanh chóng chúc mừng cô.

Sau đó, cháu trai nhắc tới gia sư: “Tuần này gia sư có thể đến rồi.”

Ban đầu Kiều Ấu muốn từ chối, những ngày này gọi video học với bạn Cố vào buổi tối cũng rất hiệu quả, mà cô cũng đã quen với nhịp độ học tập của Cố Tây Khởi, hai người cũng đã trải qua giai đoạn mài giũa.

Nhưng sau đó cô nghĩ lại, việc học qua video mỗi tối đối với đồng chí Cố Tây Khởi quá vất vả.

Cô và Cố Tây Khởi học với tốc độ khác nhau, để phù hợp với cô, Cố Tây Khởi mới chỉ dạy cho cô những kiến thức cô còn chưa hiểu.

Tốt nhất nên thuê gia sư.

Vì vậy cô gật đầu và nói với giọng ngọt ngào: "Được."

Trên bàn ăn, Kiều Hành Vượng nói với Kiều Thần: "Con nhìn xem, kết quả thi của bà trẻ tốt như vậy, con lại kém cỏi như vậy, nói ra cũng không ai tin hai người là bà cháu.

Con để tâm đến việc học chút đi!"

Trong một ngày, Kiều Thần bị bà trẻ dạy dỗ, sau đó lại bị ba ruột dạy dỗ: ...

Đừng hỏi tại sao nữa, nếu hỏi thì đáp án chính là cuộc sống quá khổ mà thôi.


Ban đầu trong nhà chỉ có một đứa trẻ là cậu ấy, ba cậu ấy còn nhắm mắt làm ngơ trước điểm số của cậu ấy.

Nhưng như người ta vẫn nói, tất cả đều sợ so sánh.

Trong nhà có thêm một Kiều Ấu, khi Kiều Ấu đạt thành tích tốt trong kỳ thi giữa kỳ đầu tiên, cuộc sống của cậu ấy bắt đầu trở nên khó khăn.

Cháu trai lắc đầu thở dài: "Bà trẻ thi đạt được hạng sáu mươi sáu.

Cho dù con đạt được hạng năm trăm thì ba cũng hài lòng rồi, nhưng lần nào cũng..." Kiều Hành Vượng quá xấu hổ để nói ra thứ hạng đó.

Kiều Ấu mím môi, nghiêm túc nói: "Cháu trai, cháu yên tâm đi, sau khi gia sư tới, cô sẽ giám sát việc học của nó."

Kiều Thần: ...

-

Ăn xong, Kiều Ấu đi vào phòng bếp, bắt đầu nghiêm túc làm xúc xích.

Đầu tiên cô thái thịt, sau đó cho hành, tỏi và các gia vị khác vào, sau khi thêm gia vị, cô băm toàn bộ thịt thành thịt băm.

Kiều Thần nghe thấy tiếng băm thịt thì đi tới.

Nhìn cánh tay mảnh khảnh của Kiều Ấu vung con dao làm bếp, cố gắng băm hết thịt thành thịt băm, cậu ấy không khỏi cau mày: "Bà đang làm gì vậy?"

Kiều Ấu không khỏi ngẩng đầu lên nói: “Làm xúc xích.”

Kiều Thần tiến lại gần cô mấy bước, hỏi: “Ngon không?”

“Ngon.” Kiều Ấu vẫn khá tự tin vào tay nghề của mình.

Kiều Thần ở một bên xem: "Chuẩn bị đồ Tết à?"

Chẳng trách Kiều Thần lại nghĩ như vậy, bây giờ đã là tháng mười hai, sắp đến giao thừa rồi.

Năm mới đến khá nhanh nên việc chuẩn bị đồ Tết vào thời điểm này là cũng không có gì lạ.

Kiều Ấu lắc đầu, ngọt ngào nói: "Không."

"Không hả? Vậy là sắp được ăn rồi hả?"

Kiều Thần nhàn rỗi, quyết định dựa vào khung cửa nhìn Kiều Ấu bận rộn làm xúc xích.

Kiều Thần cao 1m80 và Kiều Ấu cao 1m65, từ góc nhìn của Kiều Thần, bà trẻ chỉ là một quả bóng nhỏ như vậy, nhưng cô đang cố gắng chặt thịt bằng con dao nhà bếp to gần bằng đầu cô, rõ ràng là vì cải thiện bữa ăn gia đình.

Kết quả Kiều Ấu lại lắc đầu: "Không được, nếu cháu muốn ăn thì lần sau bà sẽ làm tiếp, đây là để tặng người ta."

Tặng?

Kiều Thần không khỏi có dự cảm chẳng lành: "Bà tặng mấy thứ này cho ai?"

Đúng lúc Kiều Ấu băm thịt hơi đau tay nên dừng lại, tranh thủ liếc nhìn cháu trai mình, giọng nói ngọt ngào như chứa đầy mật: "Đồng chí Cố."

Kiều Thần âm thầm chửi rủa.

Cố Tây Khởi, lại là Cố Tây Khởi.

Cậu ấy đoán không sai, quả nhiên là tặng cho Cố Tây Khởi.

Rốt cuộc Cố Tây Khởi có loại sức mạnh ma thuật nào vậy? Sao cậu ta có thể hấp dẫn bà trẻ mình trong một khoảng thời gian ngắn như vậy?

"Tại sao lại tặng cho cậu ta?"

Đôi mắt Kiều Ấu cong lên thành hình trăng lưỡi liềm: "Bởi vì gần đây đồng chí Cố đã kèm bà học, nếu như không có cậu ấy, bà chắc chắn sẽ không thi đạt kết quả tốt như vậy."

"Vậy là bà tặng xúc xích cho cậu ta?"


Kiều Ấu thành thật gật đầu: “Đúng vậy.”

Nói xong, bà trẻ lại khuyên nhủ Kiều Thần một cách tận tình: "Cháu trai à, bà nghĩ cháu có chút hiểu lầm về đồng chí Cố.

Nếu cháu chịu hòa hợp với đồng chí Cố, cháu sẽ thấy cậu ấy thực sự là một người rất tốt.”

Một người rất tốt?

Một người rất tốt lại cố tình đóng vai trà xanh trước mặt bà trẻ?

Mà còn không chỉ đóng vai trà xanh một lần!

Nghĩ đến cảm giác bị Cố Tây Khởi giở trò trà xanh mà không thể làm gì được lần đó, nếu Cố Tây Khởi thật sự trở thành ông trẻ của cậu ấy, thì trong nhà này còn có chỗ đứng cho cậu ấy không?

Không, không, không, trà xanh để nói về con gái, Cố Tây Kỳ phải gọi là mũi tên xanh*!

*Mũi tên xanh: phiên bản trà xanh cho phái nam.

Kiều Thần khoanh tay lại, thật sự không nhịn nổi nữa: "Bà không cảm thấy cậu ta rất mưu mô và mũi tên xanh sao?"

Bà trẻ nghiêng đầu: "Mũi tên xanh là gì?"

"Chính là kiểu con trai bề ngoài tỏ ra vô hại nhưng thực chất lại rất mưu mô."

Kiều Ấu thở dài như người lớn: "Cháu trai à, cháu có cái nhìn vô cùng lệch lạc về cậu ấy."

Kiều Thần tức giận gần chết.

Cậu ấy nhìn Kiều Ấu như một tên đàn ông cặn bã đã khiến bạn gái mình phải chịu ấm ức.

Tại sao vậy? Mới được bao lâu chứ? Bây giờ ngay cả lời nói của cháu trai là cậu ấy cũng không có trọng lượng nữa phải không?

Đồng chí Cố trong mắt cô trong sáng và khiêm tốn như vậy sao?

Nếu có sai thì tất cả đều là lỗi của cậu ấy?

Cuối cùng Kiều Thần đã hiểu tại sao con gái lại ghét trà xanh đến vậy.

Khi còn trẻ, cậu ấy cũng ghét mũi tên xanh!

-

Ngày hôm sau, Kiều Ấu nhét một túi lớn xúc xích đã nấu chín vào túi mình.

Cô để sát lên mũi hít một hơi.

Thơm quá.

Tay nghề của cô đúng là không ai sánh kịp mà!

Sau khi vào lớp, Cố Tây Khởi còn chưa tới.

Cô đặt xúc xích lên chỗ ngồi của anh trước.

Năm phút sau, Cố Tây Khởi đi tới cửa phòng học.

Ánh mắt sắc bén của Kiều Ấu nhìn thấy bóng dáng của anh thì lập tức ngước mắt lên, nói giọng ngọt ngào.

“Đồng chí Cố, xúc xích mà tôi đã hứa." Nói xong, cô chỉ vào xúc xích đặt trên ghế.

Kết quả là câu nói này lại tương đương với tiếng sét vang vọng bên tai các bạn cùng lớp đang hóng chuyện.

Cái gì?

Lấy thân báo đáp?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương