"Bác Trương, cháu đã về rồi. Cháu rất nhớ bác nha!" Yên Lam vừa vào cửa chính liền ôm chằm lấy bác Trương.

"Ha ha… Bác trương cũng nhớ cô nha! Đến đây, để tôi nhìn xem, tiểu Lam phơi nắng đen rồi này?" Bác Trương hiền từ nói.

"Không có đâu, bác Trương, bác nhìn xem cháu với lúc trước vẫn giống nhau mà, một chút cũng không có phơi nắng đen nha. Chính là hơi gầy, bởi vì cháu rất nhớ món ăn của bác Trương nấu!" Yên Lam làm nũng nói.

"Vậy sao, để bác Trương nhìn xem, thực sự gầy nha! Nhưng mà không sao, tối nay sẽ nấu một bưã ăn ngon cho cô! Nhất định nuôi cô mập mạp trở lại."Bác Trương nhìn phía sau Yên Lam một chút, "A? Thế nào? Thiếu gia không có cùng cô trở về sao?"

"Không phải, Thế Phong anh ấy quay về công ty, dường như còn có chuyện gì đó, hơn nưã mấy ngày tới cháu vẫn được nghỉ ngơi. Bác Trương cháu đi lên tắm trước đã, khi nào đến lúc ăn cơm chiều nhớ gọi cháu nha." Yên Lam mang hành lý lên lầu.

Mở cửa phòng, Yên Lam chậm rãi đi vào, cẩn thận nhìn mọi thứ bên trong, tất cả vẫn như

vậy. Dường như nàng đã lâu không quay về nơi đây rồi, lại dường như trước đây không có nhìn nơi đây cho kỹ, thật sự rất nhớ nha! Bây giờ, nàng hạnh phúc nằm ở trên giường lớn.

Bàn tay cầm lấy sợi dây chuyền bạch kim trên cổ, "Thế Phong, anh là thích em đúng không? Chúng ta sẽ luôn luôn ở bên cạnh nhau đúng không? Em sẽ không rời xa anh, anh cũng sẽ không rời khỏi em đúng không?" Trên mặt Yên Lam tràn đầy dáng vẻ tươi cười hạnh phúc, sau đó bước nhanh về phiá toilet. Vặn nước nóng, ngâm mình vào bồn tắm, tiếng hát vui vẻ từ bên trong truyền ra.

Mặt khác, Cận Thế Phong đang ở trong phòng làm việc của mình giải quyết đống văn kiện trên bàn, đi lâu như vậy không về, tài liệu ở đây đã chất đống như núi, cho dù mỗi ngày ở đảo Bali đều gọi điện giải quyết công việc cùng Kỷ Tồn Viễn, nhưng mà tài liệu trên mặt bàn vẫn còn rất nhiều như cũ. Hắn dĩ nhiên có chút phiền chán.

Đổi là trước đây, có bao nhiêu công việc hắn tuyệt nhiên sẽ không ghét bỏ mà muốn làm, bởi vì hắn đã quen với công việc như chính là ma tuý cuả bản thân, chỉ có như vậy, mới khiến hắn cảm nhận mình không cô độc! Nhưng mà hiện tại, có Lam Lam, thời gian hắn làm việc, hắn vẫn sẽ không kìm lòng được lại nhớ đến nàng, nghĩ đến bây giờ nàng sẽ làm gì? Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Nhìn đồng hồ đeo tay, đã tới giờ cơm tối rồi, Cận Thế Phong đang nhìn xem tại liệu trên bàn, đã xử lí xong hơn phân nưả rồi. Dứt khoát cầm lấy chiếc khoá xe trên bàn, rời khỏi công ty.

Hắn nhớ nàng rồi, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng mà dường như hắn thực sự đã thích người con gái này, vì nàng làm nhiều chuyện như vậy, nhưng chưa bao giờ ở trước mặt nàng trực tiếp thừa nhận mình thích nàng, là bởi vì sợ sao? Sợ lại bị phản bội một lần nữa?

Nhớ ngày đó sinh nhật nàng, lại nghĩ thấy nàng luôn đeo sợi dây chuyền hắn tặng trên cổ

liền vô thức cười khúc khích. Mấy ngày nay Yên lam không cần phải đi làm, hắn liền rất muốn ở nhà cùng nàng, nhìn nàng, hắn hiện tại giống như một đôi tình nhân yêu nhau cuồng nhiệt, không muốn rời xa nàng.

Tình nhân? Cận Thế Phong laị nghĩ ra cái gì đó, liền lập tức gọi điện thoại cho Kỷ Tồn Viễn.

"Này, Tồn Viễn, giúp tôi đặt vé xem phim buổi chiều ngày mai, phim hài hay phim tình cảm."

"Đúng, hai vé, àh, còn nữa, cậu yêu cầu rạp chiếu phim chỉ bán hai vé này, không được bán cho ngươì khác nữa, tôi muốn chỉ có hai người xem phim thôi."

"Đúng, cứ như vậy, ngày mai cậu đem vé đưa đến nhà tôi, phải chờ sau khi tôi đi làm haỹ

đưa đến, biết không? Tốt, cảm ơn, bye-bye." Cận Thế Phong hưng phấn mà tắt điện thoại, nghĩ, ngày mai cho Yên Lam một cái bất ngờ lớn, không biết nàng sẽ cảm động thành bộ

dạng gì nữa đây?

Lúc Cận Thế Phong đẩy cửa vào, Yên Lam đang xuống lầu chuẩn bị ăn bữa tối, bác Trương thấy Cận Thế Phong về liền lập tức đi tới.

"Thiếu gia, cậu trở về rồi, mau vào ăn bữa tối đi, vưà đúng lúc dọn cơm." Bác Trương nói.

Cận Thế Phong mỉm cười gật đầu.

"Là Tồn Viễn đưa em trở về?" Cận Thế Phong hỏi.

Yên Lam nhìn Cận Thế Phong ngồi ở đối diện, "Đúng vậy, đó không phải là anh anh ấy đưa về sao, chẳng nhẽ anh quên rồi. Công việc công ty rất bận sao? Có muốn em đi làm giúp anh hay không?"

"Không cần, mấy ngày qua em mệt muốn chết rồi, chính là nghỉ ngơi hai ngày cho tốt đi." Cận Thế Phong quan tâm nói.

"Vậy được rồi, anh phải chú ý, không nên làm việc quá sức nha!" Yên Lam nói với hắn.

Sau khi cơm nước xong, Yên Lam trở về phòng xem TV.

Cận Thế Phong đi đến, "Lam Lam." Cằm hắn nhẹ nhàng rơi trên vai Yên Lam, gương mặt kề sát lên gương mặt nàng, hơi thở ấm áp, cánh tay hắn ôm trọn lấy thắt lưng nàng. "Anh rất nhớ em, Lam Lam, buổi chiều hôm nay ở sân bay anh không có chờ em, xin lỗi." Hôn lên môi của nàng, nồng nhiệt lẫn ôn nhu, hô hấp càng ngày càng dồn dập, tại giờ khắc này, bọn họ hoàn toàn mất đi toàn bộ năng lực suy nghĩ…

Ở trên giường, Cận Thế Phong ôm Yên Lam bên cạnh, không gian yên tĩnh có thể nghe thấy được cả tiếng hít thở cuả cả hai.

"Phong, cám ơn anh đã cho em bất ngờ, cũng cảm ơn anh đã tặng quà sinh nhật cho em."

"Em thích là tốt rồi, cho em bất ngời, khiến gương mặt luôn tươi cười là việc anh phải làm, chỉ có em vui vẻ, anh mới có thể vui vẻ."

Cận Thế Phong bước xuống giường, "Anh đi tắm, nếu như em quá mệt mỏi rồi, thì đi ngủ

trước đi."

Nhìn Cận Thế Phong đi vào toilet, Yên Lam chậm rãi đi vào mộng đẹp, ở trong mộng cả hai người đều lộ ra dáng vẻ tươi cười hạnh phúc, mãi cho đến tia nắng đầu tiên chiếu vào giữa phòng.

Yên Lam trở mình, sau đó chậm rãi mở mắt, thấy chỉ có mỗi mình cô ngủ trên giường lớn, có chút mất mát nho nhỏ. Trên mặt bàn bên cạnh có một tờ giấy,"Lam Lam, mau thức dậy ăn sáng, rồi chờ buổi hẹn hò chiều nay cuả chúng ta nhé. Phong"

Thế Phong muốn hẹn hò cùng nàng sao? Đây là lần hẹn hò đầu tiên của hai người. Yên Lam nở nụ cười ngọt ngào.

"Tiểu Lam tiểu thư, có bưu phẩm gửi cho cô." Bác Trương ở dưới lầu gọi to.

"Vâng, cháu biết rồi, cháu xuống ngay đây." Yên Lam mặc quần áo rồi liền chạy xuống lầu.

Nàng mở túi, bên trong hoá ra là vé xem phim còn có một tờ giấy, "Lam Lam, đây là lần hẹn hò chính thức đầu tiên của chúng ta, rất bất ngờ có đúng không? Nhất thiết không được đến muộn, anh chờ em, Phong."

"Bác Trương, buổi chiều cháu cùng Thế Phong có hẹn, giúp cháu chuẩn bị một chút cơm trưa nha, cám ơn." Nhìn thời gian một chút, Yên Lam hăng hái nói.

Yên Lam về tới phòng, mở tủ quần áo, chậm rãi lựa chọn. Đây là lần đầu tiên bọn họ hẹn hò, hôm nay nàng nhất định phải trang điểm ăn mặc thật đẹp.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương