Lý Nhược Vũ xoa mắt, quay đầu lại: “Chú ơi, sao thế?”
“Chân của em sao vậy?” Giang Hi Thần nhìn chân cô, trong đó chân trái so với chân phải to hơn một vòng, lúc cô đi theo ý thức, lực chân trái nhẹ hơn chân phải.
Vừa nói đến chân cô, Lý Nhược Vũ lộp bộp một chút, đầu thanh tỉnh hơn không ít.
Cúi đầu nhìn mình đang mặc váy ngủ, dài gần đến đầu gối, qua một đêm, có thể thấy chân trái mình đang sưng lên.
“Bị mấy người Thượng Khánh Tuyết đánh.” Lý Nhược Vũ thành thật nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lời này vừa nói ra, Giang Hi Thần nhíu mày rõ ràng.
“ Cô Trương nói là em không bị thương?”
Nói xong, anh để hành lý bên ven tường, thay dép lê đi tới.
“Để tôi xem.” Giọng nói anh tràn đầy quan tâm.
Nhưng như ý thức được cái gì, thân thể bỗng cứng đờ, tay dừng giữa không trung.
Lý Nhược Vũ cũng thấy được một tia không thích hợp, chân theo phản xạ rụt rụt, nếu muốn nhìn miệng vết thương, váy ngủ nhất định phải hướng lên, không chú ý đến là sẽ bị lộ ra bên trong, mà hai người đều là người trưởng thành……
Giang Hi Thần thu hồi tay, nắm tay để bên miệng ho nhẹ một tiếng.
“Em đừng nghĩ nhiều, tôi… Chỉ là tôi muốn quan tâm một chút đến vết thương của em.”

Lý Nhược Vũ nhìn lỗ tai của Giang Hi Thần đỏ rực lên, gật đầu.
Tuy rằng giải thích, nhưng vẫn thực xấu hổ, cuối cùng Lý Nhược Vũ tỏ vẻ tự nhiên bình tĩnh về phòng.
Nằm ở trên giường, cô cảm thấy mình thật khổ, cũng không phải là mình đi gây chuyện.
Mới có nửa tháng, vậy mà mình lại gây cho anh nhiều phiền toái như vậy.
7 giờ 40 sáng, Giang Hi Thần từ trong phòng ra, vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn ướt.
Mở cửa thì thấy Lý Nhược Vũ ngồi ở trên sô pha, trên bàn trà còn có hòm thuốc, cô cúi đầu, tay trái cầm lọ thuốc nước, tay phải cầm tăm bông chấm vào đau đến mức hít khí lạnh.
Nghe được tiếng mở cửa, cô ngẩng đầu, cười gọi chú.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Hi Thần nhìn đùi cô, đau lòng không khỏi nhíu mày, lúc này Lý Nhược Vũ đã thay váy ngủ đổi thành áo hoodie cùng quần đùi, làm cho vết thương chân trái toàn bộ lộ ra.
Trên đùi có một vết lằn dài, nổi rõ ràng trên làn da trắng của cô, nhìn ghê người.
Người đàn ông ngồi bên cạnh cô, tiếp lọ thuốc từ trong tay cô: “ Để tôi làm cho.”
Anh làm bác sĩ nên động tác chắc chắn quen thuộc hơn so với cô, bàn tay to với khớp xương thon dài cầm tăm bông, chấm lên miệng vết thương vô cùng nhẹ nhàng, làm Lý Nhược Vũ nhẹ nhàng thở ra.
“Chú ơi, hình như cháu lại gây rắc rối lớn cho chú rồi.”
Tay Giang Hi Thần không ngừng lại, cúi đầu hỏi:” Rắc rối như thế nào?”
“Chính là so với cái vụ đổ nước lên giường thì rắc rối hơn nhiều.” Lý Nhược Vũ có chút ngượng ngùng nói.
“Là em chủ động gây rắc rối với bạn học?”
Lý Nhược Vũ lắc đầu, vội giải thích: “Không phải, là bọn họ tự nhiên gây rắc rối cho chchaustrong giờ ăn cơm, cháu với Tiểu Ngư ở rừng cây nhỏ gần sân thể dục ăn cơm, Thượng Khánh Tuyết mang theo mấy người cầm gậy đến.”
“Nhưng theo tôi biết thì, bạn học đấy gây rắc rối cho em vì một nam sinh.” Nói, anh ngẩng đầu nhìn cô, hỏi: “Em ở trường yêu đương?”
“Không phải, là bạn trai cô ấy chặn cháu, một hai phải xin số WeChat, đúng lúc Thượng Khánh Tuyết lại nhìn thấy.”
“Em cho?”
“Không có, cậu ấy đúng là có bệnh.” Lý Nhược Vũ vừa nói vừa nghĩ đến Cao Sở Hiên liền tức, nếu không phải hắn, Thượng Khánh Tuyết sao có thể gây rắc rối cho mình.
Giang Hi Thần gật đầu, dặn dò nói: “Không cần tùy tiện đem số điện thoại cho người khác.” Nghĩ lại bổ sung một câu: “Đặc biệt là nam sinh.”
Giữa trưa, Lý Nhược Vũ ngồi ở văn phòng chủ nhiệm, chán chết dựa vào ghế nhìn văn phòng làm việc.

Chú Giang cũng mấy người đó đi đàm phán lâu như vậy. cũng không biết kết quả thế nào.
Bên ngoài còn có mấy chú cảnh sát tham gia, để cho mấy người đàn ông đó không dàm động thủ lung tung đi.
Nghĩ đến mấy người đàn ông thô kệch cao lớn đấy không nói một lời liền đi đánh người khác, Lý Nhược Vũ liền có chút lo lắng Giang Hi Thần.
Nghĩ đến đó, cửa văn phòng mở, Giang Hi Thần cùng thầy hiệu trưởng đi ra.
Cô nhìn sắc mặt hai người khá nhẹ nhàng, Giang Hi Thần nhìn ánh mắt nghiên cứu tìm tòi của cô, mỉm cười, xoa đầu cô, an ủi nói:” Mọi việc đã được giải quyết, đừng quá lo.”
Lý Nhược Vũ nghe vậy, ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Nhưng mà bên cạnh còn có thầy hiệu trưởng, cô cũng không dám biểu hiện quá phận, chỉ có thể kích động gật đầu.○( ^皿^)っ
Lúc này thầy hiệu trưởng vẫn như cũ đem Lý Nhược Vũ giáo dục một trận, bảo cô cả ngày đừng chỉ biết chơi, phải học tập cho tốt.
Giang Hi Thần nghe ở bên cạnh nhịn không được nghẹn cười.
Lý Nhược Vũ vẻ mặt bất mãn.
Ra khỏi phòng hiệu trưởng, Lý Nhược Vũ bất mãn nói:” Chú ơi, vừa nãy chú cười nhạo cháu.”
Giang Hi Thần ho nhẹ một tiếng, thu ý cười nói: “Không có.”
Sau một lúc, mấy người đó rời đi, mà Lý Nhược Vũ không biết, sự việc lần này giải quyết thật ra là do Giang Hi Thần giải quyết bằng tiền.
Chẳng qua những người kia đòi tiền viện phí rồi còn thêm hai vạn tệ tiền bồi thường tinh thần.
Giang Hi Thần căn bản không để ý tới ông ta, trực tiếp nói với cảnh sát đang theo dõi, nha đầu nhà anh thuộc phòng vệ chính đáng, hơn nữa trên người cũng bị thương.
Cuối cùng không biết Giang Hi Thần làm thế nào, một ngàn tệ đã giải quyết được.
Mà Lý Nhược Vũ cho rằng, cô chỉ cần nghỉ học một tuần, chuyện này sẽ kết thúc.

Hai người đi trên hành lang, chuẩn bị tan học, không nghĩ tiếng chuông tan học đúng lúc vang lên, Lý Nhược Vũ nhìn nam sinh đi khỏi lớp học phía trước, tức giận hừ lạnh một tiếng.
Giang Hi Thần đứng cạnh tự nhiên nghe được, nhìn theo ánh mắt cô, nhíu mày.
Đối diện là chàng trai tuấn tú, dáng vẻ lạnh lùng, vừa nhìn sang thì đối phương cũng đồng thời nhìn qua.
Giang Hi Thần nguy hiểm nheo mắt lại.
Sau khi bọn học đi qua, Giang Hi Thần mở miệng hỏi: “Cậu ấy chính là nam sinh kia?”
Lý Nhược Vũ tức giận gật đầu.
Giang Hi Thần lại mở miệng: “Về sau cách cậu ta xa một chút.”
Lý Nhược Vũ gật đầu.
Ra khỏi trường, Giang Hi Thần trong lòng vẫn là có chút không thoải mái, hỏi: “Nha đầu, em thấy chú có đẹp trai không ?”
Lý Nhược Vũ không hiểu ý anh, nhưng vẫn là thành thật gật đầu.
“Vậy em cảm thấy, là tôi đẹp trai, hay nam sinh vừa rồi đẹp trai?”
Lý Nhược Vũ không chút do dự trả lời: “Đương nhiên là chú đẹp trai.”
Lời này khiến Giang Hi Thần rất hưởng thụ, không khỏi cưng chiều xoa đầu cô, cảm thấy mình không có làm tổn thương cô.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương