Vì tức giận, nên cô dứt khoát chạy bộ, một người chạy quanh sân thể dục hai vòng như kẻ ngốc, thở hổn hển, như muốn mang hết những sự tức giận đi ra ngoài.
Tâm tình của cô đã khá hơn nhiều.
Trở lại lớp, Vương Ngư Nhi đang ngồi ở chỗ ngồi, nhìn thấy cô đi đến, trực tiếp cúi đầu, giả bộ kiêu ngạo không để ý đến Lý Nhược Vũ, chờ Lý Nhược Vũ thừa nhận lỗi của mình, xong tới dỗ cô ấy.
Lý Nhược Vũ cũng nhìn ra ý đồ của cô, nhưng cũng không thèm để ý tới.
Cô ngồi về chỗ mình, lấy sách chính trị để tiết sau học ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cộ lại lấy trong ngăn bàn hai quyển tiểu thuyết ngôn tình, để ở cạnh bàn, không nói một câu nào.
Như vậy coi như cắt đứt đi.
Lý Nhược Vũ nghĩ như vậy.
Cô hoàn toàn không nhìn Vương Ngư Nhi đầu tóc đang dựng đứng cả lên.
“Được lắm, Lý Nhược Vũ, đây là ý của cậu đúng không, được thôi, về sau chúng ta không cần quan tâm đến nhau nữa.”
Nói xong cô ấy thô lỗ cầm hai quyển tiểu thuyết ném vào trong ngăn bàn, tạo ra một tiếng động lớn.
Lý Nhược Vũ nhíu mày, cô không hiểu vì sao phải làm mọi chuyện ầm ỹ lên như vậy, giống như cứ sợ mọi người không ai biết.
Bấy giờ, bạn bè bốn phía không rõ lý do nhìn về phía các cô.
Lý Nhược Vũ không trả lời cô ấy, nếu bảo là không quan tâm, thì cũng bắt đầu từ lúc sân thể dục.
Vương Ngư Nhi thấy lúc cãi nhau cô không thèm nói gì với mình một câu.
Cô ấy cắn răng nói: “Lý Nhược Vũ, cậu được lắm.”
Nói xong liền dịch ghế của mình vào bên trong, tỏ vẻ muốn chặt đứt quan hệ, kết quả động tác quá lớn, Lý Nhược Vũ nghe thấy âm thanh của tiếng ghế va chạm với vách tường.
Vương Ngư Nhi suýt nữa bị ngã, nghiêng người sang một bên, rất nhanh lại ổn định lại cơ thể của mình.
Trong nháy mắt như bị bao trùm bởi uất ức, cô ấy ổn định lại ghế, gục mặt vào bàn khóc.
Một lần nữa thu hút sự chú ý quan tâm của rất nhiều người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mẹ nó, cô rất chán ghét cái kiểu bị quan tâm như con khỉ ở vườn thú.
Rất nhanh sau đó, chuông kêu vào tiết vang lên.
Thầy chính trị vào lớp trong tiếng chuông, phần lớn bạn học trong lớp thu ánh mắt lại.
Nhưng Lý Nhược Vũ nhìn vẻ mặt của bọn họ là cô biết, các cô ấy hẳn đang thảo luận xem chuyện gì xảy ra giữa cô với Vương Ngư Nhi.
Lý Nhược Vũ không biết con gái sống đạo đức giả đáng sợ như thế nào, nhưng Vương Ngư Nhi khóc lên có bao nhiêu đáng sợ, đây là lần đầu tiên cô biết.
Một tiết 45 phút, cô không biết có là uất ức như thế nào, nhưng cô ấy ngồi vùi đầu khóc suốt một tiết.

Sau khi hết tiết bốn, không ít bạn học đều một bộ quan tâm vây quanh lại, hỏi Vương Ngư Nhi là làm sao vậy, Vương Ngư Nhi mới dừng khóc thút thít lại nghe thấy, nước mắt như không cần tiền lại rơi như mưa.
Mắt mũi đỏ hoe, cắn môi lắc đầu nức nở nói không sao.
Giọng nói của cô ấy còn không rõ, hai dòng nước mắt lại rơi từ trên đôi mắt cô ấy, rõ ràng nói cho mọi người, cô ấy bị tủi thân.
Lý Nhược Vũ thậm chí không còn nhìn cô ấy, cũng lười giải thích với mọi người xung quanh.
Cô cầm phiếu ăn, đứng dậy ra khỏi lớp học.
Lấy trình độ cô bị mọi người xa lánh mà nhìn, cô có giải thích đến khô miệng như thế nào đi nữa, cũng không có khả năng được mọi người tin tưởng, mà Vương Ngư Nhi khóc thảm thiết như vậy, các cô ấy trong lòng đã rõ việc này, nhất định Vương Ngư Nhi bị bắt nạt.
Trong nhà ăn đông người qua lại, cô vẫn như cũ một phần thức ăn chay cũng hai cái bánh bao, một phần canh suông.
Mặc dù trong tay cô có tiền, nhưng cô biết nó đến từ đâu.
Lấy tính cách Lê Dịch mà cô biết, tuyết đối anh ấy sẽ không tự dưng cho cô tiền, hơn nữa ý định của anh ấy quá rõ ràng.
Lúc đầu bởi vì do cô đột nhiên có hơn 600 tệ, đầu óc có chút rối bời, nhưng sau đó nghĩ lại, cô thấy việc này, hẳn là có quan hệ cùng với chú.
Sự bất bình của Vương Ngư Nhi tăng lên qua một giờ.
Mỗi lần cô ấy đều hướng về phía Lý Nhược Vũ trừng mắt một cái.
Nghe nói cơm trưa của cô ấy là Trương Hi đem đến.
Lý Nhược Vũ bởi vì ăn no, ngược lại tâm trạng rất tốt.
Lúc không có lớp, thỉnh thoảng lại nghe Vương Ngư Nhi rải cơm chó, hoặc là lôi kéo các bạn nói chuyện phiếm, hiệu quả học tập của cô ấy dường như cũng tăng lên rất nhiều.
Lời đồn vì cô mà dẫn tới Cao Sở Hiên cùng Thượng Khánh Tuyết, cô không tiếp xúc với người khác, vì thế cũng không có nghe được.
Như vậy cũng tốt, đỡ làm cô bực mình.
6h30, tan học.
Cô thu dọn hai quyển sách ném vào trong ba lô, trong ánh mắt hâm mộ ghen ghét của mọi người đi ra khỏi lớp.
Sau khi ra khỏi cổng trường, cô đang đứng chờ ở bến xe buýt, bỗng thấy điện thoại rung ở trong túi quần.
Cô lấy ra nhìn, là tin nhắn của Giang Hi Thần gửi đến.
Chú Giang: Nhóc con, bây giờ chắc em tan học rồi đúng không, tối nay tôi có một ca giải phẫu, cần phải tăng ca, em về nhà cẩn thẩn, nhớ ăn cơm tối.
Lý Nhược Vũ có chút ngạc nhiên, cô ở chung với chú lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy anh bảo tăng ca.
Lý Nhược Vũ: Chú ơi, mấy giờ chú về.
Chú Giang: Tầm 8 giờ.
Lý Nhược Vũ: Vâng ạ.
Lý Nhược Vũ về đến nhà cũng không vội đi nấu cơm, mà cô cầm sách toán đi vào phòng sách.

Lần trước có chú giảng mấy dạng đề hình, Giang Hi Thần đã khoanh tròn toàn bộ kiến thức cho cô, cô còn chưa có làm xong.
Cô đặt báo thức trên điên thoại, Lý Nhược Vũ nghiêm túc học bài.
Hồi trước vì lý do gia đình, nên cô mới có chút nổi loạn, không có chăm học.
Về sau muốn học thì đã không theo kịp nữa.
7h30, Lý Nhược Vũ tắt báo thức, đứng dậy đi nấu cơm.
Cô không nghĩ đến khi nghiêm túc làm một việc, thời gian lại trôi qua nhanh như vậy.
Cô mặc tạp dề, nấu canh, cắm cơm, thái rau một cách quen thuộc.
Mà thời điểm Giang Hi Thần mệt mỏi vào cửa, thì nghe được tiếng lạch cạch từ phòng bếp truyền ra.
Anh để tài liệu lên tủ giày, cởi áo khoác, thay giày, dựa vào cửa bếp, nhìn nhóc con bận rộn trong bếp, không chú ý tới sự tồn tại của anh.
Cô rất gầy, cái này Giang Hi Thần biết.
Nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy Lý Nhược Vũ đeo tạp dề, vòng eo chỉ cần một cánh tay cũng không ôm hết, ở tỏng mắt anh nhìn càng gầy hơn.
Anh hơi đau lòng khi nhìn thấy.
Cô cột tóc đuôi ngựa lên nên chỉ dài đến vai, lắc lư theo động tác của cô.
Nhìn một lúc lâu, rốt cuộc khi Lý Nhược Vũ xoay người muốn tìm đồ mới nhìn thấy anh.
Trên gương mặt trắng nõn lộ ra ý cười: “Chú ơi, chú về lúc nào vậy?”
“Vừa mới về.”
Bị phát hiện, không thể nhìn trộm được nữa, Giang Hi Thần tiến lên, xắn tay áo, rửa tay.
“Để tôi làm cho.”
“Không cần đâu, để cháu làm cho, chú đi nghỉ một chút đi.”
Giang Hi Thần thấy cô kiên trì, cũng không khiêm tốn, đứng ở một bên nhìn cô hỏi: “Sao bây giờ em mới ăn cơm.”
“Chờ chú đó, nếu không đến lúc chú về thì đồ ăn nguội mất.”
“Lần sau không cần chờ tôi.”
Lý Nhược Vũ quay đầu nhìn anh, gật đầu.
Đồ ăn chuẩn bị xong, Lý Nhược Vũ bưng đồ ăn ra, vừa ngẩng đầu đã thấy trên tủ giày có một chồng sách dày cộp.
Trong lòng cô nghĩ chắc là tài liệu y học của Giang Hi Thần.
Nhưng lúc ăn cơm xong vào phòng sách cô mới biết, toàn bộ là tài liệu mà bây giờ cô đang học.

Thảo nào vừa rồi cô nhìn rất quen.
Đây có nghĩa là gì? Anh đang tính toán muốn dạy cả cho cô à?
Ôi trời, đừng đùa.
Giang Hi Thần nhìn bộ dạng có chút sợ hãi của cô, không khỏi nở nụ cười.
Anh cố ý đặt chồng sách trên mặt bàn của cô, cũng không có nói là dùng.
Xong anh cầm cốc ra ngoài lấy nước.
Lúc anh đi vào, thấy Lý Nhược Vũ đang mở mấy quyển sách ra.
“Chú ơi, chú định giúp cháu thi đại học ạ?”
Trong tài liệu có rất nhiều ghi chú và giải thích
Mặc dù chỉ là hai ba đề, nhưng câu hỏi đều tương đối khó.
“Em có thể thi điểm cao hơn tôi không?”
“……”Lý Nhược Vũ lập tức vẻ mặt chua xót, nằm ở trên sách bĩu môi nhìn Giang Hi Thần đang ngồi ở đối diện.
“Chú ơi, chú đừng nhắc đến chuyện buồn như vậy được không, tim cháu rất đau."
“Đừng nói lung tung nữa.” Giang Hi Thần đặt cốc nước lên bàn, cầm lên một quyển tiếng Anh.
“Em đi làm bài tập trước đi, không hiểu thì hỏi tôi.”
Trong khi nói, Giang Hi Thần ngồi đối diện cô.
Anh mở sách ra, cầm bút bắt đầu nhìn đề.
Lý Nhược Vũ nhìn bộ dáng nghiêm túc của anh, suýt chút nữa cười ra tiếng.
Không ngờ chú lại thảm như vậy, vất vả lắm mới vượt qua được năm tháng cuối cấp 3 gian khổ ấy, giờ lại phải bắt tay đi soạn bài như thầy giáo.
Giang Hi Thần đẩy mắt kính, ngẩng đầu liếc cô một cái.
Nhóc con này còn không biết xấu hổ mà cười, nếu không phải vì cô, mình bây giờ còn có thể đọc sách, hoặc là xem phim, sau đó đi ngủ.
Giang Hi Thần tức giận gõ bàn, nhắc nhở nói: “Làm bài nhanh, nếu không trước 11 giờ em cũng không xong được đâu.”
Lý Nhược Vũ lè lưỡi, cúi đầu nghiêm túc làm đề.
Giang Hi Thần nhìn cô cắn đầu bút, hơi nhíu mày, thật sự nghiêm túc đọc đề, khóe miệng gợi lên ý cười.
Trong khoảng thời gian này cô tiến bộ thật sự rất lớn.
Lúc trước anh nói giúp cô học bù, Giang Hi Thần thậm chí có thể cảm giác được sự mâu thuẫn của cô.
Nếu không phải do mẹ mình mấy lần gọi cho anh ngờ anh giúp đỡ cô, anh thực sự không muốn tự đi tìm phiền phức cho mình.
Giang Hi Thần tự hỏi lại mình, bây giờ……
Từ sự xa cách của cô lúc đầu, đến sự gần gũi với anh bây giờ, từ sự phản khảng với học hành đến lúc học hành chăm chỉ như bây giờ, cô thực sự thay đổi rất nhiều.
Có lẽ mẹ nói rất đúng, bản tính của cô không xấu.
“Chú.”

Giang Hi Thần đang ngẩn người, không ngừng lấy bút gõ quyển sách trước mặt.
“Ơi.?” Anh hoàn hồn, có chút nghi ngờ nhìn cô:” Làm sao vậy?”
“Chú mệt lắm hả chú? Cháu đã gọi chú mấy lần rồi.” Lý Nhược Vũ bất mãn nói.
“Không có, tôi đang nghĩ đến một số việc.”
“Cháu không biết làm đề này.” Lý Nhược Vũ cầm sách đẩy về phía anh, lấy bút chỉ vào một đề, nói.
Giang Hi Thần kéo ghế về phía trước, xem qua đề, suy nghĩ vài giây.
Anh lấy tờ giấy nháp bên cạnh và cầm bút giải thích cho cô.
Mãi đến hơn 10 giờ tối, Lý Nhược Vũ vẫn nghiêm túc giải đề, ngược lại làm Giang Hi Thần ngạc nhiên, nếu là ngày thường, cô đã sớm kêu mệt, đã muốn nghỉ ngơi.
Hôm nay đây là?
“Nhóc con, hôm nay em có chuyện gì trong lòng à?” Giang Hi Thần hỏi.
Lý Nhược Vũ lắc đầu: “Không có ạ.”
“Hôm nay không mệt sao? Không buồn ngủ à?” Giang Hi Thần vẻ mặt không tin.
Lý Nhược Vũ dẩu miệng, tức giận nói: “Cháu nói cháu mệt, vậy chú sẽ cho cháu về phòng ngủ không?”
“Đương nhiên là không.”
“Thế thì cũng không được nghỉ, vậy thì không bằng cháu ngồi viết bài, chờ chú thấy biểu hiện của cháu tốt sẽ tự nhiên cho cháu về phòng.”
Giang Hi Thần cảm thấy có chút hiếm lạ, ngày thường cũng thấy tư tưởng giác ngộ cao như vậy của cô, hôm nay làm sao vậy?
Lý Nhược Vũ thấy anh nhìn chằm chằm mình, có chút chột dạ.
“Chú, sao chú lại nhìn cháu như vậy?”
“Chờ em nói ra tâm sự của minh ra.”
Sao mà anh có thể hiểu cô như vậy được, cô chỉ yên lặng làm đề mà thôi, như vậy mà cũng có thể nhận ra cô có tâm sự.
“Đừng viết, nói chuyện của em đi.” Giang Hi Thần dựa vào ghế, bắt chéo chân, gõ bàn nói.
Lý Nhược Vũ nhìn anh, thả bút xuống: “Chú ơi, cháu có khó ở chung không? Hoặc là nói cháu lớn lên quá hung dữ không?”
Giang Hi Thần nhướng mày: “Vì sao lại hỏi như vậy?”
“Không có gì ạ, cháu chỉ thuận miệng hỏi thôi.”
“Em cùng bạn học giận dỗi?”
Lý Nhược Vũ gật đầu “Cháu không cảm thấy là cháu sai.”
“Ừm, tôi cũng cho rằng là như vậy.”
Lý Nhược Vũ vẻ mặt không tin nhìn anh: “Chú không hỏi nguyên nhân của cháu là gì mà lại kết luận như vậy sao?”
Giang Hi Thần cười nhìn cô: “Chẳng phải em đã nói, không phải do em sai, kết quả còn quan trọng sao?”
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Hi Thần: Có phải tôi quá bất công hay không?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương