Họp phụ huynh cho bà xã
-
Chương 32:
Lý Nhược Vũ tức giận ngẩng đầu, nước mắt làm ảnh hưởng tầm mắt của cô, hơn nữa say rượu, hình ảnh Giang Hi Thần trong mắt cô chỉ là những cái bóng chồng lên nhau.
“Chú phải tha thứ cho cháu cơ.”
“Ừ.” Không tha thứ thì cô ấy khẳng định còn muốn quậy, bây giờ cô đang say rượu nên không biết hành động của cô đang…..
Lý Nhược Vũ nghe câu trả lời củaGiang Hi Thần, cao hứng ôm chặt anh, dùng sức lắc lư.
Cô ngây ngô cười, mãi đến khi làm cho Giang Hi Thần choáng váng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thành thật một chút.” Giang Hi Thần giữ chặt eo cô, không để cô tùy tiện cử động nữa “Đứng dậy đi, tôi rót cho em một cốc nước.”
Lý Nhược Vũ chơi xấu anh không chịu buông tay, ôm cổ anh, làm nũng nói bên tai:”Chú ơi, cháu muốn ngủ.”
“Uống nước xong ngủ tiếp.”
“Cháu không muốn.”
Giang Hi Thần thở dài một hơi, không biết người say lại "khó chơi" như vậy.
“Xuống đi, tôi đỡ em về phòng.”
“Cháu không muốn.”
Nói đến đây, Lý Nhược Vũ đang quỳ trên đùi Giang Hi Thần, vòng tay qua cổ anh, hai chân ôm eo anh, treo trên người như một con lười.
Giang Hi Thần nhanh chóng vòng tay qua eo cô, kẻo cô một hai bị mất sức mà ngã về phía sau.
“Lý Nhược Vũ!”
“Cháu không muốn.” Lý Nhược Vũ không có nghe anh nói cái gì, đầu óc hỗn loạn, trên miệng chỉ có hai chữ “Cháu không muốn”.
Nhìn vẻ trẻ con của cô lúc này, hoàn toàn không thể so sánh với Lý Nhược Vũ, người bình thường vô cùng ngoan ngoãn và hiểu chuyện.
Bất đắc dĩ, Giang Hi Thần cảm thấy cái tư thế nhấp nhô này, tinh thần anh nhất định sẽ đi lên.
Anh vẫn ôm cô trong lòng, đứng dậy.
Anh phát hiện thiếu nữ vẫn đang treo trên người mình nhẹ như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thời điểm bị anh bế lên, hai chân của Lý Nhược Vũ càng kẹp chặt eo anh hơn.
Giang Hi Thần cứng họng, con bé này, vẫn còn biết làm sao cho mình không ngã xuống.
Người đàn ông đặt cô lên giường, Lý Nhược Vũ nhắm mắt lại, hai tay vẫn ôm chặt lấy cổ Giang Hi Thần.
Anh bất lực nhẹ nhàng thì thầm vào tai cô: Nhóc con, buông tay.
Lý Nhược Vũ mơ hồ nhưng vẫn nghe hiểu, thật sự buông lỏng tay.
Giang Hi Thần đứng lên, nhìn thiếu nữ đang ngủ say trên giường.
Cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận chu ra, hình như đang lẩm bẩm cái gì.
Có lẽ khi yêu thì đúng là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi đi, Giang Hi Thần cảm thấy lúc này cô rất đáng yêu và hấp dẫn.
Mái tóc rối tung của cô còn vương trên mặt, trên trán, thậm chí còn vương trên khóe miệng……
Tiếng hít thở nhẹ nhàng nói anh biết cô đang ngủ rất say.
Bây giờ, anh làm cái gì, cô đều không phản kháng, thậm chí sẽ không biết.
Anh nhìn sợi tóc dính bên miệng kia, thật không vừa mắt.
Trong lòng đang suy nghĩ như vậy, anh đã duỗi ngón trỏ có khớp xương rõ ràng, vén sợi tóc ra, ngón tay trắng trẻo làm cho đôi môi càng thêm đỏ mọng.
Giang Hi Thần tự hỏi, con bé này môi hồng như vậy, có phải tô son hay không? Anh nghĩ, ngón tay cái của anh đã động, ngón tay hơi lạnh của anh chạm vào đôi môi ấm áp của cô.
Những người có lý trí cũng có thời điểm không lý trí, giống như bây giờ.
Môi cô quá hồng, quá mềm, mềm mại đến mức sau khi bị ngón tay của anh chạm vào khiến anh mê người mất hồn, cuối cùng cúi đầu hôn xuống.
Vài giây sau, một trận sấm sét ập đến trong đầu Giang Hi Thần, anh đột ngột đứng dậy, đôi tay chống hai bên Lý Nhược Vũ, ảo não mắng một tiếng: “Khốn khiếp.”
Bản thân mình vừa làm cái gì? Mất đi lý trí hôn cô.
Trong đầu anh vẫn còn nhớ cảm giác mềm mại vừa rồi!
Anh đúng là một thằng khốn nạn.
Giang Hi Thần lập tức đứng thẳng người sải bước đi ra ngoài.
10 giờ sáng hôm sau, Lý Nhược Vũ mở to mắt, nghi ngờ nhìn xung quanh, cảnh tượng xung quanh rất quen thuộc.
Làm sao mình trở về được nhỉ?
Cô vẫn mặc bộ quần áo hôm qua, cô đứng dậy bước ra khỏi phòng ngủ thì thấy căn nhà vắng tanh, chú cô đâu rồi?
Cô nhớ đêm qua cô gọi điện cho chú.
Cô thử gõ của phòng anh, nhưng không có người đáp lại.
Cô lấy điện thoại ra định gọi cho anh, thì nhìn thấy wechat của anh: Hôm nay tôi phải trực nên không về nhà, tối em ngủ sớm một chút, nhớ hẹn giờ báo thức ngày mai.
Đây là có ý tứ gì?
Hôm qua tăng ca, hôm nay trực ban, khẳng định là do chuyện cô uống say làm chú tức giận, nên không muốn nhìn thấy cô.
Lý Nhược Vũ: Vậy trưa chú muốn ăn gì, để cháu mang cơm đến cho?
Không có người đáp lại, Lý Nhược Vũ bĩu môi, lần này chú cô rất tức giận.
Từ phòng phẫu thuật lồng ngực ra, Giang Hi Thần đang theo dõi ca phẫu thuật tiếp theo.
Bác sĩ Hoàng trực ban bên cạnh, vẻ mặt tò mò lại gần: “Này, lão Giang, hôm nay không phải ngày nghỉ của anh sao? Chưa gì sáng sớm đã tăng ca rồi?
Giang Hi Thần không ngẩng đầu, ậm ừ một tiếng.
Vẻ mặt bác sĩ Hoàng khó hiểu lắc đầu, người này điên rồi, người khác vừa đến ngày nghỉ thì liều mạng ngủ bù để thả lỏng, gia hỏa này thì sáng sớm đã chạy đi tăng ca rồi.
Người đàn ông đang nghĩ, Giang Hi Thần mở miệng hỏi anh ấy: “Hôm nay ai trực ban?”
“Tôi, làm sao vậy?”
“Đêm nay tôi trực ban với anh.” Giang Hi Thần lơ đãng nói một câu.
Điều này làm cho người đàn ông sửng sốt: “Anh điên rồi? Cuối tuần không ở nhà nghỉ cho tốt, thế mà lại đi trực ban.”
Giang Hi Thần lười đến giải thích, trực tiếp hỏi: “Có muốn làm không?”
“Làm, làm, làm” người đàn ông nói liên tiếp mấy câu, cuối cùng tò mò hỏi câu: “Có phải anh đang trốn tránh người nhà đúng không?”
Tay đang cầm bút của Giang Hi Thần dừng lại, người đàn ông nở nụ cười đắc ý: "Này, tôi đoán đúng rồi, cô chú lại thúc giục chuyện kết hôn sao?"
Giang Hi Thần trừng anh một cái, lại cúi đầu tiếp tục viết tư liệu.
Anh không phải trốn giục hôn, mà là trốn nợ chủ.
Đời trước anh khẳng định đã nợ Lý Nhược Vũ hơn năm trăm vạn.
Anh nói ở lại trực ban không về, và Giang Hi Thần thật sự không trở về, Lý Nhược Vũ vừa ngồi làm bài tập vừa dựng lỗ tai nghe động tĩnh.
Nhìn thời gian, đã là mười giờ tối, Lý Nhược Vũ đã bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
Cô dứng dậy kéo rèm cửa ở sát cửa sổ ra.
Trờ bên ngoài tối đen như mực, dự báo thời tiết nói hôm nay trời sẽ mưa, không biết có đúng không?
Đèn ở tầng đối diện gần nửa đã tắt, cô kéo rèm lại.
Cô thu dọn cặp sách, rồi cho vào tủ giày.
Cô không yên tâm lại đi kiểm tra cửa sổ và cửa ra vào, đảm bảo rằng tất cả đã được đóng chặt, rồi ngồi xếp bằng trên ghế sofa.
Phòng ở lớn như vậy, lần đầu tiên buổi tối ngủ một mình, cô có hơi sợ.
Lý Nhược Vũ động ngón tay lên điện thoại, do dự có nên gọi điện thoại cho chú không.
Suy nghĩ lại, cô vẫn từ bỏ.
Có thể anh đang bận, hoặc ngủ rồi, mình vẫn nên hiểu chuyện một chút thì hơn.
Một giờ sáng, tiếng mưa rơi lộp độp trên kính đánh thức Giang Hi Thần đang ở trong phòng nghỉ.
Anh đột nhiên ngồi dậy, nhìn lão Hoàng đang ngủ say như lợn chết bên cạnh, đứng dậy, đứng dậy, lấy cốc rót nước nóng.
Anh ra phòng nghỉ, hành lang bên ngoài im ắng, anh đứng trước cửa sổ, nhìn dòng nước trên mặt kính.
Anh mở hé cửa sổ, một luồng gió lạnh thổi qua, hòa cùng tiếng mưa.
Giang Hi Thần cau mày, trời mưa.
Không, chính xác mà nói thì là mưa tuyết.
Bên ngoài bệnh viện một mảnh đen nhánh, anh đứng ở tầng sáu không nhìn thấy mặt đất phía dưới, nhưng vẫn nhìn được cơn mưa này không nhỏ.
Anh đóng cửa sổ, đến gần phòng nghỉ, để cốc nước mới uống được hai hớp ở trên bàn, lại gần lão Hoàng đang ở gần mép giường, lay tỉnh anh ấy.
“Lão Hoàng, trời bên ngoài mưa, tôi đi về trước đây.”
Người đàn ông còn có chút mờ mịt dụi dụi mắt, khàn giọng hỏi: "Trời mưa? Đi đâu vậy?"
“Về nhà.”
“Anh có phải ngủ xong ngốc luôn rồi không, trời mưa mà còn về nhà.”
Giang Hi Thần vừa mặc áo khoác vừa nói: “Trong nhà có người, tôi sợ cô ấy ở nhà một mình sợ hãi.”
Người đàn ông khịt mũi, sau đó nằm xuống tiếp tục ngủ, Giang Hi Thần lắc đầu, đoán chừng người đàn ông này không hề nghe lời mình nói.
Bên ngoài mưa rất to, đến một giờ sáng cũng không có nhiều xe cộ trên đường, về đến nhà thì trong nhà đã tắt đèn lại.
Anh bật đèn, đặt chìa khóa xe xuống, thay giày, sau đó đi về phía phòng ngủ của Lý Nhược Vũ.
Anh muốn gõ cửa, nhưng nghĩ rằng người bên trong có thể đã ngủ, anh rút tay về.
Anh mở cửa hé cửa và nhìn vào bên trong qua ánh đèn phòng khách.
Cô gái trên giường đang mặc đồ ngủ, vì bật máy sưởi nên chăn bông đã bị cô đạp xuống cuối giường
Cô gái nhỏ bé cuộn tròn, hình như trong ngực còn ôm thêm cái gì đó.
Giang Hi Thần mở cửa rộng hơn một chút, ánh đèn chiếu vào, có thể nhìn rõ ràng thứ trong vòng tay của Lý Nhược Vũ, trong lòng run lên.
Chiếc gối mà cha cô từng ngủ khi ông ở bệnh viện.
Cô thực sự thấy sợ hãi? Hay từ trước đến giờ cô thường ôm cái gối này đi ngủ?
Anh bước vào, bật đèn, nhẹ nhàng gọi tên cô.
Lý Nhược Vũ dụi dụi mắt ngơ ngác, có chút kinh ngạc nhìn Giang Hi Thần: "Chú? Sao chú lại về giờ này?"
“Ừm, có sợ không?” Giang Hi Thần thấp giọng hỏi.
Lý Nhược Vũ lắc đầu, nhưng thứ trong tay đã phản bội cô.
"Đắp chăn lại, ngủ đi, nếu sợ thì gọi cho tôi."
Người đàn ông đứng dậy, kéo chăn ở cuối giường đắp cho cô và cố gắng kéo chiếc gối khỏi tay cô, nhưng cô đã bị nắm chặt.
“Chú ơi, chú để cháu ôm nó đi, nếu không cháu sẽ không ngủ được.” Lý Nhược Vũ khẩn cầu nói.
“Không được, cái gối này có rất nhiều vi khuẩn.” Giang Hi Thần từ chối nói.
Đây là cái gối mà lúc ba cô nằm ở bệnh viện, anh thấy gối ở bệnh viện đều không sạch sẽ, cho dù gối có mới thì không biết có bao nhiêu vi khuẩn và vi rút, là bác sĩ, Giang Hi Thần nhất định sẽ không đồng ý để cô giữ chúng.
Lúc trước đồ của ba cô bị cháy, anh lại không biết được cô còn mang cái này ra.
Lý Nhược Vũ miễn cưỡng giữ chặt, không nghĩ buông tay.
Giang Hi Thần xoa đầu cô, nhẹ giọng khuyên nhủ:” Nhược Vũ, em ngoan nào, buông tay.”
Giọng nói của Lý Nhược Vũ có chút nức nở: "Chú ơi."
“Buông tay.” Giang Hi Thần đối với chuyện này rất kiên định.
Lý Nhược Vũ nhìn vào mắt anh, hơi buông lỏng ra, nhìn Giang Hi Thần đem gối ra, một lúc không có buồn ngủ, trốn ở trên giường khóc.
Anh ra ngoài đóng cửa phòng Lý Nhược Vũ lại, trong lòng cũng không dễ chịu.
Lúc trước bọn họ không dám đối mặt với cái chết của anh Lý, đây là lần đầu tiên.
Vốn dĩ anh nghĩ lúc về sẽ rất xấu hổ, ở trong xe còn nghĩ nếu Lý Nhược Vũ nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua, thì anh sẽ xửa lý như nào?
Anh sẽ nghiêm túc nói với cô rằng tối hôm qua, cô đã nhớ nhầm.
Hoặc anh sẽ cố gắng nói cho cô ấy suy nghĩ của bản thân, nếu cô đồng ý, liền bảo cô học hành chăm chỉ trước, chuyện giữa hai người sẽ bàn bạc sau.
Nếu bị cô từ chối, anh sẽ đưa cô về nhà cũ,về sau hạn chế hết khả năng để gặp cô.
Bất ngờ, anh nhìn cái gối trên tay, thấp giọng nói: Anh Lý, thực xin lỗi.
Em xin lỗi vì không thể để di vật của anh lưu lại bên người Nhược Vũ.
Em thực sự xin lỗi vì phải nói cho anh, em thích con gái anh.
Sáng hôm sau là thứ hai, Lý Nhược Vũ dậy sớm, nửa đêm hôm qua khóc khiến ngày hôm sau sưng hết cả mắt.
Giang Hi Thần muốn bỏ qua cũng không được.
Anh nhìn cô cảm xúc đi xuống ra cửa.
Giang Hi Thần tâm tình cũng không tốt, ném cái gối vào thùng rác bệnh viện.
Nhiều thứ trong bệnh viện mang mầm bệnh nên hầu hết mọi người đều không dám động vào những thứ đó cho dù trông đồ có vẻ tốt.
Buổi chiều tan làm, Giang Hi Thần chuyên môn chạy tới cửa hàng trang sức mua chỉ diện than hùng (covert ghi như thế nhưng mình không hiểu nghĩa là gì, nhưng theo gg dịch thì nó gần giống như là con gấu nằm liệt đó quý vị=)) )
Cái này coi như là bồi thường cho cô đi.
Nhưng về chuyện cái gối này, anh thực sự không thể nhượng bộ.
Vừa bước vào nhà, Giang Hi Thần đã nhận thấy có điều gì đó không thích hợp.
Đôi giày để trong tủ giày, cặp sách trên tủ giày, áo khoác treo trên giá, có nghĩa là Lý Nhược Vũ đã về.
Phòng khách không ai, phòng bếp cũng không tiếng động, Giang Hi Thần cầm con gấu “bị liệt” đặt ở trên sô pha, đi về phía phòng ngủ Lý Nhược Vũ.
Anh gõ hai tiếng, bên trong không động tĩnh.
Anh lại gõ, Giang Hi Thần nghi hoặc cô không ở nhà sao? Nhưng áo khoác của cô vẫn còn treo trên giá.
Xoay tay nắm cửa, anh mở cửa ra.
Giang Hi Thần nhìn vào trong, thấy một chỗ phồng nhỏ trong chăn bông trên giường.
Anh đi tới mép giường, nhìn người trên giường vẫn không nhúc nhích, anh vén một góc chăn, nhìn bé con đang hồng hai mắt.
Anh thở dài, ngồi ở mép giường, nghĩ thế nào mở miệng nói: “Em rất tức giận à?”
Lý Nhược Vũ không tiếng động rơi nước mắt, đưa lưng về phía anh, không nói lời nào.
“Nếu tôi làm sai điều gì, tôi có thể đền bù được không?” Giang Hi Thần thử hỏi.
Lý Nhược Vũ giận dỗi nói: “Không thể.”
Giang Hi Thần gật đầu đầy ẩn ý: "Ồ vậy bé con, em đã làm những chuyện sai nào rồi?"
Lý Nhược Vũ tiếp tục không nói, điều này chằng phải là vô nghĩa sao, điều cô làm sai đâu có thiếu?
“Lúc trước em làm sai nhiều chuyện vậy, tôi đều tha thứ cho em, em không nghĩ tha thứ cho tôi một lần à?”
Lý Nhược Vũ trở mình, khàn giọng phản bác: “Này không giống nhau! Đó là đồ của cha cháu.”
“Nhưng cha em sẽ không bao giờ cho em ngủ với thứ rất có thể mang vi rút mỗi ngày.” Giang Hi Thần nhẹ giọng khuyên nhủ.
Một câu, đổ đến Lý Nhược Vũ không nói nên lời.
Suy nghĩ nửa ngày, cô nhảy ra một câu: “Có đôi khi làm việc không thể quá lý trí.”
Giang Hi Thần phản bác: “Có đôi khi làm việc càng không thể hành động theo cảm tính.”
Lý Nhược Vũ nghẹn lời, một lần nữa xoay người đưa lưng về phía anh.
Bây giờ cô không muốn cùng anh nói chuyện, cô ghét anh muốn chết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook