Hợp Ý
-
Chương 19
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đêm giao thừa đông như trẩy hội, tiếng chuông ngân vang, phố phường rực rỡ giữa ánh đèn chói lóa.
Đỗ Yến Lễ và Đan Dẫn Sanh đứng lẫn trong đám đông, chậm rãi men theo đường dành cho người đi bộ ra ngoài.
Gió đêm hãy còn lạnh, mà cơn mưa nhỏ ban nãy không biết sao đã tạnh ráo, mây đen tản đi để mặt trăng ló dạng trên bầu trời.
Người người nườm nượp qua lại, toàn các cặp tình nhân nắm tay nhau, ôm nhau hoặc thậm chí hôn nhau. Giữa vòng vây của bọn họ, Đỗ Yến Lễ và Đan Dẫn Sanh vai sóng vai đi thẳng trông có vẻ khá cô đơn.
Mà theo Đỗ Yến Lễ, khoảng cách này là vừa vặn.
Đan Dẫn Sanh trầm mê hơi quá rồi, hợp đồng “dạy học” không nên lún sâu như thế. Mình chỉ biểu diễn cho Đan Dẫn Sanh cách tiến hành hợp đồng bao dưỡng của mình, không phải để Đan Dẫn Sanh thật sự chịu thiệt thòi trong chuyện này.
Vô luận là thể xác, hay trái tim cậu ta.
Mình phải giữ khoảng cách, không tiến hành đụng chạm thân mật thêm nữa.
Đỗ Yến Lễ nhấp một ngụm thức uống nóng, đầu lưỡi vừa chạm vào chất lỏng đắng chát, mày đã cau lại.
Quên mất cốc này là cà phê.
Anh xoay xoay chiếc cốc trong tay, đang định tìm thùng rác vứt đi, vai bỗng nhiên nằng nặng, Đan Dẫn Sanh đứng bên cạnh đã đưa tay khoác lên vai anh.
Đỗ Yến Lễ quay sang nhìn người nọ.
Đan Dẫn Sanh nở nụ cười tiêu chuẩn lộ tám cái răng: “Xung quanh nhiều cặp đôi như vậy, tôi cảm thấy chúng ta có thể thân mật một chút, chứ không thì lạc lõng quá.”
Nói rồi, Đan Dẫn Sanh thưởng thức thành quả của mình.
Sau đó gã đàn ông chợt phát hiện chỗ sai, hắn thấp hơn Đỗ Yến Lễ, bởi vậy tư thế này nhìn… khá kỳ cục.
Thất sách quá.
Đan Dẫn Sanh tỉnh bơ như không điều chỉnh tư thế, dịch dịch cái tay từ trên vai xuống hông Đỗ Yến Lễ, một lần nữa mỉm cười, lại dùng một ánh mắt hoàn toàn mới đánh giá Đỗ Yến Lễ.
Đối với hắn, sự tỉnh ngộ ban nãy tựa như chỉ dẫn năm mới mà Thượng đế cố ý ban cho, khiến hắn hiểu rõ, quà đã ở ngay bên cạnh rồi, chỉ chờ hắn động thủ “đập hộp”.
Vấn đề là… phải làm sao để đập hộp món quà từ trên trời rơi xuống này?
Đan Dẫn Sanh đau đầu tới một mức độ nào đó rồi thôi.
Bàn tay bên eo Đỗ Yến Lễ siết chặt, gã đàn ông bên cạnh dính sát vào người anh. Đỗ Yến Lễ đứng lại, nói với Đan Dẫn Sanh: “Đứng thẳng, đi đàng hoàng.”
Đan Dẫn Sanh biếng nhác cười đáp: “Không.”
Không, tôi không chịu, tôi cứ bám lấy anh, tôi muốn vừa ôm eo anh vừa đi đấy, để coi anh làm gì được?
Lần này, Đỗ Yến Lễ chẳng cần nhìn biểu cảm của Đan Dẫn Sanh mà vẫn hình dung được những câu hắn chưa nói.
Đan Dẫn Sanh lấn lướt thêm một bậc so với lúc trước. Cậu ta không dùng mặt nói chuyện nữa, mà dùng hành động thể hiện rõ ràng.
Bàn tay nhẹ nhàng đặt bên eo Đỗ Yến Lễ, đầu ngón tay lại chọt chọt, tràn ngập bỡn cợt và khiêu khích.
Đỗ Yến Lễ kéo tay Đan Dẫn Sanh xuống, cũng điềm nhiên liếc Đan Dẫn Sanh một cái. Từ nét mặt nóng lòng muốn thử của đối phương, anh biết chỉ cần anh vừa thả ra, đối phương sẽ tiếp tục sáp tới ôm eo anh.
Đỗ Yến Lễ không buông nữa, trực tiếp nắm chặt tay Đan Dẫn Sanh, kéo người đi về phía trước.
Xe đã chờ sẵn, chỉ cách đây có vài bước, anh không tin đã như vậy mà Đan Dẫn Sanh vẫn quậy được.
Một tay cầm cốc nước, tay kia bị Đỗ Yến Lễ dắt nên hai tay Đan Dẫn Sanh đều bận rộn. Hắn bị Đỗ Yến Lễ kéo đi, cũng ngoan ngoãn được vài giây.
Nhưng Đan Dẫn Sanh còn khuya mới chịu kết thúc như thế.
Bị Đỗ Yến Lễ nắm tay cũng chẳng sao, tuy không thể ôm eo nhưng hai người nắm tay nhau cùng đi cũng rất phù hợp với không khí đêm giao thừa.
Đan Dẫn Sanh bắt đầu giãy giụa, hắn nhúc nhích ngón tay, cố gắng chen vào khe hở bàn tay của Đỗ Yến Lễ, mười ngón đan xen.
Đỗ Yến Lễ khí định thần nhàn nắm chặt tay đối phương, trấn áp cái tên không an phận trong năm ngón tay mình. Anh lựa chọn động tác này là có lý do, anh có thể hoàn toàn bao kín tay hắn trong lòng bàn tay mình, giống như tạo dựng một chốn lao tù nho nhỏ, giam cầm hết thảy những kháng cự của hắn trong đó.
Sau ba phút, giãy giụa kết thúc.
Kế hoạch có hiệu quả.
Đỗ Yến Lễ thầm gật đầu thoả mãn. Vừa nghĩ tới đây, ngón cái của tên kia lại nhẹ nhàng miết lên mu bàn tay anh, xong còn cọ cọ mấy cái.
Đỗ Yến Lễ: “…”
Đỗ Yến Lễ bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ xem mình có nên hất bay Đan Dẫn Sanh không.
Thôi, mất công lại làm trò hề cho người khác, mới cả cũng sắp tới chỗ đậu xe rồi.
Trước nữa là hết làn đường dành cho người đi bộ, đám đông bắt đầu phân tán, pháo hoa vẫn tiếp tục nổ giữa trời nhưng cũng trở thành bối cảnh đằng xa, dần dần phai nhạt.
Trên đường về nhà, Đan Dẫn Sanh ngồi trong chiếc xe đã bật điều hòa của Đỗ Yến Lễ, thoải mái thở phào một hơi. Bây giờ hai tay hắn đều ấm áp dễ chịu, một bên là do chiếc cốc nóng, một bên là do được Đỗ Yến Lễ nắm. Hắn cũng rốt cuộc cũng có thời gian uống một ngụm nước.
Vừa nhấp môi, Đan Dẫn Sanh đã thấy không đúng: “Tại sao lại là ca cao, tôi nói cà phê cơ mà?”
Đỗ Yến Lễ: “Chắc tôi đưa nhầm.”
Đan Dẫn Sanh nghiêng đầu nhìn đối phương một hồi, thay Đỗ Yến Lễ đưa ra đáp án chính xác: “Anh thấy tôi sắp bị cảm nên cố tình đổi ca cao cho tôi đúng không?”
Đỗ Yến Lễ: “…”
Đan Dẫn Sanh lại uống thêm một hớp, đột nhiên nở nụ cười: “Đỗ Yến Lễ, trước đây tôi nghĩ lúc chia tay các tình nhân của anh không quậy ầm lên là bình thường, nhưng giờ ngẫm lại mới thấy không quậy là bất bình thường ấy.”
Hắn lắc lắc chiếc cốc trong tay, ánh mắt đảo qua vai áo ẩm ướt của Đỗ Yến Lễ.
“Thật sự không ai phát hiện rằng, anh lại lịch thiệp đến từng chi tiết nhỏ như vậy?”
Đỗ Yến Lễ từ chối trả lời câu hỏi này.
Anh an ổn lái xe về biệt thự, an ổn thả Đan Dẫn Sanh xuống, sau đó an ổn cầm áo ngủ, tiến vào buồng tắm.
Khi nước nóng chảy xuống người anh, Đỗ Yến Lễ mới thở dài một hơi, bắt đầu tỉ mỉ hồi tưởng lại tất cả những chuyện đã xảy ra.
Không nghi ngờ gì, đêm nay triệt để thất bại.
Không đánh tan được ảo giác của Đan Dẫn Sanh, trái lại càng khiến cậu ta nghĩ sâu hơn.
Đó là do giới hạn của anh với Đan Dẫn Sanh thật sự quá thấp, cho hắn quá nhiều không gian để phát huy, hay bởi vì, Đan Dẫn Sanh hoàn toàn khác những đối tượng ngày xưa anh từng ký hợp đồng?
E là cả hai.
Đỗ Yến Lễ tạm thời không phân tích rõ nguyên nhân nghiêng về bên nào hơn. Anh tắt nước, mặc áo choàng tắm rồi mở cửa bước ra.
Dù sao thì tối nay cũng kết thúc rồi, chuyện còn lại để mai tính.
Sau đó, Đỗ Yến Lễ vừa bước ra ngoài một bước liền nhìn thấy Đan Dẫn Sanh đang nằm trên giường mình.
Hắn đã thay quần áo, đổi sang một bộ đồ ngủ bằng tơ tằm màu xanh đậm, chỉ cài đúng hai nút chính giữa, phần bụng săn chắc cùng lồng ngực thấp thoáng ẩn hiện.
Tiếng mở cửa nhà tắm làm người trên giường giật mình. Hắn nhấc mắt, thấy Đỗ Yến Lễ nhíu mày bèn nở nụ cười: “Tắm xong rồi à?”
Đỗ Yến Lễ trầm mặc, anh yên lặng nhìn Đan Dẫn Sanh, thậm chí không dám tin vào mắt mình. Anh cầm cốc nước trên bàn uống một hớp, giữ bình tĩnh, lại nhìn lên giường, phát hiện Đan Dẫn Sanh vẫn chềnh ềnh ngay đó.
Lúc này trong đầu anh bỗng xẹt qua một ý nghĩ: Cứ tưởng tối nay sẽ kết thúc tại đây, mình đã đánh giá thấp cậu ta.
Nhưng Đan Dẫn Sanh thật sự biết cách náo loạn. Một khi cậu ta đã thông suốt, sẽ từng bước ép sát, tiến công không ngừng… Trèo lên giường luôn rồi.
Được đằng chân lân đằng đầu.
Đỗ Yến Lễ nghĩ vậy, anh đi tới bên giường, đặt cốc nước xuống, nói với Đan Dẫn Sanh: “Tôi nhớ là đã nhắc nhở cậu…”
Đan Dẫn Sanh tiếp lời: “Không được vào phòng ngủ?”
Đỗ Yến Lễ: “Đúng.”
Đan Dẫn Sanh cầm cốc nước Đỗ Yến Lễ mới vừa thả xuống uống một ngụm, dường như đang hồi tưởng: “Nếu nhớ không lầm thì sáng nay tôi và anh đã cùng ngủ trên một cái giường rồi, giờ anh còn ‘tính toán trả thù’ gì nữa, chúng ta đã làm nhiều chuyện thân mật như vậy…”
Còn chưa dứt câu, Đan Dẫn Sanh đã nhanh như chớp đưa tay nắm lấy tay Đỗ Yến Lễ, đẩy anh lên giường.
Hắn đã nghĩ xong, Đỗ Yến Lễ vừa ngã xuống, hắn sẽ lập tức vươn mình đè lên người đối phương, tặng anh một nụ hôn sâu triền miên.
Đỗ Yến Lễ tùy ý hắn ta động thủ, anh đứng nguyên bên giường, bất động như núi.
Anh không có thói quen ngã hai lần trong cùng một cái hố.
Đan Dẫn Sanh đã kéo anh xuống một lần, giờ còn muốn kéo lần thứ hai?
Anh tóm lấy tay Đan Dẫn Sanh, nói: “Đừng quậy…”
Đan Dẫn Sanh khẽ cười: “Quậy cái gì? Giám đốc Đỗ của tôi, giờ đã là nửa đêm rồi, đừng tiếp tục bảo thủ cứng nhắc như ban ngày nữa. Nếu anh không thích tư thế bình thường, vậy tôi cho anh ở trên nhé, thế nào?”
Lời còn lại đã mấp mé nơi đầu lưỡi, nhưng hắn vẫn nuốt xuống.
Mấy câu kiểu “Ngồi lên, tự chuyển động” vân vân, chờ đến khi lên giường thật, hắn sẽ chậm rãi thì thầm bên tai đối phương một cách tình nồng ý mật.
Đỗ Yến Lễ cảm thấy mình cần báo cho Đan Dẫn Sanh biết rằng… khỏi cần nghĩ thầm trong đầu, tôi nhìn cái mặt cậu là hiểu.
Nhưng hiển nhiên nếu cứ bám riết lấy vấn đề này thì có khi anh lại là người chịu thiệt nhiều hơn. Thế nên Đỗ Yến Lễ thay đổi cách thức, anh thong thả cúi xuống, lấy tay che miệng đối phương.
Vừa tắm nước nóng xong, tay người đàn ông rốt cuộc không còn lạnh lẽo như bình thường nữa, thay vào đó là cảm giác nhẹ nhàng của nước, như hồ lớn, hoặc là biển sâu.
Đan Dẫn Sanh bị bịt kín mũi miệng, nhưng hắn không gấp gáp chút nào. Hắn yên lặng liếc nhìn Đỗ Yến Lễ, đột nhiên đưa lưỡi, liếm liếm lòng bàn tay đối phương.
Lòng bàn tay Đỗ Yến Lễ nóng lên, xúc cảm ướt át lướt qua một cái rồi biến mất.
Anh nhìn Đan Dẫn Sanh, thấy đuôi mắt hắn khẽ cong, vẻ mặt đắc ý.
Khỏi chờ tới ngày mai, bây giờ anh chắc chắn rằng mọi chuyện sở dĩ đều tiến hành không như anh mong muốn, không phải do anh quá dễ dãi với Đan Dẫn Sanh mà là do hắn hoàn toàn khác với những đối tượng anh lựa chọn trong quá khứ.
Hắn khiến người ta… rất muốn đè ra đùi, đập cho một trận.
Đỗ Yến Lễ không nói tiếng nào, rút tay lại, trực tiếp bế người trên giường lên bước ra ngoài.
Nếu Đan Dẫn Sanh không định tự đi ra, vậy thì anh đưa hắn ra cũng được, kết quả như nhau.
Đột nhiên bay lên không trung, Đan Dẫn Sanh nháy mắt kinh ngạc, theo phản xạ ôm cổ Đỗ Yến Lễ, ổn định tư thế. Sau đó hắn thở ra một hơi, mở miệng hỏi: “Đỗ tiên sinh, bộ ngài đang mở mái ấm tình thương hả?”
Đỗ Yến Lễ liếc nhìn Đan Dẫn Sanh. Đan Dẫn Sanh thấy sự nhắc nhở trong ánh mắt ấy, nhưng hắn trái lại càng vui vẻ hơn, cười nói: “Nếu không thì sao ngài bỏ ra nhiều tiền như thế ký hợp đồng bao dưỡng, lại không cùng các tình nhân làm chuyện nên làm? Đỗ tiên sinh à, một tuần ngài gặp bọn họ mấy lần vậy?”
Đỗ Yến Lễ hoàn toàn không muốn trả lời câu hỏi này, vì vậy anh cũng hỏi Đan Dẫn Sanh một vấn đề tương tự: “Còn cậu thì sao, một tuần đi với tình nhân cậu nuôi mấy lần? Còn nữa, một tuần cậu đi làm được mấy buổi, tăng ca bao nhiêu ngày?”
Đan Dẫn Sanh nhất thời im ru.
Hắn rất muốn ăn ngay nói thật, nhưng nếu làm thế, hắn luôn cảm giác mình đã đánh mất một thứ gì đó khá quan trọng trước mặt đối phương…
Đỗ Yến Lễ hàm súc mỉa mai Đan Dẫn Sanh: “Có chuyện thì rảnh rỗi quá, còn có chuyện thì lúc nào cũng thiếu thời gian ha.”
Đan Dẫn Sanh quyết định đổi đề tài: “Tổng giám đốc Đỗ ngày nào cũng bận rộn, quả nhiên không có thời gian chơi bời với đối tượng bao dưỡng. Để tiết kiệm thời gian, không biết ngài có đưa bọn họ lên văn phòng giải quyết không?”
Rốt cuộc thì tên này đang nghĩ gì trong đầu vậy?
Đỗ Yến Lễ: “Không.”
Đan Dẫn Sanh lại hỏi: “Vậy lúc trước anh và đối tượng của anh gặp nhau ở đâu? Trong nhà?”
Đỗ Yến Lễ khựng lại, anh đột nhiên nhận ra trong câu hỏi của Đan Dẫn Sanh có giấu bẫy.
Chuyện này anh nên nói thật hay nói dối?
Ngay lúc Đỗ Yến Lễ ngập ngừng, Đan Dẫn Sanh đã nhận ra được điều gì, sung sướng hệt như vừa phát hiện vùng đất mới: “Hóa ra anh không đưa bọn họ về nhà?! Anh vừa không dẫn bọn họ tới văn phòng, vừa không dẫn bọn họ về biệt thự!”
“Đỗ tiên sinh.” Đan Dẫn Sanh hài lòng nở nụ cười, “Xem ra quan hệ của chúng ta thật sự rất khác biệt.”
Lại còn học được cách đối đáp cơ đấy.
Đỗ Yến Lễ quyết định không nhiều lời với Đan Dẫn Sanh nữa. Anh bước thẳng ra ngoài, lịch sự thả người trong lòng xuống, chuẩn bị đóng cửa.
“Chờ đã!” Đan Dẫn Sanh thấy anh sắp tiễn khách, vội vàng tuôn một tràng, “Tôi thấy giữa hai ta vẫn còn chút bất đồng, nhưng mình lên giường rồi từ từ làm quen cũng được mà. Dù sao… số lần chúng ta gặp mặt cũng không ít, anh phải có nhu cầu sinh lý bình thường của đàn ông chứ?”
“Đan tiên sinh này.” Đỗ Yến Lễ lịch sự nhắc nhở đối phương, “Trong hợp đồng của chúng ta không có điều khoản đó.”
Đan Dẫn Sanh: “…???”
Đan Dẫn Sanh đơ người, sững sờ đứng tại chỗ. Từ khi ở cạnh Đỗ Yến Lễ, ngày ngày trôi qua đều hồi hộp kích thích khiến hắn hoàn toàn quên béng điều khoản đó trong hợp đồng đã ký.
Hắn sửng sốt vài giây rồi chợt thông minh đột xuất: “Hợp đồng sinh ra là để thay đổi mà! Không sửa hai ba lần thì sao có thể gọi là một hợp đồng hoàn hảo được!”
Đỗ Yến Lễ nhìn Đan Dẫn Sanh, mỉm cười.
Anh vẫn giữ nguyên nụ cười đó, vì ích lợi đôi bên, đóng cửa lại.
Đan Dẫn Sanh bị nụ cười của Đỗ Yến Lễ mê hoặc, trong chớp mắt bị quyến rũ ấy, cửa phòng ngủ đã đóng kín trước mặt hắn.
Đan Dẫn Sanh vội vã gõ cửa, không hổ là chuyên gia dùng phép khích tướng, từng câu từng chữ đều đâm vào phổi người khác: “Chờ đã, Đỗ tiên sinh, Đỗ Yến Lễ, sao anh lại lảng tránh vấn đề này, không phải có bệnh khó nói đó chứ?! Cho nên lần nào anh cũng phải tìm người ngoan ngoãn hiểu chuyện biết giữ bí mật đúng không?!”
Đỗ Yến Lễ đang chuẩn bị đi ngủ lại vòng về.
Âm thanh từ bên ngoài truyền vào khiến anh nhớ tới câu chuyện sáng nay, phải khóa cửa cái đã. Khóa xong, tiếng lải nhải của ai kia vẫn vang lên không dứt.
Đan Dẫn Sanh tiếp tục chân thành khuyên bảo: “Yến Lễ, nếu anh thật sự có vấn đề gì thì đừng lo, tôi sẽ giúp anh giải quyết, tôi sẽ khiến anh càng thêm sung sướng…”
Đỗ Yến Lễ không nhịn được, kéo luôn chốt cài trên cửa.
Sau khi khóa trái cửa hai lần, Đỗ Yến Lễ mới trở về giường, lấy đồ bịt mắt và tai nghe ra đeo vào, đoạn nằm dài trên nệm.
Tối nay… mệt mỏi quá.
Đan Dẫn Sanh gõ cửa hồi lâu, bên trong vẫn chẳng ừ hử gì.
Chắc Đỗ Yến Lễ đã ngủ thật rồi, hắn dừng tay, tựa đầu vào cửa đứng một lát, đột nhiên phì cười.
“Đỗ Yến Lễ, quy tắc đó rốt cuộc là để bảo vệ anh hay bảo vệ tôi?”
Không ai đáp lại, Đan Dẫn Sanh bèn tự lẩm bẩm một mình: “Hối hận quá, lúc ký hợp đồng chắc mình bị lừa đá vào đầu. Tự nhiên đồng ý điều khoản không lên giường kia, bây giờ còn phải trăm phương ngàn kế tìm cách thay đổi…”
Thanh âm của hắn khi nói câu cuối cùng rất nhỏ, có chút bất đắc dĩ và bội phục.
“Tám phần mười là không có cách nào thuyết phục Đỗ Yến Lễ rồi, anh ta bảo thủ lắm.”
Đêm giao thừa đông như trẩy hội, tiếng chuông ngân vang, phố phường rực rỡ giữa ánh đèn chói lóa.
Đỗ Yến Lễ và Đan Dẫn Sanh đứng lẫn trong đám đông, chậm rãi men theo đường dành cho người đi bộ ra ngoài.
Gió đêm hãy còn lạnh, mà cơn mưa nhỏ ban nãy không biết sao đã tạnh ráo, mây đen tản đi để mặt trăng ló dạng trên bầu trời.
Người người nườm nượp qua lại, toàn các cặp tình nhân nắm tay nhau, ôm nhau hoặc thậm chí hôn nhau. Giữa vòng vây của bọn họ, Đỗ Yến Lễ và Đan Dẫn Sanh vai sóng vai đi thẳng trông có vẻ khá cô đơn.
Mà theo Đỗ Yến Lễ, khoảng cách này là vừa vặn.
Đan Dẫn Sanh trầm mê hơi quá rồi, hợp đồng “dạy học” không nên lún sâu như thế. Mình chỉ biểu diễn cho Đan Dẫn Sanh cách tiến hành hợp đồng bao dưỡng của mình, không phải để Đan Dẫn Sanh thật sự chịu thiệt thòi trong chuyện này.
Vô luận là thể xác, hay trái tim cậu ta.
Mình phải giữ khoảng cách, không tiến hành đụng chạm thân mật thêm nữa.
Đỗ Yến Lễ nhấp một ngụm thức uống nóng, đầu lưỡi vừa chạm vào chất lỏng đắng chát, mày đã cau lại.
Quên mất cốc này là cà phê.
Anh xoay xoay chiếc cốc trong tay, đang định tìm thùng rác vứt đi, vai bỗng nhiên nằng nặng, Đan Dẫn Sanh đứng bên cạnh đã đưa tay khoác lên vai anh.
Đỗ Yến Lễ quay sang nhìn người nọ.
Đan Dẫn Sanh nở nụ cười tiêu chuẩn lộ tám cái răng: “Xung quanh nhiều cặp đôi như vậy, tôi cảm thấy chúng ta có thể thân mật một chút, chứ không thì lạc lõng quá.”
Nói rồi, Đan Dẫn Sanh thưởng thức thành quả của mình.
Sau đó gã đàn ông chợt phát hiện chỗ sai, hắn thấp hơn Đỗ Yến Lễ, bởi vậy tư thế này nhìn… khá kỳ cục.
Thất sách quá.
Đan Dẫn Sanh tỉnh bơ như không điều chỉnh tư thế, dịch dịch cái tay từ trên vai xuống hông Đỗ Yến Lễ, một lần nữa mỉm cười, lại dùng một ánh mắt hoàn toàn mới đánh giá Đỗ Yến Lễ.
Đối với hắn, sự tỉnh ngộ ban nãy tựa như chỉ dẫn năm mới mà Thượng đế cố ý ban cho, khiến hắn hiểu rõ, quà đã ở ngay bên cạnh rồi, chỉ chờ hắn động thủ “đập hộp”.
Vấn đề là… phải làm sao để đập hộp món quà từ trên trời rơi xuống này?
Đan Dẫn Sanh đau đầu tới một mức độ nào đó rồi thôi.
Bàn tay bên eo Đỗ Yến Lễ siết chặt, gã đàn ông bên cạnh dính sát vào người anh. Đỗ Yến Lễ đứng lại, nói với Đan Dẫn Sanh: “Đứng thẳng, đi đàng hoàng.”
Đan Dẫn Sanh biếng nhác cười đáp: “Không.”
Không, tôi không chịu, tôi cứ bám lấy anh, tôi muốn vừa ôm eo anh vừa đi đấy, để coi anh làm gì được?
Lần này, Đỗ Yến Lễ chẳng cần nhìn biểu cảm của Đan Dẫn Sanh mà vẫn hình dung được những câu hắn chưa nói.
Đan Dẫn Sanh lấn lướt thêm một bậc so với lúc trước. Cậu ta không dùng mặt nói chuyện nữa, mà dùng hành động thể hiện rõ ràng.
Bàn tay nhẹ nhàng đặt bên eo Đỗ Yến Lễ, đầu ngón tay lại chọt chọt, tràn ngập bỡn cợt và khiêu khích.
Đỗ Yến Lễ kéo tay Đan Dẫn Sanh xuống, cũng điềm nhiên liếc Đan Dẫn Sanh một cái. Từ nét mặt nóng lòng muốn thử của đối phương, anh biết chỉ cần anh vừa thả ra, đối phương sẽ tiếp tục sáp tới ôm eo anh.
Đỗ Yến Lễ không buông nữa, trực tiếp nắm chặt tay Đan Dẫn Sanh, kéo người đi về phía trước.
Xe đã chờ sẵn, chỉ cách đây có vài bước, anh không tin đã như vậy mà Đan Dẫn Sanh vẫn quậy được.
Một tay cầm cốc nước, tay kia bị Đỗ Yến Lễ dắt nên hai tay Đan Dẫn Sanh đều bận rộn. Hắn bị Đỗ Yến Lễ kéo đi, cũng ngoan ngoãn được vài giây.
Nhưng Đan Dẫn Sanh còn khuya mới chịu kết thúc như thế.
Bị Đỗ Yến Lễ nắm tay cũng chẳng sao, tuy không thể ôm eo nhưng hai người nắm tay nhau cùng đi cũng rất phù hợp với không khí đêm giao thừa.
Đan Dẫn Sanh bắt đầu giãy giụa, hắn nhúc nhích ngón tay, cố gắng chen vào khe hở bàn tay của Đỗ Yến Lễ, mười ngón đan xen.
Đỗ Yến Lễ khí định thần nhàn nắm chặt tay đối phương, trấn áp cái tên không an phận trong năm ngón tay mình. Anh lựa chọn động tác này là có lý do, anh có thể hoàn toàn bao kín tay hắn trong lòng bàn tay mình, giống như tạo dựng một chốn lao tù nho nhỏ, giam cầm hết thảy những kháng cự của hắn trong đó.
Sau ba phút, giãy giụa kết thúc.
Kế hoạch có hiệu quả.
Đỗ Yến Lễ thầm gật đầu thoả mãn. Vừa nghĩ tới đây, ngón cái của tên kia lại nhẹ nhàng miết lên mu bàn tay anh, xong còn cọ cọ mấy cái.
Đỗ Yến Lễ: “…”
Đỗ Yến Lễ bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ xem mình có nên hất bay Đan Dẫn Sanh không.
Thôi, mất công lại làm trò hề cho người khác, mới cả cũng sắp tới chỗ đậu xe rồi.
Trước nữa là hết làn đường dành cho người đi bộ, đám đông bắt đầu phân tán, pháo hoa vẫn tiếp tục nổ giữa trời nhưng cũng trở thành bối cảnh đằng xa, dần dần phai nhạt.
Trên đường về nhà, Đan Dẫn Sanh ngồi trong chiếc xe đã bật điều hòa của Đỗ Yến Lễ, thoải mái thở phào một hơi. Bây giờ hai tay hắn đều ấm áp dễ chịu, một bên là do chiếc cốc nóng, một bên là do được Đỗ Yến Lễ nắm. Hắn cũng rốt cuộc cũng có thời gian uống một ngụm nước.
Vừa nhấp môi, Đan Dẫn Sanh đã thấy không đúng: “Tại sao lại là ca cao, tôi nói cà phê cơ mà?”
Đỗ Yến Lễ: “Chắc tôi đưa nhầm.”
Đan Dẫn Sanh nghiêng đầu nhìn đối phương một hồi, thay Đỗ Yến Lễ đưa ra đáp án chính xác: “Anh thấy tôi sắp bị cảm nên cố tình đổi ca cao cho tôi đúng không?”
Đỗ Yến Lễ: “…”
Đan Dẫn Sanh lại uống thêm một hớp, đột nhiên nở nụ cười: “Đỗ Yến Lễ, trước đây tôi nghĩ lúc chia tay các tình nhân của anh không quậy ầm lên là bình thường, nhưng giờ ngẫm lại mới thấy không quậy là bất bình thường ấy.”
Hắn lắc lắc chiếc cốc trong tay, ánh mắt đảo qua vai áo ẩm ướt của Đỗ Yến Lễ.
“Thật sự không ai phát hiện rằng, anh lại lịch thiệp đến từng chi tiết nhỏ như vậy?”
Đỗ Yến Lễ từ chối trả lời câu hỏi này.
Anh an ổn lái xe về biệt thự, an ổn thả Đan Dẫn Sanh xuống, sau đó an ổn cầm áo ngủ, tiến vào buồng tắm.
Khi nước nóng chảy xuống người anh, Đỗ Yến Lễ mới thở dài một hơi, bắt đầu tỉ mỉ hồi tưởng lại tất cả những chuyện đã xảy ra.
Không nghi ngờ gì, đêm nay triệt để thất bại.
Không đánh tan được ảo giác của Đan Dẫn Sanh, trái lại càng khiến cậu ta nghĩ sâu hơn.
Đó là do giới hạn của anh với Đan Dẫn Sanh thật sự quá thấp, cho hắn quá nhiều không gian để phát huy, hay bởi vì, Đan Dẫn Sanh hoàn toàn khác những đối tượng ngày xưa anh từng ký hợp đồng?
E là cả hai.
Đỗ Yến Lễ tạm thời không phân tích rõ nguyên nhân nghiêng về bên nào hơn. Anh tắt nước, mặc áo choàng tắm rồi mở cửa bước ra.
Dù sao thì tối nay cũng kết thúc rồi, chuyện còn lại để mai tính.
Sau đó, Đỗ Yến Lễ vừa bước ra ngoài một bước liền nhìn thấy Đan Dẫn Sanh đang nằm trên giường mình.
Hắn đã thay quần áo, đổi sang một bộ đồ ngủ bằng tơ tằm màu xanh đậm, chỉ cài đúng hai nút chính giữa, phần bụng săn chắc cùng lồng ngực thấp thoáng ẩn hiện.
Tiếng mở cửa nhà tắm làm người trên giường giật mình. Hắn nhấc mắt, thấy Đỗ Yến Lễ nhíu mày bèn nở nụ cười: “Tắm xong rồi à?”
Đỗ Yến Lễ trầm mặc, anh yên lặng nhìn Đan Dẫn Sanh, thậm chí không dám tin vào mắt mình. Anh cầm cốc nước trên bàn uống một hớp, giữ bình tĩnh, lại nhìn lên giường, phát hiện Đan Dẫn Sanh vẫn chềnh ềnh ngay đó.
Lúc này trong đầu anh bỗng xẹt qua một ý nghĩ: Cứ tưởng tối nay sẽ kết thúc tại đây, mình đã đánh giá thấp cậu ta.
Nhưng Đan Dẫn Sanh thật sự biết cách náo loạn. Một khi cậu ta đã thông suốt, sẽ từng bước ép sát, tiến công không ngừng… Trèo lên giường luôn rồi.
Được đằng chân lân đằng đầu.
Đỗ Yến Lễ nghĩ vậy, anh đi tới bên giường, đặt cốc nước xuống, nói với Đan Dẫn Sanh: “Tôi nhớ là đã nhắc nhở cậu…”
Đan Dẫn Sanh tiếp lời: “Không được vào phòng ngủ?”
Đỗ Yến Lễ: “Đúng.”
Đan Dẫn Sanh cầm cốc nước Đỗ Yến Lễ mới vừa thả xuống uống một ngụm, dường như đang hồi tưởng: “Nếu nhớ không lầm thì sáng nay tôi và anh đã cùng ngủ trên một cái giường rồi, giờ anh còn ‘tính toán trả thù’ gì nữa, chúng ta đã làm nhiều chuyện thân mật như vậy…”
Còn chưa dứt câu, Đan Dẫn Sanh đã nhanh như chớp đưa tay nắm lấy tay Đỗ Yến Lễ, đẩy anh lên giường.
Hắn đã nghĩ xong, Đỗ Yến Lễ vừa ngã xuống, hắn sẽ lập tức vươn mình đè lên người đối phương, tặng anh một nụ hôn sâu triền miên.
Đỗ Yến Lễ tùy ý hắn ta động thủ, anh đứng nguyên bên giường, bất động như núi.
Anh không có thói quen ngã hai lần trong cùng một cái hố.
Đan Dẫn Sanh đã kéo anh xuống một lần, giờ còn muốn kéo lần thứ hai?
Anh tóm lấy tay Đan Dẫn Sanh, nói: “Đừng quậy…”
Đan Dẫn Sanh khẽ cười: “Quậy cái gì? Giám đốc Đỗ của tôi, giờ đã là nửa đêm rồi, đừng tiếp tục bảo thủ cứng nhắc như ban ngày nữa. Nếu anh không thích tư thế bình thường, vậy tôi cho anh ở trên nhé, thế nào?”
Lời còn lại đã mấp mé nơi đầu lưỡi, nhưng hắn vẫn nuốt xuống.
Mấy câu kiểu “Ngồi lên, tự chuyển động” vân vân, chờ đến khi lên giường thật, hắn sẽ chậm rãi thì thầm bên tai đối phương một cách tình nồng ý mật.
Đỗ Yến Lễ cảm thấy mình cần báo cho Đan Dẫn Sanh biết rằng… khỏi cần nghĩ thầm trong đầu, tôi nhìn cái mặt cậu là hiểu.
Nhưng hiển nhiên nếu cứ bám riết lấy vấn đề này thì có khi anh lại là người chịu thiệt nhiều hơn. Thế nên Đỗ Yến Lễ thay đổi cách thức, anh thong thả cúi xuống, lấy tay che miệng đối phương.
Vừa tắm nước nóng xong, tay người đàn ông rốt cuộc không còn lạnh lẽo như bình thường nữa, thay vào đó là cảm giác nhẹ nhàng của nước, như hồ lớn, hoặc là biển sâu.
Đan Dẫn Sanh bị bịt kín mũi miệng, nhưng hắn không gấp gáp chút nào. Hắn yên lặng liếc nhìn Đỗ Yến Lễ, đột nhiên đưa lưỡi, liếm liếm lòng bàn tay đối phương.
Lòng bàn tay Đỗ Yến Lễ nóng lên, xúc cảm ướt át lướt qua một cái rồi biến mất.
Anh nhìn Đan Dẫn Sanh, thấy đuôi mắt hắn khẽ cong, vẻ mặt đắc ý.
Khỏi chờ tới ngày mai, bây giờ anh chắc chắn rằng mọi chuyện sở dĩ đều tiến hành không như anh mong muốn, không phải do anh quá dễ dãi với Đan Dẫn Sanh mà là do hắn hoàn toàn khác với những đối tượng anh lựa chọn trong quá khứ.
Hắn khiến người ta… rất muốn đè ra đùi, đập cho một trận.
Đỗ Yến Lễ không nói tiếng nào, rút tay lại, trực tiếp bế người trên giường lên bước ra ngoài.
Nếu Đan Dẫn Sanh không định tự đi ra, vậy thì anh đưa hắn ra cũng được, kết quả như nhau.
Đột nhiên bay lên không trung, Đan Dẫn Sanh nháy mắt kinh ngạc, theo phản xạ ôm cổ Đỗ Yến Lễ, ổn định tư thế. Sau đó hắn thở ra một hơi, mở miệng hỏi: “Đỗ tiên sinh, bộ ngài đang mở mái ấm tình thương hả?”
Đỗ Yến Lễ liếc nhìn Đan Dẫn Sanh. Đan Dẫn Sanh thấy sự nhắc nhở trong ánh mắt ấy, nhưng hắn trái lại càng vui vẻ hơn, cười nói: “Nếu không thì sao ngài bỏ ra nhiều tiền như thế ký hợp đồng bao dưỡng, lại không cùng các tình nhân làm chuyện nên làm? Đỗ tiên sinh à, một tuần ngài gặp bọn họ mấy lần vậy?”
Đỗ Yến Lễ hoàn toàn không muốn trả lời câu hỏi này, vì vậy anh cũng hỏi Đan Dẫn Sanh một vấn đề tương tự: “Còn cậu thì sao, một tuần đi với tình nhân cậu nuôi mấy lần? Còn nữa, một tuần cậu đi làm được mấy buổi, tăng ca bao nhiêu ngày?”
Đan Dẫn Sanh nhất thời im ru.
Hắn rất muốn ăn ngay nói thật, nhưng nếu làm thế, hắn luôn cảm giác mình đã đánh mất một thứ gì đó khá quan trọng trước mặt đối phương…
Đỗ Yến Lễ hàm súc mỉa mai Đan Dẫn Sanh: “Có chuyện thì rảnh rỗi quá, còn có chuyện thì lúc nào cũng thiếu thời gian ha.”
Đan Dẫn Sanh quyết định đổi đề tài: “Tổng giám đốc Đỗ ngày nào cũng bận rộn, quả nhiên không có thời gian chơi bời với đối tượng bao dưỡng. Để tiết kiệm thời gian, không biết ngài có đưa bọn họ lên văn phòng giải quyết không?”
Rốt cuộc thì tên này đang nghĩ gì trong đầu vậy?
Đỗ Yến Lễ: “Không.”
Đan Dẫn Sanh lại hỏi: “Vậy lúc trước anh và đối tượng của anh gặp nhau ở đâu? Trong nhà?”
Đỗ Yến Lễ khựng lại, anh đột nhiên nhận ra trong câu hỏi của Đan Dẫn Sanh có giấu bẫy.
Chuyện này anh nên nói thật hay nói dối?
Ngay lúc Đỗ Yến Lễ ngập ngừng, Đan Dẫn Sanh đã nhận ra được điều gì, sung sướng hệt như vừa phát hiện vùng đất mới: “Hóa ra anh không đưa bọn họ về nhà?! Anh vừa không dẫn bọn họ tới văn phòng, vừa không dẫn bọn họ về biệt thự!”
“Đỗ tiên sinh.” Đan Dẫn Sanh hài lòng nở nụ cười, “Xem ra quan hệ của chúng ta thật sự rất khác biệt.”
Lại còn học được cách đối đáp cơ đấy.
Đỗ Yến Lễ quyết định không nhiều lời với Đan Dẫn Sanh nữa. Anh bước thẳng ra ngoài, lịch sự thả người trong lòng xuống, chuẩn bị đóng cửa.
“Chờ đã!” Đan Dẫn Sanh thấy anh sắp tiễn khách, vội vàng tuôn một tràng, “Tôi thấy giữa hai ta vẫn còn chút bất đồng, nhưng mình lên giường rồi từ từ làm quen cũng được mà. Dù sao… số lần chúng ta gặp mặt cũng không ít, anh phải có nhu cầu sinh lý bình thường của đàn ông chứ?”
“Đan tiên sinh này.” Đỗ Yến Lễ lịch sự nhắc nhở đối phương, “Trong hợp đồng của chúng ta không có điều khoản đó.”
Đan Dẫn Sanh: “…???”
Đan Dẫn Sanh đơ người, sững sờ đứng tại chỗ. Từ khi ở cạnh Đỗ Yến Lễ, ngày ngày trôi qua đều hồi hộp kích thích khiến hắn hoàn toàn quên béng điều khoản đó trong hợp đồng đã ký.
Hắn sửng sốt vài giây rồi chợt thông minh đột xuất: “Hợp đồng sinh ra là để thay đổi mà! Không sửa hai ba lần thì sao có thể gọi là một hợp đồng hoàn hảo được!”
Đỗ Yến Lễ nhìn Đan Dẫn Sanh, mỉm cười.
Anh vẫn giữ nguyên nụ cười đó, vì ích lợi đôi bên, đóng cửa lại.
Đan Dẫn Sanh bị nụ cười của Đỗ Yến Lễ mê hoặc, trong chớp mắt bị quyến rũ ấy, cửa phòng ngủ đã đóng kín trước mặt hắn.
Đan Dẫn Sanh vội vã gõ cửa, không hổ là chuyên gia dùng phép khích tướng, từng câu từng chữ đều đâm vào phổi người khác: “Chờ đã, Đỗ tiên sinh, Đỗ Yến Lễ, sao anh lại lảng tránh vấn đề này, không phải có bệnh khó nói đó chứ?! Cho nên lần nào anh cũng phải tìm người ngoan ngoãn hiểu chuyện biết giữ bí mật đúng không?!”
Đỗ Yến Lễ đang chuẩn bị đi ngủ lại vòng về.
Âm thanh từ bên ngoài truyền vào khiến anh nhớ tới câu chuyện sáng nay, phải khóa cửa cái đã. Khóa xong, tiếng lải nhải của ai kia vẫn vang lên không dứt.
Đan Dẫn Sanh tiếp tục chân thành khuyên bảo: “Yến Lễ, nếu anh thật sự có vấn đề gì thì đừng lo, tôi sẽ giúp anh giải quyết, tôi sẽ khiến anh càng thêm sung sướng…”
Đỗ Yến Lễ không nhịn được, kéo luôn chốt cài trên cửa.
Sau khi khóa trái cửa hai lần, Đỗ Yến Lễ mới trở về giường, lấy đồ bịt mắt và tai nghe ra đeo vào, đoạn nằm dài trên nệm.
Tối nay… mệt mỏi quá.
Đan Dẫn Sanh gõ cửa hồi lâu, bên trong vẫn chẳng ừ hử gì.
Chắc Đỗ Yến Lễ đã ngủ thật rồi, hắn dừng tay, tựa đầu vào cửa đứng một lát, đột nhiên phì cười.
“Đỗ Yến Lễ, quy tắc đó rốt cuộc là để bảo vệ anh hay bảo vệ tôi?”
Không ai đáp lại, Đan Dẫn Sanh bèn tự lẩm bẩm một mình: “Hối hận quá, lúc ký hợp đồng chắc mình bị lừa đá vào đầu. Tự nhiên đồng ý điều khoản không lên giường kia, bây giờ còn phải trăm phương ngàn kế tìm cách thay đổi…”
Thanh âm của hắn khi nói câu cuối cùng rất nhỏ, có chút bất đắc dĩ và bội phục.
“Tám phần mười là không có cách nào thuyết phục Đỗ Yến Lễ rồi, anh ta bảo thủ lắm.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook