Hợp Đồng Tình Nhân
-
Chương 192
Anh cũng không hiểu mình làm sao vậy? Gần đây vì sao không thể rời khỏi cô, trước đây đâu có như vậy? Anh biết, không thể để Lam Lam rời khỏi mình, chỉ cần lời nói hình bóng cô không ở bên cạnh mình trong một lúc, anh tự nhiên cảm thấy lo lắng, hoảng sợ, nhung nhớ
trong lòng.
Thấy Lam Lam nghe lời nhận lấy đồ ăn vặt trong tay mình, ngồi trên sô pha thưởng thức, đáy lòng anh chậm chậm dâng lên một thứ cảm giác hạnh phúc khó tả.
Nếu giờ phút này anh có thể ôm Lam Lam vào trong lòng thì ấm áp biết bao, niềm hạnh phúc của anh càng thêm hoàn mỹ. Sau đó, anh lại bị cô đuổi ra ngoài trong sự bất lực.
Yên Lam ngồi bên bàn trang điểm, nhìn chằm chằm khuôn mặt mình trong gương. Vết thương trên mũi cô đã tốt hơn rất nhiều, sống mũi đã bớt sưng, cũng không còn đỏ nữa, nhìn qua trông không có gì khác trước, thật là may mắn!
Mấy ngày này trôi qua cô đều cùng Cận Thế Phong đi làm, cùng bận rộn, lại cùng hạnh phúc . Cũng mấy ngày này, là anh đuổi theo thì cô cản, còn anh dây dưa thì cô tìm cách thoát ra.
Nghĩ đến những ngày đó, bất giác Yên Lam mỉm cười ngọt ngào, thật là hạnh phúc!
Trong lúc vô tình, ánh mắt Yên Lam thoáng nhìn qua góc bàn trang điểm có một cái thiệp mời. Là của Mậu Đức, xem ra là ngày mai.
Nhìn tấm thiệp, Yên Lam lại có chút khó xử. Người đưa thiệp muốn Yên Lam đưa bạn nhảy của mình đến tham dự, nhưng ngay từ đầu Thế Phong đã không muốn đi, nếu cô không cố
gắng thuyết phục thì anh cũng chẳng đồng ý. Anh không hề để tâm đến tiệc rượu này ,nên bọn họ cũng không chuẩn bị gì nhiều.
Hiện tại lễ phục cô có một bộ, nhưng còn trang sức thì chẳng hề có một bộ xa xỉ nào cả.
Bữa tiệc này tụ họp biết bao người thuộc tầng lớp thượng lưu, là nơi mọi người phân cao thấp tiền tài địa vị. Còn cô, là bạn nhảy của tổng tài tập đoàn Khải Phong, nếu quá mộc mạc giản dị sẽ có thể làm Thế Phong mất mặt.
Yên Lam ngồi ủ rũ bên giường, không biết phải làm như thế nào mới được. Đột nhiên, khóe mắt bắt gặp một chiếc hộp nhỏ trong góc ngăn kéo. Chiếc hộp này cô mang theo từ nhà đi, là quà của bà nội cho cô năm nào. Nguồn truyện: Truyện FULL
Yên Lam đứng dậy lấy hộp trang sức rồi ngồi trở lại bên giường, muốn mở ra xem rốt cuộc bà mình để lại cho mình vật gì.
Trước đây có một lần ở nhà cô muốn mở ra xem ngay, nhưng Thế Phong quấy rầy làm cô lại quên mất. Đến khi mang nó đến đây, cũng chẳng để ý mở ra xem. Bây giờ, cô nhất định không thể bỏ qua được nữa.
Cẩn thận lấy chìa khóa mở chiếc hộp ra, Yên Lam không khỏi kinh ngạc. Trong hộp, ngoại trừ có một bộ nữ trang ở ngoài, còn có một vài tấm ảnh chụp, một bức thư đề tên Sở Mặc Hàn. Sở Mặc Hàn là ai? Yên Lam có chút khó hiểu, muốn mở ra nhưng lại cảm thấy không tiện. Dù sao, một mình cô mở thư của người khác ra đọc là hành vi không được đạo đức cho lắm.
Nhìn những bức ảnh chụp, vì đã lâu nên màu sắc phai mờ đi khá nhiều, nhưng mặt người trong tấm ảnh vẫn có thể nhìn thấy được.
Một người con gái rất đẹp có vài phần hao hao giống Yên Lam, chắc hẳn là bà nội cô. Bên cạnh bà có một người đàn ông, có lẽ là ông nội. Mà Sở Mặc Hàn, có lẽ là tên ông.
Nhưng kì lạ là, diện mạo của người đàn ông kia khiến Yên Lam cảm thấy giật mình. Không phải vì cha cô và người đàn ông này có đến tám chín phần giống nhau, mà cô còn phát hiện, người đàn ông ấy còn có nét gì đó rất giống ông cố Sở Thành Minh.
Chẳng lẽ là ông? Nhưng cũng không hẳn. Có lẽ là trùng tên trùng họ thôi. Trước đây cô có nghe cha nói qua, bà nội nói rằng khi cha cô ra đời thì ông nội đã không còn. Cho nên chắc là không có khả năng.
Hoảng hốt qua đi, cô rốt cuộc vui sướng tột độ khi phát hiện ra bộ nữ trang kia rất có giá trị.
Một cái vòng cổ, một cái lắc tay, một đôi bông tai,dù dùng vàng bình thường làm ra nhưng do chế tác thủ công, lại có đá quý màu đen làm nổi bật, càng tôn lên sự cao quý, tinh tế và hoa lệ.
Vòng cổ gồm hai dây chuyền ghép lại, đính đá quý màu đen, bên dưới lại treo một mặt đá đen hình trái tim. Lắc tay cũng hoàn toàn làm từ vàng, đá đen đính tinh tế thành các sao nhỏ, thiết kế khá tương tự như đôi bông tai bên cạnh.
Toàn bộ không gian hộp trang sức đã bị bộ nữ trang ấy chiếm hết chỗ, nhìn đi nhìn lại thì bộ
nữ trang đó không hề khác biệt kiểu dáng hay phong cách ở đây. Ngắm nhìn bộ trang sức, Yên Lam sung sướng nở nụ cười, rốt cuộc chuyện đau đầu đó đã được giải quyết.
Nhìn đống ảnh chụp, Yên Lam suy nghĩ, có lẽ nên mang đến cho Sở lão gia nhìn xem thế nào. Trên thế giới này, làm sao lại có người giống nhau như thế được.
Nói đi nói lại,cô và Sở lão gia vẫn rất có duyên với nhau!
Yên Lam mang đống ảnh chụp xếp gọn lại, để vào trong chiếc hộp. Chờ sau khi tham gia bữa tiệc, cô có thể đi tìm Sở lão gia, bọn họ đã lâu không gặp mặt rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook