Hợp Đồng Tình Nhân
-
Chương 92
Chuyện lần này cuối cùng cũng đã kết thúc, không ai nhắc đến tam giác tình yêu của Cận Thế Phong và Y Lâm nữa. Bởi vì, có chuyện mới để thu hút sự chú ý của bọn họ. Con người ta đúng là chóng quên, là như vậy, có mới nới cũ, chỉ cần có chuyện mới phát sinh, như vậy bọn họ liền sẽ không quan tâm đến chuyện lúc trước nữa.
Cho nên hiện tại Yên Lam cũng đã có thể khôi phục lại cuộc sống của người bình thường rồi, không ai sẽ lại chú ý đến nàng nữa.
Hôm nay là ngày đầu tiên Yên Lam đi làm lại, sáng sớm Cận Thế Phong cùng nàng cùng nhau đến công ty. Nhìn bóng dáng bận rộn của Cận Thế Phong, Yên Lam có chút đau lòng, mấy ngày nay Thế Phong vì chuyện của nàng đã hao tổn tâm tư, mà ở công ty, cũng bề bộn nhiều việc như vậy, nhất định hắn mệt chết đi được đó! Ngầm hạ quyết tâm, nàng nhất định phải giúp Thế Phong hoàn thành công việc thật tốt.
Hôm nay, trước giờ tan tầm, Kỷ Tồn Viễn gọi điện thoại cho Yên Lam hỏi , "Tiểu Lam, em có thấy tổng tài hay không vậy! Có phải em đang ở cùng với anh ấy hay không?"
"Bọn em không có ở cùng nhau." Yên Lam rất tự nhiên mà đáp. "Hôm nay sau khi đi làm, anh ấy liên tục bề bộn nhiều việc, sau buổi chiều em cũng không còn thấy Cận Thế Phong đâu nữa? Làm sao vậy? Học trưởng, anh tìm Thế Phong có chuyện gì sao?"
"Em hẳn là cũng biết. Phía Mỹ có công ty đến bàn chuyện làm ăn cùng tập đoàn chúng ta, mà tập đoàn chúng ta gần đây không có bộ phận PR, ngay cả bộ phận dịch vụ khách hàng cũng nhiều nam, ít nữ. Một vài trường hợp tiếp đãi khách nước ngoài cần phụ nữ trước đây đều là tổng tài và thư ký lúc đầu trực tiếp tiếp đãi, nhưng mà... Hôm nay người được phía Mỹ cử đến bàn bạc kia nói muốn đem một phần tài khoản đầu tư trong nước giao cho chúng ta làm quản lý, nhưng mà bên phía chúng ta lại không có người tiếp đãi thích hợp, ngay cả
tổng tài bây giờ anh cũng không có tìm được. Điều này khiến đối phương rất không hài lòng, xem ra, ngày mai anh phải đến gặp tổng tài đề xuất tổ chức một bộ phận PR rồi." Kỷ Tồn Viễn bất đắc dĩ nói.
"Đúng rồi. Tiểu Lam, anh nhớ tiếng Anh của em cũng rất khá, em có thể qua đây giải nguy khẩn cấp hay không." Kỷ Tồn Viễn đột nhiên hỏi.
"Uhm, việc giải nguy hẳn là không thành vấn đề. Tiểu Lam, lần này thì anh trông cậy cả vào em! Hiện giờ bọn anh đang ở khách sạn 'Khải Việt" . Em qua đây nhanh lên một chút đi!"
Vẫn chưa đợi Yên Lam trả lời anh ta, Kỷ Tồn Viễn liền tự ý ngắt lời.
"Uhm, vậy được rồi, học trưởng, bây giờ em liền chạy qua đó." Yên Lam nói.
Tới khách sạn 'Khải Việt', tìm được bọn học trưởng. Bước vào cửa, Yên Lam không khỏi hơi ngẩn người.
Dễ nhận thấy cục diện trên mặt bàn có chút không tự nhiên, mấy người đàn ông Trung Quốc đối mặt với mấy người đàn ông nước ngoài, toàn bộ hiện trường lại không hề có chút nữ tính nào, chả trách đối phương rất không hài lòng. Mặc dù tất cả những người đàn ông trên bàn xem ra đều rất phong độ hiên ngang, cảnh đẹp ý vui. Nhưng mà loại tình huống này vẫn rất quái dị.
Nhìn thấy Yên Lam vừa mới bước vào phòng, ánh mắt tất cả những người đang ngồi không khỏi đều ánh lên sáng rỡ, trang điểm đơn giản, mái tóc dài để xõa trên vai, dáng vẻ của Yên Lam thoạt nhìn tựa như một tinh linh, thanh thuần ôn nhu mà kín đáo dịu dàng.
"Đây mới là Đông Phương mỹ nữ." Rốt cuộc, một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh có vẻ trẻ tuổi nhất thì thào mà nói.
"Đây là người phụ trách tập đoàn tài chính phía Mỹ, Mr. John." Kỷ Tồn Viễn phá tan cục diện bế tắc trước, nói mấy lời giới thiệu với Yên Lam, nhân tiện trao cho nàng một ánh mắt. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Xin chào các vị! Tôi là thư ký Yên Lam của tổng tài tập đoàn 'Khải Phong', thật cao hứng vì các ông đến Trung Quốc đầu tư, hoan nghênh các ông gia nhập liên minh 'Khải Phong', tôi thay mặt toàn thể công nhân viên chúng tôi cảm ơn sự tín nhiệm và hỗ trợ của các ông."
Yên Lam lập tức đã tiếp thu ý của Kỷ Tồn Viễn, lập tức rất tự nhiên tuôn ra một tràng tiếng anh trôi chảy, tiếp đó trực tiếp gọi bồi bàn kéo ghế ngồi xuống bên cạnh John, sau đó nâng ly rượu bồi bàn rót đầy lên, mỉm cười tỏ ý với anh ta, muốn giao tiếp tự nhiên thì trước tiên phải trò chuyện lấy lòng người hữu dụng nhất, hơn nữa xem ra ấn tượng của anh ta với mình khá tốt.
"Thư ký Yên nói những lời đó còn hơi sớm," Không đợi John nói, một ông chú điển trai tóc xám mắt xanh lớn tuổi hơn bên cạnh hắn lập tức đưa một ngón tay ra ngăn chặn ly rượu trước mặt John, có chút không hài lòng nói: "Lần này chúng tôi tới có dịp lựa chọn hai công ty, vốn dĩ chúng tôi chủ yếu định giao cho'Khải Phong', không nghĩ tới hôm nay các vị lại xuất hiện chậm trễ như vậy, đến bây giờ ngay cả tổng tài cũng chưa thấy mặt, xem ra ngày mai chúng tôi hẳn là cần phải cân nhắc tới một công ty khác."
Nghe người đàn ông kia nói xong Yên Lam lập tức hiểu ra mấu chốt của vấn đề, thì ra là bởi vì Thế Phong vẫn chưa tới, cho nên bọn họ cho rằng công ty xem thường bọn họ.
"Vị này chính là Mr.George, chú ruột của Mr.John." Thân tín bên cạnh Cận Thế Phong lập tức tận dụng cơ hội giới thiệu, suy nghĩ của Yên Lam lập tức linh hoạt lên, hóa ra là chú của thái tử gia, trong sử sách, những người như thế đều thuộc dạng những nhân vật phản diện siêu cấp, muốn soán quyền đoạt vị, sau đó tự mình lên nắm quyền.
"Mr George, ngài hiểu lầm rồi, tập đoàn 'Khải Phong' chúng tôi làm sao dám tiếp đón các vị
không chu đáo, bởi vì hiện tại là thời gian nghỉ của chúng tôi, đất nước của Mr.George không phải là một nước rất coi trọng nhân quyền sao, vậy ông hẳn cũng biết, trong giờ nghỉ thì không làm việc công. Hiện giờ chúng tôi đã liên lạc với tổng tài của chúng tôi, ông ấy đang trên đường tới. Nếu như có chậm trễ, tôi vì 'Khải Phong' nhận lỗi với các vị, phạt một ly rượu để bày tỏ sự chân thành." Yên Lam mỉm cười nói xong liền nâng ly rượu lên.
"Chậm đã." George vung tay lên ngăn Yên Lam cầm lấy ly rượu, mỉa mai cười hỏi: "Thư ký Yên thật sự thành tâm muốn tạ lỗi sao?" Ông ta hỏi với chút ý đồ xấu xa.
"Đó là chuyện đương nhiên, nhận lỗi dĩ nhiên là phải thành tâm." Yên Lam rất tự nhiên nói.
Có thể khiến Kỷ Tồn Viễn cấp bách cầu cứu bắt người khắp nơi, như vậy khoản đầu tư này chắc chắn không phải là một con số nhỏ, trong nháy mắt, Yên Lam cũng hạ quyết tâm, Thế Phong tốt với mình như vậy, cho nên bất kể thế nào cũng phải thay công ty giành được vụ
làm ăn này. Có thể vì công ty và Thế Phong làm chút gì đó, cũng coi như đã không làm bản thân mình thất vọng.
"Đã như vậy thì dễ giải quyết rồi!" George trực tiếp vẫy tay gọi bồi bàn tới, đột nhiên dùng một tràng quốc ngữ lưu loát dặn dò: "Anh vui lòng đem hai bình rượu cùng ba cái cốc lớn đến."
Sau khi người bồi bàn kia lên tiếng trả lời, liền đi ra ngoài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook