Nếu đầu Kiều Hành Vượng có tóc thì bây giờ Kiều Ấu rất muốn xoa đầu cháu trai mình.

Nhưng cái trán kia quá sáng, cô không thể xuống tay được.

Kiều Hành Vượng cầm xấp giấy trên bàn trà lên, kích động đưa giấy tới trước mặt Kiếu Ấu, hưng phấn không nói nên lời: “Cô út, đã có kết quả kiểm tra DNA rồi.

Chúng ta là người thân!”

Kiều Ấu không thấy ngạc nhiên chút nào, cô đã biết kết quả này từ trước, thế nên cô vẫn bình tĩnh.

Nhưng Kiều Hành Vượng thì không bình tĩnh được, ông ấy không thể nào ngờ được mình sẽ gặp lại cô út sau năm mươi năm.

Ông ấy kích động mời Kiều Ấu ngồi xuống sô pha, tỏ ra thân thiết hỏi: “Cô út, rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì?”

Năm đó ông ấy mới ba tuổi, ký ức về ngày Kiều Ấu mất tích cũng rất mờ nhạt.

Ông ấy chỉ nhớ mang máng, ngày đó mưa rất to, mưa rơi ào ào xối ướt con đường trước nhà.

Nhưng có thứ còn dữ dội hơn cả cơn mưa bên ngoài, là nước mắt của bà nội.

Ngày đó, cả nhà hoàn toàn rơi vào hỗn loạn, cứ thế kéo dài tận mấy ngày, đến bây giờ ông ấy vẫn nhớ loáng thoáng tiếng khóc tuyệt vọng của bà nội.

Sau khi ông ấy lớn lên, cái tên Kiều Ấu đã trở thành từ cấm trong nhà, mấy đứa nhóc không dám nhắc đến từ này trước mặt người lớn.

Nếu nhắc tới, nước mắt của bà nội sẽ không kiềm được mà tuôn rơi.

Kiều Ấu là đứa con mà bà ấy yêu thương nhất, so sánh với hai đứa con trai, con gái út mới là chiếc áo bông tri kỷ của mẹ.

Năm đó, Kiều Ấu chỉ mới mười sáu tuổi, đang là độ tuổi tươi như hoa chớm, còn chưa kịp nở đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Sống không thấy người, chết không thấy xác.

Người trong thôn nói chắc chắn Kiều Ấu đã gặp tai nạn, muốn chia buồn cùng gia đình.

Nhưng bà nội không tin, thậm chí còn không cho người khác nhắc tới chữ “chết”.

Trong lòng bà ấy, con gái bà ấy vẫn còn sống.

Tiếc là cho đến hơi thở cuối cùng, bà nội vẫn không thể gặp lại đứa con gái mà mình yêu thương nhất.

Nhắc tới chuyện năm đó, vẻ mặt của Kiều Ấu cũng trở nên ảm đạm.

Cô rũ mắt nén lệ rưng rưng: “Ngày đó, bạn thân của cô, à không, Hề Ngưng hẹn gặp cô ở sau núi.

Cô đã đến đó, nhưng lúc cô đang chờ cô ta thì bị đẩy xuống vách núi.

Thậm chí cô còn không nhìn thấy người đẩy mình là ai, lúc mở mắt ra thì ở đây rồi.”


Điều Kiều Ấu nói là thật, chẳng qua là cô đã lược bỏ sự tồn tại của hệ thống.

Nếu không có hệ thống thì có thể cô đã mất mạng ngay lúc đó chứ không phải xuyên đến năm mươi năm sau.

Kiều Hành Vượng nhíu mày: “Thế là đã có người đã hại cô.” Nhưng đối phương không thành công.

Không, nhìn từ góc độ khác thì đúng là đối phương đã thành công.

Chẳng qua là cô út của ông ấy đã có một sự trở lại đầy bất ngờ.

Từ những phân tích của cô út, người tên Hề Ngưng này rất đáng nghi ngờ.

Nhưng bây giờ không thể xác minh được có đúng là người này đã ra tay hay không.

Kiều Ấu gật đầu: “Phải.”

Cô mím môi, tò mò hỏi: “Vượng Vượng, cháu không biết Hề Ngưng à?” Hỏi xong, cô lại nói thêm: “Tạ Tiêu nữa, cháu có biết người này không? Tiêu trong ‘vùng trời bao la*’ ấy.”

*Chữ Tiêu trong Tạ Tiêu có nghĩa là mây, bầu trời.

Kiều Hành Vượng hơi ngạc nhiên: “Cháu không biết Hề Ngưng, nhưng cháu có quen một người tên Tạ Tiêu.

Nếu Tạ Tiêu mà cô đang nói đúng là Tạ Tiêu mà cháu biết.” Kiều Hành Vượng thêm một câu như vậy cũng hợp lý, thật sự trong nước có rất nhiều người trùng tên trùng họ.

Nếu cô út của ông ấy đang nhắc tới Tạ Tiêu kia thì cái tên này quá quen thuộc với một người cũng làm kinh doanh như ông ấy.

Một tay Tạ Tiêu làm nên cả một đế quốc thương nghiệp, đến nay vẫn được người khác nhắc tới thường xuyên.

Tiếc là truyền thuyết trong giới kinh doanh này không kết hôn, cũng không có một đứa con nào.

Trong tương lai, không biết khối tài sản khổng lồ làm người ta thèm chảy dãi này sẽ thuộc về ai.

Nếu ông ấy nhớ không nhầm thì Tạ Tiêu có một công ty giải trí tên là Giải trí và Truyền thông Tư Ấu.

Công ty giải trí này đã tạo ra khá nhiều nam và nữ diễn viên xuất sắc, là một trong ba công ty đứng đầu cả nước, xứng đáng được xem là công ty giải trí quy mô lớn, lợi nhuận hằng năm cực kỳ cao.

Chữ Ấu và chữ Tư* này, chắc không phải là ý mà ông ấy hiểu đâu nhỉ?

*Tư có nghĩa là nhớ nhung, hoài niệm.

Kiều Hành Vượng nhìn lướt qua Kiều Ấu ngây thơ vô tội rồi phủ nhận khả năng này.

Dù có phải hay không thì cũng không còn quan trọng nữa.

Năm mươi năm đã qua đi, thế sự thay đổi, khoảng cách giữa hai người họ không phải là vấn đề sống chết mà là khoảng thời gian năm mươi năm.

Thật ra khoảng cách này cũng không khác âm dương cách biệt là bao.


Nói cách khác, dù quá khứ có thế nào thì bây giờ bọn họ không thể ở bên nhau được.

Thế nên Kiều Hành Vượng không nhắc đến công ty giải trí Tư Ấu này, càng không nói thêm về Tạ Tiêu.

Dù Tạ Tiêu mà ông ấy biết có phải là Tạ Tiêu trong lời cô út hay không thì cũng đã là chuyện đã qua.

Con người luôn phải nhìn về phía trước không phải sao? Hà cớ gì phải bám víu vào quá khứ làm gì?

Đôi mắt mèo xinh đẹp của Kiều Ấu mở to: “Thanh niên trí thức Tạ ấy, mấy năm nay anh ấy sống có tốt không?”

Kiều Hành Vượng trả lời ngắn gọn: “Rất tốt.” Ngoại trừ hôn nhân không quá thuận lợi thì ở những phương diện khác, Tạ Tiêu được mệnh danh là người chiến thắng vận mệnh.

Sự nghiệp thành công, mấy năm trước còn được chính phủ trao giải “Giải thưởng thành tựu trọn đời”.

Kiều Ấu ồ lên, tốt là được rồi.

Nhưng nếu cháu trai biết Tạ Tiêu thì tại sao lại không biết Hề Ngưng vậy?

Hay là cuối cùng Hề Ngưng và Tạ Tiêu không đến với nhau? Hồi đó Hề Ngưng đã tâm sự với cô mấy lần là cô ta thích thanh niên trí thức Tạ.

Sau khi có tin đồn nhảm nhí về cô và thanh niên trí thức Tạ, có một khoảng thời gian Hề Ngưng rất không vui.

Kiều Ấu nghĩ mãi không ra, nhưng nếu không nghĩ được thì không nghĩ nữa vậy.

Sau khi nhắc đến Tạ Tiêu, Kiều Ấu không nói gì nữa.

Thật ra điều cô muốn biết nhất là chuyện của ba mẹ, lúc trước cô chỉ biết chuyện ba mẹ đã không còn từ hệ thống.

Tuy mấy ngày nay cô vẫn vô tư giống như trước nhưng không phải không cảm thấy đau lòng.

Chắc là đoán được suy nghĩ của Kiều Ấu, Kiều Hành Vượng chủ động nói: “Ông bà nội đều mất già.

Khi họ ra đi, con cháu đầy đàn, quây quần xung quanh, họ ra đi cũng rất bình yên.

Cô cứ yên tâm.”

Kiều Ấu ừ một tiếng: “Khi nào cháu rảnh có thể đưa cô đến thăm họ không?”

Kiều Hành Vượng đồng ý: “Đương nhiên là được.

Kiều Ấu vặn tay, hỏi: “Anh trai của cô, cũng là ba của cháu…”

Kiều Hành Vượng cười nói: “Ông ấy rất khoẻ, tuy năm nay đã hơn bảy mươi nhưng sức khoẻ vẫn tốt, đang tĩnh dưỡng ở viện dưỡng lão với mẹ cháu.”

Hai mắt Kiều Ấu sáng bừng, giọng nói trẻ con ngập tràn chờ mong: “Khi nào cô có thể gặp anh ấy vậy?”


Kiều Hành Vượng nhìn đồng hồ, nói: “Ba mẹ cháu ngủ sớm, ngày mai đi, ngày mai cháu sẽ nói với họ trước, cho họ một niềm vui bất ngờ rồi sẽ đưa cô đến gặp họ.”

“Được!”

Lúc hai người đang nói chuyện, Kiều Thần trở về nhà với gương mặt u ám, nhìn thấy họ, cậu ấy chỉ bình thản nhìn lướt qua, không nói tiếng nào đi vào phòng, cũng không biết tại sao tâm trạng lại không tốt.

Kiều Hành Vượng nhìn thấy đứa con trai đang trong thời kỳ nổi loạn lại đau đầu, ông ấy thở dài nói: “A Thần nóng tính dễ nổi giận, tạm thời đừng nói cho nó biết kết quả kiểm tra DNA, tránh để nó vạ miệng rồi bị người khác nghe thấy.”

Kiều Ấu không có ý kiến gì.

Cô biết cháu trai chỉ muốn tốt cho cô, dù Kiều Thần có biết kết quả kiểm tra DNA hay không thì cô cũng là bà trẻ của cậu ấy.

Thật ra Kiều Ấu cũng muốn hỏi về mẹ của Kiều Thần, cô đã ở nhà này được vài ngày nhưng chưa bao giờ gặp vợ của Kiều Hành Vượng.

Trong nhà ngoại trừ ba người họ thì cũng chỉ có một dì giúp việc.

Kiều Ấu do dự một lúc, cuối cùng vẫn hỏi: “Cháu dâu của cô đâu?”

Kiều Hành Vượng trả lời ngắn gọn: “Cháu ly hôn rồi.”

Kiều Ấu chợt hiểu ra.

Ở thời của cô, kết hôn là chuyện cả đời, có cãi vã cũng cãi cả đời.

Số người ly hôn không nhiều lắm.

Thế mà năm mươi năm sau, chuyện kết hôn lại tự do như vậy.

Không hợp thì ly hôn rồi tìm người khác là được.

Đây là chuyện gia đình của Kiều Hành Vượng, dù cô có là người lớn cũng không thể nhúng tay vào việc nhà của ông ấy.

Thế nên sau khi Kiều Ấu biết được câu trả lời thì không hỏi gì thêm nữa.



Kiều Ấu rất mong chờ được gặp anh trai và chị dâu vào ngày hôm sau, chỉ mong thời gian trôi qua nhanh nhanh.

Ngày hôm sau Kiều Ấu đến lớp với tâm trạng hân hoan.

Cô vừa mới ngồi xuống, Trịnh Điềm Tranh đã bước tới, nói: “Mấy bạn nam trong lớp đang chơi bóng rổ ngoài sân thể dục, chúng ta cùng đi xem đi.”

Mới sáng sớm đã chơi bóng rổ? Kiều Ấu chẳng hiểu nổi người trẻ bây giờ, lát nữa phải vào học rồi, bọn họ rảnh rỗi lắm à?

Nhưng ai bảo bây giờ cô đang vui chứ? Kiều Ấu nhét cặp sách vào hộc bàn, đứng lên, làm tư thế tiến về phía trước, giọng nói non nớt tràn trề sức sống: “Chúng ta đi thôi.”

Lúc đi trên đường, Kiều Ấu chắp hai tay sau lưng, bước chân nhẹ nhàng, tò mò hỏi: “Tại sao giờ này họ lại chơi bóng rổ vậy?”

Trịnh Điềm Tranh nhún vai, tỏ ra khinh thường: “Học sinh nam lớp mười hai bị Cố Tây Khởi đánh ngày hôm qua tên là Lý Lưu hay gì đó rủ được vài người, mới sáng sớm đã đến lớp nói muốn đấu bóng rổ.

Người ta đã tìm tới nơi rồi, đương nhiên là Cố Tây Khởi đồng ý.” Lại nói tiếp, Trịnh Điềm Tranh cảm thấy Cố Tây Khởi thật sự quá khiêm tốn.

Trước đây cứ lẳng lặng mà làm học sinh mới thì không nói, lại còn lúc nào cũng đeo khẩu trang màu đen.

Nếu hôm qua cô ấy không hưởng ké phúc của Kiều Ấu, nhìn thấy gương mặt của Cố Tây Khởi thì cô ấy cũng không biết cậu bạn mới lại đẹp trai như vậy.


Thế nên, sáng nay lúc đám học sinh lớp mười hai kia kéo đến, một vài bạn nam trong lớp đều thấy bối rối.

Cái gì, lớp họ có thêm bạn mới tên Cố Tây Khởi từ lúc nào vậy? Sao trước giờ không có ấn tượng gì thế nhỉ?

Tại sao bạn mới chưa từng giới thiệu bản thân? Cứ thế mà làm học sinh mới thôi à?

Nhưng nếu đã có người tới khiêu khích, các bạn nam trong lớp cũng chẳng sợ.

Chỉ là chơi bóng rổ thôi mà, ai sợ ai chứ? Con trai ở độ tuổi này đang lúc năng động nhất, trong lớp có thể cạnh tranh, nhưng nếu đã gặp chuyện vẫn sẽ đoàn kết với nhau để đối đầu với bên ngoài.

Dù chỉ là suy nghĩ nhất thời nhưng lớp họ cũng nhanh chóng gom đủ một nhóm bóng rổ năm người.

Lúc Kiều Ấu và Trịnh Điềm Tranh đến sân thể dục, trận đấu đang tới giai đoạn gay cấn.

Tay phải Cố Tây Khởi vẫn đang bị thương nên chỉ có thể dùng tay trái để chuyền và ném bóng, rất bất tiện.

Cậu học sinh bị đánh hôm qua tên là Lý Lưu, lúc ở trên sân bóng rổ, cậu ta liên tục chặn bóng và dùng không ít chiêu trò giấu tay.

Lúc Kiều Ấu đi tới, đúng lúc chứng kiến cảnh Lý Lưu cố ý huých bả vai thật mạnh vào người Cố Tây Khởi.

Nhưng Cố Tây Khởi cao hơn cậu ta hẳn mười mấy centimet, sau khi bị Lý Lưu va vào, người bị va vẫn không sao còn người va lại chật vật ngã lăn ra đất.

Cảnh tượng này làm Kiều Ấu hả dạ lắm.

Ai bảo cậu ta dám làm những hành động hèn hạ như vậy! Tự mà rước lấy nhục đi.

Đáng đời lắm!

Kiều Ấu nhìn Cố Tây Khởi, anh đã cởi áo khoác ra chỉ để lại chiếc hoodie, mồ hôi rơi đầy trên sân bóng.

Anh vẫn đeo khẩu trang, đôi mắt lộ ra bên ngoài cực kỳ sâu, tóc mái trên trán hơi ướt rũ xuống trước mặt, trông càng thêm quyến rũ mê người.

Xung quanh sân bóng rổ có khá nhiều bạn nữ đi ngang qua, lớp mười, mười một, mười hai gì cũng có.

Kiều Ấu cảm thấy Lý Lưu tìm đến là vì chuyện ngày hôm qua, mà ngày hôm qua, Cố Tây Khởi đã ra tay vì cô.

Vì vậy về tình về lý, cô nên hò hét cổ vũ cho Cố Tây Khởi.

Kiều Ấu mím môi, cẩn thận suy nghĩ.

Cô nên cổ vũ cho Cố Tây Khởi thế nào đây?

Có rồi!

“Trích lời tổng giám đốc bá đạo”, cậu xứng đáng có được những lời này.

Tuy không biết tổng giám đốc bá đạo là gì nhưng Kiều Ấu vẫn mở to hai mắt, vô cùng nhiệt tình mà vẫy tay với năm cậu học sinh lớp 11-16 trên sân.

Mấy bạn nam nhìn về phía cô theo phản xạ.

Cố Tây Khởi cũng đưa mắt tập trung nhìn cô.

Kiều Ấu cố gắng vẫy vẫy tay phải của mình, sau đó dùng chất giọng trẻ con ngọt ngào hô to: “Cố Tây Khởi, tên đàn ông này, cậu gợi cảm quá đấy! Mau thu lại vẻ quyến rũ chết tiệt của cậu đi!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương