Hợp Hoan
Chương 3

Chú thích:

(1): Khu vực nhà của quan lại hàng cao cấp trở lên)

(2): Thời xưa, các vương phủ, quan phủ, hoàng cung thường có 3 cửa. Khi người ta ra vào thường chỉ đi 2 cửa phụ hai bên, cửa lớn chỉ dành cho người có quyền lớn nhất hoặc khách quý. Các bạn xem phim hay đọc truyện nhớ cổng hoàng thành? Chỉ cấp Vua được đi giữa

(3): Kẻ có quan có tước, có địa vị cao

(4): Nghi trượng: đoàn cờ quạt bảo vệ bao quanh kiệu

———————————————————

Xe ngựa đi một hồi khắp ngang cùng ngõ hẻm, tiếng ồn ào như ong kêu bên tai nãy giờ dần dần nhỏ lại, chắc hẳn đã đến khu vực công khanh(1) bên ngoài hoàng thành, Lễ thân vương phủ có một phần ở đây, không biết có thể nhìn thấy hay không nữa, cách Dư vương phủ là bao xa? Xe đi tiếp một lúc nữa, rồi mới dừng lại.

Điền Lực kéo rèm, nói: “Hợp Hoan công tử, tới rồi.”

Ta xuống xe, nhìn chung quanh, không có lấy một điểm quen thuộc. Có lẽ nơi đây cách Lễ thân vương phủ rất xa rồi. Lòng ta nhất thời thấy buồn bã mất mát. Quay đầu nhìn về phía Dư thân vương phủ, không khỏi thất kinh.

Chỗ chúng ta đứng, là đại môn Dư thân vương phủ, đai môn đang rộng mở, gia đinh đứng hai cánh cửa mở ra hai bên. Là để nghênh tiếp ta sao, ta thực sự không thể tin được. Đối với thân phận hèn mọn như vậy của ta, không thể nào có chuyện như vậy.(2)

“Ha hả. Không nghĩ hồng bài Đoạn Tụ cư lại bị vương phủ nho nhỏ của ta khiến cho kinh hách, thực rất kỳ quái a. Ngươi thực sự xuất thân từ hoan quán sao?”

Dư thân vương lại hỏi.

Tâm nhất thời kinh hoảng, chẳng lẽ hắn cảm thấy gì rồi sao. Mặt ta nhất định đã tái nhợt ra rồi. Có tiết lộ gì sao?

“Được rồi được rồi, đùa giỡn với ngươi một chút thôi mà. Có lẽ ngươi mệt mỏi rồi. Hợp Hoan bình thường nào có nhát gan như thế. Ta trước mang ngươi về phòng. Ta đã đặc biệt đem gian phòng sát cạnh phòng ta sắp xếp cho ngươi đó. Nghỉ ngơi một chút, hiện tại ngươi đã là người của ta rồi.” Dư thân vương nói xong, một tay vươn ra ôm lấy ta, bước nhanh về phía trước.

Hắn tự mang ta đi? Nhất thời, cảm giác được người quan tâm bao bọc toàn thân, ta rất cảm động. Ta cảm giác rõ ràng đang được người ta sủng ái. Lập tức lắc đầu, đem suy nghĩ vừa rồi quăng đi, Dư thân vương chỉ là cảm thấy ta mới mẻ mà thôi, nếu chán ghét ta rồi, khẳng định sẽ không đối ta như vậy. Hôm nay ta chỉ cần đóng tròn vai nam sủng, lấy được tín nhiệm của hắn là tốt rồi.

Hai tay ôm lấy cổ Dư thân vương, ta nép vào lòng hắn như con chim nhỏ, nghe hắn giới thiệu qua chỗ này chỗ kia, làm ra vẻ tán thưởng, nhưng lại không ngừng thở nhẹ vào tai hắn, tay không ngoan ngoãn xoa lấy cổ hắn.

“Tiểu yêu tinh, mới nói ngươi không giống bình thường, lại dám mê hoặc ta rồi. Lần này không thể buông tha ngươi.” Dư thân vương nghiến răng đáp, chân bước càng thêm nhanh, cũng không giới thiệu cho ta mấy địa danh phiền phức kia nữa. Đến đây đi, đến đây đi, tìm một nơi mà yêu thương Hợp Hoan a. Hợp Hoan trong mắt các người chỉ có duy nhất cái công dụng ấy, vậy nên nhanh nhanh mà hưởng dụng đi. Ta gần như điên loạn nghĩ thầm.

“Vương gia an khang!” Thanh âm mềm mại vang lên, cao quý mà thanh nhã.

Ta ngẩng đầu lên nhìn, một mỹ phụ cung trang thanh nhã trang nghiêm đứng tại giữa đoạn hành lang gấp khúc, ngăn cản đường đi. Phía sau nàng, có mấy nữ tử xinh đẹp, vẻ mặt oán hận nhìn ta chằm chằm.

“Vương phi miễn lễ. Ngày hôm nay sao lại rảnh rỗi đến tiền đình vậy?” Vương gia mở miệng nói, đã hơi có vẻ nôn nóng. Hắn đã bị ta đem đốt, giờ nóng lòng muốn phát tiết. Bây giờ lại bị người cản trở, sao lại có thể không sốt ruột.

“Trong lòng vương gia, hẳn là hồng bài tiểu quan từ Đoạn Tụ cư a?”

“Ngươi xem ra cũng đã tra hỏi kỹ rồi.”

“Vương gia! Vương gia yêu thích nam phong, có thể tại hoan quán thoải mái vui vẻ, chúng ta quyết không can thiệp. Nhưng vương gia lại đem tiểu quan vào cửa, về lễ đạo khộng thích hợp, thực sự là đồi phong bại tục, thỉnh vương gia suy nghĩ!”

Hóa ra sự tồn tại của ta không được chấp nhận a. Dư thân vương khác với vương gia của ta, hắn có thê có thiếp.

“Chuyện của bổn vương, không tới ngươi xen miệng vào!”

“Vương gia!, Vương gia mang cái đồ hồ ly tinh này về, thì muốn đẩy ta đi đâu, đẩy tỷ muội chúng ta đi chỗ nào đây. Nếu muốn chúng ta và loại nam sủng ti tiện kia cùng chung thân phận, thực sỉ nhục gia thế các vị tỷ muội!”

“Các vị tỷ muội? Xưng hô thật thân thiết a. Ta nhớ khi ta cưới các nàng về, dường như các nàng không có thân thiết như thế a!”

“Đó là bởi chúng ta lúc đó có việc bất đồng. Nhưng thưa vương gia, ngươi đã nghe lai lịch kẻ kia chưa.Loại xuất thân phong trần lại lẳng lơ *** đãng, vạn nhất hắn gây bất lợi cho vương gia, thì phải làm thế nào!”

“Thử nói lại lần nữa xem, không nên nhúng tay vào chuyện của ta, cũng không nên tìm Hợp Hoan gây phiền phức, nếu để ta biết được, ta sẽ giáo huấn để các người không quên được mới thôi. Đi về đi!” Dư thân vương nói xong, mấy người theo bên Vương phi liền rời khỏi.

“Làm ngươi sợ rồi!” thanh âm ôn hòa của Dư thân vương vang lên, ta vội vàng lắc đầu.

“Thân là công khanh(3), khó tránh khỏi tình huống này. Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không để các nàng gây hại cho ngươi, ngươi cứ yên tâm ở tại Dư thân vương phủ của ta.”

Cảm giác được người sủng ái lần thứ hai lại dâng tràn trong ngực, mặt ta đỏ bừng. Tựa đầu vào ngực hắn, không muốn để hắn thấy, cũng không muốn nghĩ những điều quái lạ gì nữa. Hắn là đối tượng ta sẽ hãm hại. Tuy Lễ thân vương không nói sẽ làm gì với hắn, nhưng ta có thể đoán được.

Vẫn ôm ta trong lòng, Dư thân vương không kịp thoát quần áo, vội vã kéo ra phân thân, kéo y bào của ta lên, hạ thể lộ ra rõ ràng, mở chân ta ra, lộ rõ hậu đình, cường ngạnh mà tiến vào.

Đau đớn đến xé ruột lại đến, Dư thân vương không hề thích làm cất cứ loại tiền hí nào trước khi tiến nhập cơ thể a, ta chỉ có thể cắn răng chịu đựng, lại còn phát ra tiếng kêu thật mềm thật ngọt.

“Vương gia, nhanh lên một chút, nhanh nữa. Ngươi xuyên Hợp Hoan thật thoải mái a! Hợp Hoan thật sướng a!” Chính tai nghe tiếng mình, dạ dày ta quặn lại. Cái thứ trong cơ thể lại càng thêm lớn, động tác Dư thân vương cũng càng thêm kịch liệt, tựa hồ như muốn phá hỏng hậu đình ta luôn, xuyên thẳng vào nơi sâu nhất thân thể, tiến vào nội tạng.

“Tiểu yêu tinh nhà ngươi, mê hoặc bản vương không buông được ngươi ra! Chặt quá, Hợp Hơn, tiểu yêu tinh hạ tiện nhà người. A…” Dịch thể nóng hổi lại đầy tràn hậu đình, theo nơi mập hợp chảy xuống. Hai người đều quần áo đầy đủ, lại làm loại chuyện đáng khinh như thế. Hợp Hoan a Hợp Hoan, ngươi quả thật trời sinh hạ tiện…

Ngày hôm đó, ta bắt đầu cuộc sống của một nam sủng tại Dư thân vương phủ.

***

“Vương gia… Hợp Hoan sảng quá, Hợp Hoan không được…”

“Tiểu yêu tinh, thân thể ngươi thật *** đãng, mức độ này sao có thể thỏa mãn ngươi được…thực sướng…”

Sáng sớm, phòng ngủ vương gia đã truyền ra những thanh âm khiến người ta đỏ mặt tim đập loạn, không cần phải nói, đó là ta và Vương gia.

Hàng sáng, ta thường thường là mê mệt ngủ, bởi tối ngày hôm qua đã vận động quá mức kịch liệt, vương gia thì vào triều. Chờ đến khi hắn hạ triều trở về, ta mới tỉnh lại. Cũng không cần phải dậy, vì hắn sau khi trở về sẽ trực tiếp vào phòng ngủ tiếp tục yêu thương ta.

Chịu được đến khi hắn tận hứng, cũng đã là trưa rồi. Ăn cơm trưa xong, vương gia sẽ đi sử lý công vụ, còn ta trong Vương phủ không có việc gì, cả ngày ngồi rỗi nhàn hạ.

Đến tối, cơm nước xong, sẽ lại bắt đầu sinh hoạt trên giường.

Thế nên suốt một tháng, ta vẫn cứ ở tại phòng vương gia, mà phòng mình thì ngay cả một lần cũng không thấy qua. Cuộc sống của ta cứ như vậy trôi.

Kỳ thực ở Dư thân vương phủ ta rất tự do, thậm chí còn có phần tự do hơn khi ở Lễ thân vương phủ. Hắn để ta đi khắp nơi, kể cả thư phòng để các công văn trọng yếu cũng được đến. Nhưng ta cũng hiểu quy củ, trước khi ta còn chưa hoàn toàn lấy được tín nhiệm của hắn, ta sẽ không chạm chân đến nơi đó.

Người liên tục luật động trên người ta cuối cùng cũng tận hứng, chậm rãi đưa phân thân ướt đẫm của hắn từ cơ thể ta rút ra. Mà ta đã sớm vô lực, chỉ có thể nằm trên giường, chậm rãi hồi phục. Bị sử dụng suốt một tháng như vậy, ta cảm thấy thân mình cực độ suy kiệt. Nói không chừng sẽ có ngày ta sẽ vì tinh tẫn mà chết. Chuyện như thế mà cũng có thể xảy ra được.

“Hợp Hoan, Hợp Hoan…” Thanh âm đột nhiên truyền đến bên tai, Dư thân vương nhìn ta chăm chăm. Gương mặt góc cạnh cứng nhắc, lại có nét nhu hòa đến kỳ lạ.

“Vương gia thứ tội, Hợp Hoan thất thần rồi.” Ta thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man, hầu hạ hắn thay y phục.

“Nằm đi.” Hắn đem ta ấn xuống, tự thân đứng dậy lấy y phục, tự mặc vào.

“Hôm nay ta khiến ngươi mệt chết rồi.”

“Vương gia nói đùa rồi, Hợp Hoan chỉ suốt ngày ăn lại ăn, sao có thể mệt được.”

“Không cần giả bộ, sắc mặt ngươi càng ngày càng khó coi, đều do ta không kiềm chế, mỗi ngày ép ngươi hoan ái nhiều như vậy, tướng người ngươi yếu nhược thế kia, hẳn là không thể chịu được. Hơn nữa ngươi vốn là đầu bảng hoan quán, có lẽ không dễ dàng tiếp khách, chắc trước giờ chưa từng mệt như vậy đi.”

“Vương gia nói gì vậy, hầu hạ vương gia là cái phúc Hợp Hoan phải tu mấy đời mới được, sao có thể mệt chứ?”

“Hợp Hoan!” Bên tai bất ngờ truyền đến tiếng hét lớn, Dư thân vương đột nhiên bao lấy hai bên người ta, ánh mắt dữ tợn nhìn ta.

Lòng ta cả kinh, không tự chủ được lui về phía sau giường.

Chính tay kéo ta lại, Dư thân vương buông lỏng biểu tình, nhẹ giọng nói: “Làm ngươi sợ rồi? Ta không cố ý. Hợp Hoan, ta không thích ngươi nói chuyện với ta kiểu đó, ngươi nói không thật tâm.”

“Không…Hợp Hoan không…” Tiếng phản bác yếu ớt như vậy, khiếp sợ như vậy, ngay cả ta cũng thấy không có cách nào tin tưởng được.

“Hợp Hoan…” Thanh âm vương gia trầm xuống, ngồi bên giường, ôm lấy ta, để ta dựa vào người hắn. Ta hơi giãy dụa, chưa từng có người nào ôm ta như vậy, khiến ta cảm thấy không quen được.

Nhưng nhìn đôi mắt kiên nghị kia, ta chỉ có thể yên lại, ở trong lòng hắn.

“Ta từ nhỏ yêu thích nam sắc, ở hoan quán còn nhiều hơn ở nhà, tiểu quan các loại ta đều đã thấy nhiều, nhưng tới bây giờ, không ai khiến ta hài lòng, không ai được ta đem về vương phủ, ngươi là kẻ đầu tiên.”

Ta hiểu lúc này ta nên diễn một màn cảm tạ tri ân hắn, tán tụng hắn, biểu lộ ta thật cảm kích, Thế nhưng ta lại không nói được lấy một lời, chỉ có thể kiên nhẫn nghe, một từ cũng không phát ra.

“Ta chưa từng gặp dạng người như ngươi. Ngươi tưởng chừng cũng như những tiểu quan khác, mị hoặc ta, câu dẫn ta, bộ dạng cực kỳ *** đãng. Thế nhưng, không hiểu vì sao, ta cảm thấy được ngươi rất thống khổ, có điều ngoài mặt một chút cũng không nhìn ra được. Ta cũng không thể nói rõ vì sao, nhưng ta cảm thấy thật mới mẻ, rất bí hiểm.

Thế nên từ sau lần đầu tiên gặp ngươi, ta không còn đến với bất cứ kẻ nào khác. Có thể ngươi nghĩ ta đôi khi rất thô bạo, ta mỗi lần đều cường ngạnh tiến nhập thân thể ngươi, nhưng ta không nhịn được. Ta cảm giác ngươi rõ ràng rất thống khổ, mà lại giả bộ rất hưng phấn, cứ như cố ý muốn lấy lòng ta.

Những kẻ muốn lấy lòng ta rất nhiều, nhưng Hợp Hoan, ngươi và họ không giống nhau. Ngươi có vẻ như có rất nhiều bí mật, lại dường như trong suốt, ta đoán không ra, thế nên Hợp Hoan, ta từ trước đến nay không rời bên ngươi, là vì muốn hiểu rõ ngươi mới thôi.”

Tâm rối bời.

Hắn có ý tứ gì, hắn đã nhìn rõ ta rất thống khổ? Thân phận của ta liệu có bị vạch trần? Hắn vì sao lại nói như vậy, ta chỉ là một nam sủng hạ tiện, hắn nói với ta những lời này có ý gì? Ngàn vạn cảm xúc đều xô lên, sốt ruột lo sợ gặm nhấm lấy ta, hơn nữa gần đây mệt mỏi qua mức, ta nhất thời thấy trước mắt một mảng đen ngòm, lập tức ngã xuống giường.

Toàn thân không có lấy một chút sức lực, mí mắt cũng không nâng lên được, toàn bộ đều là hắc ám… Có điều ta lại ý thức được rõ ràng, xung quanh xảy ra chuyện gì ta đều biết hết. Dư vương gia tựa hồ rất kinh hoảng, hét lớn gọi đại phu. Một lát sau mới thấy hạ nhân dẫn đại phu tới, hắn lập tức nổi trận lôi đình, đuổi người gọi đại phu tới ra khỏi vương phủ.

Thảo nào mọi người đều nói Dư thân vương tính tình rất nóng nảy a. Ta thầm nở nụ cười.

Đến khi ta tỉnh lại được, mở mắt ra, đã là buổi trưa ngày hôm sau. Dư thân vương ngồi sát cạnh nhìn ta, đôi mắt sắc bén lộ ra nét ấm áp ôn hòa, tâm lại hỗn loạn kịch liệt.

“Ngươi tỉnh?” Ngữ điệu của vương gia thật vui mừng.

Ta như thấy một luồng ấm áp chậm rãi chảy trong lòng. Gật đầu, yên lặng nhìn hắn.

“Là tại ta không tốt, đại phu nói ngươi thân thể suy yếu lại mệt mỏi quá độ nên mới ngất xỉu. Hợp Hoan?”

Ta ngẩng đầu nghi hoặc nhin hắn, có chuyện gì sao?

“Ngươi lúc này, không giống trước a. Rất khả ái. Ngươi mới mười lăm tuổi, không nên ra vẻ từng trải băng lãnh như thế. Vừa nãy ngươi đỏ mặt, mới có nét của hài tử mười lăm tuổi. Tiểu nhi tử của ta và ngươi cũng giống nhau, ta cả ngày bắt hắn ngồi học, hắn lại cứng đầu bướng bỉnh không nghe lời.” Trong thoáng chốc mắt vướng gia sáng lên.

Là phụ thân người ta đều như vậy, cha ta cũng như vậy, mỗi lần nói chuyện với người khác nhắc đến ta, đều vô cùng cao hứng.

“Đến uống thuốc đi.” Vương gia mang đến chén thuốc trên bàn, tiện thể ngồi bên giường, giúp ta uống thuốc. Nhìn vẻ chuyên chú của hắn, tâm lại rối bời.

Một tháng sau đó, Vương gia mỗi ngày đều cùng ta nói chuyện, thời gian hoan ái cũng bớt dần, hơn nữa cũng không cường ngạnh tiến nhập như trước nữa. Hắn ôn nhu như thế vừa khiến ta muốn lánh xa ra, vừa khiến ta không muốn từ bỏ, ta không thể nói cảm giác đó là gì. Chẳng nhẽ ta có thể có mới nới cũ nhanh như vậy sao? Chẳng nhẽ ta thực sự lẳng lơ sao? Lễ thân vương thì thế nào? Sự tồn tại của Lễ thân vương đối với ta là gì?

Miên man trong lòng trùng trùng điệp điệp đè lấy ta, khiến ta không thể thở nổi.

“Hợp Hoan?”

“Ân?” Hoan ái qua đi, ta tựa trên người Dư thân vương, lại nghe hắn nói.

“Ngươi gần đây có tâm sự gì?”

“…” Ta lắc đầu.

“Nhưng xem lông mày ngươi càng ngày càng cau lại kìa. Có phải vương phủ quá tẻ nhạt nên muốn chạy đi đâu không?”

Đi sao? Nhất thời một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu. Ta nghĩ hắn có thể giúp ta được. Vì vậy ta mở miệng nói: “Vương gia, ta ngày mai có thể đi ra ngoài không?”

“Úc? Muốn đi đâu? Ta đi với ngươi.”

“Không cần. Ta, ta muốn quay về Đoạn Tụ cư.”

“…” Chân mày vương gia nhăn lại. Lòng trầm xuống. Ta nói lời không nên nói rồi. Vương gia đem ta từ Đoạn Tụ cư đi, vốn không hợp phép tắc, đương nhiên là mong muốn ta có thể thoát khỏi thân phận trước đây. Hôm nay ta lại muốn trở lại, hắn sẽ nghĩ như thế nào.

“Ta, ta chỉ nói vậy thôi. Không cần, ta cũng không muốn đi.” Ta vội vàng đính chính.

“Ngươi thực sự muốn trở lại?” Vương gia cất tiếng. Không nghe ra tâm tình nào.

“Không phải.” Ta nhỏ giọng đáp. Từ sau lần đó, ta rất khó khăn đội lại cái mặt nạ lúc trước, cái bộ dạng nịnh nọt giả tạo trước kia, ngược lại, bản tính nhút nhát lại lộ ra rõ ràng.

“Ngày mai ngươi đi đi. Có cần ta gọi xe và người theo ngươi không?”

Ta kinh hỉ nhìn Vương gia: “Cảm tạ vương gia. Ta ngày mai tự mình đi là tốt rồi.” Rồi chợt nghĩ tới, vội vàng nói: “Ta không chạy đâu, ta thật sự là tới Đoạn Tụ cư.”

“Ta biết rồi, biết rồi. Được rồi, ngủ đi.” Vương gia ôm lấy ta, sau đó nằm xuống.

Sáng sớm thức dậy, ta rửa mặt chải đầu xong, tới chào Vương gia, hỏi rõ hướng đi Đoạn Tụ cư, rồi một mình tìm đến nơi đó. Gió sớm mai mơn man trên mặt, thoải mái không thể nói thành lời. Trên đường, người bán hàng bắt đầu bày sạp, bắt đầu rao to. Ta bị cảnh tượng hiếm khi thấy được làm vui vẻ. Đi ba bước lại dừng, đi bảy bước lại đứng lại, phải mất đến một canh giờ, ta mới đến Đoạn Tụ cư.

Lúc này, Đoạn Tụ cư thật im ắm, cửa đóng im lìm. Hai cái ***g đèn treo trước cửa đung đưa theo gió.

Giờ hẳn họ còn đang ngủ a. Không biết ta có tới đúng lúc hay không. Nếu như bọn họ không muốn nói chuyện cùng ta thì phải làm sao. Lòng lại do dự. Thế nhưng, để biết rõ tình cảm của chính ta, ta muốn thỉnh giáo hắn. Ý nghĩ này chiến thắng nội tâm đang dao động của ta, ta đi đến, kiên quyết đập cửa.

“Ai đó, sáng sớm a. Có biết giờ không mở cửa không?” Tiếng Tần Khắc thủ môn (bảo vệ) tức giận vọng ra.

Ta lấy lại bình tĩnh, nói: “Là ta, là ta Hợp Hoan.”

Cửa kêu “két” một tiếng, rồi mở ra. Tần Khắc đưa mắt láo liên quan sát một hồi, mới lùng bùng nói ra một câu: “Chờ một chút.”

Ta lại đứng ở cửa. Thỉnh thoảng có người bán rong tò mò, thấy ta đứng chỗ này, lộ ra những ánh mắt khinh thường. Cười khổ một chút, ta chỉ có thể đứng nơi đó, một âm thanh cũng không bật ra.

Cửa lần thứ hai lại mở, Cửu nương đứng đó, mặt lạnh lùng nhìn ta: “Làm cái gì vậy? Chạy tới đây, bị người ta phát hiện thì phải làm sao?”

“Ta đã xin Dư thân vương tới đây, hắn đã đồng ý rồi.”

Cửu nương đưa bộ mặt vô cùng kinh ngạc nhìn ta, rồi lộ ra nụ cười như chỉ có bản thân mới hiểu, tựa như muốn nói: bản lĩnh không nhỏ a, quả nhiên đúng là sinh ra cho người ta cưỡi. “Muốn nói gì? Không phải đã nói hết với ngươi rồi sao, ngoan ngoãn ở trong vương phủ, khiến mọi người đều nghĩ ngươi thật trung thành tận tâm với vương gia?”

“Ta, ta, ta là tìm Thanh Vũ nên mới đến.”

Cửu nương biểu tình như gặp quỷ. Quan sát ta một hồi rồi mới tránh ra, ý bảo ta tự đi mà vào.

Ta tới trước cửa phòng Thanh Vũ, do dự một hồi, cố gom cho đủ dũng khí, gõ gõ cửa.

“Tiến vào.” Tiếng Thanh Vũ lãnh liệt vang lên. Ta nhẹ nhàng đẩy cửa, bước vào.

Thanh Vũ đã tỉnh, nhưng vẫn còn nằm trên giường, hắn rất kinh ngạc khi nhìn thấy ta, khẽ di động. Lúc này ta mới thấy rõ, trên giường hắn còn có người khác. Là ân khách của hắn sao? Mặt ta tức thì đỏ ửng.

Người trên giường giật mình, lộ ra nửa gương mặt, ta thấy rõ, là Tu Tiêu. Vì sao hai người bọn họ lại ngủ cùng một chỗ, hơn nữa còn đều xích lõa.

“Có chuyện gì sao?” Thanh Vũ lễ độ hỏi.

“Ta, ta có chút chuyện muốn thỉnh giáo ngươi. Cho nên, cho nên.. vô ý quá, ta sẽ đi ra ngay.”

“Chờ một chút! Ngươi quay lại.” Thanh Vũ gọi ta lại. Tu Tiêu đang ngủ say sưa, mở mắt ra, thấy ta ở đó, bị dọa thất kinh, lập tức trừng mắt, lạnh lùng nói: “Ngươi ở chỗ này làm gì!”

“Tiêu, đừng như vậy!” Thanh Vũ kêu lên.

“Hanh. Sáng sớm lại tới, muốn gì? Ta đây không muốn nhìn hắn, thì sao nào…” Định nói tiếp, nhưng đã bị Thanh Vũ bịt miệng, hai người họ ngay trước mặt ta, môi kề môi.

Ta sợ ngây người. Bọn họ, ta, ta, đầu óc ta loạn thành một mảng hỗn loạn, đang muốn đi ra ngoài, lại nghe tiếng Thanh Vũ vang lên bên tai: “Ngươi có chuyện gì không?”

Ta lại đi tới, theo Thanh Vũ ra hiệu mà ngồi xuống. Suy nghĩ một chốc, rồi mới đem vấn đề của ta ra khỏi miệng.

Thanh Vũ nghe xong bài tự thuật ngắt ngứ của ta, ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng bắn ra tia nghiêm túc, lại lập tức ôn nhu, cúi đầu nhìn Tu Tiêu đang ở trong lòng hắn, ánh mắt họ giao hòa, căn phòng yên tĩnh bỗng tràn đầy nhu tình mật ý, khóe miệng kiên nghị khẽ nhếch lên. Lúc ấy trông Thanh Vũ thật hạnh phúc, thật vô cùng ôn nhu.

Một lúc lâu sau, Thanh Vũ mới đem ánh mắt lưu luyến không rời dứt khỏi Tu Tiêu, quay sang ta, điềm đạm mở miệng: “Một người suốt đời sẽ gặp qua đủ kiểu người muôn hình vạn trạng, có người sẽ lưu lại trong lòng ngươi một vết tích, có người lại chỉ là khách qua đừng, gặp rồi thôi, tiêu tán mất, rồi sẽ bị quên đi.

Thế nhưng cho dù gặp bao nhiêu người, cho dù rơi vào cảnh đam mê bao sâu, trong lòng, thủy chung chỉ có thể có một ngươi. Nếu như lòng ngươi bởi vì bị sương mù mê hoặc mà không nhìn thấy lối, vậy thì, hãy dùng dũng khí của mình, dùng hai mắt của mình mà đón nhận ánh mắt đối phương. Chỉ cần một cái nhìn, lòng ngươi sẽ nói cho ngươi rõ chân tướng…”

***

Từ Đoạn Tụ cư đi ra, trong đầu ta vẫn còn vang tiếng Thanh Vũ: “Dùng hai mắt của mình mà đón nhận ánh mắt đối phương. Chỉ cần một cái nhìn, lòng ngươi sẽ nói cho ngươi rõ chân tướng…”

Tiếng vó ngựa vang lên rầm rầm, một đoàn cờ kiếm thật lớn. Ta ngẩng đầu, nhất thời sững sờ tại chỗ, là vương gia, là nghi trượng(4) của Lễ thân vương.

Tâm không thế đè nén được kinh hoàng, mồ hôi thoáng chốc ướt lòng bàn tay. Ta đã hơn ba tháng không gặp hắn, vương gia hiện giờ ra sao, có ngủ ngon hay không, có được vui vẻ không?

Ngay khi vừa nghĩ đến đó, xe của vương gia đã tới trước mặt ta. Đúng lúc ấy, một bàn tay ngọc nhấc màn xe lên, gương mặt vương gia xuất hiện trước mắt ta, hai con ngươi hổ phách vẫn lạnh như vậy, tĩnh như vậy, sáng như vậy.

Trong nháy mắt, ánh mắt ta và hắn giao nhau, ngực nhất thời bị một cảm giác kịch liệt sôi tràn lấp đầy, hô hấp nhanh chóng ngưng lại, trong đầu, chỉ còn vương gia và ta lắng đọng lại. Cảm giác này quá mức mạnh mẽ, siêu việt hơn tất thảy.

Tiếng Thanh Vũ lần thứ hai vang lên bên tai, ta đã hiểu: cho dù Dư thân vương đối với ta có tốt như thế nào, cho dù ta không muốn rời xa hắn như thế nào, tất cả đều kém với sức nặng Lễ thân vương trong lòng ta. Đời này kiếp này, Hợp Hoan ta chỉ vì thân vương mà sống.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương