Hợp Tác Thành Đôi
-
Chương 55
Một tháng sau, ánh đèn từ rạp hát lớn bên eo biển chiếu sáng khắp nơi.
Trời đã chuyển đông, sắc vàng mùa thu bị thay thế bởi những cơn gió lạnh. Buổi sáng vẫn còn vài bông tuyết li ti, nhưng thời tiết khắc nghiệt không ngăn cản được sự nhiệt tình của mọi người đối với buổi liên hoan phim.
Thảm đỏ tráng lệ và ánh đèn chớp liên tục mạ lên một tầng ánh sáng khác thường trong hội trưởng trao giải. Khi Lục Tu Mộc xuống xe phải nheo mắt lại, cậu có một thời gian không xuất hiện trong tầm mắt của công chúng, lúc này tìm lại được một chút cảm giác ngượng ngùng khi mới vào giới, tự dưng thấy hơi căng thẳng.
Khâu Hành Phong nhận ra sự khác thường của cậu, bàn tay rộng lớn nắm chặt lấy xương cổ tay của cậu, xoa nhẹ.
Chạm vậy rồi thôi.
Lục Tu Mộc ngẩn người, bất giác sờ vào cổ tay, nơi ấy vẫn còn lưu lại nhiệt độ của Alpha. Cậu thấy tâm trạng của mình được động tác ấy của hắn an ủi rồi, đồng thời cũng thấy đáy lòng mình được vuốt ve.
Lục Tu Mộc thành danh dưới ống kính và ánh đèn, dù lâu rồi không tiết xúc nhưng vẫn tin vào sự thật ấy, bây giờ cậu cũng chỉ bối rối một chút thôi.
Mà sự quan tâm của Khâu Hành Phong vừa vặn bù đắp vào “một chút” ấy.
Lục Tu Mộc cảm thấy bọn họ ngày càng hòa hợp, có lẽ thật sự như Khâu Hành Phong từng nói, ràng buộc giữa bọn họ không nằm ở độ xứng đôi, mà là sự thấu hiểu vượt qua ngôn từ.
Cho đến khi Sở Mạnh Đình kéo lại cánh tay của Lục Tu Mộc, cậu mới nhìn đến cô gái đi bên cạnh.
Cậu được đề cử nhờ “Hỉ yến”, tất nhiên phải đi thảm đỏ cùng đoàn làm phim. Đại khái vì Khương Thạch muốn người xem nhớ lại các chi tiết trong phim nên yêu cầu Khâu Hành Phong đi cùng hai diễn viên gạo cội, còn Sở Mạnh Đình và Lục Tu Mộc lấy thân phận “chị em” để đi cạnh nhau.
“Làm gì đấy, hai người đi thảm đỏ thôi cũng cần khoe tình cảm à?” Sở Mạnh Đình trêu chọc. “Xin kéo lại sự chú ý lên người tôi với.”
Lục Tu Mộc cười, ga lăng kéo váy cho cô: “Thất lễ rồi.”
Sở Mạnh Đình nháy mắt mấy cái, làm biểu cảm đạt được gian kế: “Nếu nói cho tôi biết tất cả chi tiết hai người bên nhau – tốt nhất là ở trên giường, thật rõ ràng rành mạnh, tôi sẽ tha thứ cho cậu.”
“Làm cô thất vọng rồi.” Lục Tu Mộc nói. “Bọn tôi bên nhau không đặc sắc như fanfiction* cô gửi đâu.”
(*) Fanfiction hay truyện đồng nhân (同人文) là truyện về một hay nhiều nhân vật dựa trên một tác phẩm gốc (hoặc người thật), chứ không do tác giả tự xây dựng nên.
“Cậu đọc à?” Sở Mạnh Đình kinh ngạc. Cô luôn cảm thấy tự đọc fanfiction của mình rất kì quặc, ít nhất cô không nhìn nổi mấy tác phẩm mà mình là nhân vật chính bị ghép đôi.
“Ừm, giết thời gian thôi.”
Lục Tu Mộc thuận miệng đáp một câu qua loa. Cậu không nói vì một hôm bị Khâu Hành Phong phát hiện đang đọc fanfiction 18+ mà suýt bị “chơi” đến hết kiếp sau.
“Ây dà, kể từ khi biết cậu, tôi cứ thấy fanfiction viết cứ OOC* thế nào ấy…” Sở Mạnh Đình không nói tiếp, bỗng nhiên cắn răng rùng mình một cái.
(*) OOC, viết tắt của out of character, đại khái là việc viết/vẽ về một nhân vật khác xa với tính cách có sẵn của nhân vật ấy.
Lục Tu Mộc nhìn thoáng qua bả vai đang hở của cô: “Tôi cho cô mượn áo khoác nhé?”
Sở Mạnh Đình nhìn Khâu Hành Phong đang đi phía trước, nói: “Thôi, đàn anh ghen kinh lắm, tôi chịu không nổi đâu.”
“Tôi có nói cho cô mượn áo của mình đâu.” Lục Tu Mộc hất cằm về phía Khương Thạch. “Đạo diễn Khương và thầy Triệu đều ở đây mà.”
Nói xong còn bổ sung một câu: “Vì thầy Khâu, tôi phải chặn đứng mọi scandal.”
Sở Mạnh Định: “…”
Nhất thời cô không biết nên hét lên vì CP của mình hay tự thương thân nữa. Cuối cùng cô vẫn lấy lí do “không ảnh hưởng đến mỹ cảm” để từ chối đề nghị của Lục Tu Mộc.
Mọi người kí tên lên tấm bảng phía sau theo chỉ dẫn, đang chuẩn bị rời đi thì bị MC gọi lại: “Mộc Mộc, Ảnh đế Khâu, xin dừng bước.”
Hai người đi đến ghế phóng vấn, vì rất nhiều chuyện trời ơi đất hỡi, đây là lần đầu tiên hai người chung khung hình từ sau khi tuyên bố chính thức, phóng viên bên dưới điên cuồng chụp ảnh.
Đầu tiên MC theo đúng tiến trình, hỏi mấy chuyện liên quan đến “Hỉ yến” nghe có vẻ tương đối chuyên nghiệp, sau đó đổi lời, hỏi: “Đây là lần đầu hai người chung khung hình nhỉ, có cảm giác gì không?”
“Không.” Khâu Hành Phong nhìn về phía Lục Tu Mộc, nói nửa đùa nửa thật. “Bọn tôi hàng ngày sống chung một mái nhà, còn có thể có cảm giác gì?”
Lục Tu Mộc hết cách, đáp lại hắn bằng ánh mắt “anh đứng đắn chút đi”.
“Được rồi, tôi quá lời.” Khâu Hành Phong dung túng vô cùng. “Có thể được đề cử Kim Kê cùng thầy Lục là vinh hạnh của tôi.”
Trọng điểm của hắn không phải được đề cử mà là được đề cử cùng ai, nên hắn cố tình kéo dài xưng hô với Lục Tu Mộc. MC gật đầu một cách khoa trương: “Có thể thấy được tình cảm của hai người rất tốt.”
Khâu Hành Phong rất bằng lòng với cách nói này, híp mắt liếm răng, như muốn nói rõ “rất tốt” như thế nào.
Lục Tu Mộc nhìn động tác ấy của hắn thì lập tức hiểu suy nghĩ bên trong, tranh mở miệng trước: “Vẫn còn tốt hơn được nữa, cảm ơn.”
Khâu Hành Phong vẫn chưa hết cảm giác thòm thèm, nhưng chỉ có thể cười phụ họa.
“Ảnh đế Khâu ủng hộ Mộc Mộc làm tình nguyện viên, phải không?” MC lại hỏi.
Khâu Hành Phong im lặng một lát, nghiêm mặt nói: “Nếu chỉ đứng ở góc độ một Alpha mà nói, tôi không chịu được việc Omega của mình trao đổi pheromone với người khác. Nhưng thầy Lục là bạn trai của tôi, không phải đồ vật thuộc về Alpha, em ấy có suy nghĩ và hành động độc lập. Tôi sẽ dùng thân phận người yêu để tôn trọng tất cả quyết định của em ấy.”
Ánh mắt Lục Tu Mộc lấp lánh, yên lặng quay sang nhìn hắn.
Thật ra bọn họ chưa bao giờ thảo luận thẳng thắn với nhau về vấn đề ấy, có lẽ vì Khâu Hành Phong cũng mắc chứng hỗn loạn nên Lục Tu Mộc mặc định bọn họ sẽ không xảy ra bất đồng ở phương diện này.
Đến bây giờ Lục Tu Mộc mới biết, Khâu Hành Phong cũng chỉ là một người bình thường, khi nửa đêm tỉnh mộng cũng sẽ có suy nghĩ âm u – trong cơ thể của hắn có ham muốn chiếm giữ và dục vọng mãnh liệt, hắn muốn giấu Lục Tu Mộc đi.
Nhưng hắn sẽ không bao giờ làm vậy.
Phân hóa giới tính khiến AO hấp dẫn nhau theo bản năng, người ta gọi “món quà” này là “tình yêu”, nhưng bỏ qua sự rung động về mặt sinh lý, sự tôn trọng và kiềm chế càng thể hiện ý nghĩa thật sự của hai chữ này hơn.
Lục Tu Mộc không biết nên nói gì để biểu đạt tâm tình của mình, cuối cùng dùng hai từ bình thường, thẳng thừng nhất. Giọng cậu trong trẻo: “Cảm ơn.”
Khâu Hành Phong cười khẽ: “Sao xa lạ thế? Chúng ta đâu cần phải “tương kính như tân”* trước ống kính.”
(*) “Tương kính như tân” là một thành ngữ, ý chỉ vợ chồng phải tôn trọng như đối xử với khách.
Bầu không khí lại sôi nổi lên, sự cảm kích của Lục Tu Mộc thì rơi thẳng xuống đáy.
“Đúng đúng đúng, fan chỉ muốn nhìn hai người khoe tình cảm thôi.” MC cũng theo đó khuấy động bầu không khí. “Vậy tôi thay fan hỏi một câu, mấy năm trước hai người đã biết nhau, sao bây giờ mới hẹn hò?”
Anh ta nói về câu chuyện hai người bịa ra lúc hợp tác kia, đây cũng là chuyện được tất cả mọi người chấp nhận.
Fan đang đứng bên ngoài hét ầm lên, song Lục Tu Mộc và Khâu Hành Phong lại không hẹn mà cùng im lặng.
MC nhìn biểu cảm của hai người, còn tưởng mình nói sai gì đó rồi, đang định đùa một chút để lấp liếm “sai lầm” này thì Khâu Hành Phong đã nâng microphone lên: “Tình huống hơi phức tạp một chút, đại khái là lúc tôi đang theo đuổi em ấy thì em ấy cũng theo đuổi tôi, nhưng ma xui quỷ khiến lại bỏ lỡ nhau mấy năm.”
“A?” MC bối rối.
“Lúc mới biết thầy Khâu, vì một số lí do mà tôi không thể thích em ấy được, cho nên coi em ấy là bạn bè bình thường.” Khâu Hành Phong giải thích. “Có lẽ vì định kiến này nên trong khoảng thời gian đó tôi không muốn tìm hiểu em ấy, lúc trò chuyện cũng lạnh nhạt, vậy nên không ở bên nhau.”
“Ừm, tôi xác nhận anh ấy cực kì lạnh lùng, khi gặp mặt cũng chẳng nói được mấy câu.” Lục Tu Mộc nói.
“Tính chuyện cũ à?” Khâu Hành Phong nhướn mày.
Lục Tu Mộc khó có dịp tâng bốc hắn: “Là đang nói nhân cách của anh hấp dẫn quá, dù không nói gì vẫn khiến em thích mà.”
Dù MC không hiểu rốt cuộc bọn họ đang nói cái gì nhưng vẫn ngửi được mùi “cơm chó” nồng nặc: “Về sau thì sao?”
“Về sau tiếp xúc nhiều, cũng hiểu hơn, tự nhiên sẽ thích thầy Lục thôi.” Khâu Hành Phong nói. “Chỉ có điều khi đó tôi cho rằng em ấy thích người khác, bỏ lỡ không ít thời gian.”
Fan ở phía xa đồng thanh hét to: “Song hướng thầm mến!”
Khâu Hành Phong cười, hướng về phía bọn họ: “Phát huy trí tưởng tượng của mấy người đi, không tiết lộ nhiều hơn đâu, đây là bí mật độc nhất vô nhị thuộc về tôi và thầy Lục.”
Cuộc phỏng vấn này kết thúc trong sự ngọt ngấy, khi Khâu Hành Phong và Lục Tu Mộc vào hội trường thì cả đoàn phim “Hỉ yến” đã ngồi yên vị.
Ban tổ chức cực kì có ý tứ, xếp hai người ngồi ngay cạnh nhau.
Lục Tu Mộc nhìn mảnh giấy dán trên lưng ghế, nhìn Khương Thạch như phản xạ có điều kiện.
Đúng lúc Khương Thạch cũng nhìn lại: “Gì? Thời gian tuyên truyền kết thúc rồi, tôi có phải tên khốn thích chia rẽ người khác đâu.”
Lục Tu Mộc cười xấu hổ, yên lặng ngồi xuống.
Khâu Hành Phong thì thẳng thừng hơn nhiều: “Ông xem ông làm thầy Lục sợ đến mức nào kìa, có bóng ma tâm lý luôn rồi. May mà ông về hưu sớm, bằng không diễn viên trong giới này cũng né sạch.”
Khương Thạch hừ một cái: “Cậu có bản lĩnh thì cũng đừng dựa vào tôi tranh cúp Ảnh đế nữa.”
“Tôi dùng thực lực của tôi, không phải của ông.” Khâu Hành Phong phản bác.
“Ôi, khiêm tốn chút đi.” Triệu Dương nhắc nhở. “Các đoàn phim khác còn đang nhìn đây, ai không biết lại cho rằng chúng ta có dàn xếp, nhất định sẽ đoạt giải.”
“Nếu năm nay tôi không phải Ảnh đế thì mới là có dàn xếp.” Khâu Hành Phong nói bình tĩnh.
Triệu Dương nghẹn lời, nhìn về phía Lục Tu Mộc nhằm bảo cậu quản hắn đi, không ngờ Lục Tu Mộc lại cẩn thận phân tích khả năng diễn xuất của tất cả diễn viên được đề cử lần này, sau đó kết luận: “Tôi cũng thấy thầy Khâu là Ảnh đế.”
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Sở Mạnh Đình cũng làm loạn theo. “Sau tối nay giá trị của đàn anh lại tăng lên rồi, sau này sẽ là Tam Kim Ảnh đế, làm bảng hiệu cho công ty bọn tôi.”
Triệu Dương tự nhủ trong lòng, tất cả diễn viên có thù với khiêm tốn trong giới giải trí đều bị đạo diễn Khương đào vào đoàn “Hỉ yến” cả rồi.
Theo sự náo nhiệt trong hội trường, lễ trao giải Kim Kê lần thứ 58 mà mọi người chú ý rốt cuộc đã bắt đầu.
Nam MC mặc vest và nữ MC mặc váy dạ hội vừa cười vừa bước lên sân khấu, hai người nói lời mở màn dưới ánh đèn rực rỡ: “Lại là một năm mới, lại một giải Kim Kê nữa, năm nay giới điện ảnh trăm hoa đua nở, không chỉ có “Những năm gió đỏ” tái hiện lịch sử, “Phiền muộn của người trưởng thành” khắc họa cuộc sống thành thị trong một xã hội thu nhỏ, còn có tác phẩm được dân mạng gọi đùa là “thần gây trầm cảm” – bộ phim cuối cùng của đạo diễn Khương Thạch, “Hỉ yến”.”
MC nhắc đến bộ phim nào, ánh đèn sân khấu lập tức chiếu đến nhân viên của đoàn phim ấy. Theo sự chuyển động của ánh sáng, Lục Tu Mộc đột nhiên cảm thấy cổ họng khô khốc, trái tim vốn không an phận cũng bắt đầu đập loạn.
Lý trí nói cho cậu biết phải tin tưởng Khâu Hành Phong, nhất định không có vấn đề gì đâu, nhưng đến khi chìm trong không khí ở hiện trường, không hiểu sao câu lại sinh ra suy nghĩ lo lắng–
Ngộ nhỡ…
Nghĩ đến đây, cậu lại nhấn mạnh trong lòng, chỉ là lỡ như thôi, thầy Khâu không đạt giải thì làm sao bây giờ? Anh ấy đã bị trễ nải hai năm vì chứng hỗn loạn rồi, bây giờ lại tiếp tục để lỡ nữa à? Thời kì hoàng kim của diễn viên rất ngắn, làm gì có nhiều thời giờ để mà chờ đợi, mất mát như thế…
Cậu không nhịn được, dựa vào ánh sáng lờ mờ để trộm nhìn khuôn mặt người bên cạnh, sau đó thấy vẻ mặt đối phương vẫn như thường mới bình tĩnh lại, thầm mắng mình điên rồi.
Rõ ràng lúc bản thân tranh giải “Diễn viên mới xuất sắc nhất” cũng không dao động đến thế.
“Sao vậy?” Khâu Hành Phong cảm nhận được ánh mắt của cậu, hỏi nhỏ.
“Em… không sao.” Lục Tu Mộc thấy hơi bất an, dịch người một chút như thể trên ghế mới mọc ra một cái đinh.
Khâu Hành Phong nhìn cậu một hồi, đột nhiên nghiêng người về phía cậu: “Thầy Lục, em căng thẳng vì tôi à?”
Một câu hỏi của hắn thẳng thừng chọc thủng sự mâu thuẫn của Lục Tu Mộc.
“Em–” Lục Tu Mộc mím môi. “Không phải không tin anh, cũng cảm thấy anh nhất định có thể đoạt giải. Chẳng qua, chỉ là…”
Cậu “chỉ là” một hồi lâu cũng không tìm được từ ngữ thích hợp, tựa ra sau ghế như đang tự giận mình: “Chắc em điên rồi, lúc nào cũng theo thói quen nghĩ về hướng xấu nhất.”
Trong bóng tối, Khâu Hành Phong sờ đến ngón tay của cậu, mân mê: “Không diên, em chỉ rất thích tôi thôi.”
Nếu trong tình huống bình thường, Lục Tu Mộc hẳn đã nửa đùa nửa thật mắng hắn một câu “Không biết xấu hổ” rồi, nhưng bây giờ lại thẳng thắn nhận: “Đúng là thích anh làm em khác đi thật.”
Vẻ mặt Khâu Hành Phong không thay đổi gì, ánh mắt vẫn rơi vào màn hình, nhưng thừa dịp mọi người không chú ý, hắn nâng ngón tay Lục Tu Mộc lên môi mình, đặt lên đó một nụ hôn.
Giọng hắn dịu dàng: “Cảm ơn em đã lo lắng cho tôi.”
Đây là một loại cảm xúc sắp bị Khâu Hành Phong đưa vào quên lãng rồi. Dường như tất cả mọi người đều cho rằng, chỉ cần Khâu Hành Phong xuất hiện ở lễ trao giải lớn thì hắn chắc chắn sẽ đoạt giải. Thậm chí ngay cả Khâu Hành Phong cũng nghĩ như vậy. Hắn tự tin đối với khả năng diễn của bản thân, cũng không sẵn lòng lãng phí tâm tư vào những suy nghĩ lo lắng hay tiêu cực.
Nhưng bây giờ có một người dốc sức lo lắng thay hắn.
Điều này khiến hắn hiểu rõ rằng, chìm chìm nổi nổi trong giới này lâu đến vậy, rốt cuộc bên cạnh đã có một người đồng hành rồi.
“Nếu tôi không đoạt giải, em có thất vọng không?” Khâu Hành Phong hỏi.
“Làm sao có thể.” Lục Tu Mộc thấy hắn hỏi vấn đề này quá ngu ngốc. “Lần sau cố gắng hơn là được rồi.”
Khâu Hành Phong im lặng một lúc, đột nhiên cười: “Thật ra Tam Kim Ảnh đế cũng chẳng quan trọng đến thế, nó chỉ là một thứ đồ kim loại hơi nặng thôi.”
Lục Tu Mộc ngẩn người, phản ứng lại, không hiểu sao cũng cười theo đối phương: “Nặng vậy à?”
“Thật ra tôi cũng không biết.” Khâu Hành Phong nghĩ một hồi, nói tiếp. “Chút nữa cầm về cho em tự cảm nhận.”
Đúng lúc này, vị khách được mời lên trao giải đã mở phong thư ra. Anh ta “wow” một tiếng rất cường điệu: “Người đạt giải Ảnh đế Kim Kê lần thứ 58 là–”
Anh đột nhiên buông tấm thẻ xuống, bỏ qua tiếng huýt bên dưới, nói tiếp: “Tôi miêu tả vị Ảnh đế này một chút nhé, cho mọi người đoán. Năm cậu ấy mười bảy, nhờ vào bộ phim đầu tiên lập tức tiến vào hàng ngũ ngôi sao điện ảnh, được rất nhiều tiền bối trong giới ca tụng là ngôi sao mới có tiềm lực nhất. Năm hai mốt tuổi nhận được cúp Kim Tước, năm hai ba tuổi lại cùng đạo diễn Khương Thạch càn quét giới phim ảnh–”
Lúc này bên dưới đã sục sôi, không biết ai mở đầu hô một câu “Khâu Hành Phong”, sau đó cả hội trường đều hô vang tên của hắn. Ngay cả ánh đèn cũng đã tập trung trên người Khâu Hành Phong.
Nhưng đương sự như thể không thấy ánh mắt của mọi người, nghiêng đầu kề bên tai Lục Tu Mộc, dùng âm lượng chỉ hai người nghe được để nói: “Được rồi, bây giờ em có thể đoán cúp nặng bao nhiêu.”
Lục Tu Mộc không nhịn được, bật cười.
“Không sai, bây giờ xin mời Tam Kim Ảnh đế của chúng ta– “Hỉ yến”, Khâu Hành Phong!”
Trong nháy mắt, tiếng vỗ tay dâng lên như nước thủy triều, Khương Thạch và Sở Mạnh Đình đứng lên ôm lấy Khâu Hành Phong, còn hắn nhanh chóng theo ánh đèn đi tới sân khấu nhận giải.
Trong khoảnh khắc nắm chặt chiếc cúp, Khâu Hành Phong quơ quơ theo bản năng, mắt hắn và Lục Tu Mộc giao nhau.
Hai người như có thần giao cách cảm, không hẹn mà cùng cười ra tiếng.
Khách mời trao giải: “Có thể nhìn được bây giờ tâm trạng của Hành Phong đang rất tốt, xin mời phát hiểu cảm nghĩ khi đoạt giải.”
Khâu Hành Phong nắm chặt microphone, dừng một thoáng: “Thật ra trước đấy tôi đã chuẩn bị rất kĩ bài nói rồi, nhưng– kế hoạch bị thay đổi, tôi có chuyện khác gấp hơn, nên là…”
Hắn nhìn về phía ống kính: “Cảm ơn tất cả nhân viên công tác của “Hỉ yến”, cảm ơn tất cả những người ủng hộ, cảm ơn.”
Sau đó trong lúc mọi người vẫn chưa hoàn hồn, nhanh chân bước xuống sân khấu.
Ánh đèn vàng chuyển động theo hắn một cách hoang mang, khách mời trong hội trường mới hồi thần, vỗ tay một lần nữa. Khách mời trên sân khấu đang trêu chọc gì đó, nhưng Khâu Hành Phong chẳng cảm thấy cái gì.
Thời khắc này, tất cả vinh quang dường như phai nhạt đi dưới cái nhìn chăm chú của Lục Tu Mộc. Thảm đỏ đã chuyển hướng, ước mơ và tương lai của hắn không còn nằm trên sân khấu nữa, mà là ở dưới.
Mặc kệ có phải ma xui quỷ khiến hay không, nhìn một vòng quanh đi quẩn lại, Khâu Hành Phong phát hiện rằng người ở bên hắn trong thời điểm gian nan nhất hay vui vẻ nhất đều là cậu.
Hắn nhìn thấy thầy Lục của mình đứng lên, nhận lấy chiếc cúp trong tay hắn.
Chẳng ai để ý nó nặng bao nhiêu, cũng không ai quan tâm nó có ý nghĩa như thế nào. Giữa ống kính, trong tiếng vỗ tay, Khâu Hành Phong nghiêng người hôn cậu.
Thời gian dường như kéo dài vô tận, ánh đèn tập trung lại chiếu rọi sân khấu.
Bọn họ là giải thưởng tuyệt vời nhất thuộc về nhau.
– Hoàn chính văn –
Lời cuối sách:
Đầu tiên cảm ơn tất cả những bạn đáng yêu đã đi qua nơi này, cảm ơn mọi người đã làm bạn suốt thời gian qua. (cúi đầu)(cúi đầu)
Nghỉ ngơi mấy ngày nữa rồi sẽ viết phiên ngoại, bù đắp lại mạch phim “Hỉ yến” và chuyện thường ngày của Như Mộc Xuân Phong. Thật ra chuyện đấy vốn phải ở trong chính văn, nói rõ về chuyện đánh dấu vĩnh viễn, nhưng dạo này đang thanh lọc internet (mấy người hiểu mà), nên để lại trong phiên ngoại đi. Chắc chắn không có miêu tả cụ thể đâu, biết đã hoàn thành bước cuối cùng là được rồi…
Ban đầu tôi viết áng văn này dự tính sẽ thay đổi phong cách sáng tác, chỉ viết truyện ngọt thôi, tất nhiên là thất bại rồi. Đoạn cuối bí đến mức sắp hói luôn. Bộ này đoạn “Hỉ yến” viết thuận tay nhất…
Mọi người đọc vui vẻ là được rồi, có thể sẽ bị ngọt đến ứa máu, nếu không thì xem thầy Khâu làm chim công xòe đuôi cũng không lỗ (rốt cuộc tôi đang nói gì thế này???)
Một lần nữa cảm ơn mọi người, nếu có duyên sẽ gặp lại ở tác phẩm sau (cúi đầu)!
Trời đã chuyển đông, sắc vàng mùa thu bị thay thế bởi những cơn gió lạnh. Buổi sáng vẫn còn vài bông tuyết li ti, nhưng thời tiết khắc nghiệt không ngăn cản được sự nhiệt tình của mọi người đối với buổi liên hoan phim.
Thảm đỏ tráng lệ và ánh đèn chớp liên tục mạ lên một tầng ánh sáng khác thường trong hội trưởng trao giải. Khi Lục Tu Mộc xuống xe phải nheo mắt lại, cậu có một thời gian không xuất hiện trong tầm mắt của công chúng, lúc này tìm lại được một chút cảm giác ngượng ngùng khi mới vào giới, tự dưng thấy hơi căng thẳng.
Khâu Hành Phong nhận ra sự khác thường của cậu, bàn tay rộng lớn nắm chặt lấy xương cổ tay của cậu, xoa nhẹ.
Chạm vậy rồi thôi.
Lục Tu Mộc ngẩn người, bất giác sờ vào cổ tay, nơi ấy vẫn còn lưu lại nhiệt độ của Alpha. Cậu thấy tâm trạng của mình được động tác ấy của hắn an ủi rồi, đồng thời cũng thấy đáy lòng mình được vuốt ve.
Lục Tu Mộc thành danh dưới ống kính và ánh đèn, dù lâu rồi không tiết xúc nhưng vẫn tin vào sự thật ấy, bây giờ cậu cũng chỉ bối rối một chút thôi.
Mà sự quan tâm của Khâu Hành Phong vừa vặn bù đắp vào “một chút” ấy.
Lục Tu Mộc cảm thấy bọn họ ngày càng hòa hợp, có lẽ thật sự như Khâu Hành Phong từng nói, ràng buộc giữa bọn họ không nằm ở độ xứng đôi, mà là sự thấu hiểu vượt qua ngôn từ.
Cho đến khi Sở Mạnh Đình kéo lại cánh tay của Lục Tu Mộc, cậu mới nhìn đến cô gái đi bên cạnh.
Cậu được đề cử nhờ “Hỉ yến”, tất nhiên phải đi thảm đỏ cùng đoàn làm phim. Đại khái vì Khương Thạch muốn người xem nhớ lại các chi tiết trong phim nên yêu cầu Khâu Hành Phong đi cùng hai diễn viên gạo cội, còn Sở Mạnh Đình và Lục Tu Mộc lấy thân phận “chị em” để đi cạnh nhau.
“Làm gì đấy, hai người đi thảm đỏ thôi cũng cần khoe tình cảm à?” Sở Mạnh Đình trêu chọc. “Xin kéo lại sự chú ý lên người tôi với.”
Lục Tu Mộc cười, ga lăng kéo váy cho cô: “Thất lễ rồi.”
Sở Mạnh Đình nháy mắt mấy cái, làm biểu cảm đạt được gian kế: “Nếu nói cho tôi biết tất cả chi tiết hai người bên nhau – tốt nhất là ở trên giường, thật rõ ràng rành mạnh, tôi sẽ tha thứ cho cậu.”
“Làm cô thất vọng rồi.” Lục Tu Mộc nói. “Bọn tôi bên nhau không đặc sắc như fanfiction* cô gửi đâu.”
(*) Fanfiction hay truyện đồng nhân (同人文) là truyện về một hay nhiều nhân vật dựa trên một tác phẩm gốc (hoặc người thật), chứ không do tác giả tự xây dựng nên.
“Cậu đọc à?” Sở Mạnh Đình kinh ngạc. Cô luôn cảm thấy tự đọc fanfiction của mình rất kì quặc, ít nhất cô không nhìn nổi mấy tác phẩm mà mình là nhân vật chính bị ghép đôi.
“Ừm, giết thời gian thôi.”
Lục Tu Mộc thuận miệng đáp một câu qua loa. Cậu không nói vì một hôm bị Khâu Hành Phong phát hiện đang đọc fanfiction 18+ mà suýt bị “chơi” đến hết kiếp sau.
“Ây dà, kể từ khi biết cậu, tôi cứ thấy fanfiction viết cứ OOC* thế nào ấy…” Sở Mạnh Đình không nói tiếp, bỗng nhiên cắn răng rùng mình một cái.
(*) OOC, viết tắt của out of character, đại khái là việc viết/vẽ về một nhân vật khác xa với tính cách có sẵn của nhân vật ấy.
Lục Tu Mộc nhìn thoáng qua bả vai đang hở của cô: “Tôi cho cô mượn áo khoác nhé?”
Sở Mạnh Đình nhìn Khâu Hành Phong đang đi phía trước, nói: “Thôi, đàn anh ghen kinh lắm, tôi chịu không nổi đâu.”
“Tôi có nói cho cô mượn áo của mình đâu.” Lục Tu Mộc hất cằm về phía Khương Thạch. “Đạo diễn Khương và thầy Triệu đều ở đây mà.”
Nói xong còn bổ sung một câu: “Vì thầy Khâu, tôi phải chặn đứng mọi scandal.”
Sở Mạnh Định: “…”
Nhất thời cô không biết nên hét lên vì CP của mình hay tự thương thân nữa. Cuối cùng cô vẫn lấy lí do “không ảnh hưởng đến mỹ cảm” để từ chối đề nghị của Lục Tu Mộc.
Mọi người kí tên lên tấm bảng phía sau theo chỉ dẫn, đang chuẩn bị rời đi thì bị MC gọi lại: “Mộc Mộc, Ảnh đế Khâu, xin dừng bước.”
Hai người đi đến ghế phóng vấn, vì rất nhiều chuyện trời ơi đất hỡi, đây là lần đầu tiên hai người chung khung hình từ sau khi tuyên bố chính thức, phóng viên bên dưới điên cuồng chụp ảnh.
Đầu tiên MC theo đúng tiến trình, hỏi mấy chuyện liên quan đến “Hỉ yến” nghe có vẻ tương đối chuyên nghiệp, sau đó đổi lời, hỏi: “Đây là lần đầu hai người chung khung hình nhỉ, có cảm giác gì không?”
“Không.” Khâu Hành Phong nhìn về phía Lục Tu Mộc, nói nửa đùa nửa thật. “Bọn tôi hàng ngày sống chung một mái nhà, còn có thể có cảm giác gì?”
Lục Tu Mộc hết cách, đáp lại hắn bằng ánh mắt “anh đứng đắn chút đi”.
“Được rồi, tôi quá lời.” Khâu Hành Phong dung túng vô cùng. “Có thể được đề cử Kim Kê cùng thầy Lục là vinh hạnh của tôi.”
Trọng điểm của hắn không phải được đề cử mà là được đề cử cùng ai, nên hắn cố tình kéo dài xưng hô với Lục Tu Mộc. MC gật đầu một cách khoa trương: “Có thể thấy được tình cảm của hai người rất tốt.”
Khâu Hành Phong rất bằng lòng với cách nói này, híp mắt liếm răng, như muốn nói rõ “rất tốt” như thế nào.
Lục Tu Mộc nhìn động tác ấy của hắn thì lập tức hiểu suy nghĩ bên trong, tranh mở miệng trước: “Vẫn còn tốt hơn được nữa, cảm ơn.”
Khâu Hành Phong vẫn chưa hết cảm giác thòm thèm, nhưng chỉ có thể cười phụ họa.
“Ảnh đế Khâu ủng hộ Mộc Mộc làm tình nguyện viên, phải không?” MC lại hỏi.
Khâu Hành Phong im lặng một lát, nghiêm mặt nói: “Nếu chỉ đứng ở góc độ một Alpha mà nói, tôi không chịu được việc Omega của mình trao đổi pheromone với người khác. Nhưng thầy Lục là bạn trai của tôi, không phải đồ vật thuộc về Alpha, em ấy có suy nghĩ và hành động độc lập. Tôi sẽ dùng thân phận người yêu để tôn trọng tất cả quyết định của em ấy.”
Ánh mắt Lục Tu Mộc lấp lánh, yên lặng quay sang nhìn hắn.
Thật ra bọn họ chưa bao giờ thảo luận thẳng thắn với nhau về vấn đề ấy, có lẽ vì Khâu Hành Phong cũng mắc chứng hỗn loạn nên Lục Tu Mộc mặc định bọn họ sẽ không xảy ra bất đồng ở phương diện này.
Đến bây giờ Lục Tu Mộc mới biết, Khâu Hành Phong cũng chỉ là một người bình thường, khi nửa đêm tỉnh mộng cũng sẽ có suy nghĩ âm u – trong cơ thể của hắn có ham muốn chiếm giữ và dục vọng mãnh liệt, hắn muốn giấu Lục Tu Mộc đi.
Nhưng hắn sẽ không bao giờ làm vậy.
Phân hóa giới tính khiến AO hấp dẫn nhau theo bản năng, người ta gọi “món quà” này là “tình yêu”, nhưng bỏ qua sự rung động về mặt sinh lý, sự tôn trọng và kiềm chế càng thể hiện ý nghĩa thật sự của hai chữ này hơn.
Lục Tu Mộc không biết nên nói gì để biểu đạt tâm tình của mình, cuối cùng dùng hai từ bình thường, thẳng thừng nhất. Giọng cậu trong trẻo: “Cảm ơn.”
Khâu Hành Phong cười khẽ: “Sao xa lạ thế? Chúng ta đâu cần phải “tương kính như tân”* trước ống kính.”
(*) “Tương kính như tân” là một thành ngữ, ý chỉ vợ chồng phải tôn trọng như đối xử với khách.
Bầu không khí lại sôi nổi lên, sự cảm kích của Lục Tu Mộc thì rơi thẳng xuống đáy.
“Đúng đúng đúng, fan chỉ muốn nhìn hai người khoe tình cảm thôi.” MC cũng theo đó khuấy động bầu không khí. “Vậy tôi thay fan hỏi một câu, mấy năm trước hai người đã biết nhau, sao bây giờ mới hẹn hò?”
Anh ta nói về câu chuyện hai người bịa ra lúc hợp tác kia, đây cũng là chuyện được tất cả mọi người chấp nhận.
Fan đang đứng bên ngoài hét ầm lên, song Lục Tu Mộc và Khâu Hành Phong lại không hẹn mà cùng im lặng.
MC nhìn biểu cảm của hai người, còn tưởng mình nói sai gì đó rồi, đang định đùa một chút để lấp liếm “sai lầm” này thì Khâu Hành Phong đã nâng microphone lên: “Tình huống hơi phức tạp một chút, đại khái là lúc tôi đang theo đuổi em ấy thì em ấy cũng theo đuổi tôi, nhưng ma xui quỷ khiến lại bỏ lỡ nhau mấy năm.”
“A?” MC bối rối.
“Lúc mới biết thầy Khâu, vì một số lí do mà tôi không thể thích em ấy được, cho nên coi em ấy là bạn bè bình thường.” Khâu Hành Phong giải thích. “Có lẽ vì định kiến này nên trong khoảng thời gian đó tôi không muốn tìm hiểu em ấy, lúc trò chuyện cũng lạnh nhạt, vậy nên không ở bên nhau.”
“Ừm, tôi xác nhận anh ấy cực kì lạnh lùng, khi gặp mặt cũng chẳng nói được mấy câu.” Lục Tu Mộc nói.
“Tính chuyện cũ à?” Khâu Hành Phong nhướn mày.
Lục Tu Mộc khó có dịp tâng bốc hắn: “Là đang nói nhân cách của anh hấp dẫn quá, dù không nói gì vẫn khiến em thích mà.”
Dù MC không hiểu rốt cuộc bọn họ đang nói cái gì nhưng vẫn ngửi được mùi “cơm chó” nồng nặc: “Về sau thì sao?”
“Về sau tiếp xúc nhiều, cũng hiểu hơn, tự nhiên sẽ thích thầy Lục thôi.” Khâu Hành Phong nói. “Chỉ có điều khi đó tôi cho rằng em ấy thích người khác, bỏ lỡ không ít thời gian.”
Fan ở phía xa đồng thanh hét to: “Song hướng thầm mến!”
Khâu Hành Phong cười, hướng về phía bọn họ: “Phát huy trí tưởng tượng của mấy người đi, không tiết lộ nhiều hơn đâu, đây là bí mật độc nhất vô nhị thuộc về tôi và thầy Lục.”
Cuộc phỏng vấn này kết thúc trong sự ngọt ngấy, khi Khâu Hành Phong và Lục Tu Mộc vào hội trường thì cả đoàn phim “Hỉ yến” đã ngồi yên vị.
Ban tổ chức cực kì có ý tứ, xếp hai người ngồi ngay cạnh nhau.
Lục Tu Mộc nhìn mảnh giấy dán trên lưng ghế, nhìn Khương Thạch như phản xạ có điều kiện.
Đúng lúc Khương Thạch cũng nhìn lại: “Gì? Thời gian tuyên truyền kết thúc rồi, tôi có phải tên khốn thích chia rẽ người khác đâu.”
Lục Tu Mộc cười xấu hổ, yên lặng ngồi xuống.
Khâu Hành Phong thì thẳng thừng hơn nhiều: “Ông xem ông làm thầy Lục sợ đến mức nào kìa, có bóng ma tâm lý luôn rồi. May mà ông về hưu sớm, bằng không diễn viên trong giới này cũng né sạch.”
Khương Thạch hừ một cái: “Cậu có bản lĩnh thì cũng đừng dựa vào tôi tranh cúp Ảnh đế nữa.”
“Tôi dùng thực lực của tôi, không phải của ông.” Khâu Hành Phong phản bác.
“Ôi, khiêm tốn chút đi.” Triệu Dương nhắc nhở. “Các đoàn phim khác còn đang nhìn đây, ai không biết lại cho rằng chúng ta có dàn xếp, nhất định sẽ đoạt giải.”
“Nếu năm nay tôi không phải Ảnh đế thì mới là có dàn xếp.” Khâu Hành Phong nói bình tĩnh.
Triệu Dương nghẹn lời, nhìn về phía Lục Tu Mộc nhằm bảo cậu quản hắn đi, không ngờ Lục Tu Mộc lại cẩn thận phân tích khả năng diễn xuất của tất cả diễn viên được đề cử lần này, sau đó kết luận: “Tôi cũng thấy thầy Khâu là Ảnh đế.”
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Sở Mạnh Đình cũng làm loạn theo. “Sau tối nay giá trị của đàn anh lại tăng lên rồi, sau này sẽ là Tam Kim Ảnh đế, làm bảng hiệu cho công ty bọn tôi.”
Triệu Dương tự nhủ trong lòng, tất cả diễn viên có thù với khiêm tốn trong giới giải trí đều bị đạo diễn Khương đào vào đoàn “Hỉ yến” cả rồi.
Theo sự náo nhiệt trong hội trường, lễ trao giải Kim Kê lần thứ 58 mà mọi người chú ý rốt cuộc đã bắt đầu.
Nam MC mặc vest và nữ MC mặc váy dạ hội vừa cười vừa bước lên sân khấu, hai người nói lời mở màn dưới ánh đèn rực rỡ: “Lại là một năm mới, lại một giải Kim Kê nữa, năm nay giới điện ảnh trăm hoa đua nở, không chỉ có “Những năm gió đỏ” tái hiện lịch sử, “Phiền muộn của người trưởng thành” khắc họa cuộc sống thành thị trong một xã hội thu nhỏ, còn có tác phẩm được dân mạng gọi đùa là “thần gây trầm cảm” – bộ phim cuối cùng của đạo diễn Khương Thạch, “Hỉ yến”.”
MC nhắc đến bộ phim nào, ánh đèn sân khấu lập tức chiếu đến nhân viên của đoàn phim ấy. Theo sự chuyển động của ánh sáng, Lục Tu Mộc đột nhiên cảm thấy cổ họng khô khốc, trái tim vốn không an phận cũng bắt đầu đập loạn.
Lý trí nói cho cậu biết phải tin tưởng Khâu Hành Phong, nhất định không có vấn đề gì đâu, nhưng đến khi chìm trong không khí ở hiện trường, không hiểu sao câu lại sinh ra suy nghĩ lo lắng–
Ngộ nhỡ…
Nghĩ đến đây, cậu lại nhấn mạnh trong lòng, chỉ là lỡ như thôi, thầy Khâu không đạt giải thì làm sao bây giờ? Anh ấy đã bị trễ nải hai năm vì chứng hỗn loạn rồi, bây giờ lại tiếp tục để lỡ nữa à? Thời kì hoàng kim của diễn viên rất ngắn, làm gì có nhiều thời giờ để mà chờ đợi, mất mát như thế…
Cậu không nhịn được, dựa vào ánh sáng lờ mờ để trộm nhìn khuôn mặt người bên cạnh, sau đó thấy vẻ mặt đối phương vẫn như thường mới bình tĩnh lại, thầm mắng mình điên rồi.
Rõ ràng lúc bản thân tranh giải “Diễn viên mới xuất sắc nhất” cũng không dao động đến thế.
“Sao vậy?” Khâu Hành Phong cảm nhận được ánh mắt của cậu, hỏi nhỏ.
“Em… không sao.” Lục Tu Mộc thấy hơi bất an, dịch người một chút như thể trên ghế mới mọc ra một cái đinh.
Khâu Hành Phong nhìn cậu một hồi, đột nhiên nghiêng người về phía cậu: “Thầy Lục, em căng thẳng vì tôi à?”
Một câu hỏi của hắn thẳng thừng chọc thủng sự mâu thuẫn của Lục Tu Mộc.
“Em–” Lục Tu Mộc mím môi. “Không phải không tin anh, cũng cảm thấy anh nhất định có thể đoạt giải. Chẳng qua, chỉ là…”
Cậu “chỉ là” một hồi lâu cũng không tìm được từ ngữ thích hợp, tựa ra sau ghế như đang tự giận mình: “Chắc em điên rồi, lúc nào cũng theo thói quen nghĩ về hướng xấu nhất.”
Trong bóng tối, Khâu Hành Phong sờ đến ngón tay của cậu, mân mê: “Không diên, em chỉ rất thích tôi thôi.”
Nếu trong tình huống bình thường, Lục Tu Mộc hẳn đã nửa đùa nửa thật mắng hắn một câu “Không biết xấu hổ” rồi, nhưng bây giờ lại thẳng thắn nhận: “Đúng là thích anh làm em khác đi thật.”
Vẻ mặt Khâu Hành Phong không thay đổi gì, ánh mắt vẫn rơi vào màn hình, nhưng thừa dịp mọi người không chú ý, hắn nâng ngón tay Lục Tu Mộc lên môi mình, đặt lên đó một nụ hôn.
Giọng hắn dịu dàng: “Cảm ơn em đã lo lắng cho tôi.”
Đây là một loại cảm xúc sắp bị Khâu Hành Phong đưa vào quên lãng rồi. Dường như tất cả mọi người đều cho rằng, chỉ cần Khâu Hành Phong xuất hiện ở lễ trao giải lớn thì hắn chắc chắn sẽ đoạt giải. Thậm chí ngay cả Khâu Hành Phong cũng nghĩ như vậy. Hắn tự tin đối với khả năng diễn của bản thân, cũng không sẵn lòng lãng phí tâm tư vào những suy nghĩ lo lắng hay tiêu cực.
Nhưng bây giờ có một người dốc sức lo lắng thay hắn.
Điều này khiến hắn hiểu rõ rằng, chìm chìm nổi nổi trong giới này lâu đến vậy, rốt cuộc bên cạnh đã có một người đồng hành rồi.
“Nếu tôi không đoạt giải, em có thất vọng không?” Khâu Hành Phong hỏi.
“Làm sao có thể.” Lục Tu Mộc thấy hắn hỏi vấn đề này quá ngu ngốc. “Lần sau cố gắng hơn là được rồi.”
Khâu Hành Phong im lặng một lúc, đột nhiên cười: “Thật ra Tam Kim Ảnh đế cũng chẳng quan trọng đến thế, nó chỉ là một thứ đồ kim loại hơi nặng thôi.”
Lục Tu Mộc ngẩn người, phản ứng lại, không hiểu sao cũng cười theo đối phương: “Nặng vậy à?”
“Thật ra tôi cũng không biết.” Khâu Hành Phong nghĩ một hồi, nói tiếp. “Chút nữa cầm về cho em tự cảm nhận.”
Đúng lúc này, vị khách được mời lên trao giải đã mở phong thư ra. Anh ta “wow” một tiếng rất cường điệu: “Người đạt giải Ảnh đế Kim Kê lần thứ 58 là–”
Anh đột nhiên buông tấm thẻ xuống, bỏ qua tiếng huýt bên dưới, nói tiếp: “Tôi miêu tả vị Ảnh đế này một chút nhé, cho mọi người đoán. Năm cậu ấy mười bảy, nhờ vào bộ phim đầu tiên lập tức tiến vào hàng ngũ ngôi sao điện ảnh, được rất nhiều tiền bối trong giới ca tụng là ngôi sao mới có tiềm lực nhất. Năm hai mốt tuổi nhận được cúp Kim Tước, năm hai ba tuổi lại cùng đạo diễn Khương Thạch càn quét giới phim ảnh–”
Lúc này bên dưới đã sục sôi, không biết ai mở đầu hô một câu “Khâu Hành Phong”, sau đó cả hội trường đều hô vang tên của hắn. Ngay cả ánh đèn cũng đã tập trung trên người Khâu Hành Phong.
Nhưng đương sự như thể không thấy ánh mắt của mọi người, nghiêng đầu kề bên tai Lục Tu Mộc, dùng âm lượng chỉ hai người nghe được để nói: “Được rồi, bây giờ em có thể đoán cúp nặng bao nhiêu.”
Lục Tu Mộc không nhịn được, bật cười.
“Không sai, bây giờ xin mời Tam Kim Ảnh đế của chúng ta– “Hỉ yến”, Khâu Hành Phong!”
Trong nháy mắt, tiếng vỗ tay dâng lên như nước thủy triều, Khương Thạch và Sở Mạnh Đình đứng lên ôm lấy Khâu Hành Phong, còn hắn nhanh chóng theo ánh đèn đi tới sân khấu nhận giải.
Trong khoảnh khắc nắm chặt chiếc cúp, Khâu Hành Phong quơ quơ theo bản năng, mắt hắn và Lục Tu Mộc giao nhau.
Hai người như có thần giao cách cảm, không hẹn mà cùng cười ra tiếng.
Khách mời trao giải: “Có thể nhìn được bây giờ tâm trạng của Hành Phong đang rất tốt, xin mời phát hiểu cảm nghĩ khi đoạt giải.”
Khâu Hành Phong nắm chặt microphone, dừng một thoáng: “Thật ra trước đấy tôi đã chuẩn bị rất kĩ bài nói rồi, nhưng– kế hoạch bị thay đổi, tôi có chuyện khác gấp hơn, nên là…”
Hắn nhìn về phía ống kính: “Cảm ơn tất cả nhân viên công tác của “Hỉ yến”, cảm ơn tất cả những người ủng hộ, cảm ơn.”
Sau đó trong lúc mọi người vẫn chưa hoàn hồn, nhanh chân bước xuống sân khấu.
Ánh đèn vàng chuyển động theo hắn một cách hoang mang, khách mời trong hội trường mới hồi thần, vỗ tay một lần nữa. Khách mời trên sân khấu đang trêu chọc gì đó, nhưng Khâu Hành Phong chẳng cảm thấy cái gì.
Thời khắc này, tất cả vinh quang dường như phai nhạt đi dưới cái nhìn chăm chú của Lục Tu Mộc. Thảm đỏ đã chuyển hướng, ước mơ và tương lai của hắn không còn nằm trên sân khấu nữa, mà là ở dưới.
Mặc kệ có phải ma xui quỷ khiến hay không, nhìn một vòng quanh đi quẩn lại, Khâu Hành Phong phát hiện rằng người ở bên hắn trong thời điểm gian nan nhất hay vui vẻ nhất đều là cậu.
Hắn nhìn thấy thầy Lục của mình đứng lên, nhận lấy chiếc cúp trong tay hắn.
Chẳng ai để ý nó nặng bao nhiêu, cũng không ai quan tâm nó có ý nghĩa như thế nào. Giữa ống kính, trong tiếng vỗ tay, Khâu Hành Phong nghiêng người hôn cậu.
Thời gian dường như kéo dài vô tận, ánh đèn tập trung lại chiếu rọi sân khấu.
Bọn họ là giải thưởng tuyệt vời nhất thuộc về nhau.
– Hoàn chính văn –
Lời cuối sách:
Đầu tiên cảm ơn tất cả những bạn đáng yêu đã đi qua nơi này, cảm ơn mọi người đã làm bạn suốt thời gian qua. (cúi đầu)(cúi đầu)
Nghỉ ngơi mấy ngày nữa rồi sẽ viết phiên ngoại, bù đắp lại mạch phim “Hỉ yến” và chuyện thường ngày của Như Mộc Xuân Phong. Thật ra chuyện đấy vốn phải ở trong chính văn, nói rõ về chuyện đánh dấu vĩnh viễn, nhưng dạo này đang thanh lọc internet (mấy người hiểu mà), nên để lại trong phiên ngoại đi. Chắc chắn không có miêu tả cụ thể đâu, biết đã hoàn thành bước cuối cùng là được rồi…
Ban đầu tôi viết áng văn này dự tính sẽ thay đổi phong cách sáng tác, chỉ viết truyện ngọt thôi, tất nhiên là thất bại rồi. Đoạn cuối bí đến mức sắp hói luôn. Bộ này đoạn “Hỉ yến” viết thuận tay nhất…
Mọi người đọc vui vẻ là được rồi, có thể sẽ bị ngọt đến ứa máu, nếu không thì xem thầy Khâu làm chim công xòe đuôi cũng không lỗ (rốt cuộc tôi đang nói gì thế này???)
Một lần nữa cảm ơn mọi người, nếu có duyên sẽ gặp lại ở tác phẩm sau (cúi đầu)!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook